Trường Tương Tùy

Chương 4



Cuối cùng Tiêu Triết ôm ta đang nước mắt nước mũi giàn giụa đi ra cửa sau. Ta mở to mắt lắc lắc đầu, vừa mới định xoay người, liền bị Tiêu Triết đè đầu lại. Tiêu Triết nhìn người đến người đi bên ngoài, cúi đầu nhẹ nhàng nói với ta. “Tiểu hồ ly, nhẫn nhịn, đừng nhúc nhích.”

Sau đó bước đi, rất nhanh đã trở về nơi ở.

Tiêu Triết đặt ta lên giường, ta biến trở về hình người, mới vừa xoay người đứng lên liền oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

“Tiểu hồ ly! Ngoan ngoãn nằm yên! Đừng lộn xộn…”

Ta không để ý tới hắn, lăn qua lăn lại trên giường.

“Ngươi vì cái gì muốn cản ta! Ta muốn giết hắn! Ta phải hút tinh khí hắn! Lột da hắn! Ném hắn lên núi cho lão hổ ăn thịt!” Ta tứcgiận.

Động tác quá mạnh nhất thời lại khiến ta phun ra một ngụm máu nữa. Tiêu Triết cuống quít đè hai vai ta lại.

“ Ta lừa hắn thê thảm như vậy, thu của cha hắn năm mươi lạng bạc năm mươi hai hoàng kim, còn bắt hắt chín chín tám mốt ngày đều phải đem phù ấn của ta đốt thành tro nuốt xuống, một ngày ba lần, trừng phạt thế cũng đủ rồi chứ?” Tiêu Triết thở dài.

“Không đủ không đủ!” Ta kêu to. “Mặc dù hết giận, nhưng hoàn toàn không đủ. Bụng của ta vẫn còn đau! Ngươi phải bắt hắn trực tiếp nuốt phù ấn vào chứ không phải bụi!”

“Như vậy sẽ hại chết hắn.” Tiêu Triết cười khổ.

“Mặc kệ mặc kệ, cho dù hắn chết cũng xứng đáng.!” Ta không nghe không bỏ qua.

Tiêu Triết đưa tay ra lau nước mắt cho ta.

“Đều tại ngươi! Nghĩ ra loại chủ ý ngu ngốc này!” Ta tiếp tục công khai lên án.

“Thật không ngờ chuyện này phát sinh, ta thật không phải, ta chắc chắn hảo hảo bồi thường ngươi. Hơn nữa, ban đầu ngươi chẳng phải cũng chơi đùa vui vẻ sao?”

“Còn nói! Lén hãm hại lừa gạt người, ngươi không cho ta trộm của người, chính mình lại đi hãm hại người! Ngươi xấu hơn ta!” Ta khiếu nại.

Tiêu Triết hơi sửng sốt, tiếp đó cười ha hả, hai vai run run không ngừng.

“Ân, ngươi cần phải nhớ lấy, ăn cắp của người triệu lần không được, nếu bị ta phát hiện, nhất định phạt nặng! Về phần ta hãm hại người, là vì kiếm sống, xấu hay không còn phải bàn bạc kỹ.” Vẻ mặt Tiêu Triết cười trộm mãi không thôi.

“Ta ghét ngươi!”

“Hảo hảo hảo, ta đã biết. Ngươi ngoan ngoãn nằm yên, ta lấy thuốc thoa cho ngươi.” Dứt lời Tiêu Triết vỗ vỗ đầu ta, đắp chăn lên cho ta, rồi xoay người ra khỏi phòng.

Ta cuốn lấy chăn, đứng dậy nhìn bụng. Thật đáng giận, nhằm đúng lúc ta không phòng bị mà ra tay, cũng may ta không phải người, thương thế này không chết được, nếu không khẳng định nội tạng sẽ vỡ tan mà chết. Tiêu Triết càng đáng giận hơn, rõ ràng một thân võ nghệ, vậy mà lúc đó một chút cũng không phản ứng! Hại ta chịu một cước này! Để xem về sau ngươi bồi thường cho ta thế nào!

