Là như thế nào ư?
Thành Khải trong phút giây sững sờ ấy, biết nói gì được đây?
Là yêu người, là nhớ là mong đến quặn ruột thắt gan sao?
Đôi mắt Đức dường như đang muốn ghim lên từng cảm xúc trên gương mặt cậu…
Những lời nói của bà Lan ngày ấy cứ như thế lại vang lên trong đầu từng câu từng chữ…
Là gay sao?
Hay..
Để em làm một kẻ bình thường đây..
Trần Đức….
Yêu thương người, đã vượt qua chính sự ích kỷ của bản thân anh rồi, vượt qua luôn cả những mong đợi ngày đêm ấy….
Cố gắng nở một nụ cười bông đùa trên miệng. Thành Khải gượng giọng:
– Đồ đạc lộn xộn quá. Lâu rồi mới dọn lại.
– Anh đừng nói lảng. Những tấm hình này là sao?
– Trước đây chúng ta có thời gian thuê trọ chung phòng. Nên có vài tấm ảnh chung, cũng là điều bình thường thôi.
– Trọ chung phòng?
– Ừm.
Đức chưa kịp phản ứng lại. Tiếng nói dưới nhà của bố Thành Khải đã vang lên,Thành Khải như được cứu khỏi sự rối bời, liền nhanh chân mà bước xuống.
Đức, không đuổi theo. Rõ ràng là nói dối…
Khuôn mặt gượng gạo kia, ánh mắt như chạy trốn…
Đức nhíu đôi mày.
Thuê trọ?
Nhà cậu ở Sài Gòn tuy chẳng nói là nhất đại phú quý. Nhưng đến nỗi để cậu ra ngoài trọ học thật quá nực cười.
– Đức ơi. Xuống nhà chơi đi cháu!
Tiếng bà Thơm dường nhưm mới đi chợ về khiến cậu thoáng thanh tỉnh.
Đức cố gắng ra vẻ tự nhiên. Thoáng thấy Thành Khải ở trong bếp.Đức cũng lập tức bước tới,
Thành Khải đang gọt mấy củ khoai tây. Thấy bóng người kia mà lập tức lại cúi xuống.
Bà Thơm vui vẻ giao phó:
– Hôm nay có món khoai tây ninh xương này. Khoai nhà bác trồng đó. Rất bở. Hai đứa gọt hết cho mẹ chỗ đó,
– Mẹ. Trần Đức cậu ấy còn có việc, chắc phải về sớm…
Bà Thơm liền mắng yêu Khải:
– Cái thằng này!
– Bình thường cũng là đứa hiểu chuyện lễ phép lắm mà?
– Đức, cháu đừng để ý nó, Khải. Con gọt khoai xong để Đức thái đi, còn con thì gói ít chả nem. Mẹ với thằng Vũ đi nhổ lông con gà.
Đức chỉ chờ có thế, vội vàng đáp lời:
– Vâng. Bác cứ để cháu ạ.
– Vừa đẹp trai lại vừa tốt tính đó Đức. Ai mà lấy được cháu thật có phước!
Thành Khải, lại một chút buồn thoáng qua.
Trong bếp, chỉ còn lại hai người, không khí thực sự có chút sượng sùng.
Đức kéo một chiếc ghế ngồi ngay sát lại bên cạnh Thành Khải.
Thành Khải lại kéo ghế lùi ra một chút.
Từng chút cử chỉ kia, càng khiến Đức cảm thấy khó hiểu hơn.
Cậu muốn bắt chuyện, nhưng đôi môi Thành Khải lại chỉ mím lại, khiến Đức cũng không thể cất tiếng.
Cho đến khi gọt xong rổ khoai tây,Thành Khải lại vội vàng mà đứng dậy, đi cuốn chỗ đa nem đặt lên chảo rán.
Đức được phân nhiệm vụ xắt khoai.
