Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 50: Chương 1 : Ngu dân bạo dân 



Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 11: Tiệm lộ đầu giác
—–oo0oo—–
Chương 1: Ngu dân bạo dân

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu

“Mời vào”. Tư Đặc Lâm ngóc đầu lên khỏi đống văn kiện như núi đặt trên bàn.

“Đại nhân”, Tần Lộ ngoài cửa tḥ đầu vào: “Tử Xuyên Trữ tiểu thư cầu kiến”.

Tư Đặc Lâm hơi hoảng, cho dù y đă kết hôn lập gia đ́nh nhưng y vẫn thừa nhận bản thân không hiểu nữ nhân, theo cách nh́n của y, nữ nhân là loại động vật có vú phiền phức nhất. Y biết Tử Xuyên Trữ đến t́m ḿnh là v́ chuyện ǵ, y thà đối diện với mười đoàn đội ma tộc chứ không nguyện ứng phó với một thiếu nữ khóc lóc ai oán. Y chống cằm, nhỏ giọng thương lượng với Tần Lộ: “Liệu có thể nói với Trữ tiểu thư ta không có ở đây không?”

“Chậm rồi”, Tần Lộ mặt không biểu t́nh nói: “Tôi đă nói với nàng có ngài ở đây, hơn nữa c̣n đang rảnh”.

“Ngươi!” Tư Đặc Lâm nhất thời tức tối, mặt cười khổ.

Bảy mươi ba sư đoàn dự bị dịch chuẩn bị chuyển nhập biên chế, gia tộc muốn tăng thêm năm mươi vạn quân bố trí ở các điểm chiến lược. Tây bộ th́ Lưu Phong Sương hăm he muốn tràn xuống, Thập tự quân của Lưu Phong gia đă tập kết đến Đa luân hồ tiền tuyến, đại binh áp sát biên cảnh, mười sư đoàn ở Tây bộ lâm vào cảnh bị bao vây, Minh Huy thống lĩnh liên tục gởi công văn gấp về. Trong diễn tập quân sự ở Ngơa luân tiền tuyến, bộ đội diễn tập phát sinh xung đột với ma tộc, hai mươi mốt sĩ binh và ba quân quan hi sinh, Lăng Bộ Hư phát cảnh cáo đến Tử Xuyên gia tộc, t́nh thế hai bên vô cùng căng thẳng, chiến tranh Viễn Đông lần hai rất có khả năng xảy ra.

Đồng thời, báo cáo từ các hành tỉnh có quân đồn trú gởi về chất cao như núi. Đám tổng đốc đó rất hiểu đạo làm quan, v́ để chứng tỏ bản thân làm việc có trách nhiệm, trên mỗi báo cáo đều đề mấy chữ: “Khẩn cấp!”, “Vô cùng khẩn cấp!”, “Hỏa cấp!”, “Phi thường trọng yếu!”, “Nguy cấp!” Tư Đặc Lâm đâu dám chậm trễ, siêng năng duyệt báo cáo, kết quả đa số báo cáo chỉ là: “Điều lệnh bổ sung cho cấp quân quan”, “Thiếu 100 bộ trang phục cần cấp gấp”, “Chỗ đóng quân bị ngập nước, đề nghị cho di chuyển chỗ khác”…

Đêm qua y làm việc đến ba giờ sáng, bảy giờ sáng lại rời giường làm tiếp, tám giờ đến tổng trưởng phủ báo cáo t́nh h́nh tổng hợp cho Tổng trưởng, chín giờ đến nguyên lăo hội xử lư các việc quân đồn trú Đế đô gây phiền phức cho dân, mười giờ đi thị sát việc tổ chức mới bộ đội, nghe các sư đoàn trưởng báo cáo t́nh h́nh, buổi trưa cũng không thể nghỉ ngơi, bản thân và các bộ hạ mệt như chó chạy thè lưỡi, c̣n hiện tại…

“Mang cho ta một ly trà, nhớ châm đặc”. Tư Đặc Lâm căn dặn thư ký, đồng thời đứng lên nói với Tần Lộ: “Đi, cùng đi đón Trữ tiểu thư”.

“Trữ tiểu thư đại giá quang lâm thị sát, toàn thể Quân vụ xứ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!” Dẫn đám thuộc hạ đứng trước cửa, Tư Đặc Lâm tươi cười nghênh đón Tử Xuyên Trữ, cả bọn cúi người thi lễ với nàng.

Dù cho thời tiết đă đầu xuân nhưng khí trời vẫn rất lạnh. Tử Xuyên Trữ yên lặng đứng ở cửa, trên người khoác áo choàng lông điêu trắng muốt viền đỏ, khí chất khiến người ta có cảm giác huyễn hoặc. Đám quân quan trẻ tuổi lần đầu gặp nàng đều bị sự mỹ lệ của nàng chấn nhiếp, không dám nh́n thẳng vào nàng. Nàng đến một ḿnh, thấy Tư Đặc Lâm bày ra nghi thức long trọng như thế, nàng hơi nhíu mày: “Tư Đặc Lâm đại nhân quá khách khí rồi, tôi chỉ là tùy tiện đến thăm, không biết có quấy rầy các vị không?”

“Không có không có. Trữ tiểu thư đại giá quang lâm, đây là vinh hạnh của chúng tôi”, Tần Lộ cười đáp.

Tư Đặc Lâm mỉm cười không lên tiếng, y nh́n thấy sự nôn nóng trong ánh mắt Tử Xuyên Trữ. Y và nàng đều hiểu, lần này đến bái phỏng tuyệt không phải là “Tùy tiện đến thăm”.

Tuy Tử Xuyên Trữ chưa có thực sự đảm nhiệm chức vụ ǵ nhưng nàng là người kế thừa của gia tộc, thân phận này cũng thuộc về tầng lớp đầu năo của gia tộc, hiển nhiên xếp trên quan viên gia tộc. Tư Đặc Lâm mời Tử Xuyên Trữ vào pḥng làm việc, chiếu theo tŕnh tự quy định, y và các quân quan bắt đầu tiến hành báo cáo cho người kế thừa gia tộc đến thị sát này.

“Không biết tiểu thư muốn t́m hiểu công tác ở phương diện nào của Quân vụ xứ?”

Tử Xuyên Trữ bất động thanh sắc liếc y, ánh mắt đầy thâm ý, mỉm cười nói: “Các người tự sắp xếp đi”.

Tư Đặc Lâm rất hiểu ẩn ý trong ánh mắt đó: “Tư Đặc Lâm, tên khốn huynh dám giả ngốc trước mặt ta!”

