Về tới tàn viện, Lãnh Vy Ngữ lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Lần này hạt châu màu trắng phát sáng hơn lúc trước. Nàng tò mò đưa thử một tia huyền lực vào liền bị nó hấp thu như lần trước, sau đó nó đột nhiên quay nhanh hơn rồi bất chợt biến mất. Nàng bừng tỉnh, mở to mắt nhìn hạt châu màu trắng trước mặt. Nó vẫn xoay tròn như cũ, bỗng dưng nó bay xuống chạm vào tay nàng. Một cơn đau và máu chảy từ ngón trỏ của nàng dính một ít lên hạt châu. Nó phát sáng càng mạnh, trước mắt nàng hiện lên dòng chữ màu trắng sữa, “Lấy máu nhận chủ, linh hồn khế ước, đồng bạn kề vai, ngạo thế thương khung, ngươi có nguyện ý?”
Nàng vô thức thốt lên, “Ta nguyện ý!” Sau đó hạt châu phát ra ánh sáng chói mắt. Một giọng nói non nớt vang lên bên tai nàng.
“Ta là Hỗn Độn Thiên Châu, đã khế ước chủ nhân nguyện ý tôn ngươi làm chủ.”
Viên châu biến mất vô thanh vô tức. Cơ thể nàng đột nhiên một trận đau nhức dữ dội. Kinh mạch toàn thân bị đánh nát, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn. Loại thống khổ này khiến con người ta sống không bằng chết. Lãnh Vy Ngữ gắt gao cắn chặt môi dưới, cả người gục trên giường gỗ tuyệt không phát ra một tiếng nào. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay vậy mà nàng lại không có cảm giác được.
Mẹ kiếp! Tại sao cơ thể lại đau đớn như vậy? Chẳng lẽ là do ta khế ước với viên châu khốn nạn kia? Aaaa không thể nào! Nàng phải chịu đựng, chịu đựng a!
Dần dần Lãnh Vy Ngữ biến sắc, mặt trắng bệch không còn chút máu. Nàng cắn chặt môi đến bật máu, bàn tay sớm đã huyết nhục mơ hồ. Từ đầu đến cuối đều không hề phát ra âm thanh nào. Mồ hôi thấm ướt cả y phục, ngay cả mái tóc cũng ướt sũng như vừa gội.
Đây là cái gì vậy? Tại sao cơ thể nàng lại đau như róc xương lóc thịt vậy? Kinh mạch bị đánh nát thành từng đoạn sau đó lại liền lại như cũ, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Từng tế bào giống như bị cạo sạch, từng lớp từng lớp tạp chất cùng với chất độc còn tồn đọng được thấm dần qua lỗ chân lông, đưa ra ngoài cơ thể.
Cơn đau này không phải ai cũng có thể thừa nhận, nếu là người khác sợ là đã ôm lấy cơ thể lăn lộn gào thét lên. Vì quá mức đau đớn, giống như linh hồn, cơ thể đến tế bào đều đang được thanh tẩy loại bỏ tất cả các tạp chất có trong đó. Lãnh Vy Ngữ tuy trong đầu la hét không ngừng nhưng bên ngoài vẫn cắn chặt môi, lẳng lặng thừa nhận cơn đau thấu xương này.
Tạp chất màu đen thông qua các lỗ chân lông, dần dần được đưa ra ngoài. Tạo thành một tầng tạp chất màu đen bao bọc cơ thể nàng từ đầu đến chân. Cơn đau hành hạ Lãnh Vy Ngữ tới mức nàng không chịu nổi lập tức ngất đi.
Không biết qua bao lâu, khi Lãnh Hàn Băng tỉnh lại thì đã là gần trưa rồi. Cảm thấy trên cơ thể mình có một lớp gì đó màu đen hôi thối lại nhớp nháp không chịu nổi. Liền nén buồn nôn, lắc mình vào không gian tắm rửa một phen.
Tắm gội xong, Lãnh Hàn Băng phát hiện vết bớt màu đỏ ghê người trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên biến mất. Lộ ra khuôn mặt trắng ngần, môi mộng khẽ nhếch, mày liễu cong cong, mắt phượng khẽ nheo lại, đồng tử đen láy mang theo tia huyết sắc nhưng lại bị màu đen che giấu.
