(ý nghĩa nhan đề: khiêu khích, trêu chọc, khiến người khác mê mẩn, thường dùng cho phụ nữ khi hấp dẫn nam giới)
Hai người đi phía sau Phúc Lai, vì khoảng cách vô cùng gần nên Lý Dung phải áp sát vào Bùi Văn Tuyên, dùng âm lượng cực nhỏ nói, “Phối hợp một chút”
Bùi Văn Tuyên còn chưa kịp có phản ứng gì, Lý Dung vừa nhìn thấy Lý Minh đã vội vàng tiến lên một bước quỳ xuống, lớn tiếng hô, “Phụ hoàng! Người phải làm chủ cho thần tử của mình!”
Một tiếng hô này khiến tay Lý Minh không khỏi run lên, Bùi Văn Tuyên cũng hoảng sợ một phen, song trên mặt hắn không có bất kì biểu hiện gì, chỉ trước cung kính hành lễ với Lý Minh, “Bệ hạ”
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Lý Minh nâng mắt, nhíu mày hỏi, “Quát to quát nhỏ thế này, còn gì là bộ dáng của Công chúa?”
Lý Dung trên mặt mang theo sự tức giận đáp, “Phụ hoàng, xin Người nghe nhi thần kể rõ đầu đuôi. Hôm nay vừa tỉnh giấc, nhi thần liền nghe được Tần gia…”
“Con khoan nói đã…”, Lý Minh vừa nghe đến Tần gia liền trực tiếp ngăn cản Lý Dung. Ông nâng tay ý bảo hai người trước đứng dậy, sau khi bọn họ ngồi xuống, ông mới quay đầu nói với Bùi Văn Tuyên, “Ngươi đêm qua tiến cung tìm trẫm vì chuyện này vậy ngươi nói đi”
“Vâng”, Bùi Văn Tuyên trầm ổn lên tiếng, “Đêm qua thần và Điện hạ ở phủ Công chúa, nghe nói Hình Bộ cho người bao vây Tần phủ, vi thần liền ngay trong đêm vào cung cầu kiến Bệ hạ. Bệ hạ sau đã phái Tô đại nhân đến nhưng Hình Bộ đưa ra công văn đầy đủ, tỏ ý bắt giữ Tần gia thật là chuyện hợp lý hợp pháp, cho nên Tô đại nhân chỉ có thể thuận theo họ”
Quá trình thẩm án của Đại Hạ, thông thường đều là do những phủ nha cấp thấp và Thuận thiên phủ ở Hoa kinh xử lý các vụ án bình thường. Nếu quan phủ những phủ nha cấp thấp xử lý không được hay vì có liên quan đến quan viên thì họ hoặc Ngự sử đài sẽ đưa ra thỉnh cầu lên Hình bộ, Đại lý tự lập án thẩm tra. Hình bộ chủ yếu quản lý những vụ án bình thường và những vụ án liên quan đến quan viên, Đại lý tự thì quản lý những vụ án liên quan đến hoàng thất, tông thân*.
(*họ hàng với hoàng gia)
Sau khi lập án, nếu Hình Bộ quyết định bắt giữ, quan viên trong bộ sẽ trực tiếp ký lệnh bắt giữ. Nếu phẩm cấp của đối phương quá cao, họ phải hội báo cho cấp cao hơn như Tả, Hữu bộc dạ, cũng chính là Tả tướng, Hữu tướng mà mọi người thường quen miệng xưng hô.
Mà Đại lý tự muốn lập án bắt giữ cần phải báo cáo cho Hoàng đế.
Tần gia không thuộc hoàng tộc, phẩm cấp cao nhất trong gia tộc bất quá cũng chỉ là quan tứ phẩm. Ngự sử đài đưa ra yêu cầu lập án, Hình bộ lập án, bản yêu cầu trình lên được Tả tướng Thượng Quan Húc phê duyệt. Toàn bộ quá trình không có một chút vấn đề, dù cho Lý Minh ra mặt, muốn cưỡng chế ngăn cản cũng không có lý do.
Nếu là ngày thường, quá trình này thật ra cũng không có vấn đề gì. Nhưng nó xuất hiện ngay lúc hai bên đang giằng co về việc phong thưởng quan tước ở Tây Bắc cho nên vừa nhìn liền biết bên trong ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Chuyện này buổi sáng Lý Minh đã biết được, ông bưng trà, chậm rãi nói, “Cho nên, hai người các ngươi xông vào đây là muốn làm gì?”