Thế là y cười hà hà, phân phó Tần Lộ: “Lăo Lộ, báo cáo tiểu thư t́nh h́nh Tây bộ biên cảnh, chú ư những t́nh huống trọng yếu”.

“Hiểu! Trữ tiểu thư, Tư Đặc Lâm đại nhân, mọi người chắc đều biết, uy hiếp lớn nhất đối với tây bộ chúng ta chính là Lưu Phong gia tộc, chúng là tử địch của chúng ta! Quân đội của Lưu Phong gia phân làm ba hệ thống gồm Quốc pḥng quân, Thập tự quân và Viễn kinh vệ thú quân”.

“Nói đến Lưu Phong gia không thể không nói đến Lưu Phong Sương. Nội bộ Lưu Phong gia tộc, Lưu Phong Sương chính là một quyền thần và trọng tướng hàng đầu. Nhưng người ngoài không biết, tuy nàng được Lưu Phong Tây Sơn phong là Chung thân hộ quốc thống lĩnh rất vinh quang, nhưng thực tế nàng chỉ là tư lệnh của Tập băng quân khu, địa hạt không quá ba ngàn dặm vuông, luận chức vị, nàng chỉ tương đương với tổng đốc một hành tỉnh của Tử Xuyên gia. Có điều, Tập băng quân khu lại tiếp giáp với Tử Xuyên gia và Lâm gia, là vùng đất binh gia nhất định phải giành, Lưu Phong gia tộc bố trí trọng binh tử thủ khu vực này. Liền kề Tập băng quân khu có đến một trăm mười ba liên đội của Thập tự quân và Quốc pḥng quân đồn trú, lại thêm Lưu Phong Sương tổ chức một quân đoàn mới nằm ngoài ba hệ thống quân đội quốc gia tên là Phong Sương quân đoàn. Bộ đội do nàng chỉ huy đều là bộ đội thực chiến mạnh nhất của Lưu Phong gia. Hiện tại, nàng đang tạo thành uy hiếp cực lớn cho Tử Xuyên gia, hơn nữa gần đây lại có nhiều hành động luyện quân, tích trữ lương thảo quy mô, xem ra dă tâm của nàng đă sắp bộc phát…”

Tần Lộ nắm lấy cơ hội nịnh bợ vị Tổng trưởng tương lai đang ngồi trước mặt ḿnh: “Quân đội gia tộc thần dũng nhất định chiến thắng bọn vô sỉ Lưu Phong gia!…”, càng nói càng hùng hồn, thao thao bất tuyệt.

Tư Đặc Lâm im lặng quan sát: biểu hiện bên ngoài, Tử Xuyên Trữ tỏ vẻ rất lắng nghe, không ngừng gật đầu: “À, th́ ra là thế…”, “Ồ, đúng vậy…” Nhưng hai tṛng mắt nôn nóng bất định của nàng lại tố cáo nội tâm đang không tĩnh lặng của nàng, mấy ngón tay không ngừng ṿ ṿ mép áo.

Tư Đặc Lâm thầm than: “Hà tất vậy”.

Báo cáo càng lúc càng dài, các quân quan phụ trách nối tiếp nhau phát biểu cho đến tận trưa. Mắt thấy đă giữa trưa, Tư Đặc Lâm mỉm cười kết thúc: “Được rồi, mọi người nói đều rất rơ, Trữ tiểu thư, ngài c̣n muốn biết thêm t́nh huống ǵ không?”

“A,” Tử Xuyên Trữ đang nóng ruột nóng gan lập tức hồi thần, do dự một chút, nói: “Tư Đặc Lâm đại nhân, có một t́nh huống tôi muốn ngài giải thích một chút”.

Tư Đặc Lâm b́nh tĩnh đáp: “Được”.

Đám quân quan hiểu chuyện liền cáo từ rời khỏi pḥng làm việc, tiếng bước chân của họ xa dần.

Tử Xuyên Trữ nh́n Tư Đặc Lâm, ánh mắt đảo lộn không yên.

Tư Đặc Lâm tằng hắng khẽ một tiếng.

“Tư Đặc Lâm đại ca”, Tử Xuyên Trữ cuối cùng đă hạ quyết tâm, bắt đầu đi thẳng chủ đề: “Á Tú ca ca, huynh ấy…huynh ấy đang ở đâu?”

Tư Đặc Lâm do dự một chút nhưng vẫn đáp thật: “Viễn Đông. Mấy năm nay, gă luôn ở Viễn Đông”.

Tử Xuyên Trữ đột nhiên giật ḿnh: “A! Chẳng lẽ, huynh ấy thật sự…”

“T́nh huống không phải như cô nghĩ”. Tư Đặc Lâm đứng lên, đi đến song cửa, ngoài cửa cây cối xanh um tươi tốt. Y quay đầu lại, nh́n vào mặt Tử Xuyên Trữ, chậm răi nói: “A Tú trung thành với gia tộc, không ai có thể so với gă. Gă là một chiến sĩ trung trinh nhất”.

Tử Xuyên Trữ ngơ ngẩn nh́n y.

“Sự t́nh bắt đầu từ Mạt Y Thành năm 780”.

