Tự Phấn Đấu Thành Ảnh Hậu

Chương 48



Editor: L.N.H.T

Đàn chị Hướng San năm nay cũng đang là năm bốn. Giấc mộng của cô ấy là thành lập một gánh hát đặc biệt.

Nhớ năm đó khi Hướng San học chuyên ngành Kịch sân khấu ở học viện Hí kịch, đã từng gây ra một trận oanh động rất lớn.

Hướng San là một tinh nhị đại[1] nổi tiếng từ rất sớm. Ba của cô là Hướng An Quốc, cũng là một diễn viên phái diễn xuất cùng thời với Đới Chí Trạch.

[1] Tinh nhị đại: Con cái nhà theo nghề diễn, cha mẹ là diễn viên, sinh ra con cũng làm diễn viên. Giống như phú nhị đai hay quan nhị đại

Nếu dùng một chữ để hình dung Đới Chí Trạch thì đó chính là ổn[2]. Dùng một từ để hình dung Hướng An Quốc chính là dã[3], nếu dùng hai chữ thì chính là cá tính.

[2] Ổn trong ổn định, thận trọng

[3] Dã trong hoang dã

Trong một thời gian rất dài, Hướng An Quốc là đối thủ cạnh tranh của Đới Chí Trạch.

Thẳng cho đến khi Đới Chí Trạch nhận được đề cử giải Ngân Sư nhưng lại không có duyên với nó. Đới Chí Trạch thành người đầu tiên phái thanh tráng[4] của giới điện ảnh và truyền hình, cũng là hy vọng của giới giải trí Trung Hoa đánh thẳng vào ngôi Ảnh đế quốc tế…

[4] Thanh tráng: là từ ghép vần giữa thanh niên và trung niên

Lúc này Hướng An Quốc mới bị quật ngã ra phía sau.

Về sau, Đới Chí Trạch vì làm việc quá sức mà ngã xuống. Diễn viên Hướng An Quốc cũng nổi danh phái diễn xuất mới được ngẩng lên một lần nữa. Rất nhiều phim Đới Chí Trạch không thể tiếp tục quay đều chạy đến tìm Hướng An Quốc làm nam chính.

Chỉ là tính cách của Hướng An Quốc hoàn toàn trái ngược với Đới Chí Trạch. Đối lập với Đới Chí Trạch kín đáo thì Hướng An Quốc tựa như một cái gai. Sau khi mất đi đối thủ già Đới Chí Trạch, chẳng mấy chốc Hướng An Quốc mất đi nhiệt tình với diễn xuất.

Không đến hai năm, lại bắt đầu tự mình quay một bộ phim điện ảnh thuộc về mình.

Hành động của Hướng An Quốc dẫn đến cả giới xôn xao. Nam diễn viên đang nổi từ bỏ rất nhiều cơ hội diễn, không có việc gì lại chạy đi làm đạo diễn.

Khi đó áp lực của Hướng An Quốc rất lớn. Cũng may ông được người nhà ủng hộ nên cũng thuận lợi suông sẻ.

Lúc Hướng An Quốc làm diễn viên thì chủ yếu nổi tiếng ở trong nước, chưa từng được sự khẳng định của quốc tế. Nhưng phòng vé đều rất xuất sắc, trong lòng mọi người ở thời kì đó đều là một hồi ức tuyệt vời.

Kết quả bộ phim đầu tiên với đề tài hài hước “Ai không có phiền muộn” của Hướng An Quốc sau khi làm đạo diễn chạy vọt ra khỏi nước, nhận được tư cách dự thi Liên hoan phim quốc tế, hơn nữa còn được đề cử giải Kim Sư.

Cho tới bây giờ Hướng An Quốc đã trở thành một trong những đạo diễn thành công nhất hiện nay. Sự thành công của ông khiến rất nhiều nam diễn viên tìm được một con đường mới trong sự nghiệp. Không làm được diễn viên, thì có thể thử làm đạo diễn.

Dư Uyển Uyển biết kiếp trước anh Anh vì diễn xuất luôn không đột phá mà chạy đi làm đạo diễn.

