Trương Tổng Lại Đi Đóng Phim Rồi

Chương 12



Bạn cùng phòng tốt… Cái lông!!!

Ngày hôm sau là thứ hai.

Giữa trưa.

Trên ghế salon trong phòng làm việc của Trương tổng, một màn máu me tàn bạo được trình diễn.

Khi thư ký Thiệu Duy ôm tài liệu đi vào văn phòng thì đập vào mặt là tình cảnh như thế này.

Trương Hách: “Cậu kêu đi? Kêu nữa đi! Haha, có kêu rách họng cũng chẳng ai tới cứu cậu đâu!”

Thiếu niên bị anh đặt ở dưới thân bị che miệng, trên khuôn mặt tuấn lãng có vết thương, ánh mắt như chó dữ: “Ưm ưm ưm ưm!”

Trời, cảnh này không phải là quá điển hình sao.

Bá đạo tổng tài công x lưu manh cường thụ, ngược tâm cưỡng chế yêu?

Haizz. Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn, thân là thư ký riêng của tổng tài bá đạo, quả nhiên cuộc sống hằng ngày toàn là khó càng thêm khó, đúng là làm khổ nhau mà (*).

(*) Ở đây tác giả dùng slang mạng “男上加男, 强人锁男” có gốc là “强人所难, 难上加难” (nghĩa: “khó càng thêm khó, làm khổ nhau” như mình để trên). Với việc thay một cách cố ý từ 难 thành 男 (chắc vì đồng âm nán), nghĩa biến đổi thành “trai thêm trai, trai bị khóa chặt” ý là khóa trong một tư thế đè xuống khá, khụ, gay. Slang hay được dùng cho/sử dụng bởi gay. Với việc đó, câu có hai nghĩa, nghĩa joke là:

Đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn, thân là thư ký riêng của tổng tài bá đạo, quả nhiên cuộc sống hằng ngày toàn thấy trai đè trai, rất gay go.

Thư ký Thiệu Duy ép bản thân bình tĩnh lại, mặt lạnh lùng: “Trương tổng, khụ, sáng sớm anh đã… Chơi cưỡng bách play hăng hái thật.”

Trương Hách: “Ít nói nhảm đi! Mau mau, lấy cho ông một bó dây thừng!”

Thư ký Thiệu Duy tiếp tục vẻ mặt lạnh lùng: “Yo, Trương tổng tiến bộ rồi, bondage play (*) cũng chơi sao?”

(*) Là dùng dây thừng trói trong BDSM ấy, là cả một cụm từ nên mình không thấy nghĩa tương đương đọc là hiểu ngay trong tiếng Việt:v Nhìn cũng khá nghệ, bạn muốn biết nó dư lào thì nên lên gg search + “là gì” để không đập vào mắt là hình ảnh không mong muốn =))

Trương Hách: “Cậu có lấy hay không! Nhanh lên!”

Hỗn loạn.

Thời gian thì phải quay lại lúc sáng sớm nay.

Sáng sớm, Trương Hách lái xe đi đón Thẩm Chước Hoa.

Không bất ngờ là lại gặp được bạn cùng phòng chó hoang.

Trên sống mũi cùng với phần chếch môi của người trẻ tuổi đẹp trai dán vài chiếc băng urgo, trong con ngươi đen láy đẹp đẽ tràn đầy vẻ miễn cưỡng, thiếu kiên nhẫn cũng như không vui, nhưng vẫn rập khuôn từng bước đi theo Thẩm Chước Hoa lên phía sau xe.

Trương Hách: “Hờ, bạn hành khách này ơi, đích đến của bạn là?”

Tạ Tinh Thần nghiêng mặt, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn: “A Chước đi đâu tôi đi nấy.”

Trương Hách: “Hôm nay là thứ hai, bạn hành khách này không cần đi làm à?”

“Mẹ nó, tôi làm việc mệt mỏi, nên xin nghỉ để đi cùng cậu ấy! Không được à?”

Okokok, đương nhiên là được.

Trương tổng khởi động xe, trong lòng yên lặng than thở —— tình cảm nóng rực của người trẻ tuổi, ài ~~~ Thật đáng ghen tị!

Anh sắp 26 tuổi, tới giờ vẫn chưa từng trải qua một tình yêu phấn đấu quên mình như vậy.

Dù sao, ai bảo cái tướng mạo cộng thêm chiều cao một mét tám mấy này của anh trời sinh đã không thể làm người khác muốn che chở như Hoa Đào Nhỏ.

Đương nhiên, Trương tổng căn bản cũng không cần!

