Tử Thần Không Thể Bắt Nạt

Chương 3: Nhà gỗ trong rừng



Sầm Kim nhìn thấy mấy người đằng trước, ‘Lâm Hiểu’ cũng nhìn thấy rồi.

Ả dường như rất kiêng dè những người kia, biến thành càng thêm điên cuồng, trên mặt hiện ra hoa văn giống như làn sóng, mãnh liệt tách miệng ra phát ra tiếng còi so với tiếng khóc càng bén nhọn hơn, hơi thở tanh hôi phun đến gò má Sầm Kim, tiếng gào chói tai xuyên qua màng não, lại là một trận đau đớn bén nhọn.

Nhưng so với đau đớn càng khiến Sầm Kim sợ hãi hơn là động tác của cậu trở nên chậm chạp.

Vẫn là dùng hết sức lực chạy nhưng tốc độ chính là chậm lại rồi, hai chân giống như nhét bông vải mềm nhũn cả người tràn đầy cảm giác vô lực, mà miệng ‘Lâm Hiểu’ tách ra thành bốn cái, như một phiên bản nhỏ của hoa xác thối, chính giữa thè ra một cái lưỡi ‘vù’ xuyên qua, Sầm Kim nghiêng đầu, đầu lưỡi xuyên qua cây lớn liền xé nó ra chia năm xẻ bảy.

Sống lưng Sầm Kim ớn lạnh, da đầu lạnh buốt, giống như đầu của mình bị xé ra.

Cái lưỡi dài đầy gai nhọn quẹo cong về phía Sầm Kim cuốn lại, trong ánh mắt kinh khủng của Sầm Kim thả chậm tốc độ, cậu cảm thấy quá trình duy trì rất lâu này, thực tế từ tiếng rít của ‘Lâm Hiểu’ đến lúc tóm được cậu chẳng qua ngắn ngủi bốn năm giây.

Cái lưỡi dài đầy gai nhọn, hôi thối mãi quấn chặt lấy cổ Sầm Kim, không chỉ quấn càng ngày càng chặt, còn dùng lực treo Sầm Kim lên.

Sầm Kim cảm thấy hai chân dần dần rời khỏi mặt đất, cổ đau đớn, hít thở không thông, lồng ngực bởi vì nghẹt thở mà truyền đến đau đớn nổ tung, trước mắt mơ hồ, khóe mắt thoáng thấy mặt ‘Lâm Hiểu’ gần sát, con ngươi trên mặt dày đặt lạnh băng hưng phấn, tràn đầy ác ý vô tận.

“Làm sạch…rác.”

Ba người đằng trước chạy như bay đến, nhưng lúc này đến không kịp, ‘Lâm Hiểu’ xoắn cổ cậu chỉ cần hai giây.

Đồng tử Sầm Kim nhanh chóng thít chặt, cậu không muốn chết!

Mặc dù cuộc sống khó khăn, vẫn luôn tối tăm mờ mịt, nhưng cậu vẫn là muốn sống, cố gắng sống!

Tia máu đỏ nhanh chóng bò đầy lòng trắng mắt, xuyên qua con ngươi, giống như khoảng khắc tiếp theo sẽ có máu tươi đặc sệt chảy ra từ hốc mắt, hai mắt Sầm Kim khủng bố như ác ma, trừng mắt nhìn mút cuối đầu lưỡi ‘Lâm Hiểu’ nứt ra lộ ra răng cá mập bổ nhào về mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức thậm chí có thể nhìn thấy thịt vụn không biết tên trong lợi.

Sầm Kim dám khẳng định bị cắn một cái, nửa gương mặt đều bị xé xuống.

Cậu đột nhiên ra tay sống chết túm lấy lưỡi ‘Lâm Hiểu’, trừng súc tu gần trong gang tấc, mà cái đầu cực lớn của ‘Lâm Hiểu’ thì ở một bên cánh tay, vô số con ngươi đồng thời quét lướt qua nhìn chằm chằm cậu, hai cánh tay trắng bệch giơ lên, năm ngón tay thành móng vuốt như dao thép, thanh kiếm sắc bén, sức lực rất lớn.