Thế nhưng, khoai ninh xương thì xắt như thế nào?
Trong Sài Gòn món này cũng không quá thịnh hành sao? hoặc giả, cậu trước giờ chỉ biết ăn, chứ làm thì khó nha.
Con dao nữa, cũng không nghe lời cậu.
Thế nên, chẳng mấy chốc mà sau lưng Thành Khải đã có một tiếng giật mình:
– A!, đứt tay…!
Vậy nhưng, điều mà Đức chẳng thể nào ngờ nhất, lại chính là người đang xoay lưng về phía mình kia, lại nhanh chóng quay lại, một đường cầm lên ngón tay đang chảy máu của cậu mà… ngậm lấy!
Đến khi xót xa mà buông ngón tay của cậu ra, còn thổi nhẹ lên đó mà nhẹ giọng hỏi:
– Em vẫn vụng về như vậy!. Còn đau không?.
– ………..!!!!
” Vẫn ” sao? Bạn bè? Có thực sự chỉ là bạn cùng phòng trọ?
Ánh mắt kia, so với ánh mắt của cậu trong bức ảnh đó, trìu mến, da diết, chỉ có hơn, không có kém…
– Mùi gì khét thế? Cháy cái gì à?
Bố của Thành Khải vừa đi ngang qua bếp, đã ngửi thấy mùi khét lẹt. Thành Khải vội vàng nhổm dậy:
– Ôi!.
Đức vừa có chút luyến tiếc cái không khí kia, nhưng nhìn nguyên một chảo chả nem đã biến thành món chả than, cũng không dừng được cười:
– Ha ha!. Vậy mà bác gái khen anh nấu ăn ngon!
Thành Khải nhìn nụ cười trước mắt, vừa thẹn, cũng vừa buồn cười. Không tự chủ mà đỏ ửng cả mặt.
Trong những nhịp tích tắc còn lại khi Thành Khải dọn dẹp món chả đã cháy, cậu không biết được rằng,
Trong con tim của kẻ đang giả như thổi phù phù cái ngón tay bị đứt kia, mấy nhịp, đều đã không còn đếm nổi nữa…
Thành Khải.
Giữa hai ta, rút cuộc, có bí mật gì?
Tại sao, khuôn má đỏ ửng của anh, mùi hương của anh, cử chỉ của anh, từng chút lại như quen thuộc, từng chút, lại như đã hằn sâu?
==============
Sài Gòn,
Trong vụ trả thù của Kiên ngày hôm ấy,
Sơn cũng bị ăn đau tới xỉu.
Mái tóc bông xù nào đó, lại không thể vô tình tới mức không qua chăm nom được.
Dẫu là tới rồi về đều mang một bụng ai oán, nhưng trách sao được?
Cái tên bỉ ổi vô liêm sỉ đó luôn lấy cái lý do sẽ cho anh Khải biết được việc xảy ra ngày ấy, là do bản thân tạo nên.
Nhưng, cái lý do đó, Long cũng chẳng sợ nữa,
Anh Khải cũng đã bay về bắc.
Chuyện của hai người họ cũng đã sớm tan như gió, đau đến nỗi chính bản thân cậu nhiều đêm còn không dám nằm mà nghĩ ngợi lung tung.
Giá như, giá như,
Một trăm lần giá như.
Thế nhưng cuộc đời lại chẳng cho đôi ấy một từ giá như nào cả.
Hiện giờ, tên Đức đó đã quên sạch sành sanh.
Chỉ còn nhớ được mỗi một mình tên nhơn nhơn Sơn đó thôi.
Mà tên Sơn đó, và cả cậu, nếu không vì lời hứa với anh Khải. Thì mấy lần thấy hắn đổi bạn gái, cậu đã muốn giận tới nói ra.
Thế thì lý do vì sao, hôm nay, trong cái quán café mà tên Sơn đó mới mở này, cậu lại có mặt ở đây?