Dù vậy nhưng khi nhìn tình yêu tuyệt mỹ của người khác thì vẫn xin hỏi quả gì mà chua chua thế xin thưa rằng quả chanh.

Đặc biệt là khi nhìn sang gương chiếu hậu. Một chó săn nhỏ hung hăng lưu manh, một thiếu niên ngoan ngoãn thanh tú ngồi nghiêm chỉnh, một cặp đôi chuẩn bài cỡ nào!

“…”

Hoa Đào Nhỏ Thẩm Chước Hoa ngồi cực ngay ngắn nhưng tâm lý trái lại siêu siêu thấp thỏm.

“Trương tổng, em xin lỗi ạ, em, em đã khuyên mà Tinh Thần… Nhất định muốn theo tới. Khi về nhà em nhất định, nhất định sẽ khuyên cậu ấy một lần nữa!”

“Tinh, Tinh Thần, cậu thật sự, thật sự không cần đi cùng mình như vậy!”

Tạ Tinh Thần & Trương Hách: “Câm miệng!” “Không sao, cứ cho cậu ấy đi cùng!”

Tạ Tinh Thần: Tuyệt đối không để người đàn ông nguy hiểm này thừa dịp được bất kỳ cơ hội nào!

Trương Hách: Bản thân không có tình yêu thì cắn đường của người ta cũng được. Nhưng mà cắn đường là một chuyện, dám trừng bố đây thì lại là một chuyện khác! Hờ hờ, bố trừng lại!

Ánh mắt này của bố trừng người ta còn chưa thua bao giờ đâu!

Thẩm Chước Hoa: “………”

QvQ chỉ là muốn lên lớp, nghiêm túc diễn mà thôi.

Mình khổ quá!

Chờ xuống đến tầng dưới công ty, Trương Hách hơi nheo mắt lại, lén gửi mấy tin nhắn cho những người trên tầng.

Tiểu Mỹ trang điểm: get√

Tony hairstyle: Đã rõ ạ Trương tổng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Tiểu Vũ stylist: Hahaha, mấy em trai nhỏ đáng yêu cứ giao cho bà đây hì ~ hì ~ hì ~!

Kết quả là, Thẩm Chước Hoa cùng Tạ Tinh Thần vừa vào cửa đã trực tiếp bị một nhóm chị lớn thơm tho tinh tế ba chân bốn cẳng bao vây.

“Hí hí hí, Trương tổng nói không sai mà, quả nhiên là mấy em nhỏ dễ thương vãi nhái nha ~~~ “

“Aa đáng yêu quá, tới đây nào! Để chị sờ một xíuu ~~~ Ái chà đỏ mặt kìa hahaha.”

“Ui chao mặc đồ gì vậy? Cởi ra mau!”

“Cởi sạch từ trong ra ngoài! Chị sẽ giúp em! Mau mau!”

Tạ Tinh Thần: “????”

Hoàn toàn không phản ứng kịp, bị mùi hương nước hoa cùng phấn mặt hun cho sắp say luôn, trán nổi gân xanh!

Những người phụ nữ này là ai?! Muốn làm gì với cậu và Thẩm Chước Hoa?

Chờ chút, tại sao lại cởi quần áo cậu??? Dmdmdm! Lại còn bị sờ, aaa, cậu biết mà! A Chước ngu ngốc này bị lừa rồi! Tên họ Trương tuyệt đối chả mở công ty đứng đắn gì sất!

Nhìn xem! Vừa đến đã bán bọn họ cho mấy chị lớn khủng bố cả người blingbling rồi!

Đừng có sờ! Không cho sờ!

Sau một giờ.

Các chị em: “Trương tổng Trương tổng Trương tổng! Như thế nào! Anh cứ nói đi ~~~ sao, nhìn như nào!”

Trương Hách: “~~~~~” Thực sự hài lòng.

Hai đứa bé trước mặt đã được đổi mới hoàn toàn, chói lọi rực rỡ.

Đầu tiên là kho báu Hoa Đào Nhỏ của anh.

Trương Hách lúc trước đánh giá quả không sai, Hoa Đào Nhỏ quả nhiên có thể trở nên rất tuấn tú!

Độ linh hoạt MAX!

Bây giờ Thẩm Chước Hoa rốt cuộc đã cởi bỏ áo sơ mi caro cùng quần bò bảo thủ bình thường vô vị.

Đổi thành áo T-shirt ngắn màu trắng siêu hợp thời cùng quần yếm kiểu Anh quốc, kính gọng đen khiêm tốn xa hoa, màu tóc cậu vốn thiên về màu hạt dẻ, phối hợp với mắt một mí răng nanh nhỏ của chính cậu, khí chất thay đổi 180°!

