Lúc Thiên Vũ Vũ Thần vào phòng, Mạc Tiểu Bắc giả làm đà điểu trùm kín mít trốn dưới chăn.
Đóng cửa lại, anh nhìn lướt qua chiếc chăn cuộn tròn thành một khối cùng thân hình nhỏ xinh dưới chăn, ánh mắt phức tạp nheo lại, nhịn không được khẽ thở dài đi vào phòng tắm.
Trong phòng lặng lẽ vang lên tiếng nước.
Mạc Tiểu Bắc trùm mặt bị nóng chảy mồ hôi, giật mình từ trong chăn nhô đầu ra, nhìn trần nhà thất thần.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng tay nắm cửa bị vặn, cô vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Thiên Vũ Vũ Thần mặc áo tắm đi ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Mạc Tiểu Bắc cuộn người trên giường đưa lưng về phía anh vẫn không nhúc nhích.
Ra ngoài gọi một cú điện thoại, sau đó bình tĩnh lên giường, tắt đèn đầu giường, căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của một người khác trong chăn, cơ hồ duỗi chân ra là có thể đụng tới, Mạc Tiểu Bắc cẩn thận không dám nhúc nhích, trừng mắt trong bóng đêm, không có chút mảy may buồn ngủ.
Qua rất lâu, bên cạnh lại không có động tĩnh gì.
Mạc Tiểu Bắc kinh ngạc chớp chớp mắt, sau một lúc lâu, mới chần chờ xoay người lại.
Bọn họ cách nhau cực kỳ xa, cô nằm bên mép trái, anh nằm bên mép phải. Anh cũng đưa lưng về phía cô, trong bóng đêm, đường nét lãnh ngạnh như vẽ, đường cong tuyệt đẹp trơn mượt, dưới chiếc áo tắm càng thêm cứng cỏi hữu lực.
Cô nhớ tới lời anh nói hôm nay, anh nói: “Hóa ra, là tôi sai rồi.” Loại biểu tình kia cực kỳ bi thương.
Cô không rõ, nhưng cũng đang hoài nghi lời nói của bản thân có phải nặng quá hay không.
Bất đắc dĩ lại cảm thấy áy náy vô cùng.
Trong lòng thúc giục, chần chờ xích lại gần, tay duỗi ra ngưng giữa không trung rất lâu mới rơi vào bên cạnh lưng anh, lôi kéo áo tắm của anh, nhỏ giọng gọi anh: “Thiên Vũ Vũ Thần?”
Thiên Vũ Vũ Thần đưa lưng về phía cô, không kiên nhẫn nhíu mày, sau đó lại nhắm mắt lại, không hề tính để ý tới.
Mạc Tiểu Bắc dừng một chút, lại kéo tiếp, giọng nói nghi ngờ: “Thiên Vũ Vũ Thần?”
Cô không tin anh đã ngủ say.
Cô nghĩ, có lẽ anh thật sự tức giận.
Kỳ thật, cô cảm thấy anh có lỗi, rõ ràng là anh dùng loại ngữ khí từ trên cao nhìn xuống nói với cô. Cô chỉ phản bác một chút, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, hôm nay hẳn nên cảm ơn anh chạy tới giúp cô.
Lại nhích tới phía trước một chút, cô duỗi ngón tay chọc chọc lưng anh, đầu ngón tay chạm vào chất liệu vải của áo tắm, chạm tới da thịt anh, cảm giác thực cứng.
“Này, sao anh biết hôm nay tôi về nhà?”
Tò mò đặt câu hỏi, trả lời cô là bóng đêm yên tĩnh.
Đợi một lúc lâu sau, cô tính tự hỏi tự đáp: “Cũng đúng, anh lợi hại như thế, vô cùng dễ dàng có thể tra ra được.” Giật mình, nhíu mi hoang mang: “Không đúng, anh không có việc gì tra tôi đang làm gì để làm chi chứ?”
Mở to hai mắt nhìn, cô dùng lực chọc anh: “Anh không phải đang giám thị tôi đó chứ?”
Nói xong, ngay cả cô cũng có điểm bội phục sức tưởng tượng của bản thân.
Đơn giản ngồi dậy ngồi xổm sau lưng anh, ôm đầu gối giống như bà già thao thao bất tuyệt: “Vẫn là cám ơn anh, hôm nay anh thay tôi giải vây, tôi rất vui. Chỉ là anh không cần đưa quà cáp quý giá như thế, chỉ cần giả bộ một chút là được, bày tỏ là được rồi, anh như vậy, về sau tôi làm sao trả lại cho anh. Còn nữa, anh không nên tặng Tiểu Nam xe, em ấy bình thường tùy hứng, tôi sợ em ấy sẽ gây chuyện. Anh tìm lý do lấy trở về có được hay không…” Tựa hồ cũng biết rằng không tốt, cô túm tóc gãi, tiếp tục nói: “Nếu không tôi mua quà khác thay cũng được.”
