Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 24



Lục Thâm Viễn nhìn xuất thần, vô tình dùng cái muỗng múc canh đổ lên người mình, sự kiện đột nhiên diễn ra, Lục Thâm Viễn và Xa Tình Không vèo đứng dậy, cô đưa điện thoại lên cao, kinh ngạc nhìn anh: what?

Đội trưởng Lục anh bị làm sao vậy?

Lục Thâm Viễn: “…”

Bất ngờ, bất ngờ…

Cuối cùng Xa Tình Không xách hộp giữ ấm trống rỗng đi theo Lục Thâm Viễn đang toàn thân ướt nhẹp về nhà trọ của anh.

Nhà trọ được sở cảnh sát sắp xếp, tốt hơn một điểm so mới hồi ở Nam Thành: Đây là phòng một người ở, phòng tắm cũng chỉ có một gian.

Lục Thâm Viễn mở cửa xong bật đèn, cho cô đi vào trước, “Em vào đây, anh tắm xong sẽ đưa em về.”

Bên trong đèn đuốc sáng choang, Xa Tình Không đứng ở cửa bân khuân ba giây rồi thỏa hiệp bước vào.

Thật ra thì vừa rồi cô có tỏ ý từ chối: từ chối việc anh đưa mình về, từ chối cùng anh đi đến nhà trọ.

Nhưng Lục Thâm Viễn có thể bắt trúng điểm yếu, anh còn nói với cô rằng: Hung thủ còn chưa bắt được, bên ngoài tối lửa tắt đèn, mặc dù nói trường học ở phía đối diện nhưng em dám một mình trở về không? Hoặc là em ở phòng làm việc chờ anh cũng được, bất quá anh nói với em trước, lát nữa Vưu Kim và mấy cảnh sát khác sẽ đến đây làm thêm giờ đó.

Xa Tình Không: …

——

Cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, ngắm nhìn bốn phía, bên trong nhà bài trí đơn giản, một cái giường một cái bàn một cái tủ một cái vali, trên bàn là các loại tài liệu và máy tính được sắp xếp gọn gàng, giày dép cạnh cửa được đặt ngăn nắp, ngoài cửa sổ trên lan can treo mấy bộ quần áo.

Trong đó một cái nội y-nam-tính. Nó đung đưa trong gió, Xa Tình Không vội vàng thu hồi tầm mắt, sờ sờ lỗ tai, dời sự chú ý đi chỗ khác, nói: “Anh mau tắm nhanh lên, em sợ về muộn quá bạn cùng phòng ngủ mất.”

Mở mắt nói mò, Liêu Tiểu Duyên còn cú mèo hơn so với cô.

Lục Thâm Viễn đang cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, nghe vậy xoay qua nhìn một cái, nhìn được vẻ mất tự nhiên của cô, cười một tiếng, cũng không vạch trần, “Được.”

Xa Tình Không nhấp môi dưới.

Không khống chế được, cảm giác mất tự nhiên cũng tồn tại hơn hai năm rồi, nhanh như vậy mà đã làm hòa cô có hơi không quen.

Hơn nữa còn chưa tìm được thời gian thích hợp vặn hỏi anh chuyện năm đó, nhìn anh bây giờ rất chuyên tâm phá án tạo phúc cho dân chúng nên cô cũng chưa hỏi được.

Lục Thâm Viễn nói là làm, tắm nhanh như chiến đấu, lúc đi ra người còn ướt. Anh lau tóc thì thấy Xa Tình Không đang ngồi đó cúi đầu chơi điện thoại, Lục Thâm Viễn vừa lau tóc vừa đi tới, đá cái ghế qua cạnh cô, rất tự nhiên ngồi xuống, trên người anh mang làn hơi ấm áp dễ chịu cùng với mùi xà bông, cô cất điện thoại di động nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy của anh giống như được cọ rửa, trong veo sạch sẽ.

Có lẽ do không khí quá yên tĩnh Xa Tình Không bỗng nhiên có chút lúng túng, theo bản năng nhích sang bên cạnh một chút.

Động lác lùi về sau của cô trong mắt anh giống như là thỏ trắng bị hoảng sợ, Lục Thâm Viễn cao hứng tiến tới, chợt cúi đầu chặn môi Xa Tình Không lại, môi của cô hơi lạnh, xúc cảm giống như thạch trái cây đông lạnh.

Xa Tình Không sững sốt, còn chưa tỉnh hồn anh đã buông ra, nở nụ cười, mặt mũi tuấn tú: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Cô vẫn còn sững sờ.

Lục Thâm Viễn đứng dậy, nhướng mày, “Sao vậy, chẳng lẽ em muốn ở lại?”

Cô nhanh chóng đứng lên.