Sầm Kim phí sức kéo đầu lưỡi ‘Lâm Hiểu’, căn bản không có thời gian ngăn cản công kích khác của ả, tại thời điểm tay của ‘Lâm Hiểu’ sắp chạm vào cánh tay, cậu vẹo đầu cắn một cái lên gò má ‘Lâm Hiểu’ cũng kéo xuống một miếng thịt.

“Aaaaaaaaaa—”

‘Lâm Hiểu’ phát ra gào thét thảm thiết, tính tình hung ác bùng nổ, tại thời điểm hai tay túm lấy cánh tay Sầm Kim muốn dùng sức kéo xuống cánh tay cậu, ba người đằng trước kia cuối cùng chạy qua, một người ở giữa gào: “Đầu núp qua một bên!”

Sầm Kim theo bản năng nghiêng đầu, một viên đạn phá không khí mà đến, piu lao vào mặt ‘Lâm Hiểu’ và nổ tung vô số thịt vụn, tiếng gọi của ‘Lâm Hiểu’ càng thảm thiết hơn, đuôi rắn màu cháy đen điên cuồng quét lá rụng quất cây cối, một vài miếng da cháy đen tróc lộ ra thịt và tia máu trắng đỏ đan xen.

“Đón lấy!”

Một người trong đó ném ra lưỡi dao ngắn trong tay, Sầm Kim vững vàng đón lấy, trở tay đâm vào đầu lưỡi ‘Lâm Hiểu’ thoát khỏi gông cùm xiềng xích, ba bước cùng với hai bước chạy ra, chỉ cảm thấy sau lưng một trận gió to xông tới, cậu không kịp nghĩ nhiều thì cuộn tròn phần lưng liền lăn một vòng, cánh tay vẫn là bị đuôi của ‘Lâm Hiểu’ quét qua, lập tức xuất hiện vết máu.

Lúc này, ba giám khảo đã đến đến trước Sầm Kim.

‘Lâm Hiểu’ thấy vậy, giận dữ rống một tiếng, oán hận không cam nhìn Sầm Kim, ném đuôi quay đầu liền chạy, trong mấy giây trượt vào trong sông bị nhánh cây khô màu đen chìm ngập, mà cho đến khi nhánh cây khô cả mặt sông lay động, lột xác, mới biết hóa ra đó là bố trí vô số yêu quái rắn ở bên sông.

Sầm Kim thở hổn hển, hoảng hồn chưa bình tĩnh lại: “Đó là cái gì?”

“Nhân viên rừng phòng hộ, tượng người rắn, dị vật nguy hiểm cấp một, còn là chủng loại dị vật hung ác nham hiểm nhất, học sinh mới chưa từng trải qua huấn luyện gặp phải nếu không chết thì cũng tàn phế, cậu còn coi như may mắn.” Giám khảo vừa rồi nổ súng ngồi xổm kiểm tra vết thương của Sầm Kim: “Bị thương ngoài da, cầm máu thì được rồi. Sau khi thi kết thúc đi làm xét nghiệm, xem cậu có hay không bị ô nhiễm.”

Dừng một lát, giám khảo nhìn chằm chằm cậu thở dài: “Người trẻ tuổi chính là răng lợi tốt.”

Sầm Kim sắc mặt thay đổi, vừa rồi từng cắn ‘Lâm Hiểu’ một cái, trong miệng đều là mùi thối, vừa bị nhắc nhở thì ngay tức khắc buồn nôn muốn nôn.

Giám khảo có lòng tốt đưa nước cho cậu: “Uống một chút.”

“Cảm ơn.”