Tư Đặc Lâm bắt đầu kể lại kinh lịch hai năm qua của Tử Xuyên Tú: Gă nhẫn nhục giả bộ đầu hàng ma tộc, anh dũng hơn người giết Lôi Hồng giữa rừng cao thủ ma tộc, giết và đả thương vô số tướng lĩnh ma tộc, đại diện quốc gia trừng trị phản tặc, rửa nhục cho quốc gia, đả kích nặng nề sĩ khí đang lên cao của ma tộc. Gă bằng vào trí dũng của bản thân, trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng thoát khỏi ma chưởng của ma tộc. Nhưng địch nhân âm hiểm không cam tâm thất bại, bọn chúng ngụy tạo chứng cứ, tung hoang ngôn vu khống gă khiến gă có nhà mà không thể về, bị bức phải lưu vong Viễn Đông. Nhưng dưới t́nh thế gian nan đó, Tử Xuyên Tú vẫn không đánh mất ḷng trung thành và sự kiên trinh của bản thân đối với gia tộc, gă ở Viễn Đông bí mật luyện binh, dốc sức khổ tâm, cuối cùng đợi thời cơ chín muồi, gă phát động khởi nghĩa Viễn Đông, đánh a tộc tổn hại trầm trọng, kiến lập pḥng tuyến bảo vệ mặt đông cho gia tộc. Khi từ Viễn Đông trở lại gia tộc th́ vừa hay gặp phải đám thích khách thần bí ám sát Tử Xuyên Trữ, gă đơn thân chống lại cao thủ đối phương bảo vệ Tử Xuyên Trữ toàn mạng, thế nhưng bản thân bị địch nhân đánh trọng thương….
Tử Xuyên Trữ yên lặng lắng nghe, thân h́nh thẳng đơ không chút động đậy. Cho dù biết Tử Xuyên Tú vẫn an toàn nhưng nghe Tư Đặc Lâm thuật lại nguy hiểm mà Tử Xuyên Tú đă trải qua, trên mặt nàng không khỏi xuất hiện thần t́nh khẩn trương. Khi biết Tử Xuyên Tú đêm đó v́ cứu nàng mà trọng thương, nàng cúi đầu giấu mặt, tránh cho Tư Đặc Lâm nh́n thấy mắt nàng đang óng ánh lệ.
Tư Đặc Lâm hiểu tâm t́nh của nàng lúc này: người trong ḷng ḿnh không phải là phản nghịch, hơn nữa c̣n là đại anh hùng, sự thật này khiến nàng rất khó chịu đối với hành vi của chính ḿnh.
“Một người, ở một nơi cách xa thân nhân và bằng hữu, đoạn tuyệt tin tức, chịu đựng sỉ nhục, lặng lẽ chiến đấu. Gia tộc không viện trợ một binh một tốt, bằng vào nỗ lực của bản thân đă thu phục một nửa Viễn Đông, chiến tích này chưa từng có trong lịch sử gia tộc. Hào quang của chiến tích đó có thể sánh với nhật nguyệt, lưu danh thiên thu. Có thể nói, A Tú hoàn toàn không thẹn là nhân tài được Viễn Tinh đại nhân tài bồi, không hổ với sự ḱ vọng của Ca Ứng Tinh đại nhân, cũng rất xứng đáng với,”
Tư Đặc Lâm nh́n Tử Xuyên Trữ, ánh mắt như có ẩn ư: “Cũng rất xứng đáng với sự mong đợi của Trữ tiểu thư”.
Tử Xuyên Trữ này giờ vẫn cố áp chế tâm t́nh, nhưng nghe Tư Đặc Lâm nói đến đây th́ bất tri bất giác, nước mắt đă lặng lẽ chảy xuống. Nàng đă không c̣n kiềm chế nổi, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp rút, phảng phất đang chịu một sự dày ṿ ghê gớm. Không dám đối diện với thần sắc nghiêm túc của Tư Đặc Lâm, nàng cúi đầu, hai tay bấu chặt ghế, cố gắng b́nh tĩnh lại.
Tư Đặc Lâm thở dài nh́n ra ngoài vườn, nghe sau lưng có tiếng khóc thút thít. Qua một lúc lâu, tiếng khóc nhỏ dần, Tư Đặc Lâm quay người đi đến bên cạnh Tử Xuyên Trữ, đưa cho nàng một cái khăn tay. Tử Xuyên Trữ không ngẩng lên, nói khẽ: “Cảm ơn”.
Khi nàng ngẩng lên th́ đă có thể khống chế tâm t́nh, ngoài tṛng mắt vẫn c̣n ửng đỏ, biểu hiện bên ngoài đă như trước. Nh́n Tư Đặc Lâm, nàng cười khổ: “Tư Đặc Lâm đại ca, đa tạ huynh kể cho tôi nghe mọi chuyện”.
“Chớ khách khí, chuyện này cô cần phải biết. Trữ tiểu thư, cô…”
Phảng phất như sợ ǵ đấy, Tử Xuyên Trữ vội chen lời: “Tôi biết, Tư Đặc Lâm đại ca rất bận, tôi đă làm đại ca mất nhiều thời gian, thật t́nh rất xin lỗi. Xin cáo từ, đại ca chuyển giúp lời chúc sức khỏe của tôi đến Thanh tỷ”.
Tư Đặc Lâm im lặng gật đầu, nh́n Tử Xuyên Trữ đi đến cửa, y đột nhiên lên tiếng: “Trữ tiểu thư, xin ở lại một chút”.
Thân ảnh của Tử Xuyên Trữ chợt ngừng, quay đầu nh́n, sắc mặt kinh ngạc.
Tư Đặc Lâm có cảm giác hơi hối hận v́ đă kêu nàng, nhưng y biết, v́ Tử Xuyên Tú hay v́ Tử Xuyên Trữ, tuyệt không thể để Tử Xuyên Trữ đi về như thế, y muốn làm chút chuyện cho người tam đệ mà y yêu mến, mong có thể văn hồi đoạn t́nh cảm của đôi trai gái này.
“Trữ tiểu thư, với thân phận của tôi, có lẽ tôi không nên nói, thế nhưng…Có vài sự t́nh…có vài sự t́nh…Cô cũng nên suy nghĩ kỹ một chút?” Y nhíu mày khổ sở suy nghĩ, muốn t́m một biện pháp thể hiện được ý của y nhưng không làm cho Tử Xuyên Trữ bị tổn thương.
Lúc này, Tử Xuyên Trữ lại bỗng nhiên thông minh, nàng mỉm cười: “Tư Đặc Lâm đại ca, huynh liệu có phải muốn nói, tôi và a Tú vẫn c̣n có hy vọng?”
Tử Xuyên Trữ hiểu được khiến Tư Đặc Lâm rất thoải mái. Y đáp: “Đúng vậy”.
“A Trữ, cô là tổng trưởng tương lai, là quân chủ của tôi, với thân phận là gia thần của Tử Xuyên gia, có những lời tôi không nên nói. Nhưng tôi chứng kiến cô và a Tú lớn lên, nghe cô gọi tôi là đại ca, hôm nay, tôi đành phải vượt bổn phận thần tử của ḿnh”.
Tử Xuyên Trữ nhẹ nhàng nói: “Tư Đặc Lâm đại ca, từ nhỏ tôi đă luôn xem huynh là đại ca. Huynh muốn nói ǵ, tôi đại khái cũng đoán được chút ít. Huynh muốn khuyên tôi hồi đầu, quay lại với a Tú phải không?”
“Đúng thế”.
“Sáng nay tôi đă đến Nguyên lăo hội nói chuyện với Mă Duy các hạ”. Tử Xuyên Trữ muốn nói lại thôi.
Tư Đặc Lâm vội hỏi: “Thế nào?”
Nàng nhoẻn miệng cười, tươi tắn xinh đẹp như một đóa hải đường sau mưa: “Ngày sau, mọi người đều là bằng hữu tốt”.

