Trừ cái tên “Anh Trai Người Sói” luôn nhắc với bạn thân, Chu Mịch định nghĩa Trương Liễm trong lòng là “Crush”.
Cái gọi là crush, đại khái là hình dung một loại yêu nồng nàn, mãnh liệt, nó rất ngắn ngủi, nhưng đủ để làm rung động lòng người, giống như pháo hoa nổ tung, con bướm lướt qua mặt hồ, ngàn cây lớn lên rồi lại tàn mục rất nhanh, tóm lại, là những từ ngữ đẹp đẽ mà cao cấp, đồng thời cũng là cảm giác mà Trương Liễm đem lại cho cô.
Trương Liễm lúc đó không phải là ông chủ của cô, mà là bạn tình mang tính cố định.
Chu Mịch lúc đó vẫn là nghiên cứu sinh, vừa chia tay với bạn trai làm kỹ thuật công trình của cô.
Thế nhưng mỗi lần gặp nhau, “cảm giác được yêu thương” mà anh đem lại cho cô còn lớn hơn bạn trai cũ nhiều, dục vọng của anh chân thành, cảm xúc nhiệt liệt, có thể tự nhiên thay đổi giữa một tên cặn bã và một quý ông, có thể hóa giải cô thành câu chữ tốt đẹp, dung nhập vào câu chuyện cổ tích hay tập thơ nào đó. Ở đó, cô chính là nữ chính phản nghịch, có thể làm mặt quỷ với gương thần, có thể cởi giày vắt chân ngồi trên xe ngựa bí ngô, thế nhưng hoàng tử vĩnh viễn luôn yêu cô.
Sau khi trời sáng, loại ma pháp làm người ta tình sâu ý đậm, trái tim không yên này cũng không lập tức biến mất.
Hoàng tử sẽ cúi người trao cho cô nụ hôn từ biệt.
Khi còn buồn ngủ, cái thơm nhẹ của người đàn ông giống như một giấc mơ, thế nhưng lại vô cùng khó từ bỏ, đủ để cô tin rằng đây là thật, hơn nữa còn sinh ra một ảo giác, anh vẫn sẽ trở về nhà sau buổi chiều hoặc gần tối, còn mang theo một bó hoa.
Thế nhưng trên thực tế, vào thời khắc cửa đóng lại, sách cũng đóng lại theo, vầng hào quang của cô cũng biến mất.
Đây cũng là lý do Chu Mịch thường xuyên bị hớ.
Đặc biệt là lần đầu tiên quay về từ khách sạn, lúc đầu cô hưng phấn không nhịn được mất nửa tiếng, sau đó ngồi ngây ở phòng ngủ cả buổi chiều, không có tinh thần làm bất cứ việc gì, giống như đứng trong đường hầm thông gió, tất cả những không cam lòng, khó giải quyết về việc thất tình đều không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một loại trống rỗng và lạnh lẽo càng bí ẩn, càng to lớn hơn.
“Mình nhớ anh ấy quá, nhưng lại không nói được một câu với anh ấy.”
Ngày thứ ba, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, khai hết tất cả với bạn bằng voice chat.
Lúc đầu bạn cô rất kinh ngạc, chấn động vì cô buông thả bản thân như vậy, sau đó lại đưa ra phân tích: “Có phải là vì mày vừa chia tay, cần sự đồng cảm, đúng lúc anh ta lại tự dâng đến miệng súng, vậy nên mày coi anh ta là thứ tiêu khiển không?”
Chu Mịch cảm thán: “Đó cũng là thứ tiêu khiển mà ông trời ban cho!”
Bạn cô cãi một tiếng: “Ở phương diện đó anh ta tốt như vậy sao? Lộ Minh cũng không kém mà.”
Chu Mịch ngoài cười nhưng trong không cười: “Sau khi so sánh, Lộ Minh yếu hơn một chút.”
Bạn cô cười bò với sự khắt khe của cô.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là khởi đầu.
Đợi đến lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư… Chu Mịch sẽ từ từ thích ứng, từ từ luyện thành thói quen, sau một đêm, cô sẽ không thở ngắn thở dài, đa sầu đa cảm nữa, cũng không lải nhải với bạn mình Anh Trai Người Sói tốt thế nào, hối hận vì lúc đầu tại sao lại không dùng chiêu sư tử ngoạm, chỉ phóng khoáng chọn hình thức một tháng một lần.
