Tự Mình Nuôi Sói

Chương 36



Editor: Á bì

Tiêu Thỏ chạy nhanh vào phòng tắm, lúc tắm rửa mới chú ý trên thân thể cô đầy vết thương, không khỏi nhíu mày, nếu Nguyễn Trác Hàng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô thì phải làm sao đây? Chọn một cái áo sơ mi nhìn tương đối nghiêm túc, sau khi xác định bộ quần áo này có thể che kín mấy vết thương của cô, cô mới cười một cách hài lòng.

‘Rầm rầm rầm’ chạy xuống lầu, trong tay còn cầm theo một cái túi sách nhỏ.

Vú Trương nghe thấy tiếng liền bước ra từ nhà bếp, “Chậm một chút.”

“Chào buổi sáng vú Trương!”

“Còn chào buổi sáng gì nữa! Đã trưa rồi, có đói bụng không, giờ ăn luôn nhé.”

“Không không, con muốn đi ra ngoài kiếm cái gì đó ăn, buổi chiều còn có tiết, tối con mới về ạ.”

Vú Trương nhíu mày nói, “Bên ngoài cái gì cũng mất vệ sinh, ăn một chút rồi đi cũng được mà?”

“Không cần đâu ạ, vú Trương, con đã có hẹn với người ta rồi.”

Vú Trương sửng sốt nhìn Tiêu Thỏ, chỉ sợ con bé nhìn bà như thế, chỉ cần cô lộ ra bộ dạng như thế này thì kiểu gì bà cũng đau lòng con bé, chuyện gì cũng nghe theo cô.

Một cô bé nhỏ đáng yêu như vậy, không ai có thể nhẫn tâm từ chối cô cả.

Đúng lúc này tin nhắn vang lên, Tiêu Thỏ nhìn nội dung, thì ra Nguyễn Trác Hàng đã đợi ở ngoài cửa rồi, Tiêu Thỏ lập tức nói với vú Trương, “Vú Trương, con đi đây ạ!”

Ở ngoài cửa Nguyễn Trác Hàng đang đứng dựa ở bên cạnh chiếc xe Jeep, như một vương tử rất cao quý, đột nhiên Tiêu Thỏ cảm thấy có chút mờ mịt, mù mờ đi tới bên cạnh anh, sờ cái xe thì phát hiện nó là thật, sờ người thì cảm thấy rất ấm. Vậy thì cái này không phải là nằm mơ rồi.

“Anh lấy xe ở đâu ra vậy?”

“Đón công chúa đi ăn trưa, thì làm sao có thể không có xe được chứ!”

Mặt Tiêu Thỏ đỏ lên, cảm thấy rất vui.

Mỗi cô gái đều muốn bản thân mình là công chúa, Tiêu Thỏ cũng không ngoại lệ, mà bây giờ bạn trai của cô lại nói cô là công chúa của anh, còn anh chính là vương tử, làm sao cô có thể không vui cho được chứ?

Câu chuyện cổ tích về cuộc sống của vương tử và công chúa, cô cũng có thể có riêng phiên bản dành cho mình.

Hai người đối mặt nhau đầy thâm tình, Nguyễn Trác Hàng đột nhiên hỏi, “Có đói bụng không?”

Không đợi Tiêu Thỏ trả lời, đột nhiên Nguyễn Trác Hàng xoay người mở cánh cửa ở bên cạnh ra, để Tiêu Thỏ bước vào, sau đó bản thân anh thì qua vị trí dành cho tài xế.

Tiêu Thỏ ngồi ở trong xe, cảm thấy có chút không thật, “Rốt cuộc xe này ở đâu ra vậy, không phải là anh trộm đấy chứ?”

Nguyễn Trác Hàng đành nở nụ cười, “Cô nhóc này sốt ngày cứ nghĩ chuyện gì không đâu vậy, đây là xe nhà anh, hôm nay anh muốn dùng nó không được sao?”

“À…vậy à!” Tiêu Thỏ vỗ ngực, cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Nguyễn Trác Hàng tập trung lái xe, tùy ý hỏi một câu, “Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?”

Tim  của Tiêu Thỏ ‘bùm’ một tiếng rơi xuống, con ngươi vì chột dạ mà cứ nhìn trái ngó phải, không nghĩ Nguyễn Trác Hàng sẽ hỏi như vậy.

