Lúc Phó Tu Vân cười, thật sự là rất hấp dẫn người. Mắt sáng sủa mi cong cong, khiến lòng người sinh ra vui thích. Chỉ chẳng qua phần lớn người bị hấp dẫn không quá phân rõ sau khi cười xong người này sẽ nổi điên hay là nũng nịu mà thôi.
Mà Dịch Nhiên đứng im lặng ở bên cạnh nhìn Phó Tu Vân cười đã cảm thấy người nọ là muốn nổi điên, ngẫm lại trước khi đường chủ của Hồi Xuân các bắt đầu dẫn một vòng người tới nơi này y còn chưa như thế đâu, cũng biết thay đổi của Phó Tu Vân khẳng định có liên quan những người mới tới này.
Đem nhóm sáu người của Triệu Kiến Chương nhìn qua một lần, Dịch Nhiên thổ hào cũng không phát hiện có ai đáng giá đặc biệt để ý, đều là tiểu lâu la tu vi chỉ có Ngưng Mạch thậm chí không được Ngưng Mạch chỉ có Trúc Cơ mà thôi, có gì tốt để ý? Đương nhiên lúc này Dịch Nhiên hoàn toàn quên mất tu vi của mình cũng là một tiểu lâu la.
Lúc Dịch Nhiên suy nghĩ, lúc này đường chủ Vương Huy cũng đã để người mời Dược tu tu vi cao nhất trong Hồi Xuân các có thể tìm tới. Dù sao sự tình này liên quan tới thể diện của Hồi Xuân các, nếu như thật sự trúng độc không tra ra được, Hồi Xuân các bọn họ thật đúng là bị người cùng nghề chê cười.
Mà bên kia, nam tu sĩ tướng mạo âm nhu kia cũng đã chuẩn bị xong, hắn đứng tại chỗ con ngươi vòng vo, xoay người lộ ra một nụ cười vô cùng mờ ám với Dịch Nhiên: “Vị đạo hữu này, tại hạ Hồ Bạch, ngươi có thể đem máu của ngươi giao cho ta. Ta cam đoan kiểm tra thật tốt ~ “
Dịch Nhiên rõ ràng hơi dừng với gương mặt này, sau đó lấy hộp ra, lướt qua Hồ Bạch đưa cho đường chủ Vương Huy. Trong nháy mắt gương mặt cười quyến rũ của Hồ Bạch đã cương cứng.
Lúc Dịch Nhiên đem máu của mình ra đã ngồi vào ghế bên cạnh không nói lời nào, mà lúc này Phó Tu Vân đã bình phục tốt tâm tình của mình, cũng không nói nhiều, cũng ngồi xuống bên cạnh Dịch Nhiên.
Lúc mấy người Dược sư Y sư ở nơi này lấy toàn bộ cố gắng nghiệm chứng huyết dịch, Phó Tu Vân mặt mang mỉm cười nhìn Triệu Kiến Chương đối diện, y chẳng thể nghĩ tới nhanh như vậy đã ở trong thành Vận gặp được Triệu Kiến Chương. Một trong những kẻ giết người đã từng hoả thiêu một nhà tổ phụ của y.
Mười năm trước, Triệu Kiến Chương còn là một thanh niên kiêu ngạo, ương ngạnh hung ác, mà mười năm sau… Hắn vẫn khiến người ta cảm thấy nhìn sốt ruột như thế.
Chẳng qua, có lẽ là bởi vì Triệu Kiến Chương tuy rằng đã tới Phó gia nhìn muội muội, nhưng chưa từng chú ý tới tồn tại của con trai trưởng đã chết mẹ, cho nên hiện giờ hắn lại không nhận ra mình, Phó Tu Vân nghĩ đến đây đã muốn mỉm cười, đây là ông trời đưa cơ hội cho y, nếu như không lợi dụng tốt một chút, vậy đơn giản là không phải người.
Lúc này, Triệu Kiến Chương ở đối diện thấy Phó Tu Vân một mực mỉm cười với hắn, lòng nhịn không được nhộn nhạo, nghĩ thầm mị lực của mình quả nhiên vô hạn, nam nữ toàn bộ ăn không nói, người trước mắt này vừa nhìn chính là cực phẩm. Không thấy các huynh đệ xung quanh cũng không nhịn được tâm động đấy sao, chẳng qua lần đầu tiên của mỹ nhân này vẫn là thuộc về hắn!
Vì vậy Triệu Kiến Chương dùng dáng vẻ bản thân cảm thấy tốt nhất đi tới trước mặt của Phó Tu Vân, cũng mỉm cười nói: “Vị đạo hữu này, chúng ta có thể nhận biết một chút chứ?”
