.
Nói đến Nữ vương Tắc Mông, nàng là một nữ nhân rất có thủ đoạn. Từ khi nàng lên ngôi, không bao lâu các nguyên lão tiền triều đều mất quyền lực, một tay nắm thế lực, nhanh chóng mở rộng Đế quốc Lai Tạp Cầm, trở thành quốc gia cường đại nhất trên lục địa này.
Nhưng một nữ nhân quyết đoán cường hãn như vậy, không ai có thể tưởng tượng được, ở phương diện tình cảm, nàng cực kỳ thuần khiết. Sống ở cung đình sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, nhưng đời sống tình cảm của nàng trống rỗng. Nàng đã từng nói chuyện phiếm với Y Thụy Kha về vấn đề này, nói cho Y Thụy Kha hết những nỗi khổ của nàng, một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, chưa từng có tình cảm với bất cứ người nào, quả là chuyện đáng buồn.
Y Thụy Kha đương nhiên muốn trở thành người tốt, chọn lựa cho nàng một nam nhân tuấn mỹ đem đến cung điện. Y Thụy Kha tìm một nam nhân thuộc hàng tốt nhất cho Tắc Mông. Người này là một đại kỵ sĩ, hơn nữa lại có học thức, cử chỉ tao nhã, không ít phu nhân đều muốn câu dẫn hắn, kết quả nam tử xuất sắc này, quần áo chỉnh tề đêm khuya đi đến Hoàng Cung.
Nửa đêm, Y Thụy Kha bị Tắc Mông gọi vào trong Cung, nàng không vui vẻ nhìn Y Thụy Kha lên tiếng, “Có phải ta có chỗ nào không đúng hay không, sao đối với ai cũng không có nhiệt tình?”
Y Thụy Kha nheo mắt, “Với nam nhân xuất sắc như thế, tim cũng không đập mạnh?”. Tắc Mông lắc đầu, Y Thụy Kha nở nụ cười, ngữ khí đùa vui, “Không phải ngươi có hứng thú với người cùng giới đi?”
Sắc mặt Tắc Mông chìm xuống, “Ngươi nên biết luật nước chúng ta cấm phát sinh quan hệ với người cùng giới, nếu không tuân thủ sẽ bị hỏa thiêu.”
Y Thụy Kha lại nở nụ cười, “Đây chẳng qua chỉ là luật của đời trước, bây giờ luật là gì? Còn không phải là lời ngươi nói.” Tắc Mông nhìn Y Thụy Kha, nàng luôn biết Y Thụy Kha cũng như vậy, chỉ là cố tình mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không muốn quản.
Tắc Mông suy nghĩ một lúc, nhìn Y Thụy Kha hồi lâu. Y Thụy Kha nhìn nàng như đang hoài nghi mình, vì thế nói, “Ta đưa ngươi đi đến chỗ của ta nhìn thử xem? Có lẽ sẽ phát hiện thứ ngươi cần.”
Rốt cục Tắc Mông bị Y Thụy Kha đầu độc, động tâm, đêm hôm đó, Y Thụy Kha dẫn Tắc Mông, đi đến chỗ vui vẻ của Y Thụy Kha kinh doanh.
Nơi này có rất nhiều mỹ nữ, đủ các tướng người, mỗi người đều xinh đẹp không giống người thường. Trong hành lang, Y Thụy Kha cẩn thận nhìn ánh mắt của Tắc Mông, nhìn thấy ánh mắt của nàng lưu luyến trên người Lan Đế Cách Thụy Ty một hồi. Lan Đế Cách Thụy Ty là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, vưu vật trời xinh, không ai có thể xem nhẹ mị lực của nàng, cũng là nữ nhân mà Y Thụy Kha thích nhất.
