Trao giải và phỏng vấn kết thúc, Thịnh Tinh Hà và Hạ Kỳ Niên đều mệt mỏi đến muốn tê liệt cả người.
Giải đấu kim cương là nơi cao thủ quyết đấu, không chỉ so mỗi độ cao, tốc độ, mà còn so mưu lược và can đảm, một chút sai lầm nhỏ hoặc có tâm lý khiếp sợ đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, cho dù là cơ bắp hay thần kinh đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, sau khi chấm dứt thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, giống như là đi bộ đường dài suốt mấy ngày vậy, xương cốt cả người đều mềm nhũn đến nằm sấp, một chút sức cũng không dùng được.
Thậm chí còn có chút choáng váng.
Vừa trở lại khách sạn, Thịnh Tinh Hà đã không để ý gì đến tắm rửa thay quần áo nữa, ngã xuống giường, cơn buồn ngủ ập tới.
Mật mã phòng Hạ Kỳ Niên cũng biết, không quá một phút sau đã nghe thấy một tiếng “cạch”.
Thịnh Tinh Hà hơi ngửa đầu một cái, Hạ Kỳ Niên sải bước chạy tới, trong lúc hoảng hốt, Thịnh Tinh Hà dường như nhìn thấy một con Alaska khổng lồ đang nhào về phía mình.
“A——” Thịnh Tinh Hà bị cậu đè đến lồng ngực cũng run lên, giơ tay ôm lấy người trên người mình, quyến luyến hôn một cái, hoàn thành chuyện vẫn muốn làm trên sân đấu.
Dây dưa cọ xát, khó rời khó bỏ.
Hạ Kỳ Niên lăn nửa vòng, rơi vào mớ chăn mềm mại, chen một chân vào giữa hai đùi Thịnh Tinh Hà, hai tay lại vòng qua thắt lưng anh, giữ chặt ở sau lưng, giống như ôm bảo vật gì đó.
Mỗi một lần đột phá cực hạn trong thi đấu đều hao phí toàn bộ thể lực và tinh lực, thật sự là rất mệt mỏi, không tắm rửa cũng không cởi đồ, hai người cứ lấy tư thế quấn quýt lấy nhau như vậy mà ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại đã là khi buổi mai hé ánh sáng nhàn nhạt.
Hạ Kỳ Niên rút cánh tay bị đè tê dại của mình ra, đứng dậy hoạt động gân cốt, cậu không kéo rèm cửa sổ ra, chỉ rón rén chạy về phòng mình tắm rửa, sau đó thu dọn hết tất cả trang bị thể thao và đồ tắm rồi đến phòng ăn ở tầng ba đóng gói bữa sáng, cuối cùng là lại trở lại phòng Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà cũng đã tỉnh, đang rửa mặt trong phòng tắm.
Nhóm trưởng hối thúc mọi người mau rời giường thu dọn đồ đạc để còn kịp chuyến bay lúc 10 giờ 50 sáng.
Hạ Kỳ Niên chỉ trả lời một câu đã nhận được.
Nhóm trưởng lại hỏi: Thịnh Tinh Hà đâu? Anh ấy tỉnh chưa?
Hạ Kỳ Niên lại lập tức trả lời: Tỉnh rồi, đang rửa mặt.
Hầu hết mọi người đều không thấy có gì bất thường, chỉ có mình Lâm Kiến Châu nhắn tin riêng với Hạ Kỳ Niên: Tối hôm qua lại cùng nhau xem phim ma à? Sao lại ngủ cùng nhau?
Sao lại ngủ cùng nhau?
Câu chất vấn thẳng thừng này khiến trái tim Hạ Kỳ Niên run lên, cậu trả lời: Không có xem phim ma, tối hôm qua mệt quá nên em ngủ sớm.
