Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 39: Chương 5  



Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 7: Quang minh thánh vực
—–oo0oo—–
Chương 5

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu

Bạch Xuyên đưa mắt nhìn, đâu đâu cũng là thứ thương đâm, khảm đao và gương mặt ghê rợn của ma tộc binh. Từng tiếng quát tháo vang vọng trong đám binh ma tộc dày đặc: “Đừng cho chúng chạy!”

Từng lớp từng lớp ma tộc tay cầm thương đao nhảy chồm tới. Chớp mặt, nhưng trường thương đó dày đặc như cây trong rừng rậm. Từng đám ma tộc binh không ngừng hò hét, xung phong, giết chóc, máu huyết bay đầy, ngã lăn ra đất, nhóm khác xông lên chém giết… Công kích đáng sợ hết lớp này tới lớp khác, giống như nước biển hùng dũng không ngừng va đậm vào bờ. Không những chúng không có chút suy giảm gì, mà càng lúc càng hung ngoan hơn. Áp lực cực lớn của ma tộc quân khiến cho vòng tròn của nhân loại càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng co rút lại.

Nhưng Tú Tự doanh vẫn kiên trì đê 2kháng y như cũ, không có một người nào đầu hàng, nhân vì biết ma tộc tuyệt đối không khoan dung ình.

Trong vòng tròn đề kháng của nhân loại, thi thể của hai bên đầy ắp, hết tầng này đến tầng khác. Hai bên thương vong thảm trọng, thi thể giống như chất cao thành tường, thậm chí có hể khiến binh sĩ nhân loại dùng những thi thể đó làm tường che ngực của mình, còn ma tộc xông thẳng lên bờ tường người để công kích từ trên xuống cho đến khi bị chém ngã, trở thành một bộ phận mới trong đám tường người này.

Ma tộc đánh rát không ngừng, nhân loại tử chiến không nghỉ. Hai bên giết đến máu lưu thành hồ. Trong lần chiến đấu này, các binh sĩ Tú Tự doanh mới ra ràng dũng mãnh phi thường. Hai tay của họ đã chém giết đến mỏi rụng rời rời, mã đao đã cong cả lưỡi, nhưng vẫn lấy đầy dũng khí đánh nhau như cũ, quên người chém đánh vào những kẻ tiến công. Có người đã đến lúc thoi thóp sắp chết đến nơi, mắt đã tối đen, người đã đứng không vững, chỉ còn biết khuất tất dựa ngồi dưới đất, nhưng dù là vậy họ vẫn tiếp tục liều mạng quyết đấu, không rút lui, nhân vì không chỗ nào để lùi, và phía sau đã là sống lưng của đồng bạn rồi.
Bạch Xuyên cố sức đề kháng, giờ này không còn gì là kiến chiêu sách chiêu, hậu phát chết nhân nữa. Đối diện với những cây thương đâm tới như rừng, đao chém như mưa, nàng có thể làm duy nhất là không ngừng múa mã đao trong tay, vừa ngăn chặn vừa đâm chém vũ khí địch nhân, phát ra những tiếng đinh đinh đương đương liên tục. Không ai biết trong thời khắc này có bao nhiêu cú đánh chết người bị ngăn chặn, để rồi cú đánh chết người khác lập tức bay tới… hết lớp này đến lớp khác… Bạch Xuyên mệt đến đứt hơi, mồ hôi rơi như tắm… Trong lúc bận bịu, nàng cố nhín chút thời gian nhìn ra sau, thấy biểu tình tuyệt vọng trên mặt La Kiệt. Số binh sĩ có thể chiến đấu còn không nhiều nữa, và thế là nàng biết, cái chết đang đến trước mắt mình.

Đột nhiên, từ sau lưng ma tộc truyền đến những tiếng quát tháo đáng sợ, tiếng quát rống này càng lúc càng lớn. Ma tộc binh bắt đầu xuất hiện sự xao động, binh sĩ đình chỉ công kích, trên mặt hiện biểu tình kỳ quái, dò hỏi lẫn nhau: “Có chuyện gì vậy?”
Một ma tộc binh tay không tấc sắt mặt tái nhợt chạy tới, kêu la inh ỏi: “Không xong rồi, bán thú nhân đánh tới rồi!”

Phía sau lưng hắn đã thấy từng lớp ma tộc binh chạy rần rầng như sói hoảng thỏ điên. Bọn chúng đầu hôn mắt váng, không phân biệt phương hướng gì ùa tới, khiến cho vòng vây ma tộc đang công đánh Bạch Xuyên và mọi người bị tan ra, vừa chạy vừa gào: “Bán Thú nhân! Có tới mấy ngàn a. Bọn chúng đánh tới rồi!”

Phảng phất như chứng minh cách nói của chúng, từ ngoài bìa doanh trướng truyền tới từng tiếng gầm gào trầm thấp đầy sức lực: “Hô trác lạp….”

Chiến hiệu càng lúc càng lớn, đám bán thú nhân chiến sĩ tay cầm liêm đao, thứ thương đã xuất hiện bên rìa doanh địa, đáng mạnh bước tiến tới.

Tức thì, ma tộc loạn thành một đoàn, không ai còn để ý đến đám nhân loại chiến sĩ còn miễn cưỡng đứng đó. Hiện giờ cần thiết nhất là làm sao ứng phó với đám mới tới, địch nhân đáng sợ hơn này. Quân quan lớn tiếng hô vang hiệu lệnh: “Không được hoảng, không được hoảng!” Ma tộc binh mệt nhọc quay mũi thương, miễn cưỡng liệt trận chuẩn bị nghênh đón đám địch nhân mới xâm nhập, nhưng những kẻ nhanh nhẹn đã len lén chuẩn bị chạy. Bọn chúng đã nhìn ra là đêm nay ma tộc quân liên tục bị bại, duệ khí đã mất, sĩ tốt bì bại. Trong khi đó, đám bán thú nhân này thì dưỡng tốt tinh thần, dĩ dật đãi lao, nhìn khí thế như sư như hổ của họ, trận chiến đêm nay ma tộc hung nhiều may ít rồi.

—-o0o—-

Tử Xuyên Tú từ từ tỉnh lại, đã không còn sờ thấy đao của mình nữa. Gã vịn một cái cây gian nan đứng dậy, đứng cũng đứng không vững lập tức ngồi xuống. Gã nhổ máu trong miệng ra, từng cơn buồn nôn ùa lên cổ, đầu đau như muốn vỡ ra, ngực rất nặng. Gã từ từ ý thức được bản thân tựa hồ vẫn còn sống, từng chút từng chút một, gã nỗ lực hồi ức xem vừa rồi rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì…

Trong hỗn loạn vừa rồi, một ma tộc binh chạy vào trong cánh rừng hắn ám cạnh vách núi này, vừa khéo đụng ngay Tử Xuyên Tú đang đứng đó quan sát chiến trường. Lần tao ngộ này khiến hai bên đều giật mình hoảng hốt, Tử Xuyên Tú đột nhiên nhảy vọt về sau một bước, ma tộc binh thì dừng phắt bước chân đang chạy vội, há miệng thở khì khì, mặt hiện biểu tình khốn hoặc, tự hỏi rốt cuộc nên phải làm sao?

Hai người cách nhau mấy bước, đều cảnh giác đối địch, vừa sợ vừa căm thù. Tử Xuyên Tú kêu khổ không ngừng, hộ vệ binh cuối cùng bên cạnh gã đã được phái đi, hiện giờ chỉ còn dựa vào một mình gã cố gắng chiế đấu nữa thôi. Gã không để lộ chút sợ sệt, hai tay nắm chặt thành quyền, rùn người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt xanh của đối phương. Để tránh kích thích đối phương, tay gã không hề đưa về phía mã đao ở eo, không động đậy chút nào.

Tên ma tộc binh này trên người khoác bộ quân phục nhăn nheo, thân thể tráng kiện, tay không vũ khí, biểu hiện kinh hoảng phi thường. Hắn nhìn Tử Xuyên Tú thấp hơn một cái đầu, hé miệng đưa lưỡi liếm môi, im lìm chờ đợi.