Lại còn ngoan ngoãn mà lau tới lau lui cái bàn trước mặt chứ?
Ngày hôm ấy, trong cơn mưa những tuýp sắt phang xuống, đáng lý, có cả phần của cậu. Tên Sơn như thế mà lại xông tới, chắn ngang. Liên tiếp 4,5 vết, đều là trên lưng, trên vai hắn.
Hắn, là ngất trên chính đôi tay cậu,
Là ngất đi, vì chính những đòn đáng lý, phải rơi trên người cậu.
Người dẫu có là vô tình, cũng là từ tâm, cậu cũng chỉ là một cậu nhóc bỡ ngỡ nơi Sài Thành. Ngoài Thành Khải ra, phải nói rằng chưa từng có một ai đối xử với cậu được như thế.
Nhưng, cái miệng của tên kia, quả là không quản nổi.
Nếu như trói đôi tay hư hỏng của hắn lại
Nếu lấy 502 dán miệng hắn lại.
Hẳn, là hắn cũng rất được đi!
Cũng đẹp,
Cũng có tiền…
Mà… Ủa?
Khoan!
Long gần như phải tự vả vào mặt mình một cái: Mình điên sao? Hắn ta cũng có trym giống mình!. Điên quá điên!
Long chán nản, ngồi phịch xuống ghế!
Tên nào đó thế mà đã từ đâu vung vẩy tới:
– Mau đứng, mau đứng dậy!
Long ngoảnh ra, không hiểu sao tên này gần đây như bị chạm mạch, suốt ngày bắt cậu chạy tới chạy lui lau hết cái này tới cái nọ. Cái bàn sáng như soi gương được mà vẫn không cho cậu ngồi nghỉ.
– Nói! anh rút cuộc bị cái gì dợ?
– Ngực thì đã lép rồi, còn mỗi hai cái mông tạm được, ngồi lắm lại chai ra, xấu.
– Hả????
– Tôi không thích tiểu thụ của mình bị chai mông!
– WTF?
Long bùng nhùng hết lỗ tai, dường như không thể tin vào những điều vừa nghe thấy. Mặt thực sự nhăn tới đầy nếp.
Thế nhưng Sơn lại dửng dưng như không:
– Muốn nạp làm chính phi, thì ít ra cũng phải chịu khó luyện tập một chút. Xem kìa, mông hình như vẫn là chưa được mẩy lắm?
– Chính….phi? Mông….mẩy?
– Ừ.
– !!!!!!!!!!!!!!!
Thực sự thì…
Long,
Muốn,
Cầm nguyên cả cái giẻ lau trên tay, xông tới, nhét vào miệng tên kia!
Hắn!
Hắn!
Hắn…hắn thế mà lại không thèm quan tâm tới đôi mắt đã trợn lên như muốn rớt khỏi tròng, lại sượt qua, ngó ngang dọc mà bóp mông cậu một cái.
– Mềm tay đó, anh thích!
– !!!!!!!!!
Phải nói rằng, Long như già thêm 8 tuổi.
Nhưng, cũng nhanh trẻ lại thêm 8 tuổi thôi.
Vì sao?
Hắn, thực sự là ngoài tất cả những điểm xấu ra thì còn lại là điểm cũng.. tốt!
Hắn trả lương riêng cho cậu, cao hơn rất nhiều lần chỗ khác,
Hắn ứng tiền để đóng học phí cho cậu.
Hắn đấm vỡ mồm một tên dám gạ chịch cậu.
Thế nhưng, chính hắn, lại gạ chịch cậu, thì ai đấm hắn đây?
Thôi, chuyện này hãy là bỏ qua đi!
Vì dường như, sau khi nghe cuộc điện thoại vừa nãy, hắn có vẻ căng thẳng.
Hắn nhíu chặt đôi mày, và không trêu cậu nữa
Hắn, bỏ lên căn phòng riêng của hắn ở quán, lại hút thuốc.