Phủ nhận xem phim ma nhưng không phủ nhận ngủ cùng nhau, Lâm Kiến Châu nhấn ghi phát giọng nói: “Sau này có nên dứt khoát đặt chỉ một phòng chung cho hai người luôn không, mỗi lần đặt hai phòng đều lãng phí mất một phòng.”
Vậy thỉ tốt quá!
Nhưng Hạ Kỳ Niên chỉ có thể nhịn câu này trong lòng mà thôi, cậu suy nghĩ một lát rồi trả lời: Em chỉ qua đây đưa đồ ăn sáng thôi.
Lâm Kiến Châu: “Vậy sao không thấy em đưa bữa sáng cho thầy hả?”
Hạ Kỳ Niên cười đáp lại: Vậy thầy muốn ăn gì? Đề em xuống lầu mua!
Biên Hãn Lâm đang ở ngay bên cạnh Lâm Kiến Châu, xem qua lịch sử trò chuyện thì nhanh chóng phát một đoạn thoại: “Không có thành ý, bọn thầy đã sớm ăn xong rồi, hai em thu dọn xong thì nhanh chóng xuống đi, tập hợp lên xe ở cửa lớn phía tây.”
Hạ Kỳ Niên nhìn thời gian, hô về phía phòng tắm: “Anh, đánh răng xong nhanh ra ăn sáng!”
Miệng Thịnh Tinh Hà còn đang ngậm bàn chải nên nói chuyện có chút không rõ, nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn có thể miễn cưỡng nghe ra.
“Anh còn tắm nữa, rất nhanh! 5 phút thôi!”
Hạ Kỳ Niên thấy đồ thể thao và áo thun trải đầy giường, thuận tay thu dọn lại: “Vậy em giúp anh sắp xếp hành lý nhé, anh mau lên!”
“Không cần đâu.” Thịnh Tinh Hà súc miệng. “Để tự anh làm là được rồi.”
Hạ Kỳ Niên nói: “Lãnh đạo đang giục kìa.”
“Chuyến bay không phải vào hơn mười giờ, đến sân bay Phố Đông dữ lắm cũng chỉ mất có một giờ, vậy thì ra sân bay sớm thế làm gì? Biểu diễn à…” Tiếng nước chảy xiết trong phòng tắm che lấp mất tiếng mắng của anh.
Hạ Kỳ Niên cuộn áo thun và đồ thể thao lại thành một cuộn, xếp chỉnh tề vào valy, sau đó đi vào phòng tắm lấy bàn chải đánh răng và dao cạo râu, tiện thể đùa giỡn Thịnh Tinh Hà một chút.
Mở cửa thủy tinh ra, một hồi thì chọc vào hốc lưng anh một chút, một hồi lại nhéo mông một cái, thắt lưng Thịnh Tinh Hà thật sự không có gì để chê, như một khối bánh mì nhỏ chặt chẽ, khi bị bóp còn đặc biệt mẫn cảm, vẫn cứ luôn lui vào trong góc.
Hạ Kỳ Niên chui vào, nước từ vòi hoa sen phun ra khiến hai cánh tay cậu đều ướt đẫm, lại bị mắng một trận mới chưa đã thèm mà đi ra ngoài.
Từ sau khi hai người ở bên nhau, đồ dùng cá nhân từ đầu đến chân cơ bản đều là đồ tình nhân, Hạ Kỳ Niên thành thạo đem đồ vệ sinh cá nhân bỏ vào một hộp cất hình vuông, sau đó nhét vào ngăn ẩn của valy.
Vừa đẩy lên, liền cảm giác đụng phải một vật cứng, còn có tiếng vang thanh thúy.
Hạ Kỳ Niên đưa tay móc đồ vật bên trong ra.
Là một cái hộp sắt nhỏ bằng nắm tay, phía trên dán nhãn tiếng nước ngoài, trong nháy mắt cậu hồi tưởng lại, trước đó mình đã từng gặp cái hộp này rồi.