Sầm Kim ngước mắt đánh giá ba người trước mặt, tuổi tác ước chừng 25, 26, cũng là khuôn mặt từng xuất hiện trong hộp đen, cậu cho rằng đều là học sinh mới, nhưng nghe ra sự lão luyện trong lời nói, còn có vừa rồi thuần thục xử lý ‘Lâm Hiểu’, sao cũng không giống học sinh mới.

Họ còn có súng.

Học sinh mới bình thường chỗ nào có súng? Sợ không phải học sinh mới, mà là trường học lăn lộn vào.

Nếu như cái này thật sự là cuộc thi của học sinh mới, xếp đặt chuyên gia vào nên là thuận tiện giám thị, trước khi cuộc thi bắt đầu, ba người trước mắt lần lượt trong đội ngũ khác nhau, mới nửa tiếng thì rời khỏi đội ngũ cùng đồng nghiệp gặp mặt cũng quá kì lạ rồi.

Có lẽ ngoại trừ giám thị, còn sẽ cố ý gia tăng độ khó thi…họ là giám khảo?

Ngược lại nếu như là một trận phát sóng trực tiếp cỡ lớn của tổ chức công ty đen, ba người này cũng thuộc về phe cánh đối địch, không thể tin được, nhưng bất luận loại khả năng nào, họ trước mắt sẽ không coi nhẹ tín hiệu cầu cứu của học sinh mới.

“Cậu như thế nào chọc đến nhân viên rừng phòng hộ? Trước đó không nhớ kĩ phạm vi thi, không biết chỗ nào là một trong khu vực cảnh giới?”

Trong khu vực cấm còn có khu vực cảnh giới?

Cho nên trường học chỉ hủy bỏ phong tỏa khu vực mục tiêu thi, mà cậu là không cẩn thận xông nhầm vào khu vực cảnh giới, học sinh mới khác biết là bởi vị họ đã đánh dấu câu hỏi trước.

Như thế phạm vi thi đi chỗ nào tìm?

Trong học sinh mới chỉ có cậu nhảy trực tiếp đến trạm soát thứ ba bài kiểm tra ngoài giờ, mà người khác bao gồm giám khảo dường như cũng không biết cậu thực ra nằm trong tình huống hoàn toàn không biết gì.

“Chưa đọc xong thì ngủ rồi.” Sầm Kim mặt đau khổ lẩm bẩm: “Không phải nói đợi đủ thời gian thì có thể thi qua sao?”

Giám khảo nghe vậy, trong lòng rõ rồi, lại một người có quan hệ rộng.

Ai bảo học sinh tốt nghiệp đại học Mi là con đường duy nhất tiến vào tổ chức, mà đãi ngộ nghiệp vụ của tổ chức quá tốt, người trong nhà có quan hệ đều muốn nhét toàn bộ con trai con gái vào nghiệp vụ, thật tình không biết hành vi này đối với người không có bối cảnh không thể không lên tiền tiến đối mặt khủng bố có bao nhiêu không công bằng.

Các giám khảo tức khắc không có thiện cảm với Sầm Kim.

Ba người nhìn nhau, vừa vặn muốn tìm học sinh mới dạy dỗ, thì có cậu rồi.

“Tôi tên là Chu Mãn, hai người này là bô trai Dương Thành Lộ Thành Bình, Cam Chí Nghĩa.” Chu Mãn dựng ngón tay giới thiệu hai người bên cạnh: “Còn cậu?”

“Sầm Kim.”

Chu Mãn cười khích lệ: Sau đó?

Sầm Kim trưng lên vẻ mặt xui xẻo.

Chu Mãn: “…”

Tính tình rách nát này tuyệt đối là có quan hệ rộng!

Chu Mãn: “Cậu không có đồng bạn, nếu không gia nhập chúng tôi?”

Sầm Kim tuy không biết họ muốn cái gì, nhưng bất kì giám khảo nào đối với học sinh đục nước béo cò đều không có thiện cảm.

Giữa người với nhau, đạo lý khẳng định tương thông.

