Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 1: Khải Hoàn Lạc Phách
—–oo0oo—–
Chương 5: Lưu huyết mộng yếp
Tiết 1: Đế đô lưu huyết dạ.
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu
Ngoại thành, nơi trú đóng Viễn Đông quân của Đế Lâm.
“Đế Lâm đại nhân, cửa thành đã mở!”
“Đại nhân, trên đầu thành tỏa sáng bốn ngọn hồng đăng!”
Thân vệ đội trưởng Ca Phổ Lạp bất an nói với Đế Lâm: “Đại nhân, so với ám hiệu ước định không phù hợp, đáng lẽ phải là ba ngọn đèn a – chỉ sợ đây là âm mưu?”
Đế Lâm cười, lộ ra hàm răng trắng bạch: “Trên thiên hạ này ngoại trừ Tử Xuyên Tú ra còn có ai ngốc đến nỗi quên cả ám hiệu tự mình định ra chứ?”
Ca Phổ Lạp lập tức ra lệnh động viên: “Các huynh đệ Viễn Đông quân, Đế Lâm trưởng quan phụng mật lệnh của tổng trưởng, thảo phạt bạn đảng Dương Minh Hoa! Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, lưu danh muôn đời, cần vương lập công, vinh hoa phú quý, chính là giờ khắc này…”
Đế Lâm ngắt ngang lệnh động viên của Ca Phổ Lạp, lột mũ quẳng xuống đất, lộ ra gương mặt tú mỹ đã tràn đầy sát khí, lớn tiếng ra lệnh: “Nghe đây, trên đường có người thì giết cho ta! Đánh cho giỏi vào lão tử thăng quan cho các ngươi! Giết sạch bọn phản loạn đó, thì nữ nhân và tiền bạc của chúng trở thành của các ngươi!”
“Hò hét lên nào, cho đám phế vật trong ổ đế đô biết Viễn Đông quân chúng ta là sư tử!”
Các sĩ binh nghe Đế Lâm cổ động đều nổi sát cơ, hè nhau hô vang chiến hiệu của Viễn Đông quân: “Vạn tuế!” rồi tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hò hét tiến vào đế đô thành chẳng hề có chút phòng vệ gì…
Lúc này là đêm 26 tháng 3 năm 779, 11h20.
Những gì phát sinh sau đó được ghi vào sử sách, trở thành một bộ phận vĩnh viễn của lịch sử…
Trên sử liệu chính thức của Tử Xuyên gia tộc, những gì ghi lại trong đêm lưu huyết ở đế đô chỉ đơn giản mấy hàng: “Ngày 26 tháng 3 năm 779 Đế Quốc lịch, đêm, nguyên tổng thống lĩnh của gia tộc là Dương Minh Hoa phát động phản loạn tại đế đô. Viễn đông quân phó thống lĩnh Đế Lâm phụng mệnh của tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh nhập thành bình loạn. Giữa đêm, tuyết bay mù trời. Dương Minh Hoa bại vong. Tới lúc trời sáng thì ba vạn đầu người đã bị chém rụng, người bị thương vô số.”
Còn Tử Xuyên gia tộc thanh niên sử học gia Đường Xuyên thì miêu tả về đêm lưu huyết của đế đô kỹ càng hơn một chút: “Ban đêm, đại khái khoảng 10 giờ, Cấm vệ phó thống lĩnh Tư Đặc Lâm phát động tiến công vào vệ đội của Dương Minh Hoa. Dương Minh Hoa khó có thể đề kháng cấm vệ quân tinh nhuệ, khẩn cấp yêu cầu Trung Ương quân, hiến binh bộ đội tăng viện, nhưng không có cánh quân nào đáp lời. Cuối cùng, y phái tâm phúc là La Minh Hải mạc liệu trưởng đến tiếp quản Trung Ương quân.
“Mười phút sau, cổng thành đế đô tự động mở ra, Đế Lâm phó thống lĩnh xua năm vạn Viễn Đông sĩ tốt tiến thành, hò hét chém giết kinh động toàn thành. Sau khi biết Đế Lâm tiến thành, Dương Minh Hoa và các bộ đội vui mừng quá đỗi, sĩ khí đại chấn, nhưng chỉ kéo dài được một phút, vì Viễn Đông quân bắt đầu đại mã kim đao chém giết vệ đội của Dương Minh Hoa. Quân của Dương Minh Hoa tan rã toàn tuyến.
“Sau khi toàn bộ vệ đội bị diệt, các nhóm quân khác đào tẩu, bản thân Dương Minh Hoa chiến đấu đến phút cuối cùng, trước khi chết còn mắng lớn Cẩu tặc Đế Lâm sẽ chết không yên lành!” chọc giận Viễn Đông quân sĩ vốn chỉ muốn bắt sống ông ta, kết quả là họ nhào lại loạn đao chém nát như tương, kết quả gây cho Đế Lâm phiền phức rất lớn: hắn không thể nào chứng minh với tổng trưởng là đống thịt bầy nhầy đó đã từng là ông vua không ngai vô cùng cường đại của Tử Xuyên gia tộc suốt sáu năm vừa qua!”
“Sau khi biết được Dương Minh Hoa vong mạng, Tư Đặc Lâm phóng thống lĩnh cảm khái nói: Đế đô chi loạn cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta có thể bắt đầu sống hòa bình rồi. nói xong xuất thành truy cản đào binh của Dương Minh Hoa – Sự thật thì y nói câu này quá sơm!
