Tự Cẩm

Chương 29: Đu dây



Editor: Mộc Yên Chi

Khương Tự trở lại Hải Đường cư, một đầu vùi vào những thuốc bên trong kia.

Cỏ Bạch Giác từ trên bờ đê hái về cần phơi khô nghiên thành phấn, thừa dịp ánh nắng vừa vặn, A Xảo cùng A Man liền trong sân cẩn thận phơi.

Khương Trạm ôm một đống đồ vật đi đến, gặp hai người A Man trong sân, cười hỏi: “Cô nương các ngươi đâu?”

A Xảo vội vàng bỏ công việc bên trong tay xuống: “Cô nương trong phòng đấy ạ, vậy thì tiểu tỳ đi bẩm báo một tiếng.”

Khương Trạm nhìn thoáng qua đồ vật trong ngực, bận bịu ngăn đón: “Không cần, chờ ta sắp xếp gọn cái này sẽ gọi cô nương các ngươi ra.”

A Man cùng A Xảo hiếu kì vây quanh.

“A…, bàn đu dây!” A Xảo trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.

Khương Trạm đảo mắt một phen, chọn lựa hai gốc cây Hải Đường khoảng cách thích hợp, chỉ mất thời gian uống cạn tuần trà liền đem một bàn đu dây sắp xếp gọn, còn ở bên trên dây thừng quấn lên dải lụa màu dày đặc, vừa quấn vừa cười nói: “Quấn cái dải lụa màu này lên chẳng những đẹp mắt, còn không cọ trúng tay. Tốt, các ngươi ai đi thử một chút?”

A Man cùng A Xảo rất là bất ngờ, cố nén kích động trong lòng từ chối nói: “Cô nương còn không có ngồi mà, tiểu tỳ sao có thể thử trước?”

“Cho các ngươi thử liền thử, sao nhiều lời như vậy?” Khương Trạm có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ đương nhiên muốn các ngươi làm vật hy sinh thử một chút bền chắc không mới có thể cho muội muội chơi nữa.

Ừm, A Man thân thủ tốt, chính là nàng.

“A Man tới đi.” Khương Trạm cười ha hả vỗ vỗ đỡ lấy bàn đu dây.

“Vậy tiểu tỳ trước hết thay cô nương thử một chút nha.” A Man giẫm lên bàn đạp, dưới chân có chút dùng sức, rất nhanh liền đung đưa thật cao.

“A Man, ngươi cẩn thận một chút.” A Xảo nhìn xem A Man càng đưa càng cao, đưa đến chỗ cao nhất thì vượt xa khỏi đầu tường, không khỏi kinh hồn táng đảm.

A Man mắt điếc tai ngơ, đến chỗ cao nhất bỗng nhiên lật trở người về phía sau, trên không lộn mèo một cách xinh đẹp lại vững vàng rơi vào trên bàn đu dây.

A Xảo che mắt kinh hô một tiếng.

Khương Tự nghe được động tĩnh đi ra, đứng ở dưới hiên nhìn trong viện.

“Cô nương, nhảy dây thật thú vị.” A Man từ trên bàn đu dây nhảy xuống, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Khương Trạm sắc mặt lại hơi trắng bệch, đi cà nhắc cởi dây thừng mới cột kỹ: “Chợt nhớ tới cái đu dây này là mượn người ta, ta còn là trả lại nữa.”

Khương Tự xách theo váy bước nhanh đi tới: “Nhị ca hù ta đây, chưa nghe nói một khung đu dây còn cần tìm người mượn.”

“Tứ muội thân thể yếu, đánh đu thổi gió cảm lạnh làm sao bây giờ? Vẫn là cởi xuống đi.”

Má ơi, nha hoàn Tứ muội cực kỳ ngang tàng, đưa cái đu dây dự định phóng lên trời, dạy hư mất muội muội làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ tới Khương Tự không may từ bên trên bàn đu dây rơi xuống, Khương Trạm không khỏi tăng nhanh động tác trên tay.

Khương Tự giữ chặt dải lụa màu cột vào bên trên dây thừng cười nói: “Nhị ca, ta thích bộ đu dây này mà.”

Khương Trạm dừng tay lại, đón nhận ánh mắt mỉm cười của thiếu nữ, chỉ do dự một chút liền nhanh chóng thỏa hiệp: “Nếu Tứ muội thích, vậy liền để lại đi. Bất quá trước tiên nói rõ, cũng không thể giống A Man đánh đu như thế, chẳng may té không được.”

Tứ muội vừa hủy hôn, trong lòng tất nhiên khổ sở, có cái đu dây chơi cũng coi như giải sầu.

“Biết, nhị ca yên tâm là được.”

“Vậy ta liền đi, đợi lát nữa còn phải đi ra ngoài.”

“Nhị ca muốn đi ra ngoài a, vừa vặn ta cũng muốn ra ngoài mua chút đồ vật, chúng ta cùng nhau đi đi.” Khương Tự nghĩ đến còn thiếu một vị thuốc, thuận miệng đề nghị.

Khương Trạm tự nhiên sẽ không cự tuyệt, kiên nhẫn chờ Khương Tự thay xong ra ngoài y phục, hai huynh muội cùng nhau đi ra ngoài.

“Nhị công tử, Tứ cô nương.” Trên đường gặp được một tỳ nữ, tỳ nữ vội vã hành lễ.

“Tứ cô nương — ách, Nhị công tử.” Đi không có mấy bước, lại là một bà tử liên tục không ngừng thi lễ.

Khương Trạm dần dần cảm thấy không được bình thường, nói khẽ với Khương Tự nói: “Tứ muội, ngươi có phát hiện hay không, hôm nay những nha hoàn này bà tử đặc biệt ân cần.”

