Một lúc sau, Trương Tiêu Phan xuất hiện ở bên trong một căn phòng tương đối rộng lớn ở trong Thiên La quảng trường, lúc Trương Tiêu Phan đi vào thì bên trong căn phòng này đã có nhiều vị tu sĩ đứng ở trong phòng chờ đợi thăng tiên đại hội bắt đầu.
Ánh mắt của Trương Tiêu Phan nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng này, phát hiện trong căn phòng này tồn tại nhiều vị tu sĩ có thực lực tương đối mạnh ở giai Ngọc Thanh cảnh, đều ở Ngọc Thanh cảnh lục trọng trở lên, nam nữ đều có cả hơn nữa hắn còn phát hiện ra Ái Thiên Nguyệt cùng với nhóm nam tu sĩ từng hành hạ Ái Thiên Nguyệt đều ở trong căn phòng này, chỉ là chỗ đứng của họ lại khác nhau.
Có một nhóm tu sĩ gồm ba nữ, hai nam đi tới trước mặt Trương Tiêu Phan. Một giọng nữ thanh âm trong ba người không lâu sau liền vang lên sau khi đoàn người đến được trước mặt Trương Tiêu Phan.
“Xin chào đạo hữu, đạo hữu cũng tham gia thăng tiên đại hội lần này sao?”
Trương Tiêu Phan nhìn người vừa lên tiếng, đó là một vị nữ tử khoảng hai mươi lăm tuổi, thực lực đạt tới Ngọc Thanh cảnh cửu trọng, trên người khoác lấy một bộ y phục màu đỏ. Nói một chút về nhan sắc của vị nữ tử này thì nhan sắc của người này rất xinh, tương tự như Diễm Hồng Duyên và Huyền Linh Hương nhưng so với Thanh Khâu Minh Ngọc thì nhan sắc của vị nữ tử này kém hơn nhiều. Trương Tiêu Phan sau đó cất tiếng nói với nhóm người tu sĩ ở trước mặt mình: “Tại hạ có tham gia thăng tiên đại hội lần này, nhưng không biết bản thân tại hạ có vượt qua được vòng một không do tại hạ không biết được cụ thể tư chất của mình. Tại hạ họ Trương, không biết quý vị đạo hữu tên họ là gì và đến từ đâu vậy?”
“Hoá ra là Trương đạo hữu, tại hạ tên là Trẩn Ngọc Hân, đến từ Hải Phong thành, là một tu sĩ xuất thân từ Trẩn gia.” Vị nữ tử đó rất nhanh liền cất tiếng nói với Trương Tiêu Phan.
Trẩn Ngọc Hân sau đó giới thiệu cho Trương Tiêu Phan biết về bốn vị tu sĩ khác của nhóm mình. Rất nhanh Trương Tiêu Phan biết được tên cũng như thân phận của bốn vị tu sĩ đi cùng với Trẩn Ngọc Hân.
Trong hai vị tu sĩ còn lại, có một vị nữ tử mặc hồng y trang phục, mái tóc dài được buộc sang hai bên và phía đuôi cả hai bím tóc đều có cái nơ hình con bướm màu hồng giống với màu sắc ở trên trang phục mà vị nữ tử đó đang mặc; vị nữ tu sĩ đó tên là Vũ Huệ Kiều, lanh lợi, hoạt bát, thông minh ngay còn nhỏ, xuất thân trong một tu tiên gia tộc là Vũ gia ở Huyền Linh thành; năm nay mười sáu tuổi mà thực lực tu sĩ của Vũ Huệ Kiều đã đạt tới Ngọc Thanh cảnh đại viên mãn sắp đột phá đến Linh Tuyền cảnh. Người còn lại là một nữ nhân mặc y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú xinh xắn, tên là Diệp Vân Ánh đến từ Thiên La thành Diệp gia, ngoài hai mươi tuổi nhưng thực lực tu sĩ thì đã đạt tới Linh Tuyền cảnh tam trọng hơn Trương Tiêu Phan hai tiểu cảnh giới, nhưng Diệp Vân Ánh không nhìn rõ được thực lực tu sĩ của Trương Tiêu Phan do Trương Tiêu Phan đang sử dụng một loại công pháp có thể ẩn đi được thực lực của người sử dụng cho nên Diệp Vân Ánh chỉ thấy được thực lực tu sĩ Ngọc Thanh cảnh cửu trọng của Trương Tiêu Phan.