Trên người nàng toát ra một khí chất khó ai có thể giả mạo được, một khí chất chỉ riêng nàng có được. Khí chất lạnh lùng nhưng trong trẻo, tươi mát xuất trần lại cao cao tại thượng như vương giả, cô độc tịch mịch, trầm lặng như nước. Làm người ta như đắm chìm trong đó không thoát ra được.
Lãnh Hàn Băng ngây người hồi lâu. Nàng không ngờ nguyên chủ lại có vẻ đẹp kinh tâm động phách, khinh vân tế nguyệt như vậy. Không giống như vẻ đẹp phàm tục chỉ có thể làm người ta mê đắm nhưng vẻ đẹp này làm người ta phải điên cuồng. Mặc dù nàng cũng là thân nữ nhân nhưng lại hoàn toàn đắm chìm vào đấy. Đến khi hoàn hồn trở lại, nàng ngay lập tức dùng đồ dùng trang điểm dựa theo trí nhớ vẽ lại vết bớt trên mặt nàng. Hiện tại thực lực của nàng đang rất yếu kém nếu vẻ đẹp kinh tâm động phách này bị người khác biết được. Chẳng khác nào phiền toái sẽ thay nhau tìm đến nàng mà “tâm sự” mất.
Khuôn mặt nàng trở lại như lúc đầu thì nàng yên tâm được phần nào. Lãnh Vy Ngữ ở lại trong không gian, ngồi trên sô pha nhắm mắt dùng tinh thần lực kiểm tra lại cơ thể. Nàng không hề biết rằng cơn đau thấu xương ngày hôm qua là đợt tẩy tinh phạt tủy do khế ước Hỗn Độn Thiên Châu tạo thành. Giúp nàng cải tạo kinh mạch cũng như tố chất thân thể. Thanh lọc tất cả tạp chất có trong cơ thể.
Kiểm tra thân thể sơ một lượt, nàng giật mình ngây người trân trối. Nàng hoàn toàn không biết mình đã làm gì nha. Kinh mạch lúc trước nhỏ bé cực kì, lại mỏng manh đến quá đáng. Còn bây giờ kinh mạch dày hơn và còn được mở rộng. Gần như trong suốt, có thể thấy rõ tia huyền khí màu trắng ngà đang nhè nhẹ lưu động. Tạp chất và chất độc biến đâu mất tiêu, giống như chưa từng tồn tại. Thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, dễ chịu một trận. Hơn nữa huyền khí trong cơ thể cũng lưu động quanh thân thể vô cùng thuận lợi không bị cản trở. Nàng mơ hồ cảm thấy huyền khí dày đặc hơn trước.
Lãnh Vy Ngữ phát hiện ra, viên Hỗn Độn Thiên Châu đã không ở đan điền của nàng mà nó đã nhảy lên trú ẩn ở thức hải của nàng. Hiện tại nàng “thấy” nó đang vừa xoay tròn vừa phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lãnh Hàn Băng trầm tư một lúc lâu, ám quang chợt loé. Nàng nhớ ra ngay sau khi khế ước với viên Hỗn Độn châu gì đó, thì cơ thể nàng đột nhiên đau nhức dữ dội. Không lẽ đó là tẩy kinh phạt tủy? Viên châu này nó là cái gì?
Nếu người khác biết trong tay nàng đang giữ Hỗn Độn Thiên Châu, thì chắc chắn sẽ có một hồi phong tinh huyết vũ. Phải biết Hỗn Độn Thiên Châu là một bảo vật từ thời thượng cổ, được một tay Phụ Thần tạo thành. Nó là chí tôn bảo khí trong tay của Phụ Thần, Hỗn Độn Thiên Châu có thể khắc chế mọi loại linh căn, mọi loại thần khí nhưng không biết vì lí do gì mà nó lại xuất hiện trong không gian xung đột của các thế giới. Có lẽ nó đang chờ một người hữu duyên để nó có thể nhận chủ và thoát khỏi nơi đó.
Lãnh Vy Ngữ đang tỉ mỉ quan sát Hỗn Độn Thiên Châu đang xoay tròn trong thức hải. Nàng phát hiện nó vừa xoay tròn vừa hấp thu thiên địa linh khí, lại chuyển hóa huyền khí từ nó đẩy vào kinh mạch nàng.