“Cái đó, cái đó…” Tiêu Thỏ không biết nên nói dối như thế nào, đặc biệt người yêu cô còn là Nguyễn Trác Hàng, gấp đến độ đầu chảy mồ hôi.

“Muốn ăn cái gì?”

“Cái, cái gì cũng được.” Tiêu Thỏ đột nhiên bi thương phát hiện, cô thật sự không thể nào theo nỗi lối suy nghĩ của người nào đó.

Nhưng mà cũng không thể trách Nguyễn Trác Hàng được, đơn giản là do bộ dáng của Tiêu Thỏ, anh mới thật sự không đành lòng, nhưng mà anh muốn biết đáp án thì cũng sẽ biết thôi, cần gì phải ép Tiêu Thỏ nói dối anh! Ví dụ như cô vì chuyện của Sài Thiếu Kiệt mà nói dối anh, anh lại càng khó chịu hơn.

Qua một lúc, xe đã chạy tới trước cửa của một quán ăn, Nguyễn Trác Hàng để cho Tiêu Thỏ xuống xe trước, còn anh thì chạy tới chỗ đậu xe. Tiêu Thỏ đứng ở trước cửa nhìn lên, cảm thấy có chút không thích hợp, chờ tới lúc Nguyễn Trác Hàng đậu xe xong đi qua, thì hai tay cô cầm lấy tay áo anh, dựa vào người của anh nói, “Chỗ này không phải mắc quá sao?”

“Không mắc đâu!”

“A…”

Sau khi nghe thấy Nguyễn Trác Hàng nói giá cả không cao lắm, Tiêu Thỏ cũng hơi yên tâm, do mỗi lần ra ngoài ăn cơm với Nguyễn Trác Hàng đều là do anh trả tiền, anh vốn chưa bao giờ để cho cô phải ra tiền, cho nên cô rất lo, không biết anh có khả năng trả tiền cho mấy quán ăn có giá cao như thế này hay không.

Nói trở lại, Tiêu Thỏ cảm thấy nơi này rất tốt, khó trách Trác Hàng cứ muốn tới đây ăn, có một bức tường bao ở bên ngoài, hoàn toàn chặn lại những âm thanh ồn ào ở bên ngoài. Chỉ một lúc, đồ ăn cũng được mang lên, ở đây rất xem trọng việc trang trí, chỉ cần một mâm mới được đưa lên, nhìn màu sắc cũng đã làm cho khẩu vị của người ăn tăng cao.

Nhìn thấy bộ dáng ăn ngon lành của Tiêu Thỏ, tự nhiên anh cảm thấy rất vui vẻ, không ngừng gắp đồ ăn vào chén của cô, cô chỉ cần phụ trách ăn là tốt rồi.

Sau khi cơm no rượu say xong, Nguyễn Trác Hàng bưng một tách trà tinh tế lên nhấm nháp một chút.

Tiêu Thỏ cũng học bộ dáng của Nguyễn Trác Hàng, nhấp nhẹ lên thành ly, lập tức lè lưỡi, không ngon gì cả, trà này rất đắng.

Nguyễn Trác Hàng cười cười, dời mông của anh qua, hai người dán chặt nhau ở một chỗ, hai mắt đầy thâm tình nhìn cô, nói nhỏ, “Thỏ con ơi…”

Tiêu Thỏ luống cuống, cô đã quá quen thuộc với ánh mắt này, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt đó, mỗi lần như vậy đều đại biểu cậu chủ họ Nguyễn muốn ăn sạch cô, bình thường thì không sao cả, huống chi cái phòng nhỏ này cũng không tệ, không gọi phục vụ, thì mấy người phục vụ cũng không có lỗ mãng xông vào, nhưng chuyện chính là đêm qua đã có chuyện không tốt xảy ra, chứng cớ còn nằm ở trên người cô, cô tự nhiên sẽ không để cho Nguyễn Trác Hàng nhìn thấy được.

“Cái đó, chúng ta ăn xong rồi có phải là nên đi hay không?”

Nguyễn Trác Hàng nhíu nhẹ đầu lông mày, lập tức cười nói, “Gấp cái gì, thỏ con ngoan ngoãn mau đến đây để cho anh ôm nào.”

Tiêu Thỏ lùi lại hai bước nói, “Hay là chúng ta đi thôi! Em…em muốn đi dạo phố một chút.”

