” Tỉ tỉ. ” Nam Cung Nguyệt chạy ào vào phòng như một cơn gió lốc. Ôm chầm lấy Uyển Nghi.
” Ax ax, Nguyệt nhi, bỏ ra….ax…..nghẹt thở. ” Uyển Nghi luống cuống huơ hai tay loạn cả lên. Thật là, mới sáng sớm đã đến ám sát nàng rồi.
” Hì hì, xin lỗi, tại cả ngày hôm qua hoàng huynh không uội vào, làm muội lo quá chừng. ” Nam Cung Nguyệt buông Uyển Nghi ra, nghiêng đầu qua một bên, gãi gãi..
” Khụ…ta chỉ bị cảm mạo, đâu phải bệnh nặng sắp chết đâu mà muội với Nam Cung Việt cứ làm quá lên thế. Được rồi, ra ngoài dạo với ta một chút. Cả ngày chỉ nằm trong phòng. Ta sắp mốc lên rồi đây. ” Uyển Nghi vuốt vuốt ngực, thở hồng hộc. Tưởng đâu sắp bị Nam Cung Nguyệt ôm tới nghẹt thở rồi chứ.
” Tỉ tỉ, có được không. Tỉ mới bệnh dậy mà. Vẫn là nên ở trong phòng thì hơn. ” Nam Cung Nguyệt lắc lắc đầu.
” Ta khỏe lắm. Chưa bệnh đến nỗi phải nằm liệt giường. Muội mà không đi thì ta đi một mình đó. ” Uyển Nghi hất tung chăn lên. Thay một bộ y phục mới, khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng rồi kéo theo Nam Cung Nguyệt ra ngoài.
~
” Aizz zaaa….ta đói quá. ” Uyển Nghi xoa xoa cái bụng. Sáng dậy đã ra ngoài, nàng quên mất là vẫn chưa có ăn sáng. ” Sáng sớm mà không ăn gì, thể lực sẽ không được tốt, dễ bị ngất xỉu lắm đó. “
” Tỉ tỉ, muội biết tỉ sẽ như vậy nên sáng nay đã bảo Hỷ nhi đi chuẩn bị thức ăn cho tỉ rồi. Giờ muội ấy đang chờ ở Uyển đình đó. ” Nam Cung Nguyệt khoác cánh tay Uyển Nghi, cười rạng rỡ.
Uyển Nghi sủng nịnh véo má Nam Cung Nguyệt một cái ” Qủa là muôi muội tốt, hiểu ta nhất. “
” Aizz…Hy vọng hôm nay hoàng huynh sẽ không có ngủ gật ở trên triều a. ” Nam Cung Nguyệt bỗng dưng thở dài.
” Ngủ gật ? Sao thế ? ” Chỉ là thức chăm sóc nàng có một đêm thôi, không đến mức như vậy chứ ?
” Tỉ không biết sao ? Hôm nọ lúc đưa Hỷ nhi về, Tề tướng quân có nói với muội, vì đi tìm tỉ mà hoàng huynh cưỡi ngựa không nghỉ suốt bốn ngày bốn đêm, lại cưỡi ngựa suốt bốn ngày ba đêm để đưa tỉ về. Sau khi trở về hoàng huynh lại phải giúp Thiên ca phê duyệt tấu chương, rồi lại thức khuya chăm sóc tỉ đó. Mười ngày rồi huynh ấy chưa có chợp mắt. “
” Cái gì ? ” Tiếng hét của Uyển Nghi vang vọng khắp vương phủ. Mười ngày không ngủ ? Hắn không phải là người sao ? Trâu bò quá vậy. Dù gì đi chăng nữa cũng đâu cần hành xác bản thân như vậy chứ. Thảo nào trông hắn lại tiều tụy như vậy.
Trong lòng Uyển Nghi vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa có chút xót xa. Nam Cung Việt, hắn cũng chưa có yêu nàng, sao lại phải vì nàng mà chịu nhiều khổ cực như vậy.
” Tỉ tỉ. ” Trong lúc Uyển Nghi đang miên man suy nghĩ thì Nam Cung Nguyệt bỗng giật giật tay áo của nàng, hất mặt về phía trước.
Mai phi, Huệ phi, Lan phi đang hùng hổ tiến về phía hai người. Sự tức giận khiến cho khuôn mặt họ trở nên vặn vẹo rất khó coi. Không còn sự xinh đẹp, cao quý như thường ngày nữa. Bây giờ ghen tuông đã hoàn toàn che lấp bản thân họ, khiến họ trông như những con quỷ dữ đến từ địa ngục.
Uyển Nghi dùng một tay che miệng, thì thầm vào tai Nam Cung Nguyệt ” Nguyệt nhi, ta đi vắng nhiều ngày như vậy mà mấy bông hoa héo này vẫn không tươi lên được chút nào à ? “
” Tỉ tỉ, chẳng tươi lên chút nào, càng ngày càng héo, sắp thành hoa khô rồi. ” Nam Cung Nguyệt cũng thì thầm.
Thôi vậy, Uyển Nghi nhún nhún vai. Nàng cũng không muốn gây hấn với họ nhiều. Cùng là nữ nhân với nhau, hà tất phải làm khó nhau. Nàng biết họ cũng là vì một chữ yêu mà sinh hận. Nàng đành nhún nhường một chút, khẽ khom người.
“ Chào các tỉ tỉ, muội đã trở về. “