Không phải ở trong nhà, cũng tuyệt đối không phải ở ký túc xá, vậy hẳn là… Chung cư!
Phải, chung cư!
Là di vật của mẹ Thịnh Tinh Hà.
Xem ra Thịnh Tinh Hà rất nhớ mẹ cho nên mới luôn mang theo bên người.
Trong đầu Hạ Kỳ Niên vừa nghĩ như vậy, tay vừa vặn cái hộp kẹo nho nhỏ kia ra, nhưng thứ trước mắt lại khiến cậu trợn mắt há hốc mồm.
Nó chỉ là một bông hồng được gấp bằng khăn giấy mà thôi.
Màu trắng tinh khiết, với một chút hoa văn mờ mờ.
Nhưng mà, sao cái cách gấp này quen quá vậy!?
Quả thực là giống hệt cậu.
Không đúng…
Hạ Kỳ Niên tháo ra một cánh hoa, phía trên in logo của quán mì trên núi Thu, Thịnh Tinh Hà nói mẹ mình đã bất ngờ qua đời lúc anh học tiểu học rồi, mà tới tận lúc anh học đại học mới đến thành phố B, mà núi Thu là địa điểm tham quan của thành phố B.
Mẹ nó chính là do cậu gấp chứ ai!
Khoảng trống ký ức được mở ra, hình ảnh trong quá khứ giống như dòng nước lũ rót vào não.
Kỳ nghỉ hè năm thứ hai, Thịnh Tinh Hà chuyển đến đại học T hướng dẫn đội, dẫn theo đám người bọn họ chơi cái gì mà huấn luyện dã ngoại, kết quả chính là đi bộ leo núi, bọn họ gặp được một quán leo núi ở trên núi, trên tờ rơi tuyên truyền còn in một truyền thuyết tốt đẹp.
Đó là câu chuyện kể rằng trên đỉnh vách đá đen cheo leo của dãy Núi Alps ở châu Âu có một loài hồng núi quý hiếm. Tương truyền chỉ cần có được loại hoa hồng này là sẽ có thể hưởng được một tình yêu mỹ mãn, nhiều chàng trai đã tranh nhau leo lên đó, muốn hái hoa tặng cho người mình yêu.
Lúc ấy cậu chỉ mới có hảo cảm với Thịnh Tinh Hà, mang theo một lòng nhu tình mật ý kể câu chuyện cho Thịnh Tinh Hà nghe, hơn nữa còn gấp bông hồng này, muốn nhân cơ hội ấy ám chỉ với anh, nhưng Thịnh Tinh Hà lại bảo cậu nhuộm tóc lại thành màu đen, đừng chơi nổi như một con công trắng, làm mất mặt trường học.
Chuyện này ấn tượng đặc biệt sâu sắc, nhưng không ngờ Thịnh Tinh Hà lại cất giữ đóa hoa kia đến tận bây giờ!
Cho nên khi đó Thịnh Tinh Hà cũng có chút ý với mình ư?
Mức độ kích động mà phát hiện kinh người này mang đến cho Hạ Kỳ Niên không thua gì việc đoạt quán quân giải đấu tối hôm qua, ngoài kích động ra thì nhiều hơn là kinh ngạc và vui vẻ.
Cậu cố nén trái tim đang nhảy nhót trong lòng ngực, trả hộp sắt nhỏ về vị trí cũ.
Máy bay đúng giờ cất cánh, trải qua hơn ba giờ bay thì an toàn hạ cánh, sau đó họ lại nhanh chóng lao vào huấn luyện khô khan.
Trận đấu ở trạm Thượng Hải đã mang đến một làn sóng người hâm mộ cho Hạ Kỳ Niên, quảng cáo và chương trình tạp kỹ dồn dập tìm tới cửa.
Thừa dịp có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, cậu cũng tham gia một chương trình tạp kỹ và nhận vài cuộc phỏng vấn độc quyền, mục đích là để tuyên truyền cho môn thể thao nhay cảo, đương nhiên, còn kiếm tiền nữa.
