Edit: Kally
Beta: Phong
Trong lòng Hứa Tinh Lạc, cho dù Tống Thanh Chấp có thể chấp nhận việc ôm hôn hắn, nhưng với tính cách kiêu căng lại lụy tình thì chắc chắc không thể quên mối tình đầu nhanh như vậy để chủ động ôm hôn lấy hắn.
Cơ mà……
Hắn thấy hình như mình đã đánh giá cao sự chính trực của học sinh giỏi rồi, đối phương để được tha thứ, không nói đến câu thứ hai đã quàng lấy cổ hắn hôn lên.
Đây chắc là thịt mỡ giao tới cửa rồi, Hứa Tinh Lạc nghĩ thế nào cũng không có lí do từ chối, từ kinh ngạc thành đảo khách thành chủ, ôm lấy người đè vào tường, để người kia cảm nhận sự hoang dã là thế nào.
Trong khoảng khắc lưng Tống Thanh Chấp va vào tường, cả người cậu run lên, sau đó hơi thở dường như bị bóp nghẹt, cậu vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đây là phản ứng thực sự khi không biết nên làm gì tiếp.
Mà rõ ràng biết là nguy hiểm, Tống Thanh Chấp bị vây hãm bên trong vẫn mặc kệ Hứa Tinh Lạc muốn làm gì thì làm mà không hề có chút ý định phản kháng, không những vậy, cậu còn coi Hứa Tinh Lạc như chỗ dựa, ôm lấy hắn thật chặt không muốn buông ra.
“Ngoan thế ư?” Phản ứng này nằm ngoài dự liệu của Hứa Tinh Lạc, hắn tắm tắc, còn tưởng rằng Tống Thanh Chấp khó chiều lắm: “Ngoan xinh yêu ơi.” Cậu chàng đầy ý dâm ngậm lấy vành tai học sinh giỏi, trầm giọng thì thầm: “Để tôi hết giận, cậu có thể làm tất cả mọi thứ ư?”
Khuôn mặt Tống Thanh Chấp đỏ bừng: “Im miệng.”
Cậu không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, cậu chỉ cảm thấy… việc mình luôn thích là người đưa ra quyết định đã có một sự thay đổi lớn và dường như những chuyện thế này chỉ có thể làm theo sự dẫn dắt của người kia.
“Bớt nhảm đi.” Khuôn mặt đẹp trai cũng học sinh ngoan cắn môi nói nhỏ: “Tôi đã làm theo lời cậu nói.”
“Nhưng vẫn chưa đủ.” Hứa Tinh Lạc siết chặt cánh tay ngăn cản đối phương, thản nhiên nói.
“Cậu đừng có đi quá xa……” Tống Thanh Chấp cắn răng, sau đó nghe được tiếng cười khẽ của Hứa Tinh Lạc bên tai, hơi thở ấm áp phả vào khiến ngón chân cậu vô thức cuộn tròn.
“Chúng ta như vậy xem như là tán tỉnh nhau đúng không? Hửm?” Hứa Tinh Lạc hôn hôn cậu: “Chấp ca.”
Bị sàm sỡ tới mức này, Tống Thanh Chấp không chỉ có đỏ bừng mặt mà ngay cả hốc mắt cũng im lặng đỏ lên, người nọ sao có thể…… dùng cách xưng hô đấy để trêu chọc chứ, tuyệt đối là cố ý: “Đừng có gọi tôi như vậy.”
Hứa Tinh Lạc chắc gì đã nhỏ tuổi hơn cậu, gọi vậy kỳ quá đi.
“Vậy cậu muốn gọi thế nào?” Hứa Tinh Lạc nói, sau đó lại lầm bầm: “Bỏ đi, hôn cho đủ đã rồi tâm sự với cậu tiếp.”
“Nè……” Tống Thanh Chấp hoảng hốt, chỉ là cậu chưa kịp thốt ra câu kháng nghị gì đã bị nụ hôn như che trời lấp đất của Hứa Tinh Lạc đánh úp lại, vô cùng bá đạo, hoàn toàn không có cơ hội cho cậu thốt nên lời nào.
“Đừng lừa mình dối người nữa.” Hứa Tinh Lạc tranh thủ nói một câu.