“Sau khi vi thần báo cho Bệ hạ, trên đường hồi phủ, đột nhiên gặp được một nữ tử xin giúp đỡ. Vi thần cứu nàng thì phát hiện nàng đúng là Tần phủ nhị tiểu thư. Tần gia cùng phụ thân của thần vốn là người quen cũ, thần và nhị tiểu thư từ khi còn nhỏ đã quen biết nhau. Nhị tiểu thư nói với thần Tần gia chịu hàm oan, vì thế vi thần liền mang Tần tiểu thư về phủ, để Công chúa thẩm vấn. Sau khi thẩm vấn, Công chúa biết Tần gia chịu oan khuất liền phẫn nộ”, Bùi Văn Tuyên nhìn thoáng qua Lý Dung, tiếp tục nói, “Cho nên nàng cùng thần vào cung”
“Tần tiểu thư thoát được?”, Lý Minh trầm tư, nâng mắt hỏi, “Vậy người đâu?”
“Thưa, đang ở bên ngoài”
Bùi Văn Tuyên đáp, Lý Minh nhìn thoáng qua Phúc Lai, Phúc Lai vội đi ra ngoài, đem người dẫn vào.
Tần Chân Chân trên người đều là vết thương, máu sớm đã nhiễm đỏ bạch y, sắc mặt tái nhợt. Nàng tiến đến, quỳ xuống trước mặt Lý Minh, cung kính nói, “Tham kiến Bệ hạ”
Lý Minh nhìn bộ dáng của nàng, thở dài nói, “Rõ ràng là một cô nương xinh đẹp, cớ gì lại trở thành như vậy?”
Nói xong ông nâng tay, “Đứng lên đi”
Người hầu bên cạnh nâng Tần Chân Chân dậy, đỡ nàng ngồi vào vị trí. Lý Minh thấy nàng ngồi xuống xong liền hỏi, “Sao lại thế này, ngươi nói đi”
Tần Chân Chân thấp giọng thưa, “Bẩm Bệ hạ, đêm qua quan binh bao vây Tần phủ, nói Tần phủ cùng Dương gia thông đồng với địch bán nước, toàn những lời hồ ngôn loạn ngữ. Trong tình huống khẩn cấp, tổ phụ đã viết bức huyết thư này để phân trần nỗi oan ức. Ông giao nó cho dân nữ, lệnh dân nữ tìm cơ hội trực tiếp trình lên cho Bệ hạ”
Nói xong, Tần Chân Chân lại quỳ xuống dâng lên một chiếc hộp. Phúc Lai vội vàng tiến đến, mang hộp giao cho Lý Minh.
Lý Minh mở hộp ra thì thấy một phong huyết thư nhuộm màu đỏ tươi, bên trên là lời khai của cả Tần gia, đề cập việc bản thân tuyệt đối không có ý đồ mưu phản. Ngoài ra còn có một chồng giấy in dấu vân tay, phía trên ghi lại tình hình chiến đấu của từng người Tần gia trong những trận chiến từng tham gia. Những “khẩu cung” này đều có ghi tên cùng ngày in dấu tay, từ đó chứng minh, bất luận sau này có những khẩu cung nào khác, đều sẽ lấy khẩu cung này làm chuẩn.
Lý Minh lật xem từng tờ, sau vài phút, ông nâng mắt nhìn một lượt những người trẻ tuổi trước mặt rồi nói, “Tần tiểu thư bị trọng thương, Bình Lạc, con trước mang Tần tiểu thư xuống chăm sóc đi”
Lý Dung nghe thế liền đứng dậy muốn dìu Tần Chân Chân lui xuống. Khi thấy ánh mắt Tần Chân Chân vẫn một mực dán vào chiếc hộp chứa khẩu cung, Lý Dung khẽ vỗ tay nàng thấp giọng nói, “Yên tâm”
Tần Chân Chân hít sâu một hơi, cuối cùng theo Lý Dung đi ra ngoài.
Lý Dung đi rồi, trong điện chỉ còn Lý Minh cùng Bùi Văn Tuyên. Lý Minh thong thả đóng hộp lại, chậm rãi lên tiếng, “Ngươi mang cô nương này đến quá sớm”
Hiện giờ, kết quả thẩm tra Tần gia còn chưa có, do đó những chứng cứ này chẳng có chút tác dụng. Chỉ có chờ đến thời điểm định án, chúng mới có thể trở thành nguyên nhân lật lại bản án.
Bùi Văn Tuyên hiểu ý của Lý Minh, hắn cười đáp, “Việc lật lại bản án cho Tần gia quả là có chút sớm, nhưng nếu để làm chuẩn bị, lại không hề sớm”
Lý Minh nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên liền đè thấp giọng, vờ như ám chỉ gì đó, “Bệ hạ, Bình Lạc Công chúa đã đến”
“Ngươi còn chơi trò dừng ngay điểm quan trọng?”