Mỗi khi như vậy. Cậu biết, hắn có tâm sự.
=============
Nam Định,
Con vị sếp kia đợi tận mãi chiều tối, mà không thấy bóng Đức về, liền dò tìm tới tận nơi.
Nói thế nào, cũng không thể quá bất lịch sự được, Đức lên xe, rời khỏi.
Khi thấy đôi tay mềm ngọt kia,choàng qua eo Đức.
Ánh mắt thoảng một chút bối rối u buồn của Thành Khải, ấy thế mà lại làm Đức có chút thỏa mãn.
Sau khi vừa về đến nhà.
Đức liền gọi điện cho Sơn.
Không vòng vo tam quốc. Đức lập tức hỏi thẳng:
– Sơn. Mày biết một người tên Thành Khải, đúng không?
Đầu bên này dây, Sơn nhíu mày, nhưng vẫn cố tỏ ra hời hợt:
– Đường dây nhà tao có biết bao nhiêu cái tên, mày hỏi em nào?
– Đừng nhảm nữa.
– Tao thực sự không biết mày đang nói gì.
– Tao bị mất đi một phần trí nhớ, chứ tao không bị điên.
– Tao không hiểu mày nói gì hết, mày đi du học và bị tai nạn. Còn những chuyện khác, tao thực sự không biết!
– ,……….!
– Đức, tao….
– Tao sẽ có cách khiến mày phải nói!.
– Tuýt tuýt…
Tiếng điện thoại cúp ngang.
Sơn thở dài, đốt một điếu thuốc.
Từng làn khói tỏa ra cũng như muốn che đi biểu hiện bất đắc dĩ của cậu bây giờ…
Muốn giấu, giấu cả đời sao?
Thực khó….
Giấu đồ giấu vật thì dễ,
Giấu thứ tình cảm trong lòng, thực khó biết bao nhiêu….
Mối tình oan nghiệt đó, e rằng, thực không thể một sớm một chiều cứ theo đó, mà kết thúc.
=========
Đức khoác chiếc áo ngoài, mặc cái lạnh rét cắt da cắt thịt của mùa đông Nam Định,
Chen lấn xen qua những dòng người quay trở lại Sài Gòn sau tết,
Đến gần trưa hôm sau, đã có mặt tại quán của Sơn.
Long vừa thấy Đức, cũng chẳng muốn biểu hiện gì nhiều, thế nhưng, vừa vào quán Đức đã tóm gọn Long trong tay, một đường kéo lên phòng Sơn.
Mấy nhân viên phục vụ trong quán, thấy thì thấy vậy, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Đức khiến chẳng đứa nào dám hé răng.
Long liều mạng dãy giụa:
– Làm gì? Buông tay! Đau quá!
– Rầm!
Sơn không có trong phòng. Đức sau khi đẩy người vào phòng thì vặn chặt ổ khóa.
Đức nhếch miệng cười:
– Như thế càng tốt!
– Tốt cái mẹ gì? Anh bị điên sao?
Đức móc ra điện thoại, đưa đến trước mặt Long:
– Gọi cho nó đi!. Nói với nó, 10 phút tôi sẽ lột một thứ trên người cậu.
– Hả?
– Nếu nó còn không tới, tôi sẽ – chịch – chết – cậu!
– Hả?
Long chưa kịp hiểu chuyện gì. Đức đã bấm tới số của Sơn. Sơn đang ở một quán gần đó, vừa nhấc máy lên đã nghe tiếng thất thanh của Long:
– *** má anh điên sao? Sao lại lột áo của tôi!
– …..
Sơn gần như chết lặng. Đức nhả giọng vào đầu dây:
– 10 phút tôi sẽ lột một thứ trên người tên này!
– ………..
Sơn gần như nhảy lên xe.
13 phút,
Dùng tốc độ có thể lên bàn thờ bất cứ khi nào mà phi tới.