Ta còn chưa hết than thở trong lòng, Tiêu Triết đã mang thuốc đi vòng vèo trở về.

“Tới đây, tiểu hồ ly, ta giúp ngươi thoa thuốc.”

“Không cần! Ngươi tránh ra!” Ta giận dỗi.

“Ngày mai có thể ngươi sẽ bị bầm xanh…”

“Cái gì ngày mai! Cái gì bầm xanh! Ta đã bầm tím cả rồi!”

Ta xốc chăn lên, cởi bỏ quần áo cho hắn xem, bụng và phần eo đã hiện lên một mảng tụ huyết lớn.

“ Mau nằm, ta giúp ngươi tán huyết, ngày mai là tốt thôi!” Tiêu Triết khuyên hết lời.

“ Không cần! Ta tự làm!”

“Ngươi đừng lộn xộn, nếu không, ngày mai ngươi sẽ đau không dậy nổi, thân không thể động đậy!” Tiêu Triết đe dọa.

“Hừ…..” Ta bĩu môi.

“Tiểu hồ ly ngoan, cao này là bảo bối gia truyền của ta đấy.” Lại là bảo bối…

Vừa nói xong, Tiêu Triết đã lấy thuốc lên tay, xoa nhẹ bụng ta. Ta nhất thời cảm thấy một trận mát rượi. Tay Tiêu Triết thập phần ôn nhu, lực đạo thập phần thích hợp, ta không khỏi cảm thấy thoải mái vô cùng, liền không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm cho hắn thoa thuốc.

Nằm trên giường chỉ tròng mắt có thể lộn xộn, ta nhìn trong phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở khuôn mặt chuyên tâm của Tiêu Triết, lại rơi xuống vai hắn, cuối cùng là bàn tay đang di động cẩn thận của hắn.

Ta nhắm mắt lại, chỉ còn chuyên tâm cảm thụ bàn tay Tiêu Triết. Dần dần, cảm giác mát rượt kia bị thay thế bằng càm giác lửa nóng dâng lên. Ta cảm thấy có cảm giác kỳ quái trong lòng hỗn loạn, sau đó từ trong lòng nhảy ra cơ thể ta. Cả thế giới ta chỉ còn cảm giác được bàn tay Tiêu Triết và nhịp tim của hắn. Ta nhịn không được khẽ lay người, định thích ứng với cảm giác khó chịu này.

Ta lay lay, lại lay lay, đột nhiên cảm thấy bị tay Tiêu Triết kiềm hãm, ta mở mắt ra nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt bí hiểm nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc mà quái dị, ta vội thu lại ánh mắt, nằm thẳng tắp không dám lộn xộn nữa.

Tiêu Triết cười khẽ hai tiếng rồi lại bắt đầu tiếp tục.

Không biết bao lâu sau, Tiêu Triết hoàn toàn dừng lại, ta vừa mới mở mắt đã thấy khuôn mặt to đùng cười hì hì của hắn.

“Cảm giác thế nào? Tốt không?”

“Ân? Ân.” Ta nói quanh co.

“Tiểu hồ ly, mặt ngươi sao hồng như vậy?” Tiêu Triết cười hỏi.

“Ân? Ân, bởi vì ta vẫn còn tức….” Ta nhỏ giọng trả lời.

Tiêu Triết cười nhẹ “Ân…. Ta cũng nghĩ là…” Cách một hồi mới nói “Hảo hảo ngủ một giấc đi.” Nói xong Tiêu Triết lại gần, cắn nhẹ một cái vào môi ta, rồi cười yếu ớt rời đi.

Ta cắn môi, đem chăn trùm mạnh từ đầu đến chân. Ngủ! Ngủ!

“…….Tiểu hồ ly? Tiểu hồ ly?…………” Ta mở to mắt, ánh mặt trời ngoài phòng lập tức bao trùm mắt ta.