“Sau đó chúng ta không thể không thở dài cho sự ngẫu nhiên của lịch sử: nếu như đêm đó do Tư Đặc Lâm trị quân nghiêm cẩn, hay là Tử Xuyên Tú tính tình ôn hòa phụ trách tiễu trừ dư nghiệt phản loạn còn trong nội thành của đế đô, thì rất nhiều thảm kịch sẽ không phát sinh…
“Nhưng chúng ta không thể không kính sợ sự thật hiển nhiên của lịch sử: Tư Đặc Lâm cần phải chỉ huy cấm vệ quân rời thành truy đuổi tàn dư của Dương Minh Hoa, Tử Xuyên Tú chỉ có thể Tọa Trấn tại đại bản doanh của Trung Ương quân để uy hiếp các kẻ thân cận Dương Minh Hoa trong cánh quân này không dám vọng động, do đó nhiệm vụ tảo trừ phản loạn chỉ có thể do Đế Lâm chấp hành!”
Đường Xuyên chỉ viết đến đây, vì khi anh ta định miêu tả thật kỹ cái gọi là “Thảm kịch” đó nó như thế nào, thì ngay trong đêm anh ta bị hiến binh của Giám sát thính của gia tộc “mời” đi “uống cà phê” ở giám sát thính, và khi trở về không còn dám viết bất kỳ đề tài gì liên quan đến đêm lưu huyết tại đế đô đó nữa.
—-o0o—-
Toàn đế đô thành dồn dập tiếng vó ngựa, chỗ nào cũng nghe lời tuyên cáo mang khẩu âm của vùng Viễn Đông: “Dương Minh Hoa đại nghịch bất đạo, phát động phản loạn, đã bị xử tử!”
“Toàn bộ các phần tử phản loạn phải bị giết!”
“Bất kỳ cư dân nào dám đề kháng Viễn Đông nghĩa sư là đồng tội với bạn nghịch, giết!”
“Bất kỳ cư dân nào dám tàng trữ phần tử phản loạn, đồng tội với phản nghịch, giết!”
“Bất kỳ cư dân nào dám không phục tòng mệnh lệnh, không mở cửa tiếp thụ kiểm tra, cùng tội với phản nghịch, giết!”
Toàn bộ cả nhà từ trên xuống dưới của Dương Minh Hoa (gồm cả kẻ hầu người hạ) hơn hai trăm bảy chục người bị xử quyết toàn bộ. Thi thể không đầu nằm ngổn ngang trên những con đường đầy tuyết của đế đô, và màu tuyết vốn trắng tinh bây giờ toàn biến thành màu hồng.
Giám sát trưởng quan Tiêu Long đã biểu kỳ từ chức không tham gia vào tranh đấu, hơn nữa xác thật ước thúc bộ hạ không tham gia cùng Dương Minh Hoa phản loạn đã bị Viễn Đông quân sĩ kéo từ trong nhà ra, rồi ngay trước mặt y giết sạch phụ mẫu, thê tử, cháu chắt tổng cộng ba mươi lăm người (con gái của y tự cắn lưỡi chết, nhân vì Viễn đông quân sĩ toan tính cưỡng gian cô ta), cuối cùng chúng lại đem Tiêu Long trói lại cho ngựa kéo suốt mười dặm mà không đoạn khí, cho nên không chịu được phiền dùng vó ngựa dẫm đạp y nát như tương.
Trưởng quan trị bộ thiếu của đế đô là phó thống lĩnh Lý Á cùng các bộ hạ phụng mệnh lệnh của thống lĩnh xứ (hiện giờ xem ra là phụng mệnh lệnh của Dương Minh Hoa) chấp hành lệnh giới nghiêm, và chờ khi quân đội của Đế Lâm tiến thành thì bọn họ lập tức vứt khí giới đầu hàng. Ngay sáu đó, họ bị tập trung lại tại tổng bộ của Trị bộ thiếu, bị đồ sát tập thể hết. Biết được tin này, phản ứng của Đế Lâm chỉ là nhíu mày, sau đó ra lệnh cho bộ hạ: “Nếu như đã giết rồi, thì giết cả nhà của Lý Á cho xong, sau này khỏi có người tìm ta báo thù.”
Toàn gia 51 người của thư ký của Dương Minh Hoa – hồng y kỳ bổn Lâm Lộ – đã bị trói lại cho vào trong nhà, rồi Viễn Đông quân chỉ cần phóng một mồi lửa thiêu hết mọi thứ là xong – bọn họ đã giết đến mệt quá rồi.