Nhịp tim của Tống Thanh Chấp tăng nhanh, tay nắm lấy quần áo của đối phương, các đốt ngón tay của cậu đã trắng bệch do gắng sức quá mức, màu sắc hoàn toàn trái ngược với sắc mặt đỏ bừng.
Sự lúng túng khi bị đoán khiến cậu càng cảm thấy bối rối hơn.
Nhưng Tống Thanh Chấp không thể không thừa nhận, bị Hứa Tinh Lạc đối xử lạnh lùng suốt buổi chiều, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy khi được hắn ôm vào lòng và hôn lên.
Mãi cho tới khi Tống Thanh Chấp nếm được vị rỉ sắt mới giật mình tỉnh, cố gắng chấm dứt sự truy đuổi người kia: “Hứa Tinh Lạc, khóe miệng cậu……” Hơi thở rối loạn đến mức khàn giọng, giọng nói khàn khàn đến nỗi chính cậu cũng không chịu được.
“Nứt nữa à?” Hứa Tinh Lạc không thèm để ý liếm liếm.
Hắn còn muốn hôn Tống Thanh Chấp, lại bị Tống Thanh Chấp đẩy ra: “Đủ rồi, thả tôi xuống, khóe miệng cậu phải bôi thuốc thôi.”
“Không sao mà.” Hứa Tinh Lạc từ chối, bây giờ hắn không muốn bôi thuốc, hắn muốn hôn Tống Thanh Chấp cho đủ.
“Đừng như vậy mà, cậu cứ không chú ý vết thương của mình thì sẽ khó mà lành lắm, có hiểu không?” Tống Thanh Chấp thật sự lo lắng cho hắn thấy hắn không yêu bản thân như vậy trong lòng cậu rất bực, lạnh giọng: “Tôi không muốn hôn nhau với người bị nứt môi đâu.”
“Được rồi.” Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, thả cậu xuống.
“Thuốc cậu để……” Tống Thanh Chấp đang định hỏi thì phát hiện thuốc được đặt ở nơi hắn đặt lần trước, không khỏi lạnh lùng nói: “Cậu vẫn chưa dùng qua đúng không?”
Hứa Tinh Lạc không biết cậu cố chấp như vậy làm gì: “Dù sao ngày nào cậu cũng tới nhà tôi mà.”
“Cậu á……” Tống Thanh Chấp vừa tức giận lại vừa bất lực, chủ yếu là Hứa Tinh Lạc chẳng quan tâm điều gì cả, cũng chẳng nghe ai: “Nhưng không phải là hôm nay cậu không cho tôi tới sao?”
Nói đến đây liền bực.
“Nhưng chẳng phải cậu vẫn tới à?” Hứa Tinh Lạc ngồi ở trên giường, cầm phi tiêu nhắm vào bia ngắm trên khung cửa.
Kỹ năng ném phi tiêu của hắn rất tốt, trúng tâm ngay lần đầu tiên.
“Còn có thời gian chơi nữa, bỏ xuống.” Tống Thanh Chấp cầm thuốc đi qua, đá cái chân nhàn rỗi của người nọ một cái, sau đó bôi thuốc giúp đối phương: “Ăn tối chưa?”
Hứa Tinh Lạc nhìn cậu chăm chú: “Cậu thì sao?”
“Chưa.” Tống Thanh Chấp giả vờ cười: “Bị cậu làm bực đến nổi ăn không vô.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.” Hứa Tinh Lạc xoa bụng, nhấc đầu gối cọ vào chân Tống Thanh Chấp: “Đi nào, anh trai dẫn em xuống lầu ăn nhé?”
“Anh trai?” Tống Thanh Chấp nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống trùm trường bố láo: “Cậu gọi tôi là anh trai mới đúng chứ? Phải nói là, em trai dẫn anh xuống lầu ăn.”
“Haizzz.” Đến cả cái này cũng muốn so đo, Hứa Tinh Lạc thấy vui vẻ: “Được thôi, chúng ta bàn đã nhé, tôi tháng 3.” Nói thật thì tháng này rất khó bị lật xe.
Tống Thanh Chấp: “Tôi tháng 1.”
Hứa Tinh Lạc: “……”
“Tháng 3?” Tống Thanh Chấp ghé mắt: “Vậy chưa tới sinh nhật cậu đúng không?”
“Qua rồi.” Hứa Tinh Lạc thở dài: “Đầu tháng ba lận, đã qua hơn nửa tháng rồi.”
