Thẩm Thiệu Thanh khóc chán chê mới nhớ tới vết thương trên người y ngay tức khắc chùi nước mắt sau đó móc thêm một bình nước suối trong ngực đem cho Trương Nhị Bảo uống.
Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh nhét cái gì đó vào miệng cũng không để ý, tùy ý đem nước trong cái bình đó nuốt xuống.
Trương Nhị Bảo mặc dù ngốc nhưng vẫn cảm nhận được vết thương trên người y đang giảm đi trông thấy.
Nước suối Thẩm Thiệu Thanh cho Trương Nhị Bảo là hoàn toàn nguyên chất không hề pha thêm tí nước nào nên quá trình phục hồi cũng sẽ nhanh hơn.
Thẩm Thiệu Thanh sợ bị người khác chú ý tới mấy vết thương trên người Trương Nhị Bảo đang tan đi liền kéo y thuê xe về nhà.
Nhị Bảo, chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối đừng kể lại với mọi người trong nhà.
Kể cả chuyện ta cho ngươi uống thứ kia, biết không? Trên xe Thẩm Thiệu Thanh dùng khăn sạch đổ một chút nước suối lau đi miệng vết thương trên mặt Trương Nhị Bảo rồi dặn dò y.
Ta biết rồi, tức phụ Trương Nhị Bảo khàn khàn đáp ứng rồi lại im lặng hưởng thụ đãi ngộ trước giờ chưa từng có, hai mắt nhìn đăm đăm Thẩm Thiệu Thanh mãi đến khi Thẩm Thiệu Thanh nói nhắm mắt lại mới chịu thu lại ánh mắt ấy.
Hai người sớm đã cởi áo khoác ngoài vứt đi trên người bây giờ chỉ còn lại một kiện trung y màu trắng bên trong (áo lót).
Xe dừng lại ngoài cổng Trương gia Thẩm Thiệu Thanh liền đưa 4 văn tiền cho phu xe rồi mới đi vào nhà.
Trong nhà đều không thấy bóng dáng ai, có lẽ đều ra sau vườn để phụ nuôi gà và vịt rồi.
Thẩm Thiệu Thanh tranh thủ lúc này kéo Trương Nhị Bảo vào phòng thay một bộ y phục khác rồi lại rửa tay chân cho sạch sẽ nhìn qua chẳng khác gì ngày thường.
Ai đó? Tiếng mẹ Trương vang lên trước sân.
Chắc bà nghe thấy tiếng động nên mới quay về.
Thẩm Thiệu Thanh thanh thanh cổ họng đáp một tiếng sau đó liền nhìn thấy mẹ Trương bước tới: Sao hôm nay lại về sớm như vậy? Trước sân cũng không thấy đồ bán đâu, có chuyện gì xảy ra hay sao?
Không có gì a, ta mới nhớ được một chuyện cực kỳ tốt nên đã đem bán mấy thứ đó rồi, kể cả chảo cùng với bếp Thẩm Thiệu Thanh nói dối không chớp mắt.
Trương Nhị Bảo bên cạnh chỉ im lặng cúi đầu rửa chân không dám lên tiếng.
Là chuyện gì, rất tốt sao? Mẹ Trương có điều ngờ vực nhưng thấy Thẩm Thiệu Thanh nói đến thập phần điêu luyện nên dằn xuống nghi ngờ trong lòng.
Đúng vậy, là chuyện tốt.
Một lát ăn cơm xong ta sẽ cùng mọi người bàn chuyện kỹ hơn
Sau khi cơm nước xong xuôi, Thẩm Thiệu Thanh bị mẹ Trương thúc giục đành phải kể sơ sơ mọi chuyện: Vậy ngươi tính sau này làm gì? Nghe Thẩm Thiệu Thanh nói xong thì cha Trương là người hỏi trước.
Ta sẽ mở một tiệm ăn của riêng chúng ta, không cần phải chung đụng với bất kỳ một ai Đáy mắt Thẩm Thiệu Thanh thoáng lên một tia ngoan độc.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn còn có uẩn khúc.
