Mấy người bi phẫn vạn phần, nhưng lại tự biết không hề có chút sức chống đỡ. Cái kia đệ tử dẫn đầu sắc mặt như tro tàn, đỏ mắt lên tiếng: “Nếu ta có thể thỏa mãn điều kiện của ngươi, ngươi có thể thả Nhân sư thúc hay không?”
Thư Khinh Thiển nhìn động tác của Mặc Quân trong lòng cả kinh, nhưng nàng tin tưởng Mặc Quân sẽ không làm bừa, vì vậy vẫn mặt lạnh không lên tiếng, thái độ không tỏ rõ ý kiến.
Đệ tử kia lấy ra túi chứa đồ, mở ra, bên trong chỉ có hơn một ngàn viên linh thạch hạ phẩm, cùng hơn tám trăm viên linh thạch trung phẩm. Còn lại thượng vàng hạ cám là một ít linh thảo, nhưng cũng được một cây cấp sáu Thiên Tâm Thảo, chính là nguyên liệu luyện chế Ly Vẫn Đan, nhìn dáng dấp tựa hồ vừa mới hái không lâu.
Thư Khinh Thiển có chút chấn động, nhưng như trước là một bộ vẻ mặt bất mãn. Mặt sau mấy vị đệ tử thấy, cũng đem túi chứa đồ lấy ra, nhìn dáng dấp đều là toàn bộ gia sản của bọn họ. Nhưng bọn họ ngoại trừ đối với Thư Khinh Thiển các nàng phẫn hận, lại không có một tia không nỡ tâm ý, trái lại căng thẳng nhìn Từ Nhân Châu còn đang đau đớn nằm trên đất.
“Khinh Thiển, không nghĩ tới nàng diễn kịch giỏi như vậy, ta tự nhận không bằng.” Mặc Quân khẽ truyền âm một tiếng.
Thư Khinh Thiển nghe được thân thể nhẹ run lên, trên mặt suýt chút nữa liền phá công. Cái gì mà tự nhận không bằng! Mặc Quân bên kia giả vờ chế trụ Từ Nhân Châu, kỹ năng diễn trò chỉ có hơn không kém!
Hạ Tâm Nghiên cũng phối hợp thêm mắm dặm muối: “Chậc chậc, cũng thật là nghèo túng, ta đều nói rồi, trực tiếp giết hết, cướp hết là được rồi, nhìn qua cũng không thu hoạch được gì nhiều.”
Văn Uẩn Nhi nhịn không được kéo Hạ Tâm Nghiên một cái. Hạ Hành không vẻ mặt gì, tựa hồ đang cảnh giác nhìn xung quanh, Văn Hiên lại trợn mắt ngoác mồm mà nhìn một màn này.
“Đồ đều cho các ngươi, mau thả Nhân sư thúc!” Đám đệ tử oán hận mở miệng.
Chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng ho khan, nam nhân mặc áo bào xám chậm rãi bước ra, thoạt nhìn tinh thần có chút uể oải, sắc mặt trắng bệch, nhưng trên người khí độ lại rất nhu hòa, nhìn không ra một tia khí tức sắc bén, cùng Nguyệt Thường có chút tương tự.
“Mấy vị tội gì dồn ép không tha, nơi này đã là sơn cùng thủy tận, cũng không có đồ vật gì đáng giá. Nhân Châu nợ các vị, chúng ta có khả năng, đều đã đưa ra trả, nếu như các vị còn không chịu thu tay lại, Lưu Niên chỉ có thể liều chết đến cùng.” Âm thanh ôn hòa trong trẻo, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng quanh thân linh khí đã bắt đầu rung chuyển. Dĩ nhiên là cao thủ Phân Thần đỉnh cao, xem ra chính là sư tôn của Từ Nhân Châu.
Mặc Quân buông tay thả ra Từ Nhân Châu, ngồi xếp bằng xuống, hai tay điểm lên phía sau lưng hắn, một luồng linh khí lập tức truyền vào. Hai người áo bào tung bay, theo gió mà lên, Từ Nhân Châu nguyên bản sắc mặt tái nhợt cấp tốc hồng hào, tràn đầy sinh khí.
Nhìn Mặc Quân hành vi, Thư Khinh Thiển biết người các nàng cần gặp đã xuất hiện rồi. Vì phòng ngừa Lưu Niên không rõ chân tướng ra tay, nàng dời bước che ở trước Mặc Quân.
Lưu Niên thoáng kinh ngạc, trong tay linh lực buông xuống, ra hiệu đệ tử dừng lại, nhìn các nàng không chớp mắt.
