Kì sơn. Nửa tháng sau. Kì sơn cùng Ân sơn không giống nhau, Ân sơn cô tuyệt, Kì sơn phần đông thì là các loại yêu quái. Mà chân núi Kì sơn là chỗ người cư trú. Từng nhánh cây ngọn cỏ Kì sơn ta đều rất quen thuộc. Ta nhảy lên cây ăn kim linh quả, bên người có con chim kêu líu ríu.
“Ta nói Kì sơn hiếm khi có người từ bên ngoài đến, với lại tuấn mỹ bất phàm, phong tình lại vô cùng bí hiểm, tỷ muội chúng ta không ai lại gần hắn được. Gặp người liền hỏi ‘ Hoài Phong ở nơi nào? ’ ta nói a, chỉ bằng hai cái đùi mà muốn tìm đến ngươi, thật sự là không dễ dàng a.” (đây là lời con chim đó ạ ^^)
Hắn còn lâu mới dùng hai cái đùi! Suốt nửa tháng này ngọc hoàn trên tay liên tục tỏa lam quang, ta biết là hắn đang tìm ta.
” Tội nghiệp hảo muội muội ngốc của ta muốn dẫn đường cho hắn, không biết lúc này tới chưa?”
Nuốt vào một kim linh quả cuối cùng, ta đem hạt phun ra thật xa, thay nó gieo mầm.
Ta nhảy xuống cây, về nhà.
Nhà của ta là một căn nhà nhỏ bên trong rừng rậm, vừa mới đến gần, một con chim vỗ cánh bay lên mái hiên.
Ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trong phòng im ắng, các loại các đồ lặt vặt từ lúc ta rời đi vẫn y nguyên. Ta thất vọng vì trở về quá sớm. Nằm xuống giường, ta xoay ngọc hoàn trên tay, nó đang yếu ớt phát ra lam quang.
Thấm thoắt ta chìm vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy một trận sát khí. Trận sát khí này làm ta chợt thanh tỉnh, nhảy bật lên.
Ta nghĩ không sai, đối diện một người, tọa như mãnh hổ, hùng hổ nhìn ta. Ta thủ thế, chuẩn bị tùy thời bỏ chạy.
“Vô ích, ” người nọ chậm rãi mở miệng, “Bốn phía đã bị ta thi pháp vây hạ, cho dù ngươi có bản lĩnh phi thường, cũng trốn không thoát khỏi nhà gỗ này.”
Người nọ thập phần khẳng định, nói năng có khí phách. Nhưng ta cũng kiên cường, chỉ có thể lùi lại.
“A Triết……” Ta run giọng kêu lên.
“Không nói một tiếng đã chạy về Kì sơn. Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu rồi không?” Tiêu Triết hé ra mặt đen, không có chút dấu hiệu mềm lòng.
Ta xoay người.”Đứng yên!” Tiêu Triết ra lệnh.
“Ta từng nói, nếu ngươi còn chạy trốn, ta nhất định sẽ dùng hết thủ đoạn trói chặt ngươi. Không biết ngươi còn nhớ hay không?” Tiêu Triết ngồi nghiêm chỉnh, ta thậm chí hoài nghi ta nghe thấy thanh âm tốn hơi thừa lời. Ta sợ hắn sẽ đột nhiên giống ảo thuật từ phía sau lấy ra một cái thiết liên hoặc là cái gì khác thật sự đến trói gô ta, nhất thời suy nghĩ đảo như chớp.
“Ta sống cũng không dễ chịu gì, ta mỗi ngày đều sợ hãi, sợ ngươi không đến tìm ta. Ngươi bắt ta chờ lâu như vậy, ta còn nghĩ…… Ngươi không cần ta!” Ta cúi đầu, ngón tay xoắn góc áo, thập phần ủy khuất.
Tiêu Triết rõ ràng chấn động. Thân thể chậm rãi thả lỏng, sắc mặt cũng dần dần dịu xuống.
“Lại đây.” Một tiếng nhẹ nhàng thở dài, Tiêu Triết vẫy tay. Ta lắc đầu đứng bất động tại chỗ.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết đứng dậy ôm lấy ta, “Ta muốn bắt ngươi làm thế nào mới tốt.” Tiêu triết lại thở dài. Nguy cơ qua, ta cũng âm thầm thở dài một hơi.
Ta nhìn nhìn Tiêu Triết, lại là một bộ dáng tiều tụy màn trời chiếu đất, nhất thời cảm giác áy náy dâng lên.
“Lại đây lại đây.” Ta giữ chặt hắn, đưa hắn ra tiểu phòng sau nhà.
“Đây là?” Tiêu Triết nhìn ao nước nóng hôi hổi.
“Đây chính là suối nước nóng của Kì sơn.” Ta cực kỳ đắc ý nói.
“……” Mặt Tiêu Triết co rúm, “Tiểu hồ ly, ngươi sao lại…… chiếm đoạt con suối của thiên nhiên……”
Ta không phục, phản bác hắn, “Suối nước nóng của Kì sơn rất nhiều rất nhiều như vậy, rất nhiều yêu quái có suối nước nóng trong phòng, yêu quái Kì sơn đều không có ý kiến, ngươi nói lời chính nghĩa làm gì?”
Tiêu Triết á khẩu.”Còn thất thần làm cái gì? Chẳng lẽ ta chỉ đưa ngươi đến xem?” Ta đẩy hắn. Tiêu Triết như ở trong mộng mới tỉnh, rốt cục cười rộ lên, cởi quần áo.
Ta ngồi xuống bên cạnh ao.
“Tiểu hồ ly ngươi làm cái gì?”
“…… Giúp ngươi chà lưng. Ngươi không cần?”
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết quái dị nhìn ta, “Vì sao bỗng nhiên lại hào phóng như vậy?”
Ta hừ một tiếng. Ta không cởi quần áo, ta sợ cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là đỏ mặt.
Tiêu Triết cười rộ lên, thoải mái mà hừ hai tiếng.
Bỗng nhiên mắt cá chân bị túm, thân mình lệch đi, ta ngã vào trong ao.
Tiêu Triết cười hì hì nhìn ta, ta không rên một tiếng theo dõi hắn.Thế nhưng hắn lại ngượng ngùng, “Tiểu hồ ly…… Vì sao không nói được một lời?”
Thật là đáng giận.”Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn ta phải hô to gọi nhỏ tránh trái tránh phải mới vui vẻ?” Sớm đoán được người này sẽ có chiêu thức ấy, đã chuẩn bị đủ tâm lý.
Ta thở dài, cởi quần áo, cùng hắn tắm.
“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết nói xong tiến tới gần.
Ta cầm lấy khăn, không trốn tránh để hắn ôm lấy.
“Dọc theo đường đi ta đều rất rất bực, phi thường bực, nghĩ nếu gặp ngươi nhất định phải hảo hảo bắt ngươi. Lại nhiều lần làm cho ta lo lắng, nhất định phải cho ngươi hứng chịu hậu quả. Nhưng, vừa thấy ngươi, tức giận đều mất hết.” Tiêu Triết nói khẽ vào tai ta.