Lãnh Vy Ngữ không hề biết, huyền khí mà Hỗn Độn Thiên Châu chuyển hóa là huyền khí tinh khiết nhất trời đất. Huyền khí tinh thuần và nồng đậm nhất và nó cực kì hiếm có. Luồng huyền khí chạy dọc theo kinh mạch, chạy toàn thân nàng. Làm cho Lãnh Vy Ngữ sảng khoái một trận.
Đột nhiên đầu nàng đau như búa bổ. Một lượng lớn thông tin đua nhau chạy vào não nàng, bắt nàng phải tiêu hóa chúng. Nếu không não của nàng sẽ nổ tung không chút nghi ngờ.
Trong đầu nàng có hàng loạt thông tin đưa lên đại não. Lãnh Vy Ngữ vội nhắm mắt tiêu hóa vô số thông tin mà Hỗn Độn Thiên Châu cung cấp.
Trong thông tin của Hỗn Độn Thiên Châu có phương pháp luyện đan, luyện khí và thuần thú. Vô số đan phương và dược liệu được liệt kê, kể cả các dược liệu trân quý rất ít người biết và gần như đã tuyệt tích. Còn có rất nhiều huyền kỹ cao cấp của tất cả các loại thuộc tính. Những thông tin đó nó ăn sâu vào đầu nàng như thể muốn biết lúc nào thì cũng có thể biết ngay.
Không biết qua bao lâu, Lãnh Hàn Băng mở mắt phun ra một ngụm trọc khí. Nàng chỉ mới tiêu hóa được một ít, còn mấy thứ còn lại để từ từ xem cũng được. Đi tìm gì đấy ăn một chút thì nàng nghe tiếng ồn ào. Liền lắc mình đi ra ngoài, vừa mở cửa thì nàng thấy hai vị nữ tử cùng với một nam tử đang đứng la hét ở đó.
“Lãnh Vy Ngữ lăn ra đây cho ta!”
“Tiện nhân lăn ra đây cho bổn tiểu thư.”
“…”
Lãnh Vy Ngữ nhếch môi, thì ra là Nhị tiểu thư Sở Như Tuyết, Tam tiểu thư Sở Dao cùng với Đại thiếu gia Sở Mặc. Tổ hợp ba người này rất hay tới đây khi dễ nàng, lần trước cũng nhờ ơn họ mà nàng mới ở dị giới này. Nàng phải cảm tạ chu toàn chứ!
Mặc dù cơ thể này nàng vẫn chưa có thời gian phục hồi thể lực nhưng kinh mạch đã được cải tạo. Tuy là như vậy chỉ dựa vào kỹ năng sát thủ cùng với thuật châm cứu của nàng, vẫn có thể đùa chết ba người này.
Nàng nhàn tản bước ra, tới trước mặt họ. Theo sau ba vị này là mấy gã sai vặt. Lần này chúng lại tới đây khi dễ nàng? Khẽ đảo mắt nhìn qua một lượt tới chỗ của Sở Mặc thì ngừng lại ba giây. Tên Sở Mặc này mặc dù lần nào cũng đi cùng hai cô tiểu thư này nhưng hình như hắn không khi dễ nàng như họ. Lần trước vào phút cuối hắn ngăn cản hai vị tiểu thư này lại thì phải. Tại sao hắn lại làm như vậy? Lãnh Vy Ngữ cau mày suy tư
Sở Dao thấy Lãnh Vy Ngữ nhàn tản bước ra còn đảo mắt qua nhìn họ rồi còn đánh giá trên dưới các kiểu làm nàng hơi khó chịu. Vốn bữa nay đến đây là để giáo huấn Lãnh Vy Ngữ một trận. Vì hôm trước do nàng cùng với Sở Như Tuyết đánh nàng ta mà bị gia gia cấm túc, còn tướt đi tài nguyên tu luyện trong một tháng. Điều đó làm nàng nghẹn khuất vô cùng, chỉ là một phế vật mà thôi tại sao gia gia lại bênh vực nàng ta như vậy?
“Phế vật cuối cùng ngươi cũng chịu ra khỏi ổ chuột của ngươi rồi?” Sở Dao cao ngạo nói, đối với nàng ta thì Lãnh Vy Ngữ chả là cái gì cả. Chỉ là một phế vật yếu ớt không thể tu luyện, không có cha mẹ bên cạnh. Nàng ta nhìn nàng đầy thương hại.