Sau đó có người nhận định rằng: Trong đêm “Đế đô lưu huyết”, toàn bộ người chết đều xuất phát từ mệnh lệnh của Đế Lâm. Điều này thật là oan uổng cho hắn. Kỳ thật hắn chỉ hạ lệnh giết có hơn một trăm quan viên thân cận của Dương Minh Hoa cùng người nhà của họ, tối đa không quá năm nghìn người, trong khi đó đêm ấy chết tới hơn ba vạn người! Điều này kỳ thật không khó giải thích, Viễn Đông quân sĩ đã giết hồng cả mắt, nhìn thấy nhà nào có tiền, có nữ nhân xinh đẹp là họ rống lên: Đây là cơ sở bí mật của bọn phản loạn!” Xong rồi phá cửa mà vào, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm của nam nhân và tiếng ú ớ nghẹn ngào của nữ nhân…
Trong đêm đại đồ sát ấy, oan uổng nhất là thảm kịch xảy ra ở nhà mạc liệu trưởng quan La Minh Hải. Đế Lâm không biết chân tướng đã phái Viên Đông quân đến bắt “thân tín hàng đầu” của Dương Minh Hoa. Các binh sĩ không tìm thấy lão ở nhà (Lão hạ lệnh mở cửa thành xong liền đến tổng trưởng phủ tham kiến Tử Xuyên Tham Tinh, đêm ấy thủy chung không trở về nhà), liền bỏ đi. Trước khi đi thuận tay chém sạch đầu của hai mươi mốt nhân khẩu nhà La Minh Hải, rồi tạt dầu lên tường nhà, châm mồi lửa đốt sạch. Chuyện này tạo thành mối huyết hải thâm cừu giữa La Minh Hải và Đế Lâm…
Một trăm quan viên cao cấp của gia tộc trở thành vật tùy táng theo dã tâm của Dương Minh Hoa, và cộng thêm ba vạn sinh mạng của bình dân cùng máu của họ trở thành vật “bồi táng” cho những “tùy tháng phẩm này”… Điều này chả trách phó thống lĩnh Tử Xuyên Tú cảm thán: “Đám ma của Dương Minh Hoa quả thật là lớn và hào hoa a! Nhiều đồ bồi táng đến thế!” Toàn bộ đế đô rên rĩ và lưu huyết dưới guốc sắt của quân đoàn do Đế Lâm chỉ huy.. Đường Xuyên sau khi từ giám sát thính trở về sau này, nhịn không được đã lén tả vài câu cuối cùng: “Đêm hai mươi sáu hoa tuyết rụng đầy trời, bày ra màu đỏ hồng diễm lệ….”
—-o0o—-
5 giờ sáng, trưởng quan của Hành chánh xứ là Ca San phó thống lĩnh khẩn cấp cầu kiến tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh, thỉnh cầu ngăn chặn sự bạo hành của Đế Lâm.
Nhà của nàng ta cách tổng trưởng phủ chỉ một cự lí ngắn thế mà chịu phải ba đợt loạn binh. Đợt thứ nhất cướp mất túi tiền của nàng, đợt thứ hai cướp mất ngựa của nàng, đợt thứ ba binh sĩ không ngờ định cướp mất trinh tiết của nàng! rất may là nhà nàng ở cạnh nhà tổng trưởng phủ, chỉ cách nhau bờ dậu …. nên một đội cấm vệ quân xông ra cứu được nàng.
Sau này khi Tử Xuyên Tú nghe kể lại chuyện đó, bảo: “Cho dù Viễn Đông quân lâu quá rồi chưa đụng đến nữ nhân, nhưng phát sinh sự tình này quả thật là không thể nào tha thứ cho chúng được – tiểu chuẩn nữ sắc của chúng sao mà quá… tệ thế chẳng biết!?”
Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh khi tiếp kiến Ca San xong, phản ứng chỉ là: 5 giờ 30 sáng, phát một đạo mệnh lệnh đến tay Đế Lâm, phong hắn làm Giám sát trưởng, tiến thêm một bước thanh tẩy “dư nghiệt” phản loạn của Dương Minh Hoa trong Trung Ương quân.
Ánh bình minh đầu tiên vừa ló dạng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đại sảnh hội nghị của Trung Ương quân.
Đại sảnh với hơn ba trăm con người tụ tập thế mà chẳng vọng lên chút âm thanh nào. Sắc mặt của các quân quan vô cùng trắng, mắt đầy sợi máu, không ai chợp mắt quá một giây. Suốt cả đêm họ nghe được tiếng hô chém hô giết của Viễn Đông quân nhập thành, tiếng vó ngựa vang trời, tiếng binh khí giao nhau, tiếng kêu thảm khi giãy chết, lời tuyên cáo Dương Minh Hoa đã chết, tiếng kêu khóc và van cầu của phụ nữ, tiếng nhà cửa phòng ốc đổ sập, tiếng hô cứu của người bình dân, tiếng quát mắng giận dữ… còn có tiếng hoa tuyết rơi lách tách xuống mặt đất.
Trong khi đó họ, những kẻ chỉ huy lực lượng vũ trang mạnh nhất trong đế đô thành, có thể nói là lực lượng mạnh nhất trong thành lúc này, lại chỉ có thể tái mét mặt mày chờ đợi. Bọn họ không hề ý thức được, cho dù đến tận thời điểm này, lực lượng trong tay họ hoàn toàn có thể xoay chuyển càn khôn, làm chủ vận mệnh của đế đô, thậm chí cả Tử xuyên gia tộc hay là Tây Xuyên đại lục….
Bên ngoài vang lên tiến chân bước của đội binh bộ hành chỉnh tề, tiếng khẩu lệnh mang khẩu âm Viễn Đông, tiếng hò hét, tiếng vó ngựa…. đâu đầu cũng là tiếng hô “Vạn tuế” …. Viễn Đông quan đã tiến lên không chế đại bản doanh của Trung Ương quân rồi.
Mặt mày đã biến thành trắng nhợt của các quân quan giờ lại tái hẳn đi, họ nhìn về phía Tử Xuyên Tú với ánh mắt khiến gã cứ liên tưởng đến những con mắt sói đang nhìn chú thỏ.