Suy nghĩ mất nửa phút Tư Đặc Lâm thống lĩnh mới minh bạch ý tứ của câu nói nà không khỏi cảm khái: các cô gái quả nhiên mồm mép rất lợi hại, rơ ràng là cự tuyệt người ta, thế nhưng bọn họ nói rất dễ nghe: “Chúng ta cả đời là bằng hữu nhé”. Nam nhân nghe được dù uất ức cũng phải làm ra vẻ phong độ: ta không sao, ta không sao cả, xin chúc nàng vĩnh viễn hạnh phúc.
Trong nhất thời, y cảm thấy bản thân có chút đồng t́nh với tên hoa hoa công tử là nghị viên nguyên lăo hội kia.
Y vui vẻ nói: “Vậy th́ tốt! Trữ tiểu thư, chỉ cần cô…”
“Tư Đặc Lâm đại ca, huynh không hiểu đâu”. Tử Xuyên Trữ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết ngắt lời y: “Mấu chốt vấn đề không phải ở chuyện đó. Tôi không xứng với a Tú”.
Tư Đặc Lâm kinh ngạc nh́n nàng, nàng mỉm cười, nụ cười buồn bă nhưng kiên quyết: “Đúng vậy, tôi không xứng với a Tú. Huynh ấy thật vĩ đại. V́ quốc gia, v́ nhân loại, huynh ấy đổ máu chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Đối diện tổ quốc, đối diện trời cao, huynh ấy không thẹn với ḷng. Nhưng tôi th́ sao? Khi huynh ấy mạo hiểm sinh mệnh, trảm phản nghịch rửa nhục cho gia tộc. Khi huynh ấy cửu tử nhất sinh, bị ma tộc truy đuổi ngày đêm. Khi huynh ấy xung phong giết địch, tả xung hữu đột trong chiến trận. Những lúc đó, tôi chẳng những không có một lời cầu nguyện cho huynh ấy, ngược lại c̣n hoài nghi huynh ấy đầu hàng ma tộc”.
Tư Đặc Lâm an ủi: “Chuyện này không phải là cô sai, đương thời ai cũng có suy nghĩ như thế”.
“Nhưng tôi không phải là người khác, tôi là…Tôi phải là người hiểu huynh ấy nhất! Cho dù người trong thiên hạ đều hoài nghi huynh ấy th́ tôi cũng phải tin tưởng, kiên định bất di. Hà huống, Tư Đặc Lâm đại ca, c̣n có Giám sát tổng trưởng Đế Lâm các hạ, hai người đều tin tưởng a Tú, không phải vậy sao? Nhưng tôi lại…”
Thanh âm của Tử Xuyên Trữ dần hạ thấp: “Nhưng tôi lại không làm được. Ái t́nh là sự khảo nghiệm cho cả hai, mà tôi không qua được sự khảo nghiệm này. Tử Xuyên gia đối xử tệ với a Tú, nhưng tôi lại là người tệ bạc nhất với huynh ấy. Từ nhỏ đến lớn, tôi nợ huynh ấy quá nhiều, thật sự quá nhiều. Đă nhiều lần huynh ấy vào sinh ra tử v́ tôi, nhưng tôi chưa hồi báo được ǵ, tôi chỉ mang lại cho huynh ấy sự đau khổ. Tôi không nên được huynh ấy yêu, nếu không có tôi, huynh ấy nhất định sẽ hạnh phúc”.
“Người ta thường nói gương vỡ lại lành, nhưng dù ǵ đi nữa cũng khó thể khôi phục lại h́nh dáng như cũ”.
Tư Đặc Lâm nh́n nàng, y nhớ đến thân ảnh cô độc của Tử Xuyên Tú lúc rời đi, y hiểu tâm t́nh của Tử Xuyên Trữ lúc này, nàng tự ti trước lỗi lầm của ḿnh, vô pháp đối diện Tử Xuyên Tú. Mà Tử Xuyên Tú với sự tự cao của gă cũng khó thể quay lại hàn gắn mối cảm t́nh này. Hai người cứ như vậy càng lúc càng xa cách, sự t́nh càng lúc càng phức tạp.
Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Trữ đều theo đuổi suy nghĩ trong đầu ḿnh, không ai lên tiếng. Cuối cùng, Tử Xuyên Trữ cáo từ: “Tư Đặc Lâm đại ca, đa tạ huynh, tôi nghĩ, tôi làm mất nhiều thời gian của huynh quá rồi, tôi nên đi thôi”.
“A Trữ!” Tư Đặc Lâm lần thứ hai lên tiếng giữ nàng lại. “Cô vào ngồi một chút, tôi có vài lời muốn nói”.
Tử Xuyên Trữ vẫn đứng yên. Tư Đặc Lâm đi đến trước mặt nàng: “Trữ tiểu thư, với kinh nghiệm sống của tôi, tôi không tin trên đời có sự t́nh không thể văn hồi. Cho dù đại nạn lâm đầu, cho dù t́nh thế hiểm ác, chỉ cần chúng ta c̣n một hơi thở cũng phải nhất định đấu tranh nỗ lực. Tôi hiểu tâm t́nh lúc này của cô, t́nh cảm giữa cô và a Tú đang bị hiểu lầm, nhưng vô luận thế nào cũng không được mất hi vọng, cô phải tranh thủ nỗ lực chứng tỏ tâm t́nh chân thật của ḿnh, như thế sự t́nh há không phải không văn hồi được!
Giọng nói của Tư Đặc Lâm dứt khoát mạnh mẽ, biểu lộ ḷng tin kiên định. Tử Xuyên Trữ biến đổi thần sắc, nàng minh bạch rồi, v́ sao Tư Đặc Lâm có thể trở thành danh tướng số một. B́nh thường y hành sự không ồn ào, cũng không khiến người khác chú ư, nhưng vô luận ở trong hoàn cảnh khốn khổ nguy nan nào, y đều có thể hiển hiện khí độ của nam tử hán, sự kiên định của y giống như vầng mặt trời soi trọi chúng thuộc hạ, biến y trở thành cột trụ tinh thần cho bọn họ.
“A Trữ, hiện tại a Tú đang gặp phiền phức cần có sự giúp đỡ của cô, cô bằng ḷng không?”
“Tôi bằng ḷng, cho dù dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!” Tử Xuyên Trữ lập tức hồi đáp nhưng liền đó lại có chút do dự: “Tương lại có một ngày như thế, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ khôi phục thanh danh cho a Tú. Nhưng hiện tại tôi không chức không quyền, làm sao có thể trợ giúp a Tú đây?”
