Trưởng Công Chúa

Chương 34: Lạc Thần



Một tiếng hô này của Tô Dung Hoa mới khiến Tô Dung Khanh hoàn toàn hồi thần. Tô Dung Khanh nâng tay, cung kính quỳ xuống, hướng Lý Dung hành lễ, “Vi thần Tô Dung Khanh, tham kiến Điện hạ”

Lý Dung gật gật đầu, nàng nhấc tay lên ra hiệu cho Tịnh Mai cùng Tịnh Lan thả Minh Lạc, Ti Chính ma ma cũng lùi sang đứng bên cạnh. Lý Dung quay đầu nhìn hai huynh đệ Tô gia, nghi hoặc hỏi, “Hai vị đại nhân vì sao lại đến đây?”

Theo lý mà nói, người ngoài cung không thể vào nội cung, vì sao hai người họ có thể tiến vào?

“Hồi bẩm Điện hạ”, Tô Dung Hoa là người đầu tiên mở lời, bộ dáng vô cùng cung kính, “Chúng vi thần phụng ý chỉ của Bệ hạ đến dạy học cho Túc Điện hạ. Mỗi ngày sau giờ trưa sẽ lên lớp ở đây nên thường đến sớm một chút để chờ”

Nghe thế Lý Dung cũng chẳng cảm thấy kì quái. Kiếp trước Tô Dung Hoa là thầy của Túc Vương, cũng vì mối quan hệ này mà khi Túc Vương mưu phản, y vì cậu ta nói mấy lời đã chọc giận đến Lý Xuyên. Nhưng nàng lại không ngờ đến, vào thời kì đầu, Tô Dung Khanh cũng là thầy của Túc Vương.

Dùng người từ Tô gia làm thầy giáo cho Lý Thuần có thể thấy được ý nghĩa vô cùng rõ ràng. Tiêu Nhu xuất thân bình dân, nếu muốn giúp Túc Vương có được sự ủng hộ trên triều, cân bằng với Hoàng hậu, nhất định phải nuôi dưỡng vây cánh đủ mạnh. Hiện tại Lý Minh đã điều Tiêu Bình đến Tây Bắc nhằm bồi dưỡng binh quyền cho Túc Vương. Ông để người Tô gia làm thầy cho cậu cũng là vì tranh thủ sự ủng hộ của Thế gia. Vào lần khoa cử năm năm trước, người có xuất thân hàn vi lũ lượt tiến vào triều đình. Bọn họ đương nhiên đối với Nhu phi, vốn có cùng xuất thân như mình tự nhiên có hảo cảm, với cục diện tương tự, họ sẽ ưu tiên lựa chọn Nhu phi.

Vì để lót đường cho Túc Vương, Lý Minh đã tốn hết tâm tư. Nhưng sự nỗ lực này có lẽ xuất phát từ việc Lý Minh nghĩ… Bản thân có thể sống đến vạn vạn tuổi…

Lý Dung có chút bất lực, nếu Lý Minh biết ba năm sau mình sẽ chết, có lẽ ông sẽ không cố sức thế này…

Nhưng nếu Lý Minh thật sự biết được, có lẽ… ông sẽ không dùng đến thủ đoạn tuần tự thực hiện từng bước như vậy.

Tâm tư Lý Dung hơi chuyển động song bên ngoài vẫn đối Tô Dung Hoa và Tô Dung Khanh nhàn nhạt gật đầu. Nàng nói với thái giám bên cạnh, “Nếu đã là sau giờ trưa vậy hai vị đại nhân đến hơi sớm rồi. Hãy tìm địa phương khác nghỉ ngơi đi”

“Vâng”

Hai người đáp một tiếng xong liền quay người theo hạ nhân ra bên ngoài. Họ vừa đi, Lý Dung liền ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Hoa Lạc trắng bệch. Minh Lạc thấy nàng nhìn sang lập tức muốn mở miệng nhưng đã bị Lý Dung trực tiếp đánh gãy, “Chẳng lẽ hôm nay ta phải đánh ngươi ngươi mới chịu im miệng?”

Nghe thế Minh Lạc cứng người. Nàng ta biết hôm nay Lý Dung có thể sẽ thật sự đánh mình, Lý Dung cúi đầu nhìn kinh Phật, nhàn nhạt nói, “Ti Chính ma ma, ta muốn giảng kinh cho những muội muội khác”

Ti chính ma ma nghe thế liền cung kính đáp một tiếng, nhìn về hướng hai vị Công chúa là Hoa Lạc và Minh Lạc làm tư thế mời. Minh Lạc phất tay áo, đi thẳng ra ngoài.

Lý Dung quay đầu lại, nhìn các Công chúa nhỏ bên dưới hoàn toàn đã bị dọa sợ, “Nào, các vị muội muội, chúng ta cùng nhau đọc một lần trước”

Hai vị đại tỷ đã bị xử lý, một nhóm Công chúa nhỏ bị dọa đến run lẩy bẩy, chẳng khác gì một đống củ cải trắng ngoan ngoãn xếp hàng, gấp gáp mở miệng bắt đầu đọc kinh.