Nói hồi lâu, anh vẫn như cũ không nhúc nhích, cô gãi đầu phiền não nói: “Anh không phải ngủ thật rồi đó chứ.”
Vẫn như cũ không nhúc nhích, cô nổi giận nằm xuống, lại phát giác hai người dựa vào nhau quá gần. Cô có thể rõ ràng ngửi được mùi hương thoang thoảng phát ra trên người anh.
Cô co chân, hai đầu gối hơi hơi động là có thể đụng tới eo anh.
Đầu cô nằm trên gối mềm mại, không ngờ mặt trên như thế lại tỏa ra mùi thơm ngát, mái tóc dài của cô tản mát trên gối, cùng tóc của anh hòa cùng chỗ.
Chóp mũi tràn đầy mùi dầu gội đầu phát ra từ trên tóc anh.
Đột nhiên cảm thấy cực kỳ nóng, cô phiền toái ngồi dậy, xấu xa đi chọc lét anh, tức giận xấu xa gọi: “Anh ngủ thật rồi à!”
Cô cơ hồ dán trên lưng anh, mùi thơm cơ thể thiếu nữ như có như không bay vào chóp mũi, sợi tóc mềm mại của cô rơi vào trên cổ anh, giống như một bàn tay nghịch ngợm hết lần này tới lần khác kích thích sợi dây đàn trong lòng.
Hạ thân bỗng nhiên căng thẳng, anh nhíu mày thấp giọng rủa một tiếng, đột nhiên xoay người áp Mạc Tiểu Bắc đang không hiểu gì dưới thân.
Tình huống thay đổi nhanh quá mức khiến cho Mạc Tiểu Bắc ngẩn ngơ, thân hình cao lớn che ở trên người khiến cho cô không khỏi thấy sợ hãi. Trong bóng đêm, cô nghe được hô hấp của anh có chút kịch liệt, khí thế bức người cùng hai tròng mắt tối đen phát sáng.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh như là nước nóng, giống như muốn đốt cô cháy sạch sẽ.
Thế mới biết sợ hãi, cô dùng lực đẩy anh, xoay đầu lên án: “Anh giả bộ ngủ!”
Anh nắm cằm ép cô nhìn thẳng, hơi thở nóng hổi thổi trên da thịt, dẫn tới một trận sợ run, cúi đầu, cơ hồ đụng tới môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Mạc Tiểu Bắc, em đây là đang dụ dỗ tôi.”
Mạc Tiểu Bắc kích động kháng cự, cơ hồ gấp đến độ sắp khóc. “Không phải, anh mau tránh ra.”
“Không phải?” Anh nhíu mày, giọng nói khiêu gợi rối tinh rối mù: “Như thế, mục đích em đánh thức tôi là gì?”
“Tôi tưởng anh giận.” Mạc Tiểu Bắc ngàn vạn lần ủy khuất.
“Ồ..?” Anh cười nhẹ, vùi đầu đến bên tai cô, hơi thở thổi lên vành tai trắng nõn của cô, khàn khàn khẽ hỏi: “Sau đó?”
Bên tai ẩm ướt nong nóng, cảm giác cực kỳ quái dị, lại cũng không nghĩ nhiều, nhíu mi tiếp tục nói: “Tôi không rõ lời anh nói hôm nay.”
Anh sửng sốt, tiếng cười nhẹ vang lên, một tay nắm ở eo cô, không chút để ý hỏi: “Nói cái gì?”
Mạc Tiểu Bắc cơ hồ đã quên tình cảnh của bản thân, cực kỳ dùng tâm nhớ lại: “Anh nói, hóa ra anh đã sai rồi.” Cô đột nhiên xoay mặt nhìn anh: “Sai cái gì rồi?”
Cánh môi mềm mại không lưu tâm kề sát qua vành tai, cô quay sang, bốn mắt nhìn nhau, môi của anh gần trong gang tấc.
Hơi thở hòa quyện cùng một chỗ, lúc này cô mới phản ứng kịp, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, bối rối muốn đứng dậy, lại một lần nữa bị anh nặng nề áp dưới thân.
Mạc Tiểu Bắc sợ hãi không hiểu, đáy mắt kinh hoảng: “Thiên Vũ Vũ Thần, anh buông, đừng quấy.”
Anh tà mị cúi người, đôi mắt tối đen tràn đầy cướp đoạt, khàn khàn cười nhẹ: “Tiểu Bắc, tôi không phải em, chỉ biết làm thật.”
Cô gắt gao túm chặt góc tay áo anh, cơ hồ muốn khóc: “Buông, tôi sẽ không chọc anh nữa.”
Ánh mắt Thiên Vũ Vũ Thần chớp lóe, bàn tay to từ trên cao đi xuống thăm dò vào trong quần áo cô, chạm được da thịt ngây ngô sợ run, trong cổ căng thẳng, kìm nén mở miệng, “Đã chậm rồi.”