A Tam đợi hết non nửa canh giờ ở đại sảnh bên ngoài, Duẫn Giám Phi mới áo mũ chỉnh tề tiêu sái đi ra, ra phía bên ngoài gọi hai người hầu, phân phó các nàng đi chuẩn bị dụng cụ tắm rửa và y phục, lúc này mới quay lại hung hăng trừng mắt liếc A Tam một cái, tức giận nói: “Kỳ quái, rõ ràng bộ dạng của người, sao lại chỉ giỏi làm mấy chuyện của cẩu thế hả, người ta nói hảo cẩu không cản đường, thế nhưng ngươi ngay cả một hảo cẩu cũng làm không xong.” Hắn vừa nói, vừa ra hiệu cho A Tam theo mình ra bên ngoài nói chuyện, khỏi ảnh hưởng đến mộng đẹp của Vân La trong phòng.
A Tam cũng không chịu lép vế, huống hồ vẫn luôn cùng chủ tử đấu võ mồm đã thành thói. Vừa đi vừa cũng không chịu phục nói: “Ta cũng thấy rất kỳ quái, rõ ràng mặc quần áo của người, đội mũ mão của người, sao lại cứ làm mấy chuyện không bằng cầm thú như thế, thì ra cái câu mặt người dạ thú chính là từ đó mà ra a.” Nói xong hai người đi vào thư phòng của Duẫn Giám Phi, Duẫn Giám Phi hừ một tiếng, nhìn hắn còn chăm chú nói: “Vân La thích ta, ta cũng thích hắn, ta cảnh cáo ngươi, hiện tại ở trong này đấu đấu võ mồm thì không sao, nhưng nếu ngươi dám âm thầm phá hỏng hình tượng của ta trong lòng Vân La, tích cực cản trở chúng ta ở bên nhau, đừng trách Gia ta vô tình, đem ngươi tống cho Phương Lục Dương, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ hết sức vui vẻ tiếp thu ngươi hơn nữa còn tốn tâm tư vì người mà nghiên cứu mấy thứ hình cụ ly kỳ.”
“Gia, ngươi thật không có lương tâm, A Tam ta là vì ai mà vào sinh ra tử, vắt óc nghĩ ngợi những lời mắng chửi thất đức a, bây giờ ngươi thấy ta không còn giá trị lợi dụng gì nữa, đã định đem ta vất cho cái tên bên đối địch, nếu ngươi thật sự định làm như vậy, không bằng đem ta vất xuống biển làm mồi cho cá mập luôn đi.” Tuy rằng oán giận, nhưng vẫn có thể nghe ra A Tam đối với việc bị uy hiếp đem vất cho Phương Lục Dương là thực sự e ngại, Duẫn Giám Phi vừa lòng gật gật đầu, cho rằng mọi việc như vậy có thể bỏ qua, lẩm bẩm: “Thật sự là kỳ quái, ta trước kia không phát hiện tách xa Vân La một thời gian đã nhớ muốn chết, sao bây giờ sau khi trải qua thân cận da thịt, mới xa có một chút mà trong lòng đã nôn nao không chịu nổi thế này nhỉ? Rõ ràng…… Rõ ràng hắn chỉ là một người thọt, bộ dạng cũng không bằng Minh Châu Minh Nhược, vì sao lại nhớ hắn thế nhỉ?” Hắn vừa nói vừa đứng lên, lẩm bẩm nói: “Không được, hắn chắc đã tỉnh, ta phải đi xem sao, cũng không biết sốt đã hết hẳn hay chưa, tối hôm qua lại không phát sốt.” Nói rồi cũng không để ý đến A Tam, đi thẳng.