Nói bậy! Ta nuốt xuống một hơi. Bồ Tát mặt đen vừa xong còn không biết là ai kia.
Ta chuyển tay thay Tiêu Triết lau người.
Tiêu Triết nhân cơ hội hôn một cái lên trán ta.
“Tiểu hồ ly, rõ ràng không phải không muốn, còn luôn cau mày bĩu môi.” Ta liếc mắt trừng hắn một cái.”Ta chính là như vậy, muốn yêu hay không.”
Từ trong ao nước nóng đứng lên, đem Tiêu Triết an trí ở trên giường. Nhìn hắn nặng nề ngủ, ta cũng nhịn không được nhẹ nhàng hôn hắn.
Ngày kế ta tỉnh lại, phát hiện ánh mắt Tiêu Triết sáng ngời nhìn ta. Ta nhỏm dậy hôn hắn.
“Tiểu hồ ly, ta ngủ một ngày?”
“Không, hai ngày.” Ta đáp.
“Tức là, ngươi ở bên người ta ngủ hai buổi tối, ta lại hồn nhiên không biết?” Ta gật đầu.”Thật sự có lỗi.” Tiêu Triết lắc đầu, có nhiều hối ý.
“Tiểu hồ ly, vì sao ta ngủ lâu như vậy?”
“Bởi vì ta dùng hồ mĩ hương.” Ta liếc mắt nhìn Tiêu Triết một cái, vội vàng bổ sung nói, “Nhìn ngươi mệt nhọc, bất quá là muốn cho ngươi hảo hảo ngủ một giấc.”
“Hồ mĩ hương? Chính là thứ đã hạ gục sư phụ ta?” Tiêu Triết cười nói.
Ta ngượng ngùng, tiến vào trong lòng Tiêu Triết.
“Ngươi vừa đi, sư phụ liền trở về, người đổ lỗi cho ta, khóc thập phần bi ai.”
Ta không nói gì.”Kì sơn thật sự là nơi tốt.” Tiêu Triết bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
“Vì cái gì?”
Tiêu triết tà tà cười, đáp một câu nửa đùa nửa thật: “Bởi vì, ngươi ở nơi này tựa hồ thập phần thoải mái.”
“Ta đã kể hết mọi chuyện cho sư phụ, cho nên ta không vội quay về Ân sơn.” Tiêu triết cười sờ đầu của ta.
Khi dùng cơm, Tiêu Triết khó hiểu ngồi ở bên cạnh bàn.
“Tiểu hồ ly, cuộc sống trước kia của ngươi như thế nào?” Hắn xem chừng khó hiểu tại sao đã đến nhà ta ở Kì sơn rồi mà vẫn là hắn nấu cơm.
“Sơn gian đều có nhật nguyệt tinh hoa, khi muốn ăn thì xuống núi hoặc là tìm Huy ca ca.” Tóm lại không phải nhịn ăn thì là lừa ăn, hoặc là móc túi sinh sống.
“Nhưng trong phòng bếp của ngươi đồ ăn đều có cả.”
Ta âm thầm ngượng ngùng, “Ngươi có từng thấy phố trấn dưới chân núi?” Tiêu Triết gật đầu.
” Nguyên liệu nấu ăn này…… đương nhiên phải….. để cho ngươi……” Ta càng nói càng nhỏ giọng, cẩn thận giương mắt nhìn phản ứng của Tiêu Triết, “Bởi vì cơm ngươi nấu ăn ngon hơn!”
Tiêu Triết thở dài một hơi thật mạnh, thập phần đau đầu.”Tiểu hồ ly, ngươi không phải là…… thật sự thích cơm ta làm đấy chứ?”
“Hoài ca ca, Hoài ca ca.” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu. Mở cửa vừa thấy, nguyên lai là con tiểu hầu tử vừa mới tu luyện biết dùng hình người.
“Chuyện gì?” Ta hòa ái hỏi han.
“Này…… cho huynh.” Tiểu hầu tử kia vội vàng nhét vào tay ta một vật gì đó được bọc trong lá cây, xoay người chớp mắt đã biến mất.
Ta nhìn cây cối phương xa, có một nhánh cây rung động. Ta thở dài, tò mò mở ra cái bọc vừa nhận, nhất thời vô cùng hoan hỉ kêu lên.
“Nha! Này không phải là ngân linh quả sao?” Linh thụ quả của Kì sơn có hai loại, kim linh cùng ngân linh. Cây kim linh khắp núi đều có, cây ngân linh chỉ có ở tuyệt xử phùng sinh (câu này không hiểu lắm =.=). Nhưng ngân linh quả này mới là tăng cường yêu lực, trân phẩm chuyển hóa tinh khí.
“Sách! Nhỏ như vậy đã có chiêu này……” Tiêu Triết một phen ôm vai ta, khinh thường nói. Ta trở tay đưa một quả cây màu xanh ngọc đến bên miệng hắn: “Đừng kêu tiểu hài tử tiểu hài tử, nơi này có thể nói cái gì cũng đều lớn hơn ngươi.” Ta cười rộ lên, Tiêu Triết cũng không cao hứng, cau mày đem ta quay về trong phòng.
“Kì sơn rất nhiều ‘ tiểu hài tử ’như vậy, từ lúc sinh ra liền bắt đầu tu tiên, chưa từng đi tới thế giới dưới chân núi, không biết cuộc sống phàm nhân là gì, theo kiến thức mà xét, nói bọn họ là nhỏ đứa cũng xứng đáng.” Ta an ủi Tiêu Triết, một bên nhấm nháp ngân linh quả.
“…… Vậy còn ngươi?” Tiêu Triết hỏi.
“Ta cũng vậy a. Bất quá bởi vì khi ta sinh ra cha mẹ ta đạo hạnh đã rất cao, cho nên ta vừa sinh ra liền có chứa yêu cốt. Năm đó ta là một trong số ít yêu quái vừa sinh ra đã có thể nói chuyện, cho nên tất cả mọi người rất yêu thương ta. Ta ở trên núi hơn một ngàn sáu trăm năm mới xuống núi. Khi gặp được ngươi thì ta mới xuống núi được năm năm.”
“…… Kia không phải thực tịch mịch?”
“Đúng vậy, chính là bởi vì ta không chịu nổi tịch mịch mới xuống núi, Huy ca ca vì thế lên án ta mạnh mẽ . Bất quá về sau vẫn cho ta hạ sơn. Vốn dĩ, hồ ly là rất không chịu nổi tịch mịch.” Nói xong phát hiện Tiêu Triết chút đăm chiêu nhìn chằm chằm ta, dọa ta nhảy dựng.
