Từ O biến A Về Sau Ta Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 16: Chương 15



Không thể bị bắt lên cục cảnh sát được, tuyệt đối không thể.

Đại ca bóng rổ nhanh trí, thừa dịp hai người kia đang bận diễn kịch liền chạy như tên lửa đi mất.

Lục Ngộ Thanh không ngăn lại, chạy được cũng tốt, tuy rằng anh không thích hắn nhưng cũng không muốn hắn vì anh mà phải bị dẫn đến cục cảnh sát.

Mà Dung Huy……!Dung Huy nhìn thấy, sợ hãi vỗ vỗ ngực, lo sợ nói: “May quá hắn đi rồi……”
Lục Ngộ Thanh ngơ, “Khoan….!Dung Dung em muốn hắn ra chạy đi hả?”
Dung Huy gật đầu, “Đúng rồi.”
Lục Ngộ Thanh trợn mắt: “Em không báo cảnh sát hả?”
Dung Huy nhìn anh với bộ dáng đương nhiên, “Lục ca ca, em vừa mới chạy lại mà.

Nãy giờ chỉ lo đỡ anh thôi, có thời gian đâu mà gọi điện báo? Là hù dọa thôi mà.”
Lục Ngộ Thanh: “…….” Cho nên bọn họ nãy giờ là đang sợ bóng sợ gió, nói chung là tự chột dạ đó hả?
Thấy anh không có vui, Dung Huy thử lòng hỏi: “Lục ca ca, anh có thấy em nhát gan lại sợ phiền, yếu đuối vô dụng không? Nếu là người ta, chắc chắn sẽ giúp anh lau vào đánh tên kia, còn em chỉ biết dùng cách này để dọa người ta chạy……”
Nói xong mắt cậu tuôn ra vài giọt nước mắt, buồn bã nói: “Em quá vô dụng……”
Bé dễ thương khóc, Lục Ngộ Thanh lập tức đau lòng, bộ mặt yếu đuối rớt mất, an ủi, “Dung Dung sao nói vậy, em là Omega.

Em không có bị dọa đến bỏ chạy hoặc trốn mất mà ngược lại còn giúp anh.

Chuyện này làm anh rất vui luôn đó.”
“……”

Vừa nghe xong, Dung Huy ngừng khóc ngay.

Trong lòng cậu cảm thấy sợ, cảm thấy nhột, tại sao cậu lại có suy nghĩ đó? Tại sao lại nhìn vào góc độ của Alpha mà nói lên suy nghĩ của mình? Chẳng lẽ là do kỳ phân hóa ảnh hưởng?! Cậu không chỉ thay đổi tin tức tố, còn thay đổi luôn cả tính cách!?
Trời ơi! Thật đáng sợ!
Dung Huy không dám tưởng tượng nữa, không có khả năng, cậu chính là cậu, cậu chỉ thay đổi tin tức tố mà thôi.

Không hề thay đổi tư tưởng, suy nghĩ.

Cậu, chỉ có một nguyện vọng muốn làm Alpha được cưng chiều! Cho nên dù là tin tức tố cũng đừng mong khiến cậu lùi bước.

Vì vậy, nghe mấy lời an ủi của Lục Ngộ Thanh, cậu mặt không cảm xúc thừa nhận.
Không sao đâu, Dung Huy.

Không ai biết mày là Alpha hết, chỉ cần mày không chột dạ là được, người ta mới cần chột dạ.

Người khác ở đây cũng đang chột dạ.
Anh sợ Dung Huy sẽ hỏi anh về ngành học.

Chẳng lẽ muốn mình đem một đám cao to đen hôi kia làm quen với bé dễ thương sao?
Dung Dung tốt như vậy, ngoan ngoãn lại đáng yêu như một thiên thần.

Đám kia ai nấy đều như ác quỷ, anh không thể tưởng tượng được cảnh tượng bọn họ ở chung sẽ ra sao, sẽ cực kỳ quái hả?!
Càng sợ cái gì thì nó liền xảy ra, lúc Lục Ngộ Thanh đang định nghĩ biện pháp để tránh chủ đề này thì nghe Dung Huy nói muốn anh dẫn đi gặp bạn anh.

Anh đột nhiên thông minh lên, lập tức khom lưng nhíu mày đau đớn, “A!”
Dung Huy lo lắng hỏi: “Lục ca ca anh sao vậy?”
Lục Ngộ Thanh nhắm mắt nói, “Anh, anh vừa té, mông đau…..”
Dung Huy: “…..!Vậy sao anh che bụng chi?”
Lục Ngộ Thanh: “……”
Anh yên lặng di chuyển tay xuống mông, giọng nói cứng đơ, “Té đến lú thôi, ôm sai chỗ.”
Dung Huy: “…….” À, thì ra trong mắt anh, mông cùng bụng đổi vị trí.

