Túng Bao Tiểu Tang Thi Chỉ Nghĩ Cẩu Mệnh

Chương 6: Kết quả kiểm tra



Con thây ma trong phòng kính vẫn đang gầm thét điên cuồng, nhưng dù thân thể nó có mạnh đến đâu cũng chẳng thể phá vỡ cái lồng.

“Nơi này không có việc gì.” Thẩm Tư Niên ghi lại cuối cùng một chuỗi dữ liệu, nói: “Chín giờ sau sẽ có một cuộc họp, hiện tại cậu vẫn có thể tự do đi lại.”

Mập Mạp liếc nhìn thây ma không mũi rồi nói: “Nó sẽ chẳng tiếp tục va chạm như thế này nữa phải không? Kính có đủ dày không?”

“Đây là vật liệu kiên cố nhất mà chúng ta có thể tìm thấy vào lúc này.” Thẩm Tư Niên nheo mắt nói: “Bây giờ tôi đang phân tích mẫu máu của anh, anh cũng nên đi đi, đừng ở lại đây.”

Anh nhìn về phía Giản Ngọc Lâu và nói: “Đặc biệt là anh, đừng để nó nhìn thấy.”

Giản Ngọc Lâu kẽ cười nhạt và bước hai bước về phía Mập Mạp. Sau đó, hắn duỗi đôi tay của mình ra và nắm lấy bé Trì nấp sau lưng Mập Mạp.

Trì Bạn giãy giụa một lát, lập tức gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Giản Ngọc Lâu.

Được rồi.

Trì Bạn sợ hãi, ngoan ngoãn để hắn nắm lấy cổ tay cậu và đưa cậu ra ngoài.

Mập Mạp cười khúc khích, cùng đi theo.

Ba người trở lại căng tin, ăn xong lại về căn phòng Trì Bạn.

Giản Ngọc Lâu nhìn xuống bé Trì: “Cậu chỉ được hoạt động ở phạm vi là trong phòng này, không được chạy lung tung, hiểu chưa?”

“Được.” Trì Bạn gật đầu.

Cậu ngồi trên ghế sofa và sờ đầu gối một cách lúng túng.

Hai người ngồi và đứng im lặng một lúc.

Trì Bạn không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Anh đi họp à?”

Giản Ngọc Lâu giật giật khóe môi: “Ừ.”

Trì Bạn vui mừng nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu tỏ vẻ sẽ nghe lời.

Giản Ngọc Lâu ngay lập tức nhìn thấu suy nghĩ nhỏ bé của cậu. Hắn cười khúc khích, khiến bé Trì run vì sợ hãi.

Ngọc Lâu đột nhiên bước tới, bước tới và ngồi xuống bên cạnh Trì Bạn.

Trì Bạn: “!”

Cậu gần như đứng dậy và bỏ chạy, nhưng hắn đã giữ lại!

Giản Ngọc Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại một lát, sau đó cười nhẹ hỏi: “Sợ tôi như vậy sao?”

Trì Bạn tim đập vui vẻ, sắc mặt trắng bệch lắc đầu, hủy diệt giả trong tầm nhìn của cậu trông còn cao lớn hơn.

Dùng sức lực cuối cùng của mình mà lắc đầu, thực tế là cậu gần như sợ chết khiếp!

“Em không sợ à?” Giản Ngọc Lâu đến gần hơn, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Trì.

Trì Bạn cảm giác được trên người Giản Ngọc Lâu thoang thoảng mùi thuốc súng và thuốc lá, mùi này đáng lẽ phải để lại sau khi hắn bắn và hút thuốc trước đó.

Hoặc có lẽ, đây chính là hương vị chiến trường dành riêng cho các chiễn sĩ.

“Vậy tại sao lại run rẩy?” Giản Ngọc Lâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu.

Lòng bàn tay ướt đẫm, cậu từ đáy lòng sợ hãi, sợ người kiếp trước đã giấu kín ba năm!

“Trì Bạn.” Giản Ngọc Lâu Lâu đến gần, dùng giọng nhẹ nhàng hỏi: “Em đã từng bị cắn chưa?”

“!”

Bị phát hiện!

Trì Bạn vội vàng đứng dậy và hoảng sợ chạy ra ngoài, nhưng Giản Ngọc Lâu lại nhanh hơn, gần như ngay khi đứng dậy, hắn đã nắm lấy tay cậu, chỉ cần dùng một chút sức lực, bé Trì đã được đưa trở lại ghế sofa.

Khi bị ép xuống ghế sofa, Trì Bạn thậm chí còn muốn cắn Giản Ngọc Lâu trong giây lát.

Bất chấp tất cả, bất chấp!

