Lời đề nghị và bản hợp đồng mới của Hoàng Dương Vũ đương nhiên rất nhanh chóng được Kiều Thâm Kiên thông qua. Chẳng ai dại gì mà để lỡ mất một cơ hội ngon như thế cả. Trước khi đưa ra điều kiện này, Hoàng Dương Vũ đã thực sự tính toán rất kĩ càng. Dù sao tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta nên khoản phí có thua lỗ vài phần cũng chẳng có gì đáng ngại cả.
Kiều Thâm Kiên cảm thấy rất sảng khoái với cách làm này. Ông ta đưa mắt nhìn chằm Hoàng Dương Vũ dò xét.
– Con có tình cảm với Kiều Giang?
– Vâng.
Đây cũng chẳng là vấn đề to tát gì nên hắn không cần phải giấu giếm cả. Hắn yêu cô, đương nhiên hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để níu giữ cuộc hôn nhân này. Tuy Kiều Giang hiện tại có thể chưa có tình cảm gì với hắn, nhưng không sao, hắn chịu được. Hắn không tin chỉ cần bồi đắp lâu dài mà cô không rung động.
Từ trước đến giờ Kiều Thâm Kiên là một người luôn đặt lợi ích lên đầu. Tuy nhiên, ông ta cũng chẳng phải loại thú mà không suy nghĩ đến hạnh phúc của con cái. Kiều Giang nói thế nào cũng là con gái ruột của ông ta, lợi ích dù lớn đến đâu thì ông ta cũng phải lùi một bước vì con gái mình.
Không biết Kiều Thâm Kiên nghĩ gì mà bất giác thở dài. Trước mặt mọi người, ông ta chính là một Bộ Trưởng quyền cao chức trọng. Còn bây giờ, ông ta sẽ dặn dò người con rể này theo cách mà người ba vợ nên làm.
– Kiều Giang ấy… Nó rất khác với những đứa con gái khác. Ta cũng mong nó có một cuộc hôn nhân vui vẻ. Nếu hôm nay con không thừa nhận rằng con có tình cảm với nó, ta cũng sẽ không nhận lấy bản hợp đồng mới này.
– Khác sao ạ?
Câu chuyện kể ra rất dài. Nhớ năm đó, Kiều Thâm Kiên vẫn là một nghị viên bình thường. Kiều Giang đã có những biểu hiện rất lạ về vấn đề tâm lí. Sau khi cùng vợ thống nhất, hai người đã đưa con gái đi gặp bác sĩ tâm lí có chuyên môn giỏi nhất để thăm khám. Cũng khi đó, hai người họ mới biết được rằng tâm lí của Kiều Giang đã rất hỗn loạn. Sống cô đơn một mình lâu ngày sẽ dễ mắc bệnh trầm cảm. Tuy nhiên, Kiều Giang thì lại khác. Cô vẫn có thể hòa đồng với một số bạn bè của mình. Nhưng những lúc kích động, cô lại chuyển sang hướng tự ngược bản thân, hoặc là mê tiền đến nỗi quên luôn mục đích. Sau khi trải qua tất cả, Kiều Giang lại hoàn toàn không nhớ gì nhiều về những hành động mình làm.
Kiều Thâm Kiên cũng vì lo lắng cho con gái mà ông ta không dám gọi điện trực tiếp hỏi cô nhiều. Ông cho rằng mỗi lần gặp ông, con gái của ông nhất định sẽ càng kích động hơn. Nhưng ông cũng không biết, việc bản thân gọi điện cho Hoàng Dương Vũ cũng khiến cho Kiều Giang phát bệnh.
Sau khi kí hợp đồng xong, trợ lí của Kiều Thâm Kiên nhận lệnh đi vào đưa cho Hoàng Dương Vũ những giấy tờ có liên quan đến Kiều Giang.
– Đây là toàn bộ hồ sơ bệnh án mà ta đã cho người in ra. Ta mong con sẽ giúp ta chữa trị cho Kiều Giang. Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Con gái của ta là thiên kim danh giá, nếu để cho người khác biết được thì con bé sẽ không được sống cuộc sống bình yên mà phải chịu đựng những sự kì thị.
– Ba sao lại tin tưởng con đến vậy?
– Ta nhìn ra con thật lòng với con bé. Kiều Giang còn trẻ, nhiều lúc nó không thể kiểm soát hành vi của mình nên gây ra những điều bất lợi cho con. Ta mong con hãy bỏ qua cho nó.
– Vâng, con biết nên ba cứ yên tâm.