Hai bên đối địch với nhau một hồi như vậy, mồ hôi không ngừng ứa ra trán Tử Xuyên Tú, làm mờ mắt gã. Gã không dám chớp mắt, cố giương to để bức đối phương.

Đột nhiên, tên ma tộc trước mặt cười gằn, đôi mắt xanh đờ đẫn chợt lộ hung quan, đầu vai động đậy bất an. Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Tử Xuyên Tú lập tức biết rằng: không xong rồi! Gã lập tức sờ chủy thủ trong tay áo, nhưng sờ vào chỗ trống, bấy giờ mới nhớ lại là chủy thủ đã tặng cho thiếu niên bán thú nhân không biết tên trước đó rồi.

Chính trong thời gian chậm trễ này, tên ma tộc binh toàn thân có lông xanh đó kêu lên quái dị “Nha!” rồi thình thịch xông lên mấy bước, nghiên người dùng vai húc vào ngực Tử Xuyên Tú, khiến cho gã té ngã ra đất. Không chờ gã bò lên, ma tộc binh đã nhanh chóng nhảy tới, một bàn chân mạnh mẽ lập tức đạp xuống mặt Tử Xuyên Tú. Gã lập tức lăn người trên đất né được, đáp lại bằng cách ở dưới đất dùng thế quét chân, khiến a tộc binh mất thăng bằng té ngã. Nhưng tên này cũng vô cùng hung hãn, lập tức đưa tay bóp cổ Tử Xuyên Tú.

Hai người lăn lộn đánh nhau trên đất, dùng hết sức lực, khí suyễn hù hù. Trong qua trình lăn lộn, mã đao của Tử Xuyên Tú bị ép dưới người, không rút ra được. G4 đánh vào mặt ma tộc binh mấy quyền, dùng đầu gối hết sức thúc vào bụng. Tên ma tộc binh đó bị toét máu miệng, nhưng phản ứng chỉ là chép chép miệng, không màng tới chúng, rõ ràng là thừa khả năng chịu loại đả kích này. Thần tình ấy giống như hắn chẳng qua bị con muỗi chích phải mà thôi.

Nhờ lực khí mạnh, tênma tộc binh ấy nhanh chóng chiếm thế thượng phong, thờ ồ ồ dùng đầu gối chèn ngực của Tử Xuyên Tú, đè người lên mình gã, hai tay bóp cổ gã, không ngừng dùng lục lắc lưu đầu của Tử Xuyên Tú cho đập vào cành cây ở sau người, phát ra những tiếng phanh phanh to rõ.

Tử Xuyên Tú bị bóp cổ, mặt đỏ gay. Gã có thể cảm giác được khí tức nóng hổi do đối phương thở ồ ồ phún vào mặt. Gã dùng lực gỡ ngón tay của đối phương ra, nhưng không thể nào di động được cánh tay to đầy lông như cái kiềm sắt của địch thủ. Từ từ, Tử Xuyên Tú cảm thấy càng lúc càng khó thở, ngực phát đau đớn cùng cực, đầu não mơ hồ, mắt đã bị cái mũi to của tên ma tộc binh này đè lên, càng lúc càng gần, tai cũng đầy tiếng kêu quái dị “y nha y nha…” Trong cơn choáng ngất, gã có một ý nghĩ rất kỳ quái, rằng bản thân đã một mình gây khổ cho bao nhiêu cao thủ đỉnh cao của ma tộc, không ngờ bây giờ lại chết về tay một ma tộc binh phổ thông không tên tuổi, chẳng lẽ… đây rõ ràng là ý trời hay sao…
Tử Xuyên Tú ngồi dưới cây, há miệng thở hồng hộc, phí lực nhớ lại mọi chuyện, toan tính làm rõ xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Cảnh cuối cùng trong ký ức là gã bị một tên ma tộc binh cường tráng đè nghẹt thở, nhưng sao bây giờ lại còn sống ngồi đây? Gã nỗ lực định đứng dậy, nhưng chợt đụng phải thứ gì đó bên chân, rất mềm. Hắn nghiêng người cúi nhìn, thấy một cái mặt lớn máu thịt bầy nhầy, chỗ đáng ra là hai mắt thì hiện giờ là hai cái hốc lớn đầy máu vẫn còn không ngừng chảy ra. Xương quai hàm bị đánh vỡ còn lung lay vài cái răng tàn khuyến. Máu hồng từ miệng không ngừng ộc ra, cuốn theo luôn cả đầu lưỡi.
Tử Xuyên Tú rùn mình. Gã đã nhận ra rồi, đây chính là tên ma tộc binh vừa cùng đánh đấu vật lộn với gã, toan tính xiết cổ gã. Nhớ lại cảnh đánh đấu sinh tử vừa rồi, lòng gã còn chưa hết sợ. Trong hôn mê, ai đã giết tên này cứu gã? Tử Xuyên Tú nhìn xung quanh, rừng cây đen xì xì không có lấy một người.
Tuy nhiên, Tử Xuyên Tú không có thời gian nghĩ kỹ vấn đề này. Hoàn cảnh hiện tại có một sự tình khẩn bách hơn mà gã cần phải suy xét: phía của gã rốt cuộc là đã thắng hay thua? Gã ngầm cảm thấy sợ hãi, chiến sĩ của mình có phải là đã bị tiêu diệt hết rồi hay không? Nhưng mà điều này xem ra không thể, vì ở gần đây không ngừng có tiếng giao chiến truyền đến.
Gã cẩn thận quan sát bốn phía, cố gượng đứng dậy đi mấy bước, đến đứng ở bìa rừng, nhìn về phía doanh trại của địch quân ở xa xa, và cũng là trung tâm của trận kịch chiến vừa rồi. Nơi ấy hiện giờ lửa cháy ngất trời, một trận chiến tàn khốc đang được tiến hành. Trong không gian giao hòa giữa hắc ám và hỏa quang, vô số thân ảnh đang hoạt động, ngươi tiến thì ta lui, đánh đấu kịch liệt.
Các binh sĩ há hốc thở lấy hơi, tức giận mắng chưởi nhau, đánh đấu chém giết. Trận chiến sinh tử vừa rồi ở trong rừng giữa Tử Xuyên Tú và tên ma tộc binh hiện giờ tái diễn hàng loạt trong khung cảnh đó. Song phương đánh rát vào nhau, bóp cổ, móc mắt, móc lưỡi, dùng thương đâm, dùng đao chém, dùng đá đập đầu, dùng răng cắn… Một tràng mắng rú kêu khốc vang lên thật đáng sợ. Có người đáng gào thét gì đó, nhưng không ai nghe thấy gì. Thương binh thoi thóp sắp chết không còn lực lượng động đâ phát xuất tiếng khóc và tiếng gào như dã thú, để rồi bất lực để cho từng lưỡi lửa liếm đến thân.
Tử Xuyên Tú dụi mắt, nhìn chiến trường cho rõ hơn. Thông qua những đôi đánh giết và máu huyết khắp nơi, gã đã xác nhận là người của phe gã đang chiếm thượng phong. Bán thú nhân đang tiến từng chút một, ma tộc đang lùi gần. Kẻ có thể kiên trì chiến đấu và đề kháng của chúng không còn nhiều nữa, chỉ cần tăng thêm chút đả kích thì – Tử Xuyên Tú nhìn mà dặm chân tiếc hùi hụi – chỉ cần trong tay hắn còn có chừng 20 binh sĩ, từ phương hướng cánh đột nhập vào chỗ bạc nhược của ma tộc, sẽ lập tức khiến ma tộc đã rơi vào tình thế nguy ngập tan rã hoàn toàn. Nhưng vấn đề chính là, trên tay của gã không có một binh một tốt, và nếu như thế này kéo dài ra, thì đối với phía gã bất lợi vô cùng. Hỏa quang lớn như vậy, quân đội ma tộc ở phụ cận nhất định đang kéo đến.
Tử Xuyên Tú nghĩ ngợi một chút, rồi nấp mình vào sau cậy, đưa tay lên miệng, mô phỏng tiếng quát có lực và trầm thấp của bán thú nhân khi xung phong: “Hô trác lạp! Hô trác lạp!”
Đồng thời, gã lập tức cải biến giọng nói, dùng giọng nói hoảng hốt bằng ma tộc ngữ la lên: “Không xong rồi! Bọn chúng lại đến rồi!”
“Hô trác lạp! Hô trác lạp!”
“Cứu mạng a! A….! (tiếng kêu thảm bằng ma tộc ngữ). Trận biểu diễn khẩu kỹ (kỹ thuật miệng) tinh diệu này lập tức mang tới hiệu quả. Nhưng binh sĩ ma tộc cạn kiệt sức lực nghe được âm thanh đó, cho rằng ở phía hông lại xuất hiện một cạnh quân bán thú nhân mới. Nó giống như cọng rơm cuối cùng bỏ lên con lạc đà sắp khụy té. Ý chí chiến đấu của ma tộc binh sĩ vốn còn lại không nhiều lập tức kiên trì không nổi nữa. Có người dẫn đầu thì lập tức có người theo sau, các binh sĩ bỏ lại những đồng bạn thụ thương, co giò bỏ chạy, chui vào rừng đen xì xì. Giống như gió cuốn mây trôi, toàn bộ ma tộc phút chốc tan vỡ, quân quan trong đội ngũ liên tục giết mấy tên nhưng đều vô dụng, cuối cùng đành phải chạy theo.