Nếu đã sự tồn tại của giám khảo là vì tăng thêm độ khó thi cho học sinh mới, như vậy đối với học sinh không có thiện cảm khẳng định không nỡ bỏ cơ hội ‘thích làm thầy thiên hạ’.

Sầm Kim do dự trả lời: “Được thôi. Các anh trước nói cho tôi biết chỗ nào là khu vực cảnh giới, trong hang Tứ Hải còn có bao nhiêu dị vật khủng bố giống nhân viên rừng phòng hộ như thế vật ô nhiễm trong đề thi là chỉ đám rắn yêu quái trong sông kia hay là nhân viên rừng phòng hộ… những thứ tương tự vậy.”

Ba người Chu Mãn đưa mắt ra hiệu trao đổi, do Lộ Thành Bình bình dị gần gũi trước mở miệng: “Khu vực cảnh giới của hang Tứ Hải chủ yếu tổng cộng có năm chỗ, lần lượt là tượng người rắn, cũng chính là nhân viên rừng phòng hộ, cô ta quanh quẩn một chỗ ở khu vực hạ lưu trong sông, thích đem người nhìn thấy coi thành rác làm sạch. Thứ hai là đứa nhỏ khóc, địa công một chân và ngôi nhà trong rừng, trình độ nguy hiểm không thua kém nhân viên rừng phòng hộ, chỗ thứ năm khu vực cảnh giới là sông ngầm trong lòng đất, bên trong đề nhặt vật ô nhiễm trong sông ‘sông’ chỉ chính là sông ngầm trong lòng đất.”

Không may xông vào sai chỗ khu vực cảnh giới, cố gắng hết sức đừng chọc thứ bên trong, lặng lẽ bỏ chạy. Nếu như không may chính diện đụng phải, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì chạy, chạy ra khu vực cảnh giới thì không sao nữa.”

“Không thể thử giao lưu, chung sống hòa bình sao?” Sầm Kim nhớ đến lúc vừa gặp ‘Lâm Hiểu’ nói chuyện động tác rất bình thường, không khỏi tò mò chúng nó phải chăng có trí tuệ.

“Câu hỏi hay, cậu là người học sinh mới đầu tiên đưa ra mạch suy nghĩ này. Cho nên cái gọi là lừa quỷ ăn đậu hủ, cậu nếu là tài ăn nói đủ tốt, có thể làm được ổn định dị vật hung tàn, vậy cậu có thể làm nhà đàm phán– chính là phụ trách đàm phán trong đoàn điều tra, đợi cậu nhập học thì biết.”

Sầm Kim lại hỏi: “Chúng nó không thể rời khỏi khu vực cảnh giới?”

“Trong khu vực cảnh giới, tự do hoạt động. Không thể rời khỏi khu vực cảnh giới là bởi vì dị vật khác, chúng nó sẽ sát phạt lẫn nhau.”

“Vậy đập chứa nước ngầm thì sao?” Sầm Kim nhớ đến đập chứa nước ngầm dày đặc vô số thi thể, không khỏi tò tò.

“Không thể đi.” Ba người Lộ Thành Bình nghiêm túc cảnh cáo: “Đập chứa nước ngầm là khu vực cấm tuyệt đối, là nguồn gốc ô nhiễm trung tâm hang Tứ Hải, tuyệt đối không thể đi.”

“Đã đi sẽ như thế nào?”

“Sẽ chết.”

Nhắc đến đập chứa nước ngầm, họ qua loa và miêu tả ít nhất, Sầm Kim lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh, giới thiệu tối giản chỉ có thể nói rõ không có khả năng khác chỉ có một con đường chết, ngay cả họ cũng rất kiêng dè.

Sầm Kim tiếp tục đóng giả tính tình không tốt quan hệ rộng bên trên có người, tỉnh bơ lấy được rất nhiều lời, căn bản có thể khẳng định trường học là thật, nhưng không biết phải chăng chính quy.

