Vương Thu nhờ Trịnh Quân lấy những túi đồ cậu mua gửi ở chỗ nhân viên cửa hàng dọn lên xe trước.
Trịnh Quân chịu thương chịu khó đi đi lại lại mấy lần vác túi, phát giác thấy Vương Thu trừ mua chút quần áo, còn lại những túi to đều là chăn ga gối đệm.
Gối đầu đệm dựa chăn đơn, những thứ giường phẩm bằng tơ tằm, đều mua hai bộ.
Trịnh Quân nghĩ đến trước đây anh đến nhà Vương Thu nhìn thấy những đồ nội thất trong nhà cậu, anh nói:
“Căn nhà chúng ta đang ở đã được trang trí hoàn thiện sẵn, chuyện trang hoàng tôi không nhún tay đến, cậu muốn thêm gì vào có thể nói với tôi, vừa lúc tôi cũng nhìn chán rồi.”
“Nhìn chán cũng tốt.” Vương Thu vốn đang chờ những lời này đây: “Dù sao trong thời gian tới em cũng không bận gì, em sẽ giúp anh quy hoạch lại. Coi như là tạ lễ em đưa anh, cảm ơn anh Quân tâm địa thiện lương chứa chấp em.”
Nơi Trịnh Quân ở, không chút hơi người. Vương Thu muốn giúp anh làm náo nhiệt một chút, lỡ như cậu cua người thất bại, lạnh lùng xám xịt cút đi, Trịnh Quân lại thành người cô đơn, đáng thương biết bao.
“Ừm.”
Trịnh Quân không biết Vương Thu suy nghĩ cái gì, anh chỉ nghĩ có thể để Vương Thu tiêu tốn tâm tư vào việc trang hoàng cũng tốt, sẽ không còn tâm trạng đi tìm đối tượng chó má gì đó nữa, sớm ngày về đi làm lại. Chờ cậu ở quen rồi, sau này dứt khoát khỏi đi nữa, trực tiếp ở lại bên cạnh anh, vậy không còn gì tốt hơn được nữa.
Cả hai đều ôm tâm tư riêng, hoàn mỹ đạt thành nhận thức chung trong việc mua vật dụng dùng chung trong nhà.
__________
“Còn cái gì chưa lấy sao?”
Trịnh Quân để đồ đầy cốp xe, đi theo Vương Thu vào trung tâm thương mại lần nữa. Vương Thu lắc đầu với anh.
“Không phải, em còn muốn mua đồ.” Vương Thu chớp mắt: “Phải có anh giúp đỡ mới được.”
Trịnh Quân tưởng rằng cậu bảo mình làm cu li, không ngờ Vương Thu lại lấy một cái áo ngắn tay ướm ướm lên người anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh thích màu này không? Muốn mặc thử không?”
Trịnh Quân sửng sốt, có hơi cứng nhắc nói: “Mua cho tôi?”
“Đúng rồi.”
Vương Thu ra vẻ đương nhiên gật đầu một cái.
Trịnh Quân cho cậu thẻ mua sắm phổ thông, đương nhiên cậu không thể chỉ nghĩ cho mình. Huống chi thường ngày Trịnh Quân trừ mặc tây trang ra thì vẫn chỉ có tây trang, hình như thật sự không có món đồ nào ra hồn cả. Trước kia Vương Thu đưa Trịnh Quân về nhà, giúp tìm quần áo đã sắp xếp lại một phen, lúc đó cậu đã bị những bộ đồ cũ rách trong đó làm ngẩn ra, chỉ là khi đó cậu không có lập trường gì để quản, bây giờ không giống thế nữa, cậu là khách trọ của Trịnh Quân.
Đại ma đầu vừa cao vừa đẹp lại có tiền, làm sao mà không có quần áo thích hợp cho mình đây? Không thể!
Trước kia không ai xử lý cho anh thì cũng thôi đi, bây giờ không được, Vương Thu phải sắp xếp đàng hoàng lại cho anh.
Siết tay!
__________
Trịnh Quân có hơi hồi hộp đứng ở phòng thử đồ.
Đời này anh chưa từng đi mua quần áo với người khác, lúc nhỏ ở một mình không có tiền, chỉ ghé mấy hàng vỉa hè tùy tiện mua đại vài cái. Sau này có điều kiện, nếu không giao cho cấp dưới sắp xếp, thì cũng chỉ đến tiệm tùy tiện thử rồi chốt đơn.
Lại nói tiếp, mấy năm nay quần áo của anh đều do một tay Vương Thu chuẩn bị.
Hiện tại Vương Thu nghỉ việc, ngược lại trở thành người đi mua quần áo với mình, có hơi kì quái.
“Không vừa sao?”
Vương Thu thấy Trịnh Quân cứ chần chờ không bước ra, đứng ở cửa hỏi, liền nghe thấy bên trong đáp lời:
“Vừa.”
Trịnh Quân đẩy cửa bước ra, vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên. Đến tận bây giờ anh vẫn không có trải nghiệm qua việc mình thử đồ có người đứng chờ xem, anh nhìn về phía Vương Thu đang im lặng, có hơi do dự:
“Thế nào?”
Là khó coi hay ra sao, cũng nên nói một câu đi chứ.