Vẫn là hơi chậm, mất một cái áo ngay lúc gọi điện thoại và thêm một cái quần dài nữa.
Trên người Long hiện tại chỉ còn lại cái quần lót.
Sơn không mang theo chìa. Bình thường thì cái phòng này chỉ để ngủ, ra ngoài khép lại là xong, còn khi ở trong phòng thì bấm chốt. Thế nên, thật sự là nguy to!. Sơn đạp cánh cửa tới điên loạn:
– Đức!, đù má người của tao mày cũng dám ăn?
Trong phòng, Long đã bị cột chặt hai tay lên thành giường, luôn miệng mắng chửi.Đức lại hờ hững như không:
– Chỉ còn một cái quần xì. Nếu mày không nói sự thật tao sẽ thả trym.
– ( Long) Sự thật con mẹ gì! đồ điên đồ bệnh hoạn đồ biến thái kiaaaaaaaaaa!
Đức lại nhìn qua Long. Nhíu mày:
– Hay là lột luôn nhỉ?
– (Sơn): Được rồi, được rồi, bình tĩnh, giờ cậu muốn biết cái gì?
– Thành Khải. tôi muốn biết rút cuộc, chuyện xảy ra giữa tôi và cậu ta là gì?
– ( Sơn): Đức, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, không có gì hết.
Sau câu trả lời đó, lập tức chiếc quần lót sót lại trên người Long bay luôn. Long đã không thể điên hơn được nữa, liền gào lên:
– Trả lại tao cái quần! DM trả lại tao cái quần rồi tao nói!
Đức lấy cái chăn, vứt lên người Long, tạm che đi chỗ nào đó, rồi dò hỏi:
– Cậu quen Thành Khải sao?
– Sao không quen? Mẹ nó chứ! Ông đây ăn chực quanh năm suốt tháng nhà hai người mà sao không quen!
– Hai người?
– Vậy là,… chúng tôi có thuê trọ cùng nhau?
– Thuê trọ – Long bĩu môi – Còn chưa làm nhau tới cúc nở thành hướng dương luôn rồi!
– Ý cậu là sao?
– Rầm!
Chiếc nắm cửa đã bị Sơn dùng mấy đồ nghề mở ra được.
Không muốn để Long nói những chuyện không nên.
Sơn liền một đường mà kéo Đức rời khỏi.
– Á! Còn tôi? Còn tôi thì sao?
Trước khi khép lại cánh của phòng, Sơn liếc qua bờ ngực kia một chút, khẽ cười:
– Ráng chờ một chút!
Thế rồi, tiếng gào lên của Long chỉ còn là hư vô khi vừa xuống dưới quán, toàn bộ nhân viên được nghỉ đột xuất, và cấm ai thò mặt lên trên phòng.
=======
Hơn một tiếng sau,
Sơn trở lại,kẻ nào đó đã gào chán tới mệt lả chỉ còn sức mà lườm qua một cái.
Sơn tiến tới, lại chẳng hề có ý định cởi trói cho Long,
Một tay quăng thẳng chiếc chăn xuống dưới đất, làm lộ ra bờ cỏ nhỏ mềm mại giữa hai cánh đùi non.
Long tròn mắt.
Sơn lại không mảy may một chút gợn nào, bắt lấy gương mặt kia, ghé vào tai Long mà khẽ thổi gió:
– Nuôi lớn rồi, thịt thôi.
– !!!!!!!!!!!
Chỉ một thoáng sau,
Tới khi trên đôi môi toàn là hương vị của kẻ ấy, Long mới hiểu được, hôm nay. Mình là ” món chính”.
Long tìm cách giãy dụa trong những hơi thở đã bắt đầu trở lên dồn dập kia,
Sơn dừng lại, đôi mắt lại tràn đầy nhu thuận mà nói với Long rằng:
– Họ bắt đầu lại rồi, chúng ta, cũng bắt đầu, được chứ?