Tiếng trẻ thơ đồng loạt vang lên từ đình thủy tạ truyền ra, kết hợp với tiếng côn trùng chim chóc mùa hạ, Lý Dung phe phẩy quạt nhỏ tạo thành từng cơn gió, cúi đầu lật xem kinh Phật,

“Như thị ngã văn, Nhất thiết hữu vi pháp, Như mộng huyễn bào ảnh…”

(Như ta nghe thấy, Tất cả pháp hữu vi, Như mộng ảo, bọt nước…)

Lý Dung nghe tiếng niệm kinh, bất giác ngẩng đầu lên liền thấy tại nơi đình viện không xa, hai huynh đệ Tô gia đang ngồi trò chuyện với nhau.

Tô Dung Hoa ngồi bắt chéo chân, luôn trong trạng thái khoa tay múa chân, lúc cười rộ lên còn vỗ vỗ gối, không có chút lễ nghi, quả thật là một trường hợp ngoại lệ của Tô gia.

Nhưng Tô Dung Khanh ngồi ở đối diện y lại thập phần đoan chính, thần sắc bảo trì ung dung vốn có. Tuy cử chỉ không có chút gì có thể bắt bẻ song lại khác với thường ngày. Đó chính là bộ dáng thả lỏng mà Lý Dung chưa bao giờ thấy qua. Dù chỉ là từ xa ngắm nhìn, thứ thấy được là một thân ảnh mơ hồ song đã đủ để nàng cảm nhận được thái độ dịu dàng cùng ôn nhu của người ấy.

Lý Dung lặng lẽ nhìn y, bên tai là tiếng niệm kinh, nhất thời có chút hoảng hốt. Dường như nàng đang sa vào một tràng ảo mộng, một tràng ảo mộng về thời niên thiếu.

Lý Dung có chút không khống chế được mình nên dứt khoát nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang tập trung lắng nghe. Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo trầm thấp, “Điện hạ, Bệ hạ đến”

Nghe thế, Lý Dung vội vàng đứng dậy, dẫn theo chúng muội muội ra khỏi đình thủy tạ.

Lý Minh cùng Bùi Văn Tuyên đang đứng ở cửa. Khi Lý Dung nhìn thấy hắn có vài phần kinh ngạc, nhưng trước tiên vẫn hành lễ với Lý Minh mới lên tiếng, “Không biết ngọn gió nào đưa Phụ hoàng đến đây?”

“Ta cùng Bùi ái khanh vừa đi dạo trong Ngự hoa viên vừa trò chuyện”, Lý Minh nâng tay chỉ chỉ Bùi Văn Tuyên, “Lúc đi về phía đình thủy tạ, nghe các con đang đọc kinh liền đến đây nhìn một chút”

“Người đến đây bao lâu rồi?”

Lý Dung đi theo Lý Minh ra ngoài, phân phó Tịnh Mai trông chừng các vị Công chúa. Lý Minh suy nghĩ một chốc, “Cũng không lâu lắm, chỉ đến trước khi con thất thần”

Nghe ông nói vậy trong lòng Lý Dung thầm kinh hoảng. Lý Dung không biết Lý Minh có phát hiện nàng đang nhìn Tô Dung Khanh hay không, tuy thế trên mặt vẫn chẳng có chút gợn sóng mỉm cười nói, “Đã đến lâu như vậy mà Phụ hoàng cũng không thông báo con một tiếng”

“Ngày thường mấy đứa chúng nó cứng đầu lắm”, Lý Minh cười cười, “Hôm nay con thật sự đã trừng trị chúng nó thích đáng”

“Trước đây không thể nào quản được, nghĩ rằng trong cung cũng có mấy vị ma ma dạy dỗ. Nhu phi nương nương nhờ con đến quản giáo các muội muội, vốn cũng chẳng biết bản thân nên quản cái gì”, Lý Dung đưa tay vén tóc ra sau tai, cử chỉ ưu nhã, thanh âm dịu dàng, “Nhưng hôm nay gặp rồi mới hiểu được, Nhu phi nương nương cũng có khổ tâm. Nói chung là chuyện của hài tử, Nhu phi có lúc cũng quản không nổi. Chi bằng thân là tỷ tỷ con ra mặt, vốn là chuyện sớm nên làm”

Những lời này nói ra như đồng tình Nhu phi song vào tai người nghe lại đang ám chỉ Nhu phi không quản giáo tốt những hài tử kia.

Nhu phi quản giáo không nghiêm, đương nhiên khiến người ta nhớ đến xuất thân của bà ta. Lý Minh trầm mặc không nói, dường như đang suy ngẫm gì đó.

Lý Minh âm thầm liếc nhìn Bùi Văn Tuyên đang đứng sau Lý Dung. Ông không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy thần sắc hờ hững, dường như chẳng nghe thấy cuộc hội thoại của họ.

Lý Dung bồi Lý Minh đi dạo hai vòng, Lý Minh phân phó nàng lui xuống trước. Nàng hành lễ với ông xong thì nghe ông bảo, “Bình Lạc, sao con chẳng nói gì với Bùi đại nhân vậy?”

Lý Dung như ngượng ngùng mỉm cười, nàng mím môi, hành lễ với Bùi Văn Tuyên, “Bùi đại nhân đi đường cẩn thận”

Sắc mặt Bùi Văn Tuyên trầm tĩnh, hướng Lý Dung hành lễ.