Tiền lương bình thường của Hạ Kỳ Niên thật sự không cao nhưng cũng đủ ăn đủ uống đủ mua giày đinh, bây giờ cậu đã cảm nhận được việc nuôi gia đình không dễ dàng, có thể kiếm được chút nào hay chút nấy.
Đại khái là xưng hô “ông xã” này khiến cậu có ý thức sứ mệnh hết sức thiêng liêng, cậu cảm thấy mình có nghĩa vụ phải chăm sóc tốt cho đối tượng, tạo dựng cảm giác an toàn, mặc dù trừ ở trên giường ra thì Thịnh Tinh Hà cũng không thích gọi cậu là chồng.
Chương trình tạp kỹ phát sóng, sự chú ý của cư dân mạng đối với Hạ Kỳ Niên không ngừng tăng lên, người tỏ tình với cậu cũng càng ngày càng nhiều, có rất nhiều fan mua vé máy bay bay ra nước ngoài để xem cậu thi đấu.
Trạng thái đó giống như theo đuổi ngôi sao vậy, để lại tin nhắn bình luận, gửi tin nhắn riêng, tìm cách gửi quà tặng, điên rồ nhất là trực tiếp chặn ở cửa phòng khách sạn.
Hạ Kỳ Niên thật sự nhịn không được nữa, đem trạng thái xã giao đổi thành đang yêu đương, sau đó còn công khai chuyện tình cảm trong một lần phỏng vấn, thừa nhận mình đã có đối tượng.
Người dẫn chương trình tò mò hỏi: “Vậy người đó của bạn có phải là đồng đội trong đội không?”
Hạ Kỳ Niên nói: “Bây giờ người ấy đã là gia đình của tôi.”
“Oaaa.” Cậu trả lời như vậy, người dẫn chương trình đành phải lai sang lối khác “Vậy hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Đã nhiều năm rồi, quen nhau ở trường, hẹn hò cũng đã lâu, tình cảm vẫn luôn rất ổn định.”
Mỗi một câu trả lời của Hạ Kỳ Niên nhìn như đều rất nghiêm túc, nhưng phạm vi lại đặc biệt rộng, không biết phạm vi hoạt động hàng ngày của cậu thì thật sự sẽ rất khó đoán được đối tượng yêu đương kia rốt cuộc là ai.
Sau đó người dẫn chương trình lại đặt câu hỏi: “Vậy bạn có lo lắng rằng sau khi chương trình này được phát sóng sẽ mất rất nhiều người hâm mộ không?”
Hạ Kỳ Niên tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai: “Tôi là vận động viên, thứ tôi sợ chắc chắn không phải là mất fan, mà là không có tiến bộ.”
Người dẫn chương trình nở nụ cười: “Vậy bạn cảm thấy người bạn muốn cảm ơn nhất trên con đường này là ai?”
Con ngươi của Hạ Kỳ Niên hơi nâng lên, nghiêm túc nhớ lại: “Có quá nhiều người phải cảm ơn, bất kể là huấn luyện viên của trường hay là huấn luyện viên đội điền kinh hiện tại, hoặc là một số khán giả, đều rất biết ơn họ, mặc dù có rất nhiều người nhất định chỉ có thể đồng hành với tôi trong một giai đoạn nhưng giai đoạn đó sẽ bởi vì có họ mà tôi cảm thấy rất ấm áp và đặc sắc, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ thời gian đó. Ồ, cảm ơn mẹ tôi đã chọn sinh tôi ra, nếu không tôi cũng sẽ không có cơ hội gặp được người yêu của tôi.”
Đợt sóng thức ăn chó này cuối cùng cũng dập cho người dẫn chương trình nghẹn muốn hỏng người.