Dáng tươi cười của Phó Tu Vân thoáng cái rực rỡ hơn: “Được. Ta là Dịch Tu Nguyên.”
Triệu Kiến Chương lễ phép gật đầu đáp lại: “Ta là Triệu Kiến Chương Triệu gia.”
Sau đó Triệu Kiến Chương thấy Phó Tu Vân lộ ra vẻ mặt vui mừng trong dự đoán của hắn: “A, Triệu gia, chẳng lẽ ngươi chính là người Triệu gia kia sao?”
Triệu Kiến Chương nở nụ cười: “Kẻ bất tài này chính là tại hạ.”
Phó Tu Vân gật đầu: “Ngươi cũng thật là lợi hại!”
Triệu Kiến Chương nhìn vẻ mặt sùng bái của mỹ nhân, thiếu chút nữa nhịn không được muốn đưa tay đi sờ, chẳng qua bỗng nhiên lại cảm thấy một cổ kiếm ý bén nhọn, lúc này biến sắc lui về sau vài bước.
Sau khi chờ hắn phản ứng kịp nhất thời cảm thấy xấu hổ không ngớt, nhìn về phía người đã phóng ra kiếm ý, quả nhiên chính là người đầu trọc trong tay có hộp ngọc mộc.
“Chậc, vị đạo hữu này, ngươi đã trúng độc rồi tốt nhất không cần dùng bậy công pháp, ai biết sau một khắc có thể sẽ trực tiếp độc phát bỏ mình hay không?”
Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, lúc mọi người ở đây cho là hắn nhịn cho qua, sau một khắc một cổ nóng rực và kiếm khí bén nhọn chợt căng ra toàn bộ ba tầng Hồi Xuân các, Triệu Kiến Chương đã phát hiện tên nói bản thân trúng kịch độc này lại hướng hắn rút kiếm rồi!!
“… Ngươi đây là ý gì?” Triệu Kiến Chương hơi trầm mặc, sau đó có chút không thể hiểu được, đây là tiết tấu muốn đánh trực tiếp sao? Nhưng mà tình huống bình thường không phải là cãi nhau trước hả?! Hành vi không nói hai lời trực tiếp rút kiếm này, chính là tính cách chỉ có của môn kiếm tu sao?
Dịch Nhiên nhìn đối phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gương mặt nhất thời không nhịn được: “Im đi, đánh thì đánh!”
Lời này trực tiếp nghẹn Triệu Kiến Chương không nói lời nào, nhưng hắn lúc này muốn dụ dỗ mỹ nhân mà, thật không muốn đánh nhau, huống chi tu vi người này và hắn là kỳ Ngưng Mạch, chính là kiếm tu thuộc tính Hoả, thực lực hẳn là…
“Phụt, ha ha ha!”
“Ai ôi hey ông trời của tôi ơi!”
“Cười chết tiểu gia ta đây rồi á!”
Không đợi Triệu Kiến Chương nghĩ xong vấn đề thực lực, hắn lại đột nhiên nghe được hồ bằng cẩu hữu của mình bên kia từng kẻ từng kẻ nở nụ cười, hắn không hiểu nhìn sang, đã thấy lão Nhị Chu của Chu gia trong Tứ đại gia tộc tay run run chỉ vào đối thủ của hắn: “Này mẹ nó, ha ha ha, Kiến Chương ngươi nhìn xem đi! Nhìn người đối diện nói muốn đánh này cầm thứ gì! Tiểu gia ta lớn như vậy thật chưa từng thấy người hấp tấp muốn mình mất mặt! Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha! Ngươi, ngươi! Ngươi đây đem kiếm gãy không có mũi kiếm, ngươi còn nói muốn đánh nhau với ta?! Đầu óc ngươi nước vào rồi đi! Không không không, ngươi không phải đầu óc nước vào, ngươi đây là bị đốt thành đầu trọc đốt choáng váng rồi đó!!”
Nhất thời toàn bộ trong phòng đều tràn đầy tiếng cười to, ngay cả Phó Tu Vân nhìn đầu trọc lóc của Dịch Nhiên nhịn nửa ngày cũng nhịn không được, sau cùng cũng phụt một tiếng.
Một tiếng này quả thực ép vỡ một cong rơm cuối cùng của lạc đà. [1]
Gân xanh trên trán Dịch Nhiên giật mãi, đoạn kiếm trong tay trực tiếp hướng Triệu Kiến Chương vung lên!