Vương Thu lén nuốt nước bọt, đôi mắt long lanh cười rộ lên với Trịnh Quân:
“Đẹp trai!”
Không phải cậu cố tình nịnh hót, Trịnh Quân thật sự rất đẹp trai. Đã bao lần cậu bị đại ma đầu làm cho tức chết, cũng đã bấy nhiêu lần vì cái mặt đẹp đó mà tha thứ cho đối phương.
Soái ca quả nhiên là soái ca, đặc biệt là loại người chân dài dáng cao đẹp trai có tiền thế này, quả thực bạo kích liên tục.
Trên người Trịnh Quân mặc một cái áo sơ mi tơ tằm.
Loại chất liệu này rất thoải mái thoáng khí, nhưng cũng rất kén người mặc. Người giống trái dưa mặc vào sẽ giống trái dưa, người giống giá đậu mặc vào sẽ thành giá đậu.
Mà Trịnh lão cẩu của chúng ta mặc vào, không chút nào giống cẩu, mà là đại soái ca kinh thiên động địa luôn nha!
Vương Thu nhịn không được đưa tay gài nút áo cho người ta.
Gài lại gài lại, không cho người khác nhìn!
“Anh Quân à, dáng người của anh mặc gì cũng đẹp hết sảy.” Vương Thu một bên động tay động chân, còn không quên nịnh hót, lại quay đầu hỏi: “Chất liệu này sờ rất thoải mái, có số 170 không?”
Cậu cũng muốn mua! Muốn mua áo sơ mi giống Trịnh Quân để lén mặc!
Cậu thật xấu, thật tâm cơ nha.
___________
Trịnh Quân nhìn Vương Thu trước mặt đang chăm chú sửa sang lại quần áo cho anh, đột nhiên nhớ tới chuyện rất nhiều năm trước.
Khi đó Vương Thu mới thành trợ lý của anh không bao lâu, lần đầu tiên theo anh đi công tác.
Vương Thu theo anh tham dự một bữa tiệc của công ty đối phương, bàn một hợp đồng lớn.
Bọn họ cần tìm nhà cung ứng thích hợp nhất, vì thế họ đã cố gắng rất nhiều vào giai đoạn trước.
Vương Thu muốn chắn rượu giúp anh nhưng anh không cho, lần đó Vương Thu ở sân bay làm trò cười cho thiên hạ, máu ướt đẫm quần, còn lừa anh là bị trĩ. Trịnh Quân tưởng thật, không để trợ lý đang bị trĩ uống rượu giúp mình, nên trên bàn tiệc đã uống không ít, cuối cùng Vương Thu phải đỡ anh về khách sạn.
“Sếp Trịnh, sếp Trịnh, anh còn khỏe không?” Vương Thu nghiêng ngã lảo đảo đỡ anh vào phòng: “Chúng ta đến rồi, đến chỗ có thể nghỉ ngơi rồi.”
Cậu giúp anh cởi nút áo ở cổ ra, đối phương lại thay đổi sắc mặt.
“Ứm… Ọe!” Dạ dày Trịnh Quân không thoải mái, nhịn không được ói ra một trận.
Trên người Vương Thu cũng không thể tránh khỏi bị dính dơ, nhưng cậu vẫn tận tâm chăm sóc Trịnh Quân nửa tỉnh nửa say, không kịp quan tâm đến mình có sạch sẽ hay không.
Đó là lần đầu tiên Trịnh Quân được người ta chăm sóc.
Thì ra có khăn ấm lau mặt là chuyện thoải mái đến thế, nước mật ong cũng rất ngon, còn có người sẽ nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành mình nữa.
Không giống bà bảo mẫu hung dữ dùng nước lạnh chan canh kia, cũng không giống người mẹ không kiên nhẫn chỉ biết quyến rũ đàn ông của anh. Tại sao trên người cậu trai này thơm thơm còn dịu dàng như vậy, Trịnh Quân không nghĩ ra nổi.
“Khó chịu lắm sao?” Vương Thu để người uống say nằm nghiêng trên giường, còn mình ghé vào mép giường nhẹ nhàng vỗ về mái tóc xù xù của đối phương. Lại bị giọt nước mắt thình lình rơi xuống của Trịnh Quân làm sợ hãi.
“Chỗ nào không thoải mái vậy?”
Thật ra không phải không thoải mái, mà là quá thoải mái thôi.
__________
“Cậu thích cái này?”
“Tiên sinh, ngài mặc cái áo này rất hợp.” Nhân viên hướng dẫn mua sắm cười rạng rỡ khen: “Bạn gái của ngài nhìn ngài mặc như vậy, chắc chắn sẽ càng yêu ngài thêm.”
Vương Thu trừng lớn đôi mắt nhìn thoáng qua Trịnh Quân, đã bị đại ma đầu xoa nhẹ mái tóc.
Trịnh Quân quay đầu nói: “Vậy lấy cái này, lại lấy thêm một cái số 170 nữa.”
Không cần phải yêu anh thêm, cứ như thế này, anh đã hạnh phúc đến choáng váng rồi.
Trịnh Quân phát hiện anh thật sự rất yêu cậu.
Bất kể Vương Thu có dáng vẻ thế nào, đều làm anh động tâm.