Thẩm Chước Hoa: “Trương tổng…”

Trương Hách: “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích! Đù má tuyệt! Woah đm tạo hình quá thích hợp với em luôn, cái kính em đeo đi, về sau bình thường cũng đeo nha! Không cho bỏ xuống!”

Thẩm Chước Hoa: “Trương tổng, em không bị cận thị.”

Trương Hách gõ lên kính gọng vàng của mình: “Tôi cũng không bị cận thị, đây là kính 0°!”

Đeo chỉ cho mục đích thẩm mỹ + không trông đáng sợ.

Tương tự, kính gọng đen ở trên mặt Thẩm Chước Hoa cũng có tác dụng như vậy, ngoại hình và khí chất được cải thiện nhiều lắm!

Tay Trương Hách vươn ra.

Vén trán của Thẩm Chước Hoa một chút, xoa làm vài sợi tóc rơi xuống trán cậu.

Càng đẹp trai hơn! Đứa bé trước mặt không còn là em trai tiểu bạch thỏ ngại ngùng ngoan ngoãn nhà hàng xóm nữa. Mà đã lắc mình biến hóa thành học bá trường học xuất sắc, trong cao lãnh cấm dục lại có một tia khiêu gợi!

Trương Hách từ tận đáy lòng mà nói: “Hoa Đào Nhỏ, sau này theo phong cách này đi! Thật sự, style này làm sắc đẹp của em bùng nổ lắm ấy!”

Tạo hình Thẩm Chước Hoa hoàn toàn OK, ngay cả cái vị bên cạnh cậu…

Trương Hách nhịn không được.

“Phụt.”

Tạ Tinh Thần mặc áo choàng với giày tuần lộc làm theo yêu cầu cho hoạt động giáng sinh hồi trước công ty bọn họ tổ chức, trang phục chủ đề của ngày lễ được làm từ len cashmere xa hoa.

Mặt thiếu niên nhỏ viết đầy chữ “tôi không vui”, giờ đây đang bị ép đội bờm tuần lộc màu nâu, tóc tai được chải lên, nhìn sáng sủa hơn không ít, cổ đeo một cái lục lạc màu bạc, ôm hộp quà khổng lồ màu đỏ, cả người biệt nữu muốn chết.

Trương Hách: “Phụt hớ hớ… Tôi không ổn rồi! Cậu như thế, há há, không phải cũng đáng yêu phết sao?”

Thật sự dễ thương lắm.

Tuy hơi sai sai, nhưng quả nhiên người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.

Chú chó tuần lộc này đáng yêu ghê thiệt!

Đại khái là chị gái phối đồ cho cậu cũng cảm thấy cậu dễ thương.

Nếu không thì giờ trên mặt Tạ Tinh Thần cũng sẽ không in một dấu hôn của chị nào đó! Làm Trương Hách cười ẻ.

Trương Hách đã cố ý.

Cố ý để nhóm chuyên viên trang điểm, thợ trang điểm hóa trang cho Thẩm Chước Hoa thì tiện thể trêu bạn cùng phòng của cậu xíu luôn.

Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, mà Trương Hách cảm thấy đứa bé kia tuy bộ dạng hung ác nhưng lại là loại ngoài lạnh trong nóng. Trước những chị đẹp dịu dàng thì bất lực.

Hahaha, quả nhiên là bất lực luôn, cuối cùng mặc cho đối phương biến trang phục của mình thành như vậy!

Tức giận lại bất đắc dĩ, há há há thật sự buồn cười quá!

Để anh cười thêm xíu nữa!

Đáng ghét, làm gì cười đến mức… Lóa mắt như vậy.

Dùng từ sai rồi, chói mắt! Chói mắt!

Tạ Tinh Thần quay đầu đi, cắn môi.

Không vui. Thật sự rất không vui, cậu thật sự không thích người đàn ông này!

Từ hôm qua đã rất chán ghét anh ta!

Đến cùng tại sao lại trêu chọc bọn cậu! Một người dáng dấp đẹp trai như vậy, là một sếp lớn giàu có không thiếu gì… Trêu chọc ai cũng được, sao cứ nhất định phải chọc đến Thẩm Chước Hoa?

A Chước đần như vậy, ngốc như vậy, lại cả tin, rơi vào cái bẫy rập dịu dàng của người đàn ông hư hỏng này thì cuối cùng chắc chắn đến xương cốt cũng không còn!

Đang nghĩ ngợi, tay trái đột nhiên bị kéo qua.