Cậu nhịn xuống cảm giác muốn khịa người ta, nói: “ Để em đưa anh đi bệnh viện, Lục ca ca anh đừng có cậy mạnh nữa.

Học thì lúc nào học không được chứ, thân thể bị thương mới là điều quan trọng.”
Vô bệnh viện? Nếu làm kiểm tra vậy việc anh giả bệnh sẽ bị phát hiện?
“Anh không thích đi bệnh viện, không đi được hông?” Lục Ngộ Thanh giọng đè thấp xuống, “ Anh chỉ té một cái thôi.

Không có bị sao hết á.

Dung Dung em còn có tiết, chuyện này là chuyện nhỏ anh không thể làm phiền em được.”
“Nhưng nếu em đi học, anh phải làm sao đây?” Dung Huy lo lắng.

Lục Ngộ Thanh cười nhẹ, “Có gì đâu, anh đợi em mà.”

Dung Huy suy nghĩ, sau đó nói, “Hay anh đi qua học cùng em đi? Vậy thì bọn mình sẽ ngồi cùng nhau.”
Lời từ chối nhanh chóng bị nuốt xuống bụng, anh vuốt vuốt lại quần áo, giả bộ ngại ngùng, thật ra cái vẻ vui mừng đến muốn nhảy lên của anh hiện lên hết mặt, “Không làm phiền em chứ?”
Dung Huy chớp chớp mắt, “Sao lại phiền chứ.

Tụi mình là bạn tốt mà.”
Bạn tốt, lại là bạn tốt.

Chết tiệt.
Hai chữ này làm Lục Ngộ Thanh vừa yêu lại hận.

Lục Ngộ Thanh đi theo Dung Huy tới khoa tiếng Trung, cứ tưởng sẽ được trải nghiệm việc lén lút hẹn hò trong ngọt ngào, nhưng đời không như mơ, đời nói cho anh biết, hiểu biết của anh ít quá rồi.

Lúc trước anh có nghe Dung Huy nói cái gì mà O cao cấp, bảng xếp hạng O đẹp gì đó, anh không để trong lòng lắm.

Giờ đi theo Dung Huy, đi nơi mà em ấy quen thuộc nhất.

Thật là mở rộng tầm mắt.

Đủ loại cả trai lẫn gái, cả O, B, A đi ngang Dung Huy đều quay lại nhìn rồi hạnh phúc, ánh mắt hâm mộ nhưng không dám nhìn nhiều.

Toàn bộ cái khoa này, không ai không biết cậu!
Có người không dám đến gần, có người lại quen biết với Dung Huy, nhìn nhau một cái sau đó gật đầu.

Dung Huy nhẹ nhàng dời mắt sau đó đi tiếp, người kia lại lưu luyến không nguôi mà nhìn về phía cậu, hận không thể dành lấy chỗ của Lục Ngộ Thanh.

Lục Ngộ Thanh: “……”
Anh cuối cùng cũng hiểu được Dung Dung của anh được yêu thương bao nhiêu, dù cậu có đối xử lạnh lùng, dù cậu không nhìn đến người ta, những người đó sẽ luôn đồng ý dâng hiến tất cả cho cậu chỉ muốn đổi lấy một nụ cười.

Tiêu rồi!!!
Trái tim anh giống như bị ngâm trong ngàn trái chanh.

Làm anh muốn đi tìm đám đàn em đập bọn nó tơi tả để trút giận.

Cứ tưởng có mình mới biết đến cục cưng này.

Ai có dè cục cưng của anh bị rất rất nhiều người mơ ước, cái đau khổ này có ai biểu không?!
“Dung Huy, nghe nói cậu có bạn trai? Là một Alpha.” Một giọng nói từ xa vọng đến, tầm mắt người nọ dừng trên người Lục Ngộ Thanh, không hề che giấu sự đánh giá cùng khinh bỉ giành cho anh, “Đừng nói là tên này nha?”
Người trước mặt, một cây toàn là đồ chợ, nếu thật sự là bạn trai của Dung Huy.

Vậy hắn có thể cười nhạo cậu ta một năm trời luôn.

Dung Huy không phủ nhận, kéo tay Lục Ngộ Thanh nói: “Đây là bạn của tôi, anh ấy là Omega.”
Không phải bạn trai à, người nọ không nhìn nữa, “Cậu có bạn trai rồi, bảng xếp hạng lần sau nhất định sẽ bị tuột hạng, chắc chắn tôi sẽ đánh bại cậu.

