Không để cho Uyển Nghi kịp phản ứng, Nam Cung Việt lập tức bế xốc cô lên, vác lên vai như vác một bao gạo rồi thi triển khing công, bay vèo vèo trên nóc nhà.
Uyển Nghi lập tức hồi phục tinh thần, miệng không ngừng la hét ” Này, cái tên khốn này, bỏ tôi xuống ngay, bỏ ra ” Vừa nói cô vừa đấm thùm thụp vào lưng Nam Cung Việt.
” Được ” Nam Cung Việt lạnh lùng đáp, bàn tay lập tức thả lỏng.
” A ” Uyển Nghi hét lên một tiếng kinh thiên động địa, nhanh chóng ôm chặt lấy lưng hắn, hu hu ác quá đi, thả ra kiểu này thì có mà chết người à ?
Khóe miệng Nam Cung Việt khẽ nhếch lên, bàn tay to lớn lại ôm lấy eo cô, nhanh chóng chuyển đổi tư thế, đem cô ôm vào trong lòng.
Hai bàn tay Uyển Nghi vô thức vòng qua ôm lấy cổ Nam Cung Việt, sợ rằng nếu buông tay cô sẽ ngã xuống mất. Cô ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Việt, ánh mắt hắn nhìn thẳng phía trước, ánh trăng ôn hòa bao phủ lấy cơ thể hắn khiến từng đường nét trên gương mặt hắn vừa rõ ràng, vừa như mờ ảo, quả thật hắn ta là kẻ soái nhất trong các loại soái, đẹp nhất trong các loại đẹp, đẹp trên mức bất thường, cô tin là nếu Phan An mà gặp hắn chắc cũng phải gọi hắn bằng cụ. Khuôn mặt cương nghị không cảm xúc, nhưng bàn tay hắn ôm cô lại hết sức dịu dàng khiến cho tim cô đập thình thịch. Cô cho phép trái tim buông lỏng một lần, khẽ dụi đầu vào ngực hắn, tham lam tận hưởng mùi hương nam tính tỏa ra từ cơ thể hắn. Tuy rằng chỉ mới một ngày nhưng cô lại rất nhớ cái ôm của hắn, nhớ lồng ngực vững chãi của hắn. Nhớ đến phát điên lên được.
Không được, không được, cô đang nghĩ gì thế này ? Điều duy nhất cô cần suy nghĩ giờ này là làm cách nào để rời xa hắn, để quên đi tình cảm đối với hắn chứ không phải là đánh giá xem hắn đẹp cỡ nào.
Nam Cung Việt vừa đưa cô trở về phủ đã tống cô vào phòng, sai thị vệ canh gác cẩn mật, không để cô bước ra ngoài. Hắn biết là cô biết võ công nên cử mấy tên thị vệ võ công cao cường canh giữ bên ngoài, mấy tên thị vệ này về cơ bản cũng không phải là thuộc dạng cao siêu gì nhưng chí ít cũng thừa khả năng đối phó với cô. Uyển Nghi nhìn bọn họ mà ai oán trong lòng. Thôi xong ! hết đường trốn rồi.
Mấy ngày hôm sau, Uyển Nghi đều bị nhốt trong phòng, cứ đến giờ là có người đem thức ăn tới cho cô. Ba bông hoa héo ngày nào cũng lượn qua cửa sổ phòng cô, chỉ chỉ trỏ trỏ ra vẻ mỉa mai rồi nói bóng gió đủ điều nhưng Uyển Nghi chẳng thèm để họ vào mắt, cứ thản nhiên như không có chuyện gì khiến bọn họ tức điên. Thật ra mấy ngày hôm trước khi cô trốn đi, bọn họ đều biết cả nhưng không nói gì, còn chưa kịp mở tiệc ăn mừng thì Nam Cung Việt đã tức tốc đi tìm cô trở về, điều đó cho thấy ở trong lòng Nam Cung Việt, cô chiếm một vị trí hết sức quan trọng làm cho bọn họ càng ghen tức với cô hơn.
Nam Cung Nguyệt cũng bị cấm đến thăm cô, chỉ có thể đứng xa xa trước cửa sổ phòng cô huơ tay loạn xạ. Về sau cô nghĩ ra cách viết thư rồi gấp thành máy bay phi ra ngoài cho Nam Cung Nguyệt. Hai người cứ thế phi qua phi lại, rốt cuộc Nam Cung Nguyệt bị Nam Cung Việt tóm được, lôi về phòng không cho ra ngoài, trước khi đi hắn còn không quên liếc xéo cô một cái.
Những bức thư của Nam Cung Nguyệt khiến cho cô biết sau khi đưa cô trở về, Nam Cung Việt cũng cho người đưa Hỷ nhi trở về, nhốt trong phòng không cho ra, hắn còn vì chuyện cô bỏ trốn mà mặt nặng mày nhẹ suốt mấy ngày nay không thèm đếm xỉa tới Nam Cung Nguyệt , mỗi lần nhìn thấy Nam Cung Nguyệt hắn còn ném cho Nam Cung Nguyệt một cái nhìn sắc bén khiến cho Nam Cung Nguyệt run bắn cả người.
Nguyệt nhi a, xin lỗi, là ta làm liên lụy tới muội rồi.
Nửa đêm, Uyển Nghi cảm giác được có hơi thở ấm nóng phả vào mặt mình, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Mộ Dung Phong kề sát mặt mình, vẻ mặt rõ là lưu manh, cô hoảng hốt kêu lên
” Mộ Dung biến thái “
Mộ Dung Phong nhăn mặt lại, tỏ vẻ không vui. Lần nào gặp hắn, nàng cũng kêu hắn là biến thái ” Đã bảo nàng là ta không có biến thái mà, đừng có gọi như thế nữa “
Uyển Nghi gật gật đầu, ra vẻ đồng tình ” Được, Mộ Dung Cẩu “
” Nàng…” Nàng quả thực là muốn chọc tức chết hắn mà ” Thôi, bỏ đi, không đấu lại miệng lưỡi của nàng, muốn gọi là gì cũng được ” Hắn cũng bó tay rồi.
Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu Uyển Nghi, Mộ Dung Phong, hắn có thể vào đây, phủ vương gia canh phong nghiêm ngặt như vậy, vậy mà hắn vẫn ra vào như chỗ không người, Ơ rê ka, tìm ra rồi. Uyển Nghi lập tức tóm lấy tay Mộ Dung Phong.
” Mộ Dung Phong, ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây không ? “
Mộ Dung Phong bày ra một vẻ mặt khoái chí ” Sao thế bảo bối ? Có phải đã thay đổi suy nghĩ, muốn đi theo ta rồi phải không ? Chắc chắn là bị vẻ đẹp trai của ta làm ê muội rồi. Aya, trước giờ ta chưa từng lưu lại một nữ nhân nào bên cạnh nhưng nàng đã khẩn thiết cầu xin như vậy, ta cũng có thể suy nghĩ lại ” Mộ Dung Phong vuốt vuốt cằm, cười hì hì.
Uyển Nghi không thèm đếm xỉa tới lời hắn nói, chỉ một mực bám chặt lấy tay hắn ” Võ công của ngươi giỏi như vậy, chắc chắn có thể đưa ta trốn khỏi đây, làm ơn đưa ta ra khỏi đây đi. Nếu ngươi giúp ta, sau này ta sẽ không gọi ngươi là biến thái nữa ” Uyển Nghi dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, vẻ mặt hết sức thành khẩn.