“Không chịu nổi tịch mịch?” Tiêu Triết nhìn chằm chằm ta, thì thào lặp lại một lần. Tiếp theo, ánh mắt vừa chuyển, xem trong ánh mắt nhất thời tràn ngập tà niệm. Ta theo bản năng tránh xa hắn.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết cười rộ lên, “Ta trong mắt ngươi có phải như trẻ con?”
Ta vội lắc đầu. Trẻ con có thể nào tà ác như thế?
“A Triết, ” ta lại nghĩ tới, “Ngươi có nghĩ tới biến thành yêu quái hay không?”
Tiêu Triết nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng có niềm kiêu hãnh của phàm nhân.”
“Ngươi không muốn vĩnh viễn bên ta?”
“Lấy thân phàm nhân, ta cũng có thể đủ sống cùng ngươi cả cuộc đời này.”
Ta bỗng nhiên sinh khí.”Đó là cuộc đời của ngươi, không phải cuộc đời của ta.” Ta hét lên.
Tiêu Triết kinh ngạc nhìn ta, ta lại bị nôn nóng cùng bất an thật lớn bao phủ.
“Ngươi già đi ta vẫn là cái dạng này, ngươi chết ta cũng vẫn là cái dạng này. Cho dù ngươi có thể giống sư phụ ngươi, cũng bất quá tăng thọ trăm năm. Một trăm năm với ta là quá ngắn!”
“Tiểu hồ ly……”
“Ngươi chết ta phải làm sao bây giờ? Ta sẽ không chết theo ngươi, tuyệt đối sẽ không!” Ta càng nói càng kích động.
“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết nhảy dựng lên bắt được ta, đem ta đặt tại trong lòng, “Tiểu hồ ly, đừng như vậy……”
Đừng như vậy? Như vậy là như thế nào? Ta vẫn từ trước đến nay bất quá là muốn ở bên hắn, dùng thời gian dài nhất. Ta thi pháp đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.
Ta chạy đến nhà Huy Duệ, đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, trong lòng lo lắng, lại chạy trở về, ở phụ cận lang thang đến đêm mới về nhà. Ta ngồi ở lan can gỗ ngoài phòng, không muốn đi vào. Bóng đêm xuống, trong rừng lay động không ngừng. Ta nhàm chán nghĩ chắc mấy con rắn ra ngoài phơi trăng, trong sơn động phía tây sói có hay không biến hóa, đám chim kia líu ríu rốt cục im lặng, Huy ca ca không biết lại tu luyện tới trình độ nào, đã trễ thế này A Triết chắc ngủ rồi, ta lại chạy đi một ngày A Triết có thể có lo lắng ta, ban ngày ta có thể ta nói quá chăng? Không không không, ta vội vàng phủ định chính mình, như thế nào lại nghĩ đến hắn! Ta đang âm thầm sinh khí, bỗng nhiên trên người ấm áp. Tiêu Triết lấy một cái chăn bao lấy ta, lẳng lặng ôm lấy ta, nhưng không nói lời nào. Chút bất tri bất giác, trong lòng lộ vẻ thẫn thờ. Tiêu Triết cúi đầu, đem mặt dán sát vào mặt của ta.
“Vào nhà đi.” Thật lâu sau, Tiêu Triết thấp giọng nói. Tiêu Triết đem ta ôm vào phòng, đặt ở trên giường. Một buổi tối, ta ôm chặt lấy Tiêu Triết, Tiêu Triết vuốt ve đầu của ta.
Ngày thứ hai ta tỉnh lại cảm thấy được một trận đau lòng. Nhìn khắp nơi, nguyên lai không thấy Tiêu Triết.
“A Triết!” Ta gọi, không có tiếng trả lời.
“A Triết!” Ta nôn nóng, nhảy xuống giường tìm hắn, lại thấy Tiêu Triết đang cầm hai cái bát tiến vào. Ta thở ra một hơi, múc nước rửa mặt.
“Tiểu hồ ly, hôm nay làm canh hoa sen, mau tới nếm thử!” Ta trộm đánh giá sắc mặt Tiêu Triết, tựa hồ không có khó chịu. Ta chầm chậm uống, trong lòng vẫn đang vì lời nói hôm qua mà vướng mắc. Phát hiện Tiêu Triết đang nhìn ta, ta vội cúi đầu uống một mồm to.
“Tiểu hồ ly……”
“Ân, ngon lắm!” Ta theo bản năng ngắt lời Tiêu Triết. Tiêu Triết thật cũng không nói gì nữa, trong khoảng thời gian ngắn, không khí phòng trong thập phần quái dị.
“Ngươi có muốn đi Hoa Chương không?” Uống xong canh ta hỏi.
“Hoa Chương? Chính là Bích Lạc Thiên của Kì sơn?” Ta gật gật đầu.”Chúng ta hôm nay đi Hoa Chương đi. Đi để ngươi biết, vẻ đẹp của Hoa Chương có thể sánh bằng Bích Lạc Thiên!” Ta cũng hăng say đứng lên.
Hoa Chương ngũ quang thập sắc, dưới mặt trời đỏ kim quang lân lân, ánh trăng bên trong lại là một loại bóng hình xinh đẹp trong vắt. Ta cùng với Tiêu Triết nhảy vào trong hồ, tận tình ngịch nước, tiểu ngư tinh trong hồ cũng đến giúp vui, nhảy tới nhảy lui trên mặt hồ. Tiêu Triết đưa tay bắt lấy một con cá cờ màu lam.
“Tiểu hồ ly, không biết loại cá này có thể ăn được không?” Ta còn chưa mở miệng, cá cờ kia đột nhiên duỗi cái đuôi dài cho Tiêu Triết một bạt tai, sau đó ung dung nhảy vào hồ, bơi một vòng, hóa thành một thằng bé áo lam.
“Vị đại ca ca này thực thấp kém, chúng ta đang chơi vui, ngươi làm sao lại nói chúng ta là lương thực?”
Ta cười cười nhìn Tiêu Triết bị dạy dỗ. Cả Kì sơn chỉ có cá cờ ở Hoa Chương là màu lam, bên trong lãnh liệt lộ ra đáng yêu. Nhìn thấy cá cờ thao thao bất tuyệt, sắc mặt Tiêu Triết thảm đạm không ngừng dùng ánh mắt hướng ta cầu cứu, ta bơi thẳng đi, tiến vào một cái ao màu đỏ.
Cũng may trời không tuyệt đường người, trong lúc Tiêu Triết đang phát điên, một đồng tử áo lam trồi lên từ mặt nước, nắm lấy ống tay áo của tiểu đồng tử trước đó, ngại ngùng nói: “Nhị ca ca, tứ ca ca nói, nếu ngươi còn nói nữa, đêm nay chúng ta sẽ tách ra ngủ riêng……”
Ca ca kia sửng sốt, nói lại: “Thất đệ ngươi sợ cái gì? Tứ đệ đã có đại ca quản rồi.”