“Trước tiên, về t́nh h́nh của a Tú, cô không được để lộ ra ngoài. Danh dự của a Tú c̣n chưa khôi phục, nếu như tiết lộ, Giám sát trưởng đại nhân, a Tú và cả tôi đều sẽ gặp phiền phức”.
“Tôi thề, trước khi chưa được Tư Đặc Lâm các hạ đồng ý, tôi tuyệt không đem nội dung nói chuyện hôm nay tiết lộ cho người khác. Nếu như phạm lời thề, cho tôi ngàn đao”
“Được, được rồi. Trữ tiểu thư, không cần phải thề độc nghiêm trọng như thế, chỉ cần cô đáp ứng là được”. Tư Đặc Lâm ngắt lời, cười nói: “Nếu tổng trưởng tương lai phát thệ bảo chứng với tôi, tôi không gánh nổi a!”
“Tư Đặc Lâm đại ca!” Tử Xuyên Trữ cười mắng, chân giậm xuống đất làm nũng, tư thái dễ thương khiến Tư Đặc Lâm cũng phải ngơ ngẩn. Y tóm tắt hoàn cảnh khó khăn của Tử Xuyên Tú cho Tử Xuyên Trữ nắm: mặc dù gă chiến thắng liên tục ở Viễn Đông nhưng khả năng cung ứng của hậu cần quá yếu, hạn chế gă khuếch trương chiến thắng. Bản thân đă cùng Đế Lâm t́m ra biện pháp hỗ trợ gă, nhưng nói cho cùng vẫn có một vài chướng ngại khó xử.
“Sự vụ của Quân vụ xứ tôi có thể giải quyết, bên Giám sát thính th́ đă có Đế Lâm đại nhân. Trong quan viên cao cấp của gia tộc, chúng tôi cố kị duy nhất Mạc liêu trưởng Ca San các hạ. Nàng ta phụ trách Hậu cần bộ và Hành chánh xứ, toàn diện quản lư thu chi của quân đội gia tộc, tinh minh nhanh nhạy, lần trước chính là nàng ta phát hiện có sự kỳ quặc trong biến động giá cả vật tư các hành tỉnh mà đề ra pháp án “Cấm chỉ lưu thông chiến lược vật tư” khiến cho a Tú rơi vào t́nh thế khó khăn. Chúng tôi muốn giấu diếm để cung cấp số lượng lớn vật tư và bổ cấp cho a Tú, e là khó qua mắt nàng ta.
“Vấn đề hiện tại chính là, Ca San các hạ là thuộc hạ của Tổng thống lĩnh La Minh Hải, trong hệ thống Hậu cần bộ, chúng tôi thiếu một người có thể phối hợp với chúng tôi khống chế và giám thị nàng ta…”
Nói đến đây, Tư Đặc Lâm nháy mắt, cố t́nh không nói tiếp. Tử Xuyên Trữ suy nghĩ một lúc mới minh bạch ư của y: “Tư Đặc Lâm đại ca, ý của huynh là…”
“Tôi đâu có ý ǵ đâu”. Tư Đặc Lâm cười gian xảo, thần sắc đắc ý. Y hờ hững nói: “Theo tôi biết, căn cứ truyền thống, người kế thừa tổng trưởng trước khi tiếp vị đều phải đến công tác ở một bộ nào đó thuộc Thống lĩnh xứ để rèn luyện bản lĩnh, quen thuộc nghiệp vụ và hoàn cảnh, chuẩn bị tốt cho tương lại tiếp vị. Trữ tiểu thư, năm nay cô đă hai mươi rồi phải không? Cũng nên chuẩn bị đi”.
Nói xong y khom lưng mời Tử Xuyên Trữ ra cổng. Xe ngựa đă chờ sẵn, Tử Xuyên Trữ hiểu ư của Tư Đặc Lâm, cho dù đang phiền muộn cũng không nhịn được cười. Tam kiệt của Tử Xuyên gia quả nhiên danh bất hư truyền, không một tên nào là người tốt, ngay cả danh tướng Tư Đặc Lâm, khi cần thiết cũng lập tức thi triển quỷ kế.
“Cũng tốt”. Nghĩ tới có thể giúp đỡ được cho a Tú, trong ḷng Tử Xuyên Trữ cũng cảm thấy được an ủi, nàng suy ngẫm lời của Tư Đặc Lâm: “Tôi không tin trên đời có sự t́nh không thể văn hồi!”
Trên thế giới có dạng người không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đáp ứng, họ sẽ làm c̣n nhiều hơn lời hứa. Tư Đặc Lâm chắc chắn là dạng người này. Tử Xuyên Trữ trong ḷng nhen nhóm hy vọng, nàng nghĩ thầm: “A Tú có thành tựu lớn như thế ở Viễn Đông, ta cũng không thể cứ ngồi yên chờ đợi. Để ta đi kiến thức một chút, vị Ca San các hạ nổi tiếng Cứng rắn như đá đó rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không!”
Đứng ở cổng nh́n theo xe ngựa dần khuất, khóe miệng Tư Đặc Lâm bất giác nhếch lên cười. Quay lại pḥng làm việc, y bắt đầu viết thư, đem toàn bộ sự t́nh phát sinh hôm nay kể lại cho Tử Xuyên Tú. Trong thư y ghi chép rất tỉ mỉ từng câu nói của Tử Xuyên Trữ hôm nay. A Tú là người thông minh, gă sẽ lĩnh hội được dụng ý của y.
Tư Đặc Lâm vừa viết vừa nghĩ: Làm mai là một trong bốn cái ngu, ḿnh liệu có phải là ngu ngốc hay không? Nhưng y vẫn làm. Trải qua giai đoạn đau khổ v́ t́nh, nhiều đêm thức dậy mắt đẫm lệ thương xót người yêu ở xa tận chân trời, Tư Đặc Lâm biết bản thân cần phải tận lực, nếu như có khả năng, y hi vọng Tử Xuyên Tú và Tử Xuyên Trữ có một kết cục tốt đẹp.
“Coi như ta làm chút chuyện cho bọn họ, mong bọn họ hiểu t́nh cảm là điều quý giá nhất trong cuộc đời, không phải là trăm vạn hoàng kim, càng không phải là quyền thế vinh hoa”. Đặt bút xuống, y bước ra cửa sổ nh́n bầu trời xanh lam mênh mông, ngóng về phía trời đông, y cứ đứng như thế thật lâu, khóe mắt đă ươn ướt.