Nhưng là vì muốn đả động Tắc Mông, Y Thụy Kha vẫn kêu Lan Đế Cách Thụy Ty tới hầu hạ các nàng, cùng các nàng nói chuyện phiếm. Ánh mắt Tắc Mông không ngừng đánh giá Lan Đế Cách Thụy Ty, trong ánh mắt tuyệt đối không có ghen tị khi thấy nữ nhân xinh đẹp hơn so với mình, mà là một loại thưởng thức, vì thế Y Thụy Kha tìm cách lấy cớ rời đi, để lại Lan Đế Cách Thụy Ty biết rõ nên làm như thế nào.
Y Thụy Kha hy vọng Lan Đế Cách Thụy Ty có thể đả động được Tắc Mông, nàng không có tâm cơ lớn gì, mục tiêu duy nhất chỉ là hủy bỏ cái luật pháp ngang ngạnh không nói lý kia, để cho người cùng giới có thể hợp pháp hóa. Nếu như có thể dụ dỗ Tắc Mông, không nghi ngờ chút nào, mục tiêu muốn thực hiện sẽ không quá xa. Nhưng dù sao cũng là vì Tắc Mông dung túng nên Y Thụy Kha mới có cơ hội như vậy.
Nhưng qua thời gian không lâu thì Tắc Mông đã đi ra, nàng lạnh lùng nhìn Y Thụy Kha nói một câu, “Ngươi nên dọn đi, sau này không nên cho ta biết ngươi còn ở chỗ này.” Sau đó, nàng mang theo thị vệ bên người rời đi. Y Thụy Kha thở dài, đi tìm Lan Đế Cách Thụy Ty. Thấy Lan Đế Cách Thụy Ty nằm nghiêng trên thảm hoa lệ, biểu tình trên mặt có cảm giác như thất bại. Cũng đúng, không có người nào có thể kháng cự mị lực và thủ đoạn của nàng, đây là lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt đi. Y Thụy Kha nghĩ Nữ Vương của bọn họ chắc trời sinh trinh nữ rồi.
Cũng bởi vì thế, Y Thụy Kha mới có chút không thể tưởng tượng nổi khi sau này, Tắc Mông yêu Âu Dương Yên cuồng nhiệt. Khi đó, Y Thụy Kha không để ý đến Âu Dương Yên nhiều, cũng không có cảm giác lắm, tuy rằng nàng không tệ, nhưng Y Thụy Kha vẫn thích nữ nhân đầy đặn của quốc gia mình, nên không thấy Âu Dương Yên có mị lực.
Nhưng Tắc Mông vì muốn triệt để có được nàng mà dùng rất nhiều thủ đoạn âm tàn, Y Thụy Kha cũng không ngăn cản, còn đồng lõa với Tắc Mông. Đúng vậy, chính là đồng lõa, Tắc Mông bố trí một địa ngục, Y Thụy Kha cũng đem Âu Dương Yên đẩy vào địa ngục đó.
Thời gian Âu Dương Yên còn ở thủ đô, Y Thụy Kha thường thường vẫn nhìn thấy nàng. Nhưng không thấy nàng tươi cười giống như hồi ở trên thuyền, người nàng lạnh nhạt, lạnh đến mức không người nào dám đến gần nàng. Nhưng Y Thụy Kha thường xuyên nhìn thấy cổ tay nàng lộ ra mấy đạo vết bầm xanh tím. Y Thụy Kha biết đó là do Tắc Mông làm, chỉ là nàng không rõ, tuy rằng Tắc Mông có rất nhiều thủ đoạn, nhưng không phải là người bạo ngược, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến Tắc Mông phải thương tổn người nàng yêu.
Âu Dương Yên không thương nàng, nàng hiểu rất rõ đều này không phải sao. Nàng đã dùng hết thủ đoạn để lưu Âu Dương Yên lại, nàng cũng không ngừng cầu Âu Dương Yên yêu nàng.
Y Thụy Kha nghĩ đến đây, đột nhiên muốn đến nhìn Tắc Mông, Âu Dương chết quá đột nhiên, nàng không tin Âu Dương Yên đã chết như vậy, chết như vậy đối với Âu Dương Yên mà nói có chút quá đơn giản.
