Phòng hảo hạng trong lữ quán cùng với gian phòng ở Lăng phủ mà Lưu Lê từng ở không kém là bao, chẳng qua là nơi này vật bày biện giá cả không cao, lại khá đơn giản. Một chén trà giải rượu được đặt trên bàn, Trọng Yên Nhi đem Lưu Lê đỡ ngồi lên giường, đã sớm phân phó cho tiểu nhị chuẩn bị xong trà giải rượu, đưa chén trà lên miệng Lưu Lê, giúp nàng uống hết. Dùng khăn tơ lụa lau quanh khóe miệng của nàng, Trọng Yên Nhi sợ nàng mặc áo ngoài không thoải mái, liền muốn giúp nàng đem y phục cởi xuống. Lưu Lê giơ giơ tay cầm lấy khăn lụa của nàng quấn vào cổ của mình, Trọng Yên Nhi mím môi nở nụ cười. Tại thời điểm hai tay cùng chạm vào khăn lụa, Lưu Lê tức thời ngăn cản nàng, hai tay chống đỡ thân nghiêng về phía sau, nói: ” Đừng động vào nó, để nó đặt yên ở đó là được rồi.”.
“Ngươi có thoải mái không, ta giúp ngươi đem áo ngoài cởi xuống được không?” Trọng Yên Nhi nhẹ giọng hỏi, có chút không thoải mái là…giường này để ta nghỉ ngơi, áo ngoài dính nhiều tro bụi, không cởi xuống thì thấy không sạch sẽ lắm.
“Tùy ý đi, chỉ cần giữ lại khăn lụa trên cổ ta là được rồi.” Lưu Lê tứ chi mở rộng nằm trên giường, tuy nói uống trà giải rượu, nhưng cơ thể như kẹo đường tưa như mềm nhũn ra. Thật dễ dàng nằm thoải mái trên mặt giường lớn, nàng thật không nỡ nhảy xuống ghế tròn ngồi. Nàng bây giờ trong mắt Trọng Yên Nhi chính là “mặc người chém giết”, chỉ cần để lại khăn lụa trên cổ của nàng, cho dù có ai đem nàng cởi sạch đồ đạc trên người, nàng cũng sẽ không phản kháng.
Trọng Yên Nhi nắm chặt khăn lụa, nàng đưa tay cởi bỏ vạt áo của Lưu Lê, phí sức đỡ nàng ngồi dậy cởi tiếp áo ngoài ra. Xuyên qua lớp vải ngoài có thể dễ dàng nhìn thấu vòng ngực được nịt lại từ từ lộ ra. Tay Trọng Yên Nhi chần chừ có nên tiến vào bên trong trung y của nàng hay không, nàng lo lắng Lưu Lê ngủ sẽ không thoải mái, liền đem tay đưa vào trong, lần mò tới vải nịt ngực, khó khăn đem nó nới lỏng ra, nói: “Ta giúp người lấy vải nịt ngực nới lỏng, ngươi có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”.
“Không có chỗ nào không thoải mái.” Lưu Lê lay chuyển thân thể, nàng cởi đôi giày quân đội để xuống đầu giường, con mắt nữa mở đối với Trọng Yên Nhi nói: Ngươi dường như cùng với Tần Hạo quan hệ rất tốt.”.
“Hắn là vương gia, ta chẳng qua là nữ tử phong trần. Hắn mở miệng mời ta đi chu du, ta nào có lý do gì từ chối đây? Cũng là ngươi, ngươi nếu đã hỏi ta vì sao đối xử tốt với ngươi như vậy, lại hỏi ta có ngần ngại hay không?. Bản thân ta muốn hỏi ngươi trước, ngươi cùng Vũ vương không cùng một loại người, lại vì sao dùng thuật dịch dung để tiếp cận ta?” Chẳng lẽ chỉ vì viên Dạ Minh Châu kia sao? Trọng Yên Nhi ngồi ở đầu giường, tay nắm chặt khăn lụa, lòng bàn tay mồ hôi từ từ tuôn ra.
“Ngươi đây là đã biết rõ còn cố hỏi, ngươi cũng biết a, ta là vì “cái gì” mà đến gần ngươi.”