“Nhưng Nhị ca ca, đại ca không màng để ý đến ta……”
“Đại ca thật sự rất nuông chiều Tứ đệ. Đi, ta đi nói lý với hắn.” Nói xong, quên hẳn Tiêu Triết, ca ca dắt đệ đệ, hai đồng tử chậm rãi lặn xuống nước. Tiêu Triết nhìn đệ đệ kia cười cảm kích.
“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết sau khi được giúp đỡ, lại làm khó làm dễ ta.”Ngươi như vậy là có ý gì? Thấy chết mà không cứu?”
“……” Ta bĩu môi nhìn nhìn hắn, “Ngươi đâu có chết…… Chết rồi hãy nói……”
“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết thẹn quá hóa giận, kêu to lao đến tóm lấy ta. Chờ đến khi hai người chúng ta thở hồng hộc bò lên bờ, thì lập tức ngã xuống không sao dậy nổi nữa.
Nằm hả hê rồi cùng nhau trở về nhà, lăn ra ngủ một giấc. Buổi tối chúng ta lại đến Hoa Chương. Hoa Chương được bao phủ bởi một tầng ngân sắc. Chiếc ao lúc xanh, lúc đỏ, lúc lam như đang âm thầm nở rộ một đóa hoa. “Tiểu hồ ly.” Tiêu Triết lẳng lặng nhìn ta. “Ngươi có biết trên đời này, người sinh làm người, cây sinh làm cây mệnh số khác nhau là do thiên định…”
“Ngươi không cần phải nói!” Ta đứng lên.
“Tiểu hồ ly…… Để ta nói hết đã……”
“Không nói, về nhà đi!” Ta nói lớn, hầm hầm quay về.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết đuổi theo, giữ chặt lấy tay ta.
Một đêm không nói chuyện.
Hôm sau tỉnh dậy, lúc ta đang dùng cơm sáng, thì nhớ tới Huy ca ca.
“Chúng ta đến chỗ Huy ca ca được không?” Ta cẩn thận hỏi. Tiêu Triết gật đầu đáp ứng.
Huy Duệ ngồi yên trong phòng, nhìn thấy ta đến, chỉ cười nhàn nhạt một cái “Tiểu Hoài đến ăn chực.” Thấy Tiêu Triết đứng sau ta, ra vẻ hơi ngạc nhiên, “Tiêu huynh, lâu không gặp huynh vẫn khỏe chứ?” Tiêu Triết cười, khoanh tay trước ngực.
Huy Duệ đứng dậy đi đến nội đường, chỉ nháy mắt đã thi triển công phu, đem đến đưa ta một bình sứ nhỏ.
“Biết ngươi rất thích, nên từ sớm đã giữ lại cho ngươi.” Huy Duệ mỉm cười. Ta mở nắp bình, bỗng chốc một làm hương thấm tận tim gan ùa đến.
“Huy ca ca!” Ta kêu to lao đến.
“Đừng làm vỡ” Tiêu Triết nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy bình sứ trong tay ta. “Là mật?” Tiêu Triết hỏi.
“Ân, đây là thiên phong mật của Thiên Phong cốc.” Huy Duệ mỉm cười đáp.
“Giọt mật được ủ bởi ngàn con ong?”
“Không!” Ta nhanh miệng cướp lời, “Là giọt mật đã được ủ ngàn năm!” Tiêu Triết tặc lưỡi.
“Huy ca ca thật không hổ là Huy ca ca, ngươi làm thế nào có được thứ tốt như vậy?” Ta tò mò ghé sát lại gần người Huy Duệ.
“Thiên Phong nương nương mời bạn tâm giao dùng rượu, mỗi người được tặng một bình.”
“Thật bất công! Lần trước ta đến tận cửa cầu xin, Thiên Phong nương nương kia căn bản không xem ra gì, còn thả ong đốt ta, may là ta nhanh chân thoát được!” Ta tức giận bất bình.
Huy Duệ khẽ nhéo mặt ta, buồn cười nói: “Ngươi còn nhỏ như vậy, sao có thể kết giao với Thiên Phong? Thiên Phong nương nương thả ong đốt ngươi là đã niệm tình Kỳ sơn không dễ dàng gì có một con ngân hồ. Bằng không ngươi đã bị nàng ta biến thành phân bón rồi!”
“Mật này là thật vật làm tăng tinh khí?” Tiêu Triết hỏi.
“Không chỉ vậy, vật ấy còn có thể khiến yêu làm thuần khiết yêu khí, loại trừ tà khí. Có vật ấy tương trợ, tu tiên không tốn nhiều công sức nhưng vẫn thành công.” Huy Duệ giải thích.
“Đáng tiếc, ong ở Thiên Phong cốc đã được định không thể tu tiên, nhiều thế hệ vẫn ủ loại mật này.” Ta than tiếc. “Huy ca ca, ngươi tặng cho ta… ta cũng không thể bắt đầu tu tiên…”
“Vô phương thôi, ta không vội tu tiên. Ta cùng với Thiên Phong cũng coi như là bạn tâm giao, nếu thực cần, nàng ấy cũng không tính toán nhỏ mọn. Cái này là vật ngươi yêu thích, lại không có cách chi được, ta đương nhiên tặng cho ngươi.” Huy Duệ ôn nhu ôm lấy ta, khẽ hôn lên trán. Một cơn đau mãnh liệt thình lình kéo đến, ta thiếu chút nữa không thở được. Ta ôm ngực. “Tiểu Hoài?” “Tiểu hồ ly!” Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Cơn đau tim biết mất, ta ngẩng đầu lên. Tiêu Triết rõ ràng vẫn ở đây a?
“Tiểu hoài, ngươi đau tim sao?” Huy Duệ thân thiết hỏi, ta gật đầu.”Lần thứ mấy?”
“Lần thứ hai, lần trước là buổi sáng khi ta tỉnh dậy……” Ta thành thật khai báo.
“Sao lại không cho ta biết?” Tiêu Triết trách cứ. Ta mím mím môi.
Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt xâm nhập đầu ta. Ta vội vàng nói sang chuyện khác, kề bên tai Huy Duệ nói nhỏ.
Huy Duệ khó hiểu nhìn ta, trầm ngâm nói: “Chuyện ấy chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ……” Huy Duệ nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Triết, ta lập tức cúi đầu.
Tiêu Triết cũng không hiểu gì cả. Sau một chầu ăn uống no say, ta cầm trên tay bình sứ vui vẻ trở về nhà.
“Tiểu hồ ly, ngươi cùng Huy Duệ kia thương lượng cái gì?” Tiêu Triết vẫn không quên cảnh thì thầm ban nãy.
“Không thể nói, không thể nói.” Ta vội vàng từ chối.
“Thật là không thể cho ta biết không?” Tiêu Triết mơ hồ bắt đầu tức giận. Ta do dự, cuối cùng vẫn nói cho hắn biết.
“Ta chỉ là hỏi Huy ca ca loại mật này có thể giúp người thành yêu được không thôi.” Ta bĩu môi. Tiêu Triết trầm mặc trong nháy mắt. Ta cũng không nói gì thêm.
