Tự Cẩm

Chương 17: Nhị đường tỷ



Editor: Mộc Yên Chi

“Người hữu tình cuối cùng cũng sống cùng nhau cái rắm, ta cảm thấy là tiện nhân kết đôi với tiện nhân, thiên trường địa cửu.”

Khương Tự bật cười: “Cũng là một cái ý kiến.”

Khương Trạm cười ha hả.

Tính khí muội muội càng ngày đối với hắn càng thật nóng nảy.

Khương Trạm ngừng cười cười, hiếu kì hỏi Khương Tự: “Tứ muội làm sao biết Quý Sùng Dịch không lấy được quý nữ danh môn?”

Khương Tự cười hỏi hắn: “Chẳng lẽ hôm qua nhị ca là làm không công?”

“Muội muội thật là lợi hại…” Khương Trạm con mắt lóe sáng sáng.

Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp: “Không phải muội lợi hại, may mắn mà có nhị ca hỗ trợ mới thành đấy.”

Khương Trạm cười ha ha: “Điều này cũng đúng.”

A Xảo cúi đầu nín cười, A Man từ bên ngoài vén rèm đi tới: “Cô nương, tỷ tỷ ở Từ Tâm đường đến truyền lời, lão phu nhân gọi ngài đi qua một chuyến, nói Nhị cô nương trở về.”

Đông Bình bá phủ tổng cộng có ba phòng, phụ thân Khương Tự Khương An Thành là trưởng tử, Nhị cô nương là con của Khương Nhị lão gia.

Trước mắt bá phủ có hai vị đã xuất giá, đại cô nương Khương Y gả cho Đại Lý Tự Thiếu Khanh Chu gia, Nhị cô nương Khương Thiến gả cho Trường Hưng Hầu thế tử làm vợ.

Tại bá phủ từ trên xuống dưới xem ra, nếu như không có về sau việc hôn nhân của  Khương Tự làm đối lập, Nhị cô nương gả đến nơi vô cùng tốt.

Nhị cô nương Khương Thiến mỹ mạo lanh lợi, là người Phùng lão phu nhân yêu thương nhất trong sáu vị cô nương ở trong bá phủ, trước kia Khương Tự cũng mong muốn thân thiết với vị đường tỷ bới móc ra mọi thứ này như thế, lúc này nghe A Man bẩm báo, nhưng trong lòng một trận chán ngán.

Nếu như có thể, đời này nàng cũng không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Khương Thiến gương mặt!

Nhưng là bây giờ không phải thời điểm bốc đồng, tổ mẫu phái người đến mời, không có cái lý do chính đáng nên tôn nữ sao có quyền từ chối.

Huống chi tổ mẫu đang vì sự tình nàng từ hôn mà trong lòng nén giận, chờ được xoi mói đâm chọc đại phòng như thế mà.

Khương Tự không sợ Phùng lão phu nhân lạnh nhạt với nàng, lại không muốn để phụ thân tóc mai cũng bắt đầu có vài chỗ nhiễm sương hoa còn bị tổ mẫu quở trách.

“Nhị ca muốn theo muội cùng đi qua hay không?” Khương Tự đứng dậy.

Khương Trạm vội vàng lắc đầu: “Ca không đi tham gia náo nhiệt, đều là nơi cô nương gia, phiền phức.”

Hắn một chút cũng không thích nhị đường tỷ nũng nịu!

Cái gì? Tứ muội hắn cũng nũng nịu?

Ha ha, muội muội có ca ca che chở vốn là nên nũng nịu, tỷ tỷ sao có thể giống vậy!

Khương Trạm bắt đầu xòe ra một  khuôn mặt tuấn tú thiếu kiên nhẫn khoát khoát tay đi.

Hắn vừa đúng tìm dư Thất ca uống rượu đi!

Khương Tự mang theo A Man đi Từ Tâm đường, mới đi gần cổng, liền nghe tiếng cười của Phùng lão phu nhân truyền đến.

“Tổ mẫu nên cười nhiều mới đúng, chuyện gì đều không có quan trọng bằng thân thể của người.” Thanh âm của cô gái trẻ tuổi truyền đến.

“Chính con nói ngọt.” Âm thanh oán trách của Phùng lão phu nhân bên trong tràn đầy yêu thương.

