Tung Hoành

Chương 28: nhân sinh chi đạo. "22 ngày trước"



Xích quỷ ma quân trước sau đều đang quan sát vũ thiên long, tại thời điểm vũ thiên long ôm quyền cúi đầu, trong mắt hắn bỗng nhiên hiện ra một vệt quang mang dị dạng nhìn không tới.

“ta quên nói, đứng trước mặt ngươi lúc này chỉ là một sợi tàn hồn của bổn tôn, sứ mệnh của ta đã hết, cũng đến lúc nên rời đi mảnh thế giới này rồi, ngươi là kẻ kế tục, là đạo chủng, hy vọng cũng sẽ là đạo chủng cuối cùng xuất hiện!”.

Ma quân đăm chiêu, ngưng một chút, thở dài.

“thôi vậy! ta mong ngươi có thể chọn được cho mình một con đường đúng đắn, bởi vì đạo này sẽ theo ngươi cho đến lúc mãn cục, suốt lộ trình phía sau sẽ không có cơ hội thứ hai để cải biến! hãy suy nghĩ thật cẩn thận”.

“những đại môn kia, vãn bối sẽ không bước vào, đạo của vãn bối nằm ở trong lòng, nhân sinh đạo này vãn bối đã chọn, vậy cho nên nhất định sẽ truy cầu đến tận cùng!”.

Vũ thiên long ôm quyền lần nữa, dứt khoát đáp.

“thật đặc biệt nhân sinh đạo! đây là lần đầu tiên ta nghe đến, cũng là lần đầu tiên có kẻ từ bỏ đại lộ lựa chọn đi trên đường mòn! ngươi lý giải thế nào, cảm nhận ra sao về đạo của bản thân?”.

Trên khuôn mặt hành thiên hạ là một vòng dị thải, hắn hứng thú hỏi.

Vũ thiên long đăm chiêu, không vội trả lời mà tâm trí gợn sóng, xoay vòng trong cố sự.

Nhân sinh có hình dáng gì? nhân sinh phải chăng chỉ đơn giản là một kiếp sống mà ở đó nhân mệnh được phép trải qua trăm ngàn xúc cảm, vô số tâm tình?.

Khi ngoái đầu, nhân sinh lấy nốt bằng trầm lặng nhất hay lấy thăng hoa trong cuộc sống làm thước đo?.

Nhân sinh phải chăng là thú vui..vị như một bình trà nóng?.

Tháng ngày tại vũ gia, cha hắn! vũ thiên nguyên có một cái thói quen đó chính là thưởng trà, hắn có thể ngồi suốt đêm ngày bên ấm trà không biết mệt mỏi, vũ thiên long cũng từng tò mò hỏi..

Trà này hấp dẫn lắm sao?.

Vũ thiên nguyên mỉm cười như có như không nói nhỏ.

Trà như nhân sinh..nên nếm thử.

Vũ thiên long nếm thử, bản thân hắn cảm thấy trà rất đắng.

Cái đắng này không đơn giản chỉ là hương vị, đắng nơi đầu lưỡi, ngọt nơi cổ họng, bất quá, nhân sinh mùi vị thế nào, thưởng trà ý tứ ra sao hắn còn chưa thực rõ ràng.

Đăm chiêu một lúc, đặt bản thân làm khách thưởng trà, lại đi cảm nhận vị đắng kỳ lạ kia, một lúc sau vũ thiên long đạm mạc nói, thanh âm nhẹ nhàng mà vang vọng, xa xăm nhưng rõ ràng.

“theo vãn bối thì! nhân sinh là một bình tịnh trà!!”.

Trong lòng chúng nhân, trà có mùi vị khác nhau, quẩn quanh giữa răng và môi của trà khách, uống xong, có người cảm thấy đắng như sinh mệnh, bất quá, cũng có người thấy nhạt như gió mát.