“… Ôi chao?”

Trương Hách lúc trước vẫn luôn không chú ý, bởi vì Tạ Tinh Thần thuận tay phải, hút thuốc cũng luôn là dùng tay phải cầm điếu thuốc. Hôm qua anh chỉ thấy những ngón tay thon dài của thiếu niên, cảm thấy là cực kì đẹp.

Cho đến giờ phút này, dưới ánh đèn phòng hóa trang, tinh tường thấy được tay trái ôm hộp quà của thiếu niên.

Chỗ ngón đeo nhẫn, hình như.. không có gì?

“?” Trương Hách nghi ngờ mình không nhìn rõ.

Kéo qua nhìn kỹ, vãi, thế mà không phải là nhìn lầm, thật sự không có gì! Trời má nhóc này mới bao tuổi, sao lại thiếu mất một ngón tay?

“Tay cậu làm sao thế?”

Sắc mặt Tạ Tinh Thần chợt thay đổi.

Liền dùng sức giằng khỏi tay anh, biểu tình trong nháy mắt trở nên hung ác, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn: “Cần anh quan tâm à???”

Thẩm Chước Hoa: Á, nguy rồi nguy rồi!

Nhanh chóng chạy tới: “Tinh Thần, Tinh Thần cậu đừng nóng giận, Trương tổng cũng không phải là cố ý…”

“Không phải cố ý gì cơ chứ, loại như hắn, người như hắn!” Tạ Tinh Thần đẩy cậu ra, “Thẩm Chước Hoa cậu cứ ngốc tiếp đi, sớm muộn gì cũng sẽ bị lừa chết! Mình lười quan tâm cho cậu rồi!”

“Tinh Thần!”

“Aaa không được không được Tiểu Chước!” Các chị nhanh chóng bắt lấy cậu, “Thợ chụp ảnh đã vào chỗ, định chụp ảnh tuyên truyền cho em ngay đây! Tóc của em mới làm xong, đừng chạy rối mất!”

“Nhưng mà —— “

Trương Hách: “Không sao, Hoa Đào Nhỏ em cứ yên tâm ở lại chụp ảnh đi, tôi đi xem xem.”

“Trương tổng! Tinh Thần cậu ấy… Chuyện ngón tay là cấm kỵ, không được đề cập!”

Trương Hách: “Hở, tại sao?”

Thẩm Chước Hoa “…” QAQ này! Người bình thường gặp phải chuyện như vậy chẳng phải đều sẽ yên lặng không đề cập tới sao!

Trương Hách: “Nhưng mà rõ là thiếu một ngón như vậy, chẳng lẽ muốn tôi giả vờ không nhìn thấy ư? Hay là tôi không đề cập tới thì nó có thể mọc trở lại?”

Thẩm Chước Hoa: “…” Hức! Mạch suy nghĩ kiểu này thật đáng sợ!

“Nhưng mà đứa nhỏ kia cũng đáng thương quá. Ngón đeo nhẫn haizz, thế này thì tương lai kết hôn đeo nhẫn chỗ nào?”

Thẩm Chước Hoa cũng sắp khóc luôn rồi: “Trương, Trương tổng, nếu có thể lời này tuyệt đối đừng nói trước mặt Tinh Thần ạ! Xin nhờ ạ!” QAQ

Thật sự.

May là nãy Tạ Tinh Thần đã tức giận đến nỗi chạy ra ngoài.

Nếu không, chính tai cậu nghe thấy những lời này của Trương tổng thì chắc cũng liều mạng với Trương tổng luôn?!

… Đam Mỹ Hiện Đại

Trương Hách ra ngoài tìm Tạ Tinh Thần.

Tìm lại tìm.

Tìm nửa giờ, không tìm nữa. Này nha, nói không chừng cậu ta đã tức giận về nhà rồi, không tìm nữa!

Trương tổng trở về văn phòng, rót một tách trà, lướt điện thoại.

Trương Hách: “……”

Trương Hách: “…………”

Mẹ nó!

Xong chưa! Chuyện gì thế này?

Chẳng phải hot search “Quân Phiệt Bảo Ngọc ngon vãi” đã bị tin nữ minh tinh nào đó đính hôn, mà một người khác lại xác nhận có con với chồng sắp cưới của minh tinh ấy áp xuống rồi sao?

Hôm nay sao ông lại lên hot search vậy?!

Có chuyện gì vậy? Không thể tin nổi!

Không phải ông đã điệu thấp rồi sao? Chẳng làm gì cả!