Kiểu qua lại bí mật này đã trở thành điểm sáng trong cuộc đời khổ tu ở trường của cô, ngày 15 cũng có một ý nghĩa đặc biệt, thăng cấp trở thành ngày mà cô yêu thích nhất.
Cô không bao giờ vắng mặt, điên cuồng mà lún sâu, gặp lại mỗi tháng, hận không thể lúc nào cũng dính trên người anh, thậm chí còn nghiên cứu các tác phẩm* đa quốc gia vì mục đích này, dùng để tham khảo và học tập, đã giỏi còn muốn giỏi hơn.
(*Phim xxx)
Dù sao, lúc lấy lòng anh còn có thể lấy lòng chính mình.
Có một lần, cô nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai anh: “Bí mật nói cho anh biết, máy tính của em nhiễm virus rồi.”
Người đàn ông hơi chau mày lại, rõ ràng biết rồi nhưng vẫn hỏi: “Tại sao lại nhiễm virus?”
Cô thốt ra ba tiếng như muỗi kêu.
Anh nghe vậy thì cười, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nề nếp không khác gì mấy ông giáo sư trên giảng đường: “Muốn học gì, anh dạy em.”
Cô dùng sức chọc vào ngực anh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh, rất, biết, sao?”
Anh chế trụ tay cô, vô tội nhìn qua: “Vậy em dạy anh?”
…
Chu Mịch tưởng rằng niềm vui sau khi trời tối này sẽ kéo dài rất lâu.
Còn đặt tên cho nó là “Người yêu thần bí” – Đây thật sự không phải một bộ phim văn học đạt điểm cao sao? Mỗi lần nghĩ như vậy, ít nhiều cô cũng cảm thấy mừng thầm và đắc ý.
Thế mà, ông trời lại luôn ác ý mà kéo mí mắt của những người quá say sưa lên, để ánh nắng của hiện thực đâm vào.
Đó là ngày thứ hai kể từ khi cô nhận được offer của Austar.
Chức vị mà Chu Mịch được nhận vào là AE (Nhân viên phòng khách hàng). Đây là công ty lớn trong ngành quảng cáo, điều kiện tuyển thực tập sinh cũng có phần hơi cao và khắc nghiệt, chỉ nhận cử nhân và nghiên cứu sinh của các trường 211, 985, sinh viên từ năm ba trở lên được ưu tiên.
(* “Dự án 211”, là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu.)
Còn “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong “Dự án 211” mà ra.
(*Từ: https://duhoctrungquocriba.com/)
Số thực tập sinh lần này của Austar chỉ có hai người, một người ở bộ phận khách hàng, một người làm về sáng tạo.
Có thể nói là sói nhiều mà thịt ít.
Chu Mịch suy nghĩ hồi lâu, rồi chọn cái trước.
Vì được ưu ái khi là học sinh trường danh tiếng, cộng thêm sự cơ trí khi phỏng vấn, Chu Mịch bộc lộ hết tài năng của mình ra.
Cô không bất ngờ lắm. Bởi vì trước khi đi, một người trẻ nhất bên nhân sự đã gọi cô lại, hai người thêm Wechat của nhau.
Cô rất tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Đây là một ám thị nào đó cho việc đã được thông qua sao?”
“Đây là đang bắt chuyện.” Người đàn ông cười, để lộ hàm răng trắng: “Cho dù không tuyển dụng cô, tôi cũng muốn liên hệ với cô.”
Chu Mịch hơi trợn tròn mắt, trong lòng thầm kêu trâu bò.
Sáng hôm sau cô đến công ty báo danh, lại trùng hợp gặp được phải anh ta trước cửa thang máy.
Người đàn ông cầm cốc giấy đựng cà phê, trên người mặc một chiếc áo T-shirt màu xám khói, kết hợp với cặp kính mỏng, mang theo vài phần tao nhã mà vô lại.
Tính cách của anh ta căn bản vẫn giống như hôm trước, vẫn mang sự tự nhiên vốn có từ trước, chào hỏi Chu Mịch: “Hello, Chu Mịch.”
Lại đẩy cốc cà phê trong tay lại gần: “Uống cà phê không, tôi còn chưa động vào đâu.”
“Không cần đâu.” Chu Mịch cười, bộ dạng mím môi thể hiện rõ sự thận trọng: “Cảm ơn anh.”