“Mấy tiểu thư, thiếu gia các ngươi suốt ăn ở không rảnh rỗi đến tàn viện này làm gì?” Lãnh Vy Ngữ châm chọc nói.
“Chúng ta ăn ở không thì như thế nào? Ít nhất bọn ta cũng có mẫu thân cùng với phụ thân bên cạnh yêu thương chăm sóc. Không như ngươi phế vật không cha không mẹ. Mẹ ngươi chắc cũng tiện tì như ngươi vậy. Không biết hắn là ai mà cũng dám giao thân mình cho hắn” Sở Dao khinh bỉ nói, ánh mắt thương hại của nàng ta đối với nàng ngày càng nồng đậm.
“Đúng vậy, loại phế vật như ngươi không thể tu luyện thì thôi đi đến dung mạo cũng không ai chịu nổi. Hừ, đúng là bao cỏ mà!”
“Ây da ngươi nói thiếu rồi, nàng ta nhu nhu nhược nhược còn ngu xuẩn đến không ngờ nha!”
“Còn là tạp chủng nữa chứ, ta thật không ngờ Sở gia lại có một tiểu thư lẳng lơ như Sở Tuyết Nguyệt. Không biết giữ gìn thân thể, lại trao thân cho tên họ Lãnh không rõ lai lịch kia.. ai da!”
“Yếu đuối như vậy làm thế nào lại có hôn ước với Thành vương gia Vân Nam Quốc chúng ta. Ta cảm thấy thật đồng tình với vương gia a!”
“Đúng đúng! Người xứng làm Thành vương phi chỉ có Tam tiểu thư của chúng ta!”
“Ngươi nói sai rồi là Nhị tiểu thư!”
“…”
Hàng loạt các tiếng chửi rủa, sỉ nhục khinh thường nàng cùng thân sinh nàng, vang lên từ chỗ của đám hạ nhân.
Lãnh Vy Ngữ nghe đám người này ở đây kẻ sướng người họa, kẻ tung người hứng. Mấy lời đó lọt vô tai nàng chẳng khác gì tiếng chó con nào đó đang sủa đòi ăn a.
“Từ khi nào trong Sở gia lại nuôi đám tiểu cẩu vậy? Sủa mãi ồn ào quá! Đói thì chạy tới nhà bếp kiếm xương mà gặm chạy tới đây nháo làm gì, haiz!” Lãnh Vy Ngữ thở dài thườn thượt, cợt nhả nói.
Nàng vừa nói xong thì đám hạ nhân đang “thao thao bất tuyệt” nhất tề im bặt. Phẫn hận nhìn chằm chằm vào nàng. Vốn bọn hắn muốn mượn dịp này nịnh nọt nhị vị tiểu thư cùng đại thiếu gia một phen. Không ngờ bị một câu nói của nàng trực tiếp biến thành một đám a miêu a cẩu đang sủa đòi ăn. Bị sỉ nhục như thế này ai mà không tức? Ai mà không hận?
Còn nhị vị tiểu thư đang rất hưởng thụ nghe mấy lời nịnh nọt của bọn hạ nhân, bị câu nói của nàng làm cho nhị vị tiểu thư nào đó sắc mặt nháy mắt biến thành màu gan heo. Ánh mắt sắc lẹm đầy phẫn hận nhìn nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì không biết nàng bị hai mỗ nữ cao ngạo này giết không dưới trăm ngàn lần.
Vị Sở đại thiếu gia nghe câu nói của nàng thì có cảm giác dở khóc dở cười. Từ khi nào mà Sở đại thiếu gia anh tuấn tiêu sái trong lòng bao thiếu nữ của Thành Thiên An biến thành chó con?
“Lãnh Vy Ngữ, ngươi.. ngươi..” Sở Dao tay chỉ thẳng vào mặt nàng, ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói thêm được từ nào. Tiện nhân này sao hôm nay lại khác lạ như thế? Bình thường bị ai khi dễ đánh đập cũng không dám chống cự, chỉ lặng lẽ thừa nhận thôi sao? Bây giờ ả không những phản bác lại, miệng lưỡi cũng rất sắc bén. Đây là chuyện gì? Nàng ta cảm thấy Lãnh Vy Ngữ có gì đó rất khác lạ nhưng không nói được là khác chỗ nào!