Kết quả một bộ phim điện ảnh cực kỳ lừa bịp trắng trợn lại dựa vào đoàn fan hùng hậu của cậu Anh trợ lực mà khiến phòng vé vượt qua hơn cả tỷ.

Trên mạng, đủ loại bài post về cậu Anh chà đạp phim điện ảnh đập vào mặt. Kết quả dưới công kích mạnh mẽ của đoàn fan cậu Anh, không ngừng dấy lên từng trận gió tanh mưa máu.

Còn có một tên rất đáng đánh đòn lồng tiếng biên tập lại “Nhớ em” của cậu Anh thành “Nằm cũng trúng đạn”.

Kết quả tên kia đổi đời trở trở thành tài tử, được một phen nổi tiếng.

Từ đó về sau, rốt cuộc cậu Anh không tự mình làm đạo diễn nữa.

Cho nên nói, không phải nam diễn viên cứ muốn chuyển là có thể chuyển thành công. Mười năm sau Hướng An Quốc vẫn có thể vượt qua ranh giới tự do qua lại giữa diễn viên và đạo diễn…

Hướng An Quốc bắt đầu lao vào cuộc hành trình biên giới phim điện ảnh Trung Hoa từ thập niên 90, cứ một hai năm ông lại cho ra hai ba bộ phim, chạy ra nước ngoài tham gia triển lãm.

Có người nói, Hướng An Quốc đang dùng cách của mình để giúp đối thủ già Đới Chí Trạch hoàn thành giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Cũng có người nói, con người rắn rỏi không giỏi biểu đạt chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận trách nhiệm nặng nề chấn hưng phim điện ảnh Trung Hoa.

Còn có người nói, Đới Chí Trạch nhận được thành tựu mà Hướng An Quốc không có cách nào vượt qua. Cho dù vượt qua cũng không có giá trị mấy. Cho nên ông mới đổi hướng tiến hành khiêu chiến.

Có điều bản thân Hướng An Quốc chưa từng công khai suy nghĩ của mình. Ông chỉ muốn làm chuyện mình yêu thích trong sự nghiệp thôi.

Lúc con gái Hướng San của Hướng An Quốc được mười bốn tuổi, từng đóng vai nữ phụ trong phim điện ảnh “Ai không có phiền muộn” của Hướng An Quốc. Bộ phim này của Hướng An Quốc tiếp cận gần với giải thưởng quốc tế nhất. Hướng San tham gia Liên hoan phim Venice, thấy bố vụt mất giải thưởng thì đau lòng chảy nước mắt tại chỗ. Tấm ảnh chụp đó được truyền bá khắp các tạp chí lớn, sau đó thậm chí còn nổi danh ở nước ngoài. Rất nhiều tin tức đưa ra lời giải cho cô là cô gái đáng yêu nhất trên Liên hoan phim Venice.
Hướng San cũng được một vị đạo diễn nổi tiếng ở nước Pháp tán thưởng. Quay một cuộn phim điện ảnh “Trăng Sáng”, diễn vai cô gái dị quốc trôi nổi vượt biển.

Hướng San kế thừa thiên phú diễn xuất của Hướng An Quốc. Rất nhiều tiền bối đều nói, cô là diễn viên trời sinh, là thế hệ mới của giới diễn viên nghệ sĩ.

Khi Hướng San vẫn chưa thành niên đã nhận được thành tựu rất lớn ở trong giới điện ảnh và truyền hình. Tăng dần theo số tuổi của cô, là hàng loạt kịch bản đang chờ cô nhận diễn.

Thế nhưng Hướng San lại yêu kịch sân khấu. Trong lúc tình cờ thưởng thức kịch sân khấu thì khiến cô tìm được giấc mộng cả đời.

Sau khi Hướng San tiến vào học viện Hí kịch, cô từ từ biến mất trong giới điện ảnh và truyền hình.

Cho tới bây giờ, Hướng San chỉ là con gái của Hướng An Quốc, đoàn trưởng của đoàn kịch Ngũ Đóa ở học viện Hí kịch.

Trong học viện Hí kịch, Hướng San với khuôn mặt dễ thương, bối cảnh thâm hậu vừa bước vào cửa trường học là trở thành tiêu điểm của các bạn học.

