Ước qua nửa canh giờ, Hạ Tâm Nghiên liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một vùng thung lũng, không giống bên này một đường núi non trùng điệp, bên kia có vẻ rất an lành, thung lũng ba mặt núi vây quanh, nơi cốc khẩu có một vùng đất rộng rãi, mặt trên trồng rất nhiều hoa lê, bởi vì được linh khí tẩm bổ, hoa nở rất đẹp, óng ánh trắng noãn sắc màu rực rỡ. Trên đất trải một tầng cánh hoa mỏng manh, xa xa nhìn tựa như tuyết trắng hạ xuống, rơi đầy cành cây ngọn cỏ, lung linh mỹ diệu. Trong cốc bị một tầng sương mù bao phủ, ngăn cách ngoại giới dò xét nhìn vào.
Hạ Tâm Nghiên không khỏi ca ngợi: “Thật đẹp, không nghĩ tới Thiển Thiển ngươi ở chỗ tốt thế này!”
Nói đoạn, liền lôi kéo Văn Uẩn Nhi rơi xuống, lúc chuẩn bị đi vào lại nhớ tới, nơi này hẳn là có chướng ngại, quay đầu ra hiệu Thư Khinh Thiển dẫn đường.
Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân tiến vào rừng hoa lê. Hạ Tâm Nghiên Văn Uẩn Nhi ở phía sau, Hồng Loan ở giữa, Mặc Quân đi sau Thư Khinh Thiển nửa bước, vừa đi vào cốc khẩu liền ngửi được mùi hoa lê thanh nhã, mấy người đều cảm thấy thả lỏng không ít, rất thoải mái.
Mặc Quân ánh mắt nhu hòa nhìn Thư Khinh Thiển: “Đây là trận pháp do nàng bố trí?”
“Ân, ta tốn rất nhiều tâm tư đấy.” Thư Khinh Thiển có chút hưng phấn, con mắt đều sáng.
“Thư tỷ tỷ, đây là trận pháp gì? Muội không thấy được.”
“Ta dựa trên nền tảng Hư Vô Trận mà biến ảo thành, gọi là Hoa Lê Kính. Nếu người ngoài đi vào, không cẩn thận giẫm sai trận vị, hoa lê xung quanh liền sẽ phát sinh thay đổi, giữa hư hư thật thật không ngừng biến hóa, đồng thời kích phát Đại trận phòng ngự trong cốc. Rừng hoa lê ban đầu hương thơm có tác dụng an thần thư giãn, nhưng một khi trận pháp kích phát, hương thơm này sẽ trở nên nồng đậm, nhượng người mơ màng muốn ngủ, thần thức phập phù, dần dần sẽ quên chính mình đang ở nơi nào. Nếu có người cưỡng ép phá trận, những hoa lê này đều biến thành ám khí.”
“Nghe tới rất lợi hại, không ngờ Thiển Thiển cũng nham hiểm như vậy a.”
“Nếu người đến không có ác ý, trong cốc sẽ thả hắn rời đi, nếu có mưu đồ riêng, liền phải chịu trừng phạt.” Mặc Quân tiếp lời nói.
Thư Khinh Thiển nghe vậy mỉm cười nhìn Mặc Quân, nàng ấy quả nhiên cái gì đều biết.
“Được rồi, ta chỉ đùa giỡn, nhanh đi vào thôi, đến cốc khẩu rồi.” Hạ Tâm Nghiên khoát tay nói.
Xuyên qua kết giới, năm người đi vào Phiên Vân Cốc, chỉ thấy mặt phía bắc có một tòa đại viện, kiến trúc đơn giản nhưng rất khác biệt, mặt trước có xếp đặt một trương bàn đá, mặt sau là một mảnh rừng trúc. Chiếc cầu gỗ nối liền sân nhỏ và đình hóng gió, dưới cầu dòng nước là từ tòa thác trên cao đổ xuống. Thoạt nhìn không giống nơi tu sĩ bình thường trú ngụ, mà tựa như nơi ẩn sĩ ẩn cư. Bốn phía một mảnh tĩnh nhiên, vừa đặt chân vào liền rời xa trần thế náo động.
Mặc Quân nhìn cảnh sắc trước mắt, lại nhìn Thư Khinh Thiển sắc mặt vui vẻ, bước chân không khỏi nhanh hơn. Thư Khinh Thiển đối với nàng cười cười, mở miệng hướng về phía phòng nhỏ chuẩn bị kêu Nguyệt di, liền nghe cửa cọt kẹt một tiếng vang lên. Nữ nhân mặc tố y đẩy cửa bước ra, nàng sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi, cả người tuy gầy gò nhưng lại lộ ra một phen khí chất thanh nhã.