Hai vị nam tu sĩ còn lại của một nhóm tu sĩ năm người phân biệt là một nam tu sĩ nhìn khá trẻ tuổi khoảng mười tám, mười chín với trên người đang khoác lấy một bộ y phục màu trắng; còn vị nam tu sĩ còn lại một người đàn ông trưởng thành, trên người khoác lấy một bộ y phục màu nâu. Vị tu sĩ bạch y nam tử tên là Thẩm Chu Cường, còn vị nam tu sĩ trưởng thành đó tên là Huệ Thắng Chiến, cả hai người đều là tán tu.
“Có đạo hữu nào trong các vị từng tham dự thăng tiên đại hội do các môn phái tu chân lớn của Vân Việt Quốc tổ chức vào năm năm trước ở Thiên La phường thị không?” Trương Tiêu Phan nhìn năm vị tu sĩ ở trước mặt một hồi sau đó cất tiếng nói với cả năm người bọn họ.
“Đây là lần đầu tiên tụi tôi tham dự thăng tiên đại hội, cho nên không biết quá nhiều về thăng tiên đại hội do các môn phái mạnh ở Vân Việt Quốc tổ chức tại Thiên La phường thị. Còn đạo hữu?” Diệp Vân Ánh cất tiếng nói với Trương Tiêu Phan.
Trương Tiêu Phan nghe được lời nói của Diệp Vân Ánh liền cất tiếng nói: “Tại hạ cũng giống với các vị, không biết nhiều về thăng tiên đại hội do các môn phái mạnh của Vân Việt Quốc tổ chức ở Thiên La phường thị.”
Nhóm người của Vũ Huệ Kiều sau khi biết được Trương Tiêu Phan cũng giống họ thì liền rời đi, Trương Tiêu Phan thấy vậy liền không có nói gì, hắn đứng ở một chỗ chờ đợi thăng tiên đại hội do các thế lực mạnh ở Vân Việt Quốc tổ chức tại Thiên La phường thị.
…
Đúng nửa canh giờ sau kể từ khi Trương Tiêu Phan bước vào trong nơi diễn ra thăng tiên đại hội lần này ở Thiên La phường thị, thì các cao tầng của các môn phái mạnh ở Vân Việt Quốc xuất hiện ở trên đài cao. Khi họ vừa xuất hiện, Trương Tiêu Phan tập trung nhìn về phía một vị nữ tử mặc y phục màu tím có một khuôn mặt rất quen thuộc đối với Trương Tiêu Phan, vị nữ tử đó chính là Vũ Linh Cẩm.
Vũ Linh Cẩm đương nhiên nhìn thấy Trương Tiêu Phan và cũng phát hiện ra Trương Tiêu Phan nhìn trộm mình, nàng không có nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Tiêu Phan một hồi sau đó cất tiếng nói: “Cảm tạ các ngươi đã đến tham dự thăng tiên đại hội lần này, ta là Vũ Linh Cẩm đến từ Tiêu Dao Tông, người chủ trì thăng tiên đại hội lần này.”
Vũ Linh Cẩm nói xong, toàn bộ những người tham dự thăng tiên đại hội lần này không có nói năng gì cả, khác hẳn không khí lúc trước khi đại diện của các môn phái mạnh ở Vân Việt Quốc chưa đến nơi diễn ra thăng tiên đại hội lần này ở Thiên La phường thị. Vũ Linh Cẩm đứng ở trên đài cao, ngắm nhìn các tu sĩ đứng ở bên dưới một hồi sau đó cất tiếng nói: “Như các vị đã biết, sinh linh muốn trở thành tu chân giả thì trong cơ thể của sinh linh bắt buộc phải có linh căn, còn gọi là tiên duyên. Lần này thăng tiên đại hội ở Thiên La phường thị, các môn phái tổ chức chiêu nạp đệ tử sẽ thu nhận các tu sĩ có tư chất linh căn thuộc đơn linh căn, song linh căn, tam linh căn, biến dị linh căn. Những tu sĩ có tư chất là ngụy linh căn và ngũ linh căn thì không được tuyển nhận, nhưng vẫn được tuyển nhận khi người đó có khả năng luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp và vượt qua được cuộc khảo sát tay nghề. Những người tham dự kỳ thăng tiên đại hội lần này bắt buộc phải dưới ba mươi tuổi. Nếu mọi người không còn thắc mắc gì thì kỳ thăng tiên đại hội lần này chính thức bắt đầu.”
