Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 52: Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy chính là một bi kịch



“Khách quý” của Cẩm Vô Song cũng không phải hoàng tử Hàn Quốc Tư Mật Đạt như Tiểu Phỉ Thúy nghĩ đến, mà là bạn đồng học khi cô còn học ở nước Mĩ – David, đến từ nước Mĩ. Mc. David xuất thân từ một gia đình thượng lưu, nhưng thái độ làm người lại mộc mạc, khiêm tốn, say mê vi phân và tích phân cùng các loại thí nghiệm. Ham mê duy nhất của anh là rượu vang. Cho nên khi Cẩm Vô Song biết được thứ Trương gia xuất ra trong tiệc từ thiện sẽ là mấy chai rượu hiếm Napoleon làm phần thưởng độc đắc thì mới có ý định để La Phỉ đi thắng một chai đem về.

David là giáo sư danh tiếng hàng đầu của trường đại học Stanford, hiện đang đảm đương một công trình nghiên cứu, đại khái sẽ dừng lại một ngày rưỡi đến hai ngày tại Las Vegas. Bởi vì thời tiết có vấn đề, nên chuyến bay bị muộn so với lịch trình hai tiếng đồng hồ, khi Cẩm Vô Song đón được anh đến khách sạn, đặt xong phòng nghỉ thì đã mười giờ rồi. Cẩm Vô Song sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, nên muốn rời đi, có gì ngày mai gặp lại. Nhưng tinh thần của David đang rất hưng phấn nên anh giữ cô lại để nói chuyện phiếm. Trong hành trình của mình, trừ việc chính là tới tham gia nghiên cứu và thảo luận về công trình khoa học đang tham gia, David còn muốn đến trường đại học danh tiếng nhất ở đây làm quen và trao đổi thêm về học thuật. Anh còn dự định xin vài nghiên cứu sinh có năng lực làm trợ thủ. Vì vậy mà anh hỏi Cẩm Vô Song có nhân tài xuất sắc thì giới thiệu giúp, hiện tại anh đang cần gấp, bởi đề tài nghiên cứu sẽ bắt đầu khởi động vào đầu mùa xuân năm sau.

Người đầu tiên Cẩm Vô Song nhớ ngay tới là La Phỉ. Nếu nói về thiên phú thì không thể nghi ngờ La Phỉ chính là một thiên tài. Có điều, đề tài mà David nghiên cứu từ trước đến nay luôn có tiếng là cực kì uyên thâm. La Phỉ chưa hề được học qua một chương trình đào tạo cơ bản nào, thế thì cho dù thiên phú có cao tới đâu, cũng sợ là khó mà thỏa mãn được những đòi hỏi khắt khe của David. Cho nên Cẩm Vô Song tỏ ra do dự một chút rồi lại tỏ vẻ là không có. David cũng là người có khả năng quan sát tỉ mỉ, anh cười rồi nói: “Cậu quá bảo thủ rồi, có phải cậu sợ không thỏa mãn được những đòi hỏi khắt khe của tôi? Không nên như vậy! Có người lựa chọn thích hợp thì dù thế nào cũng hãy cứ giới thiệu cho tôi đi! Về phần thích hợp hay không tôi sẽ là người quyết định, cũng sẽ không vì mặt mũi của cậu mà vàng thau lẫn lộn.”

“Không đâu!” Cẩm Vô Song cười nói: “Chỉ là tôi vừa nghĩ đến một người rất có thiên phú về toán học mà thôi. Có điều là cô ấy không thích hợp.”

“Hả!?” David cảm thấy hứng thú: “Ngay đến cả cậu còn cho rằng người đó có thiên phú, vậy khẳng định người đó rất ưu tú. Cậu còn nhớ giáo sư Cách Trung chứ? Hiện nay ông ta đang tiếp nhận đào tạo nhân tài trên cả thế giới, nếu như cậu chọn được người phù hợp, thì tôi sẽ trực tiếp đề cử với ông ta!”