Lý Dung không khỏi có chút kì quái, vào giờ phút này Bùi Văn Tuyên chí ít nên cùng nàng mắt qua mày lại một phen mới đúng.

Trong lòng nàng không khỏi có vài phần lo lắng, suy đoán phải chăng Lý Minh đã nói gì với Bùi Văn Tuyên.

Đợi sau khi tan học, Lý Dung cho người gửi thư hỏi về chuyện ban sáng. Bùi Văn Tuyên hồi âm chỉ vỏn vẹn mấy chữ, “Không có chuyện gì”

Kèm theo đó là một xấp hóa đơn.

Lý Dung thấy tốc độ tiêu tiền của Bùi Văn Tuyên không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy không có chuyện gì mới là lạ.

Nàng nhanh chóng hồi âm cho hắn. Ngày hôm sau, thư hồi âm của Bùi Văn Tuyên mới có chút giống thường ngày, đại khái hắn nói, “Phải tiêu tiền như nước, lòng ta thật phiền muộn”

Đây thật sự là chuyện khiến Bùi Văn Tuyên nhọc lòng suốt cả một đời. Lý Dung lúc này mới yên tâm khi biết được bản thân không bỏ qua chuyện trọng đại gì trên triều.

Có những lời kia của Lý Minh và Lý Dung, không cần Minh Lạc đến tìm ông cáo trạng ông đã ban cho Lý Dung một cây thước, phân phó cho tất cả Công chúa phải ngoan ngoãn nghe lời trưởng tỷ. Vì lẽ đó Minh Lạc không dám tìm Lý Minh đòi lại

Lý Dung dạy mấy vị Công chúa niệm kinh, tính toán số ngày cũng sắp đến thời gian thành hôn. Mấy vị Công chúa dưới sự dạy dỗ của Lý Dung vô cùng quy củ, sau khi chép xong mười cuốn kinh thư, Lý Dung liền gom lại, đóng gói gửi đến cung Từ Ninh.

Thái hậu vốn xuất thân từ Thượng Quan gia, quan hệ giữa bà với Hoàng hậu cùng Lý Dung khá tốt. Chỉ là mấy năm gần đây bà thân cận với nhóm người bên cạnh Lý Minh nên liền đối với bên ngoài tuyên bố đóng cửa tu hành phật pháp.

Hiện tại Lý Dung gửi kinh qua cho Thái hậu, bà không có hành động gì, chỉ là Lý Minh rất nhanh đã ban thưởng xuống. Nghe bảo thân thể Thái hậu gần đây có chút trở ngại, sau khi nhận được chồng kinh thư gửi qua bỗng nhiên khỏe hơn nhiều. Lý Minh biết được muốn thể hiện sự hiếu thuận với bà liền ban thưởng cho Lý Dung.

Nhưng ông không chỉ ban thưởng cho Lý Dung mà còn cố ý thưởng cho Công chúa Hoa Lạc. Ông nói rằng kinh nàng chép rất đẹp, Thái hậu vô cùng yêu thích, là thành ý của nàng cảm động trời xanh mới khiến bệnh tình của Thái hậu có chuyển biến tốt.

Lý Dung ngồi trong cung nghe thấy những lời này cười đến không dừng lại được. Lý Minh chắc hẳn không biết, vốn dĩ kinh thư của Hoa Lạc không phải do nàng ta chép, chỉ là thánh chỉ đã ban ra, Hoa Lạc chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận. Sau khi tiếp chỉ lại bắt đầu nhốt mình trong phòng, khổ cực quỳ gối cầu xin Bồ tát, ngàn vạn lần đừng để ai vạch trần nàng ta.

Nếu Lý Dung bây giờ là Lý Dung năm ấy, nàng chắc chắn sẽ hận không thể lập tức đi cáo trạng. Nhưng hiện tại nàng biết dù chuyện này có thể tổn hại mặt mũi Hoa Lạc song cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến nàng ta. Chi bằng lưu lần này như một sơ hở, đợi thời cơ thích hợp “đập” vào mặt Nhu phi.

Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng nàng giảng kinh cho các vị Công chúa. Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, nàng sớm đã đến đình thủy tạ lại chẳng ngờ đến không ai xuất hiện. Lý Dung quay đầu sang nhìn Tịnh Lan đang đứng bên cạnh, “Ngươi xác định hôm nay là ngày cuối cùng?”

Tịnh Lan nghe Lý Dung hỏi thế lập tức biết có vấn đề, nàng đáp, “Người báo tin là Thu Phượng”

“Đi tra xem”

Lý Dung ngẩng đầu nhìn Tịnh Mai, “Ngươi đi thông báo cho Bùi đại nhân, bảo hắn đợi ta ở nơi lúc trước hắn viết. Lại phái thêm một người đến chỗ Bệ hạ, xem xem ai vào thông báo cho Người, đồng thời quan sát Thu Phượng luôn thể”

Tịnh Mai nhận mệnh lập tức lui xuống đi làm. Trong đình chỉ còn Lý Dung cùng Tịnh Lan, nàng ta có chút thấp thỏm nói, “Điện hạ, hiện tại rõ ràng biết là hiểm cảnh, chi bằng chúng ta…”

“Không sao”, Lý Dung cười cười, “Thủ đoạn của mấy Công chúa chốn Hậu cung này chẳng phải chuyện gì to tát, song có thể nhân dịp đó quan sát những người xung quanh thế nào. Suy cho cùng nên có một vài việc xảy ra mới có thể nhìn thấu nhân tâm không phải sao?”