Hắn sẽ không dễ dàng để cho kẻ sau lưng được ngư ông đắc lợi đâu.
Tiệm ăn? Chuyện này không thể nói là được đâu.
Đệ phu mở một quán ăn cần rất nhiều tiền nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu Trương Đại Bảo vừa nghe đến mở tiệm ăn liền hốt hoảng.
Đừng nói gì đến Trương Nhị Bảo ngay cả một nhà cũng đều há hốc mồm khi nghe hắn nói đến chuyện này.
Trong mắt đều là vẻ nghi hoặc không giấu được.
Thẩm Thiệu Thanh lấy lại tinh thần trấn an bọn họ: Đừng lo, ta đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ có cách.
Việc mọi người cần làm chính là chờ đợi mà thôi
Ngay trong ngày hôm đó Thẩm Thiệu Thanh đều vùi mình trong phòng nghiên cứu cách kiếm tiền.
Cách thì hắn có rất nhiều nhưng hiệu quả nhất có lẽ vẫn là bán công thức nấu ăn thì sẽ dễ hơn.
Nếu một món không được liền hai món rồi ba món.
Trong đầu hắn có cả 7749 công thức nấu ăn mà người ở đây chắc chắn sẽ không nghĩ ra được.
Nắm chắc được đáp án ngay hôm sau Thẩm Thiệu Thanh tự mình lên trấn một chuyến.
Trương Nhị Bảo ngốc nghếch bị bỏ lại nhưng hoàn toàn không phát hiện.
Hiển nhiên là bị Thẩm Thiệu Thanh lừa đi làm mấy chuyện giúp hắn sau đó mới lén đi.
Dẫn theo Trương Nhị Bảo cũng được nhưng Thẩm Thiệu Thanh sợ y nhìn lại nơi này sẽ để lại ám ảnh.
Dù sau này có thế nào Thẩm Thiệu Thanh cũng sẽ hảo hảo bảo vệ y bằng mọi cách.
Ngốc nghếch hay thông minh cũng được.
Miễn Trương Nhị Bảo vẫn là Trương Nhị Bảo thì hắn đều nguyện ý.
Thẩm Thiệu Thanh lên đến trấn liền đi đến một tửu lâu tương đối tốt nhất của trấn Ngọc Kỳ.
Hỏa ký thấy hắn bước vào liền đánh giá trên dưới hắn nhưng sau đó vẫn bước tới nhiệt tình hướng dẫn hắn đến bàn ngồi.
Thẩm Thiệu Thanh thấy thái độ phục vụ của hỏa kế liền tán thưởng cách quản lý của ông chủ nơi đây.
Sau khi nghe hỏa kế báo lên mấy món ăn Thẩm Thiệu Thanh liền gọi 3 món, hai mặn một canh.
Hỏa kế đáp ứng liền lui đi.
Đại sảnh tửu lâu cũng không đông khách lắm lác đác chỉ có vài người đến ăn.
Phần lớn cũng chỉ gọi vài cái màn thầu cùng một món mặn.
Chờ tầm nửa khắc mấy món Thẩm Thiệu Thanh gọi được hỏa kế bưng lên.
Thẩm Thiệu Thanh nhấc đũa ăn thử một miếng.
Món hắn gọi có tên là Mì Xào Thịt, Cá Chim Sốt Gừng, Canh Cá Dưa Chua.
Ba món này được xem như là ba món át chủ bài của quán rồi.
Vị cũng tương đối ngon có thể thấy trù bếp là một người tài giỏi và dành tâm huyết rất lớn vào từng món ăn.
Ăn ba món thì chỉ có món Cá Chim Sốt Gừng là hắn đánh giá không cao.
Cá chiên quá lửa, sốt thì hơi nhạt, căn bản không làm khơi dậy lên sự thèm ăn.