“Tiểu hồ ly……” Phải mất một lúc lâu sau, Tiêu Triết cuồi cùng mới mở miệng. Ta bỗng dưng cảm thấy hồi hộp.
“Người phàm trở thành yêu, diễn ra rất dài, chỉ sợ……”
Ta sợ phía sau phải nghe lời cự tuyệt của Tiêu Triết, liền dùng môi ngăn hắn lại. Ta nghĩ có lẽ mình đã quá nóng vội, cứ để nó từ từ đến sẽ tốt hơn nhiều.
“Nha, đây chính là tiểu Hoài Phong đúng không?” Tiếng chim ồn ào vang lên. “Nha, đây không phải là tiểu ca tuấn mỹ mấy ngày trước sao?” Tiếng vỗ cánh phành phạch đột nhiên dừng lại, trước mắt xuất hiện một nữ tử xinh đẹp khoác trên mình một bộ hoa lệ vũ y.
“Vị tiểu ca này, đối với muội muội của ta hờ hững như vậy, hóa ra đã có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ chốn này. Chậc chậc, muội muội kia của ta thật kém may mắn.” Âm thanh nũng nịu vang lên khiến ta phải rùng mình. Cầm Vũ Điểu kia còn quay về phía Tiêu Triết mà chớp chớp mi, ném ra một ánh nhìn mị hoặc. Ta nhanh chóng thể hiện sự khinh thường, trợn mắt nhìn, đem mị nhãn của nàng ta đánh một trận tơi bời.
“Ngươi ít ở chỗ này gây chuyện đi, lo mà đi bắt mấy con trùng bám trên thân tùng của ngươi ấy!” Ta kêu to, một bên gắt gao bảo vệ Tiêu Triết, dọa nàng ta như đang xua ác tà.
“Yo, tiểu Hoài Phong sao lại tức giận như vậy, vị tiểu ca này xem ra rất rắn chắc, chẳng lẽ là của riêng tiểu Hoài Phong ngươi sao, ” Cẩm Vũ Điểu liếc mắt, “Khẩu —— lương ——?” Ta cực kì tức giận. Búng tay về phía nàng ta, một sợi ngân quang liền bắn ra.
(Khẩu lương: Thức ăn, lương thực)
“Tiểu hồ ly ngươi khá lắm! Dám hủy hoại lông vũ của lão nương! Xem chiêu!” Nói xong Cẩm Vũ Điểu liền trở lại nguyên hình, ta cũng hóa thành nguyên hình đáp trả. Tiêu Triết im lặng xem cuộc đại chiến điểu hồ, bọn tiểu yêu vây quay xem chuyện cũng mỗi lúc một nhiều, thỉnh thoảng thốt lên vài câu khen ngợi.
Tiêu Triết rốt cục không thể nhịn được nữa, liền tung ra một chưởng.
“Nhị vị muốn đánh thỉnh xin chọn một lý do chính đáng hơn, nếu chỉ vì tùy hứng mà gây rối ầm ĩ thì thứ cho tại hạ không thể tháp tùng. Nếu tiểu hồ ly đây có mạo phạm chi thì để tại hạ thay người quản lý. Cáo từ!” Nói xong liền vắt ta lên vai rời khỏi yêu đàn. Cẩm vũ điểu thấy ta bị bắt đi liền kỳ quái kêu to: “Yo, Tiểu ca cần phải nghiêm khắc quản thúc, chớ để hắn lại đi hiếp đáp tiểu nữ tử!” Ta không phục nhìn về phía nàng ta huơ tay múa chân.
Về đến nhà, Tiêu Triết ném ta lên giường, ta còn chưa kịp mở miệng oán giận, hắn đã lớn tiếng doạ người.”Ngay trước mặt ta mà cùng kẻ khác liếc mắt đưa tình? Ân?” Ta thật sự rất tức giận.
“Trước mặt ngươi cái gì? Liếc mắt đưa tình bao giờ, rõ ràng là nàng gây sự!”
“Khiến cho nhiều người vây xem như vậy, ngươi vui lắm sao?”
“Bọn họ chỉ ham vui thôi, ngươi quản họ làm gì?”
“Nhưng ta không thích nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngươi!”
“Ngươi bị con chim kia bảo là đồ ăn thì không để ý, lại qua sang trách ta! Hay là ngươi thấy khó chịu vì ta cản trở nàng ấy trêu ghẹo ngươi?”
“Tiểu hồ ly, chớ có hồ đồ!”
“Rõ ràng là ngươi mới đang hồ đồ!” Một người, một chồn, mắt to trừng trừng nhìn mắt nhỏ
“Tiểu Hoài Phong……” Một tiểu yêu vừa xem chuyện vui nhảy đến bên song cửa.
“Đừng ồn!” Ta tung ra một quang cầu (quả cầu ánh sáng ^^), tiếp tục quay lại căm tức Tiêu Triết.
“……”
“……”
“Tiểu hồ ly, ta xin lỗi.” Tiêu Triết dịu giọng. Nước mắt của ta đã lã chã lăn xuống. Đáng giận.
“Ta chẳng qua là ăn……” Tiêu Triết nhẹ nhàng nói. Ta trừng mắt liếc hắn một cái.
“Ngươi sẽ ăn ta phải không?” Ta vẫn cố gân cổ lên cãi.
Tiêu Triết khẽ bật cười, vuốt ve đầu ta. Sau đó, bỗng nhiên lòng ta sợ hãi giơ móng vuốt lên xem, ngọc hoàn kia đã thu nhỏ lại một chút nhưng vẫn ở nguyên trên tay ta.
“Kỳ quái……” Ta lầm bầm lầu bầu.
“Thứ này mặc dù không phải pháp khí nhưng cũng là vật có linh tính, không dễ dàng rơi ra.” Ta cười nói: “Vậy nếu ta biến thành một thân cây, thì nó cũng sẽ bám trên cành cây sao?” Tiêu Triết chợt nghẹn lời, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi, có thể thử xem…”
Ta suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu. May mà còn nguyên, nếu lỡ đánh mất chẳng phải là thương tiếc chung thân sao? Tiêu Triết xoa xoa đầu ta.
Buổi tối nằm trên giường, trận đau tim kia lại kéo đến, so với những lần trước còn mãnh liệt hơn. Ta đẩy Tiêu Triết dậy, Tiêu Triết cuống quít vuốt ngực ta. Ta đau đến co rúm người lại, đại khái sau một chung trà nhỏ, cơn đau tim biến mất, ta dựa vào trong ngực Tiêu Triết, trong lòng thầm nghĩ không biết có phải trúng bùa chú gì không. Tiêu Triết cũng không lý giải được, chỉ ôm chặt lấy ta.
Ngày thứ hai ta tỉnh dậy, phát hiện Huy Duệ đang ở trong phòng ta.