Tịnh Lan hơi ngẩn ra, sau vài phút mới lĩnh ngộ được lời Lý Dung nói.

Những cuộc đấu tranh trên thế gian này, phần lớn thành công không quyết định bằng mưu kế có bao nhiêu cao minh mà phải xem xem người bên cạnh mình thế nào.

Tịnh Lan tuy không hiểu vì sao Lý Dung lại tín nhiệm mình đến thế song một khi Lý Dung đã mở lời, nàng ta nguyện lặng lẽ đứng hầu bên người.

Chủ tớ hai người ngồi trong đình hóng gió được vài phút liền nghe thấy từ phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Lý Dung quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Dung Khanh đang đứng trong viện. Khi nhìn thấy Lý Dung, Tô Dung Khanh bỗng sững lại. Nàng không ngờ người đến lại là y, với bản lĩnh của loại người như Minh Lạc, muốn vu hãm nàng bất quá chỉ tìm một thị vệ nào đó. Thật không ngờ được, nàng ta lại có thể khiến Tô Dung Khanh đến đây!

Lý Dung khẽ cười một tiếng, “Tô đại nhân sao lại đến đây?”

Tô Dung Khanh sắc mặt đại biến, y quay người muốn rời khỏi song lại nghe Lý Dung nói, “Tô đại nhân không cần vội, trước đến gần một chút, Bổn cung có đồ vật muốn đưa cho ngài”

Tô Dung Khanh thấy Lý Dung thần sắc bình tĩnh liền tiến lên, cung kính nói, “Điện hạ”

Tô Dung Khanh quay lưng về phía cửa, Lý Dung đưa tay đỡ y lên, thấp giọng nói, “Cứ nói Bùi Văn Tuyên nhờ ngài đến đưa thư cho ta”

Thần sắc Tô Dung Khanh khẽ thay đổi, âm thầm cầm lấy bức thư từ Lý Dung, đồng thời đem một mẩu giấy nhét cho nàng.

Lý Dung lấy được mẩu giấy liền mở ra khe hở bên cạnh chiếc quạt để trong tay áo, nhét nó vào xong liền đóng lại. Lý Dung cười cười, nâng tay chỉ ra bên ngoài, “Chúng ta cùng đi gặp Bùi đại nhân thôi”

Tô Dung Khanh đáp một tiếng, đi theo Lý Dung ra ngoài. Hai người vừa đến đình thủy tạ liền có người la lớn, “Các ngươi còn muốn chạy?”

Lý Dung nâng đầu liền thấy Minh Lạc dẫn theo Lý Minh cùng một nhóm người, khí thế bừng bừng tiến về phía bọn họ. Lý Dung cố ý tỏ ra kinh ngạc, bước đến nhìn Lý Minh, “Phụ hoàng…”

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy?”

Minh Lạc kích động lên tiếng, “Tỷ rất nhanh phải gả cho Bùi đại nhân rồi, dù cho Tô đại nhân có tốt thế nào, tỷ cũng không thể lén lút gặp…”

“Cẩn thận lời nói của mình!”

Lý Dung lạnh lùng nhìn Minh Lạc, “Ngươi đường đường là Công chúa, nói mấy lời chợ búa thế này, quy củ mấy ngày trước học qua đều quên rồi sao?”

“Tỷ còn không biết xấu hổ cùng ta nói quy củ?”, Minh Lạc quay đầu nhìn Lý Minh, “Phụ hoàng, Người xem tỷ ấy…”

“Bình Lạc”, Lý Minh nhíu mày nhìn Lý Dung, “Con và Tô Dung Khanh ở nơi này làm gì?”

“Phụ hoàng”, Lý Dung hành lễ đáp, “Tô đại nhân được người khác nhờ vả, đến đưa thư cho nhi thần mà thôi”

“Đưa thư vì sao không trực tiếp tìm người trong cung của con làm giúp?”

Lý Minh có chút bất mãn, Lý Dung đang định mở miệng liền thấy Tô Dung Khanh quỳ xuống cung kính nói, “Bệ hạ, là vi thần thất trách, chỉ vì buổi trưa hằng ngày thường đến đình thủy tạ dạy học, trước khi đến đó, nghe bảo Công chúa thường tại thời gian này vui đùa với các vị Công chúa khác nên cố ý lười biếng đôi chút, tự mình đem thư đưa tận tay Người. Hằng ngày cũng có những vị Công chúa khác ở đấy…”

“Tô đại nhân thật sự ăn nói hàm hồ”, Minh Lạc đánh gãy lời của y, “Hôm qua Nhu phi nương nương rõ ràng đã nói không học nữa để tỷ tỷ có thể chuẩn bị kĩ càng cho việc cưới gả nên hôm nay sao có việc lên lớp chứ?”

“Vậy ngài ấy biết không?”, Lý Dung trực tiếp nhìn Minh Lạc trào phúng hỏi, “Chẳng lẽ Nhu phi nương nương còn cố ý tìm Tô đại nhân báo rằng ta không đến?”