Một đám lớn sĩ binh tiến vào bao vậy hội trường. Đế Lâm trong trang phục phó thống lĩnh màu lam xuất hịện ở của. Kinh qua một đêm kịch chiến, tinh thần của hắn có vẻ hào hứng đến dị dạng, gương mặt với vẻ đẹp nữ tính hóa vương vài vết máu, nhìn càng có vẻ vô cùng “yêu diễm!”
Tử Xuyên Tú bước tới đó, cười nói: “Đại ca, một đêm kịch chiến quả là cực khổ!” Ba năm nay, đây là lần đầu tiên gã có thể công khai gọi Đế Lâm tiếng “đại ca!”
Đế Lâm cười nói với Tử Xuyên Tú: “Ngươi cũng vậy a, A Tú.” Tử Xuyên Tú tuy không hề động thủ, nhưng áp lực về mặt tinh thần tuyệt không nhẹ nhàng gì hơn so với Đế Lâm.
“A Tú, gọi người của ngươi ra ngoài.”
Chờ Bạch Xuyên cùng các bộ hạ của Tử Xuyên Tú rời khỏi hội trường, Đế Lâm khinh miệt quét mắt nhìn các quân quan của Trung Ương quân đang sợ sệt bất an, hạ lệnh: “Bắt trói hết!”
Viễn Đông quân sĩ như lang như sói áp tới, mấy tên đối phó một người, trói chặt các trung ương quân quan vốn không phản kháng gì mấy. Đế Lâm đứng ra giữa sảnh: “Hiện giờ ta tuyên đọc thủ lệnh của tổng trưởng.”
Hội trường rộng lớn chẳng vang lên tiếng động gì, chỉ có thanh âm lạnh và rõ ràng của Đế Lâm cất lên: “Trung Ương quân chư vị, các ngươi ngồi trên cao vị, lãnh lương cao, nhận tước lớn, vốn ra phải tận tâm mà báo, hiệu trung cho gia tộc. Hiện giờ không ngờ lại phụ họa Dương Minh Hoa, Lôi Tấn cùng các nghịch tặc đại ác, tàn hại trung lương, khi quân phản quốc. Trong thiên hạ kẻ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói thậm chí còn thua các ngươi. Để đảm bảo cho ngọn cờ đầu ưng thần thánh của gia tộc mãi vinh huy, ta đạc lệnh cho giám sát trưởng quan tạm quyền là Đế Lâm đến chỉnh đốn kỷ luật của Trung Ương quân, thanh trừ dự nghiệt phản loạn, giữ vững sự vinh quang lâu đời của Trung Ương quân không bị ô nhục! Tử Xuyên Tham Tinh, ngày 27 tháng 3 năm 779 đế quốc lịch.”
Đọc xong thủ lệnh này, Đế Lâm phất tay: “Theo chỉ lệnh của tổng trưởng đại nhân, Trung Ương quân quan theo Lôi Tấn làm loạn, tội ác cực lớn, bổn giám sát trưởng quan tạm quyền hạ lệnh xử quyết toàn bộ trung ương quan quân từ chức phó kỳ bổn trở lên!”
Trong phòng òa lên như ong vỡ tổ, tiếng kêu hàm oan chấn động cả trời: “Oan uổng a! Chúng tôi đâu có làm gì đâu a!”
“Đế Lâm đại nhân, khai ân a!”
“Tối qua chúng tôi chỉ ở miết ở đây mà.”
Tiếng gào rống của Cát Tân là to hơn hết thảy: “Tử Xuyên Tú, ngươi là tên cẩu tặc! Ngươi dám lừa chúng ta! Lão tử làm quỷ cũng không tha cho ngươi! Ngươi cứ chờ đó mà xem!”
Tử Xuyên Tú đứng bên cạnh, nghe mà cả kinh, vội vã bước lên nói với Đế Lâm: “Đại ca, bọn họ thực sự chẳng làm gì cả.”
“Đây là ý tứ của tổng trưởng.”
“Nhưng mà, bọ họ thật sự là oan uổng mà…”
“A Tú, ngươi thật là quá ngây thơ rồi! Thứ đấu tranh chính trị này làm gì có chuyện oan uổng trong này? Sai biệt chỉ là có người chết rất đáng, có người chết phí mà thôi. Ngươi làm sao xác định trong số chúng không có người muốn báo cừu cho Dương Minh Hoa? Đến lúc đó thì ngươi và ta đều là những kẻ xui xẻo trước hết!”
“Nhưng mà bọn họ chẳng làm gì cả, tội không đáng chết a….”
“A Tú, nói cả buổi mà ngươi không chịu hiểu, tội của chúng là ở chỗ bọn chúng chẳng làm gì cả! Nắm trong tay mấy vạn quân đội mà ngồi đó nhìn cục thế phát triện, nhìn núi coi sắc, vô luận là bên nào thắng cũng sẽ không buông tha cho chúng! Ngươi thử nghĩ coi, nếu như Dương Minh Hoa thắng rồi, ngươi nói với lão: “Chúng ta quên mấy chuyện cũ đi kết giao làm bằng hữu lại”… ngươi nghĩ là lão có chịu tha cho ngươi không?”
Tử Xuyên Tú hít một hơi thật sâu: “Vô luận là thế nào ta cũng không để cho họ chết, ta đã phát thệ đảm bảo cho bọn họ đấy!”
Đế Lâm cười lạnh: “Lời thề? Thệ ngôn phát ra là dùng để phản lại lời thề đấy! Ngươi đừng có cãi với ta nữa, đây chính là ý tứ của tổng trưởng.”