——

Sau khi đưa Xa Tình Không bình an trở về nhà trọ, Lục Thâm Viễn trở lại sở tiếp tục công việc.

Vưu Kim và mấy cảnh sát khác đã ở trong phòng làm việc, thấy anh trở lại thì cười chào hỏi, cũng không biết Lục Thâm Viễn vừa đi đâu làm gì.

Mới chỉ ra mắt Xa Tình Không với Tống Tiểu Đường, Lục Thâm Viễn chắc chắn cô ta sẽ không đem chuyện này truyền ra, Tống Tiểu Đường không phải người miệng rộng, huống chi còn là phụ nữ, sao lại chịu đi giúp tình địch chứ.

Tìm được danh tính nạn nhân là mấu chốt đột phá, lòng tin của cảnh sát tăng lên nhiều, sau khi anh trở lại, mọi người lập tức đưa tới số nhà, số thẻ của Lưu Chí Phi lấy được từ hai người con trai. Địa điểm: Ngân hàng xây dựng Hoa Hưng ở đầu đường.

Việc này không nên chậm trễ, sáng sớm hôm sau, các sĩ quan cảnh sát vừa được nghỉ ngơi vài giờ đã chạy đến ngân hàng.

Sáng sớm mở cửa liền gặp phải cảnh sát, các hoạt động trong ngân hàng bị dừng lại. Nhân viên phản ứng nhanh chóng, tích cực phối hợp điều tra.

Giám đốc cũng chạy tới, căn cứ số thẻ để tìm, điều tra ghi chép trong chốc lát đã tìm được câu trả lời, nhân tiện xem luôn CCTV.

Nhân viên ngân hàng theo giao dịch đã lưu tìm ra cái tên khiến người ta quen mắt: Tần Phúc.

Người cùng Lưu Chí Phi hợp tác kinh doanh.

Giám đốc đem đoạn phim trong CCTV ra cho bọn họ xem, trong clip có cảnh người đàn ông trung niên, mang mũ lưỡi trai, lén lén lút lút.

Lần đầu tiên điền sai mật mã, lần thứ hai nhập trúng thì chia khoản tiền thành ba lần rút.

Lục Thâm Viễn xem xong thật muốn mắng. Ngân hàng to mà làm ăn lơ là.

Quá mất cảnh giác!

——

Đối tượng hiềm nghi bây giờ là Tần Phúc, cảnh sát rất nhanh chạy tới nơi Tần Phúc mướn nhà, hẻm nhỏ vắng vẻ, bên ngoài còn treo bảng hiệu “Dừng chân, ăn cơm, tắm”.

Trên đường bày không ít sạp hàng rong.

Lục Thâm Viễn chỉ huy một đám người xồng xộc xông tới, nhà cách vách trợn mắt há mồm, vội vàng gọi điện cho chủ nhà, chủ nhà nhận được tin tức vội vàng sang đây xem tình huống.

Lúc đó Lục Thâm Viễn và đám người Vưu Kim đang đứng trước cửa nhà Tần Phúc, hành lang tối om, cảnh sát phải dùng đèn pin trong điện thoại soi vào mới nhìn rõ cánh cửa rỉ sắt loang lổ kia.

Anh còn đang suy nghĩ xem có nên cạy cửa hay không thì thím chủ nhà vội vàng chạy đến, run rẩy nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh muốn làm gì?”

Lục Thâm Viễn trầm mặc, Vưu Kim cau mày, chỉ cánh cửa sau đó nói với chủ nhà: “Bà có chìa khóa của căn nhà này chứ? Đem tới đây mở cửa ra.”

Chủ nhà không hiểu: “Chủ căn nhà không có ở đây.”

“Bởi vì không có ở đây nên tôi mới kêu bà cầm chìa khóa tới mở cửa đó!” Vưu Kim cao giọng, chủ nhà sợ nên không dám nói gì nữa, bà vội vàng xoay người đi lấy chìa khóa dự phòng.

Hai người con trai của Lưu Chí Phi đã nói, ba người Tần Phúc thuê phòng ở đây, nếu quả thật bọn họ họp nhau gây án, rất có thể căn phòng thuê này chính là hiện trường đầu tiên.

Chủ nhà vội vàng cầm chìa khóa tới, cắm vào. Trong tay còn dính chút rỉ sét, chân mày anh nhíu lại, cửa két một tiếng bị đẩy ra, mùi máu tanh bên trong lập tức đập vào mặt.

Lục Thâm Viễn đi đầu, đẩy cửa đi vào, chủ nhà hỗ trợ mở đèn, bên trong không một bóng người, chỉ có một cây quạt nhỏ thông gió là cửa sổ, cho dù là ban ngày, còn mở đèn điện, bên trong nhà vẫn như cũ mờ tối.