“Huy ca ca?” Ta thắc mắc không hiểu sao vẻ mặt Huy Duệ lại nghiêm túc như vậy, Tiêu Triết ngồi một bên cũng nhíu chặt lông mày tương tự.
“Không ngờ lại sớm như vậy.” Huy Duệ thở dài, “Hôm qua thấy ngươi đau tim, ta đã hoài nghi chính là dấu hiệu, không yên lòng. Hôm nay sáng sớm muốn đến xem thử, rốt cục là thật.”
Hửm? Tiêu Triết mang đến một tấm gương, ta nhìn vào thì thấy trên trán mình có một đường hồng ngân.
“Đây là cái gì?” Ta không rõ là gì, giật mình ta nhớ lại mẹ mình có từng nói qua, chợt kinh hãi, “Huy ca ca, ngươi từng nói, lẽ nào là….. là…..” Ta cắn môi.
“Đúng vậy. Thiên kiếp.” Ta nhịn không được bắt đầu run rẩy. Tiêu Triết ôm hai vai ta.
“Ta lúc trước có bấm đốt ngón tay, ngươi phải cả trăm năm nữa mới chấm dứt kiếp này, có lẽ do lần trước ngươi bị thương nghiêm trọng, vì thế thiên kiếp đến sớm hơn.” Tiêu Triết nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Qua thiên kiếp, ngươi cũng coi như trưởng thành.” Huy Duệ cười khổ nói. Trong Kì sơn, hết kiếp bất quá chỉ được một nửa. Ta từng tận mắt trông thấy một con rắn lúc gặp thiên kiếp đã biến thành tro tàn, chưa kịp thành niên. Ta vốn rất sợ hãi thiên kiếp. Nhưng hôm nay thiên kiếp là thứ không thể tránh.
“Huy ca ca, năm đó ngươi hết kiếp, tình hình như thế nào?” Ta hỏi.
“Năm đó lúc ta khi ta hết kiếp, ngươi còn chưa sinh ra.” Huy Duệ cười nhạt nói, “Thiên kiếp là thứ không trốn tránh được. Tuy nhiên cũng không phải là không có cách đối phó.” Huy Duệ ngừng lại một chút rồi nói tiếp.”Chúng ta có thể chuẩn bị đầy đủ, chọn một nơi thật tốt, tuy rằng thiên lôi nhất định sẽ đánh trúng ngươi, có phòng bị vẫn hơn không. Ta đã thương lượng rất kỹ với Tiêu huynh, đến lúc đó chọn một sơn động, hai người chúng ta sẽ lấy tinh khí yêu lực cùng nội lực làm tấm chắn cho ngươi, sẽ làm giảm không ít sức mạnh của thiên lôi, ngươi lại lấy yêu lực của bản thân ngăn trở thiên lôi, bảo vệ tâm mạch. Năm đó khi ta hết kiếp, cha mẹ của ngươi cũng đã lấy phương pháp này giúp cho ta, tin rằng sẽ tương đối ổn thỏa.”
“Không được!” Ta cự tuyệt, chỉ vào Tiêu Triết, “Cha mẹ ta đạo hạnh như thế nào! Hắn chỉ là phàm nhân, sấm sét bình thường đã có thể lấy đi tính mạng hắn, sao lại có thể chịu được sức mạnh của thiên lôi? Ngươi và hắn lấy thân làm tấm chắn, tất nhiên sẽ chịu một phần sức mạnh của thiên lôi, A Triết nói không chừng sẽ……” Ta không nói hết câu.
“Tiểu hồ ly, mười ngày sau là thiên kiếp của ngươi, có lẽ trước giờ ta chưa làm được chuyện gì quan trọng, lần này, ta thật sự hi vọng có thể tự tay bảo vệ ngươi.”
“Ngu ngốc!” Ta la lên, “Có cái gì quan trọng hơn mạng sống của ngươi!” Ta gần như muốn khóc.
“Ta có thử qua nội lực của Tiêu huynh, thập phần thâm hậu, mặc dù không phải yêu lực, nhưng quả là không thể xem thường. Vả lại nội lực của Tiêu huynh là thuộc hỏa liệt, khá tương đồng với ta, liên thủ cùng hắn, chính là một sự lựa chọn hoàn hảo.” Huy Duệ khuyên giải an ủi nói, “Tiểu Hoài, Tiêu huynh là chân thành, ngươi đừng ngại tin tưởng hắn.” Tiêu Triết thâm tình chăm chú nhìn ta, ta ôm chặt lấy hắn.”A Triết A Triết A Triết!” Ta kêu lên liên thanh.
Ban đêm, Huy Duệ nghỉ ngơi ở gian phòng dành cho khách. Đã nhiều ngày hắn đều ở tạm như vậy.
Buổi tối ngày thứ bảy, ta nằm trong lòng Tiêu Triết không ngủ được.
“Tiểu hồ ly, lại đau tim?” Ta thở dài một hơi.
“Ta cùng với Huy Duệ đã tìm được nơi rất tốt, Huy Duệ công lực thâm hậu, ta tin tưởng hắn sẽ hỗ trợ ngươi chu toàn.” Ta lại thở dài một hơi.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, “Lâu như vậy ngươi chưa nói qua ngươi thích ta……”
“Không cần!” Ta rõ ràng cự tuyệt.
“Vì cái gì?” Tiêu Triết ra vẻ thập phần thương tâm.
“Sau thiên kiếp nói sau, giờ không bàn nữa!” Ta cắt đứt sạch sẽ ý muốn của hắn, không để cho chút đường sống.
“…… Tiểu hồ ly……” Tiêu Triết tựa đầu vùi mặt vào gáy ta, “Thật tuyệt tình……” Tiêu Triết không cam lòng lẩm bẩm. Biết Tiêu Triết nghĩ gì trong lòng, ta không khỏi tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi chỉ cần ta nói một câu là đủ sap? Ngươi không phải còn có rất nhiều nguyện vọng muốn cùng ta thực hiện sao?” Tiêu Triết hướng đôi mắt trong suốt nhìn ta, ta nói tiếp, “Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Tóm lại là muốn chậm rãi thực hiện, nếu ngươi còn muốn vậy, thì ngoan ngoãn cố gắng ở thiên kiếp. Nghe rõ không?” Ta vỗ vỗ mặt Tiêu Triết.
“…… Ngươi đúng là…… Tiểu hồ ly.” Tiêu Triết cọ cọ cổ ta. Cái con người này, lớn như vậy mà còn làm nũng, ta nghĩ mà bất giác bật cười.
Mười ngày rốt cục cũng trôi qua. Ngày cuối cùng ta chợt nhớ ra một chuyện thập phần nghiêm trọng.
“A Triết, ngươi đừng đi.” Ta năn nỉ, “Ta từng rủa ngươi sẽ bị thiên lôi đánh.”
Tiêu Triết khựng lại, sau đó bật cười, “Những lời ấy đâu được tính là thật.”