Trương Tiêu Phan nghe được lời nói này của Vũ Linh Cẩm liền không có nói gì, trong lòng hắn suy nghĩ: “Trước khi mình trở thành một vị tu sĩ, Lưu sư phụ đã kiểm tra tư chất linh căn cho mình, sau cuộc trắc thí linh căn đó Lưu sư phụ đã nói cho mình biết tư chất linh căn của mình. Ngài bảo mình sở hữu ngũ hành đạo liên căn, một loại linh căn biến dị được tạo thành từ vụ dung hợp của năm loại thuộc tính trong ngũ hành; ngài còn nói mình còn sở hữu một loại thể chất là Hỗn Nguyên Ngũ Hành Đại Đạo Thần Thể, vì sở hữu thể chất hiếm thấy này cho nên tốc độ tu luyện của mình mới nhanh đến vậy, chỉ trong vòng ba năm thời gian từ một phàm nhân không có thực lực liền trở thành một vị Linh Tuyền cảnh tu sĩ.”
Trương Tiêu Phan suy nghĩ xong liền xoay người rời khỏi nơi diễn ra thăng tiên đại hội lần này do các môn phái mạnh ở Vân Việt Quốc tổ chức tại Thiên La phường thị, vì Trương Tiêu Phan không còn quan tâm đến thăng tiên đại hội lần này. Vũ Linh Cẩm nhìn thấy Trương Tiêu Phan rời đi liền quay sang truyền âm cho người thân thuộc đi cùng nàng thay nàng giám sát thăng tiên đại hội lần này đồng thời tuyển chọn những tu sĩ có tư chất tốt gia nhập vào Tiêu Dao Tông, sau đó Vũ Linh Cẩm đi theo sau Trương Tiêu Phan nhằm muốn nói chuyện với Trương Tiêu Phan một lúc vì chuyện của nàng với Trương Tiêu Phan khi họ ở Thiên Vân sơn mạch.
Một lúc lâu sau, Trương Tiêu Phan gặp lại Vũ Linh Cẩm hay gặp lại Cẩm Nguyệt Linh ở trong một cái ngõ hẻm bên trong Thiên La phường thị, cách nơi diễn ra thăng tiên đại hội lần này ở Thiên La phường thị tương đối xa, và ngõ hẻm nơi hai người gặp lại ít người qua lại.
Trương Tiêu Phan nhìn trước mặt mình vị nữ tử mặc y phục màu tím đi theo mình một hồi liền cất tiếng nói: “Không biết tông chủ đương nhiệm của Tiêu Dao Tông có chuyện gì để chỉ dạy tại hạ đây?”
Trương Tiêu Phan vừa dứt lời, Vũ Linh Cẩm liền cất tiếng nói: “Ta muốn nói chuyện với chàng về chuyện của hai chúng ta, ta biết chàng vẫn còn giận ta.”
“Đương nhiên là ta vẫn còn giận cô rồi, ta đã cứu cô một mạng nhưng cô lại lấy kiếm đâm ta một nhát may mà cô không đâm trúng đan điền ta. Nếu chẳng may đường kiếm đó của cô đâm trúng đan điền của ta, với trình độ đan đạo của ta hiện giờ chưa chắc đã luyện chế ra được đan dược khôi phục lại đan dược mà ta sẽ trở thành phế nhân, hai môn phái chúng ta sẽ kết thù với nhau đồng thời cô có thể vẫn lạc ngay sau khi cô phế đi đan điền của ta. Tôi không muốn nói chuyện với cô về chuyện này, thứ lỗi tôi còn có việc nên xin phép đi trước.” Vũ Linh Cẩm vừa dứt lời, Trương Tiêu Phan liền cất tiếng nói.
Vũ Linh Cẩm cất tiếng nói sau khi Trương Tiêu Phan vừa dứt lời: “Ta dùng cơ thể này để đổi lấy chàng hết giận ta, dù sao thì chàng đã phá đi nguyên âm của ta. Có nhiều nam nhân muốn song tu với ta, bộ chàng không muốn nữ nhân của mình rơi vào tay của nam nhân khác sao?”
“Ta ngu gì để nàng rơi vào tay của nam nhân khác. Nàng mãi mãi là nữ nhân của ta, kẻ nào dám động đến nàng ta diệt kẻ đó.” Trương Tiêu Phan nghe được lời nói của Vũ Linh Cẩm liền cất tiếng nói.