Nàng có chút sốt ruột đánh giá Thư Khinh Thiển, một lát sau thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng đã trở về rồi, con cũng biết ta có bao nhiêu lo lắng, làm sao đều đi hơn nửa tháng mới trở về. Quả thực là càn quấy!”
Trong lời nói tuy có trách cứ, nhưng lại mang theo tia ôn nhu trìu mến. Thư Khinh Thiển chạy nhanh đi qua, có chút lấy lòng kéo ống tay áo của nàng: “Nguyệt di, là con khiến cho người lo lắng, người nhìn con đi, con không phải rất khỏe sao? Hơn nữa đã lên được Kim Đan trung kỳ, quan trọng nhất chính là kết giao được mấy vị bằng hữu tốt, các nàng còn giúp con tìm được đồ vật chữa bệnh cho người.”
“Ta liền biết con là vì cái này, may là vô sự, nếu không con bảo ta làm sao ăn nói với mẫu thân con. Bất quá Thiển Nhi rốt cục kết giao được bằng hữu, con đã mang theo các nàng đến đây, chứng tỏ vô cùng tín nhiệm, còn không mau giới thiệu cho Nguyệt di biết.” Nguyệt Thường ánh mắt thoáng nhìn sang mấy vị khách nhân, ngoại trừ một nữ hài là người phàm, còn lại ba người tu vi đều trác tuyệt, dung mạo cũng rất xinh đẹp.
Thư Khinh Thiển chỉ vào Hồng Loan, tâm tình lại thấp xuống: “Đây là nữ nhi của Khang thúc, trước con có nhắc với người. Lần này trên đường trở về, con nhìn thấy thôn làng bị yêu tu đồ sát rồi, vì lẽ đó mang theo muội ấy trở về.”
“Cái gì, yêu tu làm sao sẽ đồ thôn?!” Nguyệt Thường có chút giật mình, gặp Hồng Loan dáng vẻ đó, than nhẹ một tiếng: “Ngươi đừng khổ sở, liền ở lại trong cốc đi.”
Hồng Loan thẫn thờ gật gật đầu.
Thư Khinh Thiển nói tiếp: “Đây là Văn Uẩn Nhi, là môn đồ của Triều Dương Tử phái Huyền Thanh Tông, đây là Hạ Tâm Nghiên, Hạ gia Đại tiểu thư.” Nàng nhìn Mặc Quân, lại có chút lúng túng không biết nên giới thiệu thế nào.
Nguyệt Thường thấy nàng không nói tiếp, liếc nhìn Mặc Quân, lại nhìn sang hai người kia, khẽ mỉm cười: “Đệ tử của Triều Dương Tử? Không nghĩ tới hắn cũng thu nhận đồ đệ, Hạ gia tiểu thư cũng lớn như vậy rồi.”
“Ngài nhận thức sư phụ ta?”
“Ngài quen biết phụ thân ta?”
Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi đều kinh ngạc.
“Có thể tính là người quen cũ, nhưng đã rất nhiều năm không gặp.” Nguyệt Thường hơi xúc động, nhìn Mặc Quân vẫn luôn đạm nhạt đứng ở kia, mở miệng nói: “Thiển Nhi, vị bạch y cô nương này là ai, sao con không giới thiệu?”
Không đợi Thư Khinh Thiển mở miệng, Mặc Quân hơi chắp tay thi lễ: “Tại hạ Mặc Quân, là bằng hữu tốt của Khinh Thiển.”
“Mặc Quân! Ngươi chính là Mặc…” Phát hiện chính mình có chút thất lễ, Nguyệt Thường vội vã che giấu nói: “Ngại ngùng, ta từng có vị cố nhân cũng tên là Mặc Quân, nhất thời nhầm lẫn, có chút thất lễ rồi, Mặc cô nương thứ lỗi.”
Mặc Quân con mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng: “Nguyệt di khách khí, ta hiểu được.”
Một bên mấy người có chút kỳ quái nhìn Nguyệt Thường, bằng hữu gì có thể làm cho nữ nhân đoan trang dịu dàng này trở nên thất thố như vậy? Thư Khinh Thiển hiểu rõ Nguyệt Thường, tự nhiên sẽ không tin tưởng lời của nàng, hơn nữa Mặc Quân cùng nàng trong lúc đó bầu không khí có chút kỳ quái, chỉ là hiện nay không tốt nói rõ.
Nguyệt Thường lại lên tiếng nói với Thư Khinh Thiển: “Thiển Nhi, con trước tiên mang theo bằng hữu đi nghỉ ngơi, đặc biệt là Hồng Loan, cần thiết nghỉ ngơi thật tốt. Ta có chút mệt mỏi, liền không bồi các con nhiều.”