“Ồ…..” Tống Thanh Chấp thấy tiếc ghê.
Nửa tháng trước, chuyện nhà họ Tần đã xảy ra, ồn ào như vậy, có lẽ không ai quan tâm đến ngày sinh nhật của Hứa Tinh Lạc.
Về phần ba mẹ ruột của Hứa Tinh Lạc, với câu chuyện 300 vạn kia, Tống Thanh Chấp cũng biết chắc chắn chả đáng tin là bao.
“Dọn sơ qua rồi đi nào.” Hứa Tinh Lạc dường như chẳng quan tâm sinh nhật của mình lắm, hắn đứng lên sửa lại nếp áo, cùng Tống Thanh Chấp ra ngoài.
Quán mì cách nhà trọ không xa, không cần phải đi bộ lâu.
“Mì thịt bò ở đây ngon lắm.” Sau khi Hứa Tinh Lạc ngồi xuống, vô cùng lịch sự giúp chủ quán giới thiệu cho anh đẹp trai ngồi đối diện: “Cậu muốn gọi thử một tô không?”
“Ngoại trừ mì thịt bò thì sao?” Tống Thanh Chấp nói.
“Sao vậy, trưa nay ăn thịt bò ngấy rồi à?” Hứa Tinh Lạc cười cười, sau đó giới thiệu cho cậu món khác: “Mì xương sườn cũng ok.”
“Vậy một tô mì xương sườn.” Tống Thanh Chấp nói.
“Được.” Hứa Tinh Lạc gọi ông chủ nói món mình order.
Ông chủ đáp rồi quay lại phòng bếp lắm.
“Ở đây không có phục vụ à?” Tống Thanh Chấp nhìn xung quanh, phát hiện cửa hàng rất nhỏ.
“Không có, chỉ có mình ông chủ thôi.” Hứa Tinh Lạc cho rằng cậu lo không đủ sạch sẽ, giải thích: “Buôn bán nhỏ mà, nhưng vệ sinh lắm, cậu đừng lo.”
Tống Thanh Chấp nhìn hắn, trong lòng nói, tôi không lo là không vệ sinh.
Nhưng nếu có một mình cậu hoặc ăn cùng người khác, chắc chắn sẽ không dến quán mì nhỏ như này để ăn mì đâu.
“Cậu thích ứng nhanh ghê.” Tống Thanh Chấp nhìn hắn quay tay dùng nước trà rửa sạch đũa, cũng ngưỡng mộ.
“Có gì đâu, cũng không phải là không sống được, giờ tôi rất ổn.” Hứa Tinh Lạc cười cười: “Của cậu nè.”
Bởi vì hắn không phải là cậu chủ lớn nhà giàu chân chính, cậu bạn đối diện này mới phải.
“Cảm ơn……” Tống Thanh Chấp cầm lấy đôi đũa.
Đây chỉ là một hành động hết sức bình thường, nhưng là đôi đũa đã được Hứa Tinh Lạc rửa sạch, cậu cảm thấy nhịp tim mình đập không bình thường.
“Lát nữa tôi có thể ăn thử mì thịt bò không?” Tống Thanh Chấp nói.
“……” Hứa Tinh Lạc đang rửa đũa cho mình run tay, suýt chút nữa làm phỏng tay mình: “Được chứ.”
Ăn xong thì quay về nhà học phải, Tống Thanh Chấp lấy ra một ít văn phòng phẩm mới mua: “Để chỗ cậu đi, đỡ phải ngày nào cũng phải mang.”
Hứa Tinh Lạc liếc mắt một cái: “Cậu vẫn có tâm trạng đi mua văn phòng phẩm à?”
“Ừ, vì sao lại không?” Tống Thanh Chấp nhớ tới cảnh tượng ban nãy đưa đũa vào tô mì của người kia để ăn thử mì thịt bò, bình tĩnh cầm lấy sách che mặt: “Ý nghĩa của học sinh là học bài, những chuyện lặt vặt khác chỉ là thứ yếu.”
“Hửm?” Hứa Tinh Lạc đột ngột cao giọng, “Chuyện lặt vặt? Ví dụ như chuyện gì?”
“……” Tống Thanh Chấp giả chết, không dám nói, hôm nay bởi vì nói sai một câu đã bị đối phương chiến tranh lạnh, cậu hơi sợ tính tình của Hứa Tinh Lạc.