Bán thú nhân đã hết hơi sức không hề truy kích. Bọn họ kinh ngạc và nghi ngờ dừng tay, nhìn vào phía rừng. Bọn họ không hiểu ở đâu ra một cánh quân bán thú nhân trong thời khắc quan trọng này để trợ giúp họ?
Các bán thú nhân nhanh chóng đi vào rừng cây, thò đầu thò cổ định nghênh tiếp quân nhà, nhưng trong rừng không có cái gì cả, chỉ có hàng cây rừng lặng lẽ đứng trong hắc ám.
“Các ngươi đang tìm cái gì?”
Từ sau rừng cây, Tử Xuyên Tú đột nhiên xuất hiện, khiến cho các binh sĩ bá thú nhân giật nãy người. Chờ bọn họ nhân ra đó chính là trưởng quan đã thất tung đã lâu, mọi người cùng phấn kích báo cáo: “Đại nhân, chúng ta thắng rồi!”
“Chúng ta đánh đám thỏ con ma tộc chạy té *** té đái rồi!”
Các bán thú nhân thường trầm mặc ít nói nhịn không được sự vui mừng do thắng lợi, bắt đầu nói không ngớt lời. Mọi người ôm lấy Tử Xuyên Tú nói này nói kia không ngừng. Bọn họ cuối cùng mới nhớ đến mục đích tiến vào đây của mình, ai ai cũng kỳ quái nhìn tứ phía hỏi: “Hò hò, kỳ quái quá, vừa rồi tôi còn nghe thấy nơi đây có huynh đệ của chúng tôi, sao bây giờ không còn thấy ai nữa?”
“Đúng vậy, chúng tôi đều nghe thấy, ít nhất có đại đội hơn nghìn người!”
Tử Xuyên Tú tủm tỉm cười, khum tay lên miệng mô phỏng tiếp: “Hô trác lạp! Hô trác lạp!”
Bán thú nhân há hốc mồm, không ai nói nên lời. Mãi một lúc sau, bọn họ mới minh bạch, bạo phát một tràng hoan hô nhiệt liệt. Các cậu nhóc bán thú nhân chạy tới công kênh Tử Xuyên Tú không còn lực kháng cự lên vai, đưa ra khỏi rừng. Người bên ngoài thấy một đám đông đảo vừa hò vừa hát vừa nhảy múa tưng bừng đi ra, không biết đã phát sinh chuyện gì. Những bán thú nhân chạy trước đem sự tình nói với mọi người, kiêu ngạo tuyên cáo: “Là người, Quang Minh Tú đại nhân đã chửn cứu chúng ta, cũng chửng cứu thánh miếu! Người là anh hùng của chúng ta!” Rất nhiều giọng ồ ề hò hét phụ họa theo: “Hôm nay, công lao của người lớn nhất!”
Bán thú nhân bạo phát một trận hoan hô nhiệt liệt: “Quang minh đại nhân vạn tuế!”
Tứ thì, tiếng hò hét ưởng ứng thành một tràng. Những cái đầu nhiệt liệt đó như muốn mở màn một tràn chiến đấu mới vậy. Mọi người tung Tử Xuyên Tú lên thật cao, sau đó tiếp lấy gã, rồi tung lên thật cao, bật cười ha hả. Tử Xuyên Tú bị tung hứng choáng váng cả người. Gã biết, đối với những hán tử thuần phác thô lỗ thế này, chỉ có phương thức như vậy mới biểu đạt sự kích động và vui mừng trong lòng họ.
Gã cười khổ vì đã từng nghe Đức Luân nói qua, trước đó có một hảo hán bán thú nhân rất nổi danh, bình sinh có rất nhiều sự tích anh hùng, lên núi đánh hổ xuống biết bắt rồng, phá trận giết địch vào trận giặc như chỗ không người không tổn một cọng lông, nhưng khi y quay về tiếp nhập lời chúc tụng của tộc nhân, được mọi người công kênh ném lên cao, kết quả không tiếp được, không biết là cố ý hay là vô ý, và vị anh hùng hảo hán này như vậy cái chết luôn. Tử Xuyên Tú không khỏi ngầm cầu khấn, chỉ hy vọng đám gia hỏa nhiệt tình này khi ném lên đừng quên tiếp lấy gã.
Sau khi hoan hô, mọi người thanh lý chiến trường. Lão bán thú nhân Đức Luân kiêu ngạo đem cờ xí của ma tộc ném xuống chân Tử Xuyên Tú, ngửa mặt đứng nhìn, tay chống nạnh, mũi ngước lên trời, không nói tiếng nào. Khí khái đó phảng phất như nói đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm, nhưng biểu tình trên mặt và con mắt chớp chớp của ông ta rõ ràng thì muốn nói: “Biểu dương ta đi! Mau biểu dương ta đi!”
Tử Xuyên Tú không làm ông ta thất vọng, nhịn cười, dùng lực vỗ lên vai Đức Luân, thật tình khen ngợi ông ta một trận. Lão bán thú nhân dỏng tai lên, đem lời tán dương nghe không sót một từ, nhưng vẫn còn làm bộ làm tịch nói: “Tính gì, tính cái gì a! Nhớ lại lúc ta còn trẻ, chúc cỏn con này có đáng là bao, không đáng để kể! Không đáng đề cập tới khi ta còn trẻ…” Nhưng nhìn dáng vẻ khoái lạc của ông ta, sự tình này rất đáng đề cập đấy. Còn về lúc còn trẻ ông ta có hô phong hoán vũ anh hùng như thế nào thì ông ta không hề nói, do đó Tử Xuyên Tú cũng không thể biết.
Những bán thú nhân khác không chịu lạc hậu, một đám bán thú nhân kéo thi thể huyết nhục mơ hồ của một ma tộc quân quan đến trước mặt Tử Xuyên Tú, mở ra lông chim màu và cầu vai tước đoạt của quân quan, tranh nhau báo tên: “Quang minh đại nhân, tôi là Đa Mã thôn Đức Liệt! Tôi giết một ma tộc quân quan!”
“Đại nhân, tôi giết 1 tên, đánh bị thương 2 tên, bắt sống 1 tên! Đại nhân, tôi là Bố Kiều ở Ca Đạt thôn!”
“Đại nhân, tôi giết 3 ma tộc binh! Một mình tôi giết 3 tên! Đại nhân, tôi là Ca Đạt thô Bố âu! Một mình tôi giết cả 3 tên! Đại nhân, nhớ tên tôi nghe, tôi là Bố Âu ở Ca Đạt thôn!”