“Vâng, Thiển Nhi đã biết.”
Thư Khinh Thiển lĩnh các nàng đi vào hậu viện, nơi này có ba gian phòng, Thư Khinh Thiển có chút khó xử: “Bởi vì Phiên Vân Cốc hiếm có người đến, gian phòng không nhiều, các ngươi ở tạm.”
Nói xong con mắt có chút dao động nhìn Mặc Quân, Mặc Quân vẫn tĩnh nhiên nhìn nàng, cũng không nói gì.
Hạ Tâm Nghiên cười rất là tùy ý: “Không có chuyện gì, ta cùng Tiểu Uẩn Nhi chen chen là được, Mặc yêu nghiệt cùng Hồng Loan mỗi người một gian.”
Văn Uẩn Nhi tuy không tình nguyện, nhưng cũng không tiện ở chung phòng với Mặc Quân, càng đừng nói Hồng Loan.
Sắc mặt Thư Khinh Thiển hơi cứng ngắc, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Mặc Quân: “Mặc Quân, nàng cảm thấy thế nào?”
Mặc Quân vô tội trả lời: “Rất tốt, Khinh Thiển còn có vấn đề gì sao?”
Mấy người nghe thấy Mặc Quân nói, đều hơi nghi hoặc nhìn Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển có chút phát quẫn, vội vàng nói: “Không có gì, phòng của ta cùng Nguyệt di ở mặt trước, ta ở bên phải, các ngươi cần gì có thể đến tìm ta.”
“Yên tâm, chúng ta sẽ không phiền phức ngươi, nhưng ai đó có thể sẽ đi tìm ngươi.” Hạ Tâm Nghiên chỉ sợ thiên hạ không loạn, liền đáp lời.
Thư Khinh Thiển ném lại một câu, ta đến phòng Nguyệt di, liền vội vàng rời khỏi. Mặc Quân nhìn theo bóng lưng nàng, trên mặt hiếm có mà nở nụ cười, lại quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Tâm Nghiên, sau đó thong dong tiến vào một gian phòng, lưu lại ba người không hiểu ra sao.
Thư Khinh Thiển đi tới trước phòng Nguyệt Thường, đột nhiên nghĩ đến Nguyệt di có thể đang ngủ, nàng đang do dự liền nghe thấy trong phòng truyền đến thanh âm: “Là Thiển Nhi sao, vào đi.”
Thư Khinh Thiển đẩy cửa ra liền thấy Nguyệt Thường dựa ở trên giường, sắc mặt có chút mệt mỏi. “Nguyệt di, người không được khỏe?”
“Không có chuyện gì, con đừng lo lắng.”
“Làm sao có thể không lo lắng, sắc mặt của người thật kém, người yên tâm đợi con một chút, con liền mang Băng Tâm tới, người sau này sẽ không bị bệnh kia dằn vặt nữa.”
“Băng tâm? Đó là cái gì, ta chưa từng nghe qua?”
Thư Khinh Thiển đem sự tình liên quan đến Mặc Quân tỉ mỉ kể rõ, Nguyệt Thường nghe xong ánh mắt phức tạp, thật lâu không nói gì.
Thư Khinh Thiển thấy dáng vẻ Nguyệt di như vậy, nhịn không được hỏi: “Nguyệt di nhận thức Mặc Quân?”
Nguyệt Thường sắc mặt hơi ngưng, khẽ lắc đầu: “Trước đây ta có một cố nhân, cũng gọi là Mặc Quân.”
“Nguyệt di, con hiểu người.” Thư Khinh Thiển thở dài, “Nếu người không muốn nhiều lời, con cũng không hỏi nữa, nhưng có một số chuyện, con có thể đoán được. Người trước nghỉ ngơi, con đi cùng Mặc Quân thương lượng cách chữa bệnh cho người.”
Nguyệt Thường trầm mặc nhìn theo bóng lưng Thư Khinh Thiển rời đi, trên mặt không giấu được chua xót, lẩm bẩm nói nhỏ: “Mạch Uyển, nàng bảo ta nên làm sao mới tốt cho Thiển nhi? Mặc Quân xuất hiện rồi, ta có nên giao Thiển nhi cho nàng ấy không?”
Thư Khinh Thiển trở lại tìm mọi người, lúc này Hồng Loan được Mặc Quân điểm An thần chú, đã chìm vào ngủ say. Hạ Tâm Nghiên đem vòng tay Bạch Cửu Mị đưa lại cho Thư Khinh Thiển, Thư Khinh Thiển lấy ra hộp đựng Băng tâm, không khí trong nháy mắt tràn ngập hàn khí.