“Vậy ngươi, có thích không?” Trong con ngươi Trọng Yên Nhi tràn ngập sự mong đợi, ý nghĩa trong lời nói của nàng chỉ nàng là rõ nhất. Không có nói rõ là thích cái gì, nhưng tựa như đang hỏi Lưu Lê, như là có thích nàng, thích Trọng Yên Nhi nàng hay không.
“Thích, dĩ nhiên là thích.” Không thích thì sao nàng phải hao tâm tổn trí như thế để trộm lấy, nàng thích nhất là những thứ “đồ chơi nhỏ” kia. Cầm lấy thuận tay không nói, hơn nữa giá trị lại không rẻ. Lưu Lê khép hờ đôi mắt hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt của Trọng Yên Nhi đang lóe lên tia mừng rỡ, dĩ nhiên do không chú ý đến nên câu trả lời của Lưu Lê lấp lửng mang theo hai ý nghĩa khác nhau đối với hai người trong cuộc.
“Chỉ cần ngươi thích, vậy là được rồi.” Mặt của Trọng Yên Nhi lộ ra tia thẹn thùng của một tiểu nữ tử, đợi đến thời điểm nàng nhìn về hướng của Lưu Lê, Lưu Lê đã nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ, hai chân khép lại, cong chân về phía sau, nghiêng người hướng về phía cửa, khóe miệng chứa đựng tia cười nhẹ như có như không. Lưu Lê đã xác định Trọng Yên Nhi sẽ không có bất kỳ uy hiếp, cho nên nàng rất yên tâm ở trước mặt Trọng Yên Nhi tiến vào giấc ngủ, càng không lo lắng nàng sẽ thương tổn mình.
“Thật may là ngủ ở chỗ này, nếu là ngủ ở bên ngoài, không biết có bị cảm lạnh không đây.” Trọng Yên Nhi thở dài, cởi xuống y phục bên ngoài, mặc quần áo trung y nằm trong lồng ngực của Lưu Lê. Đối diện với khuôn mặt mê người của Lưu Lê, Trọng Yên Nhi hoàn toàn đỏ mặt, nàng kéo chăn che phủ lên người của hai người, gối đầu lên cánh tay của Lưu Lê, lại đem cánh tay khoác ngang hông của nàng, lúc này mới nhắm mắt lại cảm nhận được hơi thở nồng mùi rượu phảng phất vào gương mặt mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối ngủ không yên ổn, dĩ nhiên cái gọi là ngủ không yên ổn chỉ có một mình Trọng Yên Nhi. Rõ ràng là tay nàng khoác lên bên hông của Lưu Lê, nhưng chờ lúc nàng tỉnh lại, lại phát hiện tay của Lưu Lê chẳng biết lúc nào đã ôm mình, nàng cũng như cũ tựa vào cánh tay của Lưu Lê, chẳng qua cách bộ ngực của Lưu Lê càng gần hơn. Lưu Lê đầu chuyển hướng về nàng, cánh tay nàng cũng đang ôm Trọng Yên Nhi, đồng thời cùng bàn tay của nàng mười ngón đan xen nhau.
Trọng Yên Nhi cũng không biết nàng lúc nào đã tách ra khỏi bàn tay đan xen nhau, loại tư thế này rất ngọt ngào cũng rất mập mờ, lại cứ không có cách nào giúp Trọng Yên Nhi vui vẻ trở lại. Bởi vì, trong lòng nàng rất rõ ràng, loại tư thế này chỉ là do Lưu Lê hành động trong vô thức, mà cái gọi là vô thức, nên Lưu Lê thật lâu trước đây đã cùng với vị “bạn gái” bên miệng kia dưỡng thành tư thế ngủ theo thói quen này.