Lý Minh giễu cợt, “Còn trẻ thế nhưng những kỹ xảo giả thần giả quỷ của mấy lão thần kia học được cũng không ít”
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Minh mắng chẳng hề buồn bực, hắn như cũ mỉm cười nói, “Bệ hạ, lúc trước vụ án của Dương Tuyền, Điện hạ bị nhốt trong ngục gần hai tháng, Hoàng Hậu một chút cũng chẳng quan tâm. Hiện tại Bình Lạc Điện hạ đã gả đi, lại thấy được sự bất công như thế, trong lòng tức giận cũng là đương nhiên”
Lý Minh nghe xong liền sáng tỏ vài phần. Ông biết Bùi Văn Tuyên đang ám chỉ quan hệ giữa Lý Dung và Hoàng Hậu xuất hiện vết nứt. Lý Dung hiện đã gả cho Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên lại châm ngòi ly gián, nàng liền có những suy nghĩ khác. Nàng muốn mượn vụ án Tần gia để có được chút gì đó.
Lý Minh thật sự không ngại việc thần tử muốn gì đó từ ông, chỉ cần thần tử này có đủ sức nặng, huống chi người này lại là Lý Dung.
Dù sao Lý Dung cũng là nữ nhi của Lý Minh, nếu nàng có thể thuận theo ý của ông, còn chuyện gì có thể tốt hơn?
Lý Minh nâng ly trà từ bàn lên hỏi, “Nó muốn làm gì?”
“Vi thần đã bàn bạc với Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, “Hiện tại thế gia số lượng quá lớn, không khí trên triều đều không có tinh thần. Vì thế chúng ta cần một vài người đảm đương vai trò phá tan cục diện này. Điện hạ thân phận cao quý, lại là chị ruột của Thái tử, từ phẩm cấp mà nói, ngoại trừ những việc liên quan đến Bệ hạ, Điện hạ muốn quản ai trong triều, chỉ cần Bệ hạ đồng ý, đều là lẽ dĩ nhiên”
Lý Minh vân vê vòng châu làm từ gỗ đàn trong tay, nghe Bùi Văn Tuyên tiếp tục phân tích, “Thứ Điện hạ thiếu hiện tại chỉ là một chức vị”
“Nàng muốn quyền lực!”
Lý Minh nhàn nhạt mở miệng, “Muốn quyền lực lớn bao nhiêu?”
“Việc đó còn phải xem Bệ hạ muốn Điện hạ làm gì”
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh trả lời. Lý Minh nâng mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy nó có thể làm gì?”
Nói xong, Lý Minh bật ra tiếng cười nhạo, “Trẫm cho nó quyền lực, nó nắm nổi sao?”
“Không phải còn có vi thần?”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười nhắc nhở, “Dù sao vi thần cũng là trượng phu của Điện hạ. Hơn hết, Thái tử là đệ đệ của Điện hạ”
Thái tử đại diện cho thế gia, dù thế gia có muốn thế nào cũng phải cố kị Thái tử cùng Hoàng Hậu vài phần.
Có rất nhiều chuyện, người khác làm khả năng chính là chết. Nhưng nếu đổi lại thành Lý Dung, ai muốn giết nàng vậy phải nhận lấy lửa giận đến từ ba phía là Thái tử, Hoàng Hậu và Hoàng đế. Chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng, chuyện Lý Dung có thể làm, so với người bình thường, sẽ vượt xa rất nhiều.
Lý Minh suy nghĩ trong chốc lát sau đó hỏi, “Các ngươi đã có ý tưởng gì chưa?”
“Thưa, đã có”, Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, “Tất cả đều nằm trong sổ con mà Công chúa Điện hạ muốn trình lên”
“Vậy thì…”, Lý Minh có chút do dự, chậm rãi nói, “Đưa sổ con cho trẫm để trẫm nghĩ lại. Ngươi cứ đưa Bình Lạc về trước, bảo nó chăm sóc Tần tiểu thư cho tốt”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, Phúc Lai nghe Lý Minh nói xong vội vàng đi ra ngoài. Sau khi lấy được sổ con mà Lý Dung đã chuẩn bị từ trước, ông liền quay về.
Bùi Văn Tuyên xin phép cáo lui với Lý Minh. Trước khi đi, ánh mắt hắn dừng ở chồng giấy khẩu cung nằm trong tay Lý Minh. Lý Minh thấy Bùi Văn Tuyên vẫn chưa đi mà chỉ nhìn chằm chằm vào hộp gỗ mới chợt vỡ lẽ. Ông có chút dở khóc dở cười hỏi, “Ngươi muốn lấy lại cứ mở miệng nói, nhìn chằm chằm như thế làm gì?”
Bùi Văn Tuyên cung kính cười đáp, “Bệ hạ ban cho thần, thần mới dám lấy. Bệ hạ không nói lời nào, vi thần sao dám chủ động mở miệng?”
Bùi Văn Tuyên lợi dụng mọi thời cơ để lấy lòng, Lý Minh biết rõ hắn đang tâng bốc mình nhưng như cũ cảm thấy rất thoải mái. Ông nâng tay ý bảo Bùi Văn Tuyên lui xuống.