“Sao lại không chứ!” Ta lo lắng bất an, “Cách đất ba thước có thần linh, ngươi bị rủa độc nhiều như vậy, hôm nay lại gặp chuyện ta hết kiếp, ngươi nhất định xảy ra chuyện! A Triết, đừng đi!” Tiêu Triết không đồng ý, “Tiểu hồ ly, thần linh chỉ hiểu được tấm chân tình của ta thôi, sẽ không trách phạt ta. Giờ phút này ta lâm trận bỏ chạy, Huy Duệ sẽ phải gánh vác rất nặng nề.” Ta cũng hiểu chuyện ấy, yêu quái trong Kì sơn ai cũng có thể đùa giỡn mặc kệ thân thiết thế nào, nhưng chuyện sống chết có thể giao phó thì chỉ có mình Huy Duệ. Ta thật hối hận đã bắt Tiêu Triết thề độc, càng hối hận hơn là trước khi rời khỏi Ân sơn, còn nguyền rủa hắn. Bây giờ sợ hãi cũng chưa muộn. Ta liên tục năn nỉ, nhưng Tiêu Triết vẫn cự tuyệt.
Trong sơn động, ta vẫn lo sợ bất an. Huy Duệ và Tiêu Triết ngồi ngay ngắn hai bên.
“Tiểu Hoài, tập trung tĩnh khí.” Huy Duệ vội vàng báo cho ta.
Bỗng nhiên một trận đau tim tràn đến, ta ẩn ẩn cảm thấy bốn phía chấn động.”Khải chưởng!” Huy Duệ hét lớn. Hắn cùng với Tiêu Triết vội vàng đưa hai tay về phía trước, ta cũng vội ngưng thần, giơ ngón giữa xuất toàn lực. Trong khoảng thời gian ngắn màn chắn ngũ quang thập sắc mở ra, bao bọc lấy ba người chúng ta, đồng thời, trong trời đất ầm vang một tiếng nổ, chùm tia sáng thật lớn xuyên qua vách núi thẳng đánh về phía ta, gặp phải màn chắn, như thác nước đổ xuống bốn phía. Ta ở giữa, đem yêu khí phóng thích đến cực đại bảo hộ chung quanh ta. Đá trên vách bắt đầu nứt nẻ, không lâu sau dần rơi xuống. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển. Ta dần dần yếu thế, mà chùm tia sáng thiên lôi không thấy yếu bớt.
Màn chắn dần dần mỏng, quanh thân ta như bị nung, nham thạch dưới thân cũng chảy ra. Nhưng mà phàm nhân chung quy vẫn là phàm nhân, bỗng nhiên trong lúc đó màn chắn của Tiêu Triết bắt đầu nghiêng. Càng ngày càng nhiều thiên lôi quang chảy về phía Tiêu Triết. Ta quay đầu nhìn Tiêu Triết, chỉ thấy hắn bị bao vây ở giữa một tầng thiên lôi quang hơi mỏng. Lòng ta quýnh lên, Huy Duệ vội kêu to: “Tiểu Hoài chớ phân tâm!” Vừa dứt lời ta bị một đạo thiên lôi quang đục lỗ, đương trường phun ra một ngụm tiên huyết. Ta niệm thanh tâm chú, không chút nào có thể giảm bớt nhiệt khí, cả sơn động đã không còn tia thủy khí nào.
“Tiêu huynh kiên trì!” Huy Duệ tiếp tục kêu to. Không ngờ, Tiêu Triết cuối cùng chống đỡ hết nổi, màn chắn bên hắn rốt cục tổn hại, thiên lôi quang bốn phía thẳng đánh tới trên người hắn. Một nửa màn chắn biến mất, Tiêu Triết thoát ly thiên lôi. Mà ta cũng có một nửa thân mình hoàn toàn lộ dưới lôi quang, tâm mạch câu chấn.
“A Triết!” Ta kêu to. May mắn chỉ trong chớp mắt, thiên lôi quang liền hoàn toàn biến mất. Ta phun ra mấy ngụm máu tươi, bất chấp thiên lôi kiếp có phải đã qua hay không, chạy vội tới bên người Tiêu Triết.
“A Triết! A Triết!” Ta thét to, Tiêu Triết cả người nóng bừng, hai mắt nhắm nghiền. Ta run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở Tiêu Triết, trong nháy mắt ta lại nôn ra một ngụm máu tươi. Tiêu Triết không thở.”A Triết! Ngươi tỉnh lại! A Triết!” Ta không ngừng thét chói tai, trong lòng tất cả đều là đau đớn tứ phân ngũ liệt.
“Chờ bị sét đánh đi……” Câu nói cuối cùng trước khi rời Ân sơn không ngừng quanh quẩn trong đầu ta.
“Không! Đừng!” Ta ôm chặt lấy Tiêu Triết, liều mạng kêu hắn, “A Triết! A Triết!” Huy Duệ cũng chạy tới, đẩy tay ta ra, ấn chỉ ở bên gáy Tiêu Triết.”Nhịp đập mỏng manh, bất quá còn hơi thở cuối cùng.” Huy Duệ vội vàng nói.
Còn hơi thở cuối cùng, ta phục hồi tinh thần lại. Còn có thể cứu!
Huy Duệ ôm Tiêu Triết rời động núi, đặt ở chỗ thanh lương.
Ta nhào vào trên người Tiêu Triết, dùng yêu lực dò xét hắn. Thân thể phàm nhân, dù chỉ chịu rất ít thiên lôi, nhưng cơ hồ ngũ tạng đều bị đốt sạch. Cho dù là thần y cũng cứu không nổi hắn! Chỉ có một biện pháp! Huy Duệ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, gọi ta lại: “Tiểu Hoài! Sự tình trọng đại! Nghĩ kĩ a!” Ta lắc đầu, lúc này ta chỉ nghĩ hắn sống không nổi, cũng không còn cách khác. Ta hé miệng, một luồng khí màu bạc sáng trong suốt từ trong miệng ta chậm rãi tràn ra.
“Tiểu Hoài!” Huy Duệ sợ hãi kêu to, nhưng vẫn không dám tiến lên quấy rầy.
Ấn phát yêu quái trên trán ta phát ra lam quang nhàn nhạt, khí màu bạc dần dần ngưng tụ thành một viên ngân châu. Ta đem nó đưa đến bên miệng Tiêu Triết, thổi một hơi, ngân châu kia như cái kén nhè nhẹ tách ra, chui vào mũi Tiêu Triết. Ta tựa vào trước ngực Tiêu Triết, nghe ***g ngực yên tĩnh của hắn dần dần vang lên thanh âm có tiết tấu vững vàng. Ta thở phào, ngẩng đầu, ngân châu chỉ còn một nữa, ta há mồm, nó liền lại hóa thành luồng khí quay về trong cơ thể ta.
Ta ôm lấy Tiêu Triết, thật sâu hôn hắn, sau đó mất đi ý thức.