Thẩm Thiệu Thanh gác đũa nhấp một ngụm trà tráng miệng sau đó gọi hảo kế đến: Không biết có thể gọi ông chủ của cửa tiệm ra một chút được không? À, chỉ cần nói ta muốn bàn sinh ý với y là được.
Nếu không được liền cáo từ
Hỏa kế khó hiểu nhìn Thẩm Thiệu Thanh.
Trong lòng tuy nghi ngờ nhưng vẫn theo lời hắn mà truyền đạt lại ý cho chưởng quầy bên trong.
La chưởng quầy vừa nghe có một tên nông dân đến bàn chuyện sinh ý lập tức nhíu mày.
Cửa tiệm này được thiếu gia mở khắp các nơi trên cả nước.
Sinh ý đương nhiên rất tốt nhưng không biết dạo gần đây xảy ra chuyện gì mà các quán tửu lâu do thiếu gia quản lý đều vắng khách một cách kỳ quái.
Hỏa kế thấy La chưởng quầy nhăn mặt còn tưởng ông không thích nhanh chóng nói sẽ đuổi người kia đi để không bị hắn làm phiền.
La chưởng quầy kêu hỏa kế lại sau đó suy nghĩ liền tự mình đi ra đón tiếp.
Nghe một chút cũng không sao.
Biết đâu tên kia lại cho cửa tiệm một sinh ý không tồi.
………………….
…Mì xào thịt…
…Cá chim sốt gừng…
…Canh cá dưa chua….
Thẩm Thiệu Thanh xả được nỗi buồn trong người liền khoan khoái. Một đường đi thẳng về chỗ sạp bán hàng.
”Phía trước có đánh nhau kìa, mau tới xem chuyện gì”
Đang đi Thẩm Thiệu Thanh thấy có vài người trông có vẻ vội vàng. Người này nói người kia cứ thế chạy thẳng về phía trước. Thẩm Thiệu Thanh thấy nơi mà bọn họ đi tới giống chỗ hắn bày quán trong lòng liền có dự cảm không tốt.
”Tránh ra, làm ơn tránh ra” Thẩm Thiệu Thanh chạy theo đám người liền thấy một đám đông đứng san sát nhau đến chật cứng. Hiển nhiên là vây quanh nơi hắn bán bên trong còn vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng đập phá. Thẩm Thiệu Thanh nhìn đám người đứng xem liền tức giận vừa mắng vừa đẩy người ra, có mấy người biết hắn liền nhường đường cho hắn đi.
Trước mắt Thẩm Thiệu Thanh liền hiện ra khung cảnh hỗn loạn khiến hắn chết đứng. Bát đĩa bị đập nát, bánh quẩy cùng lương bì cuốn đều bị đạp đổ vương vãi khắp nơi bị kẻ dẵm người đạp trông cực kỳ bẩn thỉu. Nơi hỗn loạn đó còn có một Trương Nhị Bảo đang bị đám hán tử vây lại đánh đập, chửi rủa. Cả người y lấm lem vết bẩn, quần áo đầy dấu giày dẫm lên. Mặt cùng tay chân đều là máu và vết bầm tím.
”Ta đánh chết, đánh chết ngươi. Đồ thứ đần độn. Còn giữ hả, mau đem ra đây” Hán tử cao to trông cực kỳ bặm trợn dùng chân đạp lên người Trương Nhị Bảo, vài tên lâu la bên cạnh cũng đồng dạng đạp lên người y.
”Lũ khốn chết tiệt tụi bay. Chết hết đi”
Thẩm Thiệu Thanh cầm cây gậy dưới đất lên xông tới. Tiếng hét vừa kết thúc liền nghe được một âm thanh chói tai khác vang lên. Tên cao gầy gần nhất bị đập một gậy ngay gáy, một phát chí mạng hắn ta chỉ kịp hét lên rồi ngất xỉu.