“Ngươi đến từ khi nào…” Ta phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra Tiêu Triết ngồi ở bên giường.

“Thế nào? Ngủ được có thấy khá hơn chút nào không?” Tiêu Triết vô cùng thân thiết.

Ta sờ sờ bụng. Tuy rằng tụ huyết vẫn còn lẻ tẻ, nhưng đã không còn đau. Ta hơi dẩu miệng, ngồi xuống.

“Hiện tại đã là chính ngọ, ta nhịn cháo, mau đứng lên đi ăn một chút gì đi.”

Ta ở lại trên giường bất động.

“ Tiểu hồ ly, ngươi muốn ta cho ngươi ăn?” Nói xong, Tiêu Triết liền bê tới một chén cháo trong.

Ta ngửi ngửi “Lá sen?”

“Ân, mũi tiểu hồ ly thật tinh, là cháo lá sen mới hái. Mau nếm thử.” Tiêu Triết múc một thìa, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng ta.

Ta thuận theo húp lấy.

“Tiểu hồ ly, hôm nay sao ngoan vậy?”

Ta buông hắn một lời “Hiện tại ta là bệnh nhân, bệnh nhân.”

“Nga, bệnh nhân.” Tiêu Triết cố ý kéo dài ngữ điệu, cười cười nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến sợ hãi, vội vàng nói “Ngươi cũng không nên nghĩ mỗi ngày đánh tàn nhẫn ta một chút để ta khuất phục dưới bạo lực của ngươi. Ta thà chết không chịu khuất phục.” Tiêu Triết vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc lắc đầu “Đừng nghĩ thế, ta là chính nhân quân tử!”

Ách, thiếu chút nữa là bị ngụm cháo nghẹn chết.

Ta tiếp tục trầm mặc không nói gì uống thìa cháo Tiêu Triết đưa tới.

Rốt cục ta không nên quá…

“Không muốn ăn? Mới ăn một chút như vậy.” Trong lời nói Tiêu Triết hình như có bất mãn.

“Ân, không muốn ăn.” Ta như cũ quyết không ăn.

“…… Tiểu hồ ly, ngươi chê ta dùng thìa cho ngươi ăn không có ý nghĩa, muốn ta thay đổi phương thức?” Nhìn vẻ mặt cười gian của hắn, ta thấy nhiều không trách, không muốn so đo với hắn, lui vào trong chăn.

“ Ta muốn ngủ, không muốn ăn cơm……”

“Thật sự?” Tiêu Triết nheo mắt, thập phần hoài nghi.

“Ân…….”

Tiêu Triết gật gật đầu, cầm bát chuẩn bị ra ngoài.

“ Ách…. Còn nữa…. Cơm chiều ta cũng không muốn ăn, không cần bảo ta…..”

Tiêu Triết dừng cước bộ, dùng ánh mắt thập phần thâm thúy nhìn ta.

Ta vẫn hướng mặt vào trong, không hề nhìn hắn. Ta cảm giắc được hắn đứng ở tại chỗ không hề động đậy, như đang ngẫm nghĩ. Một lát sau ta nghe thấy một thanh âm chậm rãi “Có chuyện gì phải nhớ gọi ta.” Sau đó là tiếng cửa đóng lại.

Ta chui vào chăn, vạn phần khó chịu. Ta lăn qua lăn lại, không hề có chút ý ngủ. Lòng ta không yên, không thể yên tĩnh. Ta rất đói, nhưng không muốn ăn đồ này nọ. Ta biết ta cần cái gì, hiện tại ta chỉ có thể ngóng trông đêm dài đến.

Cuối cùng đợi cho đến khi tiếng chó sủa xa, ta lặng lẽ đứng lên, mở trên tường một thị song (cửa sổ để nhìn) nhìn thấy Tiêu Triết nằm im trên giường, hơi thở trầm ổn.