Bùi Văn Tuyên cầm hộp gỗ cung kính đi ra ngoài. Đợi đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi, Phúc Lai rót trà cho Lý Minh cười nói, “Bùi đại nhân tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là một người sáng suốt”
“Là tên xảo trá”, Lý Minh cười một tiếng, sau một hồi suy nghĩ, ông gật đầu nói, “Quả thật là một người có thể làm việc lớn”
Bùi Văn Tuyên mang hộp gỗ bước ra liền thấy Lý Dung đang đứng ở cửa chờ hắn. Hắn giao hộp gỗ cho Lý Dung rồi nói, “Mọi chuyện đại khái đâu vào đấy, chúng ta về thôi”
“Ngươi nghĩ nắm chắc được mấy phần?”, Lý Dung khẽ gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, Bùi Văn Tuyên suy nghĩ một lát sau đó chậm rãi đáp, “Ta nghe ngữ khí của Bệ hạ thì thấy vấn đề hẳn là không lớn. Chuyện này ta đều ôm hết vào người, nói rằng là ta xúi giục cô, như vậy, ông ấy sẽ không cảm thấy cô quá thông minh, sẽ vô cùng yên tâm”
Lý Dung đáp một tiếng. Sau một hồi suy nghĩ, Lý Dung đột nhiên ý thức được một chuyện, quan hệ của Lý Minh và Bùi Văn Tuyên hiện tại dường như không tồi. Nàng không khỏi có chút kỳ quái, quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi, “Ta cảm thấy hết sức kỳ lạ. Ngươi nói xem, mặc kệ Hoàng đế là ai, ngươi đều có thể chọc cho đối phương cao hứng bừng bừng. Nếu thế, tại sao ngươi không đối xử tương tự với ta?”
“Ta lấy lòng cô còn chưa đủ sao?”, Bùi Văn Tuyên khiếp sợ quay đầu nhìn nàng.
Lý Dung nhướng mày, “Ngươi lấy lòng ta khi nào?”
“Mỗi giây mỗi phút, không có lúc nào là không có”, Bùi Văn Tuyên chân thành sâu sắc nói, “Điện hạ, Người thật sự quá khó để lấy lòng”
“Nói hươu nói vượn”
Lý Dung khẽ gõ quạt lên đầu Bùi Văn Tuyên, sau đó bật cười đi thẳng về phía trước.
Bùi Văn Tuyên đuổi theo phía sau Lý Dung, có chút không vui nói, “Điện hạ, ta muốn thương lượng với Người một chuyện”
“Ta từ chối”
Lý Dung kéo dài giọng, “Khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì”
“Sau này Người đừng gõ đầu ta nữa”
Lý Dung liếc nhìn hắn, nhướng mày hỏi, “Hửm?”
Bùi Văn Tuyên thấy được ánh mắt của Lý Dung liền lui một bước, thương lượng nói, “Trước mặt người khác không được gõ”
Vừa dứt lời, cây quạt nhỏ của Lý Dung lại lần nữa nhẹ nhàng gõ lên đầu Bùi Văn Tuyên, nàng dịu dàng lên tiếng, “Đồ ngốc, ta gõ ngươi thì có làm sao?”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Lý Dung thấy hắn bị khi dễ liền bật cười thành tiếng. Nàng xòe quạt ra, vừa phe phẩy quạt vừa đi ra ngoài. Bùi Văn Tuyên lặng lẽ dõi theo bóng dáng ấy. Thời tiết cuối bảy tháng, thiếu nữ mặc một áo khoác mỏng màu đỏ lá phong, phác họa ra đường cong yểu điệu, thướt tha của nàng. Khi kết hợp với đình viện mang theo chút sắc thu cùng những chiếc cột đỏ dọc hành lang, hình ảnh trước mắt dường như đang tỏa ra vài phần ấm áp.
Bùi Văn Tuyên cảm thấy trái tim mình tựa ánh mặt trời ngày thu, trào dâng một sự dịu dàng không nóng không lạnh, vô cùng vừa đủ.
Hai người ra cửa cung xong liền đường ai nấy đi. Lý Dung mang theo Tần Chân Chân trở về phủ Công chúa, Bùi Văn Tuyên thì đi công sở tiếp tục làm việc.
Trên người Tần Chân Chân có vết thương, sau khi trở về, Lý Dung cho người giúp nàng băng bó xong là nàng có thể hoàn toàn đi nghỉ. Tiếp đến Lý Dung bắt đầu kiểm kê sổ sách, xem bản thân còn dư lại bao nhiêu ngân lượng.
Rốt cuộc mặc kệ là nuôi người trong đường dây tin tức hay lập Giám sát ti, ít nhiều đều phải tiêu tiền.