Điều này đối với người bình thường mà nói, không thể nghi ngờ đây là một cơ hội vô cùng tốt. Được một vị giáo sư nổi tiếng đề cử, so với người một mình cực khổ đưa thân qua cầu độc mộc mà tranh thủ cơ hội thì có hi vọng hơn rất nhiều. Nhưng La Phỉ… từ phương diện nào đó mà nói, cũng không phải là người bình thường. Cẩm Vô Song lại cũng không biết suy nghĩ của người kia là như thế nào. Nhìn cô ấy thì không có vẻ là xuất thân từ gia đình nghèo khổ, mặc dù cô ta thường lấy dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi mà xuất hiện. Nếu La Phỉ muốn học đại học như lời nói thì thật không tới phiên cô phải quan tâm. Cho nên Cẩm Vô Song uyển chuyển từ chối: “Tôi cũng không biết ý muốn của cô ấy như thế nào. Nhưng ý tốt của cậu thì tôi vẫn sẽ chuyển tới cô ấy!”

“Nghe ra thì thấy đây là một nhân vật khá cao ngạo.” David cười cười. Bọn họ cùng xuất thân từ toán học, mặc dù được người đời gọi họ là “Con mọt sách”, nhưng nội tâm thì phần lớn đều tâm cao khí ngạo, nên đối với những người ưu tú mà có tâm thái cao ngạo thì cũng hết sức thấu hiểu.

Cẩm Vô Song suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: “Không, cô ấy cũng không phải là người cao ngạo, chỉ là… Tình trạng cô ấy khá đặc biệt!”

“Hả?”

“Tôi cũng không biết nhiều về cô ấy! Cô ấy bỗng nhiên, vô cùng kỳ lạ, xuất hiện ở bên cạnh tôi. Còn tình huống của cô ấy cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết. Chỉ là cậu vừa lúc nói đến phương diện ‘thiên phú’ này, nên tôi mới chợt nghĩ tới cô ấy mà thôi.”

“Nghe tựa như con số ‘0’ vậy!” (đối với toán học, chữ số 0 đại diện cho khả năng vô hạn)

Cẩm Vô Song cười cười. Cũng không có trả lời. David nói thêm: “Thời gian trước, khi tôi đang ở New York có gặp Johan, cậu ta nói với tôi một chuyện cực kỳ lý thú. Cậu ta kể là giáo sư Cách Trung vốn là không có ý định tuyển cậu ta, mà phải đến đợt tuyển sinh cuối cùng mới được chọn trúng. Cậu ấy nói, nếu như không phải giáo sư cuối cùng vẫn là chọn mình thì không chừng bây giờ cậu ta sẽ trở thành một tên công trình sư gì đó, vì đó là ước nguyện thứ hai của cậu ấy, mà không phải trở thành một cái nhà toán học. Ha ha, nhân sinh kỳ ngộ, cậu nói như thế nào mới được xem là ý tứ*. Đã gặp gỡ đến mức này rồi, nếu như hóa thành phần tử**, như vạy thì liệu không biết có phải là đã đánh mất hay không?”

“Có chuyện như vậy hay sao? Bản thân tôi đúng là chưa từng nghe qua.”

* Ý tứ: Ý nghĩa; ý kiến, mong muốn; lòng thành; thú vị.

** Phần tử: Cái cấu thành đoàn thể.

David cười một chút rồi lại nói tiếp: “Nghe nói là ông ta còn để dành vị trí thế thân cho một đệ tử là người Trung Quốc vào học. Giáo sư đối với người học sinh này vẫn canh cánh trong lòng, cho nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhắc đến. Sau đó chỉ thỉnh thoảng những lúc vô tình nói chuyện ông mới lộ ra. Dĩ nhiên, cũng vì nhắc tới thành tích của Johan nên mới buột miệng nói ra mà thôi. Sau khi Johan được nhập học, ông ta còn cho tên đệ tử này đến xin tôi hướng dẫn làm luận văn, Tôi còn nhớ tên của luận văn đó hình như là “Bàn về mấy con số tùy cơ cùng tính ngẫu nhiên và tính tuần hoàn vô hạn”. Quả thực là rất ưu tú a! Nếu là tôi, tôi cũng muốn có một đệ tử như vậy! Đây chính là lí do vì sao tôi lại càng muốn có đệ tử là người Trung Quốc. Người Trung Quốc các cậu có khuynh hướng thiên phú về toán học, hơn nữa người Trung Quốc còn có đức tính tỉ mỉ, tận tình – đây là những đức tính mà sinh viên của các quốc gia khác còn thiếu!”