Minh Lạc nghẹn lời nhưng lập tức phản ứng lại, “Vậy tỷ đến đây làm gì?”

“Sao nào, ta không thể đến Ngự hoa viên sao? Ta tưởng niệm những ngày cùng các muội muội nói chuyện, hiện tại hôn kỳ đã đến gần, trong lòng có chút nhớ nhung, cố ý đến đây đi dạo, lại vừa vặn gặp được Tô đại nhân. Giữa đại đình chúng nhân, bên người lại có thị nữ, chúng ta trò chuyện mấy câu cũng là có tội sao?”

Giọng điệu Lý Dung thẳng thắn, vô tư, làm Minh Lạc nghẹn khuất, mặt lúc trắng lúc đỏ. Minh Lạc thật sự không hiểu, Lý Dung và bản thân như nước với lửa, sao có thể nói ra mấy lời buồn nôn như trên chứ?

Lý Dung cười sáng lạn nhìn Minh Lạc, sau đó quét mắt nhìn một vòng, “Chỉ là ta thật sự không hiểu, ta và Tô đại nhân gặp mặt sao chư vị lại ùa đến như thể bắt người vậy? Vì sao Phụ hoàng cũng có mặt ở đây?”

Lý Minh nghe thế liền nhìn Minh Lạc, nàng ta lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói, “Ta thấy người bên cạnh tỷ đưa thư hẹn Tô đại nhân gặp mặt riêng! Không tin tỷ lục soát người của ngài ấy đi!”

“Lục soát người?”, Lý Dung bật cười, “Tô đại nhân là Hình bộ thị lang, là đại thần đương triều, muội thế nhưng chỉ vì chuyện này mà muốn lục soát ngài ấy trước mặt chúng nhân?”

Có mấy lời nhắc nhở này của Lý Dung, sắc mặt Lý Minh liền biến đổi, ông lên tiếng, “Minh Lạc, không được vô lễ”

“Nhưng mà…”

Minh Lạc đang muốn lên tiếng, Tô Dung Khanh đứng bên cạnh bỗng quỳ xuống trước, “Bệ hạ, hôm nay vi thần thật sự được Bùi đại nhân nhờ vả đưa thư cho Điện hạ. Bùi đại nhân không thể vào cung nên mới nhờ vi thần làm thay. Vi thần vì nhất thời có chút lười biềng nên mới tạo ra hiểu lầm như hiện tại. Danh tiết Công chúa quan trọng hơn hết thảy, vẫn xin Điện hạ trước mặt mọi người lục soát người vi thần nhằm chứng minh sự trong sạch”

Nói rồi, Tô Dung Khanh đưa mắt nhìn Lý Dung, “Xin Điện hạ lấy thư của Bùi đại nhân ra đi ạ”

Lý Dung than một tiếng, hơi khuynh người nói, “Đã liên lụy Tô đại nhân rồi”

“Người xấu làm điều ác”, thái độ giữa Tô Dung Khanh và Lý Dung luôn quy củ cung kính, y thần sắc đạm nhạt nói, “Không thể trách Công chúa”

Minh Lạc nghe thế liền nhìn Lý Minh gấp gáp nói, “Phụ hoàng, là ngài ấy nguyện ý bị lục soát người!”

Lý Minh dùng ánh mắt nhìn như kẻ ngốc nhìn Minh Lạc, cuối cùng ông nói, “Nếu Tô ái khanh nguyện ý chứng minh trong sạch, Phúc Lai, ngươi làm đi”

Nói rồi Phúc Lai tiến lên, trước mặt mọi người lục soát người Tô Dung Khanh. Lý Dung dâng lên bức thư của Bùi Văn Tuyên.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bức thư, ngay cả Minh Lạc cũng có chút không dám tin. Chuyện này là tối kị, chắc hẳn khi truyền đến tai Bùi Văn Tuyên, dù cho Công chúa có là thiên chi ngọc diệp thì việc hẹn riêng nam nhân trước ngày cưới, người khác có tin rằng đó chỉ là trùng hợp thì trong lòng Bùi Văn Tuyên ắt cũng có chút vướng mắc. Nhưng nếu bức thư này quả thật là của Bùi Văn Tuyên thì thiên hạ này cũng không ai sẽ tin việc Lý Dung hẹn riêng Tô Dung Khanh.

Vì rốt cục, trong thiên hạ này không một nam nhân nào có thể khoan dung đến mức độ ấy.

Lý Minh bán tín bán nghi tiếp nhận lá thư, ông nhìn qua một lần, chưa kịp xem hết liền thấy thái giám chạy đến, nhỏ giọng thưa, “Điện hạ, Bùi đại nhân bên ngoài cung cầu kiến”

Bùi Văn Tuyên vì vụ án Dương gia mà được đề bạt làm Giám sát ngự sử. Vị trí này tuy phẩm cấp không cao song là một chức quan có thực quyền, Lý Minh còn ban thưởng hắn túi Kim Ngư [1] có thể Ngự tiền hành tẩu [2], hiện tại cũng được xem là được thánh sủng.