Tôi thật sự không muốn thắng bằng cách này, cậu thật sự không muốn chia tay?”
Mỗi năm bảng xếp hạng giáo hoa giáo thảo* sẽ được bầu chọn lại, Dung Huy năm nhất là O thảo*, khi lên năm hai sẽ bầu chọn lại một lần nữa.

*giáo thảo: Đẹp trái nhất.

*giáo hoa: đẹp gái nhất.
*O thảo: Omega đẹp nhất.

Cứ tưởng khiêu khích vậy, Dung Huy sẽ không nhịn được mà cãi lại, hắn đã tính toán rồi, sau khi Dung Huy cãi lại hắn sẽ đăng lên diễn đàn vạch trần bộ mặt nam thần thanh cao thoát tục giả tạo của cậu.

Chỉ có đám người kia nghĩ cậu ta là một đóa hoa sen thuần khiết, Hạng Kỳ hiểu rõ nhất.

Cậu ta là một người xấu, xấu xa bụng dạ đen tối đến mức hận không thể kêu người đánh cậu ta.

Ai ngờ thấy Dung Huy mặt có chút đau buồn, thở dài khổ sở nói: “Haizzz tuy rằng có chút nuối tiếc, nhưng nếu cậu muốn thắng bằng cách này thì cũng không sao.

Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, đúng là vận mệnh trêu người.”
Cậu như một người bạn tốt vỗ vai Hạng Kỳ, “Tôi đã theo sắp xếp của vận mệnh rồi, cậu cũng như vậy mà tiến tới đi.”
Hạng Kỳ: “……”
Lục Ngộ Thanh đi đến bên tai Dung Huy nói: “Dung Dung, nếu em muốn đấu thì đấu đi, không cần sợ.

Nếu cậu ta uy hiếp em, không sao.

Anh mang…..!Đi đánh cậu ta cho em.”
Giọng nói không hề nhỏ được truyền tới tai của Hạng Kỳ: “……”
Dung Huy nhìn Lục Ngộ Thanh một cách phức tạp, giọng nói trầm thấp, “Hai người không hiểu đâu.”
Cậu là Alpha rồi, sao có thể tham gia bảng xếp hạng O thảo nữa, không có thể giấu lâu như vậy.

Hạng Kỳ nổi gân xanh, ngực phập phồng, “……!Hai người đủ rồi!”
– ——————————————————–
Mình sắp học online nhân cơ hội thảnh thơi cố gắng chạy hết sức vậy.

Mong mọi người ủng hộ mình bằng cách nhấn ????.

(≧▽≦).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Từ O biến A Về Sau Ta Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 16: Diễn đàn nặc danh



Đại học Thiên Hải khoa đấu kiếm.

“Haizzzz…..” Tiếng thở dài từ nơi nào đó truyện đến.

Trong giờ giải lao, chủ tịch clb đấu kiếm tháo mặt nạ bảo hộ, cầm chai nước tu một hơi, làm ngơ tiếng thở dài của rồi.

“Haizzzz…..” Lại một tiếng thở dài sầu hơn cả hồi nãy.

Lúc này, chủ tịch clb đấu kiếm nghe nguyên cả buổi chiều rồi, không thể chịu nổi nữa, đem kiếm trong tay đưa về phía phát ra tiếng thở dài, “ Anh Lục, hay anh phá nữa đi. Nếu không đủ thì phá thêm nữa.” Chỉ cần đừng tiếp túc than ngắn thở dài, muốn làm gì cũng được, não của hắn muốn vỡ ra rồi.

Lục Ngộ Thanh mặt khó xử, giọng buồn rầu, “Lão Chu à, tôi cũng không muốn thở dài, chỉ là tôi….. Một người bạn của tôi, thật quá cay đắng!”

Chủ tịch clb đấu kiếm cũng không có nói thích cái nick name này hay không, hắn bình tĩnh nhìn Lục Ngộ Thanh, nói: “Vậy cậu rốt cuộc…. Bạn của cậu có chuyện gì à?”

Chỉ cần có chuyện để nói, để kể. Khắp nơi đều là bạn.

Lục Ngộ Thanh thật sự không thể tìm được người để giải đáp thắc mắc của anh, thấy người này biết điều như vậy, còn muốn giúp anh, cũng không lo bị lộ tẩy nói: “Tôi có một người bạn.”

*Ổi: Câu chuyện muôn thuở, một người bạn.

Chủ tịch clb đấu kiếm gật đầu, đúng vậy, cậu có một người bạn.

“Bạn của tôi đang thích một người.”

Chủ tịch clb đấu kiếm gật đầu, ok, cậu thích…. À không, là người bạn của cậu thích một người.

Người được thích kia, tuy không biết là ai nhưng hắn vẫn dành một giây để thương cảm cho người nọ, sau đó mỉm cười: “ Người kia chắc chắn rất may mắn.”