Mấy tên khác thấy hắn xỉu có phần khựng lại không hiểu gì. Không kịp để mấy tên đó hiểu tình hình trước mặt hàng loạt tiếng la thất thanh của đồng bọn vang lên sau đó là tắt hẳn.
Hán tử đô con không hổ là lão đại. Thấy kẻ đánh ngất đồng bọn của hắn ta chính là Thẩm Thiệu Thanh liền chửi bới chân bước thẳng tới. Hắn ta nâng cái tay cuồn cuộn cơ bắp lên muốn túm lấy người Thẩm Thiệu Thanh nhưng ngoài mong chờ của hắn Thẩm Thiệu Thanh lách người sang bên phải đem gậy đánh úp hắn ta từ đây. Hán tửu đô con hơi giật mình nhưng phản xạ lại nhanh thoắt một cái đã né tránh đòn công kích của Thẩm Thiệu Thanh.
Mấy tên lâu la thấy lão đại bị tấn công liền xông lên bắt Thẩm Thiệu Thanh lại. Bọn chúng người đông căn bản không để Thẩm Thiệu Thanh vào mắt. Lại không ngờ Thẩm Thiệu Thanh cứ như con cá trạch luồn lách ngang dọc làm cách nào cũng không túm được một mẩu áo của hắn.
Thẩm Thiệu Thanh vẫn hướng tên đô con kia mà chạy tới trong mắt hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc gì. Tên đô con không coi ai vào mắt làm gì có chuyện sẽ sợ một ca nhi chân yếu tay mềm như Thẩm Thiệu Thanh.
”Chết đi”
Dứt lời Thẩm Thiệu Thanh lao vụt lên đem mấy tên lâu la mỗi tên đều nện một gậy toàn bộ đều hướng trên mặt mà đánh. Có mấy tên phản ứng chậm bị quật một gậy lên mặt hàm răng bị một gậy đó đánh cho gần như rơi ra hết, máu tươi chảy ồ ạt ra đầy đất không biết là của ai với ai.
Một tên rồi lại một tên liên tục có kẻ nằm xuống khiến tên đô con nãy giờ còn đang vênh váo tức khắc cảnh giác nhìn Thẩm Thiệu Thanh đang như bóng ma mà lao tới mình. Gậy trên tay Thẩm Thiệu Thanh sớm đã gãy nát, trên tay hắn hoàn toàn trống không. Hai tay cùng quần áo đều là máu, gương mặt vô cảm nhìn chằm chằm mục tiêu cuối cùng.
Mấy người qua đường nhìn cảnh tượng máu me sớm đã rời đi chỉ lưu lại mấy tên gan dạ đứng từ đầu tới cuối nhìn ca nhi có vẻ ngoài yếu ớt kia. Nếu đổi lại là bọn họ có khi đã bị đánh cho kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi.
Thẩm Thiệu Thanh móc lọ nhỏ đựng nước suối từ trong ngực ra uống sau đó chờ cho nhịp thở ổn định mới chậm rãi tiến đến gần tên đô con kia. Tên kia ban đầu thấy Thẩm Thiệu Thanh đánh hết đám lâu la có chút khiếp sợ nhưng qua một hồi dần bình tĩnh lại. Mấy tên kia chỉ là mấy con ma đói hắn ta quật nhẹ một cái bọn chúng cũng hấp hối rồi. Chẳng qua Thẩm Thiệu Thanh ăn may nên mới đánh thắng được bọn chúng mà thôi.
Nghĩ vậy hắn ta chấn định lại, không đợi Thẩm Thiệu Thanh đến trước mặt mình thị uy ba bước liền tiến sát lại trên tay cũng nắm chặt thành quyền chuẩn bị nện xuống trên mặt Thẩm Thiệu Thanh. Mấy kẻ vây xem nhanh chóng che mắt lại không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me kia.