Cẩm Vô Song cười cười: “Chẳng qua đó cũng chỉ là một loại thành kiến mà thôi. Ở Trung Quốc cũng có nhiều người cộng trừ hai chữ số trở lên vẫn phải dùng ngón tay nha!” Thí dụ như đồng chí Ôn Quả Nhiên! (còn có Quả quýt, TG)

David cười lên ha hả: “Tôi chỉ là nói xác suất trên tổng thể, không bao gồm số ít có tính ngẫu nhiên!” (nếu Quả quýt phải lấy 25 cộng 35 thì sẽ bằng 55 cặn bã nên Quả quýt sẽ nói: chết tôi mất!!!!)

Hai người lại hàn huyên hơn nửa giờ nữa, Cẩm Vô Song thấy gần mười một giờ rồi, cô đoán Chu Chính cùng La Phỉ chắc cũng đã trở lại sòng bạc. Vì thế cô liền cáo từ rồi rời đi.

Cẩm Vô Song trở lại sòng bạc liền đi tìm La Phỉ. La Phỉ vì chuyện tây trang trắng mà trong lòng hết sức nôn nao, nghe thấy tiếng gõ cửa thì không có lòng dạ nào tiếp chuyện nên hỏi: “Ai đó? Tôi ngủ rồi!”

Cẩm Vô Song nhẹ nhàng, bình tĩnh nói: “Mở cửa!”

“Em… Em ngủ rồi. Có chuyện gì thì để ngày mai hãy nói đi!”

“Mở cửa!”

La Phỉ đành phải lột bỏ bộ quần áo vẫn mặc trên người, thay bằng bộ đồ ngủ. Cô làm ra vẻ con mắt đang buồn ngủ mông lung đi mở cửa: “A Song, có chuyện gì sao? Đêm khuya tĩnh lặng, cô nam quả nữ, để người ta biết được chuyện này thì trong sạch của em mà khó giữ được nha!”

Cẩm Vô Song rất muốn nói với người này là: ai chứ cô thì làm sao còn thuộc loại này! Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng đã sờ qua, cô còn có cái gì trong sạch mà nói! Nhưng nếu như cô nhất thời không nhịn được mà phun ra những lời này, thì hậu quả, căn cứ vào những gì đã xảy ra trước đây, sẽ là không tài nào chịu nổi – khẳng định được sẽ là đòi kết hôn, rồi còn nói đối tượng không lấy kết hôn làm mục đích thì là đùa bỡn lưu manh. Chị đối với tôi sờ cũng đã đã sờ qua, lại còn ôm hôn nữa, vậy mà chị còn muốn trốn tránh trách nhiệm? Vân vân và vân vân! Cô không biết hiện tại mình đang bị da gà nổi lên đầy người.

Cô nhìn thấy trên bàn đặt hai chai “Napoleon” thì nói: “Tôi đến lấy thứ này đi!”

La Phỉ thấy cô nổi lòng tham khi lấy cả hai chai ôm đi: “Stop! Chị đã nói là chỉ cần một chai thôi! Chai còn lại em muốn cùng Tiểu Quả và Thập Nhất uống!”

Cẩm Vô Song nhướng mày, thật khó tin hỏi lại: “Cô chắc chứ?”

“Dĩ nhiên a!” Nghe người kia nói về chỗ rượu này với vẻ cực kỳ trân quí, cho nên cô mới muốn thắng thêm một chai để mang về cùng các đồng chí của mình chia nhau uống thử.

“Loại rượu này có nồng độ rất nặng, không thích hợp cho các cô uống đâu. Để tôi dùng loại rượu cũng rất ngon nhưng nhẹ hơn đổi lại cho các cô thì vẫn tốt hơn!”

Đổi lại? “Không cần! Bọn em chính là những người hết sức mạnh mẽ, vậy nên phải được uống rượu mạnh, lại còn mồm cắn miếng thịt thật to!”

Những người mạnh mẽ? Cẩm Vô Song rất muốn cười. Hình dạng của cô cứ như con cún con vậy mà còn tự cho là mạnh mẽ? Cô nhún vai rồi cầm một chai thả lại trên bàn: “Được rồi, nếu cô đã nói thế!” Cô do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được nên hỏi: “La Phỉ, cô có nghĩ tới chuyện học đại học hay không? Nếu như cô mà có hứng thú, tôi có thể vì cô giới thiệu.”