“Nhị cô nãi nãi về sau cần phải thường xuyên trở về thăm một chút, lão phu nhân vừa thấy ngài tâm tình liền tốt.”

Khương Tự không cần nhìn liền biết, góp vui chính là bà tử tâm phúc bên người của tổ mẫu Phùng mụ mụ.

“Tứ cô nương tới.” A Phúc hô một tiếng, trong phòng lập tức yên tĩnh, mấy tia ánh mắt đưa tới.

“Tôn nữ gặp qua tổ mẫu.” Khương Tự hướng Phùng lão phu nhân chào.

Phùng lão phu nhân khẽ nâng mí mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Lại đây ngồi đi, Nhị tỷ ngươi cố ý trở về thăm ngươi.”

Khương Tự bình tĩnh tâm trạng, ánh mắt nhìn về phía nữ tử ngồi bên cạnh Phùng lão phu nhân.

Khương Thiến vấn búi tóc kiểu đọa mã lỏng loẹt, mày liễu, mặt tròn như trứng ngỗng, khí chất dễ thân cận, khuyên tai hồng ngọc với trâm cài đỏ quý giá cắm lên hoà lẫn trong tóc, lại hiện ra vẻ phu nhân tuổi trẻ rực rỡ.

Khương Tự vốn cho rằng từ Hải Đường cư đến Từ Tâm đường, đoạn đường đi tới này đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đối diện với cặp mắt mỉm cười củaKhương Thiến, tâm vẫn là đột nhiên co lại, hận ý khống chế không nổi dâng lên.

Một đời trước, nàng xin lỗi rất nhiều người, cũng có rất nhiều người xin lỗi nàng, thế nhưng mà lại hận lại oán đều không có buồn nôn như lúc đối mặt với Khương Thiến như thế này.

Khi đó, nàng luôn chê bai vứt bỏ cha và huynh trưởng vô năng, trưởng tỷ nhu nhược, đối với nhị đường tỷ ôn nhu hiền lành rất thân thiết, thế cho nên thủ tiết nửa năm sau Khương Thiến phái người tới nói thân thể không thoải mái muốn gặp nàng, nàng không chút do dự đi thăm viếng.

Kết quả, đang cùng Khương Thiến gặp mặt trong phòng kia ở trong gian, Trường Hưng Hầu thế tử sớm chờ ở nơi đó, cũng chính là Nhị tỷ phu của nàng, như sói đói nhìn thấy con mồi nhào tới.

Mà khi đó, nàng được Nhị tỷ từ đầu đến cuối chặn đường đi không chút dấu vết.

Khương Tự chỉ cần một hồi nghĩ tới cảnh ngộ ngày đó, cảm giác buồn nôn như dời núi lấp biển hải kéo tới.

Nàng gần như không cách nào nhớ được bạn thân chạy đi thế nào, mặc dù bảo vệ trong sạch, thế nhưng là loại khuất nhục kia cùng sợ hãi gạt đi không được, không biết bao nhiêu lần từ trong cơn ác mộng khóc tỉnh lại.

Khương Tự nhìn chằm chằm khuôn mặt lúm đồng tiền như hoa của Khương Thiến, suýt nữa hỏi về việc quấy nhiễu nàng mấy năm kia.

Vì cái gì? Đến cùng vì cái gì, một nữ nhân lại giúp trượng phu chà đạp muội muội của mình?

“Khương Tự, quy củ của ngươi đâu? Gặp Nhị tỷ ngươi chào hỏi cũng không làm?” Phùng lão phu nhân bất mãn nói.

Khương Thiến vươn tay nắm chặt Khương Tự tay.

Đầu ngón tay thiếu nữ lạnh buốt để mặc Khương Thiến đuôi lông mày khẽ nhếch: “Tứ muội, muội chịu ủy khuất.”

Khương Tự đột nhiên rút về tay.

“Tứ muội?” Khương Thiến kinh ngạc.

Thần sắc Phùng lão phu nhân càng nảy sinh bất mãn.

“Muội không cảm thấy ủy khuất, không cần Nhị tỷ đồng tình với muội.” Khương Tự thản nhiên nói.

Tính tình nàng vốn là tranh cường háo thắng, chỉ là trước kia không có thể hiện với Khương Thiến thôi, bây giờ kiểu nói này, ngoại trừ để cho người ta không thoải mái, lại cũng bất giác bất ngờ.