Buổi sáng Lý Dung vì thức dậy sớm nên trời vừa tối liền cảm thấy buồn ngủ. Nàng lấy hết tinh thần, gắng gượng nhìn tình báo mới nhất được truyền đến nhưng chỉ nhìn được một lát, nàng đã cảm thấy trước mắt mơ hồ. Lý Dung sau khi liên tục ngáp vài cái, ngay cả bản thân cũng chưa ý thức được đã nhắm mắt thiếp đi.
Bùi Văn Tuyên từ công sở trở về, những tưởng Lý Dung đã ngủ, không ngờ được khi bước tới trước cửa vẫn còn nhìn thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Tịnh Lan, Tịnh Mai đứng hầu bên ngoài, Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút kỳ quái, hắn vừa cởi áo khoác vừa nhỏ giọng hỏi Tịnh Lan, “Điện hạ còn chưa ngủ sao?”
“Chưa ạ”, Tịnh Lan thấp giọng đáp, “Người vẫn đang xử lý công vụ”
Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, đẩy cửa bước vào phòng.
Vừa bước vào, hắn liền thấy Lý Dung chống đầu ngồi cạnh án thư, tựa hồ vô cùng nhàm chán mà xem gì đó. Bùi Văn Tuyên không tiếng động bước đến gần, vừa định lên tiếng thì phát hiện tuy Lý Dung đang chống đầu nhưng đôi mắt lại nhắm chặt.
Lý Dung vốn dĩ rất đẹp, ngày thường do quen lộ ra khí thế sắc bén nên sẽ cảm thấy nàng cao cao tại thượng. Song giờ phút này, hình ảnh nàng chống đầu nhắm mắt, cố gắng gượng lấy tinh thần, vô hình trung mang theo vài phần đáng yêu không thể nói thành lời. Sự đáng yêu này khiến ngũ quan của nàng đều trở nên nhu hòa hơn, khiến phần xinh đẹp kia liền biến thành đóa hoa xuân khuấy đảo tâm tư người khác. Đóa hoa ấy nhẹ nhàng đáp trên mặt hồ, tạo nên từng đợt gợn sóng, khiến người ta không khỏi sinh ra vài phần ý cười.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung đã ngủ liền nhẹ nhàng rút sổ sách trong tay nàng ra. Hắn vốn dĩ định đánh thức nàng nhưng sau một hồi do dự, nghĩ việc bị người khác một hai lay tỉnh như thế, e rằng nàng sẽ cảm thấy không thoải mái. Chính vì thế, hắn dứt khoát bế ngang nàng lên.
Bùi Văn Tuyên vừa bế Lý Dung, Lý Dung liền mở mắt. Khi nhìn thấy đối phương là ai, nàng vô cùng ngoan ngoãn dựa vào lòng của hắn, đánh ngáp hỏi, “Về rồi?”
Bùi Văn Tuyên thấy nàng chẳng khác gì một chú mèo cọ trước ngực mình, không khỏi bật cười, “Con người cô sao một chút cảnh giác cũng không có vậy? Ta bất ngờ ôm cô lên mà cô lại không hề hốt hoảng sao?”
“Có gì đáng để hốt hoảng?”
Lý Dung mơ màng đáp, “Ta mà lại sợ ngươi sao?”
“Dù sao ta cũng là nam nhân”, Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười, “Cô có thể có chút cảnh giác không vậy?”
“Nam nhân thì thế nào?”, Lý Dung đấu võ miệng với hắn, trong trạng thái vô cùng buồn ngủ nhưng lại muốn nói chuyện, nàng hàm hồ nói, “Dù sao ngươi cũng đẹp mã, thu làm nam sủng, ta cũng không ngại”
Lời này của Lý Dung khiến Bùi Văn Tuyên nghẹn khuất đến độ một câu cũng chẳng đáp được.
Hắn đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng sau đó nghĩ lại, thật ra Lý Dung nói như vậy cũng chẳng kỳ lạ.
Rốt cuộc, nàng thật sự từng nuôi nam sủng.
Dù nói là Khách khanh song thực tế là quan hệ gì, trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Hơn nữa theo tính cách của Lý Dung, nếu không phải năm đó toàn bộ tâm tư đều đặt vào người kia, nuôi tám hay mười tên nam sủng cũng không có gì lạ.
Bùi Văn Tuyên nhất thời có chút rối rắm, rốt cuộc Lý Dung chuyên tâm nuôi một tên nam sủng tốt hơn hay nuôi một đám không để bụng nam sủng tốt hơn.
Song mặc kệ là cái nào, Bùi Văn Tuyên đều cảm thấy bức bối trong lòng. Đặc biệt là khi tưởng tượng đến cảnh Lý Dung nửa mê nửa tỉnh bị người khác bế lên liền theo thói quen liền thuận thế dựa vào đối phương, Bùi Văn Tuyên càng thêm khó chịu.