Chỉ sợ mình nhịn không được nói thêm câu nữa, lỡ chạm vào mông hổ con.
Nếu có một ngày, cậu nói lời thật sự quá đáng, Hứa Tinh Lạc tức giận tới nỗi không thèm để ý đến cậu nữa, sẽ có một ngày như vậy chứ?
Dạy kèm đến tận khuya, lúc ngồi xe taxi trên đường về nhà, Tống học bá hậu tri hậu giác bỗng nghĩ lại, mình hèn mọn như vậy làm gì?
Hứa Tinh Lạc xứng sao?
Về đến nhà, Tống Thanh Chấp nhắn WeChat cho Hứa Tinh Lạc: Tôi về tới nhà rồi.
Hứa Tinh Lạc: Có phải lát nữa là cậu đi tắm không?
Không ngờ người kia còn muốn nói chuyện phiếm, Tống Thanh Chấp đáp: Phải.
Hứa Tinh Lạc gửi tới một sticker mèo con: Ta có thể khang khang sao? [我可以康康嗎?]
Tống Thanh Chấp cạn lời, trả lời một sticker tiểu hoàng mỉm cười.
***
Đôi khi các tiết thể dục của lớp (1) và lớp (2) kế bên được tổ chức cùng nhau, chẳng hạn như tiết thể dục chiều nay.
Bất cứ khi nào điều này xảy ra, các cô gái trong lớp (2) đều đặc biệt vui mừng vì có thể trắng trợn nhìn Tống Thanh Chấp.
Bạo hơn thì thậm chí có thể tới gần.
Nhưng nghe nói học bá rất lạnh lùng, cũng không kết bạn WeChat với con gái, cũng không đọc thư tình người khác viết cho mình luôn.
Sau tiết học chính quy trong nửa đầu của tiết, các hoạt động tự do sẽ diễn ra trong nửa tiết của lớp.
Lần trước đám Lâm Khác đã làm hòa với Hứa Tinh Lạc, họ cầm bóng rổ đến mời Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp chơi bóng chung.
Thẩm Kí đang nói chuyện với một bạn học sinh nữ, không chen vào: “Cởi áo khoác đồng phục đưa tao đi, tao cầm giúp tụi bay.”
“Được thôi.” Hai nam sinh cởi áo khoác đồng phục đưa cho gã, bước đến chỗ Lâm Khác.
Học sinh nữ đang nói chuyện với Thẩm Kí hỏi: “Hứa Tinh Lạc thân với Chấp ca của chúng ta từ khi nào vậy?”
Thẩm Kí thở dài: “Tôi cũng muốn có người trả lời cho mình biết lắm.”
“Nhưng mà cũng đúng.” Người nọ bỗng nhiên cảm khái, “Bỗng dưng từ con nhà giàu ngã xuống đám mây, là tôi thì tôi cũng bớt bớt lại, giao tiếp với học sinh giỏi.”
Thẩm Kí dừng lại, lời này thì gã không thích nghe, “Cậu nói gì vậy, Chấp ca của chúng ta cũng phải người không có não, ai nịnh nọt hai câu cũng có thể thân quen được.”
Ý của gã là, nếu bản thân Hứa Tinh Lạc không có gì tốt, Tống Thanh Chấp cũng sẽ không để ý đến hắn.
Học sinh nữ hơi xấu hổ: “Ừ.”
Các chàng trai đổ mồ hôi trên sân khiến các cô gái đang xem trên sân hét lên.
Có người chú ý tới một chuyện: “Hình như đây là lần đầu tiên nam sinh đẹp trai nhất hai lớp chơi bóng chung với nhau!”
“Ừ ha, hình như là lần đầu tiên thật.”
“Không phải hai trùm trường từ trước đến nay đều không ưa nhìn thấy nhau à?”
“Giáo bá X2 thì thôi đi, còn thêm học bá nữa, hội trai đẹp à?!!”
“Hình như bọn họ chơi với nhau bình thường lắm, Lâm giáo bá đánh đúng ga lăng luôn, oa, Hứa Tinh Lạc lấy được điểm rồi kia.”
“Vậy mà cậu ấy biết chơi bóng, lần đầu thấy đấy, oa, đẹp trai quá đi mất.”
“Vẫn là Tống Thanh Chấp đẹp trai nhất! Tống Thanh Chấp cố lên!”