Tìm hiểu cơ bản vị trí khu vực cảnh giới, cùng với mấy đặc điểm đặc thù dị vật trong khu vực cảnh giới, bao gồm bản thể dị vật, cấp bậc dị vật nguy hiểm đều lấy được rồi.

Cho nên cái gọi là dị vật tức là các loại quái dị đặc thù không thể dùng khoa học giải thích và phương pháp vật lý bình thường giải quyết, do dị vật chế tạo sự kiện đặc biệt thì được gọi là dị tượng hoặc sự kiện quái dị lớn.

Dị vật thông thường chiếm đất làm vương, đầu tiên ô nhiễm ba tấc đất, tính nghi hiểm quá lớn, kèm theo quá trình trưởng thành, dần dần khuếch trương khu vực, khu vực ô nhiễm càng rộng, cấp bậc nghi hiểm khác thì càng cao, nếu như tạo thành uy hiếp cực lớn xã hội con người thì sẽ xuất hiện bộ đội kết hợp cơ quan chính phủ đặc thù tiến hành loại bỏ.

Nếu như không có cách nào xóa bỏ thì làm khu vực cấm.

Cấp bậc dị vật căn cứ vào năng lực từ cao đến thấp được sắp xếp khác nhau là: Bình thường, nguy hiểm, nguy hiểm cao, phá hủy thế giới.

Tiềm năng kĩ năng trưởng thành từ thấp đến cao được sắp xếp khác nhau là thấp, vừa, cao, tổng hợp kĩ năng và tiềm năng khác của chủ thể tổng cộng phân thành năm số, tức là từ cấp một đến cấp năm.

Trong đó dị vật hình người là trong toàn bộ dị vật có sự tồn tại nguy hiểm nhất, mà dị vật cấp bậc phá hủy thế giới thì được xưng là ‘thần minh’.

Ví như cấp bậc nhân viên rừng phòng hộ của ‘Lâm Hiểu’ là dị vật hình người nguy hiểm cấp một, tiềm năng trưởng thành là trung cấp, cũng chính là nói ả có thể trưởng thành trở thành dị vậy nguy hiểm cấp cao.

Thế giới quan của Sầm Kim tràn ngập nguy cơ, vốn dĩ còn cho rằng dị tượng cách rất xa bản thân, ôm thái độ không xác định thật giả không tin tưởng, không ngờ đến trực tiếp đối diện khủng bố, còn thiếu chút nữa mất mạng.

Bây giờ cách thời gian kết thúc thi còn dư lại 138 phút, muốn tìm một nơi an toàn trốn đi e rằng không dễ dàng.

Bên cạnh vây xung quanh ba giám khảo ý xấu, đỉnh đầu còn có vô số kể máy bay không người lái ẩn hình đến chỗ nào đều bị giám sát, ngoại trừ nghĩ cách ném ra được những thứ này rồi lại lén lút chuồn đi.

Cuộc sống bấp bênh không thích hợp với người yếu ớt lương thiện như mình, cậu muốn rút lui.

Tại thời điểm Sầm Kim suy tư, ba người Lộ Thành Bình lặng lẽ ra dấu, khẩu hiệu trao đổi, do Chu Mãn nói: “Dẫn đến sông ngầm trong lòng đất tổng cộng có ba con đường, lần lượt là sẽ đi qua ba khu vực cảnh giới đứa nhỏ khóc, địa công một chân và nhà gỗ trong rừng, không có biện pháp tránh, cho nên chúng tôi quyết định đi nhà gỗ trong rừng.”

Sầm Kim cũng không muốn đi sông ngầm trong lòng đất, nhưng không thể nói thẳng.

Đắn đo giây phút, cậu hỏi: “Tại sao đi nhà gỗ trong rừng?”

Chu Mãn: “Nhà gỗ trong rừng sẽ không hoạt động ở ban ngày, chỉ cần không gặp phải nó thì không sao.”

