Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 117: Phiên Ngoại 3: Kết Cục Của Mỗi Người



Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng tỏ, Du Thư liền tuân thủ lời hứa mà trở về hoàng cung, còn Tạ Phi Viên thì vẫn một mình ngồi trên mái hiên uống rượu.

Tiêu Vị Tân cố ý thả hắn tự do rời đi, hắn đã ẩn nhẫn nhiều năm vì Hiền phi, lại vì y mà khổ tâm mưu hoa, gần hai mươi năm đều không được trải qua cuộc sống của riêng mình, cũng đến lúc để hắn đi hưởng thụ nhân sinh của mình rồi.

Nhưng Tạ Phi Viên lại không chịu đi, hắn cũng không muốn bắt đầu một cuộc sống mới, hắn dành hơn nửa đời không oán không hối mà phụng hiến cho nữ nhân mình âu yếm nhất, thậm chí còn cam tâm lót đường cho nhi tử của nàng nhiều năm như vậy, phần tình yêu này đã không chỉ có thể sử dụng hai chữ vĩ đại để hình dung nữa.

Tạ Phi Viên không chịu rời đi, nhưng cũng cự tuyệt ý nguyện muốn phong hầu cho hắn của Tiêu Vị Tân, tự thanh muốn đi thủ lăng cho Hiền phi.

Hắn nói dù sao cũng đã qua hơn nửa đời người rồi, tiếp tục thêm hai mươi năm nữa cũng chẳng có gì, trước kia là vì Tiêu Vị Tân nên hắn không thể tự tiện rời đi, nhưng hôm nay y đã ngồi lên vị trí cữu ngũ chí tôn, không cần dùng đến mình nữa, hắn rốt cuộc cũng có thể an an tĩnh tĩnh mà làm bạn với người thương.

Cho dù chỉ canh giữ ở bên ngoài lăng mộ của nàng, trong lòng hắn cũng đã cảm thấy hạnh phúc.

Ngay cả Tiêu Vị Tân cũng không khỏi đỏ hốc mắt, nhưng lại thật sự không thể khiến hắn thay đổi ý định, Tạ Phi Viên đã hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng không chịu ở lại.

Đêm qua đại khái chính là lần uống rượu cuối cùng của hắn và Du Thư, qua hôm nay, hắn sẽ liền ra khỏi thành đi về phía hoàng lăng, có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không trở ra.

Tiêu Vị Tân vô cùng thương tâm, “Ở trong lòng ta, hắn cũng giống như phụ thân vậy.”

Khi còn là một hài đồng, y chưa bao giờ hưởng thụ được dù chỉ một chút sủng ái của phụ hoàng, chỉ có nam nhân kia bồi y vượt qua mỗi một ngày sinh nhật, cũng chính hắn đã dạy y tập võ, dạy y phải làm thế nào để sinh tồn ở trong cung, dạy y cách bảo tồn thực lực tương lai còn dài, và cũng vì y mà một tay thành lập nên Ảnh Vệ doanh.

Nếu như không có Tạ Phi Viên, Tiêu Vị Tân biết mình căn bản sẽ không cách nào đi được đến hiện tại.

“Ngay cả hắn cũng muốn đi.” Tiêu Vị Tân phiền muộn nói, “Bên cạnh ta ngoại trừ ngươi thì chẳng còn ai nữa.”

Du Thư biết nỗi khổ sở trong lòng y, tiến lên nhẹ nhàng ôm chặt lấy Tiêu Vị Tân: “Trong lòng của Ảnh Thủ đại nhân tất nhiên là có ngươi, hắn khổ nhiều năm như vậy, có thể thủ lăng vì Hiền phi nương nương, đối với hắn mà nói đã là chuyện cao hứng nhất rồi.”

Trên đời này có rất nhiều đôi người vừa đến là đi, cuối cùng oán hận lẫn nhau, nhưng cũng có những người si tình trong lòng tràn ngập sở ái thẳng tiến không lùi bước, vĩnh viễn không oán không hối.

Có lẽ chính bản thân Ảnh Thủ đại nhân cũng rất vui vẻ.

Dù cho trong lòng muôn vàn khổ sở, nhưng Du Thư lại không thể không an ủi Tiêu Vị Tân như vậy.

Nhưng mà chuyện khiến người ta thật sự khổ sở không chỉ có mỗi một việc này.

Triệu Thận phái người truyền tin vào cung, chỉ mang theo một phong thư.

Du Thư mở niêm phong ra đọc trong chốc lát, sau đó liền đưa cho Tiêu Vị Tân.