Ta thấy không có một bóng người trên đường cái, tuy rằng đêm nay không phải không trăng, cũng không phải trăng tròn, ít nhiều tư tưởng thiếu thiếu, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình cấp bách của ta.

Ta phân vân chốc lát, nhớ tới họ Lô nhà giàu, xoay người một cái đã vào trong nhà hắn. Ta theo mùi đi vào phòng của Lô thiếu gia. Hai má tiểu tử này vẫn sưng như cũ, ngủ như lợn chết. Ta vươn tay đặt lên trán hắn, ngưng thần, dần dần, một luồng tinh khí ấm áp theo lòng bàn tay chầm chậm chảy vào cơ thể ta. Ta rốt cục thấy trầm tĩnh trở lại, vô lực cùng nôn nóng trong ngày bị đuổi cả ra. Lô thiếu gia sắc mặt dần tái nhợt, ta chớp mắt mấy cái, thu tay. Vẫn nên để lại cho hắn chút hơi, dù sao ta cũng không cần nhiều lắm, hiện tại cũng đủ thỏa mãn.

Thân mình Ngân hồ cực đủ linh khí, hơn nữa thay đổi tu luyện thành yêu thành tiên đủ loại, nếu là ở Kì son, linh khí nhật nguyệt ngập tràn luôn sẵn có, ta căn bẳn không cần tinh khí người khác.

Ta vừa mới bước ra khỏi phòng hắn, đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, liền quay lại vòng vèo hết phòng đông rồi phòng tây. Tìm kiếm không có kết quả, chỉ có lẻn đến phòng khác. Cuối cùng tìm được ở tủ của Lô lão gia.

Ta phất tay, một điệp phù ấn thật dày bị thiêu sạch sẽ. Lô thiếu gia chỉ còn một chút sức lực, còn mỗi ngày nuốt thứ này, chỉ sợ thật sự sẽ mất mạng. Ta vỗ vỗ tay, đem bụi hất đi.

Ta ngẩng đầu, trời dần sáng, phải mau trở về. Ta từ nóc nhà Lô gia nhảy xuống, đi được vài bước, liền thấy ven đường một người tựa vào tường, hai tay ôm trước ngực.

Ta dừng cước bộ, quẹo trái quẹo phải, phủ định vô số kế sách chạy trốn, cuối cùng đành bất chấp đi tới.

“Tiêu Triết……..”

“ Tinh khí Lô công tử thế nào?” Tiêu Triết không nhìn ta, vẫn duy trì tư thế cũ.

Thấy Tiêu Triết xuất hiện, ta cũng hiểu được hắn đã biết nguyên do ta đi vào nơi này. Ta không có ý giấu diếm, càng không lòng dạ nào lừa gạt, đơn giản nghiêm mặt nói: “Tiêu Triết, ta không giống người. Ta tuy nhân thế bên trong, nhưng không chỉ có thể dựa vào thức ăn để sống.” Mặt Tiêu Triết ẩn trong bóng râm, làm ta chẳng nhìn được rõ.

“Hắn đã chết sao?” Tiêu Triết hỏi.

“Không có. Ta không giết hắn.”

Một lúc lâu sau, Tiêu Triết cuối cùng cũng động đậy. Hắn đi ra khỏi bóng râm, đứng trước mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta.

Trong ánh mắt hắn tràn ngập xơ xác tiêu điều. Tiêu Triết không nói lời nào, lại khiến ta dần dần hoảng hốt. Ta bỗng nhiên sợ hắn sẽ không tin ta.

Ta nhịn không được lại mở miệng: “Ta thực….”

Tiêu Triết đột nhiên túm lấy ta, cắt đứt câu nói kế tiếp. Hắn ôm chặt ta vào lòng, ngón tay thon dài xuyên vào tóc ta, đem đầu ta vùi vào ngực hắn.