[1] Một dạng lệnh bài, màu vàng khắc hình con cá, đại biểu cho chức quan từ tam phẩm trở lên

[2] Cấp đẳng của Thị vệ là quy định chung của các Thị vệ, tức là Thị vệ canh gác ở những đặc khu khác nhau tùy ban quản chế phân định, nhưng đều như nhau chia sẻ 4 đẳng cấp. Ngự tiền thị vệ (禦前侍衛) khác biệt hẳn với những thị vệ khác, do họ được Hoàng đế đích thân chọn lựa, thường là con nhà quý thích, hoặc có dị tài thì mới được vào. Chịu sự quản hạt của một cấp bậc có uy thế như vậy, hiển nhiên Ngự tiền Thị vệ là hạng Thị vệ có đãi ngộ cao cấp nhất triều Thanh, trừ bổng lộc dựa theo cấp bậc, thì họ còn thường xuyên được thưởng thêm như dịp sinh thần của Hoàng đế và Hoàng hậu => Các đại thần nhiều trường hợp sẽ có quyền như Ngự tiền Thị vệ, họ được gia thêm chữ “Hành tẩu” thành “Ngự tiền hành tẩu”

Lý Dung nghe đến tên Bùi Văn Tuyên, thần sắc có chút thay đổi. Minh Lạc hơi kinh ngạc, sau đó nghe Lý Minh nói, “Dẫn hắn vào đây”

Chẳng bao lâu sau, Bùi Văn Tuyên cùng thái giám tiến vào. Hắn đến gần đình thủy tạ, nhìn thấy không xa hai người Lý Dung và Tô Dung Khanh một quỳ một đứng. Bọn họ thần sắc bình tĩnh đứng đó nhìn chẳng khác gì một bức họa, triệt để ngăn cách với thế giới xung quanh.

Bước chân Bùi Văn Tuyên hơi khựng lại, trong chớp mắt, hắn cảm thấy thời gian như quay trở lại, một cảnh tượng thập phần quen thuộc từ nhiều năm trước đây bỗng ùa về.

Lúc này Lý Minh quay đầu sang, khi thấy Bùi Văn Tuyên đến thì gọi lại, “Bùi ái khanh”

Bùi Văn Tuyên chớp mắt đã hồi thần, hắn vội vã bước lên, hành lễ với Lý Minh cùng Lý Dung xong liền đứng dậy.

Lúc này việc lục soát người Tô Dung Khanh đã làm xong, Phúc Lai quay đầu nhìn Lý Minh, “Bẩm Bệ hạ, không thấy gì cả”

“Không thể nào”, Minh Lạc gấp gáp nói, “Ta rõ ràng…”

“Bùi ái khanh”, Lý Minh nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, “Sao khanh lại đến đây?”

“Bẩm bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, “Hôm nay thần có chút chuyện muốn nói với Điện hạ nên cố ý nhờ Tô đại nhân giúp thần đưa thư, hẹn gặp Người trước lầu các của Văn Tuyên. Vi thần chờ đợi đã lâu vẫn chưa thấy Điện hạ, vi thần lo sợ Điện hạ xảy ra chuyện gì nên liền đến đây”

Lý Minh ngẩng đầu nhìn địa điểm hẹn gặp mặt mà Bùi Văn Tuyên viết trong thư, suy tư chốc lát liền nhìn Minh Lạc, “Minh Lạc, con ở đâu, lúc nào thấy người của Bình Lạc đưa thư cho Tô thị lang? Người đưa thư con có từng gặp qua?”

“Con…”, Minh Lạc lắp bắp phút chốc, Lý Dung ôn hòa nói, “Đúng đó, muội muội, muội nói ra đi, chúng ta từ từ thẩm vấn, xem xem là kẻ nào dám xúi giục muội muội, hãm hại tỷ tỷ?”

Minh Lạc lập tức cả người căng cứng.

Nói dối càng nhiều càng khó để che đậy hết thảy. Minh Lạc cứng đờ nửa ngày mới nói, “Nhưng mà, dù cho không phải Tô công tử, là Bùi công tử tỷ cũng không nên chấp nhận cùng ngài ấy gặp riêng thế này…”

“Con đang nói nhảm nhí gì thế?”

Lý Minh không thể nghe tiếp nữa. Lén gặp riêng Tô Dung Khanh và lén gặp riêng với Bùi Văn Tuyên, bản chất hai việc này là hoàn toàn khác nhau.

Tuy gặp nhau sau khi đính hôn có chút không thỏa đáng nhưng không được xem là phạm vào đại kị. Hơn nữa Bùi Văn Tuyên không hẹn gặp ở nơi riêng tư nên cũng không thể xem là thất lễ.

Tô Dung Khanh không phải là người mà Lý Minh muốn bảo hộ song Bùi Văn Tuyên lại khác. Nếu Bùi Văn Tuyên bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thăng tiến sẽ khiến Lý Minh không được vui.