Có rất nhiều bạn học có mưu tính muốn thông qua Hướng San để kết thân với Hướng An Quốc.

Nhìn Hướng San đáng yêu vậy thôi nhưng rất nhanh lộ vẻ một mặt phúc hắc của mình. Những người có ý đồ kia không chỉ không có được thứ mình muốn, ngược lại còn mất đi thứ mình có. Chỉ có những người thật sự yêu thích diễn xuất mới có thể trở thành bạn thân của Hướng San.

Lúc năm nhất đại học, Hướng San từng tìm đến Trang Hiểu Bân để được đến gần Hoắc Lỗi. Bọn họ học cùng năm, nhưng vì Hoắc Lỗi nhỏ tuổi hơn học vượt cấp nên bị Hướng San ép buộc gọi là đàn chị.

Hướng San từng nhiều lần cố gắng dụ dỗ Hoắc Lỗi gia nhập kịch sân khấu, kết quả lại bị Hoắc Lỗi từ chối nhiều lần.

Hoắc Lỗi quyết tâm muốn đi trên con đường phim điện ảnh nghệ thuật của mình.

Mấy năm trôi qua, gần như sinh viên toàn trường đều biết, Hướng San chú ý đến bạn sẽ không hề tốt chút nào.

Bạn muốn qua lại với cô ấy sao? Cô ấy chẳng những không giới thiệu bạn với Hướng An Quốc, mà là sẽ kéo bạn vào đoàn kịch của cô ấy làm osin.

Quan trọng là có người thật sự đồng ý làm diễn viên kịch sân khấu sao?

Mấy năm gần đây kịch sân khấu đang dần dần lùi lại nằm ở vùng biên giới nhường cho phim điện ảnh phim truyền hình tiến đánh lên trung tâm. Nhà hát của kịch sân khấu cũng đang giảm dần theo từng năm. Tiền lương của diễn viên kịch sân khấu so với diễn viên điện ảnh và truyền hình thì ít đến đáng thương. Nghe nói còn thua cả tiền lương cơ bản lúc bấy giờ nữa đấy.

Càng khỏi phải nói, không phải ai cũng có nhiệt tâm, có điều kiện nhiệt tình với kịch sân khấu như đàn chị Hướng.

Sau đó, chỉ cần đàn chị Hướng San đi tới, về cơ bản ngoại trừ “kẻ điên” thích kịch sân khấu giống cô, những người khác đều lặng lẽ bỏ đi…

Lúc Hướng San đến tìm Dư Uyển Uyển, thật ra cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.

Mặc dù Dư Uyển Uyển học chuyên ngành Kịch sân khấu, nhưng tương lai của Dư Uyển Uyển sớm đã bị ông anh họ giỏi giang khôn khéo của cô lên kế hoạch xong hết cả rồi. Lúc học đại học sẽ không quá bận rộn, sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở trong phim điện ảnh và truyền hình, đảm bảo khán giả sẽ không quên cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, mới là bắt đầu nghề diễn viên của cô.

Lúc mới bắt đầu, Hướng San chỉ thảo luận cùng Dư Uyển Uyển về cách nhìn của cô với kịch sân khấu.

Dư Uyển Uyển vẫn luôn nhớ đến kịch múa lúc còn nhỏ, quả thật là kết luôn cả đời rồi.

Nghe đến chuyện này, hai mắt Hướng San không khỏi tỏa sáng. Hai người lại trao đổi thêm về cách nhìn với kịch sân khấu. Hiển nhiên Dư Uyển Uyển cũng khá kích động.

Hai người bọn họ đều cho rằng kịch sân khấu thuần túy hơn diễn xuất của điện ảnh và truyền hình. Bọn họ đều rất thích kịch sân khấu.

Lúc khai giảng, Hướng San đột nhiên tìm đến Dư Uyển Uyển hỏi: “Em có muốn bước lên sân khấu biểu diễn một lần nữa không?”

“Muốn ạ.” Dư Uyển Uyển gần như không hề suy nghĩ lập tức nói ra đáp an của mình. Thật ra cô cũng hiểu Hướng San là đang muốn mời cô, chỉ là cô cũng không có lý do để từ chối.