A Tam ở đằng sau hắn thè lưỡi, thầm nghĩ: tối hôm qua không phát sốt? Hừ hừ, tối hôm qua hai người các ngươi đều dính lấy một chỗ, nhiệt hỏa bừng bừng, cho dù có phát sốt chẳng lẽ còn cảm thấy được chắc? Nghĩ nghĩ, hắn cũng biết lúc này Duẫn Giám Phi trong lòng đã chẳng còn để ý được gì nữa, nói gì cũng đều vô dụng, chỉ là nghĩ đến tính tình thành thật của Vân La, hơn nữa còn cả giao tình thường ngày giữa mình và hắn, lúc này biết phải làm sao, thật sự thật sự là làm khó hắn mà. Khó khăn chịu đựng được đến buổi chiều, thuyền cập vào một bến cảng, vì mới đánh xong một trận ác chiến, bởi vậy đặc biệt đến chỗ này để bổ sung vũ khí trang bị, nước ngọt lương khô rau dưa… Duẫn Giám Phi bởi vì bị mấy ông chủ quen biết trên bờ mời đi uống rượu, thuận tiện bàn bạc một chút về vụ bảo hộ mấy thuyền mậu dịch, cho nên buổi tối không trở lại. Hắn vốn muốn dẫn Vân La cùng đi, nhưng nhìn thấy hắn lần đầu hầu hạ, lại đang bị bệnh, thân thể có chút suy yếu, hắn có chút hối hận bản thân đã quá hấp tấp, nhưng cũng không còn cách nào, đành phải mang theo Đăng Lung lên bờ, để A Tam lại trong này chăm sóc Vân La.
Đợi cho Duẫn Giám Phi đi được nửa canh giờ, A Tam nghĩ cách đuổi khéo những người trong phòng đi, thấy tinh thần Vân La so với trước cũng tốt hơn rất nhiều, mới nói ra những lời thấm thía: “Vân La a, nói lý lẽ, ta không định quản chuyện của ngươi với Gia, nhưng ngươi là do ta giựt giây Gia mua về, ngươi lại xem ta là một người bạn tri tâm, có những lời này nếu ta không nói ra, chỉ trơ mắt nhìn ngươi nhảy xuống hố lửa, thật sự là ta không đành lòng. Nhưng ta dù có nói cho ngươi hay, ngươi hiện tại đang đắm chìm trong tình yêu của Gia, chưa chắc đã nghe lọt tai, ta còn bị Gia xử phạt. Ai~, thật sự là làm cho ta khó xử.”
Vân La tuy rằng chưa từng đọc sách, nhưng lại rất thấu hiểu lý lẽ, nghe A Tam nói như vậy, cái đầu bị tình yêu làm cho mê mẩn kia lập tức tỉnh táo lại, thành khẩn nói: “A Tam, ngươi và ta không có gì giấu nhau, ngươi có gì cứ thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi yên tâm, cho dù ngươi có nói gì, cho dù tương lai của ta với Gia…… cuối cùng có ra sao, ta quyết không đem những lời ngươi nói hôm nay để lộ ra nửa từ, nếu không thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn.”
A Tam chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Cũng được, vì những lời này của ngươi, thôi đành nói toàn bộ cho ngươi vậy.” Vẻ mặt hắn bỗng nhiên nghiêm trọng hẳn lên, chăm chú nhìn Vân La nói: “Ta xin khuyên ngươi một câu, nếu có ý nghĩ muốn cùng Gia trường trường cửu cửu, cả đời nắm giữ, muốn Gia cả đời chỉ yêu một mình ngươi, sủng một mình ngươi, thì hãy mau chóng loại bỏ ngay ý nghĩ ấy đi.” Xem Vân La im lặng không nói, hắn biết mình đã đoán đúng, lắc lắc đầu, hắn cười khổ nói: “Ta sao lại không biết tính tình của ngươi, ngươi tuy rằng thích Gia, nhưng muốn ngươi vì hắn mà hoàn toàn mất đi chính mình, vứt bỏ nguyên tắc cùng sự kiên trì của chính mình, ngươi thật sự là không làm được, cho nên ta mới có cảnh cáo này, ngươi cũng biết thân phận của Gia vốn không chỉ là hải tặc gì gì đó mà thôi, hắn là Lục hoàng tử của Tiên đế, thân ca ca của đương kim Thánh Thượng, Thái hậu cũng là mẫu thân của hắn. Hơn nữa, ngươi có biết vì sao mà Gia phải làm hải tặc không? Vì sao mà phải vơ vét tiền tài từ việc bảo hộ thuyền buôn, vì sao phải huấn luyện thủ hạ của hắn thân thủ bất phàm, đầu óc thông minh, người nào người nấy đều có đại tướng chi tài hay không?”