Tuy bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thật sự nghe tin vẫn không nhịn được mà tâm sinh tiếc hận.

Lần đó khi cùng Triệu Thận uống rượu ở Ngự Hoa Viên trước ngày đại hôn, kỳ thật cũng đã có thể nghe ra ý chí muốn chết trong lời nói của hắn, mặc dù Tiêu Vị Tân cũng từng nghĩ thầm muốn khuyên giải hai câu, nhưng đối với một kẻ đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bất cứ lời nói nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Đối với hắn mà nói, có thể kéo dài hơi tàn sống bảy năm chẳng qua chỉ vì muốn báo thù, kẻ thù đã bị hắn chính tay giết chết, như vậy tín niệm duy nhất có thể chống đỡ hắn tồn tại cũng liền sụp đổ, thứ còn lại chỉ là một cái xác không hồn, hắn rất nhớ người nhà và thê tử của mình, vô cùng muốn xuống dưới bồi bọn họ.

Trong thư của hắn chỉ có một số từ ngữ ít ỏi, đại ý chính là thỉnh cầu bọn hắn an táng thi thể của hắn và Vân Nương ở cùng một chỗ, phu thê sinh thời không thể bên nhau lâu dài, cũng là để đền bù cho tiếc nuối cuối cùng của hắn.

Tiêu Vị Tân trầm mặc đọc xong toàn bộ nội dung thư, lại cẩn thận mà ném lá thư tới trên bàn, giọng nói khàn khàn lộ ra một chút mỏi mệt: “Cho người an bài đi.”

Nghe nói Triệu Thận đã tự vẫn tại nhà, thứ mà hắn dùng cũng chính là thanh kiếm không bao giờ rời người kia, đó từng là quà sính lễ hắn mang theo trước khi cưới Vân Nương.

Tiêu Vị Tân thành toàn cho tâm nguyện cuối cùng của hắn, thật sự cho người an táng hắn và Vân Nương cùng nhau. Năm đó sau khi Triệu gia diệt môn, thi thể của bọn họ đều bị ném ra bãi tha ma, Triệu Thận tìm kiếm trong đống thi thể chất cao thành núi kia mà đào ra Vân Nương, mà những người nhà khác của hắn thì thi thể đều bị tàn khuyết không được đầy đủ, gần như không thể tìm được, hắn chỉ có thể lén lút chôn Vân Nương trên một ngọn núi hoang ở ngoài thành, nghĩ ngày sau báo thù xong liền tới nơi này bồi nàng.

Mấy ngày kế tiếp, tâm tình của Tiêu Vị Tân đều không được tốt, Du Thư vẫn luôn ở bên cạnh y.

Có điều cũng không phải là không có tin tức tốt.

Bên phía Na Tô Đồ cũng gửi thư tới, nói là đang chuẩn bị di dân dời quốc, đi về hướng tây tìm kiếm nguồn nước mới, hắn cũng coi như là nói chuyện giữ lời, sau khi thượng vị lâu như vậy cũng thật sự không nhảy ra tìm chết, hơn nữa còn thành thành thật thật mà giao trả mười hai thành biên cảnh.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi vì nguồn nước cuối cùng của bọn họ cũng đã khô kiệt, hắn không có thời gian để tìm việc sinh sự.

Nếu Tây Nhung thật sự dời quốc thì đối với Đại Hạ chính là một tin tức cực tốt, không còn mối uy hiếp lớn nhất này, Đại Hạ liền có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức.

“Chỉ là…… Có phải Na Tô Đồ quá mức không nói đạo lý rồi hay không?” Du Thư nhíu mày, “Hắn dựa vào đâu mà mang lão cửu của chúng ta đi luôn như vậy?”

“Còn nói cái gì mà cảm kích chúng ta đưa cho hắn một vị Vương phi hòa thân hợp tâm ý…… Lão cữu hắn có nguyện ý hay không chứ?”

Tiêu Vị Tân buồn cười, “Cho dù không muốn, hắn tạm thời cũng chưa thể trở về được.”

Du Thư trăm triệu cũng không ngờ tên Na Tô Đồ này lại vô sỉ như vậy: “Ta nói vì sao lão cữu đã sớm hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại chậm chạp không thấy về, hóa ra là đã bị tên Na Tô Đồ kia nuốt vào bụng! Hắn khi dễ chúng ta sao?”

“Vậy cũng không hẳn.” Tiêu Vị Tân an ủi hắn, “Có lẽ Ảnh Cửu nguyện ý thì sao, với thân thủ của hắn, nếu thật sự quyết tâm muốn rời đi, chẳng lẽ lại không tìm thấy cơ hội sao?”