Khi Y Thụy Kha thấy Tắc Mông thì nàng đang nằm thoải mái trên giường ngủ hoa lệ, sắc mặt nhìn qua thật không tốt. Trong tay nàng bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, rượu đỏ đập vào thành ly, lay động ra từng đợt sóng gợn. Y Thụy Kha quỳ xuống hành lễ, Tắc Mông nhẹ nhàng khoát tay bảo nàng đứng lên, các thị nữ bên cạnh cũng đi ra ngoài.
Y Thụy Kha ngồi xuống một góc giường, Tắc Mông nheo mắt, “Ngươi tin sao?”. Y Thụy Kha nhìn nàng nói: “Mặc kệ là tin hay không, đây là sự thật, nàng đã chết.”
Tắc Mông đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng kêu lên: “Nàng không chết, căn bản nàng chỉ muốn dùng thủ đoạn này tránh né ta.”, thần sắc của Tắc Mông lúc này có chút đáng sợ.
Y Thụy Kha nhìn thấy khuôn mặt nàng có chút vặn vẹo, hờ hững nói, “Cho dù là như vậy, cũng là do ngươi bức, nàng muốn chạy trốn ngươi, mới dùng phương thức mạo hiểm như vậy, ngươi cho rằng từ vách đá mấy trăm thước nhảy xuống, đơn giản như nhảy từ nóc nhà xuống sao?”
Tắc Mông nhìn Y Thụy Kha chằm chằm, “Ta bức nàng? Sao ngươi không nói là nàng đang ép ta….”
Y Thụy Kha không chút khách khí cắt đứt lời nàng, “Nàng bức ngươi cái gì? Người nhà của ngươi ở trong tay nàng sao?”
Tắc Mông ngừng lại một chút, một tay nâng trán, giống như đang cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, thật lâu sao mới nhìn Y Thụy Kha, “Ta chỉ muốn lưu nàng lại, ta quá yêu nàng, ta không thể không có nàng, ngươi biết không? Chỉ cần nàng nguyện ý, ta thậm chí có thể vì nàng buông bỏ vương vị, bỏ quốc gia này!”
Y Thụy Kha thở dài, “Nhưng ngươi cần là tình yêu thật sự của nàng. Tốt nhất ngươi nên buông tha cho nàng, ngươi nên cho nàng tự do, chứ không phải cầm tù nàng ở bên cạnh mình, ngươi nghĩ lại xem ngươi đã làm những gì với nàng? Những gì ngươi làm là dùng phương thức tàn bạo nhất yêu nàng?”
Tắc Mông cắn môi, lại trầm mặc một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Y Thụy Kha, “Ngươi rất quan tâm nàng? Vì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng yêu nàng?”
Lần này là Y Thụy Kha trầm mặc, nàng yêu Âu Dương Yên sao? Có lẽ là thật, nếu không sao khi nàng nghe tin Âu Dương Yên lại đau lòng như vậy? Tắc Mông mang theo một tia âm hận nhìn Y Thụy Kha, “Tốt nhất là ta đoán sai. Nếu không ta sẽ giết ngươi.”
Tắc Mông nói xong, vô lực nằm lại trên giường, đem rượu đỏ trong tay uống sạch, chậm chạp nói, “Đừng quên, cũng là ngươi giúp ta đem nàng đẩy vào hố lửa này, nếu nàng hận ta, cũng sẽ hận ngươi, ngươi với ta đều không lấy được tình yêu của nàng.”
Y Thụy Kha trầm mặc không nói, Tắc Mông nói rất đúng, từ lúc Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên, nàng là có sự tự tin của nữ vương, hoàn toàn muốn tách Âu Dương Yên ra. Nàng nghĩ rất nhiều biện pháp để lấy lòng Âu Dương Yên, nhưng cũng nhiều lần vấp phải trắc trở, vì thế nàng nghĩ đến Y Thụy Kha, nàng cần Y Thụy Kha giúp nàng. Nếu Tắc Mông đến được với Âu Dương Yên, nàng sẽ sửa đổi luật pháp, hủy bỏ cấm chế ngang ngược kia. Y Thụy Kha không chút do dự đáp ứng, bỏ luật này là nguyện vọng của Y Thụy Kha cho đến giờ.