Mắt anh ta cong lên, tầm mắt di chuyển ở phần mặt và thân trên của cô vài giây, hàm ý dò xét cùng đánh giá, thế nhưng nhanh đến nỗi căn bản không kịp để làm người khác cảm thấy bị xúc phạm: “Hoa văn trên túi vải của cô đặc biệt thật đấy.”
“Hả?” Mặt Chu Mịch hơi nóng lên, cúi đầu liếc nhìn túi vải bị nhắc đến dưới nách của mình, trên đó là bức vẽ graffiti từ thời cô tham gia câu lạc bộ ở trường đại học, linh cảm đến từ bộ phim Alice ở xứ sở thần tiên, cả mặt là lá bài, trên đó có khảm một chú thỏ với khuôn mặt nhăn nheo, đeo một chiếc đồng hồ quả quýt, kết hợp với ô thoại, kêu lên bah bah, trông thân thiện vừa phải.
Chu Mịch phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Là tôi tự vẽ linh tinh hồi đại học đấy.”
Người đàn ông giơ ngón cái khen ngợi: “Cô nên đi làm sáng tạo mới không bỏ lỡ một tài năng.”
Chu Mịch không biết tiếp lời như thế nào, các đốt ngón tay đều căng thẳng đến nỗi hơi co lại.
Anh ta đợi một lúc, kết thúc chủ đề nói chuyện này, tự mình giới thiệu: “Làm quen một chút nhé, tôi tên là Trương Tước.”
Chu Mịch thầm thở phào một hơi, nhìn qua: “Chu Mịch. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết rồi.”
Trương Tước mỉm cười, vừa định mở miệng, đằng trước kêu “ting” một tiếng, thang máy xuống đến tầng một, cửa kim loại màu bạc không nhanh không chậm mở sang hai bên.
Chu Mịch của bây giờ, nguyện gọi đó là một chiếc hộp Pandora, một kịch bản mở màn mang tính sử thi, một bad ending vô cùng hoang đường.
Nhưng ngay lúc đó, ánh sáng trắng trong đầu cô chợt bùng nổ, tiếp đó chính là núi lửa phun trào, sét hòn, gió lốc, bão tuyết, bao nhiêu thảm họa tự nhiên thay phiên nhau trình diễn, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ.
Người đứng trong thang máy chính là người yêu thần bí của mình.
Anh cao lớn dễ nhìn, mặc áo sơ mi màu trắng, một tay đút túi quần, vẻ mặt vốn dĩ đang không tập trung, thế nhưng ngay giây sau khi mà ánh mắt anh ngưng tụ lại, ung dung thản nhiên lại tạo ra một cảm giác áp lực, đó chính là cảm xúc đang quấy phá.
Cảm xúc khó có thể phân biệt, thế nhưng Chu Mịch có thể biết được từ sự biến đổi rất nhỏ trong con ngươi của anh, anh đã nhận ra mình rồi, hình như cũng chẳng vui vẻ khi gặp mình ở đây như vậy.
Những cảm xúc phức tạp hiện lên, bao vây cô trong một màng bọc mất trọng lượng, hoàn toàn tách rời với bên ngoài.
||||| Truyện đề cử: Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em |||||
Tiếp đó, sự bối rối của cô bị chọc thủng ngay lập tức, sự thật như con lũ lớn, ào ào đổ xuống đầu cô, tầm tã, nghẹt thở, không kịp trở tay.
Cô nghe thấy Trương Tước ở bên cạnh chào anh như thông thường: “Chào buổi sáng, sếp.”
Chu Mịch đã không nhớ rõ hôm ấy cô đã bước qua anh rồi đi vào thang máy như thế nào nữa.
Dù sao thì dưới sự kích thích tột độ như thế này, con người sẽ quên đi một số tình tiết đã trải qua một cách có chọn lọc.
Thế nhưng cả ngày hôm đó, cô giống như tách mình ra thành hai phần, một phần ứng phó sự sắp xếp của bên nhân sự, kết bạn với đồng nghiệp ở bộ phận, được leader thu nhận, một phần khác lại vắt óc nghĩ xem làm thế nào để xử lý tai nạn này, rồi kết thúc quan hệ của cô và Anh Trai Người Sói một cách vẻ vang.