***
Cùng lúc đó, Kiều Giang đang ở một mình xem tivi trong phòng bệnh thì Lâm Thiên Hy hớt hải chạy vào. Thấy cô không sao thì hòn đá trong lòng anh mới được gỡ xuống.
– Kiều Giang…
– Thiên Hy hả? Cô có sao không?
Lâm Thiên Hy từ từ đi về phía giường bệnh. Lúc anh được một tên bạn bè của Hoàng Dương Vỹ đánh thức thì cũng đã quá muộn. Nhận được tin Kiều Giang ở bệnh viện, anh đã nhanh chóng đi chạy đến. Hai người vốn dĩ đang yên đang lành bị bắt đi làm anh cứ tưởng rằng người bê gia tộc mình muốn truy sát.
Anh thì không sao nhưng anh rất lo lắng Kiều Giang sẽ bị liên lụy về chuyện của mình.
– Tôi không sao, mấy hôm là có thể xuất viện rồi.
– Thế thì tốt…
Lúc này Lâm Thiên Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may mọi chuyện rất đơn giải không phải chuyện có liên quan đến gia tộc của anh. Nhưng, rất nhanh mọi chuyện cũng sẽ xảy ra.
Trên đường đến bệnh viện Lâm Thiên Hy đã vô tình gặp được thuộc hạ thân cận và biết được thông tin vô cùng quan trọng có liên quan đến gia tộc của mình. Trưởng thứ lên thừa kế gây ra rất nhiều sự phản đối. Chính vì thế mà hắn đã âm thầm trừ khử những người nào dám phản đối hắn. Những thành viên còn lại thì buộc phải kí vào giấy thông qua để tên đó mới chính thức nhận được sự tán thành. Trong có buộc phải có Lâm Thiên Hy.
Anh biết đám người đó bắt đầu đi tìm tung tích của anh rồi, sớm muộn gì cũng có thể tìm ra được. kiều Giang là người vô tội, anh không thể để cho cô liên lụy được.
– Kiều Giang, tôi có chuyện này muốn nói với cô.
– Chuyện gì vậy?
Lâm Thiên Hy ngập ngừng một lúc rồi nói.
– Tôi đã liên lạc được với họ hàng rồi nên… Tôi sẽ chuyển đi…
– Anh thật sự muốn đi sao?
Không, Lâm Thiên Hy thật sự không muốn đi. Thời gian qua tuy ở cạnh Kiều Giang không lâu nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ. Ban đầu, anh dự tính sẽ ở đây để trốn tránh. Nhưng bây giờ anh đã suy nghĩ lại. Anh ở đây cũng đồng nghĩ với việc cô sẽ gặp nguy hiểm. Như vậy là anh sẽ gián tiếp hại cô.
Anh cũng chỉ bất đắc dĩ mà nói dối thôi.
– Dì của tôi muốn tôi về sống cùng. Hiện tại dì tôi bị bệnh, lại sống một mìn nên rất khó sinh hoạt. Dù sao trước đây dì ấy cũng có ơn với mẹ con tôi. Nên tôi không thể bỏ mặc dì ấy như vậy được.
Nghe đến đây, Kiều Giang có chút đồng cảm với anh. Lâm thiên Hy hít một hơi sâu rồi nắm lấy tay của Kiều Giang, nói.
– Yên tâm, tôi nhất định sẽ đến thăm cô nếu như tôi có thời gian.
– Thật sao?
– Thật!
Kiều Giang lúc nào cũng có niềm tin vào nhưng lời hứa như vậy. Thiên Hy dù sao cũng là bạn của cô. Hai người lại là phụ nữ nên cô tin cô ấy chẳng có lí do gì mà gạt cô cả.
– Vậy cô nhớ cẩn thận nha. Thân con gái một mình ra ngoài nguy hiểm lắm, nên có vũ khi phòng thân thì tốt hơn.
Nghe đến đây, Lâm Thiên Hy cảm thấy có chút choáng váng. Anh quên mất trong mắt Kiều Giang thì anh chính là một cô gái đơn thuần.
– Nào, để tôi ôm cô một cái tạm biệt.
– Ôm… Ôm sao?
– Cùng là phụ nữ với nhau thì có gì phải ngại.
Thấy Kiều Giang nhất quyết như vậy thì Lâm Thiên Hy cũng chẳng thể nào mà từ chối. Chính vì vậy mà anh đi đến cho cô cái ôm.
Đúng lúc này, trời đất dung chuyển kiểu gì mà lại khiến cho Hoàng Dương Vũ về thật đúng lúc. Vừa mở cửa hắn đã trông thất một màn này thì… Sắc mặt lập tức đen sì trông rất khó coi.
– Các người đang làm cái trò gì thế?