“Tinh Lạc cố lên! Tinh Lạc đẹp trai nhất!” Giữa tiếng hò hét của đám con gái bỗng dưng xen vào giọng nói của một đứa con trai. Có thể nói, giữa sắc đỏ có chút xanh, khiến cả sân chơi chấn động.
Đám con gái sửng sốt, đệt, chịu nổi hong?
“Tống Thanh Chấp cố lên! Tống Thanh Chấp đẹp trai nhất!”
“Ngôi Sao ơi cố lên! Ngôi Sao anh là người đẹp trai nhất Đức Trung! Ngôi Sao, cố lên, cố lênnnnn!” Tần Thư Thụy đạp lên trên ghế, cực kì nhiệt tình vẫy áo khoác đồng phục của mình, trở thành tiêu điểm của cả trường.
Các cô gái ngầm nói không chịu nổi, cậu chàng này lại tận tâm như cổ động viên chuyên nghiệp như vậy.
“Hay là chúng ta đi mua trà sữa đi?” Đọ không lại Tần Thư Thụy, tìm lối tắt không phải được hơn à?
“Tống Thanh Chấp không nhận đâu.” Trước kia cũng không phải là chưa mua bao giờ.
Nghe thấy đám con gái đang thương lượng, Tần Thư Thụy chen vào một câu: “Không thì mọi người đi mua đi, tôi đi đưa cho.”
“Thật sao?”
“Thật đó, nhưng mà mua nhiều lên nhé.”
Một lát sau đám con gái đi mua trà sữa quay trở lại, một túi trà sữa bự, phải có đến bảy tám ly.
Toàn bộ giao cho Tần Thư Thụy: “Đi nhanh đi, đừng để bạn trai tụi tui khát!”
“Chời mẹ, đống này nặng quá đi.” Tần Thư Thụy nghĩ thầm, nữ sinh Đức Trung đúng là giàu có, không khinh nổi.
Nam sinh đánh bóng xong thì chen chúc đến chỗ Tần Thư Thụy lấy trà sữa lạnh uống.
Lâm Khác ra đây mồ hôi cười vui vẻ: “Cảm ơn Tiểu Thụy, em đi mua à?”
“Không phải, đám con gái lớp chúng ta mua đó.” Tần Thư Thụy nhanh chóng phủi sạch.
Hành động chuẩn bị uống trà sữa của Tống Thanh Chấp khựng lại.
“Sao thế?” Hứa Tinh Lạc uống một hớp lớn, nói: “Cũng ngon ghê, vị gì đây? Chanh dây?”
“Thế à?” Tống Thanh Chấp đưa ly mình còn chưa uống cho Tần Thư Thụy, sau đó rất tự nhiên cầm lấy ly trong tay Hứa Tinh Lạc: “Một ly lớn uống không hết, đưa cho người khác uống đi, chúng ta uống chung.”
Đệt……
Mọi người trợn tròn mắt.
Không hổ là học bá danh tiếng vượt qua thử thách, vừa nghe là bạn nữ mua liền lập tức trả lời.
Về phần vì sao lại uống chung với Hứa Tinh Lạc, con trai với nhau mà, ai mà chưa từng uống chung với anh em mình?
Bình thường.
Bị ai đó đoạt ly trà sữa, Hứa Tinh Lạc cong khóe miệng cười cười: “Hết tiết rồi, về lớp thôi.”
Hắn xoay người đi tìm Thẩm Kí, cầm áo khoác đồng phục mặc vào.
Tống Thanh Chấp chậm hơn, lúc cầm lấy áo khoác trong tay Thẩm Kí thì hơi khựng lại.
Rất nhanh vào lớp, đây là tiết cuối cùng của chiều hôm nay, cũng là tiết cuối của tuần.
Hứa Tinh Lạc ở trong lớp viết một tờ giấy ném cho bạn bàn trươi: Anh trai uống trà sữa có ngon không?
Tống Thanh Chấp nhìn giấy, trả lời lại: Anh trai mặc áo khoác có được không?
Mẹ…….
Hứa Tinh Lạc cúi đầu ngắm ngắm bộ đồng phục trên người mình, này là của Tống Thanh Chấp? Hắn kéo lên ngửi ngửi, quả nhiên ngửi được một mùi hương không thuộc về mình.
Có hơi lên?