Triệu Kiến Chương thật không ngờ Dịch Nhiên lại đột nhiên làm khó dễ, chẳng qua thiên tính của người tu chân chính là thời khắc phòng bị, hắn vẫn chú ý tới động tác của Dịch Nhiên, hắn muốn lắc mình đồng thời muốn mượn dùng bảo kiếm của mình đỡ một kiếm này, nhưng lúc kiếm khí bén nhọn cách hắn càng ngày càng gần đột nhiên biến sắc.
Hơi thở này không đúng!!
Triệu Kiến Chương coi như là người thân kinh bách chiến, lúc ý thức được không bình thường dùng tốc độ nhanh nhất khởi động bảo giáp phòng ngự linh khí Thất phẩm của phụ thân cho hắn, mà động tác này của hắn đúng là cứu cái mạng nhỏ của hắn.
Lúc âm thanh nổ thật lớn qua đi, Triệu Kiến Chương chật vật vô cùng quỳ một chân trên đất, mà ba tầng Hồi Xuân các phía sau hắn rất kiên cố, bức tường có hơn mười tầng cấm chế bị một đạo kiếm khí của Dịch Nhiên dễ dàng bổ một lỗ thủng thật to, gió nhỏ từ trong lổ thủng thổi tới, cũng thổi tất cả mọi người ở đó tâm thần rung mạnh.
Sắc mặt của Triệu Kiến Chương cực kỳ xấu xí, hắn nghĩ nếu như vừa rồi không phải hắn dùng bảo giáp Thất phẩm, như vậy lúc này bản thân sẽ chết thành dạng gì, hắn quả thực không dám nghĩ. Lúc phản ứng kịp, ánh mắt của Triệu Kiến Chương vô cùng hung ác nham hiểm nhìn về phía Dịch Nhiên.
“Ngươi rất tốt!” Cũng dám đối với ta như vậy!
Dịch Nhiên nghe vậy nhíu nhíu mày, vừa lúc, mấy Dược sư và Hồ Bạch bên kia cũng đồng thời làm ra kết luận, Dược sư Lý mặt mang đặc sắc mà hướng Dịch Nhiên kêu gào: “Đúng vậy! Người rất tốt! Ngươi căn bản là không có trúng độc! ” Hơn nữa nếu như nói là một người trúng độc, làm sao hắn vẫn có thể sử dụng ra một chiêu lợi hại như vậy?! “Ngươi nhất định là tới cửa đập bảng hiệu! Bảng hiệu của chúng ta bị ngươi đập! Ngươi phải thường!!”
Khóe miệng Triệu Kiến Chương giật một cái, ý của hắn không phải vậy.
Mà Dịch Nhiên trả lời chất vấn và hoài nghi của người một phòng này chính là —— ba canh giờ đến rồi.
“Phụt!” Máu hết hớp này đến hớp khác bị hắn phun ra, nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện trong máu mang theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Trong phòng ngoại trừ Phó Tu Vân ra mọi người “…” Con mẹ nó ngươi đây là giả bộ đi?! Đúng không đúng không!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thổ tào tiểu kịch trường:
1, về tính tình kiếm tu.
Triệu Kiến Chương: Mẹ kiếp lẽ nào kiếm tu đều là đồ không một lời trực tiếp rút kiếm hả?
Dịch Nhiên: Không, chú ý tên của ta.
Triệu Kiến Chương:… Đã hiểu tên chớ gần.
[Dịch: dễ, thay đổi, coi thường, xem nhẹ, ôn hòa…
Nhiên: đốt, cháy…
=> dễ cháy:v]
2, đầu trọc.
Triệu Kiến Chương: Ha ha ha ha! Đầu trọc!
Dịch Nhiên: Chém chết ngươi.
Phó Tu Vân: Phụt. Đầu trọc.
Dịch Nhiên:…
Trở về làm ngươi chết.
3, ngươi rất tốt.
Triệu Kiến Chương: Ngươi rất tốt! Mẹ nó muốn chết!
Dược sư Lý: Ngươi rất tốt! Căn bản không trúng độc!
Dịch Nhiên bình tĩnh mà phun một ngụm máu.
Mặt đau không?
—————————
Cảm tạ các tiểu manh vật ném bom cho tôi:…
——
[1] Câu này là “cọng rơm đè chết con lạc đà”, là một câu chuyện ngụ ngôn về thương nhân muốn thử sức lạc đà nên chất hàng hóa lên lưng nó, chất mãi vẫn không thấy nó ngã, còn một cọng rơm cuối cùng vừa để lên thì con lạc đà không chịu được nữa, ngã xuống, đại ý giống câu tích tiểu thành đại.
———
Bả liệt kề hàng loạt tên ném mìn cho bả, mình ko edit ra nhá, nó dài vl luôn, nên dẹp:v