Binh sĩ vây quanh Tử Xuyên Tú, nói này nói kia không ngừng, hưng phấn quên hết mọi chuyện. Tử Xuyên Tú mới đầu kỳ quái vì sao họ lại như vậy, sau cùng thì đột nhiên hiểu ra. Đúng rồi! Bọn họ sở dĩ làm vậy, có nghĩa là bọn họ chân chính thừa nhận gã là trưởng quan, đánh thắng trận xong rồi đương nhiên phải đến trước mặt trưởng quan biểu hiện và thỉnh công rồi.
Một sự cuồng nhiệt rất khó hình dung từ từ lan khắp những kẻ thắng lợi mướt đầy mồ hôi. Hai trăm bán thú nhân dân chúng vội vã tổ hợp thành mà đánh tan đại đội ma tộc 500 tên, đoạt cờ xí, giết đối phương vô số, diệt 17 quân quan của đối phương… Từ khi khai chiến đến giờ, đây là trường thắng lợi to lớn nhất!
Chiến trường sau trận kịch chiến hiện ra sự tàn khốc khắp mọi nơi: những cảnh tượng thê thảm, những thi thể còn sót lại của ma tộc quân, bán thú nhân và nhân loại nhiều hơn mấy trăm, phân bố khắp nơi. Bọn họ giống như những tảng đá lát đường, nằm sát vào nhau. Nhưng thi thể của các binh sĩ đồng quy vu tận thường nằm phục sát nhau, dùng răng cắn nhau, dùng tay móc nhau, bấu chặt vào nhau, khiến cho các bán thú nhân thu thây không cách gì tách họ ra được.
Những thương binh ma tộc không có cách gì chạy trốn đua nhau đưa tay đầu hàng, và cũng có tên hung hãn kháng cự, nhưng nhanh chóng bị những ban thú nhân đâm mỗi tên một đao thu thập hết. Giữa những doanh trướng cháy phừng phừng thấp thoáng thân ảnh của binh sĩ bán thú nhân. Bọn họ tìm kiếm trong đống thi thể những đồng bạn còn sống. Những binh sĩ trẻ thì vội vã thu thập binh khí bị quẳng đầy mặt đất.
Tử Xuyên Tú đi qua đi lại tìm kiếm trên chiến trường, lòng nóng như lửa đốt. Trong đám bán thu nhân không ngừng hoan hô đó, gã không hề thấy bóng dáng của Bạch Xuyên và La Kiệt. Gã đặc biệt tìm kiếm trong những chỗ kịch chiến khốc liệt nhất vừa rồi. Nhưng nơi ấy thi thế chất thành từng lớp, dầy đặc. Trong đó, gã tìm được những thi thể của binh sĩ nhân loại máu huyết mơ hồ. Lúc này gã không biết là đã ưự trách đến bao nhiêu lần, lúc đầu không nên lỗ mãn dùng binh lực ít ỏi như vậy để cho Tú Tự doanh cô quân thâm nhập, khiến a tộc có cơ hội bao vây. Gã không ngừng hỏi những bán thú nhân binh sĩ ở bên cạnh: “Có nhìn thấy đồng bạn nào của ta không?”
Trả lời gã đều là câu “Không có, đại nhân!” Mấy bán thứ nhân binh sĩ cũng giúp Tử Xuyên Tú tìm kiếm. Bọn họ không ngừng phát hiện vài thi thể của nhân loại, kéo ra cho Tử Xuyên Tú xác nhận. Đến lúc này thì tâm tư Tử Xuyên Tú căng như sợi dây đàn, nếu không tìm được Bạch Xuyên và La Kiệt, không biết gã sẽ thế nào.
“Đại nhân, chúng tôi ở đây.”
Nghe tiếng nói quen thuộc của La Kiệt, Tử Xuyên Tú vụt chuyển người, thấy ở bên cạnh trướng bồng đáng cháy phừng phừng, có mấy nhân loại quan binh đang tương hỗ dìu nhau. Tử Xuyên Tú chạy vụt đến, nhào đến trước mặt La kiệt, ôm chầm lấy đôi vai to rộng của hắn: “Quá tốt rồi! Ngươi ở đây! Bạch Xuyên Đâu?” Giọng nói của Tử Xuyên Tú đã có vẻ khào khào như khóc.
Tiếng nói mệt nhọc và tiều tụy của Bạch Xuyên vang lên: “Đại nhân, tôi ở đây.”
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn con người đầy máu bên cạnh La Kiệt, phí rất nhiều sức mới nhận ra được: “Ngươi là Bạch Xuyên? Trời, ngươi sao lại thành ra dạng thế này!”
Bạch Xuyên vô lực cười khổ, chỉ vào từng lớp thi thể của ma tộc binh xung quanh, không cần nói cái gì nữa, ngồi phệch xuống đất. Tử Xuyên Tú bây giờ mới phát hiện, ngoại trừ những binh sĩ nhân loại còn đứng, trên mặt đất còn có mấy binh sĩ nhân loại đang ngồi, ai ai cũng thụ thương. Gã nhìn về phía La Kiệt, La Kiệt hiểu ý gã, hồi đáp: “Chỉ còn bấy nhiêu đây, đại nhân, người còn sống đều ở đây hết rồi.”
Mặt Tử Xuyên Tú trở nên âm trầm. Lúc trước đi theo gã xuất phát đến đây có hơn 50 tay hảo thủ tinh nhuệ của Tú Tự Doanh, hiện giờ không còn được 10 người. Trong trận chiến trong rừng này, dù đánh diệt 1 đại đội, nhưng lại là một thắng lợi không đáng, không có bất kỳ ý nghĩa chiến lực nào, thế mà gã đã để cho gần như toàn bộ thuộc hạ theo mình thương vong gần hết.
Nhìn các bán thú nhân binh sĩ hân hoan vui mừng, Tử Xuyên Tú cảm giác toàn thân vô lực và mệt mỏi cùng cực. Trong một lần đánh úp diệt mấy trăm tên ma tộc mà chỉ mất có hơn 40 người – sự đã kích nho nhỏ này đối với đại quân ma tộc có trăm vạn hùng sư mà nói thì chẳng qua là gãy ngứa mà thôi, đối phương căn bản không coi vào đâu, nhưng lòng gã lại đau như cắt.
Trong đầu gã nảy lên ý niệm: “Chúng ta phí tận toàn lực để làm một chuyện không hề có ý nghĩa gì?”