Chúc muội hạnh phúc, Tạp Đan.
* * *
Tháng 6 năm 782 Đế quốc lịch, một mùa hè nóng bức chưa từng thấy kéo đến cả Tây xuyên đại lục. Trong Đế đô thành thường thường cả năm ôn ḥa cũng nóng đến ba mươi sáu độ. Nhưng so với khí trời ác liệt, h́nh thế nhân gian c̣n ác liệt hơn. Đi cùng sự thất thủ của Viễn Đông là hơn trăm vạn nạn dân ào ào đổ vào bổn thổ gia tộc. Đám người mất đi đất đai và nguyên liệu sản xuất đó không c̣n ǵ bên ḿnh, nơi đâu cũng thấy ăn xin, trộm cướp, tạo thành uy hiếp cực đại lên sự an toàn của thành thị và hương trấn, án h́nh sự càng lúc càng tăng, cảnh sát làm việc đến không c̣n sức để thở.
Lực lượng quân sự của gia tộc ở Viễn Đông và Tây tuyến đều gặp thất bại, nhưng nền công nghiệp và nông nghiệp to lớn của gia tộc không bị tổn hại nhiều, lực lượng sản xuất vẫn đảm bảo. Năm 782 là một năm trúng mùa lớn nhưng nông dân lại v́ giá sản phẩm nông nghiệp rớt mà rơi vào cảnh khốn khó. Lại v́ mất đi vùng nguyên liệu Viễn Đông mà rất nhiều công nhân không có việc làm tràn ra đường t́m kế sinh nhai, giá cả vật tư thừa cơ tăng vọt, đám quan viên th́ v́ bị cắt bớt lương bổng mà dẫn đến đâu đâu cũng có nạn tham nhũng. Người nghèo càng nghèo, tiền bạc xă hội chảy phần lớn vào túi đám thương nhân, quan lại quyền thế.
Ngay cả quân đội trước giờ là cột trụ của xă hội cũng không tránh khỏi vũng xoáy, rất nhiều binh lính xuất thân từ tầng lớp công nông, nghe tin gia đ́nh ḿnh rơi vào cảnh bần cùng, ai nấy rơi lệ oán thán: do con trai đi lính mà khiến gia đ́nh không có người lao động, mà đồng thời bọn quan viên xuất thân quư tộc th́ vẫn sinh hoạt phè phởn xa hoa. Đối diện hiện trạng đó, quân đội phập phù bất an, ḷng trung thành hạ xuống thấp, binh lính càng lúc càng mất đi lý tưởng cống hiến.
Bị chỉ trách hủ bại vô năng, Nguyên lăo hội đổ cho Thống lĩnh xứ. Thống lĩnh xứ không thể giải quyết bèn t́m kẻ thế tội. Thống lĩnh xứ tuyên bố: Toàn bộ đều do ma tộc! Là ma tộc chiếm hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông khiến nông dân sản xuất ra không có nơi tiêu thụ! Là ma tộc chiếm mỏ sắt, mỏ thiếc, quáng thạch của Viễn Đông khiến công nhân không có việc làm. Cũng chính là ma tộc xâm chiếm Viễn Đông đẩy trăm vạn nạn dân ùa vào nội địa gia tộc, dẫn đến an ninh xă hội bất an. Ma tộc, chính ma tộc là căn nguyên của mọi bất hạnh cho gia tộc chúng ta.
Như cuồng phong xua tan mây mù, mọi người đă t́m ra đối tượng để phát tiết cừu hận, cả gia tộc đồng thanh hô vang: “Chiến tranh! Chiến tranh!” Giám sát trưởng Đế Lâm từng phỏng đoán Tử Xuyên gia cần thời gian 10 năm để khôi phục nhưng hắn có lẽ đă quá bảo thủ rồi. Sự sỉ nhục đă như liều thuốc kích thích khiến cả gia tộc bừng bừng, chỉ trong thời gian ngắn, đâu đâu cũng chẳng c̣n thấy cảnh đói khổ thê thảm, chỉ c̣n thấy từng đám đông tụ tập biểu t́nh hô vang khẩu hiệu: “Tiêu diệt ma tộc, rửa nhục quốc gia!”
Do mặt quân sự liên tục gặp thất bại, Quân vụ xứ đă trở thành nơi công kích của chúng nhân. Đám quân giáo học sinh nhiệt huyết sôi sục dư tinh lực xem Quân vụ xứ là Ma thần bảo, Tư Đặc Lâm là Đại ma thần hoàng, hai ba ngày lại tiến hành vây công, hô vang “Quân đội vô năng, sỉ nhục quốc gia!”, bọn chúng ném gạch đá, bùn śnh, nước sôi, nước tiểu vào quân quan Quân vụ xứ. Tư Đặc Lâm bất đắc dĩ phải cầu Đế Lâm điều một trung đội hiến binh đến bảo vệ Quân vụ xứ, kết quả lần nào trở về trên người bọn họ cũng dính đầy vết bẩn.
Vào ngày 11 tháng 6, đụng độ đă xảy ra giữa người biểu t́nh và cảnh sát, kết quả mười bốn người chết, hơn trăm người bị thương.
Cùng ngày, bốn dự bị dịch quân giấu đao trong người đột nhập Hậu cần bộ, bọn chúng muốn thích sát Mạc liêu trưởng Ca San v́ nàng đă phản đối kế hoạch khuếch đại quân đội và hạn chế chi tiêu cho quân đội. Do hoảng loạn, một trong bốn tên khiến thủ vệ chú ư, bọn chúng biết bại lộ lập tức rút đao liều mạng, kết quả ba thủ vệ mất mạng, bọn chúng bị bắt sống.
Đây là vụ án khiến dân chúng vô cùng quan tâm. Lúc công khai thẩm vấn, sau khi xin lỗi đến ba quả phụ v́ chúng mà mất trượng phu, tên đại diện tuyên bố: “T́nh h́nh quốc gia khiến người có ḷng phải lo lắng, dân chúng khốn khổ bất kham, quốc pḥng yếu ớt vô lực, quan lại hủ bại” Hắn và đồng bọn của hắn không hề có tư cừu với mấy thủ vệ bị ngộ hại lẫn Thống lĩnh Ca San, mục đích của bọn chúng là v́ “Muốn là hồi chuông cảnh tỉnh cho tổ quốc đang ngủ mê!” “Muốn trừ đi mọi trở ngại để tổ quốc cường đại!”