Giường là loại cổ xưa với ba lớp ván, tủ gỗ cũ màu đỏ sậm, ở giữa phòng là bàn ăn bày hai cái băng ghế ngồi nhỏ.

Cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Kinh khủng hơn là trên mặt đất và rương gỗ loang lổ vết máu. Dưới ánh đèn còn khiếp người hơn.

Tư chất tâm lý của chủ nhà không mạnh bằng cảnh sát, dưới cảnh tượng chói mắt không nhịn được hét ầm lên, chìa khóa trong tay cũng vứt xuống sàn, phát ra âm thanh đinh đong thanh thúy.

Đám người nhìn chủ nhà một cái, vội vàng tiến lên phong tỏa hiện trường.

“Tất cả chỗ này đều là vết máu, sau cửa, mép giường, trên tường, khắp nơi đều là vết máu.” Đám cảnh sát đứng chắn ở cửa, Vưu Kim lấy đèn pin soi một vòng bên trong, nhàn nhạt trần thuật.

Lục Thâm Viễn ừ một tiếng, quay đầu tìm hỏi chủ nhà, khuôn mặt bà ta còn tái nhợt: “Đám người Tần Phúc rời đi khi nào? Sau khi đi thì không về nữa sao?”

Anh dùng là “đám người Tần Phúc”, nếu như không sai thì Tần Phúc, Trương Thanh, Lưu Huy thuê phòng cùng ở đây.

Chủ nhà sợ muốn chết, nghe Lục Thâm Viễn hỏi, giọng nói run rẩy, “Tuần trước đã đi rồi, ngày đó tôi có tới phòng bên cạnh thu tiền phòng, thấy ba người họ mặc áo xanh, mang giầy da còn có áo khoác đen, mang mắt kiếng, tôi tò mò hỏi bọn họ đi đâu, bọn họ nói đi làm ăn, cũng không nói muốn trả phòng, dù sao cũng giao tiền thế chân rồi, tôi cũng không biết trong phòng này có chuyện, ai mà biết…”

Chủ nhà nói đến chỗ này thì không nói nữa, chỉ biết thở một hơi lạnh, vẫn còn hên lúc ấy bà chỉ thuận miệng hỏi một chút, không hỏi kĩ vấn đề, nếu không người chết tiếp theo chính là bà.

——

Bây giờ xác định được ba người Tần Phúc liên quan tới vụ án, cảnh sát phong tỏa hiện trường, Lục Thâm Viễn và Vưu Kim về sở, tổng kết lại tình huống trước mắt rồi sau đó lập tức phát lệnh truy nã: Toàn huyện lùng bắt Tần Phúc, Trương Thanh và Lưu Huy; nếu như ba người vẫn còn ở huyện thành.

Nhanh chóng in hình ba người, phát đi tất cả đồn công an lớn nhỏ, trợ giúp điều tra phá án.

Không biết là do trùng hợp hay huyện Bình Hòa này quá nhỏ.

Lệnh truy nã phát ra ngoài được nửa ngày thì đồn công an Nam Thành gọi điện thoại tới: Mấy giờ trước dưới sự hỗ trợ của đội trị an phái 20 cảnh sát đã bắt được Trương Thanh và Lưu Huy.

Kéo đến tận Nam Thành, chuyện đã xảy ra đại khái là như vầy:

Trần uy tìm được một tiệm ăn nấu ngon món canh ma lạt nóng, hẹn tiểu Tống tiểu Chu sau khi tan việc đi ăn, sau khi rời khỏi Lục Thâm Viễn, Trần Uy có thể nói ngày càng sa đọa…

Nhưng ai ngờ cái mông ngồi còn chưa nóng, chai rượu còn chưa thấy đáy, câu chuyện của hai thanh niên ngồi gần đó đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người.

Hai thanh niên và chủ tiệm ăn tranh chấp, hình như là bởi vì thức ăn không sạch sẽ, có sâu, ông chủ chối nói là do hai người họ làm bẩn, lời qua tiếng lại làm rùm beng lên.

Nói bằng lời giải quyết không được nên bọn họ định động tay động chân.

Trần Uy ngồi bên bàn này coi như cũng là cảnh sát, dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, anh ta bỏ đũa xuống chuẩn bị đi khuyên can, đến gần nhìn một cái, đối mặt với hai thanh niên gây sự, Trần Uy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hai người này sao nhìn mặt có vẻ quen…

Khiến cảnh sát nói nhìn quen mặt người xa lạ không phải là điều tốt đẹp gì.

Trần Uy đột nhiên vỗ đầu một cái: Trời ạ! Đây không phải là hai tên nghi phạm được in trong lệnh truy nã phát xuống hôm nay sao?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.