Đợi đã, tại sao là gặp phải?

Dường nhìn nhìn thấu Sầm Kim muốn hỏi gì, Chu Mãn nhỏ tiếng nói: “Nhà gỗ trong rừng là sống, chẳng qua tỷ lệ phần trăm gặp phải rất thấp.”

“Thấp bao nhiêu?”

“Đại khái 1%”

Vậy còn ổn.

Sầm Kim thở thào nhẹ nhõm, Chu Mãn bọn họ là giám khảo, trước mắt xem ra sẽ không lấy tính mạng học sinh mới ra giỡn, về phần phổ cập khoa học nhà gỗ trong rừng chắc đều là thật, chỉ có điều ngoại trừ nhà gỗ trong rừng đoán chừng còn có dị vật khủng bố khác.

“Đi thôi.” Ba người Chu Mãn đi ở đằng trước.

Sầm Kim ngẩng đầu nhìn tán cây, giữa lá cây tươi tốt lóe qua một điểm sáng đỏ, là máy bay không người lái.

Cậu không nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo sau ba người Chu Mãn, vừa đi vừa hỏi: “Năm 1982 hang Tứ Hải bị xếp vào khu vực cấm, tại sao năm 2004 còn sẽ mời nhân viên rừng phòng hộ? Còn có du khách lén lút vượt sông vào, là quản lý không nghiêm?”

Chu Mãn đẩy ra bụi cây giẫm lên bậc đá mọc đầy rêu xanh nói: “Hang Tứ Hải lý do lúc đầu liệt vào khu vực cấm là từ trường khác thường, lữ khách dễ dàng bị lạc đường vây chết ở trong rừng sâu, nhưng mỗi năm vẫn là có vô số người lén chạy đến thám hiểm. Không còn cách nào khác, quản lý rừng thành phố Tân Hải mới mời nhân viên rừng phòng hộ, tuần tra ở hạ du trong sông, mà Lâm Hiểu là người thứ hai đảm nhiệm nhân viên rừng phòng hộ. Sau khi cô ấy chết thì bị ô nhiễm, hình thành dị vật mới, tổ chức mới phát hiện ô nhiễm xung quanh đập chứa nước ngầm đã không biết từ khi nào khuếch trương ra bên ngoài, vì thế áp dụng các biện pháp, hoàn toàn niêm phong hang Tứ Hải.”

Sầm Kim bước từng bước về trước, bậc đá đầy rêu xanh đen sẫm trơn trượt, chỗ rìa còn có một tầng chất nhày màu trắng bạc, giống như chất nhày đuôi rắn sau khi Lâm Hiểu lột xác sản sinh.

Vừa rồi sờ qua, trong lòng bàn tay còn có tàn dư, tượng người rắn bình thường bò bậc đá này?

Đi được mười mấy bậc đá, đến một chỗ bậc phẳng, xuất hiện ba con đường nhỏ khác nhau.

Giao lộ con đường nhỏ bên trái bày ra một tượng đá kì lạ ước chừng cao hai mét, mặt quỷ, trong mặt hiện lên màu đỏ, toàn bộ phần còn lại màu trắng, rãnh mũi hõm sâu, miệng khép chặt, cằm có một râu dê, hai tay giơ lên làm động tác che mặt, nửa người dưới hai chân cạnh nhau, chân đỡ một trước một sau, bên cạnh chân đặt mấy tờ giấy vàng và nến từng được đốt, chỗ không xa còn có xương gãy kì lạ.

Chỗ mười mét đằng trước bên phải con đường nhỏ chính là hai cột đá đứng lặng im, sau đó cứ cách mỗi mười mét thì có hai cột đá, hình thành hành lang cột đá.

Sầm Kim lại cảm thấy không thoải mái, tiêu chuẩn hai cây cột đá kia có chút giống cột thần đạo, tức là hai cột đá đứng lặng im trước mộ bia, bắt đầu lưu hành từ thời hán, dẫn đường trước mộ, xây dựng cột đá làm tiêu chuẩn, là đánh dấu dẫn tới lăng mộ.