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại không nói được gì vì hai người họ bất quá chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Năm đó hắn không quản được Lý Dung, hiện tại càng không quản được.
Bùi Văn Tuyên nghĩ đây có lẽ là một thói quen, quen ghen ghét những người bên cạnh Lý Dung, cũng quen chán ghét Tô Dung Khanh.
Thói quen này, tương lai cần phải sửa lại.
Vì dù sao kiếp này, bọn họ sớm muộn cũng phải tách ra.
Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng đặt Lý Dung xuống giường, nhìn nàng ngủ đến vui vẻ, hắn không khỏi có chút bất đắc dĩ. Bùi Văn Tuyên cảm thấy, chỉ có mình mỗi ngày suy nghĩ quẩn quanh nhiều chuyện, người này e rằng từ trước đến nay cũng chẳng thèm nghĩ qua.
Bùi Văn Tuyên thở dài, thấy Lý Dung chưa tẩy trang, hắn liền đứng dậy đổ nước lau mặt cho nàng cũng giúp nàng tháo trâm cài, trang sức trên đầu xuống. Hắn thấp giọng nói, “Cô tự cởi quần áo rồi hãy ngủ”
Lý Dung hàm hồ đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên đứng dậy đi rửa mặt. Đợi hắn tắm xong quay lại, Lý Dung đã cởi y phục, thay bằng một bộ áo ngủ mỏng nằm trên giường.
Bùi Văn Tuyên xốc chăn chui vào bên trong thì đột nhiên thấy Lý Dung xoay người lại, tựa như đã tỉnh, nàng quay đầu hỏi Bùi Văn Tuyên, “Hôm nay ngươi đã giúp ta chuyển lời chưa?”
“Chuyển lời gì?”
Bùi Văn Tuyên nhíu mày, Lý Dung nhướng mày hỏi, “Ngươi quên rồi?”
Sau một lát hồi ức lại, Bùi Văn Tuyên mới nhớ đến chuyện buổi sáng ở Ngự thư phòng. Hắn xoay người đi, đưa lưng về phía Lý Dung buồn bực nói, “Ngày mai ta sẽ nói giúp cô”
“Không phải bình thường trí nhớ của ngươi tốt lắm sao?”
Lý Dung bật cười, “Buổi sáng mới nhắc xong vậy mà ngươi cũng quên?”
“Vì nhiều việc quá”
Bùi Văn Tuyên đáp, sau một lúc lâu, hắn mới xoay người lại nhìn Lý Dung nói, “Tại sao cô lại đột nhiên muốn tìm y?”
“Đột nhiên sao?”, Lý Dung có chút kỳ quái, nàng nằm sấp đè lên gối đầu, hai tay đan vào nhau, gác cằm lên trên, suy tư nói, “Chuyện này không phải là lẽ dĩ nhiên ư? Nếu ta muốn lập Giám sát ti, ít nhiều cũng phải có chút nhân thủ. Tô Dung Khanh là Hình bộ thị lang, hiện tại cũng là người điều tra vụ án Tần gia, nếu có thể khiến y hợp tác với mình ta sẽ có nhân thủ ở Hình bộ”
Nói rồi, Lý Dung nâng tay lên, xòe từng ngón tay ra đếm, “Không chỉ có Tô Dung Khanh, còn có Đại lý tự, Ngự sử đài, Thuận thiên phủ… Những nơi này ta đều phải có chút nhân thủ. Ta phải tìm thời gian đến mỗi nơi một chuyến”
Bùi Văn Tuyên vừa nghe Lý Dung nói vừa học theo bộ dáng của nàng. Hắn nằm úp người lại, chậm rãi hỏi, “Chỉ vì lý do này?”
“Bằng không còn vì cái gì?”
Lý Dung có chút nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một lát, nàng chợt nhớ đến một chuyện, “Đương nhiên, việc tiếp xúc cũng rất quan trọng. Thời điểm công tác thuận tiện tán gẫu với y một chút cũng không tồi”
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn hỏi, “Sao ngươi không nói gì vậy?”
“À…”, Bùi Văn Tuyên vờ như mới hồi thần nhàn nhạt nói, “Ta đang nghĩ nếu cô thật sự muốn có tiến triển với Tô Dung Khanh vậy phải có kế hoạch”
“Cái này cũng đúng”, Lý Dung chống cằm chậm rãi nói, “Trước kia, ta luôn kháng cự việc thành hôn với y, hôm nay ngẫm lại, kỳ thật nếu có thể ở cạnh y, ngược lại cũng không có gì không tốt. Ta và y ở kiếp trước chính là thiếu một chút duyên phận, tương lai y khẳng định phải kế thừa Tô gia, ta có Giám sát ti, lại xuất thân từ Thượng Quan gia, nếu có thể tái giá vào Tô gia vậy thì vị trí sau này của ta sẽ vững chắc”
Bùi Văn Tuyên im lặng lắng nghe, Lý Dung nhắc đến vấn đề này vô cùng cao hứng, “Ta vốn dĩ cũng rất thích y, tính như thế nào cũng là một mối nhân duyên tốt”
“Trước kia cô không nghĩ thế này”, giọng Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt, Lý Dung suy nghĩ rồi chậm rãi nói, “Có thể là vì ta đã dần cởi bỏ được khúc mắc ở kiếp trước”
Nói rồi Lý Dung quay đầu, mỉm cười nhìn Bùi Văn Tuyên, “Thật sự phải cảm ơn ngươi, từ khi được sống lại lần nữa, ta cảm thấy bản thân thể nghiệm được không ít thứ”
“Ví dụ như?”