Ca San ngồi nghe lẩm bẩm: “Đồ ngu!”
Công chúng đến nghe xử vỗ tay rần rần. Trong mắt công chúng, bốn tên đó là liệt sĩ, là anh hùng, là đấu sĩ đại biểu cho lợi ích dân chúng. Mấy vạn người đồng thanh hoan hô, yêu cầu tha bổng. Cuối cùng, Nguyên lăo hội ra mặt can thiệp, bốn tên chỉ bị ở tù vài năm. Chúng nhân rút ra kết luận: nếu v́ mục đích đấu tranh cho gia tộc, v́ vinh dự quốc gia, mọi hành vi dù phạm tội cũng được đặc xá.
Hành vi vô pháp như thế lại xuất phát từ người trong quân đội, trưởng quan Tư Đặc Lâm của Quân vụ xứ phải xin lỗi Ca San các hạ, bảo đảm quản lý quân đội, tuyệt không để sự t́nh như thế phát sinh lần nữa. Ca San lạnh lùng ngắt lời: “Ngài không cần phải xin lỗi. Cục thế phát triển đến mức này đă vượt khả năng khống chế của ngài, mục tiêu kế tiếp cũng có thể chính là ngài, đại nhân ngài nên điều bộ đội thân tín đến bên cạnh. Cẩn thận, Tư Đặc Lâm đại nhân, ngài là người duy nhất có lư trí trong quân đội, nếu ngài chết, chúng tôi không có biện pháp quản chế quân đội manh động đâu”.
Tư Đặc Lâm cười khổ.
Ngày 23 tháng 6 năm 782.
Khí trời rất nóng, hai giờ chiều nhiệt độ đạt ba mươi ba độ, ánh nắng chói chang chiếu lên mặt đường loang loáng.
Ngay cả các phần tử quá khích cũng không chịu nổi sự nóng gắt này, đường xá Đế đô bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều ở trong nhà hoặc chui vào quán trà giải khát tránh nắng, các tiệm nước mọc lên như nấm, sinh ư tưng bừng. Tựa vào cửa sổ xe ngựa, Tư Đặc Lâm ngắm cảnh đến xuất thần, nh́n nam thanh nữ tú ngồi trong các quán nước cười đùa, lúc này y cảm thấy tâm t́nh vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng đến một ngă tư đường, tâm t́nh của y hơi phiền muộn: phía trước có hai chiếc xe ngựa chạy rất nhanh lao về phía y, xa phu ḥ hét: “Tránh đường! Tránh đường”, tiếng roi ngựa quất đen đét vang trong không khí yên tĩnh, người đi đường vội né sang hai bên, cảnh tượng lập tức nhốn nháo.
Tư Đặc Lâm nhíu mày, nói với Tần Lộ đang đi cùng: “Xe ngựa đó của ai? Trên đường nhiều người như thế, sao dám thúc ngựa phi kiểu đó, Trị bộ thiếu làm việc kiểu ǵ thế này, ngươi xem thử xem”.
Tần Lộ cũng tḥ đầu ra ngoài quan sát, quay lại nói với Tư Đặc Lâm: “Đại nhân, là người của Giám sát thính, chúng ta không cần quản đâu”.
“Ách?” Tư Đặc Lâm hơi kinh ngạc, lại chú ý nh́n, quả nhiên, trên hai xe ngựa đó đều có cắm lá cờ nhỏ nền xanh có h́nh thanh kiếm vàng bắt chéo trên thuẫn bài, biểu thị có quân quan cao cấp của Giám sát thính trên xe.
Y điềm đạm đáp “Quả nhiên là họ”, trong ḷng cảm thấy lăo đại của ḿnh quả thật khoái chơi nổi.
Trong sự kiện Tử Xuyên Trữ bị thích sát, Đế Lâm suất lĩnh Giám sát thính lập được đại công, quân quan Giám sát thính lập tức khí thế dương dương, đi đứng nghênh ngang. Tư Đặc Lâm thường cho rằng, bảo vệ quốc gia là đặc thù của quân đội, nếu để tập đoàn vũ lực lớn nhất là quân đội mất đi ước thúc, như thế nó sẽ biến thành tập đoàn bạo lực của xă hội, đám tướng lĩnh sẽ trở thành phần tử “Quư tộc quân đội” ăn chơi sa đọa, v́ thế, Giám sát thính là cơ quan cần có để đảm nhiệm vai tṛ ước thúc đó. Nhưng sự t́nh lại từ chỗ cực đoạn này chuyển sang chỗ cực đoan khác, cơ quan giám sát lại biến chất, đây tuyệt đối không phải là bổn ư của gia tộc khi thành lập Giám sát thính. Y quyết định ngày khác t́m Đế Lâm nói chuyện một chút, khuyên Đế Lâm quản lý bộ hạ, tránh để La Minh Hải có cơ hội phá bĩnh.
Hai chiếc xe ngựa chạy đến ngă tư th́ một chiếc rẽ phải chạy vào đại đạo Hoàng Đô rộng răi, chiếc c̣n lại vừa hay rẽ trái cùng hướng xe Tư Đặc Lâm. Tư Đặc Lâm đang nghĩ không biết chiếc xe này có phải đi Tổng trưởng phủ hay không th́ biến cố đột nhiên phát sinh.
Trong đám người đi đường đang tránh trong lề bỗng có một tráng hán vọt ra, tay cầm thiết côn. Tư Đặc Lâm c̣n chưa kịp phản ứng th́ hán tử đó đă dũng mănh nhảy đến trước chiếc xe ngựa treo cờ Giám sát thính, cuống hống một tiếng, thiết côn vù vù đập vào bên phải xe ngựa.
“Ầm” một tiếng vang dội, tiếp đó là tiếng ma sát ken két, bánh xe bên phải bị thiết côn đánh văng khỏi xe, nửa xe bên phải ngă t́ xuống mặt đường, xe quay ṿng ṿng trên đường, hoa lửa văng tung tóe, con ngựa cũng ngă lăn theo, cuối cùng cả chiếc xe lẫn ngựa đập mạnh vào cột đá bên đường, tiếng động do va chạm khiến người nghe phát hoảng. Lúc này mă phu mới văng khỏi xe, nh́n hắn nằm một đống không biết c̣n sống hay không.
Trong đám đông lại có mấy nam nữ cầm binh khí chạy về hướng xe ngựa bị đánh ngă. Một nữ tử trẻ tuổi múa kiếm chạy như bay, áo choàng vàng bay ngược ra sau, bốn hán tử cầm đao chạy theo nàng. Tráng hán khi năy đánh ngă xe ngựa bỏ côn sắt, từ trong người rút ra một cái lưỡi phủ, một nhát chém chết xa phu đang nhúc nhích ḅ dậy.
