Tròng mắt đen từ khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô một đường xem kỹ đi xuống, bàn tay ấm áp còn đang lưu luyến trên bộ ngực sữa của cô, cổ tay dùng sức, bàn tay ôm lấy eo cô từ dưới thân kéo lên, ôm vào trong ngực, lòng ngón tay thô ráp lưu luyến ở gò má phiếm màu hồng nhàn nhạt.”Thật không đau sao?”
Tang Vãn Cách theo bản năng vươn tay giữ cánh tay hắn lại, lắc đầu một cái:
“Thật không đau. Anh đem quần áo của tôi trả lại cho tôi, tôi muốn đi về nhà.”
Nhìn vẻ điềm đạm trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ, Hùng Thần Giai dùng sức nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lần nữa là tràn đầy thanh thản. Hắn đem thân thể mềm mại làm hắn luôn nổi điên ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, trong đôi mắt đen nhánh dâng đau lòng không nguôi, nhưng lại che giấu tốt, không hề tiết lộ chút nào.
“Anh đừng ──” Tang Vãn Cách có chút ngượng ngùng bắt lấy bàn tay hắn lại đưa về phía cổ áo sơ mi của mình, trong đôi mắt lung linh tràn đầy kháng cự, nhưng động tác trên tay thủy chung là hữu khí vô lực, rất rõ ràng, cô không dám cự tuyệt.”Tôi mệt quá…” Lời nói chưa hoàn tất đã biến mất khi hắn đưa bàn tay lên, Tang Vãn Cách ngơ ngác nhìn bàn tay thô ráp thật dầy màu đồng, đưa về hướng cổ áo của mình, sau đó giúp cô cài nút áo lại, lại kéo qua áo khoác ném ở đầu giường cho cô mặc.
Hắn… Không phải là muốn sao?
Đầu ngón tay thon dài cách áo khoác, cẩn thận từng chút cọ xát nụ hoa vẫn cứ sưng đỏ đứng thẳng cứng rắn, Hùng Thần Giai có chút lo lắng hỏi: “Như vậy không thoải mái sao?”
Mặt nhất thời đỏ ửng một mảnh, Tang Vãn Cách vội vàng bắt lấy bàn tay lại không an phận của hắn, đầu nhỏ lắc như trống bỏi: ” Không có, không có!” Âm thầm ra sức muốn đem tay của hắn kéo ra, nhưng hắn lại giống như ngọn núi lớn đẩy mãi không được, cho dù cô kéo, rồi lại kéo, lại kéo, nhưng vẫn không hề động đậy chút nào.
Giống như mê muội không ngừng cọ cọ nơi mềm mại nào đó của bạn công chúa, Hùng Thần Giai thật lâu mới kéo về thần trí suýt chút nữa lại đi lạc, giọng nói khó khăn: “Không mặc áo lót sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Ừ…” Tang Vãn Cách lúng túng gật đầu một cái, đôi mắt xinh đẹp liếc về phía bàn tay gấu của bạn Hùng vẫn vẫn như cũ đặt ở” khu vực cấm “,”Nhưng quần áo của tôi ──” Cung phải trả lại cho cô chứ! Hơn nữa không mặc áo lót cảm giác là lạ… Cô cũng không phải là loại phụ nữ cởi mở đến trình độ đó.
Hùng Thần Giai lẩm bẩm: “Quần áo… Quần áo gì?” Ánh mắt mê ly cứ mãi nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp hút hồn cũng vẫn hấp dẫn như cũ dù đã được che lại bởi lớp áo, lời nói cũng bắt đầu không có mạch lạc, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào trong ngực của giai nhân, thấy thế Tang Vãn Cách nổi da gà toàn thân.
Đầu gấu này… Giống như lại biến trở về dáng vẻ lúc mới quen nhau rồi…..
Tang Vãn Cách cảm giác da đầu mình tê dại, mắt to liếc qua bốn phía, không nhìn thấy vật gì giống nh áo lót của mình…, dưới vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa: “Đại Hùng, quần áo của tôi…” Bạn Hùng là đang giả bộ ngu sao? Hắn thật sự không biết mình đang muốn tìm quần áo gì sao?!
“A, quần áo…” Đôi mắt đắm đuối vẫn lưu luyến ở chỗ hơi đội lên của bộ ngực, từ độ cao của hắn nhìn xuống, liền có thể liếc thấy phần da thịt trắng như tuyết chỗ cổ áo của cô…
Mấp máy miệng, Tang Vãn Cách lấy can đảm bấm bấm cánh tay của bạn Hùng, “Đại Hùng!”
“Ừ… Hả?!” Vẫn đang chìm trong say mê Đại Hùng thình lình bị một tiếng gọi này của cô làm sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, cưỡi hạc về trời.”Sao vây, sao vậy, sao vậy!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách giận dỗi trừng hắn: “Đem quần áo của tôi trả lại cho tôi!”
Thấy cô có chút dấu hiệu tức giận, Hùng Thần Giai vội vàng dâng lên khuôn mặt nịnh hót cọ xát vào cô: “Rốt cuộc là quần áo gì, công chúa, em nói rõ ràng có được hay không.” Ngoài miệng vừa nói chuyện, tròng mắtgian xảo lại không bị khống chế cứ hướng cổ áo người ta mà ngắm.
Tác giả nói: xong rồi Đại Hùng thật sự, B, T, rồi!