Vũ Linh Cẩm nghe được những lời nói này của Trương Tiêu Phan, trong lòng nàng thấy vui vì Trương Tiêu Phan vẫn còn quan tâm đến nàng. Nàng từ từ tiến lại chỗ Trương Tiêu Phan đang đứng, rất nhanh nàng đến được chỗ của Trương Tiêu Phan, sau đó nàng hôn lấy môi của Trương Tiêu Phan.
Trương Tiêu Phan thấy Vũ Linh Cẩm chủ động hôn mình, liền đáp trả lại nụ hôn của Vũ Linh Cẩm. Rất nhanh cả hai người chìm đắm trong một nụ hôn kiểu hiện đại, một hồi lâu sau cả hai người mới tách ra, Trương Tiêu Phan nhìn Vũ Linh Cẩm một hồi rồi nói: “Ta đã tha thứ cho nàng, nàng chính là vợ cả của ta.”
“Cảm ơn chàng đã tha thứ cho thiếp, thiếp nguyện mãi mãi ở bên cạnh chàng.” Vũ Linh Cẩm nở một nụ cười sau khi Trương Tiêu Phan nói xong, sau đó Vũ Linh Cẩm nói với Trương Tiêu Phan.
Trương Tiêu Phan gật đầu một cái sau khi Vũ Linh Cẩm dứt lời. Cuối cùng, sau một thời gian kể từ khi chuyện giữa họ xảy ra thì Trương Tiêu Phan và Vũ Linh Cẩm đã làm lành với nhau.
Trương Tiêu Phan nói với Vũ Linh Cẩm: “Sau cuộc tuyển chọn đệ tử lần này ở Thiên La phường thị, nàng quay trở về môn phái à?”
“Đúng thế, chúng ta vừa làm lành với nhau giờ đã phải xa nhau rồi. Không biết khi nào chúng ta mới gặp lại nhau.”
“Đừng lo, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau nên nàng yên tâm mà quay trở lại dẫn dắt Tiêu Dao Tông đi. Trong tương lai không xa, ta nhất định đến Tiêu Dao Tông gặp lại nàng, đưa nàng về Thanh Nguyên Tông-môn phái nơi ta đang làm đương nhiệm chưởng môn.” Trương Tiêu Phan thấy vậy liền cất tiếng an ủi Vũ Linh Cẩm.
Trương Tiêu Phan an ủi Vũ Linh Cẩm xong liền từ trong nhẫn giới chỉ của mình lấy ra một viên Bồi Nhan Đan được đặt bên trong một cái hộp ngọc, đưa chiếc hộp ngọc đó cho Vũ Linh Cẩm. Vũ Linh Cẩm nhận lấy hộp ngọc mà Trương Tiêu Phan đưa cho, nhìn chiếc hộp ngọc một hồi sau đó cất vào trong trữ vật giới chỉ cao cấp của mình, rồi quay sang nói với Trương Tiêu Phan: “Đồ vật bên trong chiếc hộp ngọc mà chàng đưa cho ta là gì vậy?”
“Đó là một viên Bồi Nhan Đan. Bồi Nhan Đan là loại đan dược duy trì dung nhan mạnh hơn Dưỡng Nhan Đan.” Trương Tiêu Phan thấy Vũ Linh Cẩm tò mò bên trong thứ mà hắn tặng cho nàng, liền nói cho Vũ Linh Cẩm biết bên trong chiếc hộp mà hắn tặng cho nàng là thứ gì.
Vũ Linh Cẩm sau khi có được câu trả lời liền hôn lấy môi của Trương Tiêu Phan sau đó cất tiếng nói: “Cảm ơn chàng đã tặng Bồi Nhan Đan cho thiếp. Thiếp quay trở về nơi diễn ra thăng tiên đại hội lần này ở Thiên La phường thị đây, sau khi thăng tiên đại hội lần này ở Thiên La phường thị kết thúc, thiếp sẽ về Tiêu Dao Tông. Hẹn gặp lại chàng.”
Vũ Linh Cẩm nói xong liền rời đi để lại Trương Tiêu Phan một mình ở trong ngõ hẻm này, Trương Tiêu Phan sau đó cũng rời khỏi ngõ hẻm, hắn tin một ngày nào đó không xa hắn sẽ gặp lại Vũ Linh Cẩm đồng thời dẫn các nữ nhân khác của mình đến Tiêu Dao Tông gặp lại Vũ Linh Cẩm.