Sự t́nh phát sinh quá đột ngột, người đi đường đều mở trừng mắt, không dám tin tràng cảnh diễn ra trước mắt. Một nữ nhân gào lên the thé: “Giết người rồi!” Trong nháy mắt, đám đông phát ra đủ loại thanh âm: kinh hăi, hoảng sợ. Khung cảnh hỗn loạn bát nháo.
Nữ tử chạy trước tốc độ rất nhanh, thoáng cái đă đến bên chiếc xe ngựa ngă nhưng không cách nào hạ thủ: Xe ngựa bị lật, cửa xe đă nằm úp xuống đường. Nàng ta đi ṿng quanh xe, nôn nóng vung kiếm chém loạn lên càng xe, lên khung xe, lớp gỗ bên ngoài vỡ vụn để lộ ra bản sắt đen thui bên trong.
“Tránh ra, để cho ta!” Tráng hán dùng búa tiến tới, y đặt búa xuống, cúi người nắm lấy càng xe, dùng sức toàn thân hét khẽ một tiếng: “Lên!” Toa xe động đậy, từ từ đứng trở lại, lộ ra cửa xe. Đám thích khách vui vẻ, nữ thích khách phấn khích hô: “Đế Lâm chết rồi!”
Tư Đặc Lâm giật ḿnh: Đó là xe ngựa của Đế Lâm? Y lúc này mới phản ứng, lập tức hô lớn: “Dừng xe!” Xa phu kéo mạnh dây cương, xe ngựa chầm chậm dừng lại, Tư Đặc Lâm từ trong xe nhảy xuống, nhưng cự li quá xa, vô luận thế nào cũng không tiếp ứng kịp.
“Vù!”, có tiếng bật cung vang lên, một nam thích khách la thảm một tiếng, đưa tay chụp ra sau lưng, trên lưng hắn cắm một mũi tên. Tư Đặc Lâm thấy rất rơ, sự biến đột phát chính là từ chiếc xe ngựa thứ hai khi năy đă rẽ hướng khác, lúc này nó đang lao đến chỗ chiếc xe bị tập kích, tên chính là bắn ra từ chiếc xe đó. Chiếc xe đang lao nhanh mặc dù đă kiềm ngựa nhưng do lực quán tính vẫn loạng choạng lao đến sát chỗ thích khách đang tập trung. Từ trong xe có mấy hiến binh nhảy ra, tên quân quan đầu lĩnh hét: “Cuồng đồ to gan, muốn tạo phản sao?”
Đám thích khách sau một lúc giật ḿnh lập tức có hai người xoay lại đối phó bọn hiến binh, những kẻ c̣n lại vẫn bao vây xe ngựa. Tráng hán dùng búa chém hai nhát xuống cánh cửa đă hỏng, hét: “Đế Lâm, xem hôm nay ngươi chạy đi đâu!” Ngữ âm chưa dút, chỗ cửa xe có hàn quang loáng lên, một thanh trường kiếm nhanh như chớp đâm vào mắt phải hắn. Tráng hán đau đớn gầm lên, giật lùi ra sau.
Thích khách khác kinh hăi trước uy thế của chiêu kiếm, không tự chủ thối lui vài bước.
Ngoài dự liệu của mọi người, thân ảnh Đế Lâm bỗng xuất hiện ở cửa xe, phong độ thong dong, trường kiếm trong tay lấp lánh, ánh mắt đầy sát khí. Ngoài y phục hơi lăng loạn, chẳng thấy bị thương tổn ǵ. Tư Đặc Lâm lập tức thoải mái, đồng thời y cũng biết số mệnh của những tên thích khách này.
Đám hiến binh nhanh tay nhanh chân trói đám thích khách đă bị đánh đến chỉ c̣n nửa mạng lên xe, nh́n xe ngựa chở tù binh chạy về Giám sát thính, Đế Lâm quay đầu nói với Tư Đặc Lâm: “Nếu như ngươi đi Tổng trưởng phủ, chúng ta cùng đường rồi, cho ta đi quá giang”.
Tư Đặc Lâm gục gặt đầu: “Không vấn đề”. Y quay sang nói với Tần Lộ mấy câu, Tần Lộ nhường vị trí cho Đế Lâm, bản thân gă đi ra trước ngồi chung với xa phu.
Đế Lâm ngồi trên xe thoải mái co giăn tay chân, tán thưởng: “Xe của ngươi rất rộng, ngồi rất thoải mái. Hôm khác ta cũng phải đi đặt một chiếc tương tự. Bao nhiêu tiền vậy?”
Tư Đặc Lâm cười cười nhưng không đáp.
“Năm nay khí trời ḱ quái, tháng sáu đă nóng muốn chết người. Đúng rồi, Tư Đặc Lâm, Tú Giai rất nhớ Lý Thanh đệ muội, nói đă lâu không gặp muội ấy”.
“A, vừa hay, Thanh cũng nói muốn đi thăm mấy người, nàng ấy muốn học chút nghề bếp của chị dâu”.
“Hắc hắc, Tú Giai cũng nói đệ muội giỏi thuê thùa may vá, cũng muốn học hỏi. Đám đàn bà thật là quá rảnh mà! “
“Đám vừa rồi là ai?” Tư Đặc Lâm nhịn năy giờ, cuối cùng cũng phải hỏi.
“Ai biết. Có thể là phần tử phản loạn, có thể là La Minh Hải hận ta mà thuê sát thủ giết ta, hoặc dư đảng của Dương Minh Hoa, cũng có thể là âm mưu của địch nhân gia tộc. Ai biết đâu được!” Đế Lâm cười đáp.
Tư Đặc Lâm lắc đầu: “Nh́n từ phương thức hành sự, bọn chúng không giống là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp. Sát thủ chuyên nghiệp lấy tĩnh chế động, dùng cái giá nhỏ nhất để mưu sự thành công, yêu cầu xuất thủ thần tốc và hiệu quả, một kích thất bại lập tức triệt thoái. C̣n đám khốn đó giữa thanh thiên bạch nhân, ở trên đường đông đúc công nhiên cường hành tập kích, bọn chúng quá khoa trương và điên rồ”.
Đế Lâm cười hắc hắc: “Có thể”.
Nh́n Đế Lâm cười vui vẻ nhưng trực giác mách bảo Tư Đặc Lâm, bên trong vẻ tươi cười đó ẩn tàng phiền muộn rất lớn: Đây là cái giá cho con đường quyền lực, ban ngày th́ uy phong hiển hách, nhưng e là cả đời khó có được giấc ngủ ngon. Trên con đường quyền lực này, bản thân ḿnh cũng giống Đế Lâm, nhất định phải có trả giá. Ḿnh đă phải trả giá thứ ǵ? Y nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy vô cùng đau ḷng.
Chiếc xe chạy chậm rồi dừng lại, Tần Lộ từ ngoài gơ cửa: “Giám sát trưởng đại nhân, Tư Đặc Lâm đại nhân, đến Tổng trưởng phủ rồi!”
-o0o-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.