Sau khi tiết mục kết thúc, Hạ Kỳ Niên và MC bước ra khỏi phòng thu, phó đạo diễn của chương trình cũng là một người hâm mộ thể thao, lôi kéo cậu tán gẫu một hồi lâu, còn nói muốn mời cậu một bữa cơm.
“Tôi đã bảo trợ lý của tôi đặt chỗ ở khách sạn rồi, buổi tối tôi mời khách!” Phó đạo diễn nhón chân lên vỗ vỗ bả vai Hạ Kỳ Niên. “Cậu cũng đừng có ngại, mấy người bạn của tôi đều thích xem điền kinh cả.”
“Cũng không phải ngượng ngùng gì, nhưng mà hôm nay trong nhà còn có việc, phải trở về nhanh một chút.” Hạ Kỳ Niên nói.
Phó đạo diễn hỏi: “Ở nhà có chuyện gì tốt thế?”
“Cũng không có gì.” Hạ Kỳ Niên gãi gãi đầu. “Vợ tôi ở nhà một mình ăn cơm sẽ rất buồn chán, tôi phải trở về cùng chứ, vốn dĩ thời gian chúng tôi ở chung đã không đủ…”
Tuổi trẻ không biết ngượng ngùng, nói trắng hết suy nghĩ của mình ra không chút kiêng dè, một chậu thức ăn cho chó nghẹn chết người đàn ông trung niên quanh năm làm việc suốt ở bên ngoài.
Nó cũng giống như một người lớn nghe đứa bé mẫu giáo nói, con thích bạn đó đó, con muốn ở chung với bạn đó suốt đời.
Tuy cảm thấy đặc biệt ấu trĩ nhưng cũng hâm mộ độ tuổi đơn thuần thẳng thắn này của bọn họ.
“Được được được, vậy cậu mau về nhà với vợ đi.”
“Cảm ơn đạo diễn!”
Hạ Kỳ Niên chạy vội xuống cầu thang bộ, nghe thấy đạo diễn ở phía sau hô với theo: “Sao không đi thang máy?”
Dưới lầu truyền đến giọng nói trong trẻo: “Thang máy còn không nhanh bằng tôi chạy nữa!”
Mặt trời chiều lặn về phía tây, nhuộm những đám mây ở chân trời thành những dải màu chuyển sắc, giống như một bức tranh sơn dầu khổng lồ, trời nóng, tiếng ve kêu vang quanh tiểu khu có chút ồn ào, ngẫu nhiên còn có vài tiếng mèo kêu vẳng tới, không biết là mèo hoang hay mèo nhà.
Thịnh Tinh Hà đẩy cửa sổ phòng bếp ra thông khí.
Hôm nay là sinh nhật Hạ Kỳ Niên, anh chuẩn bị một bàn thức ăn, cố ý tải app học nấu ăn, kết quả làm có một món sườn chua ngọt thôi mà thiếu chút nữa đã đốt trụi căn nhà.
Chuyện rất đơn giản, anh đang nấu ăn trong bếp thì nhận được điện thoại của huấn luyện viên Biên, bảo muốn tìm một phần tư liệu, anh liền lên lầu bật máy tìm tài liệu.
Nửa tiếng sau, nước trong nồi cạn khô, thịt và nồi thành công liên kết lại với nhau, có dẩy như thế nào cũng không dẩy ra được, anh dùng sức, nồi liền thủng luôn.
Phòng khách và phòng bếp đều tràn ngập một loại mùi vị như hiện trường hoả hoạn.
“Má ơi.” Hạ Kỳ Niên vừa về tới ngoài cửa đã bị thứ mùi lạ này làm sặc, vội vàng hoảng hốt mở khóa vào nhà, nhìn thấy Thịnh Tinh Hà vẫn còn sống thì thở phào một hơi.
C6ạu bối rối đi vào phòng bếp. “Anh đang làm gì vậy? Nướng thịt trong nhà à?”