“Có người nào bị thương không?” Tử Xuyên Tú quét mắt nhìn mọi người, hỏi xong câu đó gã liền cảm thấy không thỏa, vì trên người ai lại không có mười mấy vết thương cơ chứ, nên gã vội cải chính: “Ý ta nói là thụ trọng thương ấy?”
Mọi người đều tự kiểm tra thân mình, đều nói không có, chỉ là vết thương ngoài da, chỉ là quá mệt, không nghiêm trọng gì. Bạch Xuyên nhanh mắt, hô lên cả kinh: “Đại nhân, tay của ngài!” mọi người bấy giờ mới phát hiện tay của Tử Xuyên Tú chảy máu ròng ròng, từ cánh tay cho tới hai bàn tay đều đầy máu đỏ tươi, dưới ánh lửa hồng thấy rõ từng giọt đang rơi, không ngờ lại đen bầm.
Tử Xuyên Tú cũng giật nảy người, vội vã kiểm tra bản thân, nhưng không phát hiện trên người có những vết thương hay chỗ nào đau đớn thái quá. Mọi người yên tâm trở lại, Bạch Xuyên hỏi: “Đại nhân, ngài giao thủ với địch nhân?”
Tử Xuyên Tú nhớ lại tên ma tộc binh đụng độ ở trong rừng, gật gật đầu, nhưng tâm thần vẫn không thể thư thái gì, vì gã nhớ rõ lúc vật lộn với tên ấy, hai người đều không hề có máu. Gã nhắm mắt lại, đột nhiên hiện lại rõ ràng gương mặt to đầy máu huyết mơ hồ, lộ ra mấy cái răng gãy và quay hàm bị vỡ đầy máu hồng. Thân hình gã chợt lắc lư mấy cái, trong đầu chợt dậy lên cảm giác khiếp sợ, nhưng không thể nói cụ thế đó là sợ cái gì.
Gã không có thời gian suy nghĩ kỹ, vì các bán thú nhân đầu lĩnh đã chạy đến thỉnh ý, vì chiến trường thu thập gần xong rồi, có thể triệt thối hay chưa? Còn nữa, những tù binh ma tộc xử trí thế nào?
Tử Xuyên Tú liên tiếp ra chỉ kỳ, lệnh cho họ cẩn thận tìm khắp chiến trường lần nữa, đặc biệt là chiến sĩ thụ thương của đôi bên, và đặc biệt là họ có bị hôn mê còn chưa chết hay không, phải đưa đi hết. Thi thể của đồng bào chiến tử được sắp lên các đống lửa hỏa táng đi, còn những tù binh thì nếu có thể đưa đi được thì đưa, trọng thương không tự đi được thì…
Tử Xuyên Tú do dự một chút, trong đầu hiện lên những đồng bạn đã chết đi, cắn răng nói: “Giết thôi.”
Trời hừng sáng, hoàn thành dọn dẹp chiến trường xong, đội ngũ bán thú nhân bắt đầu triệt thối vào trong rừng. Toàn bộ quá trình tập kích kéo dài không quá hai canh giờ, từ xa xa đã có thể thấy một hàng đuốc cực dài trên công lộ, cho thấy quân tăng viện của ma tộc đang kéo đến. Tử Xuyên Tú cười lạnh, lưu lại cho chúng chỉ còn lại những doanh trại đang bị hỏa thiêu và những thi thể binh sĩ ma tộc cháy đen. Điều duy nhất mà bọn chúng còn làm được khi đến đây là đào phần mộ cho đồng bạn.
Tuy đánh bại địch nhân, nhưng đội ngũ của bán thú nhân cũng tổn thất thảm trọng. Hơn 60 người chiến tử, thụ thương hơn trăm người, đó là chưa kể đến sự thương vong của binh sĩ nhân loại tham gia hành động lần này. 50 hảo thủ tinh nhuệ của nhân loại còn sống trở về chỉ được 9 người. Đây là sự tổn thất thảm trọng lần đầu tiên của Tú Tự doanh, chết một lúc nhiều đồng bạn như vậy, khiến cho họ sầu muộn phi thường, tinh thần xuống rất thấp.
Thân thể của các chiến sĩ tham gia lần chiến đấu lần này đều mệt mỏi cùng cực. Suy xét đến điểm này, Tử Xuyên Tú trực tiếp dẫn đội ngũ về Ca Đạt thôn dần thánh miếu, ọi người hai ngày hưu chỉnh. Vừa giải tán bộ đội, tự bản thân gã chạy thẳng về nhà của Bố Sâm thôn trưởng, bỏ lại hết trường giết chóc đầy máu, và trách nhiệm bảo vệ thánh miếu vĩ đại…. chẳng thèm cởi lấy giày, bò lên giường kéo mền đắp lên người rồi ngáy khò khò ngủ thiếp đi – gã thật tại quá mệt, toàn thân bì bại.
Một giấc ngủ này không biết trải qua bao lâu, trong cơn mơ hồ, gã nghe có tiếng người gọi, nhưng hai mắt nặng như mấy nghìn cần, không thể nào nhướn mở ra được. Gã lật người dùng gối che đầu, người co rút lại. Tuy nhiên, thanh âm đó vẫn cố chấp xoáy vào tai gã, lập đi lập lại, nhưng không rõ là ý gì.
Gã cuối cùng cũng mở được mắt, thứ nhìn được đầu tiên là gương mạt tươi cười của một thiếu niên bán thú nhân. Miệng của cậu ta nhép nhép liên hồi, nhưng Tử Xuyên Tú không nghe rõ gã nói gì, đầu óc hôn trầm, mơ mơ hồ hồ. Có người mang một bồn nước và khăn đến lau mặt cho gã, lại có người đưa cho gã một chén nước. Gã cơ giới rửa ráy qua loa, thanh tỉnh hơn một chút, hỏi thiếu niên bán thú nhân cứ mãi nhoẻn nụ cười đó: “Ngươi vừa rồi nói gì?”
Tiểu tử đó cung kính hồi đáp: “Quang minh đại nhân, Bố Đan trưởng lão và Bố Sâm thôn trưởng đều đến, đang ở ngoài phòng khách chờ ngài.”
Tử Xuyên Tú à lên một tiếng, nhìn ra ngoài trời, thấy đã hoàng hôn. Trong trí óc, gã vẫn nhớ là mình ngủ vào lúc gần trưa, liền lẩm bẩm nói: “Thì ra vừa rồi ta ngủ tới bốn năm giờ.”
Nhưng cậu bán thú nhân đó lại trả lời khiến gã giật mình: “Đại nhân, trưa ngày hôm kia ngài bắt đầu ngủ, chiều hôm qua trưởng lão đã đến một lần, nhưng chúng tôi không gọi tỉnh ngài được. Không còn cách nào khác, ngài ấy đã quay về.”
Tử Xuyên Tú cả kinh, không ngờ bản thân lại ngủ tới ba ngày tổng cộng năm mươi mấy giờ? Đó là chuyện chưa hề xảy ra bao giờ đối với gã. Gã còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do gì, cậu bán thú nhân đó đã thúc giục: “Quang Minh đại nhân, trưởng lão của chúng tôi nhất mực chờ ngài, và đã chờ ngài rất lâu rồi…”
“Biết rồi, ta sẽ ra ngay.” Tử Xuyên Tú chỉnh lý lại quần áo, y phục vẫn là thứ mặc trước lúc ngủ, mấy ngày không thay đã bốc mùi rất khó ngửi rồi. Nhìn vào kính, gã thấy mặt đã mọc râu đen xì, đầu tóc rối bời như tổ chim, gã lười không thèm chải, tùy tiện cào vuốt vài cái cho xong.