Không tới chốc lát Mặc Quân triệt chưởng đứng dậy, Từ Nhân Châu phun ra một ngụm trọc khí, tinh thần phấn chấn, không thể tin tưởng nói: “Trong cơ thể ta linh căn tạp chất cư nhiên được thanh tẩy, kinh mạch ứ trệ cũng được đả thông. Thư cô nương, Mặc cô nương, đa tạ các ngươi.”
Thư Khinh Thiển lúc này không để ý một đám người đang hết sức kinh ngạc kia, vội vã tiến đến lau mồ hôi cho Mặc Quân, lại âm thầm đút nàng một viên cấp tám dưỡng linh đan. Mãi đến tận Mặc Quân vỗ về nhìn nàng một cái, mới quay đầu chuẩn bị giải thích.
Nhìn một màn này, Hạ Tâm Nghiên mấy người lắc đầu, Văn Hiên cũng càng trố mắt không biết đang xảy ra chuyện gì.
Thư Khinh Thiển mặt đầy áy náy đối Lưu Niên thi lễ: “Lưu chưởng môn, vừa rồi có chút mạo phạm, thật sự bất đắc dĩ, chỉ là cấp kẻ khác nhìn, chúng ta cũng không có ý đả thương các người, mong ngài cùng quý đệ tử thông cảm.”
Lưu Niên ngẩn ra, lại phát hiện ẩn nấp thật xa phía sau còn một đám người khác, thực lực đều không tầm thường. Hắn một cái Phân Thần đỉnh phong vậy mà đến giờ mới phát giác, các nàng lại biết từ lâu, thật sự là khó có thể tin được. Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn các nàng, ngoại trừ bạch y nữ tử thực lực giấu kín, những vị khác cao nhất cũng chỉ Nguyên Anh trung kỳ. Lẽ nào nữ tử áo trắng tu vi trên cảnh giới Phân Thần?
“Thì ra là như vậy, đã là hành động bất đắc dĩ, các vị lại giúp Nhân Châu, chúng ta cảm kích không kịp, tại sao trách tội? Chỉ là nhóm người kia là ai?”
“Cụ thể không biết, bất quá hẳn là người quen cũ.” Mặc Quân khẽ nhìn Từ Nhân Châu.
Từ Nhân Châu cả kinh: “Ngươi là nói, Lưu Cửu đám người kia? Chúng ta cư nhiên bị theo dõi rồi!”
Nếu như để Thủy Vân Tông phát hiện, nhóm người Thư Khinh Thiển biết được Phù Đồ Môn tồn tại, Thư Khinh Thiển còn đến cứu Lưu Niên, hậu quả thật sự nghiêm trọng.
Từ Nhân Châu hối hận chính mình lỗ mãng, áy náy mở miệng: “Từ Nhân hồ đồ, ta không nên kéo các vị vào mớ phiền phức này.”
“Bỏ đi, những tên kia hẳn là trở về cấp báo Thủy Vân Tông, xem như vừa rồi chúng ta diễn một màn cũng lừa được bọn họ, chờ xem kế tiếp sự.” Mặc Quân khoác tay.
Lưu Niên hơi hơi nở nụ cười: “Vị đạo hữu này nói đúng, chuyện hôm nay coi như bỏ qua. Nhưng ân tình của các vị, tại hạ không thể quên. Không biết các đạo hữu nói chuyện kế tiếp chính là?”
Thư Khinh Thiển nghiêm nghị nói: “Tuy nói vừa nãy đoạt bảo là danh nghĩa, nhưng vãn bối lần này đến đây xác thực là muốn mượn một thứ.” Sau đó truyền âm cấp Lưu Niên bốn chữ ‘Phù Đồ xá lợi’.
“Thư cô nương?”
“Thiển Thiển?”
Từ Nhân Châu cùng Hạ Tâm Nghiên đều có chút không hiểu ra sao, thế này sao lại là chính sự?
Mặc Quân ra hiệu bọn họ bình tĩnh đừng nóng, nàng biết Thư Khinh Thiển nói như vậy, tự có đạo lý của nàng ấy.
Lưu Niên vốn là nhất quán lạnh nhạt ôn hòa, hai mắt bỗng nhiên trợn to, mày kiếm nhíu lên, đầy mặt khó có thể tin được, tựa như kinh hỉ lại tựa như lo âu.
Từ Nhân Châu có chút nóng nảy, đến cùng Thư cô nương nói cái gì nhượng sư tôn thất thố như thế. Giữa lúc hắn chuẩn bị hỏi dò, Lưu Niên mặt đầy phức tạp mở miệng: “Nhân Châu, mang khách nhân đi nghỉ ngơi. Thư cô nương muốn mượn vật ấy, xin mời đơn độc theo ta.”