Trà có đậm nhạt, có nóng lạnh, cũng có buồn vui, dùng một trái tim trần tục để thưởng trà khó tránh khỏi chỉ chăm chăm vào sắc, hương, vị, mà thiếu đi một phần thanh đạm cùng chất phác! trà có ngàn vạn vị, thậm chí hòa lẫn với thế sự và tình cảm, dùng một trái tim siêu thoát để thưởng trà thì có thể ung dung tận hưởng sự tĩnh lặng tuyệt mỹ của mây bay ngang trời, nước biếc không gợn sóng.

Trà, hay nhân sinh!! bắt nguồn từ tự nhiên, trải tinh hoa năm tháng, tắm thử thách xuân thu, từ đó mà có linh tính như hồn phách non nước, trà có thể dùng để gột bỏ bụi trần, gạn lọc tâm tình, rộng kết thiện duyên, cho nên, người biết cách thưởng trà cũng là một người tình nguyện để bản thân sống một cách giản đơn giản, luôn tin rằng, nhân sinh là một cảnh ý, có những người dùng cả đời cũng không thể rũ bỏ chấp niệm, ngộ được nhân sinh.

Chúng sinh lưu lạc trong nhân gian, nếm hết mọi đắng cay, đổi lấy vị ngọt ngào, phồn hoa ba ngàn, nhưng cuối cùng đậu lại trần ai, giống như màn đêm trút bỏ lớp trang sức của ban ngày, trầm tĩnh mà yên lắng, thời gian trôi qua nhanh như một cái búng tay, chớp mắt, năm nào còn quan tâm được mất, tính toán thành bại, đều đã thành khói mây qua mắt, bất cứ khi nào, bờ bên kia đều chỉ cách một bước chân, lạc lối biết quay lại, trời đất đều bao dung!..

Một người ngoan cố níu giữ cả đời không buông, không thích hợp tu hành, một người si mê nhân quả, cũng không thích hợp tu hành, trà có tâm tính, giống như mây biếc tịnh thủy, vài chén trôi xuống ruột, đầu óc liền thảnh thơi.

Thiên địa mênh mông, nhân loại nhỏ như cọng cỏ, không khiến bản thân kinh động thế giới, cũng không khiến thế giới kinh động bản thân, khi con người chào đời, vốn chẳng có hành lý, cứ đi thêm một con đường, lại mang thêm một tay nải, mà gói ghém thế tục thế nào, để chuyển thành hành lý nhân sinh, có dùng một trái tim thanh tịnh, nhìn ngàn vạn thế thái, mới có thể xóa bỏ thiên kiến, vui vẻ giữa bình lặng.

Cái gọi “vân thủy thiền tâm” là trong một chén trà trong, thưởng được chân ý có sinh ắt có tử, có tụ ắt có tán, có tươi ắt có héo, bất cứ bi thương nào đều là vui sướng, bất cứ mất mát nào đều là có được.

Tất cả tình duyên thế gian, đều có số, kẻ có tình chưa chắc có duyên, kẻ có duyên chưa chắc có tình, tùy duyên là an, có thể ngộ đạo, nước trà rửa tâm, tâm như gương sáng, một người chỉ cần nhìn rõ bản thân, là có thể nhận biết thế giới vô thường, khi ý loạn tình mê, chưa đến mức hoảng loạn, tĩnh tâm nhập định, ngày mai sẽ như hẹn mà đến, hoa xuân vẫn đẹp như xưa, trăng thu vẫn tròn.

Khi thanh âm từ miệng vũ thiên long ngừng lại, vạn âm trong thiên địa cũng đều im bặt, thần sắc ma quân đồng thời tỏ ra cực kỳ quái dị, một bậc nhất đại đạo sư như hắn khi nghe vũ thiên long nói về đạo, vậy mà ngay cả nét mặt cũng phải biến hóa không ngừng, tựa hồ chính mình vừa đang thưởng trà, vừa ngắm cảnh hồng trần biến đổi.

“ta nghĩ sao nói vậy, mong tiền bối đừng chê cười!”.