Hơn hết, Lý Minh sớm đã nhìn ra, chuyện này ước chừng là do Minh Lạc nhúng tay vào nhằm mưu lại Lý Dung. Nếu tiếp tục tra xét, ai cũng sẽ mất mặt. Chính vì thế ông không tiếp tục dây dưa, quyết đoán nói, “Con là một Công chúa lại nghe lời xúi giục của tiểu nhân vu cáo trưởng tỷ, thật sự quá hồ nháo. Con còn nhỏ không nói làm chi, những người xung quanh con thì lại thế nào? Đưa bọn chúng đến Cán Y cục* đi, bảo Đoan phi đến đây”, Lý Minh quay sang nhìn Phúc Lai, “Đưa Minh Lạc về đi, cấm túc một tháng, để Đoan phi dạy dỗ nó lại quy củ”

(*Bộ phận chuyên lo việc giặt giũ)

“Không phải, Phụ hoàng…”, Minh Lạc vội vã lên tiếng, Lý Minh lạnh lùng liếc nhìn sang, nàng ta phát hiện được ông đang tức giận, nhất thời không dám tiếp tục, chỉ có thể lui xuống, nhỏ giọng nói, “Vâng…”

Lý Minh cảm thấy phiền phức khoát khoát tay, cho người dẫn Minh Lạc đi.

Đợi Minh Lạc đi rồi, Lý Minh mới liếc mắt nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt. Ông nâng tay chọc vào đầu Bùi Văn Tuyên, có chút hận sắt không thành thép nói, “Rất nhanh thôi các ngươi sẽ thành thân, ngươi vội vàng cái gì”

Bùi Văn Tuyên nhanh chóng quỳ xuống, “Bệ hạ bớt giận, vi thần cũng là vì còn một số chi tiết trong vụ án Dương gia chưa giải đáp được nên mới muốn gặp Công chúa…”

“Chi tiết?”, Lý Minh nhìn Lý Dung, lại nhìn Bùi Văn Tuyên, cuối cùng nói, “Trẫm tin tưởng các ngươi, trẫm cũng không phải là lão già cổ hữu, hôn sự của các ngươi cũng được định rồi, muốn gặp mặt không phải là không thể. Quang minh chính đại gặp nhau, không lẽ trẫm ngăn cấm sao?”

Mấy lời này của Lý Minh chính là cho Bùi Văn Tuyên đường lui, vì thế hắn vội vàng nói, “Là vi thần nông cạn, Bệ hạ là đấng quân vương khoan hồng, thương thần như thương con, là vi thần không hiểu thánh ý, kính mong Bệ hạ trách tội”

Một phen nịnh hót này của Bùi Văn Tuyên khiến tâm tình Lý Minh tốt đẹp lên nhiều song lại khiến da gà của Lý Dung nổi đầy cả người. Ông khoát khoát tay, ra lệnh cho hạ nhân, “Thôi được rồi, Dung Khanh trước đi cùng trẫm, chuyện này để Tô ái khanh chịu thiệt, hai người các ngươi phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng”

“Đó là tự nhiên”, Bùi Văn Tuyên hành lễ với Tô Dung Khanh, “Lần này đa tạ Tô huynh”

Tô Dung Khanh thần sắc bình tĩnh đáp lễ, Lý Minh nhìn Lý Dung và Bùi Văn Tuyên vẫn đứng ở chỗ cũ, do dự hồi lâu mới nói, “Thôi bỏ đi, các con muốn nói gì cứ nói, mang thêm nhiều người một chút, miễn cho người khác lời ra tiếng vào”

“Vâng. Cung tiễn Bệ hạ/ Phụ hoàng”, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung đồng loạt hành lễ. Lý Minh khoát tay sau đó cùng Tô Dung Khanh rời đi.

Đợi bọn họ đi hết, Bùi Văn Tuyên mới quay đầu sang nhìn Lý Dung. Hắn do dự phút chốc cuối cùng hỏi, “Chúng ta cứ tùy tiện đi dạo hay vào đình thủy tạ ngồi?”

“Vào đình ngồi đi, nãy giờ bị hành hạ đủ mệt rồi”, thấy sắc mặt Lý Dung thật sự mệt mỏi, Bùi Văn Tuyên gật gật đầu. Hắn đứng cách nàng nửa mét, nâng tay lên nói, “Điện hạ, mời”

Lý Dung cùng hắn đi trở về đình thủy tạ. Hiện tại đã gần buổi trưa, trong đình gió mát hiu hiu thổi, không biết vì lẽ đó hay vì bản thân nhưng Lý Dung đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Bùi Văn Tuyên cho người mang trà cụ lên, hắn ngồi đối diện Lý Dung bắt đầu pha trà.

Bùi Văn Tuyên hôm nay không mặc quan phục mà chỉ mặc một kiện khoác ngoài màu lam thêu mai trắng, tóc nửa búi ngọc quan nửa xõa xuống. Trời sinh Bùi Văn Tuyên vẻ ngoài đoan chính, bộ dáng quy củ ngồi sau bàn trà, hai mắt hạ xuống chuyên chú nhìn trà cụ trong tay, thần sắc bình thản, tư thái ưu nhã ung dung, kết hợp với hương trà cùng làn khói trắng lượn lờ càng khiến Bùi Văn Tuyên thêm vài phần tiên khí, anh tuấn như mộng ảo.