Sau khi khó hiểu mà bạo hồng, “Hách ca điệu thấp” thật sự điệu thấp. Để thư ký quyết đoán từ chối tất cả lời mời, bất kể là phỏng vấn, đi show hay là phim truyền hình tiếp theo, “một mực không tiếp” tất cả.

Một lòng rút khỏi giới! Điệu thấp bằng thực lực, lui vòng!

Kết quả thì cái méo gì đây? Sao lại lên hot search nữa?

Hơn nữa này keyword là cái gì vậy?”Quân Phiệt Bảo Ngọc” + “Tam hoàng tử Dung Nhược”.

Tam hoàng tử Dung Nhược là ai???

Xưa nay chưa từng nghe tên!

Không hiểu thì tìm hiểu.

Trương Hách quyết đoán tra “Tam hoàng tử Dung Nhược”… ermmm.

“Tam hoàng tử Dung Nhược” là nhân vật nổi tiếng nhất trong một tiểu thuyết phá án rất có tiếng tăm – “Hoa Đô Tẩy Oan Lục”.

“Hoa Đô Tẩy Oan Lục” kể về những lần đoàn người của nam chính sai dịch (*) cầm lệnh truy nã hành tẩu giang hồ, đuổi bắt tù nhân trốn trại, tra án từ những đầu mối có được ở những nơi y đi qua.

(*) 捕快 sai dịch: chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước

Nói đơn giản là phiên bản Đại Lục của Conan.

Vai chính đi tới đâu thì vai phụ chết tới đó.

Trong cuốn tiểu thuyết kỳ bí bối cảnh cổ đại này, “hoàng tử Dung Nhược tuyệt sắc đẹp ốm yếu mỗi ngày phun máu ba lần” thật ra không phải nhân vật chính.

Mà là hậu thuẫn lớn trong triều của nam chính “ăn thịt người”.

Luôn có thể ngay lúc nam chính tra án gặp bất công, thân hãm lao tù mà giáng từ trên trời xuống, cứu nam chính.

Vốn là loại “cấp trên” không có gì mấy, khá phổ biến.

Nhưng ai bảo tiểu thuyết có cái thuộc tính khắm lọ là “Nữ chính sống qua một arc mà không bị mưu sát thì chắc chắn là hung thủ”.

Nước chảy nữ chính, mà Dung Nhược làm bằng sắt. (chắc ý là nước chảy đá mòn, đá là nữ chính, mà DN làm bằng sắt nên không mòn = không ngoẻo)

Dần dần, mọi người đã hiểu ra.

Dung Nhược là nữ chính auth!!!

Hơn nữa trong một lượng lớn fanart, vị hoàng tử này phần lớn là được vẽ thành một mỹ nam bạch y thanh tú uyển ước bệnh trạng, đẹp hơn cả Tây Thi ba phần.

Ánh mắt liễm diễm, phong hoa tuyệt đại, dẫn tới độ thiện cảm của fan càng tăng.

Vì vậy, theo độ nổi tiếng của tiểu thuyết, đại quân đu CP nam chính X Dung Nhược ngày càng bành trướng, các topic trên weibo hot hòn họt, thậm chí cuối cùng chính tác giả cũng chấp nhận CP này dưới sự mê hoặc của đồng tiền.

Cho đến nay, rõ ràng là tỷ lệ xuất hiện trong sách của tam hoàng tử thật ra cũng không quá cao. Nhưng mà bìa sách, goods, tất cả bây giờ đều biến thành nam chính sai dịch tuấn mỹ mặc hắc y + hoàng tử ốm yếu xinh đẹp mặc bạch y, “hắc bạch tương xứng”.

Mấy ngày nay, “Hoa Đô Tẩy Oan Lục” cuối cùng cũng được xác nhận là sẽ được dựng thành phim.

Blogger hóng hớt nổi danh “Báo lá cải Kiến Quang Tử” thả ra một tin tức nặng kí bậc nhất ——

【 Theo nguồn tin đáng tin cậy! Đoàn làm phim “Hoa Đô Tẩy Oan Lục” có vẻ đang bàn bạc nhân vật với Quân Phiệt Bảo Ngọc Trương ~ nào ~ đó í, hahahaha, có khi lại là Tiểu ~ Dung ~ Nhược ~ mấy bạn ngày đêm nhớ mong nha! 】

【 Mong chờ Quân Phiệt Bảo Ngọc vào vai hoàng tử mỹ nam nhu nhược bệnh trạng, lại tạo thêm một kỳ tích rating! 】

【 Quân Phiệt Dung Nhược! Chiến luônnn! 】

Độc giả: “?!?!?!”

Trương Hách: “??????”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.