“Ta tin ngươi.” Hắn nói ra ba chữ này, thật mạnh mẽ. “Ta tin ngươi.” Ba chữ này từng chữ từng chữ một thấm dần vào lòng ta. Ta tuy rằng không biết mình làm sai cái gì, nhưng nghe vậy cũng như trút được gánh nặng, một luồng ấm áp thảng qua trong lòng.

“Về sau tuyệt đối không được giết người, đừng ép ta ra tay với ngươi.” Thanh âm Tiêu Triết va vào lòng ta như lôi đình vạn quân. Tuy ta rất muốn chỉ vào Định Tức Hoàn trên tay mà mắng như vậy mà không gọi là ra tay với ta sao, nhưng ta không làm sao nói được. Ta vô thức ngả đầu lên vai Tiêu Triết.

Phương đông mặt trời đỏ đã lên, Tiêu Triết nâng đầu ta lên, hôn lên mắt ta, nhẹ nhàng nói: “Nước mắt lại muốn chảy ra sao, về nhà đi, người sắp đông đúc lên rồi.” Ta gật đầu, ngoan ngoãn để mặc hắn nắm tay kéo đi.

Trở về một lúc, Tiêu Triết hỏi ta: “Ta thấy ngươi ở nóc nhà họ Lô châm lửa, ngươi đốt cái gì?”

“Ân? Phù ấn của ngươi.”

“Tại sao?”

“ Miễn cho cậu hai kia cái chết. Hắn tốt xấu gì cũng đang bệnh nặng, không nên ăn cái gì phù ấn bụi, hảo hảo điều dưỡng, lại đang tuổi trẻ, hơn tháng sẽ phục hồi.”

Tiêu Triết cười rộ lên, vỗ vỗ đầu ta “Như thế là không được.” Tiêu Triết cười nói “Ngươi nên mang về cho ta, còn có thể bán thêm lần nữa!”

Ta hoảng sợ nhìn hắn, nghi ngờ tên này là quái vật.

“Hôm nay phải thu thập hành lí, ngày mai chúng ta khởi hành đi Ân sơn.”

“Ân sơn? Ngươi thật sự là Ân sơn trừ yêu sư?” Ân sơn và Kì sơn đều là linh sơn phía đông, không cách xa nhau là mấy.

“Ân. Ta lớn lên ở Ân sơn.”

“Vì sao muốn đi Ân sơn?”

“Kỳ thật ngày hôm trước ta nhận được hạc truyền thư của sư phụ, bảo ta trở về. Bởi vì không đủ lộ phí, cho nên mới…”

“Ngươi…..” Ta không biết nói gì, đành lảng sang chuyện khác “Ta đói bụng.”

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Triết đánh thức ta dậy xuất phát. Trước khi đi, Tiêu Triết ném cho ta một cái bọc nhỏ. Ta một tay đỡ lấy, nặng trịch suýt rơi xuống.

“Thù lao này là phần thưởng của ngươi, ngươi mang theo đi.” Tiêu Triết cười nhẹ. Ta thấy Tiêu Triết không truy cứu chuyện Lô công tử nữa, trong lòng tự nhiên rất cao hứng, không khỏi nhảy đến trước mặt hắn, ngọt ngào nở ra một nụ cười tươi. Nhưng mắt Tiêu Triết không hề đảo qua.

“Tiểu hồ ly, từ nơi này đến Ân sơn, ngươi chạy sao?”

“Không có!” Ta vui vẻ vừa đi vừa đá mấy viên sỏi bên đường.

“Chúng ta vừa đi vừa xem sơn thủy, chậm rãi thưởng ngoạn thôi.”

“Được!…… Nhưng mà, sư phụ ngươi không gấp sao?”

“Sư phụ không nói ta phải về ngay, hơn nữa tính người không nôn nóng, không cần lo. Nếu có việc gấp, sư phụ sẽ chỉ hạc báo cho ta biết.” Tiêu Triết cười giải thích.

“Ân!” Ta gật đầu.