Nào ngờ trước khi nắm đấm của tên kia đánh xuống mặt mình Thẩm Thiệu Thanh đã thẳng chân đạp vào hạ bộ của hắn ta. Một cước dùng toàn bộ sức lực và cơn tức giận đè nén nãy giờ. Phỏng chừng cả quãng đời còn lại hắn ta đừng mong đến việc có con. .
||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng |||||
Ai là nam nhân nhìn cảnh này mà không xót xa dùm. Người chân chính được lĩnh ngộ sát thương ấy còn tưởng rằng mình sắp chết rồi. Cơn đau bên dưới còn chưa kịp tan trên mặt hắn ta liền truyền đến từng trận đau đớn khác. Hắn ta thậm chí còn chẳng còn sức lực để kêu la. Trên mặt toàn bộ đều đánh đến biến dạng.
Thẩm Thiệu Thanh đánh đến đau tay liền dừng lại dùng chân đạp tên kia nằm rạp xuống đất. Mọi người vây xem còn tưởng chuyện này kết thúc rồi ai mà ngờ Thẩm Thiệu Thanh dơ chân lại bồi thêm một cú khác xuống hạ bộ hắn ta. Sau đó chạy đến nơi đồ ăn bị đạp nát hốt lấy một nắm to thứ màu trắng đem toàn bộ thứ đó chà xát khắp vết thương của tên kia. Những kẻ chứng kiến đều hít một hơi khí lạnh. Dù đã tận mắt thấy tên đô con bất tỉnh sau cú đạp thứ hai nhưng khi hắn ta bị Thẩm Thiệu Thanh chà thứ màu trắng ấy lên vết thương liền như bị phải bỏng mà tỉnh dậy miệng không ngừng khóc lóc cầu xin.
”Tức phụ”
Một tiếng tức phụ vừa vang lên lý trí của Thẩm Thiệu Thanh liền quay về. Cũng không thèm nhìn tên kia lấy nửa cái đã chạy thẳng đến chỗ Trương Nhị Bảo đang nằm. Thẩm Thiệu Thanh lau sạch muối trên tay rồi mới đỡ y ngồi dậy. Cố gắng tìm kiếm trên người xem có mảnh vải nào sạch sẽ hay không.
”N,ngươi dùng tạm cái này đi” Hóa ra là vị đại thẩm bán đậu phụ lúc trước. Thấy Thẩm Thiệu Thanh đang tìm khăn tay lau mặt cho Trương Nhị Bảo bà vừa lo vừa sợ móc khen tay trên người mình đưa cho hắn.
”Đa tạ” Thẩm Thiệu Thanh nói một tiếng với vị đại thẩm kia sau đó dùng khăn tay lau đi vệt máu đã khô dính trên mặt Trương Nhị Bảo.
”Tức…phụ ta, ta không để chúng lấy, lấy tiền…ta giữ r,rất chặt…” Trương Nhị Bảo hơi thở suy yếu nói từng chữ cho Thẩm Thiệu Thanh nghe. Sợ tức phụ không hiểu y còn đem túi tiền được che đến kỹ lưỡng trong ngực móc ra đưa cho hắn xem. Trương Nhị Bảo còn muốn nói gì đó liền cảm thấy trên mặt mình ấm nóng. Y ngước mắt lên mới thấy Thẩm Thiệu Thanh đang khóc.
”Tức phụ, khụ khụ n,ngươi đừng khóc, ta sẽ ngoan ngoãn mà…”
”Oaaaa, ngươi là đồ ngốc, là cái tên ngốc nhất trên đời này. Ta nói ngươi làm vậy hay sao, nếu bọn chúng muốn liền đưa hết đi hức hức tên ngốc, đồ ngốc, Trương Nhị Bảo ngươi là tên ngốc” Thẩm Thiệu Thanh ôm chặt Trương Nhị Bảo vào lòng khóc đến thương tâm trong miệng cũng chỉ nói được chữ hai chữ đồ ngốc cùng với tiếng nức nở.
Trương Nhị Bảo dùng sức ôm lại Thẩm Thiệu Thanh cũng không nói thêm một câu nào chỉ im lặng nghe hắn chửi mình.
………………….