Mặc Quân cấp tốc tiếp nhận Băng tâm, “Hàn khí này quá thịnh, nàng chịu không nổi.”
Thư Khinh Thiển biết nàng săn sóc, cũng không nhiều lời, chỉ là nghĩ đến thân thể của Nguyệt di không tốt, nàng lại càng lo lắng Nguyệt di chịu không nổi, trong mắt không giấu được sầu lo.
Trong lòng Mặc Quân hiểu rõ, “Nàng yên tâm, ta sẽ dùng linh lực trợ Nguyệt di, lại phối chút linh dược, sẽ không ngại.”
“Mặc Quân, cảm tạ nàng.” Thư Khinh Thiển trong lòng mạc danh cảm động, chính mình thực sự là có phúc ba đời mới có thể gặp được Mặc Quân.
“Ngốc quá.” Mặc Quân khẽ cáu nàng một câu, lại hướng về hai người Hạ Tâm Nghiên: “Tâm Nghiên, làm phiền các ngươi đem chỗ linh dược này hòa tan vào nước nóng, chuẩn bị tốt thuốc tắm cho Nguyệt di. Ta trước vào trợ linh lực, nếu ta không gọi, các ngươi không nên đi vào.”
Mặc Quân thoáng nhìn Thư Khinh Thiển, liền đẩy cửa đi vào phòng Nguyệt Thường. Đóng cửa đồng thời bày xuống kết giới, lưu lại Thư Khinh Thiển mặt đầy phức tạp, nàng làm sao không biết Mặc Quân ngăn cách ngoại giới, là để giúp Nguyệt di chữa thương, còn có một số lời không muốn chính mình biết.
Nguyệt Thường nhìn Mặc Quân chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới Mặc cô nương còn sống sót, năm đó ta cho rằng ngươi cùng Mạch Uyển đều ngã xuống rồi.”
“Nàng kể chuyện của ta cho ngươi biết?”
“Mười một năm trước nàng tránh né truy sát, nói không muốn liên lụy ta, mang theo Thiển nhi rời đi, mấy tháng sau đưa tin cùng ta nhắc tới ngươi, chúng ta chưa bao giờ ngưng liên lạc, mãi đến tận tám năm trước, nàng gặp nạn.” Nguyệt Thường nhắm hai mắt, tràn đầy thống khổ.
“Tám năm trước Khinh Thiển xảy ra chuyện gì? Nàng tựa hồ quên rất nhiều thứ.”
“Ngày đó ta đột nhiên cảm giác trong lòng hoảng hốt, tiếp theo Mạch Uyển truyền tin qua ngọc bài, nàng sắc mặt thật không tốt, nhượng ta đi Rừng Tuyệt Tích cứu Thiển Nhi, sau đó liền mất liên lạc. Ta không kịp nghĩ nhiều, cấp tốc đuổi đến Rừng Tuyệt Tích, ở hai dặm bên ngoài phát hiện Thiển Nhi, lúc đó Thiển Nhi thần trí mê loạn, toàn thân linh lực bạo động, biển ý thức hỗn loạn tưng bừng, chỉ lung tung kêu mẫu thân… cùng tên của ngươi, ta không tìm được khí tức các ngươi, cho rằng các ngươi đều đã chết, Thiển Nhi mới chịu không nổi.”
Nguyệt Thường nhìn Mặc Quân ánh mắt căng thẳng, chậm rãi nói tiếp: “Ta sợ Thiển Nhi tiếp tục như vậy không chết cũng điên, bất đắc dĩ phong ấn lại toàn bộ ký ức của nàng, lại nhờ cao nhân bỏ ra thật lớn tinh lực mới cứu được nàng. Năm đó sự tình quá mức cổ quái, bởi vậy ta dẫn nàng ẩn cư ở nơi này, tránh xa trần thế bên ngoài.”
Mặc Quân ẩn nhẫn tự trách, hai bàn tay buông xuống bên người nhịn không được nắm chặt.
Nguyệt Thường đột nhiên trở nên nghiêm túc, âm thanh cũng vô cùng cứng rắn, “Mặc Quân, ta có thể tin tưởng ngươi không? Hoặc là nói, Khinh Thiển có thể tin tưởng ngươi không?”
Mặc Quân ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu mực thẳng tắp nhìn Nguyệt Thường, âm thanh vững vàng: “Trong thiên hạ, có thể làm cho Mặc Quân nghiêng người bảo vệ, khuynh tình tương phó, chỉ có một mình nàng!”
– ———————-