“Khương Tự, xin lỗi Nhị tỷ ngươi!” Phùng lão phu nhân trách mắng.

Khương Thiến khôi phục nụ cười ôn nhu trong chốc lát: “Tổ mẫu đừng giận Tứ muội, Tứ muội bị hủy hôn, trong lòng không dễ chịu đâu — “

“À không, muội cảm thấy rất dễ chịu.” Khương Tự không chút khách khí cắt ngang lời Khương Thiến.

Mặc dù nàng không cách nào đem cái tát ném lên mặt Khương Thiến ngay tức khắc, nhưng lại không muốn diễn trò tỷ muội tình thâm.

Khương Tự nhìn gương mặt đầy phấn trắng kia của Khương Thiến, kéo khóe miệng cười cười: “Ngược lại là Nhị tỷ hết lần này đến lần khác nhắc đến, muội mới không dễ chịu đấy.”

Thân thể Khương Thiến run rẩy, nụ cười trên mặt nhanh duy trì không nổi.

“Khương Tự, ngươi có phải điên rồi hay không? Nhị tỷ ngươi vừa nghe nói đến chuyện của ngươi liền vội vàng trở về thăm ngươi, kết quả của ngươi đây? Lại một chút cảm động trong lòng cũng không có! Ngươi lập tức xin lỗi Nhị tỷ ngươi!” Phùng lão phu nhân đột nhiên vỗ bàn trà, trên bàn trà chén trà lung lay, nước trà đổ ra.

Khương Tự một mặt vô tội: “Tổ mẫu đây là thế nào? Con cùng Nhị tỷ đã không có đánh nhau cũng không có cãi nhau, lời nói đều là xuất phát từ tâm can, đang yên đang lành vì sao muốn hướng Nhị tỷ xin lỗi?”

Nàng nói xong, nghiêng đầu nhìn Khương Thiến: “Nhị tỷ, muội muội đắc tội tỷ rồi?”

“Không có đắc tội…” Khương Thiến miễn cưỡng cười cười, nhìn chằm chằm Khương Tự bên cạnh vẻ mặt có chút xuất thần.

Cô nàng muội muội này dung mạo thật đúng là được trời ưu ái a!

Hôm qua nghe nói An quốc công phủ cùng Đông Bình bá phủ từ hôn về sau, phu quân của nàng, Trường Hưng Hầu thế tử vẻ mặt tràn đầy thổn thức: “Như vậy mỹ nhân, quý ba không phúc a!”

“Tứ muội có phải gặp tỷ liền muốn gặp đại tỷ hay không, cho nên trong lòng mới không thoải mái?” Khương Thiến cũng không muốn trở mặt với Khương Tự, khóe môi nhanh chóng kéo lên, “Tứ muội đừng nóng vội, nói không chính xác đại tỷ rất nhanh sẽ đến.”

Ha ha, khương Y Nhược có thể đến nhìn Khương Tự, chữ “Thiến” của nàng viết ngược lại.

Trong lòng Khương Tự cười lạnh.

Đáng thương nàng trước kia bị phân dán lên mắt, lại không có phát giác Khương Thiến sử dụng kế châm ngòi ly gián đến lô hỏa thuần thanh* như thế.

*Lô hỏa thuần thanh: Dày công tôi luyện

Tính tình Đại tỷ nhu nhược, xuất giá mấy năm chỉ có một nữ, thời gian ở nhà chồng cũng không dễ vượt qua. Nàng từ hôn cũng không phải chuyện gì vẻ vang, loại tình huống này, đại tỷ muốn trở về thăm nàng cũng hữu tâm vô lực.

“Ta nghĩ đại tỷ tự sẽ đi thăm nàng, Nhị tỷ nghĩ đến thật nhiều.”

“Tứ muội –” lần này, Khương Thiến cũng không cười nổi nữa.

Phùng lão phu nhân giận dữ: “Khương Tự, ngươi hôm nay có phải trúng ma chướng rồi hay không? Đối chọi với Nhị tỷ ngươi gay gắt suốt như vậy!”

“Tổ mẫu, ngài đêm qua thấy ác mộng sao?” Khương Tự không nhìn lửa giậnPhùng lão phu nhân, đột nhiên hỏi.

Phùng lão phu nhân khẽ giật mình.

Bà gặp ác mộng, Tứ nha đầu làm sao lại biết?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.