Thu dọn xong đồ đạc, Chu Mịch ngồi vào vị trí làm việc của mình, nhìn quanh một lượt, bắt đầu tra thêm những tư liệu về Austar, còn đính thêm những từ khóa khác, ví dụ như “Tổng giám đốc”, “Ban quản lý”.
Như đang rình mò cảnh giới thần bí, tim của Chu Mịch cứ đập thình thịch, âm thanh ấn bàn phím cũng lén lút đến mất tự nhiên.
Cô phát hiện được mấy tài khoản trong ngành, thường đăng hoặc chia sẻ một số tin tức trong giới quảng cáo, ví dụ như điều động nhân sự cấp cao, ví dụ như các thương hiệu ưu tú.
Trong một tin nào đó, ảnh chụp nửa thân trên người đàn ông ở chính giữa trên cao, lý lịch ưu việt được giản lược bằng một đoạn chữ, cuối cùng là phần chức vụ hiện tại theo kiểu cách đã quy định – Giám đốc điều hành Nghi Đô Austar: Trương Liễm.
Bức ảnh chân dung có kết cấu đen trắng, góc ống kính thấp, người đàn ông mặc bộ vest màu đen, mũi cao mắt sâu, ngũ quan hoàn toàn không thua mấy sao nam, thậm chí có thể trực tiếp đem đi làm nội dung tạp chí hay trang bìa bên ngoài.
Thế nhưng thần thái của anh lại không hề thân thiện, ngược lại còn có chút kiêu căng và xa cách, càng giống với người mà cô vừa nhìn thấy trong thang máy hơn.
Chu Mịch sục sôi, nhịp tim của cô nhanh vô cùng.
Cô tắt cửa sổ nhỏ đi trước khi sắp phát ra một tiếng rít như tiếng nước sôi.
“Ngày đầu tiên đi làm phát hiện ra boss của công ty là bạn giường của mình thì làm thế nào??!!” – Tiêu đề như thế này mà được đăng lên nhóm nhỏ hoặc diễn đàn nhất định sẽ nhận được số lượt click không tầm thường.
Mà trước kia khi lướt qua những bài thảo luận như vậy, Chu Mịch phần lớn là xem thường, cho rằng người viết tự bịa đặt để kiếm sự chú ý, thế nhưng chính lúc này đây, cô chỉ có thể phục sát đất với trò đùa ác ý của số mệnh.
Trải nghiệm ngày đầu tiên thực tập mà cô đã mong đợi từ lâu đã bị sự lo lắng chiếm giữ, Chu Mịch bất an cả một ngày, lúc thì ồn ào, lúc thì lơ lửng, giống như đang đi kiễng chân trên mép của tầng cao nhất.
Cũng không đến nỗi là muốn chết.
Chỉ là bất ngờ, kinh hãi, bất an cùng với cung phản xạ dài đến đáng tiếc.
Nguyên nhân tại sao đáng tiếc chính là cô biết Anh Trai Người Sói sẽ không liên lạc với mình nữa, cô cũng sẽ không liên lạc với anh nữa.
Bằng không, gửi cho anh một tin nhắn kinh ngạc? “Quào, hóa ra anh là ông chủ của em à, thật là không ngờ tới đó”?
Cô không hề muốn làm một người không giữ lời hứa.
Đương nhiên việc này không có nghĩa là cô không có một tia mong đợi nào với anh, mong đợi anh ra ám hiệu với mình, cho hai người một lối thoát đầy tình người.
Kết quả có thể thấy rõ, cả một ngày, cho đến khi tan làm, cô không đợi được bất kỳ tin nhắn nào của Trương Liễm.
Cô đoán được rồi.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, ánh đèn neon chập chờn như ánh mắt lúc nóng lúc lạnh của thành phố nơi đây. Cơ thể Chu Mịch lạnh đi trong gió, cùng lúc ấy hoàn toàn nhận ra: Căn bản cô không cần nghĩ ra bất kì cách kết thúc nào. Không có phản ứng gì chính là một loại phản ứng tốt nhất.
Từ khoảnh khắc mà bọn họ chính thức quen nhau, đã biết có một ngày sẽ không liên lạc.
Truyện cổ tích đến đây phải được niêm phong rồi cất vào kho.
Hoàng tử căn bản không phải là hoàng tử.
Mà là quốc vương nắm quyền hành trong tay.