Dù sao cậu bị nghi ngờ nên tốt hơn hết là biến Giản Ngọc Lâu thành một người tương tự.

Sở dĩ cậu không mở miệng là vì biết Giản Ngọc Lâu dường như miễn nhiễm với virus thây ma.

Ngọc Lâu nhìn chằm chằm vào bé Trì.

Người phía dưới có khuôn mặt đáng yêu, trắng trẻo dịu dàng, bây giờ đôi mắt đỏ hoe run rẩy, nhìn rất dễ bị bắt nạt.

Dù không có bằng chứng nhưng Ngọc Lâu vẫn cảm thấy Trì Bạn có rất nhiều bí mật.

Cậu chẳng hề vô hại như bề ngoài, bởi vì lúc đó trong mắt Trì hiện lên vẻ hung dữ, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại bị nỗi sợ hãi làm tan biến.

Giản Ngọc Lâu đột nhiên cười lớn, giọng điệu tùy hứng nói: “Sao em lại chạy? Tôi trêu chọc cũng không được sao?”

Buồn cười?

Bé Trì có chút bối rối vì sợ hãi.

Giản Ngọc Lâu một tay nắm lấy hai cổ tay Trì, dùng đầu ngón tay kia chọc vào mặt cậu, cười nói: “Em thậm chí còn không hiểu ‘cắn’ nghĩa là gì à?”

Bé Trì chớp mắt, dần dần chìm trong sự bối rối.

Huỷ diệt giả đang nói về cái gì?

Chuyện “cắn”? Chẳng phải là thây ma cắn người sao?

Giản Ngọc Lâu nhếch môi, ngồi dậy, buông tay ra.

Trì Bạn lập tức đứng dậy, cách hắn vài bước.

“Được rồi, em có thể tự chơi.” Giản Ngọc Lâu cũng đứng dậy đi về phía cửa: “Tôi đi họp, khi về sẽ tìm em.”

Trì Bạn cảnh giác nhìn hắn.

Tại sao vẫn tìm kiếm cậu? Tốt nhất nên khóa cửa lại và tìm cơ hội trốn thoát.

“Anh có chìa khóa.” Giản Ngọc Ngọc Lâu bỗng nhiên nói: “Hơn nữa, hành lang này lắp đầy camera giám sát, nếu em dám chạy trốn, tôi có thể bắt em quay về.”

Bé Trì: “…”

Cậu nghi ngờ huỷ diệt giả khai phá dị năng “Đọc suy nghĩ”!

Giản Ngọc Lâu Lâu nhìn chằm chằm cậu, cười nói: “Ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm khó em.”

Trì Bạn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Đã tám giờ rưỡi rồi.”

Đã đến lúc hắn phải đi họp rồi!

Giản Ngọc Lâu cười, quay người và bước ra khỏi cửa.

Sau khi xác nhận hắn đã đi khỏi, bé Trì cẩn thận bước tới cửa và nhìn vào hành lang.

Đúng thật không còn ai cả.

Cậu lập tức đóng cửa lại và khóa nó lại.

Trì Bạn liếc nhìn camera giám sát trong phòng khách rồi xoay người đi vào phòng ngủ.

Cậu tìm kiếm cẩn thận và thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện trong phòng ngủ không có camera giám sát.

Nằm ngửa trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Tại sao bạn muốn tìm huỷ diệt giả?

Trì Bạn đột nhiên cảm thấy động cơ ban đầu của mình thật không thể giải thích được, ôm đùi anh hùng thật sự có thể tránh được vận mệnh bia đỡ đạn sao?

Cho dù trên lý thuyết là có thể, nhưng Trì Bạn bây giờ nhìn thấy Giản Ngọc Lâu lại sợ hãi đến mức ngay cả lời cũng chẳng dám nói, làm sao có thể có quan hệ tốt với hắn?

Ngoài ra còn có xét nghiệm máu của cậu, không biết ngày mai kết quả sẽ như thế nào.

Trì Bạn vô cùng bất an, mọi nỗi sợ hãi của cậu đều đến từ những điều không biết.

Cậu lật người lại và cuộn tròn thành một quả bóng.

Ngày mai cậu sẽ phải đối mặt với tình huống gì?

Dù rõ ràng rất bối rối nhưng vẫn bé Trì vui vẻ ngủ quên.

Nửa ngủ nửa tỉnh, cậu dường như đã đến một ngôi nhà kính.

Ngôi nhà có ba bức tường trắng và một bức tường kính dày ở phía trước, nhốt chặt cậu bên trong.

Bé Trì cẩn thận đến gần tấm kính, dần dần có thể thấy rõ tình hình bên ngoài.

Bên ngoài có bốn người đứng, vừa thấy rõ mặt bọn họ, liền hít thở không thông.