“Tổng trưởng chỉ kêu ngươi đến chỉnh đốn, chứ không kêu ngươi đến làm cuộc đại đồ sát a!”
“A Tú! Làm quan thì cần phải suy đoán được ý của cấp trên, thượng quan có khi nào nói rõ ràng ra không? Nếu không phải vì lý do này, tổng trưởng vì sao lại sai ta đến chỉnh đốn? Ngươi tọa trấn chỗ này, ông ta trực tiếp ra lệnh cho ngươi chẳng phải ổn thõa hơn không?”
“Ta không biết! Dù gì thì tổng trưởng không có….”
“Được rồi, A Tú! Hiện giờ ta là giám sát trưởng tạm quyền, là ta đang chấp hành nhiệm vụ! Ngươi tránh ra!”
“Đại ca!” Tử Xuyên Tú gào lên một tiếng thảm thiết, khiến cho lòng dạ sắt đá của Đế Lâm là thế mà cũng nhũn ra, “Huynh chờ ta một chút, để ta đi gặp tổng trưởng hỏi cho rõ ràng!”
“A Tú, như vậy đối với tiền đồ của ngươi chẳng có ích gì. Tổng trưởng không thích người nói thế cho bọn phản loạn! Thượng ti của ngươi là Ca San xứ trưởng đã nói rồi, kết quả là nàng ta bị giải trừ chức vụ, còn bị cho rằng là lập trường không kiên định!”
“Đại ca, nhiều năm rồi đệ có cầu qua huynh chưa? Cho đệ một giờ, cầu xin huynh mà!”
Đế Lâm trầm tư một lúc: “Được! Chỉ một khắc thôi, nếu như tổng trưởng không đáp ứng, ngươi bất tất phải quay lại, thứ hiện trường như vậy tuyệt không đáng xem chút nào.”
Lời chưa kịp dứt, Tử Xuyên Tú đã chạy vội ra ngoài, để lại sau lưng câu: “Mọi người yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!” Gã cướp một chiến mả từ tay một kỵ binh, chạy vội tới tổng trưởng phủ.
Tiết 2: Giấc mộng lưu huyết.
Chỉ trong một đêm, đường phố mỹ lệ của đế đô đã hoàn toàn biến thành địa ngục: thi thể nằm ngổn ngang trên tuyết trắng giống như những hàm răng lổm chổm răng cùn, thậm chí trên đường có những đống xác ngăn bước ngựa tiến của Tử Xuyên Tú…
Bình minh với vô số trụ khói bốc lên cao, chúng phát ra từ những phòng ốc bị thiêu….
Từng đám ba đến năm loạn binh xông vào trong các cửa tiệm cướp đoạt vật phẩm, có một tên thấy Tử Xuyên tú phóng qua, chẳng hề cố kỵ gì chế phục phó thống lĩnh của hắn, bước ra ngăn lại định cướp, nhưng đao quang lóe lên, đầu của hắn đã lăn lông lốc.
Xa gần không ngớt có tiếng nữ tử cầu cứu: “Cứu mạng a!” Thậm chí có một nàng bị hại gần sát lộ Tử Xuyên Tú đi qua, gã không thể không xuống ngựa ngăn cản những binh sĩ có hành vi cầm thú đó.
“Đế Lâm, ngươi dạy binh sĩ thế nào vậy!” Tử Xuyên Tú phẫn nộ hồi tưởng lại thời gian mình còn làm tướng lĩnh ở Viễn Đông, quân kỹ nghiêm minh như thế nào: trong vòng năm mét có trưởng quan đi qua, lập tức đứng dậy hành lễ; đối với bình dân lúc nào cũng bân bân hữu lệ, nghiêm cấm gian dâm cướp đoạt…
Hiện giờ bộ hạ của Đế Lâm không thể gọi là quân nhân nữa, ngay cả tiêu chuẩn làm 1 con người cũng không thể xứng!
Đến được tổng trưởng phủ, Tử Xuyên Tú vội vã nói với quân quan trực ban là muốn gặp tổng trưởng.
Quân quan không hề thông báo cho gã, nhưng mà đáp ứng có thể lấy hẹn trước cho gã, đại khái khoảng 2 tuần sau gì đó. Hiện giờ là thời kỳ đặc thù, sự an toàn của tổng trưởng cần phải đảm bảo tuyệt đối, không thể có tên A Miêu hay A Cẩu gì đó nói muốn gặp là gặp được…
Tử Xuyên Tú gấp đến nỗi dậm chân múa tay, hắn đành phải yêu cầu gặp Tư Đặc Lâm.
Và quả thật là quá tấu xảo, Tư Đặc Lâm đại nhân đã ra khỏi thành truy kích địch nhân rồi.
Mặc cho Tử Xuyên Tú cầu khẩn khuyến cáo mua chuộc dọa dẫm uy bức, vị quân quan trực ban đó dường như là được chế tạo từ đá hoa cương, nhất định không thông báo. Cuối cùng, y còn kêu mấy vệ binh đến đuổi Tử Xuyên Tú bám riết không buông ra khỏi tổng trưởng phủ!
Tử Xuyên Tú hít một hơi dài, không còn cách nào khác, chỉ đành phải… thôi.