“Vậy em có bằng lòng cùng đoàn đội của chị tham gia hành trình kịch nói Nói đi là đi không.” Hai mắt Hướng San ôm đầy hy vọng về phía Dư Uyển Uyển. “Đương nhiên chúng ta có thể bàn bạc thời gian cụ thể, cố gắng hết sức không làm chậm trễ công việc của em.”

“Vâng, em bằng lòng!” Gần như không suy nghĩ, Dư Uyển Uyển đáp ngay.

Không đề cập tới, Cố Lượng lại vì em họ nhỏ tùy hứng mà không thể không sắp xếp kế hoạch nghề nghiệp tương lai cho Dư Uyển Uyển lần nữa.

Trong học viện Hí kịch, các bạn học nhìn thấy Dư Uyển Uyển gia nhập đoàn kịch Ngũ Đóa thì lập tức nổ tan tát, thế mà đàn chị Hướng lại bắt được tân sinh Dư Uyển Uyển nổi tiếng vào năm ngoái.

Trên thực tế, trong đám tân sinh năm nay, ngoại trừ Phương Dật Thần, mọi người thật sự không qua lại nhiều với Dư Uyển Uyển. Tất cả mọi người đều truyền rằng, Dư Uyển Uyển quái thai kia rốt cục cũng hợp thể với đàn chị Hướng rồi. Đàn chị Hướng có thể đóng phim lại muốn chạy đi diễn kịch sân khấu. Dư Uyển Uyển cũng có thể đóng phim lại muốn chạy đi diễn kịch sân khấu.

Cho nên mới có tình huống Hoắc Lỗi đến nhắc nhở Dư Uyển Uyển, sau đó bị đàn chị Hướng chen lấn đến mức không thể nói ra lời nào.

Đoàn kịch của đàn chị Hướng là do sinh viên tự thành lập, đại biểu cho không có thu nhập.

Đàn chị Hướng nói, hành trình kịch nói Nói đi là đi, chính là tiến hành tour du lịch đến các trường đại học cao đẳng ở bản thị. Ở phương diện này, đàn chị Hướng phô bày nhân mạch đầy đủ và năng lực xã giao của mình.

Bởi vì kiểu hoạt động này đã từng làm một lần rồi. Hai năm trước, đàn chị Hướng dẫn theo đoàn kịch của mình đi du lịch. Cho nên các trường đại học cao đẳng đều rất phối hợp. Chỉ là năm nay, đàn chị Hướng phải tốt nghiệp.

Cho nên cô ấy muốn trước khi tốt nghiệp thì diễn một trận cho thật oanh liệt. Không chỉ dẫn theo đoàn kịch của mình đi xung quanh thành thị, hơn nữa còn đi ra ngoài thành phố.

Những bạn học khác trong đoàn cũng đều như thế.

Đối mặt với tương lai, bọn họ mờ mịt luống cuống. Không có ai biết tương lai của bọn họ có thể tiếp tục trên sự nghiệp sân khấu hay không? Cũng không có ai biết bọn họ có tìm được vị trí thích hợp cho mình ở trong giới diễn viên nghệ sĩ hay không?

Có lẽ đến ngày mai, bọn họ sẽ biến mất ở nơi đây, không biết chừng còn trở thành một người bình thường long đong tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ.

Ít nhất hôm nay bọn họ muốn bùng cháy thanh xuân của mình, tới gần giấc mộng của mình.

Sau khi gặp mặt các đàn anh đàn chị trong đoàn, Dư Uyển Uyển lập tức tiến vào trạng thái bận rộn.

Thỉnh thoảng Cố Lượng sẽ kéo cô đi quay quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, nhưng lại không sắp xếp cho cô quay phim.

Điều này khiến cô hoàn toàn có đủ thời gian để hưởng thụ bận rộn của mình, tìm kiếm diễn xuất kịch sân khấu.

Còn Giang Tinh Thần sau khi đi theo Trang Hiểu Bân quay “Đường Về”, chẳng mấy chốc lại tiếp tục vào trong đoàn làm phim “Phiền muộn của Nữ hoàng” của anh Anh và chị Cốc diễn chính, làm trợ thủ cho anh Bảo.