Giản Ngọc Lâu, Mập Mạp, Thẩm Tư Niên, Đồng Hoà!

Bốn người họ đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào một dụng cụ.

“Cậu ấy xác thực bị nhiễm bệnh.” Thẩm Tư Niên thanh âm vẫn ôn hòa, nhưng cậu lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng vậy.

Giản Ngọc Lâu ngước mắt nhìn về phía Trì, đôi mắt tối sầm.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn giơ tay lên, họng súng màu đen chĩa vào bé Trì.

Trì Bạn sợ hãi nhìn hắn, cậu muốn hét lên nhưng cổ họng lại đau rát như bị vật gì đó cưa ra.

Bị phát hiện! Vẫn bị tìm thấy!

Cậu sắp bị Giản Ngọc Lâu đánh chết!

“Trì Bạn!” Bên tai vang lên một âm thanh lớn, Trì đột nhiên mở mắt ra, lồng ngực phập phồng, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mập Mạp cau mày nhìn cậu, lo lắng nói: “Tiểu Trì, sao vậy? Đang gặp ác mộng à?”

Bé Trì bơi sửng sốt, ánh mắt chậm rãi di chuyển, ánh mắt nhìn khuôn mặt Mập Mạp.

“Đứng dậy được không?” Mập Mạp lấy khăn giấy ở đầu giường ra, giơ tay lau mồ hôi Trì Bạn: “Nhìn em đổ mồ hôi nhiều quá, thật đáng sợ.”

Bé Trì được đỡ dậy, tấm lưng đẫm mồ hôi của cậu có chút ớn lạnh, cuối cùng bản thân cũng tỉnh táo.

Hóa ra đó là một giấc mơ.

Cậu nhìn sang nơi khác nhưng không thấy Giản Ngọc Lâu, bầu trời bên ngoài bất giác trở nên sáng hơn.

“Lão đại đi phòng thí nghiệm, chúng ta cũng đi tới đó đi.”Mập mạp đỡ hắn đứng dậy nói: “Có thể tự mình tắm rửa được không?”

Trì Bạn gật đầu, khàn giọng nói: “Cám ơn.”

“Không có gì.” Mập Mạp vỗ vỗ vai cậu: “Đi nhanh đi, anh ở phòng khách chờ em.”

Trì Bạn bước vào phòng tắm, nhìn thấy một bộ áo sơ mi và quần dài màu cam đậm mới treo trên kệ cạnh bồn rửa, là quân phục, rất giống với bộ đồ mà Mập Mạp mặc hôm nay.

Theo hiểu biết của Trì Bạn, kiểu quân phục này không thuộc về bất kỳ lực lượng quân sự hiện tại nào ở Trung Quốc, mà là quân phục đặc biệt của Đội đặc nhiệm thứ hai và thứ năm!

Cậu mở nước nóng, dòng nước ấm rửa sạch nỗi sợ hãi còn sót lại trong mình.

Bây giờ đã là sáng hôm sau, kết quả xét nghiệm máu chắc chắn đã có.

Chỉ số IQ hạn hẹp của Trì Bạn cuối cùng cũng có tác dụng, Bao Dung chắc hẳn đã biết kết quả xét nghiệm máu nhưng vẫn tỏ ra thân thiện như vậy vì chẳng tìm thấy gì.

Nếu không thì Trì Bạn chắc chắn đã bị họ kiểm soát đêm hôm qua.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, cơ thể và tâm trí căng thẳng của cậu cuối cùng cũng thả lỏng.

Chưa đầy năm phút, Trì Bạn tắm rửa sạch sẽ và bước ra ngoài.

Mập Mạp sau khi nhìn thấy bộ quân phục cậu đang mặc gật đầu hài lòng: “Thật thú vị, lừa gạt người khác chắc là đủ rồi.”

“Lừa đảo?” Trì Bạn thắc mắc.

Mập Mạp khoác vai cậu đi ra ngoài, cười nói: “Không có việc gì, lát nữa đừng nói nhảm nữa là được.”

Khi anh nói lời này, trái tim vừa mới nhẹ nhõm của Trì Bạn lại trỗi dậy.

Bé Tì lo lắng đi đến phòng thí nghiệm, đến khi Trì Bạn chỉ thấy trong phòng thí nghiệm chỉ có hai người là Đồng Hoà và Gấu Lớn.

Gấu Lớn ngồi trên ghế, cách nhau một bàn thí nghiệm, Đồng Hoà đứng đối diện.

Gâu Lớn hôm nay cũng trang trọng và mặc quân phục.