– Bắt đầu cái gì?
– Yêu.
– Hả… hưm…
– Long, anh yêu em.
– Nhưng tôi… a….
Sơn dời miệng xuống ngực, mút lấy hai hạt anh đào trước ngực Long.
Thật mềm, thật ngọt…
Long càng giãy dụa , Sơn càng hút lấy.
Một chú nai nhỏ còn đốm tơ, làm sao lại được một tay già lão luyện tình trường.
Sơn quả thực là bậc thầy về kích thích,
Chẳng mấy chốc ” tiểu thụ” đã không thể đừng được mà rên lên những tiếng động lòng người…
– Ưm.. Sơn…Ưm.. A…
– Đừng..
– Đẹp lắm. Đúng rồi,… ngại sao? Mở rộng ra.. một chút, một chút nữa…
Những lời khen ngọt tận xương, từng chút da, đều được trải qua tấc lưỡi,
Những xúc cảm cuộn về khiến Long dường như phát điên mà bắn ngay khi Sơn mới chỉ chạm qua xục vài lượt.
– A… ra.. ra…
– Không sao, tốt lắm,.. nói, em có muốn nữa không?
– Đồ khốn…
– Ồ… Không ngoan rồi.
– Ưm…
Sơn cũng thoát ra khỏi người bộ quần áo vướng víu,
Cởi trói cho Long, kề bên miệng Long dục vọng của chính mình:
– Giúp cho anh…
Khuôn miệng nhỏ khẽ hé mở,
Thứ nóng bỏng đặt trong sự ẩm ướt khiến Sơn phải thoáng rùng mình…
Quá tuyệt diệu…
Mái tóc bông xù, cứ như thế mà chôn chặt trong khu rừng nhỏ kia, từng nhịp từng nhịp mà mút lấy, đều đặn mà nhả ra…
Cũng, không quá đáng sợ,
Cũng, không quá ghê tởm.
Như chính cậu đã từng nghĩ…
Hay, chẳng qua là vì thứ dục vọng kia, thuộc về kẻ ấy?
Trong sự say sưa đó, ai nói, nó không có chút rung động nào của ái tình?
Là Sơn, là Long
Hay, là cả hai bọn họ?
Cuộc sống trong hoạn nạn thấy được chân tâm.
Khi đã đau tới tê dại, nhưng chợt thấy những chiếc tuýp sắt muốn giáng xuống bờ vai gầy đó. Sơn đã chắn mình, để che lên.
Chính cậu trong cơn mê man đó, mới nhận ra,đó không phải là sự đùa vui đơn thuần nữa. Đó, là đau lòng, đó, là sợ kẻ kia bị tổn thương.
=========
Trái timLong,
Tôi, là cảm giác gì, cũng không rõ.
Tôi, đi làm ở đây cũng có thể vì lương cao.
Nhưng cũng có thể, vì một lý do khác
Quán café này, có hắn.
Hắn sẽ cố gắng uống trọn một ly café dở ngất của tôi.
Hắn sẽ giả như tiện đường, mà đưa đón tôi,
Hắn là bỉ ổi,
Hắn là đồ thối tha.
Nhưng. Tôi lại nhớ hắn.
Tôi hiện giờ, chỉ biết đến như vậy.
Và sau đêm ” tuốt súng ” cho nhau này,
Có thể, hắn sẽ bỉ ổi mà chê mông tôi lép.
Tôi cũng sẽ có thể nói hắn là” đồ tàu” ít đạn.
Nhưng, hơn hết, tôi lại cảm thấy có chút thỏa mãn,
Có mâu thuẫn hay không?
Sống, không cần phải có quá nhiều suy nghĩ như thế,
Để đừng giống như cặp đôi kia.
Trải qua biết bao nhiêu phiền muộn…
Mới lại tái sinh… một chút mầm….
===============//============