※ ※ ※
Đứng trước cửa tổng trưởng phủ, Tử Xuyên Tú lớn giọng hét vang: “Gia tộc hành chánh xứ phó xứ trưởng, phó thống lĩnh hiện dịch, người được tổng trưởng thời trước ban cho họ Tử Xuyên tên là Tú, cầu kiến tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh đại nhân, có chuyện cần bẩm báo gấp!”
Giọng hét không vỡ trời nhưng đầy rẫy chân khí tiến vào mỗi ngõ ngách của tổng trưởng phủ, khiến ột lượng lớn cấm vệ quân kéo ra, bao vây gã vào giữa, trợn mắt tức giận muốn động thủ…
Một thanh âm từ bên trong truyền ra: “Tổng trưởng tuyên Tử Xuyên Tú tiến vào gặp!”
Cấm vệ quân mở ra một đường trống.
Chỉ trong vòng một đêm, Tử Xuyên Tham Tinh có vẻ già đi mười tuổi, nhưng thêm mười phần uy nghiêm.
“A, A Tú, là ngươi sao! Mới sớm như vậy mà đến rồi, ta mới ngủ dậy đây! Có chuyện gì gấp sao?”
Tử Xuyên tú cúi đầu đem sự tình thuật lại hết một lượt, thấy Tử Xuyên Tham Tinh càng nghe càng nhíu mày, âm thanh của gã càng lúc càng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng lấy hết dũng khí thỉnh cầu Tử Xuyên Tham Tinh xá miễn cho nhóm quân quan không tham gia phản loạn đêm qua.
Tử Xuyên Tham Tinh hơi giản đôi mày ra một chút, hiền hòa nói với gã: “A Tú à, sự tích tối qua của ngươi ta đã nghe Tư Đặc Lâm nói rồi, biểu hiện thập phần xuất sắc, dũng cảm! Công lao của ngươi không dưới Tư Đặc Lâm và Đế Lâm, không hổ là người được tổng trưởng đời trước nhìn trúng, ha ha!”
“Hạ quan không dám đương, nhưng mà đại nhân…”
“Công lao của ngươi lòng ta đã ghi nhận, sau này ta chấp chưởng triều chánh của gia tộc, còn phải nhờ ngươi tiếp tục cố sức phù trì a!”
“Đại nhân quá lời rồi, đó là bổn phận buộc phải làm của hạ quan, nhưng mà…”
“Đương nhiên rồi, công lao lớn như vậy không thể tùy tiện dùng chữ cảm ơn suông mà thôi đâu. Cấm vệ trưởng quan Bì Cổ đã già rồi, mấy năm nữa ta sẽ khuyên ông ta nghỉ hưu, đến lúc đó, ta sẽ đề cữ với nguyên lão hội cho ngươi đảm nhiệm chức thống lĩnh cấm vệ.”
“Đại nhân yêu mến, hạ quan vinh hạnh không gì bằng, nhưng hiện giờ…”
“Ta nghĩ nguyên lão hội sẽ nễ mặt ta, ha ha, ngươi không cần phải lo lắng đâu! Chưa được hai mươi tuổi mà đã tiến nhập vào thống lĩnh xứ, tham dự quyết sách của gia tộc, đó là vinh diệu thật lớn a!”
“Dạ! Toàn do đại nhân tài bồi! Nhưng hiện giờ sự tình này ….”
“Được rồi, được rồi! Hôm nay cứ như vậy đi! Đêm qua ta ngủ không được, giờ phải ngủ bù, dù gì cũng già rồi, tinh lực không bằng số thanh niên các ngươi, có chuyện gì hôm khác ngươi hãy đến nói, sau này ta cho người quyền trực tiếp tiến vào gặp, giờ ngươi lui ra đi.”
Tử Xuyên Tham Tinh nói xong định rời khỏi phòng tiếp…
“Đại nhân!” Tử Xuyên Tú tê thanh liệt phế kêu lên: “Cầu ngài khai ân a, ba trăm nhân mạng lận mà!”
Tiếng kêu thảm thậm chí kinh động cả cấm vệ bên ngoài, khiến họ phải tiến vào trong xem xét.
Sắc mặt của Tử Xuyên Tham Tinh như phủ lên một tầng sương lạnh, chẳng nói câu nào.
Trong phòng yên lặng như tờ, vô cùng khó chịu.
Tử Xuyên Tham Tinh từ từ khai khẩu, ngữ khí thập phần băng lạnh và nghiêm lệ: “Tứ Xuyên Tú phó thống lĩnh, ta có điểm không hiểu rõ, ngươi rốt cuộc là gia thần của ai? Là của Tử Xuyên gia nhà ta, hay là của Dương Minh Hoa?”
“Đại nhân, hạ quan đối với gia tộc trung tâm cảnh cảnh, tuyệt vô nhị tậm!”
“Trung tâm cảnh cảnh? Đại ca Đế Lâm của ngươi đối đãi với phần tử phản loạn chẳng nương tay chút nào; Nhị ca Tư Đặc Lâm của ngươi cũng kiên định trung thành – ngươi sao lại không lấy họ làm gương, lại lu loa nói thế cho dư nghiệt của bọn phản loạn?”
“Cầu đại nhân minh giám, hạ quan đối với tổng trưởng và gia tộc tuyệt đối trung thành, tuyệt đối không dưới Đế Lâm đại nhân và Tư Đặc Lâm đại nhân.”