Lý Dung chống đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, nghỉ ngơi hồi lâu mới nói, “Bùi đại nhân hiện tại xem ra được sủng ái vô cùng. Phụ hoàng của ta nguyện ý vì ngươi phá vỡ quy củ, khiến cho ta có chút ghen tỵ đấy”

“Tiêu Bình thuận lợi ngồi lên vị trí tướng quân ở Tây Bắc, vừa đánh thắng trận”, Bùi Văn Tuyên rót trà cho Lý Dung, giọng nói nhàn nhạt, “Cô thích ta, dường như đối với ta nói gì nghe nấy. Tuy bề ngoài lập trường của ta là theo Thái tử song thực tế là theo phe Bệ hạ. Ông ấy cho ta mặt mũi nhằm khiến Thái tử lơ là, đồng thời cũng rèn giũa thanh đao là ta”, Bùi Văn Tuyên thổi trà nóng, “Cô thích thế sao không tự đi mà làm?”

“Quan trọng nhất chính là khả năng vuốt mông ngựa (nịnh hót) của Bùi đại nhân, sống hơn nửa đời người quả nhiên tiến bộ vượt bậc. Chẳng trách Xuyên nhi sau này cũng thân cận với ngươi”

Bùi Văn Tuyên nghe thế động tác hơi khựng lại, một lúc sau hắn nhàn nhạt nói, “Bệ hạ thân cận với ta không phải vì ta khéo ăn nói, chỉ vì ta hiểu Bệ hạ, hơn nữa Bệ hạ không biết quan hệ giữa chúng ta, chỉ là bề ngoài vì nể mặt cô nên mới đối xử tốt với ta mà thôi”

“Bỏ đi bỏ đi, không nói mấy chuyện nghiêm túc nữa, hôm nay ngươi làm sao vậy?”, Lý Dung rướn người sang, cẩn thận dò hỏi, “Nhìn có vẻ không mấy cao hứng”

Động tác của Bùi Văn Tuyên bỗng nhiên cứng nhắc, sau vài phút, hắn ngẩng đầu cười, “Có lẽ do hơi mệt, gần đây ban ngày đối phó với Bệ hạ, ban đêm lại phải đi tìm mấy bộ hạ cũ, kêu gọi lại từng người một, còn bận thêm cả việc hôn sự với cô nữa”

“Việc hôn sự không phải nên là Lễ bộ bận rộn sao? Ngươi thì bận cái gì?”

“Đương nhiên còn có thứ để bận chứ”, Bùi Văn Tuyên ôn hòa nói, “Trong cung sẽ phái người đến dạy một số lễ nghĩa trong cung còn dặn dò cách chăm sóc cô. Thái y cũng đến vài lần, tuy đều học qua không tốn bao nhiêu thời gian song cũng là có việc”

Nghe hắn nói thế, Lý Dung dùng quạt che nửa mặt, cười trầm một tiếng, “Phò mã thật không dễ làm nhỉ?”

Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung cười đến vui vẻ như thế thần sắc liền mềm mỏng đi nhiều, “Cũng được vì đã có kinh nghiệm. Nói về chuyện hôm nay”, Bùi Văn Tuyên cúi thấp đầu, “Minh Lạc lại gây phiền phức cho cô?”

“Thủ đoạn thấp kém không đáng nhắc đến, e rằng là do Nhu phi thao túng. Vốn dĩ lười biếng không muốn giày vò chính mình, chỉ là nghĩ sàng lọc lại mấy người xung quanh, thuận tiện cho Minh Lạc một cái giáo huấn”

Bùi Văn Tuyên nhấp một ngụm trà, Lý Dung cũng có chút kì quái, “Ngươi nói đúng, ta cũng cảm thấy khó hiểu. Minh Lạc nói nhìn thấy người của ta đưa thư cho y, vậy khẳng định có người giả mạo ta làm. Người thông minh cẩn trọng như y sao không thể nhìn ra đây là một cái bẫy? Vội vàng đến gặp ta để làm gì chứ?”

“Thư đâu?”

“Đây”, Lý Dung mở quạt ra, có chút đắc ý nói, “Không ngờ đến đúng không?”

“Nhìn bên trong xem”

Bùi Văn Tuyên hất hất cằm, Lý Dung mở ra cơ quan trên cây quạt, lấy một mảnh giấy đang kẹp bên trong ra.

Đợi lấy ra rồi liền thấy bên trên quả nhiên là bút tích của Lý Dung, đoan chính viết một câu:

Tương tư bất kiến, hứa kì đào hoa.

(bản gốc: 相思不见,许期桃花, theo Tây nghĩ là “Nhớ nhung không thể gặp, hẹn ngày đào nở tương phùng”)

Phía sau chính là một câu mô phỏng theo chữ của nàng, có chút cẩu thả:

Thủy tạ tương ước, bất đắc lạc thần.

(bản gốc: 水榭相约,不得洛神, theo Tây nghĩ là “Hẹn gặp ở đình thủy tạ, nàng không thể là Lạc thần”, sâu xa hơn chương sau có giải thích)

♪Góc tám nhảm♪

Chương lần này quá dài, Tây nhà có chút việc nên chậm trễ, huhu. Lần nào Khanh Khanh cũng xuất hiện bất ngờ như đánh đột kích với tư thái ngon nghẻ thế này trái tim thiếu nữ thật sự quá đau đớn. Về sau càng nhức đầu, quan hệ cứ rối nùi, và ác độc nhất vẫn là phần ngược tâm.

Bài Lạc thần phú rất hay, nhất là miêu tả dáng vẻ bên ngoài của người con gái tên Lạc thần, các bạn có thể tìm thơ để đọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.