Nhưng Trì Bạn không nghĩ nhiều về điều đó, cậu nghĩ rằng mọi người thường ăn mặc như thế này, việc mặc quần áo bình thường như ngày hôm qua thật kỳ lạ.

“Đội phó!” Gấu Lớn đứng lên chào Mập Mạp, anh ấy cũng chào lại.

“Chúng tôi tới rồi.” Đồng Hoà mỉm cười nói: “Ngồi đi.”

Mập Mạp và Trì Bạn ngồi xuống cạnh Gấu Lớn.

“Đồng trợ lý, nhanh nói cho tôi biết. Kết quả kiểm tra thế nào?” Gấu Lớn rất lo lắng.

Trì Bạn giật mình, hóa ra Gấu Lớn cũng không biết kết quả?

Mập Mạp có biết không?

Đồng Hoà lấy trên bàn ra ba bản báo cáo kiểm tra, đặt trước mặt ba người.

Mọi người cầm bản báo cáo lên và đọc nó.

【Không tìm thấy bất thường. 】

Đây là kết quả cuối cùng của Trì Bạn.

Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Mập Mạp cùng Gấu Lớn đều không lên tiếng, bầu không khí có chút trì trệ.

Trì Bạn quay đầu liếc nhìn Mập Mạp, phát hiện lông mày của anh đang nhíu chặt.

Cậu xem báo cáo kiểm tra của Mập Mạp, phát hiện ở cột “kết quả” viết rất nhiều chữ!

Trì Bạn trợn tròn mắt kinh ngạc, lập tức nhìn lại Gấu Lớn, cột “Kết quả” cũng đen kịt, tràn ngập chữ!

Làm thế nào mà?!

Trì Bạn ngẩng đầu nhìn Đồng Hoà, anh gật đầu với cậu.

Sau đó, cậu nghe Đồng Hoànói: “Các anh, trước tiên để tôi giải thích kết quả khảo nghiệm cho mọi người, trước tiên tôi nói về Bao Dung và Hùng Tam.”

“Kết quả xét nghiệm máu của cả hai anh đều không bình thường. Thông qua sinh thiết lỏng**, chúng tôi phát hiện ra rằng một số trình tự gen nhất định trong cơ thể các anh đang có những thay đổi nhỏ. Sự thay đổi này hiện tại chưa đủ rõ ràng, nhưng vẫn đang diễn ra liên tục, vì vậy trong tương lai, trình tự gen của hai người sẽ trải qua nhiều đột biến hơn, thậm chí trực tiếp đảo lộn trình tự ban đầu.”

**Sinh thiết lỏng (Liquid biopsy) là phương pháp không xâm lấn săn tìm các phân tử của khối u như tế bào khối u (CTC), DNA (ctDNAs), RNA (ctRNAs), protein… lưu hành tự do trong máu hoặc dịch cơ thể. Đây là phương pháp có tiềm năng và hứa hẹn trong y học để cá thể hoá chẩn đoán và điều trị ung thư.

Đồng Hoà nhìn những người ngồi trước mặt, phát hiện bọn họ đều có vẻ mặt khó hiểu.

“…”

Anh đổi sang cách nói của người thường: “Nói một cách đơn giản, những thay đổi đang diễn ra bên trong cơ thể mọi người. Ví dụ như Hùng Tam, chúng tôi đã tìm thấy một trình tự gen tương tự như trình tự của loài kiến ​​trong cơ thể anh. Trình tự này kiểm soát sự kiểm soát của loài kiến ​​trong cơ thể.” Với sức mạnh của nó, nó có thể hỗ trợ chúng nâng được trọng lượng nặng gấp 50 lần trọng lượng cơ thể của chính chúng.”

Đồng Hoà dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Gấu Lớn, nghiêm túc nói: “Nói cách khác, nếu đột biến này tiếp tục, sau này có thể anh có thể nâng được một vật nặng gấp 50 lần trọng lượng của chính mình.”

Gấu Lớn bây giờ nặng hơn hai trăm cân, gấp năm mươi lần tức là mười nghìn cân! Anh ấy sẽ có thể nâng đủ năm tấn trong tương lai! Thậm chí nhiều hơn nữa!

Lần này tất cả mọi người đều bị sốc.

Gấu Lớn hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn tay mình.

Liệu đôi tay này có thể nâng được vật nặng 5 tấn trong tương lai không?!

“Còn nữa không?” Mập Mạp ngẩng đầu nhìn Đồng Hoà, có chút kích động.

Sẽ không ai từ chối một năng lực mạnh hơn, đặc biệt nếu họ là thành viên của lực lượng đặc biệt!

Đồng Hoà nhìn anh, giải thích: “Nói một cách đơn giản hơn, đây là điều ai cũng biết, dị năng!”​


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.