La Phỉ đâm ngón tay: “A Song, chị muốn đuổi em đi hay sao?” Rốt cục…

Cẩm Vô Song vô lực. Tại sao người này lại nghĩ tới phương diện này chứ? Nếu mình thật muốn đuổi thì làm sao cô còn được ở lại nơi đây cho tới tận bây giờ? “Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút vậy thôi. Tùy cô quyết định.”

“À ha! Ra là như vậy a! Nhưng em không có hộ khẩu, làm sao được đi học?”

“Tôi sẽ xuất tiền giúp cô.”

La Phỉ đỏ mặt lên: “A Song, chị đối với người nào cũng tốt như vậy hay sao?”

Cẩm Vô Song sửng sốt, cô chỉ là vô ý thức nói ra những lời này: “Cô có vài chục vạn mỹ kim ở chỗ tôi đây. Chừng đó cũng đã đủ cho cô học ở trường đại học tốt nhất rồi!” Vả lại về cái tên gia hỏa Black này, cô đã tìm hiểu qua, là con trai độc nhất của đầu rồng về tài chính Wall Street, dư sức cấp tiền cho La Phỉ.

“Cám ơn chị, em tạm thời còn chưa có nghĩ nhiều đến thế!”

Được rồi, đây là cự tuyệt. “Tùy cô thôi. Tôi nói rồi, chỉ là thuận miệng nhắc tới.”

“Không, em hiểu là chị có ý tốt. Cho nên thật lòng cám ơn chị!” Cô miễn cưỡng cười cười, Cẩm Vô Song nhìn thấy sắc mặt cô thật khó coi, bỗng nhiên đưa tay tóm lấy cằm rồi cúi sát vào nhìn kỹ một chút: “Cô nói là cô đã ngủ?”

“Ơ là…” La Phỉ sợ hết hồn, trái tim nhỏ thình thịch nhảy loạn. Lão bản Cẩm, không có chuyện gì thì cũng đừng mập mờ câu dẫn người như vậy a, đối với trái tim như vậy là không tốt! La Phỉ trả lời quanh co:

“Trên mặt còn son phấn, chờ rửa sạch rồ mới ngủ tiếp.”

Dĩ nhiên rồi, còn không phải vì cô còn chưa ngủ hay sao? “Được!”

“Ngủ ngon!” Cẩm Vô Song cầm theo một chai “Napoleon” bước đi.

“Ngủ ngon!”

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng chí Ôn Quả Nhiên vừa đến chỗ làm đã bị đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cướp đi cái laptop quả táo vừa mới tậu không lâu. Ngay cả điểm tâm cũng không ăn, một mình Tiểu Phỉ Thúy trốn ở trong phòng không biết trêu chọc cái gì. Ôn Quả Nhiên mượn cớ tìm cách gặp cô thật nhiều lần cũng không thể cách nào mở được cửa mà vào.

Thế thì, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đang làm cái gì vậy?

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đang nhìn chỗ ảnh được cô dùng di động của Thúy Hoa chụp tên tây trang màu trắng tối hôm qua sau đó send đến hộp thư của mình.

Cô với tên mặc bộ tây trang màu trắng cũng không phải quen thuộc, nhưng, quả thật có biết. Tên mặc bộ tây trang màu trắng là chồng – không – cưới của một đường muội*! Dựa theo tiêu chuẩn đánh giá của đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thì, đó chính là: không có não, bao cỏ, ngu xuẩn, nếu hắn ta mà thông minh thì lựa chọn duy nhất chính là đầu thai sang kiếp khác!

Cha mẹ của cậu ta vốn là hy vọng cùng cô kết hôn, nhưng phụ thân của cô lại xem thường – bản thân cô lại càng nhìn không lọt mắt! Sau đó người này vẫn tìm cách cùng đường muội đính hôn. Người này đã cùng đường muội đính hôn vậy mà còn ra đường lưu luyến hoa thơm cỏ lạ, lại còn ra cao giá để có được môi thơm cùng quyền khiêu vũ với mỹ nhân, lại còn giả bộ phong độ nói cái gì “Mỹ nhân thiên sinh lệ chất, không dám đường đột”, thật là —

Bỏ đi, cô cũng lười phun tào!

Cậu ta như thế nào thật ra thì cùng cô không có quan hệ!