“Ta cũng không biết”, Lý Dung buông tay xuống, gối đầu lên trên cánh tay, nghiêng mặt nhìn Bùi Văn Tuyên, “Chỉ cảm thấy dần dần đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, nội tâm càng ngày càng bình tĩnh, từ đó những chuyện này không còn kì lạ nữa. Thay đổi một góc độ khác nhìn ngươi, Tần Chân Chân, Xuyên nhi, đều sẽ là những thế giới khác nhau. Như vậy nếu ta đổi một góc nhìn khác nhìn Tô Dung Khanh”, giọng nói của Lý Dung mang theo vài phần chờ mong, “Biết đâu sẽ có phát hiện mới thì sao?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung nghĩ một chốc sau đó nhích người tới gần, dùng khuỷu tay khẽ huých vào hắn, “Tần Chân Chân tính toán bỏ đi xuất thân Tần gia của mình, nàng và Xuyên nhi cũng sẽ không thể ở bên nhau, ngươi thật sự không suy xét một chút?”
“Không”
Bùi Văn Tuyên quyết đoán đáp, Lý Dung “Ồ” một tiếng, hiếm khi nổi lên hứng thú hỏi, “Vậy nói xem ngươi thích dạng gì, trong lòng có tính toán gì chưa, để ta giúp ngươi tìm?”
“Tạm thời ta không có tính toán này”, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, “Thân phận hiện tại của ta có chút xấu hổ, những chuyện này chờ sau này hãy bàn”
“Ngươi nói cũng đúng”, Lý Dung gật đầu, “Ngươi không giống ta, chuyện ta phải nhọc lòng là khi nào Tô Dung Khanh sẽ đính hôn với người khác, mà ngươi ngay cả người ái mộ cũng chẳng có nên không có gì đáng nói”
Bùi Văn Tuyên chỉ trầm thấp đáp một tiếng, có chút không muốn tiếp tục nói về chuyện này, “Vụ án Tần gia án cô tính sao?”
“Chờ thôi”, Lý Dung nhẹ nhàng đung đưa chân trong không trung, chậm rãi nói, “Chờ người của cậu ta định án xong chúng ta liền đi tra. Tần gia khẳng định không thành vấn đề, mấy người kia có thể lấy ra chứng cứ gì? Nếu tiếp tục điều tra chắc chắn sẽ toàn là bất ngờ”
Bùi Văn Tuyên nghe ra được ngữ khí cao hứng của Lý Dung khi nói đến vụ án, hắn trầm ngâm một lát, có chút kỳ quái hỏi, “Cô nói thật đi, lý do chân chính khiến cô không chọn con đường khác là gì?”
“Con đường nào?”
“Không lập Giám sát ti”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, “Thật ra với quan hệ của chúng ta cùng thân phận của cô, dù cho cô không lập Giám sát ti cũng chẳng có gì trở ngại quá lớn. Hiện tại cô là Bình Lạc Công chúa, ngày sau nếu ta đắc thế sẽ có thể bảo vệ cô”
“Nếu ngươi đắc thế?”, Lý Dung bật cười, “Bùi đại nhân thật sự đối với bản thân vô cùng có lòng tin nha. Nhưng nếu ngươi thất bại thì sao?”
Bùi Văn Tuyên nhất thời nghẹn lời, Lý Dung quay đầu đi, chậm rãi nói, “Bùi Văn Tuyên, ta không thích giao sinh mệnh của mình cho kẻ khác nắm giữ”
“Ta thích tự mình làm chủ vận mệnh của bản thân, điều này quyết định một việc, ta phải tham mộ quyền thế cũng cần thiết có được quyền thế”
“Vì sao ta lại muốn ngươi bảo vệ?”, Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, trên mặt là nụ cười tựa như một đứa trẻ, “Có thể bảo vệ người khác, ta mới cảm thấy vui vẻ”
Bùi Văn Tuyên không gì chỉ nhìn vào Lý Dung ở trước mặt mình.
Lý Dung mặc một chiếc áo đơn trắng, mái tóc tùy ý xõa dài, phần cổ áo hơi mở rộng, hiện ra một chút phập phồng.