Nằm ngay ngắn trong ngực của Lưu Lê vẫn không nhúc nhích, ở trong thanh lâu đã lâu, kiểu người nào nàng cũng đã từng gặp. Nam nhân và nữ nhân, nữ nhân cùng nữ nhân, hoặc là nam nhân cùng nam nhân. Nàng hoàn toàn tin tưởng từ đầu đến cuối Lưu Lê chỉ thích nữ nhân, nàng không e ngại Lưu Lê, cũng không thấy được Lưu Lê thích nữ nhân có gì không ổn. Nàng chỉ biết là, bất kể Lưu Lê là nam hay nữ đều không thay đổi cách nhìn của nàng đối với Lưu Lê. Trong thế giới phong trần, người đối với tình yêu đó là chuyện vốn không có nhiều hy vọng, đó cũng là ước mơ xa vời, cho dù Trọng Yên Nhi cố gắng để mình rơi vào phong trần, nàng cũng không dám giống như những tiểu thư khuê phòng được nuôi trong lồng son kia, ảo tưởng tương lai của mình về tình yêu.
Bởi vì, nàng đã từng gặp cái gọi là “mối tình thắm thiết” hoặc “vừa gặp đã yêu” của mấy công tử văn nhã làm cho nàng nên nàng không có cách nào tin vào tình yêu. Cho đến khi Lưu Lê xuất hiện, nàng không biết từ lúc nào đối với Lưu Lê đã động tâm. Có thể động chính là động, nữ tử phong trần khác không có, nhưng nàng đối với tình cảm này lại muốn động tâm.
Tay Trọng Yên Nhi vỗ nhẹ lên mặt của Lưu Lê, mang theo xúc cảm nhẵn mịn, mềm mại làm cho người ta vô cùng không nhịn được chọc chọc, bẹo hai bên má má nàng. Ha, Trọng Yên Nhi che miệng cười lên, không biết sao, nhìn thấy Lưu Lê chân mày nhíu lại nhưng vẫn chưa mở mắt, nàng lại có ý tứ khác. Nghĩ bụng nàng xoa nhẹ lông mày đẹp mắt của Lưu Lê, Trọng Yên Nhi mím môi giơ tay phát họa đường nét gương mặt nàng. Một lúc sau, nàng đột nhiên rút tay về làm bộ như chưa tỉnh dậy, nhắm chặt hai mắt, bởi vì Lưu Lê cùng nàng các ngón tay đan xen thật chặt.
Lưu Lê xoay đầu chuyển hướng về Trọng Yên Nhi, cả người cũng nghiêng theo tiếp tục ôm chặt lấy nàng. Trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ, lầm bầm không không rõ, tay nàng hướng về phía Trọng Yên Nhi một trận vừa sờ loạn vừa nhắm mắt, môi hôn nhẹ lướt qua mặt Trọng Yên Nhi như chuồn chuồn lướt nước. Thanh âm khàn khàn nói: “Ngủ ngon, bảo bối của ta.” ở trong tiềm thức của nàng xem người trong ngực là bạn gái của mình theo thói quen. Nàng nhắm mắt lại cười to lên, đang đợi đối phương lấy phương thức giống nhau cùng nàng nói “ngủ ngon”.
Vốn là tim đập nhanh đỏ mặt lại bị lời nói cuối cùng của Lưu Lê như một gáo nước lạnh, từ đầu lạnh đến chân. Nàng cắn môi dưới rời khỏi vòng tay của Lưu Lê, cầm lấy y phục nhanh chóng mặc vào. Không có đợi đến lúc nghe “ngủ ngon”, cảm giác được người trong ngực rời đi, Lưu Lê bất mãn trong miệng, đôi mắt trong lúc mơ màng thì ngay lập tức hai tròng mắt mở to, giật bắn người.
Là Trọng Yên Nhi!
Làm Lưu Lê nhìn thấy rõ ràng người đứng ở đầu giường rốt cuộc là người nào, nàng lập tức bụm miệng không để cho bản thân phát ra âm thanh nào. Xoay người đưa lưng về phía Trọng Yên Nhi, Lưu Lê rất muốn tự vả cái miệng của mình. Làm cái gì, lại đem Trọng Yên Nhi tưởng tượng thành bạn gái của mình, hơn nữa…hơn nữa dường như còn hôn nàng, lúc này hẳn là hiểu lầm lớn rồi! Tỉnh táo suy nghĩ một chút, Lưu Lê quyết định giả vờ ngây ngốc không thừa nhận sự thật. Nếu như Trọng Yên Nhi hỏi nàng, thì nàng sẽ nói là do nàng ngủ thiếp đi cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Không sai, cứ như vậy đi!