Du Thư cẩn thận nghĩ nghĩ, Ảnh Cửu am hiểu nhất chính là dịch dung và dụng độc, nếu hắn thật sự không muốn ở cùng Na Tô Đồ, dù thế nào cũng sẽ có cách thoát ra, có lẽ…… hắn thật sự có ý tưởng khác thì sao?

“Ai.” Du Thư thở dài, “Nếu thật sự bị Na Tô Đồ mang đi, đời này chỉ sợ là cũng không thể gặp lại.”

Tiêu Vị Tân vỗ vỗ bờ vai của hắn, cùng hắn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ cảnh xuân vừa lúc, cây hoa mai kia nở rộ đặc biệt đẹp mắt.

……

Tháng thứ hai sau khi đăng cơ, Tiêu Vị Tân liền ban thánh chỉ, muốn tiếp nhập thế tử của Lưu Vương Tiêu Thanh Nhàn vào cung lập làm Thái tử, tương lai kế nhiệm ngôi vị hoàng đế.

Tin tức này vừa truyền ra, văn võ cả triều lại thêm một trận rung chuyển, không ai có thể tưởng được Hoàng thượng thế nhưng lại ra chủ ý này, ngài còn trẻ như vậy đã liền lập thế tử Lưu Vương làm Thái tử, chẳng lẽ là thật sự tính toán về sau không lưu lại con nối dõi sao?

Các lão thần tuy cũng nói thầm trong lòng hai câu, nhưng lại không tìm được lý do để mở miệng, về tình về lý thì đây đều là thiên hạ của người Tiêu gia, bất kể là ai ngồi lên vị trí kia cũng không can hệ đến bọn họ quá nhiều, huống chi thanh danh của Lưu Vương cũng phi thường tốt, thế tử cũng là người thông tuệ có học thức, nếu hắn trở thành trữ quân, giang sơn này cũng có thể được củng cố, nói đi nói lại hình như cũng không có gì không thể.

Vì thế, từ triều đại của Tiêu Vị Tân, Đại Hạ không chỉ khai sáng một vị nam Hoàng hậu đầu tiên, mà còn mở ra tiền lệ lập đường đệ làm Thái tử, có thể viết nên một trang tuyệt bút trong sách sử hậu đại.

Tiêu Thanh Nhàn rất nhanh liền tiến cung làm bạn với thánh giá, nhập chủ Đông cung, Tiêu Vị Tân tự mình thỉnh vài vị lão Hàn Lâm đến làm Thái phó cho Thái tử, còn phái Thẩm Thanh Ngọc đến dạy dỗ, Tiêu Thanh Nhàn năm nay mười lăm tuổi, đúng vào thời điểm niên thiếu hoạt bát, vào cung cũng không khiếp nhược, vừa nhìn liền thấy chính là một hạt giống tốt.

Du Thư thoáng yên tâm, người thừa kế này cực kỳ hứa hẹn, ánh mắt của Tiêu Vị Tân quả thực không tồi.

Chuyện người thừa kế được xử lý xong xuôi, mọi người cũng đều có tinh lực để bắt đầu làm chính sự, sau khi thượng vị Tiêu Vị Tân liền liên tiếp ban hành nhiều chính sách, gần như tất cả các ngành nghề đều được miễn giảm không ít thuế má, đặc biệt là thuế nông cày thì lại càng thấp nhất trong mấy năm qua, người nguyện ý về quê trồng trọt sẽ còn được khen thưởng miễn một năm thuế cày.

Hiện giờ lương thực trong nước đang thất thiếu, càng có nhiều người về quê trồng trọt thì sẽ càng mau chóng khôi phục tình trạng quốc khố trống rỗng. Hiện giờ cũng không có chiến tranh, nhóm lão binh cởi giáp về quê cũng coi như có nơi để an cư lạc nghiệp, mỗi người đều được lãnh năm mẫu đồng ruộng mà trở về quê nhà, cũng không tính là bạc đãi bọn họ.

Tiêu Vị Tân kế vị năm đầu tiên liền tạo dựng thanh danh tốt trong dân chúng, mỗi người đều khen y là một vị hoàng đế anh minh, Du Thư ngẫu nhiên ra cung lên phố đi dạo cũng có thể nghe nhóm hài đồng hát ca dao trong lúc chơi đùa, cơ hồ như đều là lời ca tụng y, trong lòng cũng theo đó mà kiêu ngạo.

Hắn vốn biết, Tiêu Vị Tân không giống như những vị hoàng đế khác, quốc gia này sớm hay muộn cũng sẽ có thể một lần nữa trở nên cường thịnh.