“Vậy sao? Vậy ngươi trả lời ta xem, từ khi ngươi trở về đế đô, tổng cộng ngươi đến gặp ta bao nhiêu lần? Tư Đặc Lâm bảo ngươi hiệu trung với ta, vì sao ngươi chần chờ suốt hai tháng liền mới hồi đáp. Đã là quân quan của gia tộc, hiệu trung cho tổng trưởng vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi không ngờ lại còn nói đến chuyện suy nghĩ! Cái đó mà gọi là trung tâm cảnh cảnh sao?”
Tử Xuyên Tú không thể đáp được câu nào.
“Cẩn thận a, Lâm Hà, ngươi ngang tàng như vậy, có phải tự thị có công rồi kiêu ngạo hay không?”
Thân thể của Tử Xuyên Tú run lên, Lâm Hà là tên của gã trước khi được Tử Xuyên Viễn Tinh thu dưỡng. Cái tên đó dường như đã 10 năm rồi chưa có ai dùng để xưng hô với gã, Tử Xuyên Tham Tinh lại gọi ra trong giờ phút này, rõ ràng là đang trào phúng gã: vô luận như thế nào, ngươi cũng không có huyết thông của dòng họ Tử Xuyên…
“Đại nhân, hạ quan tuyệt đối không có ý có công rồi tự ngạo mạn, nhưng khẩn thỉnh đại nhân xét tối qua hạ quan có phần tham dự cần vương vệ quốc, lập một chút công nhỏ tuy chẳng đủ gì, nhưng nếu như có thể vì thế mà đổi lại tính mệnh của những người trong Trung Ương quân thì…”
Tử Xuyên Tú từ từ quỳ xuống, dập đầu phình phịch mấy cái, khi ngẩng lên thì máu trên trán đã chảy đầy mặt, hai mắt lưu lệ, mong mỏi khẩn cầu nhìn Tử Xuyên Tham Tinh, không nói một tiếng nào.
Tử Xuyên Tham Tinh sửng người, thị vệ cạnh bên cũng sửng người…
Có người quỳ xuống bên cạnh Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, thỉnh đồng ý thỉnh nguyện của hạ quan và A Tú, người chết đêm nay đã quá nhiều rồi, không thể giết thêm được nữa!”
Không biết Tư Đặc Lâm đã tiến vào phòng từ lúc nào. Y hiển nhiên vừa trở về sau khi ra ngoại thành truy kích, người đầy mồ hôi và máu, sắc mặt thảm bạch: “Hạ quan trở về, nhìn thấy toàn đế đô thành đầy xác chết, loạn binh cướp bóc, giết người, hãm hiếp… chúng ta cần phải chỉnh đốn kỷ luật an định nhân tâm gấp a!”
“Vậy bọn dư nghiệt ở Trung Ương quân chúng ta cứ thế mà bỏ qua cho chúng hay sao?” Tử Xuyên Tham Tinh vô luận thế nào cũng cấp cho vị tướng lĩnh trung thành nhất này một chút mặt mũi, nên khẩu khí đã có vẻ dao động.
Tư Đặc Lâm giành nói trước: “Chỉ cần triệt chức của họ, giải trừ quân quyền, rồi từ trong cấm vệ và Viễn Đông quân điều một số tướng lĩnh trung thành tiếp thế chức vụ của họ, như vậy bọn chúng có muốn làm ác cũng không có cách nào khác!”
Tử Xuyên Tú vội vã nói theo: “Còn đại nhân với lòng khoan hồng đại lượng sẽ cảm hóa được những kẻ chưa biết được ngay, thu phục nhân tâm!”
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi!”
Tử Xuyên Tham Tinh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng bảo: “Nếu như Tử Xuyên Tú ngươi thỉnh nguyên lấy công lao đổi tính mệnh của chúng, còn có lời thỉnh cầu của Tư Đặc Lâm, ta chuẩn theo lời của các ngươi!”
Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm mừng rỡ, Tử Xuyên Tú vội nói: “Khẩn cầu đại nhân lập tức ban thủ dụ, để giao cho Đế Lâm trưởng quan được biết.”
Tử Xuyên Tú cầm lấy thủ dụ, chạy như bay ra khỏi tổng trưởng phủ. Tư Đặc Lâm đuổi theo sau, hỏi: “A Tú, trên đầu ngươi có vết thương, đừng có khẩn cấp như vậy được không? Để ta băng bó lại một chút nhé?”
Tử Xuyên Tú không hề dừng lại một bước, phóng người lên ngựa chạy như bay.
Gã chạy thẳng về đại bản doanh của Trung Ương quân, vẹt đám quân sĩ cản đường, trực tiếp xông đến cửa hội trường, hoan hỉ kêu to: “Còn được 5 phút nữa! Đao hạ lưu nhân, Đế Lâm!”
Gã tiến vào hội trường, tức thời sững sờ. Hơn ba trăm xác của quân quan nằm ngang nằm dọc đầy cả hội trường, máu chảy tốc tốc lan ra tới cửa, một mùi máu nồng nặc bốc lên khiến người ta hít vào mà muốn ngất đi…
Người duy nhất đứng trong phòng là Đế Lâm, hắn quay đầu nhìn Tử Xuyên Tú nở một nụ cười xán lạn: “Ngươi trở lại rồi, A Tú! Ta chờ ngươi quá lâu.”