Nụ cười dịu dàng của Nguyễn Trác Hàng trầm xuống, tay vươn ra giữ chặt Tiêu Thỏ, để cho cô ngã vào lòng anh, cúi xuống hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô, gặm cắn.

Anh không phải kẻ ngốc, hôm nay lúc Tiêu Thỏ xuất hiện thì anh đã biết rồi, môi của cô làm cho người ta muốn cắn nát, còn có chút sưng lên nữa. Bộ dáng của cô như vậy rõ ràng muốn nói đêm qua cô đã bị người ta chà đạp rồi, mà người kia chắc chắn không phải là anh.

Trong mắt của anh tràn đầy ghen tị, nhưng lửa giận này không thể trút lên người Tiêu Thỏ được.

Đêm qua khi Tiêu Thỏ gọi điện cho anh, anh biết đã có chuyện không đúng rồi, cả đêm không dám cúp điện thoại, mà sáng hôm nay ở trường, Sài Thiếu Kiệt cũng không có tìm anh, anh cũng không có chủ động đi qua hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì.

“Ưm ưm…” Khi bàn tay của Nguyễn Trác Hàng vươn vào áo sơ mi của cô, Tiêu Thỏ mới hoàn hồn, giãy giụa kịch liệt.

Mặt của Nguyễn Trác Hàng âm trầm nói, “Em là của anh!”

Tiêu Thỏ run lên, không biết tại sao Nguyễn Trác Hàng lại biến thành bộ dáng khủng bố như vậy, nhưng cô vẫn là theo tâm ý của mình mà đáp lại anh, “Em vốn là của anh!”

Nguyễn Trác Hàng sửng sốt một lúc, đương nhiên là vì câu nói của Tiêu Thỏ.

Đúng vậy! Tiêu Thỏ đơn thuần như vậy, nếu lửa giận này muốn giáng xuống, thì cần gì phải đối với cô ấy như vậy! Dù chuyện đó có thật sự xảy ra, với tính cách của Tiêu Thỏ, cô không thể nào là người chủ động, cũng không có chuyện cô sẽ nguyện ý, chỉ có Sài Thiếu Kiệt bức ép cô mà thôi.

Anh chỉ đành thở dài kéo Tiêu Thỏ qua, thấy bộ dáng còn mê mang của cô, “Đi thôi! Không phải nói muốn đi dạo phố sao?”

“Vâng.”

Khi tính tiền, Tiêu Thỏ nhìn thoáng qua giá tiền, không nhịn được hơi chật lưỡi, nơi này không hề rẻ chút nào.

Hai người chạy xe tới đường dành riêng cho người đi bộ, Tiêu Thỏ thấy bộ dáng ăn nói nghiêm túc của Nguyễn Trác Hàng, lòng hơi sợ.

“Không phải anh đang tức giận đấy chứ?” Chẳng lẽ bởi vì cô mới từ chối anh?

“Không phải, em đừng có suy nghĩ nhiều, đi dạo thôi! Thích món gì thì cứ mua!”

Tiêu Thỏ gật đầu, nhưng toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt lên người của Nguyễn Trác Hàng. Mãi cho tới khi hai người tới ngoài cửa của một cửa hàng chuyên bán áo đôi cho tình nhân, Tiêu Thỏ mới ngó đầu nhìn xung quanh, cảm thấy cửa hàng tình nhân này quá đẹp.

Cô nháy đôi mắt to đầy khát vọng nhìn Nguyễn Trác Hàng, “Chúng ta cũng mặc một đôi đi được không?”

Nguyễn Trác Hàng nhíu mày, nhưng tất nhiên anh cũng không có từ chối.

“Vậy vào chọn thôi!”

Một lát sau, hai người đã mặc một bộ đồ đôi từ cửa hàng đi ra, trong tay còn cầm thêm một cái túi, Tiêu Thỏ cứ liên tục nhìn quần áo của hai người, cực kỳ vừa lòng. Lại nhìn cái túi trong tay của Nguyễn Trác Hàng, ngửa đầu cười nói, “Người ta chỉ cần nhìn chúng ta như vậy thì sẽ biết chúng ta là người yêu! Hơn nữa mua hai bộ chúng ta có thể mặc thường xuyên hơn.”

Nguyễn Trác Hàng xoa cái mũi nhỏ của Tiêu Thỏ, đột nhiên cảm thấy không thể tức giận với cô được.