Trong phòng khách, Bố Đan và Bố Sâm đang ngồi nghiêm. Tử Xuyên Tú bước ra, ôm quyền xin lỗi: “Không biết sao mà ngủ dữ như vậy, đã nhọc trưởng lão ngài đến thăm, thật là thất lễ rồi.” Gã ngầm đánh giá ý định đến thăm của hai người này, hay là bất mãn gã mang quân rời khỏi tiền tuyến, đến yêu cầu gã tiếp tục tác chiến? Nếu thật là như vậy, thì gã thật sự muốn mắng thẳng “con mẹ nó” vào mặt hai người này rồi. Quân mà gã mang theo đã thương vong gần hết, bọn họ còn muốn gì nữa đây? Vì bảo vệ tòa “thánh miếu” đáng chết này, bọn họ định muốn kéo cả Viễn Đông xuống mồ mới thỏa mãn hay sao?
Vượt ngoài dự liệu của gã, Bố Đan ngồi nghiêm vái dài, đầu suýt mọp sát xuống nền đất. Bố Sâm cũng làm động tác y như vậy.
Tử Xuyên Tú ngẩn người ra một hồi mới phản ứng lại được. Gã giật mình hỏi: “Trưởng lão, thôn trưởng, các người đang làm gì? Làm đại lễ như vậy ta sao chịu nổi chứ?” Gã vội vã bước tới đỡ hai người dậy.
Bố Đan trưởng lão không chịu dậy, trầm giọng nói: “Quang Minh các hạ, trong thời khắc nguy cấp nhất, ngài đã chửng cứu thánh miếu của chúng tôi. Ta đại biểu cho toàn thể Tá y tộc xin cảm tạ ngài. Sau này, hễ Quang Minh các hạ có gì sai khiến, Tá y tộc của Viễn Đông phó thang đạo hỏa cũng quyết không chối từ!”
Bố Đan trưởng lão lại không chịu dậy, hơn nữa còn trầm giọng nói: “Quang Minh các hạ, trong thời khắc nguy cấp nhất, ngài đã chửng cứu thánh miếu của chúng tôi. Ta đại biểu cho toàn thể Tá y tộc hướng ngài cảm tạ. Sau này hệ Quang Minh các hạ có gì sai sử, Viễn Đông Tá y tộc phó thang đạo hỏa quyết không chối từ!” Nói xong, ông ta từ từ thẳng người ngồi dậy.
Tử Xuyên Tú vội nói: “Trưởng lão ngài nặng lời rồi.” Mục đích của gã đến đây coi như đã đạt, nhưng cái giá phải trả chẳng phải là quá đắc hay sao? Gã lại hỏi: “Ma tộc tiến đến đâu rồi? Đến Thiên xích nhai chưa?” Gã đoán chỉ sợ mục đích của đối phương đến đây khẳng định là ma tộc kéo đến gần rồi, cần có người đến chỉ huy tác chiến, chứ nếu không hai lão tiểu tử kiêu ngạo này chạy đến đây quỳ bái gã làm cái gì?
Sự trả lời của Bố Sâm khiến gã sửng sốt: “Quang Minh đại nhân, ma tộc đã triệt tiêu rồi.”
Tử Xuyên Tú cả kinh há hốc miệng: “Triệt thối rồi?”
“Đúng vậy, đêm đó ngài đã cấp cho chúng một cú rất trầm trọng, đánh tan cả hai đại đội của chúng…”
Tử Xuyên Tú ngắt lời Bố Sâm: “Chúng ta chỉ đánh ta một đại đội, đại đội 5 thuộc sư đoàn 73, chẳng phải sao?”
Bố Đan ho khan: “Quang Minh các hạ, sự tình này nói ra thật là thật xin lỗi. Phía sau đại đội 5 sư đoàn 73 còn có đại đội 6. Đại đội 6 không hề giương cờ, cho nên thám tử của chúng tôi nhận lầm, cho rằng đội ngũ đó chỉ có binh lực một đại đội. Nhân vì thời gian quá khẩn bách, thám tử không thể nghiệm chứng kỹ số lượng, báo tin tức lên chỉ nói có một đại đội 500 người, nhưng thật chất thì chúng có cả nghìn người – Đây là tin tình báo sau khi chúng tôi tra khảo tù binh mới biết được.”
Tử Xuyên Tú hiểu ra, án chiếu theo biên chế của ma tộc, một sư đoàn thường có binh lực khoảng 7 đại đội, hiện giờ cùng một lúc bị gã đánh tan 2 đại đội, hơn nữa lương thảo còn bị thiêu hủy, ma tộc không rõ bán thú nhân có bao nhiêu binh lực, tự nhiên phải rút lui. Chả trách trận chiến đêm đó kịch liệt và tàn khốc như vậy, sự đề kháng của ma tộc so với sự tưởng tượng của gã mạnh hơn nhiều. Bên phía gã chiếm ưu thế xuất kỳ bất ý, lại còn có hơn 50 vị đặc chủng binh của Tú Tự doanh trợ trận, thế mà vẫn chiếm cục diện thảm thắng, thì ra là binh lực của đối phương gấp đôi so với dự liệu.
Một sai sót nho nhỏ nhưng lại khiến toàn bộ bọn gã chết vì nó. Gã tưởng nhớ đến đồng bạn đã chết đi, thở một hơi dài, không biết nói sao cho phải.
Bố Sâm phảng phất nhìn ra ý nghĩ của gã, hạ giọng nói: Quang Minh đại nhân, trong quá trình chiến đấu đêm đó, có tổng cộng 43 vị nhân loại đệ huynh chiến tử. Hôm nay, chúng tôi đã tìm được thây cốt của họ. Bọn họ vì hãn vệ thánh miếu của chúng tôi mà hi sinh, chúng tôi muốn hạ táng họ dưới lăng viên tại thánh miếu để cho hậu nhân hoài niệm, hi vọng ngài có thể đồng ý.”
Tử Xuyên Tú gật đầu: Xin đa tạ.” Gã biết đối với những bán thú nhân này, có thể mai táng tại thánh miếu là vinh dự vô cùng cao quý. Lần này bọn họ phá lệ để cho binh sĩ nhân loại không phải tá y tộc này chôn ở đấy, xác thật là có thành ý phi thường, cũng có thể coi là một sự xin lỗi biến tướng.
Gã đột nhiên nhớ đến một chuyện: Thôn trưởng, mắt của ông… có thể nhìn thấy rồi sao?”
“Ngày hôm trước đã có thể nhìn thấy rồi, y sinh trong thôn nói rằng nhân vì não bị chấn động nên dẫn đến mất khả năng nhìn, từ từ sẽ khôi phục tự nhiên, chỉ có điều nhìn mọi vật còn có điểm mơ hồ.”
Tử Xuyên Tú “vậy à” một tiếng, bảo: “Như vậy quá tốt rồi.” Xong không biết phải nói gì cho phải nữa.
Trời đã hoàng hôn, mây đen ùn len trên trời tây. Những đám hắc vân này ánh hào quang màu tím, thấu qua cửa sổ tre chiếu vào phòng, tạo lên những vệt mơ hồ trên đất, biến ảo không ngừng. Trong phút chốc, Tử Xuyên Tú cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ, phảng phất như trọng trách mà hắn gánh vác bấy lâu nay được gạt bỏ xuống, thân thể của gã nhất thời có vẻ như chưa thích ưng với sự nhẹ nhõm này.
“Ma tộc đã rút lui rồi,” Tử Xuyên Tú như tự nói với chính mình: “Như vậy là có thể nói, mọi chuyện đều kết thúc hết rồi sao?”
“Không,” Bô Đan khẽ lắc đầu: “Đây chỉ mới là bắt đầu, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.”