Vũ thiên long nửa cười, nhẹ nhàng nói.

“tiền bối!!”.

Vũ thiên long gọi lớn..đánh thức đối phương đang thất thần.

“ngộ tính của ngươi thật khiến ta phải kinh ngạc! lý giải về đạo cũng quá mức khác người! nhưng nhân sinh chỉ là một bình trà thôi sao?.

Đáng tiếc, cả ta và ngươi đều không có đủ thời gian, không có đủ tâm trí để đi thưởng thức bình trà ngon kia nữa, sau này ngươi sẽ thấy, nhân sinh của chúng ta thực chất là quân cờ giữa bàn cờ, tiến hay thối đều do người khác quyết định..nhưng ý niệm này, đạo tâm này ngươi nên giữ! đạo của riêng ngươi, chúc ngươi sớm ngày thành đạo!”.

Ma quân khiếp sợ, trong đôi mắt sáng quắc như tinh thần giữa tinh hà mênh mông là một vòng dị thải, hắn hồ nghi nhìn vũ thiên long một chút, sau đó mới nghiêm nghị nói.

“cửa cuối cùng này ngươi không thể đi qua, truyền thừa của ta ngươi càng không nên nhận, chúng ta, hai con đường khác biệt!

Ta cũng sắp đến cực hạn rồi! tàn hồn không thể tồn tại quá lâu trong thiên địa, bất quá, lần tao ngộ này xem như một cơ duyên!”.

Ma quân đạm mạc nói, mấy hơi thở sau đó thân ảnh càng trở nên mờ nhạt, cuối cùng như một đoàn sương khói mông lung tiêu tán bên trong thiên địa để lại tiếng cười quẩn quanh vang vọng.

“nhân sinh là một bình trà!”.

Cũng giờ phút này, bên ngoài tinh không xa xôi, nơi mà vũ thiên long đã từng nhìn thấy qua trong ảo cảnh, tại đó, bên cạnh mấy vạn cái tế đài thình lình xuất hiện một đại môn cao lớn, mặc dù mờ nhạt, có vẻ tân sinh, thế nhưng bên trên không ngừng tản mát từng trận quang mang hùng hậu.

Một vòng đạo vận mang theo khí tức phàm tục đang chậm rãi ngưng tụ thành hình, đại môn này thuộc về vũ thiên long, nhân sinh đạo ngày sau theo thời gian chuyển dời cũng sẽ tự hành hấp thụ tinh hoa vũ trụ không ngừng mà lớn mạnh, tất nhiên những sự kiện kia phát sinh ra sao vũ thiên long sẽ không thấy được.

Ma quân rời đi, vũ thiên long vẫn ngồi tại bên trong tầng cuối cùng ma tháp tiến hành hấp thu thổ nạp, tu vi hắn hiện giờ đã đạt đến ngưng khí hậu kỳ cực hạn, bình cảnh trước mắt không thể nào thăng tiến, tuy nhiên vũ thiên long lại không lựa chọn đột phá, mặc dù bản thân hắn đang nắm giữ trúc cơ đan trong tay, nắm giữ đến năm thành cơ hội

Vũ thiên long biết quá trình trúc cơ vô cùng quan trọng cũng gian nan không kém, sơ suất một chút liền thân tử đạo tiêu.

“trước hết nên củng cố tu vi, tích lũy thật dày, về sau nhất cổ tác khí, một lần hành động đột phá trúc cơ”.

Vũ thiên long xiết chặt tay, lẩm bẩm nói thầm.

Bên trong não hải, sợi thần thức của hắn nhanh chóng lớn mạnh, cũng đang phát sinh biến hóa một cách nghiêng trời lệch đất.

Lại qua thêm một canh giờ, ma tháp bỗng nhiên biến mất, giữa thiên địa như chưa từng xuất hiện, ngọn huyết sơn trống rỗng thê lương, thân ảnh vũ thiên long chầm chậm phiêu dật, rất nhanh, hiện hữu tại chính điện phế tích ma cung, dưới ánh mắt kích động của ngàn vạn chúng nhân.