Có một số chuyện, anh cần phải bí mật gặp mặt Sài Thiếu Kiệt để giải quyết mới được.

Mua xong một đống đồ, Nguyễn Trác Hàng trực tiếp dẫn theo Tiêu Thỏ đến rạp chiếu phim, Tiêu Thỏ nhìn ra ngoài cửa xe, thấy có rất nhiều học sinh cũng đã đến rạp chiếu phim rồi.

“Chúng ta không tới trường sao? Buổi chiều em còn phải lên lớp đấy!”

“Không phải anh đã nói với em sao, trường học tổ chức một hoạt động đó chính là xem phim?”

“Chính là chiều nay sao?”

“Đúng vậy!”

“A, đi nhanh lên một chút, chúng ta mau xuống thôi! A…sớm biết vậy chúng ta cũng nên đi mua một chút đồ vào đó ăn.”

“Bây giờ cũng chưa có trễ đâu.”

Nguyễn Trác Hàng mỉm cười nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, nhưng không biết tới lúc phim bắt đầu chiếu, chưa chắc cô còn có tâm tư ăn vặt nữa hay không, lần đầu tiên khi anh xem bộ phim này, anh đã bị làm cảm động đến mức rơi nước mắt đàn ông luôn, huống chi là Tiêu Thỏ, xem chừng chút nữa anh phải đi mua thêm khăn giấy mới được.

Tiêu Thỏ lôi kéo Nguyễn Trác Hàng tới siêu thị ở bên cạnh càn quét một trận, trong tay cầm một cái túi lớn, khi hai người trở lại rạp chiếu phim, thì học sinh đã đứng chật cứng.

Khi bọn họ tìm được lớp của mình, lúc tới gần, mỗi người đều như nuốt phải một quả trứng vịt, không thể tin nhìn hai người.

Trong lòng đã hô to: Cái này có phải đã quá đề cao tình yêu cô trò hay không đây.

Bình thường Sài Thiếu Kiệt sẽ không bao giờ đồng ý tham gia mấy cái hoạt động như thế này đâu, nhưng anh biết chắc chắn Tiêu Thỏ sẽ đến, cho nên anh cũng tới, sớm biết anh phải nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh không tới còn tốt hơn.

Sài Thiếu Kiệt bước lên, đứng trước mặt hai người, ánh mắt của hai người đàn ông đang giao chiến.

Tiêu Thỏ nhìn thấy Sài Thiếu Kiệt bước tới, tính tình vốn rất tốt của cô cũng không tránh khỏi phải thất lễ trước mặt mọi người, la lên, “Em đừng có xuất hiện trước mặt cô, nhìn thấy em, cô đã thấy ghét rồi.”

“Thỏ con, cô…”

Tiêu Thỏ hơi hất cằm, “Ghét nhất chính là em!” Quay đầu lại kéo tay của Nguyễn Trác Hàng, “Đi, chúng ta qua bên kia đi, em không thích nhìn thấy cậu ta, cậu ta rất đáng ghét.”

Nguyễn Trác Hàng bị bộ dáng chán ghét của Tiêu Thỏ làm cho cứng đờ, huống chi là Sài Thiếu Kiệt.

Đột nhiên anh nở nụ cười, mang theo tư thế chiến thắng nói với Sài Thiếu Kiệt, “Thỏ con đã biểu hiện tâm ý rõ ràng như vậy rồi, nên bất kể đêm qua cậu đã làm chuyện gì, thì mời cậu hãy thu tay lại đi, bằng không, đừng có trách tớ không khách khí.”

Lửa giận của Sài Thiếu Kiệt tăng vọt, cũng chế giễu lại, “Chỉ có người đàn ông như cậu mới có thể chịu được chuyện mình bị đội nón xanh mà còn có thể trưng ra bộ mặt tươi cười như vậy, giống như một con chó nhật đi theo sau cô ấy.”

‘Bốp’ một cái tát vang lên, vốn tưởng rằng không có mấy người chú ý tới ba người, bây giờ thì hay rồi, làm cho toàn thể học sinh đang có mặt tại rạp chiếu phim đồng loạt quay lại nhìn bọn họ.

Tiêu Thỏ kiên cường không để cho nước mắt chảy xuống, bộ dạng muốn khóc làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

Cô nói, “Tôi ghét cậu, ghét nhất chính là cậu, tôi không cho chép cậu nói Trác Hàng như vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.