Nhưng cậu ta đang ở chỗ này, như vậy thì cùng cô có liên quan rồi!

Nếu một khi không cẩn thận mà đụng phải cậu ta thì hành tung của cô chẳng phải là liền bị lộ rồi hay sao? Cô đoán chừng nếu đến lúc đó không phải lập tức bị Cẩm Vô Song đóng gói đá đi thì cũng sẽ bị người trong nhà bắt về. Mà cô thì còn chưa muốn đi. Cho nên, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể là bắt cậu ta phải đi…

Làm một nhân tài có chỉ số IQ cao lại không có tiết tháo, thủ đoạn hạ lưu cao, nên việc đầu tiên đồng chí Tiểu Phỉ Thúy nghĩ đến chính là “thủ đoạn Bát quái” mà cô học được ở Las Vegas: đầu tiên, đăng kí một weibo, sau đó dùng tiền mua mười vạn fan. Tối hôm qua cô chụp ảnh cũng chỉ là làm theo bản năng, không ngờ được là bây giờ số ảnh đó lại có đất dụng võ: nào là công tử nổi danh nào đó mua thiên kim nụ cười, nào là động tác khẽ nhún mình đầy ưu nhã khi cùng mỹ nhân trong điệu nhảy khuynh tâm, sau đó để cho fan cùng phát tin các kiểu. Sau đó lại “Không cẩn thận” @ mà để cho đường muội, đường thúc vô tình bắt gặp các tạp chí lá cải cùng chính thống nào đó đăng tải trên weibo…

Tuyệt!

Kết quả là đồng chí Tiểu Phỉ Thúy nhìn thấy tên mặc bộ tây trang màu trắng lên weibo phát biểu bác bỏ rằng: mình làm việc tốt nhưng lại xảy ra họa rồi! Sau đó thì ra cái vẻ ủ rũ muốn chết không muốn sống. Sau khi thực hiện được quỷ kế như ý đồng chí Tiểu Phỉ Thúy mới phát lên một câu: vừa mới đến, đã phải rời đi! Las Vegas, chào tạm biệt, hẹn gặp lại sau!

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy ngửa cổ cười như điên. Cô quyết định mời Ôn Quả Nhiên và Giang đại hiệp mở chai “Napoleon” ra ăn mừng.

Hai người “mềm muội” nghe nói “Napoleon” vô cùng trân hiếm, lúc đầu còn ưu nhã nâng ly thủy tinh giả vờ giả vịt làm như là thưởng thức, sau đó Ôn Quả Quả ấp úng nói “Tôi… Tôi vẫn là thích uống nước trái cây hơn” sau đó đồng chí Giang Thập Nhất cũng quyết đoán rút lui, chỉ có Tiểu Phỉ Thúy bởi vì đang cao hứng sau khi tiêu diệt được “kẻ đang gieo họa”, nên uống cả một ly lớn, khi thấy cả hai người kia đều tỏ ra ghét bỏ thì thấy cũng thật là lãng phí. Nên cô cầm lên đem đi cho Cẩm Vô Song, Cẩm Vô Song thấy gương mặt của cô vốn trắng nõn mà giờ đây chuyển sang màu hồng – quả nhiên chỉ có uống rượu mới có thể hồng – quả nhiên đúng là người mạnh mẽ mà. La Phỉ cầm chai rượu “Napoleon” còn quá nửa nhét vào tay Cẩm Vô Song: “A Song, cho chị này!”

Cẩm Vô Song bất động thanh sắc: “Dễ uống không?”

“Họ nói… Uống không ngon lắm, em thì lại cảm thấy được, cũng thích! Hì hì, A Song, nếu không, chúng ta cùng uống một chén?”

“Cô chắc chứ?” Cẩm Vô Song nhìn thấy mặt cô càng ngày càng hồng nên hỏi lại, La Phỉ chớp mi: “Một chén rượu mà thôi, tại sao không?”

Cẩm Vô Song lôi cô đến phòng rửa tay, để cho cô tự nhìn vào gương rồi hỏi thêm một lần nữa: “Cô chắc chứ?”

Trong gương hiện lên một khuôn mặt, trên nền trắng xuất hiện màu đỏ, từng nốt, nổi trên nền trắng…

Dị ứng rồi!

La Phỉ thét chói tai: “A!!!!!”

Đúng là, vui quá hóa buồn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.