Hành lang giống như cột thần đạo dẫn đến chỗ rừng sâu, dường như men theo cột đá đi thẳng thì sẽ tiến vào trong lăng mộ không biết tên nào đó, và vùi chôn cùng với người đã chết lâu.

Trái lại là con đường nhỏ chính giữa là bình thường nhất, cái gì đều không có.

Chu Mãn nói: “Bức tượng này tên là địa công một chân, cũng chính là ma núi chúng tôi thường nói.”

“Nó không phải một chân.”

Chu Mãn: “Nhìn kĩ.”

Sầm Kim mắt nhìn quanh mặt bên bức tượng, chớp mắt da đầu tê rần, hóa ra đây là hai bức tượng ma núi lưng đối lưng, chính diện mắt nhắm chặt, mặt trái nhếch mép, vô số răng hô, đặt biệt dữ tợn khủng bố.

“Địa công một chân, ma núi trong rừng, vốn dĩ là thứ hư cấu, triều đại nhà Minh và nhà Thanh xây dựng bia sơn thần cúng bái, sau này có người dùng người sinh mệnh tế bái…bị đập chứa nước ngầm ô nhiễm. Địa công một chân ăn thịt người, thích nhất ăn đứa nhỏ. Dị vật nguy hiểm cấp bậc hai, là đề thi cuộc thi của top học sinh mới thứ hai.”

“Nội dung chủ yếu của đề bài là gì?” Sầm Kim hỏi.

” ‘Hương nến nguyên bảo, thịt sống thức ăn máu, hỏi địa công một chân, đậu vàng hạt bạc ở chỗ nào’, hãy dựa theo phong tục tập quán làm một lần, từ trong tay địa công một chân lấy được đậu vàng, hạt bạc và sống sót. Cái này chính là nội dung chủ yếu của đề bài.”

Sầm Kim khách sáo dò hỏi: “Dám hỏi bao nhiêu người đạt tiêu chuẩn?”

Chu Mãn: “Khá nhiều, tổng cộng 50 học sinh mới, đã qua 10 người.”

Sầm Kim hít một ngụm hơi lạnh, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn 20%!

Lộ Thành Bình đứng ở bên phải chỉ cột đá nói: ” ‘Cột thần đạo, đánh cột sinh, dẫn đường trước mộ, một bước ma vực, một bước thần vực, lưng cõng búp bê, đừng quay đầu, 99 bước đến nhân gian’, đề thi của top học sinh thứ tư, yêu cầu đi đến phía cuối, nói cho giám khảo biết trên đường cậu đi qua có bao nhiêu cột thần đạo. Tỷ lệ đạt tiêu chuẩn 15%, một trong các khu vực cảnh giới ‘đứa nhỏ khóc’.”

“Giữa con đường trung gian, là khu vực cảnh giới nhà gỗ trong rừng.”

Cam Chí Nghĩa vẫn luôn không nói chuyện, mở miệng chính là giọng trầm thấp phát âm không chuẩn, khó trách toàn bộ hành trình ít tiếng ít lời.

Sầm Kim: “Cũng là đề thi của học sinh mới?”

Cam Chí Nghĩa gật đầu, giơ ngón tay lên thành số ‘ba’: “‘Top thứ ba’.”

“Nhân viên rừng phòng hộ là đề thi học sinh mới top đầu tiên?”

Sầm Kim im lặng, hang Tứ Hải tổng cộng có năm khu vực cảnh giới, mà cậu gặp phải nhân viên rừng phòng hộ là một trong đó, đã vô cùng nguy hiểm đáng sợ, nghe những tiêu đề và tỷ lệ đạt chuẩn siêu thấp kia cũng có thể biết dị vật trong khu vực khác chỉ sẽ càng nguy hiểm đáng sợ hơn.