Một đoạn đường sau, Tiêu Triết rốt cục nhịn không được giữ ta lại.

“Tiểu hồ ly, đừng nhảy nữa, còn phải đi đoạn dài…..”

“ Không sao không sao, ta thật sự tinh thần a.” Ta không để ý tới hắn.

“Túi tiền của ngươi sẽ rơi mất đó….”

Dọa! Vội cúi đầu liếc mắt xem một cái, túi tiền vẫn nằm yên bên hông. Tuy rằng ta ngại nặng, đa phần bạc đã trả lại cho Tiêu Triết, hiện tại trong bao ta chỉ còn ít bạc vụn, nhưng ta biết rõ tiền này tới không dễ, nên rất quý trọng.

Đến khi mặt trời lặn, ta đã bắt được hai con bướm, giẫm lên ruộng người khác, phá rách lưới một người khác, Tiêu Triết đầu đầu mồ hôi khó khăn giữ ta lại.

Ta nhìn bầu trời đã sắp tối, thả con bướm cuối cùng trên tay ra, hỏi Tiêu Triết: “Khi nào mới có tiểu *** nghỉ chân a?”

Tiêu Triết nheo mắt nhìn từ đầu đến chân ta, trong ánh mắt thập phần trêu tức.

“Mệt mỏi?”

“Không có, là ta tùy tiện hỏi thôi….” Ta nói dối.

“Ân, vậy là tốt rồi, bởi vì chúng ta còn phải đi thật lâu thật lâu mới có lữ ***, đêm nay chúng ta phải ngủ ngoài trời.” Ánh mắt Tiêu Triết rõ ràng đã nhìn thấu hết thảy, nói xong lại còn cộng thêm hăm dọa.

Ta ở trong lòng lè lưỡi, âm thầm đấm đấm hai chân đau nhức, ta quyết định không nhảy nhót nữa, ngoan ngoãn theo sau Tiêu Triết.

Đi một lúc, Tiêu Triết quay đầu lại nhìn vẻ mặt ta khốn khổ, rốt cục không đành lòng nói: “Ta ôm ngươi đi.”

Ta nghe vậy thật là kinh ngạc vui mừng, bật người biến thành hồ ly, phi thẳng đến trong lòng Tiêu Triết.

Ta ở trong lòng Tiêu Triết, xoay qua xoay lại, tìm được một vị trí thoải mái, để đầu lên tay hắn. Tiêu Triết vuốt ve lưng ta, ta thoải mái lầm bầm mấy tiếng, không lâu sau liền mơ mơ màng màng ngủ.

Ta đang say giấc nồng, bỗng nhiên một luồng yêu khí xộc tới, ta lập tức tỉnh táo lại. Tiêu Triết cũng cảm thấy trận yêu khí này, dừng lại bất động, nhìn bốn phía. Ta ngẩng đầu nhìn theo hướng yêu khí truyền lại, bóng cây um xùm, mơ hồ có thể thấy được một bóng người.

Ta cố gắng ngẩng cổ, đột nhiên, một luồng linh quang lóe lên trong đầu ta. Ta giãy ra khỏi tay Tiêu Triết, nhảy xuống, không để ý Tiêu Triết la lên, chạy về phía bóng người trước mặt. Quả nhiên, càng đến gần, luồng yêu khí phát ra càng mạnh, cũng….càng quen thuộc.

Người nọ sớm thấy ta, vươn hai tay ra.

“Huy ca ca!” Ta kêu to, nhảy vọt lên. Người nó tiếp được ta, đem giơ trước mặt.

“ Ta đang tự hỏi là ai mà lớn mật như thế, nguyên lai là đệ. Tiểu Hoài, đã lâu không gặp.” Nghe giọng nam ôn thuần quen thuộc, ta kích động vùng vẫy trong lòng người nọ, cọ tới cọ lui.