Thư Khinh Thiển gật gật đầu, chuẩn bị đi theo Lưu Niên nhập điện, Mặc Quân cầm lấy tay của nàng, không cho phép phản bác đi theo nàng, Hạ Tâm Nghiên, Văn Uẩn Nhi Văn Hiên đều lên tiếng ngăn cản, lo âu nhìn Thư Khinh Thiển.
Lưu Niên quay đầu lại liếc nhìn các nàng một cái, “Chư vị yên tâm, ta sẽ không đối Thư cô nương làm gì, càng sẽ không lấy oán trả ơn.”
Thư Khinh Thiển cười nói: “Các ngươi đừng căng thẳng, trong lòng ta nắm chắc. Mặc Quân, nàng cùng Tâm Nghiên trước theo Nhân Châu đi nghỉ ngơi, ta rất nhanh trở lại, nàng đừng lo lắng.”
“Ta chờ ở bên ngoài.” Nói xong Mặc Quân như một tượng điêu khắc đứng trước cửa điện, nhắm mắt không nói.
Thư Khinh Thiển vừa bất đắc dĩ lại tâm ấm, không thể làm gì khác hơn là nhìn Lưu Niên nói: “Chưởng môn đừng để ý, nàng chính là tính tình này, chúng ta đi vào trước.”
Ánh mắt Lưu Niên quét qua hai nàng, cười nhạt gật đầu.
Hạ Tâm Nghiên thấy thế thoải mái cười nói: “Được rồi, chúng ta đi uống trà, không sao rồi không sao rồi!”
Văn Uẩn Nhi rất là tán thành, theo Hạ Tâm Nghiên lôi kéo, chuẩn bị cùng Từ Nhân Châu rời đi.
Văn Hiên có chút gấp, “Các ngươi đều không lo lắng sao, vạn nhất Lưu Niên chưởng môn kia nổi lên ác ý, Khinh Thiển làm sao bây giờ?”
Văn Uẩn Nhi gật đầu: “Dĩ nhiên lo lắng, nhưng có Mặc tỷ tỷ ở, Thư tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không có việc. Bất quá Văn Hiên, huynh làm sao đổi giọng gọi Thư tỷ tỷ là Khinh Thiển rồi?”
Văn Hiên mặt có chút đỏ lên, nỗ lực trấn định: “Huynh cũng không so với nàng nhỏ hơn bao nhiêu, một đại nam nhân gọi nàng tỷ tỷ nhiều khó chịu, lại không giống muội là tiểu nha đầu mới mười sáu tuổi.”
“Hừ, huynh cũng bất quá mười bảy, cái gì đại nam nhân!” Văn Uẩn Nhi rất bất mãn, lôi kéo Hạ Tâm Nghiên liền đi.
Hạ Tâm Nghiên thoáng nhìn Văn Hiên, có chút nhíu mày, chỉ hy vọng nàng đoán sai rồi, nếu không Mặc Quân sẽ….
Lúc này Văn Hiên cũng không biết trong lòng Hạ Tâm Nghiên ý nghĩ, ngoại trừ lo lắng, hắn còn có chút phiền muộn. Thư Khinh Thiển đối Mặc Quân thái độ làm cho hắn hơi nghi hoặc, luôn cảm giác Thư Khinh Thiển đối với nàng ấy rất đặc biệt. Dung túng nàng ấy lên phi kiếm, vừa rồi Mặc Quân trị thương cho Từ Nhân Châu, chỉ là phí chút linh lực, Thư Khinh Thiển liền căng thẳng thành dáng vẻ kia, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy Mặc Quân. Rõ ràng cứng rắn không cho mọi người theo vào điện, nhưng đối Mặc Quân lại ôn ngôn khuyên bảo, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Cái cảm giác này thật giống như là đạo lữ, không, liền đạo lữ cũng không sánh nổi. Văn Hiên mãnh liệt lắc đầu đem loại ý nghĩ này ném ra, làm sao có khả năng, chính mình gần nhất có chút suy nghĩ lung tung rồi, bình phục hảo tâm tình đuổi theo Văn Uẩn Nhi các nàng.
Thư Khinh Thiển đi theo Lưu Niên tiến vào đại điện, Lưu Niên thẳng tắp nhìn nàng, âm thanh như trước vững vàng: “Thư tiểu hữu, có thể hay không nói cho ta, ngươi dựa vào cái gì nhận định ta có Phù Đồ xá lợi?”