“thiên long! là đệ ấy!”.

Thiết trụ kích động chạy đến ôm chằm lấy vũ thiên long, cảm giác thân thuộc giống như bằng hữu từ rất lâu.

“lợi hại! đệ thật lợi hại, ta không nghĩ suốt thời gian qua mình được may mắn đồng hành với một vị thiên kiêu! “.

Công tôn uyển, võ vu minh, võ vu nam đi đến bên cạnh vũ thiên long, ai nấy trên khuôn mặt đều hiện lên chúc phúc.

“chúc mừng ngươi! từ nay về sau ngươi chính là một truyền kỳ! có tiếng tăm rồi cũng không nên quên tên bọn ta!”.

Công tôn uyển nhếch môi cười cười, thanh âm lạnh nhạt như cũ.

Bản thân nàng cảm thấy, từ lúc này trở đi giữa nàng và hắn, khoảng cách giống như bị kéo dài ra thêm một đoạn, mặc dù bất lực nhưng không thể làm khác.

“chúc mừng ngươi!!!”.

Võ vu minh vỗ vai vũ thiên long, nhẹ nhàng nói.

“cái gì! hắn là vũ thiên long, phải chăng vũ thiên long trấn thiên quan!”.

Có người nghe được cuộc hội thoại kia thì hồ nghi hét lớn.

“đúng rồi! là hắn! vũ thiên long, đệ tử thân truyền của lý trác thần, chẳng trách lại lợi hại đến vậy!”.

“tôn nhi! con làm rất tốt!”.

Vũ thiên bá đứng ở đằng xa, nội tâm kích động, nếp nhăn trên mặt cũng nhạt đi nhiều, hắn cười, tâm tình thư sướng.

Vũ thiên long đối với người quen ôm quyền đáp lễ, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không sao bình tĩnh.

“quân cờ cũng tốt, con rối cũng tốt..ta nhất định phải đi hết bàn cờ kia, xem đến chân tướng..nếu ta giả thì thế giới là thật..còn nếu ta không phải niệm..thế giới này phải chăng hư giả?..còn một loại khả năng..hết thảy đều chân thật phát sinh..ta là vũ thiên long!.

Dường như ta bỏ qua cái gì rồi..xích quỷ ma quân chưa chắc đã nói thật, hoặc sự thật kia không đủ..nhưng mà..tiên mệnh, tiên căn, tiên tướng..ta không tin chính mình là cái gì thiên mệnh chi tử..hết thảy càng không phải trùng hợp rơi vào một người..có lẽ có sắp đặt…hình như ai đó nói, sâu hơn trùng hợp chính là cố tình an bài..bất luận thế nào đều phải nhìn một cái!”.

Khuôn miệng treo lên một vệt cười nhìn không ra hàm ý, vũ thiên long ngóng nhìn chỗ ma tháp đã biến mất, thở sâu.

Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tung Hoành

Chương 28: Nhìn mặt tôi giống đang diễn với cô ư!



“Lạc Lam, nếu như ông công bằng với Song Khuê thì nó sẽ không ghét Nhiễm Tranh của tôi rồi. Thay vì ở đây nói mấy lời vô nghĩa sao ông không cho Song Khuê những thứ mà con bé xứng có.”

“Đỗ Như, cô biết tôi cố làm những điều tốt đẹp cho tiểu Tranh là vì ai mà. Nếu như cô muốn tôi tốt với con bé Song Khuê, được thôi. Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ làm.”

“Đủ rồi đấy Lạc Lam!Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta sẽ không có kết quả đâu. Tôi yêu chồng tôi, anh ấy là tất cả của tôi. Cho dù bây giờ anh ấy không ở đây nhưng trái tim tôi vẫn luôn hướng về anh ấy. Điều đó là mãi mãi.”