Thịnh Tinh Hà liếc cậu một cái: “Anh đang làm sườn chua ngọt.”
Hạ Kỳ Niên chỉ nhìn thấy một cái nồi bị thủng, xách lên, xuyên thấu qua cái lỗ lớn kia nhìn Thịnh Tinh Hà: “Vậy xin hỏi sườn thì sao?”
Thịnh Tinh Hà đoạt lấy nồi trong tay cậu, ném vào thùng rác: “Chất lượng nồi nhà em cũng kém quá rồi, mới dẩy một cái liền thủng mất, sườn cũng bị rơi ra hết.”
Hạ Kỳ Niên cười không nín được: “Còn thịt không? Em làm cho.”
Thịnh Tinh Hà cầu còn không được, cởi tạp dề xuống quàng ngay vào cổ Hạ Kỳ Niên, còn vòng ra phía sau thắt một cái nơ: “Thịt đều ở trong tủ lạnh.”
Ánh hoàng hôn trải trên bàn ăn, góc độ nghiêng một chút, nhạt dần rồi cuối cùng rơi xuống đất, biến mất không thấy nữa.
Ngày hè sắc trời tối đặc biệt nhanh, chờ mấy món ăn của Hạ Kỳ Niên làm xong thì trời cũng đã hoàn toàn tối đen rồi.
Bốn món một canh, món ăn không nhiều lắm nhưng thắng ở lượng lớn, đĩa nhà Hạ Kỳ Niên phải to bằng hai khuôn mặt của Thịnh Tinh Hà, bát sứ dùng để đựng canh cũng có thể làm chậu rửa mặt, thậm chí là nuôi cá cũng được luôn.
Món ăn lên bàn, Thịnh Tinh Hà lấy một hộp bánh màu hồng nhạt ra từ trong tủ lạnh.
Anh cắt đoạn dây lụa rồi mở nắp ra, Hạ Kỳ Niên duỗi dài cổ mà ngóng.
Bên trong là một chiếc bánh ngọt nhỏ tạo hình tinh xảo, một mùi sữa ập vào mặt, bánh ngọt lấy màu trắng làm màu chủ đạo, ở giữa dùng chocolate vẽ một bức tranh đơn giản.
Ánh nắng, xà ngang, đệm, còn có hai con người nho nhỏ tay trong tay.
Kỹ xảo vẽ tranh này thật thô ráp, vừa nhìn đã biết là xuất phát từ tay Thịnh Tinh Hà.
Trên quần áo của người tí hon còn vẽ hai chữ cái riêng biệt: “QN” “XH”.
“Rõ ràng em cao hơn anh sáu cm.” Hạ Kỳ Niên chọc hai hình người nhỏ trên bánh ngọt. “Tại sao anh lại vẽ chân mình dài như vậy?”
Thịnh Tinh Hà có chút kinh ngạc: “Làm sao em biết là anh vẽ?”
Hạ Kỳ Niên thành thật nói: “Bởi vì xấu.”
Thịnh Tinh Hà “Hứ” một tiếng. “Anh vẽ rất có tâm đấy nhé, còn cố ý vẽ nháp mấy lần rồi mới dám xuống tay.”
“Nhìn ra rồi.” Hạ Kỳ Niên dùng đũa chọc chọc quần hình người nhỏ, bình luận: “Mông anh hẳn là phải vểnh hơn một chút, không có bằng phẳng như vậy đâu.”
“Mẹ kiếp.” Thịnh Tinh Hà vui vẻ.
Trước khi chính thức ăn tối, Hạ Kỳ Niên nói có quà muốn tặng.
Thịnh Tinh Hà nói: “Anh chưa từng thấy thọ tinh nào đi tặng quà cho người khác cả.”
Hạ Kỳ Niên vừa lật ba lô vừa nói: “Bây giờ anh gặp rồi đó.”