“Chẳng lẽ nói, nơi này không phải Phù Đồ Môn sao? Từ Nhân nhưng là cùng ta nói rõ rồi, hắn không đến mức nói dối đi?” Thư Khinh Thiển vẫn là không chút hoang mang, bình tĩnh đối đáp.
“Tiểu hữu hẳn phải biết, Phù Đồ Môn đã bị tiêu diệt hơn năm mươi năm, chúng ta có phải hay không, đã không ý nghĩa. Huống hồ, năm đó Phù Đồ Môn cường thịnh cũng không có người nghe thấy Phù Đồ Môn có cái gì xá lợi, tiểu hữu chẳng lẽ là bị người lừa?”
“Đúng, các ngươi có phải Phù Đồ Môn hay không, đối với người khác không ý nghĩa gì, thế nhưng đối với người đã nói cho ta Phù Đồ xá lợi mà nói, lại là ý nghĩa trọng đại.” Thư Khinh Thiển nhìn hắn lãnh đạm con mắt, từng chữ từng câu chậm rãi nói.
Lưu Niên con ngươi đột nhiên rụt lại, cũng không còn cách nào duy trì hờ hững, sắc mặt kịch biến, âm thanh đột nhiên cất cao: “Ngươi đến cùng là ai? Ai nói cho ngươi Phù Đồ xá lợi? Người đó ở nơi nào?” Giơ tay liền muốn chụp vào Thư Khinh Thiển, cùng lúc đó một đạo màu trắng tàn ảnh cực nhanh lóe qua, giơ tay đánh văng ra Lưu Niên, nàng đem Thư Khinh Thiển bảo hộ ở phía sau, một đôi mắt lạnh lùng quét nhìn hắn.
Lưu Niên lùi lại mấy bước, trong lòng mạc danh kinh hãi, nữ nhân này tu vi sâu không lường được! Hắn cũng ý thức mình hơi thất thố, vội vàng chắp tay: “Xin lỗi, ta chỉ là có chút kích động, cũng không phải có ý thương tổn tiểu hữu, Mặc cô nương thứ lỗi!”
Thư Khinh Thiển khẽ cười, lôi kéo tay của Mặc Quân nhẹ nhàng lắc lắc, “Mặc Quân, ta không có chuyện gì, nàng đừng nóng giận.”
Mặc Quân thấy nàng tựa hồ đang làm nũng, trên mặt còn treo đầy ý cười. Có chút oán trách trừng nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, thoáng lui về, đứng ở bên người Thư Khinh Thiển.
Thư Khinh Thiển ôn thanh nói: “Lưu chưởng môn không nên gấp, ta nhượng người kia cùng ngươi đưa tin.” Nói đoạn, Thư Khinh Thiển lấy ra Ngọc truyền tin, bắt đầu truyền vào linh lực, chỉ chốc lát sau một giọng nữ mềm nhẹ truyền ra, “Thiển Nhi, các con hiện tại ở đâu? Có thuận lợi không? Có hay không gặp phải nguy hiểm?”
Thư Khinh Thiển nhẹ giọng nói: “Nguyệt di, con không có chuyện gì, con gặp được một đạo sĩ, tựa hồ là cố nhân của Nguyệt di, con để hắn nói chuyện cùng người, được không?”
Lưu Niên vừa nghe đến âm thanh kia, liền cả người run lên. Khi nghe đến Thư Khinh Thiển kêu người kia Nguyệt di, liên tay chân đều run cầm cập đứng dậy, con mắt đỏ chót, run rẩy môi nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Nguyệt Thường bên kia có chút kỳ quái, nàng chưa từng nói qua có cố nhân là một đạo sĩ, Thiển Nhi là gặp phải ai?
“Xin hỏi vị cố nhân nào?”
Nửa ngày đều không nghe đối phương đáp lời, Nguyệt Thường có chút gấp, người kia làm sao không lên tiếng? Vừa mới vội vã mở miệng, liền nghe đến một thanh âm khàn khàn nghẹn ngào: “Tiểu… Thường……”
Nguyệt Thường phút chốc nảy lên, trợn to hai mắt, gắt gao cầm lấy Ngọc truyền tin. Âm thanh này, danh xưng này,làm sao có khả năng! Nàng cả người chấn động, một tiếng ‘Tiểu Thường Nhi’ vượt qua xa xôi thời gian xuyên thấu mà đến, thẳng tắp nhập trái tim của nàng. Nàng đưa tay gắt gao nắm ngực, chỉ có thể nghe thấy chính mình dày đặc mà gấp gáp tiếng thở dốc.
– —————————-
P.S Tiểu Uẩn Nhi mới 16 tuổi? Nghiên Nghiên ngươi chuẩn bị vào cục công an đi -))