“Huy ca ca! Huy ca ca!” Ta cọ hai má hắn, lấy đuôi vờn cổ hắn. Hắn không chịu được ngứa, đành đem ta từ trên cổ xuống, đặt vào ngực.

“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết đuổi tới.

“Nga,” Huy ca ca nâng đầu của ta lên “Tiểu hồ ly, là gọi đệ?”

Ta nhìn Huy ca ca, rồi nhìn Tiêu Triết, người sau sắc mặt thập phần không tốt. Ân, ta thiếu chút nữa quên mất, Tiêu Triết là trừ yêu sư a. Ta vội nhảy xuống, biến trở về hình người.

“Tiêu Triết, huynh ấy là Huy Duệ, bạch hổ đứng đầu Kì sơn ta.”

“Huy ca ca, hắn là…… Ân…… Trừ yêu sư……..” Ta giới thiệu xong, Tiêu Triết đem ta kéo đến bên người, vỗ một trận bùm bụp cả người ta, giống như ta là một vật nhiều năm chưa quét tước dính đầy tro bụi vậy. Ta khó hiểu ý này “Tiêu Triết, đau…….” Tiêu Triết vẫn không để ý tới, thẳng tay vỗ đến khi hắn vừa lòng mới dừng, tiếp theo chỉ trích ta: “Tiểu hồ ly sao lớn ý như vậy? Không biết rõ là ai đã chạy một mạch về phía trước, nếu có chuyện gì ai cứu được ngươi!” Nói xong Tiêu Triết quay đầu nhìn chằm chằm đầy địch ý. (đoạn này là nhìn Huy ca ca ạ. ^^)

“Huy ca ca ta mới không nhận sai…….” Ta nhỏ giọng biện giải, Tiêu Triết một mắt đao bổ tới, ta lập tức á khẩu, ấm ức im miệng.

Huy ca ca rướn đôi mắt phượng hẹp dài lên, nhìn ta, rồi lại nhìn Tiêu Triết.

“Tiểu Hoài? Trừ yêu sư? Vì sao lại đi cùng nhau?”

Ta cả kinh, nghĩ thầm việc này mà nói chắc sẽ dài, còn chưa mở miệng, Huy Duệ lưu chuyển mắt châu (ý nói đôi mắt đẹp như ngọc ^^), nhẹ nhàng nâng tay trái ta lên. Mặt trên của Định Tức Hoàn, giống bình thường thản nhiên tỏa ánh sáng.

“Thì ra là thế.” Huy Duệ hiểu rõ. Ta há miệng, muốn nói mà không nói được, với lại cảm thấy sự tình vốn cũng không khác biệt lắm.

“Đáng tiếc là Định Tức Hoàn, ta dù thay đệ đánh vỡ, người bị thương vẫn là đệ.”

Thấy Huy Duệ hung ác nhìn chằm chằm Tiêu Triết, sát khí vô cùng, ta cuống quít giải thích: “Ách, hắn tuy rằng là trừ yêu sư…….nhưng không có làm gì xấu…….hiện tại bọn đệ là đồng hành……”

“Tiểu Hoài.” Huy Duệ ngắt lời ta, trong lời nói thập phần uy nghiêm, làm ta vô thức né ra phía sau Tiêu Triết vài bước, ngẫm lại không ổn, lại đứng ra che trước mặt Tiêu Triết. Huy Duệ đạo hạnh hơn ta ngàn năm, tuy rằng ta không rõ công lực Tiêu Triết thế nào, nhưng nếu động thủ, Tiêu Triết e rằng không phải đối thủ.

“Tiểu Hoài, đệ làm gì vậy? Đệ cuống quít che chở cho phàm nhân này, đệ muốn gì vậy.”

Ta nuốt nước miếng, thầm nghĩ, chờ lúc huynh nói thì sự tình ồn ào quá rồi.

“Tiểu Hoài, giờ đệ đi về đâu?” Huy Duệ hỏi

“Đi Ân sơn.” Hiện tại không khí căng thẳng, Tiêu Triết không nói được một lời, ta cũng không dám nhiều chuyện.