Y giải thích, trong lúc Tử Xuyên Tú ngủ mê đi, hình thế bên ngoài đã phát sinh biến hóa rất lớn. Ma tộc xâm phạm đối với Viễn Đông thánh miếu đã dẫn tới sự phẫn nộ cực đại của dân chúng các vùng. Tin tức này truyền ra, Đắc Á, Y lý á, Cổ Địch tát, Phục luân, Phục danh khắc… tổng cộng 11 Viễn đông hành tỉnh, thậm chí bao quát cả Đỗ Toa hành tỉnh của Viễn Đông tổng đốc phủ cùng bạo phát sự tao loạn đại quy mô trong dân chúng. Ma tộc trú quân đang dốc hết toàn lực trấn áp một cách tàn khốc.
Và tiếp nhận được lời thỉnh cầu tăng viện của thánh miếu, sư đoàn 3 và 7 cùng các cánh quân khác của Viễn Đông đã phát động binh biến thoát khỏi sự khống chế của ma tộc quân quan, đang từ bốn phương tám hướng kéo tới chửng cứu thánh miếu. Nhưng khi ma tộc tiếp được tin báo cáo từ sư đoàn 73, đã phái khiển binh lực tăng viện kéo đến Vân tỉnh. Quân đội hai bên tạo ngộ dọc đường, quấn lấy nhau, từ va chạm nhẹ dẫn đến đánh đấu, rồi cuối cùng phát sinh thành hỗn chiến đại quy mô.
Từ rừng rậm Duy Tư Đổ cạnh Vân tỉnh cho đến Minh Tư Khắc hành tỉnh, Ngỏa Cách hành tỉnh, Y lý á cùng các hành tỉnh khác, Viễn đông quân đội phản biến đang phân tán thành mấy nơi, cùng ma tộc tiến hành hỗn chiến xen kẻ như răng sói. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép lạc quan, bợi vì quân đội Viễn Đông vội vã bị đưa vào vòng chiến, bọn họ khuyết thiếu chỉ huy và tổ chức thống nhất. Các cánh quân chia nhau tự chiến đấu, một khi ma tộc phản ứng lại được, sẽ nhanh chóng rút khỏ trạng thái hỗ chiến này, tổ chức lại và dễ dàng đánh tan, tiêu diệt họ.
Tử Xuyên Tú không dám tin: “Đã khai chiến rồi sao?”
Bố Đan gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chiến tranh đã bắt đầu rồi.”
Tử Xuyên Tú vỗ vỗ đầu mình, cả kinh phi thường, không ngờ bản thân chỉ ngủ một giấc mà thế giới bên ngoài đã phát sinh biến hóa trở trời lật đất như thế rồi.
“Quang Minh đại nhân, tình hình phi thường nguy cấp, ma tộc đang từ tứ diện bát phương điều tập quân đội, toan tính dẹp sạch cuộc khởi nghĩa của chúng ta từ trong manh nha. Quân đội Viễn Đông bị rơi vào hỗn chiến đó không những là tử đệ binh kiên định trung thành nhất đối với thánh miếu, mà còn là lực lượng trung kiên và tinh nhuệ của Viễn Đông dân tộc. Một khi những cánh quân này bị tiêu diệt, tổn thất sẽ lớn phi thường,” Bố Đan dừng lại một chút, thần sắc hiệnra vẻ khẩn cấp và lo lắng: “- là thứ mà chúng tôi không thể chịu đựng nổi.”
Tử Xuyên Tú lặng lẽ gật đầu, biểu kỳ lý giải ý tứ của y. Gã đương nhiên minh bạch, vô luận là trên chiến trường hay trong đấu tranh chính trị, có một chi quân đội trung thành đối với mình, cho dù là một lực lượng vũ trang nhỏ nhất, cũng rất khác xa đối với tình trạng tay không tấc sắt. Đặc biệt là trong tình hình hiện tại, nếu như có thể tổ chức lại cánh quân đó một cách hoàn hảo, huấn luyện đủ đầy, bảo tồn các tử đệ binh lại, thì chẳng khắc gì chuẩn bị cho Viễn Đông đại khởi nghĩa toàn bộ thuốc nổ và mồi lửa. Không có họ, phải ở dưới sự thống trị và giám thị nghiêm mật của ma tộc tổ kiến một chi quân đội, thì độ khó dường như không thể vượt qua. Nhưng mà, gã không thể nào hiểu Bố Đan trưởng lão vì sao lại đem những chuyện đó nói với gã.
“Vậy thì trưởng lão, ý tứ của ngài là…”
“Chúng tôi không thiếu cái gì cả, chúng tôi có quân đội, chúng tôi có lương thực sung túc, chúng tôi có nhân dân ủng hộ chúng tôi. Cái duy nhất mà chúng tôi thiếu đó là một vị thống soái quả cảm. Hôm qua, các sư đoàn liên hợp phái tín sứ đến, các đoàn đội trưởng đều yêu cầu chúng tôi phái cấp cho họ một vị lĩnh tụ có thể thống soái toàn quân.”
Tử Xuyên Tú nhíu mày: “Chẳng lẽ trong các đoàn đội quân khởi nghĩa không tìm được vị quân quan nào thích hợp đảm nhiêm thủ lĩnh hay sao?”
Bố Đan cười nhẹ: “Quang Minh các hạ, ngài cũng nên biết, quân đội của chúng tôi tiền thân là vì gấp rút phản kháng Tử Xuyên gia mà tổ kiến thành, những thành viên của nó dường như đều là nông dân ở các hương thôn, còn quân quan chỉ là các thôn trưởng và trưởng lão các thôn. Giữa họ không hề khuyết thiếu những anh hùng hảo hán có thể trảm tướng đoạt kỳ, cũng không khuyết thiếu mãnh tướng hãm trận xung phong – đúng vậy, những người như vậy chúng tôi không khuyết.
“Chúng tôi chỉ khuyết nhân vật thống soái. Y nên nhận được sự giáo dục về quân sự chuyên nghiệp và chánh quy hóa, biết thao lược, biết như thế nào tổ chức hậu cần và bổ cấp, có thể nghĩ đến toàn cục, bình tĩnh đánh giá tình thế, hơn nữa ý chí phải kiên định, lãnh khốc vô tình…. Tổng cộng lại mà nói, thì đó phải là một nhân vật toàn tài! Loại người này trong đội ngũ của chúng tôi chỉ sợ rất khó mà tìm được.
“Thú thật với ngài, Quang Minh các hạ, các đoàn đội trưởng tham gia khởi nghĩa đó ta đều nhận thức. Bối Đặc La là một tên phế vật, hắn vốn là một thôn trưởng, cùng các hương thân ở cửa thôn phơi nắng nói chuyện phiếm thì thích hợp, chứ còn làm quân nhân chuyên nghiệp thì không hề.
“Duy Lạp là một quân quan hạ cấp ưu tú, nhưng không thích hợp đảm nhiệm thống soái toàn quân. Hắn không có đầu óc gì, suốt ngày cứ chờ người khác ra lệnh cho hắn. Nếu như cần hắn dùng đầu óc của mình suy nghĩ, hắn cẳn bản không thể rõ thái dương là từ đâu mà mọc ra.”
“Bố Lan, thuận tiện nói luôn, nó là cháu của ta, anh hùng khí khái thì có thừa, nhưng lại lòng dạ yếu mềm, ngu xuẩn cùng cực. Hắn còn không biến hiện giờ chúng ta đang lập vào cuộc chiến tranh theo dạng nào. Trong trường chiến đấu ngươi chết thì ta sống, không có đạo nghĩa nào đáng nói, càng tàn khốc càng tốt, cần phải đại khai sát giới, tuyệt không khoan dung, tuyệt không thương xót – Hắn không hiểu cái đó, trong đầu chỉ toàn là những thứ lễ nghi phải đưa tay ra bắt địch nhân trước khi quyết đấu. Nếu như để hắn làm chỉ huy, chúng ta sẽ chết rất thảm.
“Hơn nữa, còn có một điểm khác rất trọng yếu, là ba vị đoàn đội trưởng đều không hề phục nhau, ai cũng không cam tâm nhận kẻ vốn bằng cấp với mình làm thượng ti. Muốn làm thủ lãnh của họ, tất phải là một vị có uy vọng, kiến thức quảng bác, và ưu tú hơn họ nhiều, như vậy họ mới phục.”
Tử Xuyên Tú mỉm cười, lần này gã đã lĩnh giáo được ngôn từ sắc bén của Bố Đan. Y khi bình phẩm đặc điểm của người ta tuy dùng lời không nhiều, nhưng vừa châm tới là thấy máu, không hề dung tình.
“Ta hiểu rõ rồi, nếu như muốn thỏa mãn điều kiện đó, ta thấy chỉ có trưởng lão ngài tự thân đi mới được. Ngài trước đó là đầu não của chủng tộc liên hợp quân, là thượng cấp cũ của họ, ngài đi, bọn họ nhất định sẽ phục tùng.”
Bố Đan thở dài, không lên tiếng. Bố Sâm ngồi cạnh đó vội giải thích: “Quang Minh đại nhân, ngài có thể là không biết, tình trạng thân thể của trưởng lão chúng tôi… không tốt tí nào, hơn nữa trước đây trong chiến tranh với Tử Xuyên gia, người đã thụ thương. Bây giờ để người tiếp tục sinh hoạt trong chốn nhung mã binh đao thế này, thân thể và tinh lực của người không thể nào chịu nổi. Chính vì nguyên nhân này mà người xưa kia buộc phải li khai chủng tộc liên hợp quân.”