Thịnh Tinh Hà lén nếm thử hai miếng sườn trước, vừa ngước mắt lên đã thấy trên tay cậu cầm một cái hộp sắt nhỏ hết sức quen mắt.
“Thứ này em lấy ở đâu ra?” Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên: “Anh đoán xem!”
Ánh mắt Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm vào cái hộp kia, càng nhìn càng thấy quen mắt: “Làm sao em tìm được?”
“Lần trước vô tình phát hiện thấy trong lúc sửa sang lại vali cho anh.” Hạ Kỳ Niên ngồi lại vào bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước. “Em có thể hỏi bên trong là bảo bối gì không?”
Thịnh Tinh Hà cắn đầu đũa, không biết xấu hổ mà trả lời, nhưng anh nhìn bộ dáng đắc ý như con công xoè đuôi này của Hạ Kỳ Niên là biết ngay cậu đã lén mở ra rồi.
“Cũng không phải là bảo bối gì, rác chưa kịp vứt đi mà thôi.”
“Vậy em vứt đi giúp anh nha?” Hạ Kỳ Niên làm bộ giơ tay lên, Thịnh Tinh Hà kêu lên “Ai” một tiếng.
Hạ Kỳ Niên biết da mặt anh mỏng, không nói lời dư thừa, chỉ mở cái hộp ra, cầm đóa hoa hồng kia lên: “Em đổi cái khác tốt hơn tặng anh.” Trong lúc hoảng hốt, Thịnh Tinh Hà phảng phất như nhìn thấy lại đứa nhóc của mấy năm về trước.
Bây giờ, cậu đã trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ, anh tuấn, đáng tin cậy, và ngày càng có nhiều người vây quanh, nhưng trái tim đó vẫn giống như trước.
Hạ Kỳ Niên nắm tay, đưa tay về phía đầu kia của mặt bàn: “Bảo bối, nào, thổi một hơi tiên khí đi nào.”
Thịnh Tinh Hà cười thổi một hơi, hai tay bao lấy nắm tay của cậu: “Em muốn thay đổi thành thế nào?”
“Anh mở ra xem một chút đi.” Hạ Kỳ Niên nhíu mày.
Thịnh Tinh Hà hồ nghi nhìn cậu một cái, thử mở ngón tay cậu ra, tay phải Hạ Kỳ Niên lật lại, ngón tay hướng lên trên, từ từ mở ra.
Nằm giữa lòng bàn tay không phải là hoa hồng, mà là một chiếc nhẫn lấp lánh.
Thịnh Tinh Hà cắn môi dưới, phòng ngừa cảm xúc đang kích động quá mức của mình hiện hết lên trên mặt, nhưng cơ bản vô dụng, khóe miệng anh cong lên càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng không thu lại được.
“Em biến hoa hồng của anh đi đâu rồi?”
Hạ Kỳ Niên sửng sốt: “Đấy là trọng điểm sao?”
Thịnh Tinh Hà: “Sao không phải trọng điểm, đó chính là tín vật định tình em gấp cho anh mà.”
“Đã bị em ăn mất rồi.”
Hạ Kỳ Niên cầm nhẫn đứng lên, đi tới cạnh Thịnh Tinh Hà, đầu gối pahỉ chậm rãi quỳ xúông. “Bây giờ đã có tín vật mới rồi.”
Cho dù đã ở chung nhiều năm như vậy rồi nhưng khi phân đọn này đến vẫn vô cùng hồi hộp. Điều hòa phòng khách mở rất thấp nhưng lòng bàn tay Hạ Kỳ Niên đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thịnh Tinh Hà…” Cậu ngượng ngùng ngước mắt lên. “Kia…anh có bằng lòng…”
Nói tới đây thì nghẹn cứng.
Anh sẽ gả cho em chứ?
Không đúng.
Anh sẽ cưới em chứ?
Câu này thậm chí còn sai hơn!
Tối qua mình đã nghĩ gì nhỉ?