“Ân sơn?” Huy Duệ nghe vậy nhíu mày. “Đệ không trở về Kì sơn, mà lại đi Ân sơn.” Tiện đà mặt hướng Tiêu Triết, “Ngươi từ Ân sơn đến.” Ngữ khí Huy Duệ bình tĩnh, không có ý tứ đặt câu hỏi, ánh mắt hắn nhìn ta cùng Tiêu Triết hình như lưỡng lự, cuối cùng mỉm cười.

“Đúng lúc ta quay về Kì sơn, chúng ta tiện đường đồng hành.”

Ta trộm nhìn Tiêu Triết, người này sắc mặt không đổi, âm trầm như trước. Ta dù cao hứng nhưng vẫn không tiện để lộ ra ngoài…..

Khi nói chuyện, sao đã dày đặc, đành phải tìm chỗ ngủ qua đêm.

Ta đi tìm hảo củi lửa, trong nháy mắt Huy Duệ đã nhóm lên một đống lửa trại. Ta đối Tiêu Triết nhẹ nhàng nói: “Huy ca ca hầu như đều ở Kì sơn, chưa từng giết người, không hề có ác ý với con người….” Tiêu Triết trừng mắt liếc ta một cái, ta vội im miệng.

Nhìn bọn họ đều ở bên cạnh đống lửa tìm chỗ ngủ, động tác tư thế chỉ kém chút xíu, chẳng những thế còn cười thầm. Ta nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng chọn một cái nhánh cây nhảy lên.

“Tiểu hồ ly! Sao lại chạy lên cây, mau xuống đây.” Ta mới vừa đặt mình lên nhánh cây định ngủ, Tiêu Triết đã kêu dậy.

“Không cần, trên mặt đất vừa thấp vừa lạnh.”

“Ngươi đang ngủ sẽ rơi xuống.”

“Không rơi xuống được, ta ở Kì sơn thường ngủ trên cây, chưa bao giờ xảy ra chuyện!” Ta dõng dạc.

“Có, ước chừng một năm năm mươi lần.” Huy Duệ không chút lưu tình chậm rãi nói toạc ra.

Tiêu Triết không thèm nói lại, dùng ánh mắt tức giận trừng ta, ta đành ngoan ngoãn nhảy xuống. Ta quanh quẩn ở bên đống lửa. Tiêu Triết không ngừng tỏa ra hàn khí, làm ta không dám tới gần. Ngân hồ rất không thích hàn khí, ta ngồi xổm bên đống lửa than thầm. Huy Duệ vẻ mặt định thần nhàn nhã từ từ nhắm mắt, hoàn toàn không có ý giúp ta.

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, bỗng nhiên Tiêu Triết lên tiếng.

“Tiểu hồ ly, lại đây.” Tiêu Triết vẫy tay, ta hơi dẩu miệng.

“Tiểu hồ ly……” Ngữ khí Tiêu Triết chuyển thành nhẹ nhàng “Lại đây, ta ôm ngươi ngủ, được không?” Ta nhìn Tiêu Tiết, lại nhìn Huy Duệ, phát hiện hắn đã mở to mắt, hứng thú chờ ta phản ứng. Ánh mắt Huy Duệ xem diễn rất rõ ràng, ta chỉ cảm thấy hai má nóng lên, cuống quít cự tuyệt.

Đại khái một nén hương sau, ta di chuyển gót chân đau nhức, nhìn chằm chằm Tiêu Triết đang ngủ. Ai, ta âm thầm thở dài, Tiêu Triết bỗng nhiên tỉnh lại, nhẹ nhàng cười với ta, vẫy tay một cái. Ta như thường biến thành hồ ly nhảy vào lòng Tiêu Triết, cuộn tròn trên đùi hắn. Tiêu Triết dùng hai tay ôm ta, ta rất nhanh an tâm nhắm mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.