Khi ta tỉnh lại đã là buổi chiều, hồng ngân giữa lông mày đã biến mất, bụng đói thì thầm kêu. Huy Duệ tìm đến cho ta Thiên Phong mật. Tiêu Triết vẫn đang nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh.
“Tiêu huynh khôi phục không chậm, dung hợp yêu lực vốn là cần thời gian, ngũ tạng sống lại cũng cần thời gian. Tiêu huynh hôn mê lâu cũng tốt, ít nhất thể chất sẽ không đột nhiên bị dày vò. Tiểu Hoài, ngươi yên tâm, Tiêu huynh tỉnh, sẽ không còn là người thường nữa.” Ta ghé vào bên người Tiêu Triết, vuốt nhẹ mi hắn.
“Tiểu Hoài, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Ân, chỉ là không có khí lực.” Ta dừng một chút, “Huy ca ca, ngươi lại cứu ta. Một ngàn năm, ngươi một mực bên ta chiếu cố ta, Hoài Phong thật sự không biết lấy gì đền đáp.”
“Tiểu Hoài, ngươi tội gì phải nói thế, ta chưa từng muốn ngươi phải đền ơn.” Huy Duệ sờ sờ đầu của ta, “Ta thấy ngươi bình an lớn lên, đã thỏa mãn.”
Huy Duệ nâng ta dậy.”Thấy ngươi tỉnh lại không việc gì, ta liền yên tâm. Lịch kiếp đã qua, ngươi cũng không còn là hài tử, sau này yêu lực sẽ tăng rất nhanh. Ngươi cùng Tiêu huynh, coi như là trải qua sinh tử đau khổ, nói vậy sau này hắn sẽ càng thêm quý trọng ngươi……”
“Huy ca ca ngươi phải đi?” Ta mơ hồ ngửi được mùi của điềm xấu.
Huy Duệ cười không nói.”Đừng……” Ta khóc giữ chặt tay áo Huy Duệ.
“Tiểu Hoài, lớn lên cần học rất nhiều chuyện.”
“Tóm lại ngươi không được phép đi!” Ta bá đạo nói.
Huy Duệ thở dài một hơi, chuyển mắt nhìn phía ngoài cửa sổ. Ta nắm chặt tay hắn, chỉ sợ buông nhẹ tay sẽ không thấy hắn. Thật lâu sau, hắn lắc đầu “…… Ta khi nào nói ta phải đi? Ta luyến tiếc tiểu Hoài…… Bất quá ta phải bế quan tu luyện. Tiểu Hoài, có khoảng thời gian ngươi không thể tới ăn chực.” Nghe Huy Duệ nói, ta nín khóc mỉm cười.
Ngày thứ hai, Huy Duệ rời đi. Ta ngày ngày ở trước giường trông Tiêu Triết, mỗi ngày đưa Thiên Phong mật vào miệng hắn. Lại qua mười ngày, Tiêu Triết rốt cục tỉnh lại.
“Tiểu hồ ly……” Tiêu Triết lên tiếng gọi ta, “Như thế nào lại bĩu môi?”
“A Triết…… thực xin lỗi.” Ta khóc thút thít, quỳ gối bên giường.
“Vì cái gì?” Tiêu Triết hỏi.
“A Triết, ngươi có cảm thấy thân thể có cái gì bất đồng, có cái gì … không khoẻ không?” Ta hỏi.
Tiêu Triết nhắm mắt trầm tư, trong chốc lát lại mở.”Có một luồng khí lạ nhưng rất khinh xảo…… Thân thể tựa hồ biến nhẹ…… thật không có gì không khỏe…… Làm sao vậy, tiểu hồ ly?”
Ta ôm lấy cổ Tiêu Triết.
“A Triết, ngươi thiếu chút nữa đã chết.”
“Ta biết.” Tiêu Triết cười rộ lên.
“Ta chỉ muốn ngươi sống lại, ta chỉ muốn tiếp tục có ngươi bên người, ta chỉ muốn có thể tiếp tục ôm ngươi, cho nên ta tự ý đem ngươi biến thành yêu, cho dù ngươi không muốn, mất hứng, ta cũng cầu ngươi cứ như vậy sống đi!” Ta khóc ròng nói, “Đừng rời ta, A Triết!”
Tiêu Triết cười nhẹ, “Quả thế.” Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta, “Tiểu hồ ly, thật khờ, ta đã sớm muốn nói cho ngươi, chính là ngươi chưa cho ta cơ hội.”
“Ân?” Ta hồi hộp nhìn hắn, yên lặng.
Tiêu Triết nắm hai tay ta, thâm tình nói: “Tiểu hồ ly, ta sớm muốn nói cho ngươi. Đã hi vọng là của ngươi, ta lại như thế nào có thể nhẫn tâm bỏ lại ngươi một mình? Cùng ngươi một chỗ, thân là người kiêu ngạo có thể tự vứt bỏ, chỉ nguyện có thể bên ngươi lâu dài. Lại như thế nào oán ngươi?” Ta giống như một mực chờ những lời này, trong nháy mắt tất cả bất an đều tan thành mây khói, ta nhào vào trong ngực Tiêu Triết thật lâu không muốn ngẩng đầu.
“Hiện tại hảo, chúng ta thật sự có rất nhiều rất nhiều thời gian, ta phải từng chút từng chút tìm hiểu ngươi, chuyện trước đây của ngươi toàn bộ phải nói cho ta hết, khứu sự (việc xấu hổ chăng?) cũng không buông tha!”
“Đương nhiên, ngươi cũng vậy, chúng ta đêm nay có thể bắt đầu nói……”
“Đúng rồi!” Ta đẩy Tiêu Triết ra, chạy vào bếp, mang sang một chén.
“Hoa sen canh!” Ta vui vẻ đưa cho Tiêu Triết. Tiêu Triết cảm động tiếp nhận bát, ngửi thật sâu, “Thơm quá!” Ta cười rộ lên, ta nhịn thiệt nhiều thứ, rốt cục làm ra thành phẩm.
“Tiểu hồ ly……” Tiêu Triết đem bát đặt ở trên bàn, “Ta muốn tắm trước.” Tiêu Triết cười nói. Ta gật đầu. Thay hắn sát hoàn thân, ta lại đi bưng hoa sen canh tới.
“Tiểu hồ ly, chúng ta đi ra ngoài một chút được không?” Tiêu Triết cười nói.
Ta thở dài một hơi, “Ta sẽ không nấu ăn, nhưng là ta cũng thực có lòng……” Lời nói chưa dứt, Tiêu Triết đã tiếp nhận bát, uống một hớp lớn.
“…… Ngọt quá……” Tiêu triết táp lưỡi.
Ta ngượng ngùng nói: “Lần trước ta sai đem muối làm thành đường, lần này chính là thêm quá đường mà thôi……” Tiêu Triết cười ha ha, lại uống thêm hai hớp.
“Tiểu hồ ly, chúng ta về sau đồ ăn đều cùng nhau làm, được không?” Ta liều mạng gật đầu.