Du Thư mua một chuỗi hồ lô ở sạp bán ven đường, một đường chậm rãi trở về, trong lòng tràn ngập chờ mong đối với một tương lai tốt đẹp.

Năm thứ hai sau khi đăng cơ, Tiêu Vị Tân liền ban hôn cho Tần Vương, người được gả cho chính là tiểu nữ nhi của một lão Hàn Lâm.

“Ngươi làm thế nào mà cho Tiểu Nguyệt Nhi một thân phận như vậy?” Du Thư tò mò nhìn y, “Lão Hàn Lâm như thế nào lại đồng ý?”

Tiêu Vị Tân đang cúi đầu xem tấu chương, nghe hắn nói vậy cũng không ngẩng đầu mà nói: “Gia tộc có được một vị Vương phi, đối với ông ta chính là thiên đại vinh quang, năm sau lại sắp sửa về hưu, trong nhà có Tần Vương làm chỗ dựa, sao lại không muốn chứ?”

“Tiểu Nguyệt Nhi ghi tạc danh nghĩa của ông ta, ông ta cao hứng còn không kịp nữa là.”

Du Thư ngẫm lại thấy hình như cũng có đạo lý, “Như vậy, sẽ liền không có người nào hoài nghi thân thế của nàng.”

Tiểu Nguyệt Nhi xuất giá từ Hàn Lâm gia hàng ngũ phẩm, dùng danh nghĩa tiểu thư khuê các của Hàn Lâm viện, gả cho Tần Vương tuy vẫn có thể xem là trèo cao, nhưng người khác cũng sẽ không nói thêm cái gì, so với xuất thân ban đầu đã có khí phái hơn nhiều rồi.

Tiêu Vị Tân cũng suy nghĩ rất lâu mới nảy ra biện pháp này, phải tìm cho Tiểu Nguyệt Nhi một nhà phẩm cấp không thể quá cao cũng không thể quá thấp, ngũ phẩm vừa vặn tốt, lão Hàn Lâm biết được chỗ tốt trong đó, cũng vô cùng cao hứng mà tiếp nhận.

Tần Vương niên thiếu anh dũng anh tuấn tiêu sái, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng, nếu nhà bọn họ có thể leo lên tầng quan hệ này, chẳng sợ chỉ nương theo một tầng danh nghĩa, bọn họ cũng đã có thể được nhờ.

Tiểu Nguyệt Nhi và tiểu tử Tiêu Vị Minh vốn không được mọi người coi trọng cuối cùng lại là hai người có kết cục tốt nhất, Du Thư cũng âm thầm cao hứng cho nàng, còn tặng con thỏ béo năm đó cho nàng làm của hồi môn, dù sao nàng cũng rất thích nó.

Ngày Tiểu Nguyệt Nhi xuất giá, nàng chính thức ngồi lên phủ kiệu của phủ Hàn Lâm, một đường thập lí hồng trang chọc người khác ganh tị, người không biết còn tưởng rằng đây là công chúa xuất giá, trong đó hơn phân nửa đều là do Du Thư hỗ trợ, Tiêu Vị Tân vô cùng hào phóng tiêu tiền cho hắn, tất cả đều nghe theo hắn bày bố.

“Trước mắt đã không còn chuyện gì phiền lòng nữa.”

Màn đêm buông xuống, Du Thư và Tiêu Vị Tân ngồi ở nội điện uống rượu, không nhịn được mà cảm thán một câu, “Tuy người xuất giá là Tiểu Nguyệt Nhi, nhưng không ngờ ta lại nhớ tới cảnh tượng khi chúng ta thành thân.”

Tiêu Vị Tân giơ chén rượu cười khẽ, “Ta vẫn còn nhớ rõ, ngày ấy Tiểu Thư đẹp không sao tả xiết.”

Du Thư đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Ta là một nam nhân, không thể dùng từ kia.”

“Đều giống nhau thôi.” Mấy năm gần đây Tiêu Vị Tân lại càng thêm không đứng đắn, không có việc gì liền thích chọc hắn đỏ mặt, “Ở trong lòng ta, Tiểu Thư chính là xinh đẹp vô cùng, không quan hệ nam nữ.”

Du Thư đỡ trán che giấu vẻ thẹn thùng của mình, Tiêu Vị Tân dắt tay hắn, ghé qua hôn lên một cái.

“Thế sự vô thường, cũng may cuối cùng hai ta đã có kết cục tốt đẹp.”

Du Thư buông chén rượu xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.

“Đúng vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.