Cánh tay nàng lộ ra khỏi ray áo, cẳng chân ở phía sau cong lên, theo ngữ điệu của nàng mà bất giác nhẹ nhàng đong đưa. Bàn chân nhỏ mượt mà sạch sẽ dưới ánh trăng phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Khi nàng nói những lời trên, bên trong sự thẳng thắn mang theo chút ngây thơ, cả động tác cùng ngữ khí đều toát lên vẻ trẻ con, tựa như một thiếu nữ đang kể về một ảo tưởng vô cùng tốt đẹp.
Nhưng Bùi Văn Tuyên biết rõ sức nặng của từng câu chữ đó. Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy bộ dáng vừa ngây thơ lại ẩn chứa dã tâm như thế của Lý Dung, nhìn nàng dưới ánh trăng quay đầu cười với hắn, đôi môi oánh nhuận theo từng âm tiết đóng rồi lại mở, đầu lưỡi lơ đãng xẹt qua khóe miệng gọi tên của hắn, “Bùi Văn Tuyên”… Thân thể hắn đột nhiên có biến hóa!
Hắn bỗng phát hiện giờ phút này Lý Dung chính là sự pha trộn giữa một thiếu nữ ngây ngô không chút đề phòng cùng tràn ngập dục vọng dã tâm, tựa như đóa tường vi nở rộ đến cực hạn, đang lung lay dưới nắng xuân. Đối với hắn mà nói, hình ảnh này có một loại hấp dẫn khó có thể miêu tả thành lời.
Đây là một Lý Dung chỉ thuộc về hắn. Bất luận là ai đi nữa cũng khó có thể thấy được Lý Dung của giờ phút này.
Hắn cảm thấy thần trí có chút hoảng loạn, việc dời mắt khỏi người nàng có chút khó khăn.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình liền nâng tay huơ huơ trước mặt hắn, “Ngươi đang thẫn thờ cái gì vậy? Ngươi có nghe ta nói gì không?”
“Hả?”
Bùi Văn Tuyên vội vã thu lại ánh mắt, không dấu vết chuyển hướng nhìn. Hắn cúi đầu, quan sát gối đầu thêu hoa trước mặt nhàn nhạt hỏi, “Cô vừa nói gì?”
“Bỏ đi, ngươi lúc nào cũng ngẩn người, chẳng thú vị gì cả”
Lý Dung thở dài nằm xuống, “Ngủ đi”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng. Qua hồi lâu, Lý Dung không nhịn được hỏi, “Ban nãy ngươi nghĩ chuyện gì vậy? Nghĩ đến độ xuất thần?”
“Ta đang nghĩ…”, giọng Bùi Văn Tuyên có chút khàn, nhưng vì khống chế rất tốt nên nếu không chú ý nghe, căn bản sẽ không phát hiện vài phần thất thanh kia. Lý Dung cũng đang miên man nghĩ chuyện khác, chỉ tùy tiện hỏi một câu liền nghe Bùi Văn Tuyên đáp, “Công chúa Điện hạ thật sự rất đẹp”
Lý Dung nghe thấy thế liền bật cười thành tiếng.
“Ngươi buổi sáng có nói mỗi giây mỗi phút đều lấy lòng ta, hiện nay ta tin rồi. Thôi…”, Lý Dung mỹ mãn chìm vào giấc ngủ, “Bổn cung miễn cho ngươi cái tội thất thần, ngủ đi”
Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung cho rằng hắn đang nói đùa, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ.
Trong màn đêm, Bùi Văn Tuyên trợn tròn mắt, căng chặt thân mình, phải hòa hoãn hồi lâu, hắn rốt cuộc mới nhắm mắt được.
Vẫn là phải chia giường ngủ thôi!
Trước khi nhắm mắt lại, Bùi Văn Tuyên ý thức rõ được một việc, hắn chung quy không phải Liễu Hạ Huệ.
Lý Dung dù xem hắn là bằng hữu, cũng sẽ có lúc lơ đãng quyến rũ hắn. Đối với một nam nhân mà nói, nếu không cẩn thận một chút sẽ rất dễ dàng động lòng.
♪Tác giả có lời muốn nói♪
【 tiểu kịch trường 】
Bùi Văn Tuyên, “Điện hạ, ta muốn phân giường ngủ”
Lý Dung, “Hửm? Vì sao? Ngươi lại muốn đoạn tuyệt với ta?”
Bùi Văn Tuyên, “Không, ta không phải muốn đoạn tuyệt với Điện hạ”
Lý Dung, “Vậy ngươi muốn gì?”
Bùi Văn Tuyên, “Ta muốn cùng Điện hạ có những phát triển khác”
Lý Dung, “Đừng, nam nhân ta muốn thì nhiều nhưng có được khuê mật không dễ dàng”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Xem ra phải có những phát triển khác sớm một chút.