Tử Xuyên Tú chỉ cảm thấy đầu óc chao đảo, cổ họng ngòn ngọt, hai mắt tối sầm… rồi hôn mê đi…
Chờ khi tỉnh lại, thứ mà gã nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt quan tâm thân thiết của Đế Lâm: “A Tú, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi đừng có dọa ta! Ngươi xảy ra chuyện, ta làm sao nói năng với Trữ tiểu thư đây…”
Tử Xuyên Tú cố cất giọng yếu ớt hỏi: “Vì sao lại làm như vậy…”
Đế Lâm trầm mặc.
“Vì sao lại làm như vậy?!”
“A Tú, ta hiểu tổng trưởng hơn ngươi nhiều. Lão là người luôn tính kế, lại đa nghi. Có thể lão không thể tránh khỏi bị ngươi bức phải ký vào lệnh xá miễn, nhưng nếu như người của Trung Ương quân thóat khỏi sự trừng phạt, lão sẽ để lòng hận ngươi mãi. Ta làm đây là đối tốt cho ngươi.”
“A Tú, ngươi cần phải rõ, câu nói vừa rồi truyền đến tai tổng trường, ta nhất định phải chết.”
“Còn nhớ không? Ta đã nói trên thế gian này chỉ có hai người là ta không nhẫn tâm giết: ngươi, và Tư Đặc Lâm.”
“Ta vì sao lại tham gia cuộc tranh đấu hung hiểm này? Ta vì sao lại ngồi trên đống lửa, sống trong cơn ác mộng triền miên nhiều năm này? Tử Xuyên Tham Tinh có gì tốt, ta vì cớ gì lại bán đứng Dương Minh Hoa? Ta lại vì cớ gì mà tay nhiễm nhiều huyết tinh như vậy, chọc giận với nhiều cừu nhân như vậy?”
“A Tú…”
Tử Xuyên Tú nhìn mặt Đế Lâm, mông lung nhìn thấy hai con người: một người mặt dính đầy máu, bật cười gian ác hạ lệnh đồ sát, đối diện với vô số đầu người rơi xuống đất mà chẳng động đậy chút gì, phi thường “yêu diễm” và máu lạnh…
Và một người đang ôm gã trong lòng, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và quan tâm cùng sự thống khổ khắc sâu trong tâm khảm, một nam nhân ấm áp, nhiệt huyết, máu nóng…
Hai hình tượng hợp vào làm một.
Tử Xuyên Tú gắng gượng gồi dậy, bước ra bên ngoài.
Đằng sau vang lên tiếng của Đế Lâm: “Ngươi mới vừa tỉnh, còn đi đâu?”
“Về nha…” Tử Xuyên Tú lẫm bẫm: “Ta muốn về nhà.”
Gã chẳng để ý gì đến tiếng gọi của Đế Lâm phía sau, trong ánh mắt kinh ngạc của các binh sĩ, lảo đão đi ra khỏi đại doanh của Trung Ương quân.
Trước mắt gã là một làn mê vụ, một đám khói mê thật dày thật trắng, khiến đầu óc hắn mê man đi, toàn bộ đế đô đã bị làn mê vụ này đột nhiên nuốt gọn, nhìn không thấy những con đường lớn xinh đẹp, người đi đường, cây ngô đồng bên đường, cũng không thấy phòng ốc bị thiêu cháy, thi thể khắp mặt đất, khói đen cuồng cuộn…
Trong mê vụ, chợt xuất hiện mấy thân ảnh như ẩn như hiện, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ – là Bạch Xuyên dẫn đầu các bộ hạ của Tử Xuyên Tú. Họ đến bên cạnh gã, hỏi: “Đại nhân, chúng tôi nhất mực chờ ngài. Chúng ta trở về nhà thôi? Tiểu thư còn đang đợi ngài đấy.”
Tử Xuyên Tú từ từ nhìn các bộ hạ, mặt mày trắng nhợt, thần sắc ảm đạm, rồi gật đầu: “Được, chúng ta trở về nhà! Không quản nữa, không quản cái gì nữa.”
Hồi đáp gã là loạt tiếng hoan hô nho nhỏ của các thuộc hạ.
…..
Trang viên của Tử Xuyên Trữ có thể là một nơi bình tĩnh duy nhất trong đế đô suốt đêm vừa rồi. Cho dù biết Dương Minh Hoa không hề có ý giết Tử Xuyên Trữ, nhưng Tư Đặc Lâm để phòng vạn nhất, đã phái một cánh quân cấm vệ ra thủ vệ nơi này.
Sau khi Đế Lâm nhập thành, cũng phái một đội kỵ binh đến tuần tra, đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Sắc trời còn mông lung, ánh đèn vẫn hắt ra từ cửa sổ trên lầu nhỏ của Tử Xuyên Trữ.
Quân quan phụ trách thủ vệ của cấm vệ quân nhận được Tử Xuyên Tú, liền báo cáo: “Mọi chuyện bình an!” Tiếp theo lại nói nhỏ: “Suốt đêm qua đèn không hề tắt.”
Tử Xuyên Tú ngơ ngẩn nhìn ánh đèn, lòng phảng phất như vang lên một khúc ca êm đềm: “Có một vị cô nương trẻ tuổi, tiễn chiến sĩ ra trận mạc. Đêm ấy họ cáo biệt, trên bậc thềm trước cửa nhà, thông qua làn sương trăng, thanh niên nhìn thấy được cô nương thân ái trước cửa sổ, vẫn mãi chong đèn chờ.”
Bất tri bất giác, mặt gã nhạt nhòa lệ nóng.
-o0o-
Hết Quyển 1