Nhưng những cái này còn đều chỉ là đề thi của học sinh mới, vậy dị vật học sinh tốt nghiệp đối mặt là cấp bậc gì?

Giày khiêu vũ đỏ và đường biển bờ biển tử vong được định nghĩa là sự kiện quỷ dị lớn đến cùng có bao nhiêu khủng bố, đập chứa nước ngầm nguy hiểm cấp bậc bốn gần cấp bậc hủy diệt thế giới lại có bao nhiêu đáng sợ?

Sầm Kim tưởng tượng không được, giờ phút này hội viên VIP cấp một hàng đầu quốc gia nửa đường bỏ cuộc, không bằng lòng tiến về trước nữa.

Bây giờ là giữa trưa, tỷ lệ gặp được nhà gỗ trong rừng là 1%, chỗ khu vực cảnh giới này xác thực mà nói là tương đối an toàn nhất, nhưng cậu không muốn tiếp tục thi, bây giờ quay đầu trở về, cẩn thận một chút né tránh nhân viên rừng phòng hộ thì có thể đảm bảo an toàn tính mạng.

Tiền đề là né tránh được máy bay không người lái, phòng ngừa bị phát hiện mưu đồ cậu lâm trận bỏ chạy mà phái ra giám khảo ngăn cản.

Đã biết ba người Chu Mãn là giám khảo, có lẽ tỷ lệ sẽ ở nhà gỗ trong rừng chỗ khu vực cảnh giới này cố ý thiết lập hố bẫy, có thể khẳng định cấp số nguy hiểm thấp hơn nhân viên rừng phòng hộ, mới có thể đảm bảo tính mạng thí sinh.

Mà khoảng thời gian hố bẫy bắt đầu này, chính là thời gian cơ hội tốt nhất thoát khỏi giám sát.

Do đang suy nghĩ, lúc Sầm Kim ngẩng đầu, lại phát hiện đằng trước sớm thì không có bóng dáng ba người Chu Mãn.

“Chu Mãn? Lộ Thành Bình? Cam Chí Nghĩa?” Sầm Kim đứng ở chỗ cũ, cao giọng gọi tên ba người.

Thế nhưng không có người trả lời, rừng một mảnh tĩnh mịch khiến người rùng mình, ngay cả tiếng vọng cũng không có, thanh âm gọi ra dường như bị nuốt chửng hoàn toàn.

Hai giây sau, Sầm Kim xoay người chạy về nơi bụi cây rậm rạp nhất, thoáng chốc không thấy tung tích.

Rất lâu, ba người Chu Mãn đi ra, nhìn về vị trí Sầm Kim biến mất, vừa gạt ra bụi cây vừa liên lạc nhân viên quan sát định vị vị trí của thí sinh.

Nhân viên quan sát bên ngoài khu vực cấm điều máy bay không người lái kia theo dõi tóc vàng xui xẻo, nhưng lại không tìm được thân ảnh học sinh mới.

Nhân viên quan sát rất khó tin vội vàng khóa tất cả máy bay không người lái gần đây, sau khi tra tìm một lượt vẫn là tìm không được tóc vàng xui xẻo, cái này còn là cô giám thị bao nhiêu lần đến nay, lần đầu tiên xuất hiện sơ suất mất đi tung tích học sinh mới.

“Không thể nào.”

Chu Mãn nhạy bén: “Xảy ra chuyện gì?”

“Học sinh mới.” Nhân viên quan sát không dám tin tưởng: “Không thấy nữa.”

Một bên khác, vừa chui ra khỏi lùm cây, thời gian trước sau không vượt quá 20 giây Sầm Kim mặt không cảm xúc nhìn ngôi nhà gỗ cách cậu chỉ có 10 mét.

Một căn nhà gỗ tồi tàn bỗng nhiên nhô lên xuất hiện trong rừng, màu đỏ sẫm giống như giội lên sơn đỏ.

“…”

Đã nói xác suất 1% đâu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.