Tử Xuyên Tú cả kinh nhìn kỹ lại làn da trắng nhợt của Bố Đan, sắc mặt của y không có tí máu, trắng đến kinh người. Gã bấy giờ mới phát hiện, so với mấy ngày trước, màu da của Bố Đan bây giờ dường như nhợt nhạt hơn. Dưới da dường như có thể thấy huyết địch đang lưu động trong huyết quản, trong não của gã không khỏi hiện lên một danh từ ghê người: bệnh bạch huyết (ung thư máu). Tử Xuyên Tú ẩn ước minh bạch rằng vị danh tướng đã từng lĩnh quân đánh bại quân thảo phạt của Tử Xuyên gia thì ra là một người thân mang cố tật, chẳng trách trong lúc ma tộc tiến phạm nguy hiểm cùng cực, y không hề tự thân lĩnh binh, mà phải dựa vào Bố Sâm và gã xuất chiến.
Tử Xuyên Tú mơ màng gật đầu: “Hiểu rồi, trường lão, vậy ý tứ của ngài đến tìm ta là…” Dương như gã đã đoán được, nhưng không dám tin.
Bố Đan và Bố Sâm đưa mắt nhìn nhau, Bố Đan lên tiếng: “Chúng tôi hi vọng Quang Minh các hạ ngài có thể trợ giúp chúng tôi đảm nhiệm thống soái của Tây bắc chiến khu và trung bộ chiến khu, bao quát Minh Tư Khắc, Ngõa Cách, Đắc A, Y Lí Á …. gồm chín hành tỉnh, toàn quyền chỉ huy quân đội Tá Y tộc ở nơi đó kháng kích nền bạo chánh của ma tộc!”
“Nhưng mà ta không phải là tộc nhân của Tá Y tộc a!”
“Quang Minh các hạ, ngài là người thế nào chúng tôi đều có nghe khá kỹ. Đức Luân cùng mấy chục thôn trưởng và trưởng lão tiến cử ngài, đảm bảo nói ngài là bằng hữu tốt của Tá y tộc chúng tôi. Trong cuộc chiến bảo vệ thánh miếu, ngài và bộ hạ của ngài không vì bất kỳ lợi ích gì đã dục huyết phấn chiến, dũng cảm hãn vệ thánh miếu của chúng tôi. Điều này chứng minh ngài là bằng hữu chân chính của Tá y tộc chúng tôi. Chúng tôi tín nhiệm ngài.
“Hơn nữa, trong lần tác chiến này, biểu hiện của ngài cho thấy tài năng quân sự xuất sắc, với binh lực cực ít đánh bại đại đội ma tộc. Chúng tôi biết quá khứ của ngài, ngài đã từng là thống soái quân đoàn của Tử Xuyên gia, có kinh nghiệm quân sự phong phú, hơn nữa chiến tích hiển hách phi thường; Ngài thích sát Bình Tĩnh hầu, chứng minh ngài và ma tộc ở thế không đội trời chung. Đồng thời ngài lại bị Tử Xuyên gia thông tập, biến thành phạm nhân bị săn đầu treo thưởng. Như vậy ngài và Tử Xuyên gia cũng không có qua lại gì. Một nhân tài xuất sắc như ngài chính là thống soái mà chúng tôi cần.”
Tử Xuyên Tú hít sâu một hơi, đem mọi ý nghĩ bài xuất ra ngoài não. Gã bình tĩnh nói: “Trưởng lão, ta rất cảm tạ sự coi trọng của ngài, nhưng có vài vấn đề mà ngài chẳng hay đã suy nghĩ qua chưa? Thứ nhất, ta không phải là nguời trong tộc Tá y, đảm nhiệm chức thống soái của quân đội do người của Tá y tộc tổ thành có thích hợp hay không? Thứ hai, giống như ngài vừa nói, ta là đại địch thâm cừu đại hận của ma tộc, ma tộc hận ta thấu xương, một lòng một dạ muốn lấy mạng của ta, một khi biết ta là thống soái, bọn chúng sẽ không tiếc thứ gì toàn lực đánh giết chúng ta, tuyệt không đồng ý đàm phán và thỏa hiệp với chúng ta. Thứ ba, cũng giống y như vậy, nhân vì ta là phản đồ của Tử Xuyên gia, phía gia tộc sẽ xem chúng ta là địch, nếu làm như vậy thì là thế lưỡng diện thụ địch, đối với sự tráng đại và phát triển của chúng ta vô cùng bất lợi.”
Bố Đan ho khẽ: “Quang Minh Tú, nói thật, những điều ngài nói chúng ta đều suy nghĩ rất kỹ. Liên hợp thủ lĩnh 13 bộ tộc Tá y của Viễn Đông đã hội nghị thụ quyền cho ta, trong trạng thái khẩn cấp, ta có thể đại biểu toàn bộ liên hợp hội nghị, có quyền lực hành sự miễn sao cho thích hợp nhất. Hiện giờ chính là tình huống khẩn cấp đó, ta nhậm mệnh ngài làm thống soái đảm nhiệm quân đội, ngài là thống soái hợp pháp của quân đội, trên trình tự cũng hoàn toàn hợp pháp. Hơn nữa để người ngoại tộc đảm nhiệm thống soái của quân đội, sự tình này tuy trước đây đã có tiền lệ, ví dụ như….” Nói đến đây, Bố Đan hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nói chung chẳng có gì không thích hợp.”
Tử Xuyên Tú và Bố Sâm đều hiểu rõ, cái gọi là “tiền lệ” này thật ra là chỉ Lôi Hồng, đã từng là lĩnh tụ của toàn bộ các chủng tộc Viễn Đông, nhưng cái tiền lệ này quá khiến con người ta hổ thẹn, cho nên ý cố gắng lược bớt không nói đến.
“Nếu như trong quân quan hay binh sĩ có ai không phục tùng mệnh lệnh của ngài, ngài có thể án chiếu theo quân pháp xử trí chúng, không cần khách khí đâu. Quân không nói với ngài, Bố Sâm sẽ theo ngài thượng nhậm, đảm nhiệm chức phó cho ngài. Hắn sẽ chi trì ngài, toàn lực bảo vệ uy tín của ngài. Điều này ngài không cần phải lo.”
Bố Sâm gật đầu với Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú mỉm cười đáp lễ, lòng hiểu rõ tuy Bố Đan nói rõ là “tuyệt đối tín nhiệm” nhưng vẫn còn đặc biệt an bài Bố Sâm đến quản chế và giám thị gã. Nhưng mà để ột vị dị tộc chưa quen biết được bao nhiêu ngày đảm nhiệm chức vụ trong yếu như vậy, ít nhiều cũng khiến người ta không an tâm, đó chẳng qua là thường tình của con người. Nghĩ như thế, Tử Xuyên Tú lập tức tâm bình khí hòa ngay.
“Ngoài ra, vấn đề mà ngài nói còn lại, Quang Minh Tú, danh thanh của ngài xác thật là qua lớn, ma tộc đã coi ngài như cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt, Tử Xuyên gia cũng thông tập ngài, như vậy rõ ràng là không tốt rồi. Chúng tôi đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết, cải đổi danh tự của ngài một chút, và đối với lai lịch của ngài chúng tôi sẽ coi là cơ mật tối cao, ngoại trừ rất ít người biết, không ai được quyền hiểu rõ, như vậy được không?”
Tử Xuyên Tú ngẩn người: “Cải danh? Đó cũng là biện pháp hay, không biết cải thành danh tự gì?”
“Sửa đội không nhiều, Đức Luân cùng bọn chúng gọi ngài là Quang Minh Tú, ta chỉ cải sửa một từ, sau này, chúng ta sẽ xưng hộ với ngài là Quang Minh Vương. Đối với bên ngoài, chúng tôi sẽ xưng hô với ngài là Quang Minh ĐiệN Hạ, như vậy cũng phù hợp với thân phận thống soái toàn quân của ngày. Cái hay là có thể mê hoặc ma tộc, có lợi ở việc hiệu triệu dân chúng, ngài thấy thế nào?”
“Quang minh vương, Quang minh vương…” Tử Xuyên Tú ngầm lập lại danh tự này mấy lần. Gã nhớ lại 300 năm trước, đã từng có một quốc gia cũng mang tên đó, với cờ xí tung bay khắp đại lục, với lãnh thổ rộng vô biên, bốn biển thống nhất, rồi khói bụi ngất trời chiến giáp và hoàng gia kỵ sĩ bị phá nát, chiến kỳ điêu linh, chiến mã hí rền… Mỹ nữ băng tiêu ngọc vẫn theo truyền thuyết, cung điện bốc cháy, mặt trời đỏ hồng từ từ hạ xuống trời tây.
Một quốc gia cường thịnh rồi tiêu vong, 500 quang vinh và mộng tưởng…. chỉ trong chớp mắt, lịch sử huy hoàng và tráng lệ vụt qua đầu óc Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Quang minh vương? Đây là một cái tên không tệ.”
-o0o-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.