Không nói nhiều lời với Tư Đồ Lạc Lam, Đỗ Như trực tiếp bỏ đi ra ngoài.

Một mình Tư Đồ Lạc Lam ở trong phòng. Ông không cam tâm nắm chặt tay.

“Đỗ Như, tôi sẽ không từ bỏ cô. Cô yêu chồng cô, còn tôi thì yêu cô. Cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho mẹ con cô, dù cô không chấp nhận tôi đi chăng nữa.”

“Song Khuê!”

“…!”

Đường Song Khuê nghe thấy tên mình thì quay lại phía sau. Biết người gọi mình là ai, cô ta cảm thấy chán ghét. Không đợi Nhiễm Tranh đi đến, Song Khuê tiếp tục bước đi.

“Song Khuê, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Cô chạy đến chặn đường Song Khuê.

“Hộc…hộc…”

Người áo đen nhìn Nhiễm Tranh rồi quay sang Song Khuê. Tên đó liền hiểu chuyện, quay người rời đi.

Chỉ còn hai người con gái, Song Khuê khoanh tay trước ngực, thái độ chán ghét với Nhiễm Tranh.

“Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả. Làm ơn tránh đường.”

“Cho tôi 5 phút được không? Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu.”

Vẻ mặt chân thành của Nhiễm Tranh làm Song Khuê suy nghĩ lại. Cô ta tặc lưỡi nói:

“Muốn nói gì thì nói nhanh lên. Tôi không thích dây dưa với người tôi ghét.”

Nhiễm Tranh mỉm cười, cô liền nói ra nỗi lòng của mình.

“Tôi biết ông chủ thiên vị giữa tôi và cậu là không đúng. Nhưng mà cậu là một người tài giỏi, tôi tin chắc chắn ông chủ sẽ nhận ra điều này và cho cậu cơ hội tham gia các nhiệm vụ hạng A.”

Những lời của Nhiễm Tranh nói khiến Song Khuê phải cười chế giễu bản thân mình. Cô ta nhìn Nhiễm Tranh trưng bày bộ mặt lương thiện, tốt bụng thì phát chán.

“Ha…cô nói cứ như là đang thương hại tôi vậy. Nhiễm Tranh, tôi nói cô biết những thứ tốt đẹp vốn thuộc về tôi tất cả đều bị cô mất hết rồi. Muốn ông chủ nhìn nhận tôi trừ khi cô biến mất khỏi cái tổ chức này.”

Vì muốn để Nhiễm Tranh nghe hiểu, Song Khuê cố tình nhấn mạnh câu cuối. Cô ta không thèm quan tâm đến Nhiễm Tranh đi lướt ngang qua cô.

Một mình Nhiễm Tranh đứng ngây người. Câu nói của Song Khuê khiến cô phải đắng đo. Nghĩ lại những chuyện từ quá khứ đến hiện tại. Quả thật, mọi thứ Song Khuê đáng lý có được đều bị cô lấy hết. Ông chủ lúc nào cũng dành cho cô những điều tốt đẹp nhất. Nếu như cô còn tiếp tục ở lại đây, vậy thì tương lai của Song Khuê sẽ bị cô chiếm lấy.

Nhiễm Tranh xoay người lại muốn nói với Song Khuê điều gì đó nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cô ta. Cô buồn bã bước đi.

Trong lúc đó, Song Khuê quay trở lại xe chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, một cô gái đi đến chặn trước đầu xe cô ta. Song Khuê nhíu mày nhìn người đứng trước mặt mình.

“Bạn của Nhiễm Tranh đây mà. Hức, muốn gì đây?”

Song Khuê nhếch mép, khinh bỉ.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi. Không được sao?”

Lục Hinh Khê nhanh tay giật lấy chìa khóa của Song Khuê. Ả cầm chìa khóa xoay xoay, ánh mắt thách thức.

“Trả lại cho tôi!”