Hắn còn nghĩ Tứ muội mới hủy hôn, những này hạ nhân sẽ mắt chó coi thường người khác chứ, không nghĩ tới giác ngộ vẫn rất cao.

“Thật sao? Muội muội không có cảm thấy à.” Khương Tự một mặt vô tội.

Lời này vừa vặn bị bà tử mới nhào tới hành lễ bà tử nghe được.

Kia bà tử âm thầm liếc mắt, thầm nghĩ: Bọn ta vì sao ân cần như thế, trong lòng ngài còn không có đo đếm sao.

“Hành lễ xong liền đi một bên, còn ngăn cản đường đi làm cái gì? Chờ tiền thưởng sao?” Khương Trạm thấy bà tử kia đứng ở giữa đường, cau mày nói.

Bà tử khẽ run rẩy, vội vàng chạy đi.

Bà nào dám muốn tiền thưởng của Tứ cô nương, đây chính là hạng người dám đem Nhị thái thái nghẹn đến á khẩu không trả lời được.

Khương Trạm sờ lên đường cong chiếc cằm thon, buồn bực nói: “Bình thường cũng không thấy bọn hắn sợ ta như vậy a, nhìn sắc mặt bà tử kia, thật giống như ta ăn người vậy.”

“Nhị ca suy nghĩ nhiều, chúng ta mau mau xuất phủ đi.”

Vừa ra hẻm Du Tiền chính là đường cái, trên đường dòng người như dệt, tiếng rao của người bán hàng rong bên tai không dứt.

“Tứ muội muốn mua cái gì?” Khương Trạm thuận tay gọi người bán hàng rong mua mấy nhánh mứt quả, chọn một nhánh quả hình tốt nhất đưa cho Khương Tự, còn lại thì kín đáo đưa cho gã sai vặt A Cát.

A Cát rất có ánh mắt chia cho A Man một nhánh, lấy lòng hỏi Khương Trạm: “Công tử, ngài không ăn ạ?”

“Đại nam nhân ăn mứt quả cái gì?” Khương Trạm trừng  A Cát một cái, thấy Khương Tự chỉ cầm không ăn, lại hỏi, “Tứ muội không thích ăn sao?”

Khương Tự chỉ chỉ nón che đầu trên đầu: “Không tiện.”

“Vậy cũng đúng.” Khương Trạm tiếc nuối thở dài, giọng nói vừa chuyển, “Vẫn là mang theo đi.”

Muội muội đẹp mắt như vậy, cũng không thể để những kẻ hoàn khố tử* kia nhìn thấy.

*Hoàn khố tử: Công tử bột

Thấy đã đến hiệu thuốc lớn nhất kinh thành, Khương Tự liền dẫn A Man đi vào mua thuốc, Khương Trạm ngại bên trong mùi thuốc quá nồng, ở lại bên ngoài chờ lấy.

“Cho ta một nhánh!” Khương Trạm đưa tay ra.

“Công tử, ngài không phải mới vừa nói đại nam nhân không ăn mứt quả sao?”

Một bàn tay Khương Trạm đập vào đầu vai A Cát: “Ở trước mặt muội muội ta là đại nam nhân, ở trước mặt tiểu tử ngươi ta là đại gia! Đại gia muốn ăn cái mứt quả ngươi có ý kiến?”

A Cát thè lưỡi, vội vàng đưa một nhánh mứt quả cho Khương Trạm.

Khương Trạm cắn xuống một miếng quả hồng, híp mắt quét lấy đám người rộn ràng.

Thiếu niên ngày thường tuấn tú, dù là tùy tiện đứng tại góc tường cũng thỉnh thoảng hấp dẫn lấy ánh mắt qua lại của người đi đường, mấy người đâm đầu đi tới, một cái liền nhìn thấy Khương Trạm gặm mứt quả.

“Nha, đây không phải Khương Nhị nha.” Trước mắt một người cẩm bào ngọc quan, cầm trong tay quạt xếp, trên mặt lộ nụ cười âm tàng, “Lần trước ngươi chạy nhanh, lần này cũng không có dễ dàng như vậy.”

Sắc mặt Khương Trạm biến hóa.

Cách ăn mặc giống như gà cảnh người trước mắt là con trai Vinh Dương trưởng công chúa cùng đại tướng quân Thôi Tự Thôi Dật, từ lần thứ nhất gặp mặt bọn họ lên cái người như gà cảnh liền khắp nơi cùng hắn gây khó dễ.

Lấy tính tình Khương Trạm bị người lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích đương nhiên không nhịn được, lần trước rốt cục không thể nhịn được nữa phản kháng, xem như hoàn toàn đắc tội với Thôi Dật.

Hắn không sợ đánh nhau, thế nhưng là Tứ muội còn ở bên trong hiệu thuốc đấy, nếu như bị những người này thấy được liền nguy rồi.

Nhìn lấy người đang vây quanh, Khương Trạm cười lạnh một tiếng: “Thôi công tử, nơi này người đến người đi, nếu là đánh nhau không đến một hồi quan sai sẽ tới, ta nghĩ ngươi cũng đánh không thoải mái a? Muốn đánh nhau phải không ta phụng bồi, ngươi chọn nơi đi!”

Thôi Dật hướng về phía Khương Trạm vẩy một cái ngón tay cái: “Coi như có gan, vậy liền đi theo ta.”

Khương Trạm âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Đi.”

Sau lưng thanh âm êm ái của thiếu nữ truyền đến: “Nhị ca muốn đi đâu?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.