Lục Ngộ Thanh lập tức vui vẻ, “Câu này hay, dễ lọt tai đó!”

Chủ tịch clb đấu kiếm tiếp tục cười, chưa nói nửa câu sau, là vận cứt chó.

Cũng không biết người bị anh Lục ngắm tới có chịu nổi một đấm của cậu ta không.

Ok, chúc anh bạn kia may mắn.

Lục Ngộ Thanh vui vẻ, sau đó lại nhíu mày, “ Nhưng, người bạn của tôi vì để theo đuổi người ta, có lỡ giấu một việc tí xíu, rất nhỏ rất nhỏ thôi, anh cảm thấy…..cậu ta có nên nói thật ra luôn không?”

Chủ tịch CLB đấu kiếm thở dài, bỗng nhiên cảm thấy thở dài có thể bị lây, “Nói đi anh Lục. Người bạn kia giấu giới tính hay là giấu tính cách của mình?”

*Ổi: Một mũi tên trúng hai con nhạn, một câu nói trúng luôn hai đứa.

Lục Ngộ Thanh trừng mắt, hết hồn nhảy lên, “Fuck! Anh điều tra tôi?”

Sau đó não load lại, “Nhầm, là bạn của tôi.”

Chủ tịch CLB đấu kiếm chịu, không có cách nào nha, ai kêu người trước mặt hắn thể hiện quá rõ chi, hắn cảm thấy mình cũng là bất đắc dĩ mà, bản không đánh lại người này, nhưng không có nói là anh bị ngu giống tên này.

Lục Ngộ Thanh cũng không nghĩ nhiều như nữa, anh muốn lưu lại đường lui an toàn.

“Nếu anh biết rồi, anh có cách gì giúp bạn của tôi không? Tôi truyền lời cho bạn ấy.” Lục Ngộ Thanh nghiêm túc, giống như đang họp của công ty, xem ra mấy ngày nay anh đi học khóa tổng tài cũng không phải không có ích. Học một lần dùng cả đời.

Chủ tịch clb đấu kiếm lắc đầu, “Tuy tôi cũng muốn giúp, nhưng tôi không có kinh nghiệm về chuyện này. Cùng lắm, anh Lục cậu có thể lên mạng cầu cứu, chắc chắn sẽ có nhiều người trả lời.”

Lục Ngộ lấy cục gạch sắp hỏng của mình ra, “Anh giúp tôi nhìn xem, điện thoại của tôi có thể lên trang nào để hỏi?”

Chủ tịch CLB đấu kiếm: “…….”

Nửa tiếng sau, Lục Ngộ Thanh lén lút đi vô thư viện tìm một góc có máy tính ngồi xuống, bắt đầu mở máy tính một cách không thành thạo lên rồi xài.

Thủ thư thấy được hành động của Lục Ngộ Thanh, trong lòng cảnh giác, tuy rằng hiện tại internet phát triển, nhưng vẫn có nhiều người vẫn tìm mọi cách để ăn cắp sách của thư viện.

Có người chụp ảnh, có người quay clip, có người còn xé sách, cách nào cũng có. Việc đó hình thành tổn thất khổng nhỏ đối với thư viện, vì vậy thư viện tăng cường việc giám sát. Không ai có thể làm hư hại đến sách của thư viện.

Hành vi lén lút của Lục Ngộ Thanh đã lọt vào mắt của quản lý thư viện.

Anh ta giả bộ đi ngang qua, luồn ra phía sau Lục Ngộ Thanh, muốn nhìn thấy rõ anh đang làm gì, có ý đồ gì.

Chỉ thấy anh mở trình duyệt, tìm diễn đang trường, đăng ký tài khoản sau đó viết:

【 gạt người ta, khổ sở trong lòng, tịch mịch đêm, không người kể ra……】

Quản lý thư viện: “……”

Hiện tại mấy người trẻ tuổi, càng ngày càng văn vẻ.

Lục Ngộ Thanh không chú ý người phía sau mình, anh bình tĩnh, cẩn thận đánh chữ, thứ nhất là vì anh không quen đánh bàn phím lắm, thứ hai là vì anh sợ sẽ làm hư bàn phím. . Ra chương nhanh nhất tại ~ TR UMtгuyen. o r g ~

Đây là ý tưởng của chủ tịch clb đấu kiếm, kêu anh lên mạng hỏi mọi người. Vốn dĩ Lục Ngộ Thanh không chịu, anh không muốn đem chuyện cá nhân của mình lên trang mạng xã hội, thứ nhất là vì sợ bị xoi mói, thứ hai là sợ bị phát hiện.

Sau đó chủ tịch clb đấu kiếm phổ cập kiến thức cho anh biết, thế nào là diễn đàn nặc danh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.