“Muốn lấy lại thì đi theo tôi.”

Không cho Song Khuê cơ hội lấy lại chìa khóa, ả xoay người bỏ đi.

Không có chìa khóa, Song Khuê hết cách phải đi theo Hinh Khê.

Song Khuê đi theo Hinh Khê đến trước bờ hồ thì dừng lại. Cô ta không có kiên nhẫn với ả. Xòe tay ra nói với ả:

“Trả đồ lại đây.”

”Muốn lấy cũng được thôi, nhưng trước tiên chúng ta phải nói chuyện đã.”

“Còn có chuyện gì để nói sao. Các người thật là phiền phức.”

Song Khuê bực tức ra mặt.

“Tại sao không? Cô ghét Nhiễm Tranh, vừa hay tôi cũng ghét cô ta.”

“Cô ghét cô ta?”

Lời của Hinh Khê làm cô ta cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải Hinh Khê và Nhiễm Tranh là bạn thân của nhau ư!

Hinh Khê và Nhiễm Tranh lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng. Chỉ cần những thứ mà Nhiễm Tranh có được Hinh Khê cũng nhận được một phần nhỏ. Hai người đã chơi với nhau đến tận bây, vậy tại sao Hinh Khê lại ghét Nhiễm Tranh được?

Thông qua ánh mắt của Hinh Khê, Song Khuê có thể nhận ra sự căm phẫn, thù hận trong lòng của ả. Bởi vì, ánh mắt đó rất giống với cô ta. Song Khuê đã từng rất căm phẫn người đã cướp đi tất cả mọi thứ của mình.

Nhìn Hinh Khê, Song Khuê nghi ngờ hỏi:

“Hai người chẳng phải là bạn ư! Muốn diễn kịch cho tôi xem à, còn lâu tôi mới dính bẫy của hai người.”

“Nhìn mặt tôi giống đang diễn với cô ư!”

“Những gì tôi nói điều là sự thật. Tôi ghét Nhiễm Tranh, tôi căm hận cô ta đến tận xương tủy.”

“Cô ta luôn tốt với cô, cô có gì mà hận.”

“Ha…tốt ư! Ở bên ngoài chưa chắc đã là như thế. Cô có biết tại sao ông chủ luôn thiên vị với Nhiễm Tranh không, không đúng. Cả cô ta và mẹ của cô ta.”

“Cô đang muốn nói điều gì?”

Song Khuê ngờ ngợ hỏi.

“Ý của tôi chính là ông chủ đang theo đuổi mẹ của Nhiễm Tranh.”

Cô ta há hốc mồm vì quá bất ngờ.

“Ông chủ theo đuổi dì Đỗ Như!”

“Đúng. Chính vì điều đó mà Nhiễm Tranh mới được ông chủ đặc biệt đối cử tốt. Nếu như không phải thế thì một người không có tài cán gì như Nhiễm Tranh là sao được ông chủ che chở, bao bọc.”

“Làm sao cô biết được điều này? Cô có chắc chắn những gì mình nói là thật không? Ông chủ đã từng ra luật không được yêu trong tổ chức, cô biết chứ?”

Hinh Khê nhìn Song khuê cười nhẹ.

“Đương nhiên là tôi không quên rồi. Chính vì điều đó mà tôi mới căm ghét Nhiễm Tranh. Nếu như không bị cô ta cản trở có lẽ bây giờ tôi đã có thể tham gia các nhiệm vụ hạng A, hạng S nhưng cô ta đã phá hủy mọi thứ. Ngay từ đầu gặp cô ta tôi đã có một dự cảm không tốt.”

“Gì chứ! Chẳng lẽ bao lâu nay cô chỉ đang diễn kịch trước mặt cô ta?”

Ả gật đầu với Song Khuê.

“Vậy bây giờ cô muốn gì?”

“Tôi muốn tôi và cô cùng tham gia nhiệm vụ lần này mà không có Nhiễm Tranh, cô thấy thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.