Sau khi Giang Tinh Thần và Dư Uyển Uyển chính thức hẹn hò thì lại đột nhiên như biến thành người khác. Dư Uyển Uyển thay đổi thói quen biếng nhác trong ngày thường, thường hay đứng im lặng bên cạnh người khác, bắt đầu chủ động chạy theo đoàn làm phim.

Từ công việc của đoàn làm phim đến phó đạo diễn, từ kịch bản đến chụp hình… Giang Tinh Thần đang cố gắng học đủ loại kiến thức.

Mà ở trong cái ngành này, một vài bạn tốt lúc trước Tổng giám đốc Giang quen biết cũng cung cấp không ít cơ hội.

Cho nên vào năm thứ hai, hai người đều trở nên bận rộn. Mặc dù Giang Tinh Thần sẽ đột nhiên xuất hiện, trải qua một cuộc hẹn hò vui vẻ với Dư Uyển Uyển, cũng sẽ thỉnh thoảng mang đến một chút niềm vui bất ngờ.

Dư Uyển Uyển từng nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Giang Tinh Thần ở trong đoàn làm phim “Đường Về”, cực kỳ chuyên chú.

Dư Uyển Uyển vẫn chưa thích ứng được với chuyện không còn ai xung xoe bên cạnh cô đưa ly nước cho cô, làm chocolate cho cô ăn. Không còn ai lộ ra khuôn mặt cười ngượng ngùng đáng yêu như một đứa bé. Nhưng cô đã thích ứng để bản thân mình hòa vào trong nhóm đàn chị vô cùng náo nhiệt.

Nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng chung quanh, trong lúc lơ đãng quay đầu cô lại hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Có lẽ cho đến lúc này cô mới phát hiện cô rất thích anh, không chỉ là vì có anh làm bạn.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô từng gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai nghe máy. Nhưng nửa tiếng sau, anh lại vội vàng gọi tới, thở hổn hển nói: “Uyển Uyển, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Cô nhỏ giọng nói, vì cảm thấy áy náy khi quấy rầy anh làm việc.

Thế nhưng anh lại như vô tình nói, truyền đến tiếng cười rất vui vẻ. “Nhớ tớ sao?”

Dư Uyển Uyển lại hồi lâu mới trả lời. “Tớ cảm thấy hẳn là cậu nhớ tớ đấy.”

Đáp lại câu trả lời của cô là một tiếng cười rất sung sướng.

Sau đó lại không có ai lên tiếng, dường như chỉ cần nghe thấy hơi thở của đối phương thôi cũng đã thấy rất hạnh phúc rồi.

Chỉ là đôi khi cô vẫn cảm thấy có chút mất mác, có chút cô đơn. Thậm chí có lúc cô hờn dỗi nghĩ, thích nhau tại sao không thể cùng ở với nhau? Cô sẽ không để bụng anh nghĩ như thế nào? Cũng sẽ không nghe lời nói nhảm của người khác.

Nhưng lúc Giang Tinh Thần mang theo một đầu mồ hôi chạy đến tìm cô, Dư Uyển Uyển lại trở về bình thường.

Ở trên người Giang Tinh Thần cô nhìn thấy chính mình ở kiếp trước. Kiếp trước, cô vì đuổi theo người mình yêu mà không ngừng nỗ lực đấu tranh. Anh cũng thế. Chỉ là anh không hy vọng cách người mình yêu quá xa.

Lúc hai người ở chung với nhau, nếu kém nhau quá xa, không xứng là chuyện rất khiến người ta đau khổ.

Mặc dù Dư Uyển Uyển không như Phương Dật Thần ruồng bỏ người yêu của mình. Thế nhưng, cũng không có quyền oán giận, ngăn cản bạn trai của mình cố gắng.

Thông qua tròng kính mang theo hơi nước, nhìn vào đôi mắt sáng ngời trông suốt, tràn ngập vui vẻ, Dư Uyển Uyển lấy khăn tay lau mồ hôi trên đầu anh.

Cô sẽ không vì anh mà ngừng bước tiến của mình. Đồng thời, cô cũng tin tưởng anh có thể rất nhanh đuổi theo cô.

Sau đó hai người cùng nhau sóng vai tiếp tục đi tới đích, cả một đời!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.