Lưu Lê tỏ ra không biết chút gì, cố ý đứng dậy là bộ dạng giả bộ vừa ngáp một cái vừa duỗi lưng một cái, đứng dậy đem vải nịt đem ngực bố trí lại lần nữa, sau đó chỉnh sửa đem quần áo ngoài mặc vào, sắp xếp lại đầu tóc của mình, hướng về Trọng Yên Nhi nói: “Chào, cám ơn ngươi cho ta mượn giường một đêm.”
“Chào.” Trọng Yên Nhi phát ra âm thanh giống như sắp khóc, nàng cùng Lưu Lê giống nhau đối với chuyện vừa rồi một chữ cũng không đề cập tới, giả bộ như thật vừa rồi chuyện gì cũng chưa xảy ra tiếp tục sửa lại tóc của mình. Sau khi rửa mặt xong, nàng rót cho mình một chén trà, nói: “Lúc trời còn sớm, thừa dịp mọi người còn chưa thức, người mau nhanh chóng rời khỏi phòng. Người bây giờ là cải nam trang, nếu bị người khác nhìn thấy, không thể thiếu một phen dẫn đến phiền toái. . Đọc truyện tại — Trù mTruyện. N E T —
“Ngươi nói không sai.” Lưu Lê gật đầu đồng ý cách nghĩ của Trọng Yên Nhi, nàng đi tới cửa đẩy cửa mở ra khe nhỏ, đang xác định phía ngoài không có người đi qua hướng lưng về phía Trọng Yên Nhi khoát tay áo, nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng, đem cửa đóng lại, như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái xuống lầu.
Bà chủ lữ quán so với bất luận người nào cũng đã dậy từ rất sớm., chờ lúc Lưu Lê đi xuống đại sảnh, nàng cùng tiểu nhị đã đem bàn ghế sắp xếp xong. Nhìn thấy Lưu Lê đi xuống, bà chủ ân cần giúp nàng pha một bình trà, đặt trên chiếc bàn đã dọn sạch sẽ nói: “Công tử dậy thật sớm, không biết công tử hôm qua ngủ có ngon không?”.
Bà chủ cười vô cùng tươi rói, nhìn dáng dấp dường như không có chuyện gì tốt. Lưu Lê ngồi ở chỗ cách nàng không xa, cầm lấy bình trà tự rót cho mình một chén trả, nói: “Sớm sao? Ta cũng không phát giác được. Ngủ rất ngon, bà chủ, ngươi ngủ có ngon không?”.
“Ngon, dĩ nhiên ngon!” Bà chủ cười hắc hắc mấy tiếng, hỏi: “Công tử có đói bụng không? Nếu đói, ta lập tức phân phó cho phòng bếp làm chút điểm tâm.”.
“Hiện tại làm sao? Bất quá không cần làm quá mau, để cho đầu bếp làm từ từ là được rồi. Như vậy, chờ bọn họ xuống lầu có thể ăn được đồ nóng.”
“Ôi, công tử tâm tư thật chu đáo, nếu ai có thể gả cho người ưu tú như công tử, thật là hạnh phúc cả đời mà!” Nói xong lời này, ánh mắt bà chủ đang dừng trên người của người đang xuống lầu Trọng Yên Nhi kia, nàng cố ý lớn tiếng nói, quả nhiên nhìn thấy thần sắc không được tự nhiên của Trọng Yên Nhi, thậm chí cuối đầu làm một bộ dạng thẹn thùng. Mặc dù Lưu Lê không phải là nam tử, nhưng nếu thật có thể cùng nàng sống chung một đời, vậy thì đây là chuyện cực kỳ may mắn. Trọng Yên Nhi trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, trong lúc nhất thời quên mất nhìn đường, bước hụt một bước ở chỗ bậc thang.
“A!” Thời điểm Trọng Yên Nhi cho là mình sắp ngã xuống cầu thang, một cổ lực lượng đem nàng kéo trở lại, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào rơi vào lồng ngực của người nọ. Nàng quay đầu nhìn về người cứu nàng, người nọ hướng nàng khẽ mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh mèo đẹp mắt, một tay khác phẫy phẫy chiết phiến trong tay, hiển thị rõ phong thái tiêu sái.