“Ta ta ngươi ngươi cái gì? Sở tam tiểu thư muốn gì cứ nói thẳng người trong nhà cả mà. Nếu là thức ăn cho chó thì trong tàn viện này không thiếu đâu.” Lãnh Vy Ngữ mỉm cười thản nhiên nói. Không phải lúc nãy các ngươi hùng hổ lắm sao? Có giỏi thì tiếp tục nữa cho bổn tiểu thư xem.
“Ngươi đi chết đi!” Sở Dao cùng Sở Như Tuyết thẹn quá hóa giận, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo dữ tợn cả hai cùng lúc đánh ra hai đạo huyền lực. Một đỏ một lục lao đến chỗ nàng đang thản nhiên đứng đó.
“Này, này, này hai vị tiểu thư đây là thẹn quá hóa giận? Ta nhớ hình như ta chưa có nói gì a!” Lãnh Vy Ngữ vờ hoảng sợ trốn tránh hai đạo huyền lực đang lao đến, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô như hài tử không hiểu chuyện nói.
“Phế vật ngươi hôm nay gan cũng lớn lắm dám ở đây vũ nhục bổn tiểu thư? Ngươi đây là chê mạng mình quá dài đây mà!” Sở Như Tuyết dữ tợn nói, tay cầm lấy trường tiên treo bên hông của Sở Dao “ba” một tiếng trường tiên như linh xà linh hoạt lao về phía nàng.
Lãnh Vy Ngữ nhẹ lách người tránh thoát đòn vừa rồi. Lại thêm một đạo huyền lực màu đỏ lao đến, nàng lại lách mình tránh né. Thấy nàng ta còn muốn tiếp tục ra tay Lãnh Vy Ngữ liền phóng một cây ngân châm vào huyệt vị của nàng ta, làm cho Sở Dao bất động không thể cử động.
Lãnh Hàn Băng nàng ta đã làm gì nàng? Tại sao nàng lại không thể cử động? Sở Như Tuyết tái mét nhìn Sở Dao, rồi sợ hãi nhìn nàng. Nàng ta tựa hồ không muốn bị như Sở Dao nên ngoan ngoãn đứng yên.
Lãnh Vy Ngữ nhếch môi cười lạnh, từ từ đi đến trước mặt Sở Dao. Trên tay đã cầm thanh chủy thủ từ khi nào không hay biết. Nàng đưa thanh chủy thủ lên mặt Sở Dao, nhẹ nhàng vỗ bề mặt thanh chủy thủ lên mặt nàng ta làm nàng ta sợ tới mức không dám động đậy.
“Sao vậy Tam tiểu thư? Cái khí thế kia của ngươi đâu rồi? Sao bây giờ không khác gì chó con thế? Sao? Sợ à?” Lãnh Vy Ngữ nhẹ nhàng nói trong giọng nói chứ đầy “sự quan tâm” lạnh lẽo. Sở Dao cùng Sở Như Tuyết nhìn nàng như gặp quỷ.
“Khuôn mặt này của ngươi cũng không tệ. Ngươi nói nếu ta rạch vài đường lên khuôn mặt xinh đẹp này thì ngươi sẽ ra sao nhỉ? Ha ha, ta thực sự rất hiếu kỳ biểu cảm của ngươi sẽ ra sao nha?” Lãnh Vy Ngữ cười bỡn cợt khẽ nói.
“Ngươi.. ngươi..” Sở Dao lắp bắp nói, có lẽ nàng ta đã sợ tới mức không thể nói được gì. Chỉ có thể đưa mắt nhìn nàng như ác quỷ. Sát khí của Lãnh Vy Ngữ bao trùm cả tàn viện, khuôn mặt ghê người đã phủ một tần sương lạnh. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lẽo. Khí chất sát phạt của người nắm giữ quyền sinh sát càng làm cho nàng giống như một Tu La bước ra từ địa ngục. Một nơi đầy máu tanh, nàng tà mị, yêu dị, cao quý, lạnh lẽo và sát phạt. Những thứ đó làm cho nàng giống như những thượng thần bên trên, nhìn nhân loại bên dưới như những con kiến có thể nghiền nát bất kì lúc nào.
Tất cả mọi thứ gần như dừng lại từ con người, cây cỏ đến thời gian và không gian. Đều bị khí chất của nàng làm cho dừng lại mọi hoạt động. Cho tới khi..