Thịnh Tinh Hà vẻ mặt mơ hồ nhìn cậu, Hạ Kỳ Niên lại càng thêm khẩn trương, cậu muốn nói anh bằng lòng đối tốt với em cả đời không, nhưng không biết vì sao, lời nói đến bên miệng liền biến thành: “Anh chịu ngủ với em cả đời không?”
“Mẹ kiếp!” Thịnh Tinh Hà không hề căng thẳng chút nào, vào thời khắc nghiêm túc như thế mà còn cười to ra tiếng: “Hạ Kỳ Niên, em sao mẹ nó lại háo sắc dữ vậy?”
“Em…” Mặt nhỏ của Hạ Kỳ Niên đỏ ừng, bất chấp mà hô to một tiếng. “Vậy anh có chịu hay không!”
Thịnh Tinh Hà cười ghé vào mặt bàn, tay phải chậm rãi đưa ra ngoài, Hạ Kỳ Niên cười ha ha, nắm lấy ngón áp út của anh, rất có cảm giác nghi thức mà đeo nhẫn vào.
“Anh cũng đeo cho em đi.” Hạ Kỳ Niên nâng tay trái lên không trung.
Lúc Thịnh Tinh Hà cầm chiếc nhẫn kia lên mới để ý thấy mặt trong nhẫn còn khắc sinh nhật của mình.
Chiếc nhẫn lướt qua khớp xương hơi nhô lên, kẹt vào gốc ngón áp út, kích thước vừa vặn, không biết đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào.
Hạ Kỳ Niên bỗng nhiên cầm tay anh: “Trước kia em cũng không dám tưởng tượng sẽ có ngày này.”
Thịnh Tinh Hà rũ mắt nhìn cậu: “Anh cũng không nghĩ tới.”
“Con đường sau này mặc kệ có khó khăn đến đâu, em cũng sẽ đi cùng anh, cho nên anh không cần sợ hãi, em còn có rất nhiều ước mơ, hy vọng anh có thể cùng em từ từ thực hiện.”
“Vậy thì nhất định rồi.” Chóp mũi Thịnh Tinh Hà chua xót, lo nước mắt sẽ lăn ra hốc mắt, chớp chớp hai cái, đồng tử lại càng ngày càng đỏ. “Anh cũng có rất nhiều tâm nguyện còn chưa thực hiện.”
Hạ Kỳ Niên cười đứng dậy, mở túi nilon ra, đốt nến lên. “Vậy điều ước của em cho anh mượn đó, anh ước trước đi rồi em sẽ ước.”
Thịnh Tinh Hà lần đầu tiên vô cùng thành kính chấp tay: “Hy vọng trận đấu tiếp theo có thể giành chức vô địch!”
Bị đụng điều ước rồi!
Hạ Kỳ Niên vỗ bàn, chắc chắn nói: “Vậy nguyện vọng của em chính là đè ép quán quân!”
“Này!” Thịnh Tinh Hà ở dưới gầm bàn đạp cậu một cái, tiếng cười liên tiếp truyền ra ngoài phòng, vượt qua cả tiếng ve kêu không dứt.
Hai con chim sẻ nhỏ đậu trên bệ cửa sổ vỗ cánh bay về phía ánh sao phương xa.
Hạ Kỳ Niên xé ra một phong thư màu nhạt giấu trong hộp bánh ngọt, bên trong là một tấm thiệp chúc mừng nho nhỏ.
Con đường theo đuổi giấc mơ xa xôi như thế, khó khăn như thế, lại mệt mỏi như thế, nhưng bởi có em xuất hiện, ngay cả những ký ức đau đớn nhất cũng chỉ còn lại những hình ảnh tốt đẹp, cảm ơn em đã đến thế giới của anh.
Chúc mừng sinh nhật!
Anh yêu em!
—— Thịnh Tinh Hà.
_ Hoàn chính văn _