Âu Dương Yên, giống như làn gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, là một làn gió biển tự do, làm Tắc Mông si mê không thôi, nhưng là, nàng không thương Tắc Mông. Đây là điều mà Tắc Mông không muốn đối mặt, và cũng không muốn chấp nhận sự thật. Cho nên, Tắc Mông một bên yêu thương nàng, một bên lại không thể tự điều khiển được mà thương tổn nàng.
Tắc Mông nhớ đến ngày đầu tiên Âu Dương Yên xuất hiện trong yến hội long trọng của cung đình, đã dấy lên náo động và sợ hãi. Khi đó, trên mặt Âu Dương Yên còn có tươi cười.
Sau khi Tắc Mông trở về từ trên thuyền, liền nhiệt tình mời bọn hắn, hi vọng bọn hắn có thể đi đến thủ đô Lai Nhãn làm khách. Những người Trung Hoa này không cự tuyệt, hoặc là không dám cự tuyệt, qua một tháng lộ trình, cuối cũng cũng đến Lai Nhãn.
Trong một tháng này, dựa vào đầu óc thông minh của mình, Âu Dương Yên đã có thể lắp bắp nói những câu đơn giản với người Lai Tạp Cầm, tuy rằng lời của nàng phải lắng nghe dữ lắm mới hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyện vọng cấp thiết của Tắc Mông muốn nói chuyện với nàng.
Sau khi đến Lai Nhãn, Tắc Mông đặc biệt chiêu đãi bọn họ một buổi yến hội long trọng. Những người Trung Hoa này có vẻ vì mới lạ mà có chút câu nệ, còn Âu Dương Yên chỉ lẳng lặng mỉm cười. Vẫn không biết nói thế nào, vì thế Tắc Mông bộc phát một ý tưởng, phái người gọi Đội trưởng Hoàng binh Tô Mạt đến.
Tô Mạt là đại lực sĩ mạnh nhất Lai Tạp Cầm, thân hình hắn cao lớn lại cường tráng, cao hơn hai thước, bắp đùi của hắn so với eo Âu Dương Yên còn muốn to hơn. Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên lẳng lặng đứng ở một bên nói, “Âu Dương, ngươi dám so tài với hắn một chút không?” Âu Dương Yên cười cười, “Cái này…” Nàng từ chối cho ý kiến.
Nhưng Tô Mạt lại tức giận, tuy rằng hắn không dám biểu lộ ra, nhưng hắn nghĩ Tắc Mông đem hắn ra để làm trò cười. Tắc Mông cười nói với Âu Dương Yên, “Đến đây đi, để cho ta xem ngươi đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.” Âu Dương Yên đứng dậy, đi ra ngoài đại sảnh, ở đây có một khoảnh đất trống, tất cả mọi người đều thì đi ra theo sau nàng.
Âu Dương Yên đi đến, Tô Mạt đã sớm đứng đợi ở giữa đất trống, cau mày, ánh mắt mang theo kinh thường nhìn cô gái chỉ cao chưa đến vai mình. Tắc Mông cũng nhìn nàng, thân thể hai người thật sự chênh lệch quá nhiều.
Tắc Mông hỏi Âu Dương Yên, “Ngươi cần vũ khí không?”, chỉ thấy nàng cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mát lóe ra tự tin, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Mạt.
………….
Editor: Chế Mông là dạng thời bây giờ người ta gọi là “hôn vương” ý, vì nữ nhân bỏ giang sơn luôn ?
Nếu các bạn có đọc Sủng Tỳ Thành Hậu, thì có thể thấy có nét giống giữa Công Tôn Mộng Vị với chế Mông, nhưng theo mình thấy thì có thể chế Mông không bá đạo như Công Tôn Mộng Vị, nhưng độ kucheo phô mai que thì chế ăn đứt nhé, cực kỳ kuteo luôn ý. (Tất nhiên là ý kiến cá nhân của mình!)