*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc mười một giờ, có người tới nói với Bùi An là Tiếu tỉnh, muốn gặp gã.
Trong phòng săn sóc đặc biệt, Bùi An thấy Tiếu nằm trên giường, mặt anh tái nhợt, yên lặng hút thuốc.
Khói thuốc trong phòng nồng nặc, hơi sặc mũi, sương khói lượn lờ, khiến cho tầm mắt Bùi An trở nên mông lung.
Gã gõ nhẹ cửa, Tiếu biết gã tới, nhưng không quay đầu lại.
Người trông chừng đều biết điều rời đi, Bùi An đi tới trước giường bệnh.
Quai hàm gã căng thẳng, tạo thành một đường thẳng cứng rắn, vẫn ngồi ở sườn giường, đã vượt qua.
Im lặng nhìn Tiếu phun ra nuốt vào sương khói, buồn bực bị đè nén.
Hồi lâu sau, Bùi An nhìn qua, thế nhưng đã mười hai giờ rồi.
Tiếu tiện tay vứt thuốc lá xuống, vươn tay lên, Bùi An lại vươn tay đè tay anh lại.
Cũng không phải là khí lực mạnh mẽ gì chăng, nhưng Tiếu vẫn nghe lời nằm lại, Bùi An thấy tư thái suy yếu của Tiếu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ và đau lòng.
“… Tôi có thể. ” Bùi An nói.
Tiếu nhìn về phía gã, ánh mắt có chút trống rỗng mất hồn.
Bùi An cười một cái, khẽ nheo mắt lại, sáng ngời và nhu hòa.
động tác nổ súng
“Chẳng qua chỉ là để ở đây, rồi nhẹ nhàng nhấn một cái thôi mà, tôi có thể làm được…”
Gã mở ngón cái cùng ngón trỏ ra, làm động tác nổ súng*, đưa ra chống giữa cái trán mình.
Đây là cái mạng mà Tiếu bố thí, anh muốn lấy lại, bất cứ lúc nào cũng được.
Nếu như anh không giết được mình, không sao, nguyện vọng của anh cũng chính là nguyện vọng của Bùi An, chuyện anh không làm được, Bùi An sẽ thay mặt anh làm, tất cả những thứ uy hiếp Tiếu, Bùi An có thể diệt trừ thay anh, chỉ sợ, thứ đó chính là mình.
—— nợ, chung quy vẫn phải trả lại.
Chẳng qua là nhẹ nhàng đè nén xuống, y như vô số lần khác.
Chỉ cần [Bùm ——] một tiếng, chuyện gì cũng sẽ kết thúc.
Một tiếng này có lẽ sớm nên vang lên từ ba năm trước.
Ánh mắt Tiếu lóe lên, dần khôi phục lại thanh minh, anh giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười khổ châm biếm, thở dài nói, “Tôi biết, cậu sẽ làm vì tôi!”
Anh giơ tay sờ sờ bả vai bị đạn bắn của mình, ngiêng đầu đối mặt với tường, “Đáng tiếc….Tôi lại không làm được.”
Thói quen rốt cục vẫn là một thứ đáng sợ, khiến cho Tiếu tỉnh ngộ rồi lo sợ không yên, anh đã quen trong cái sinh mệnh cô tịnh của mình, có sự tồn tại của một người tên là Bùi An.
Từ đề phòng, nghi ngờ ban đầu, rồi trở thành tín nghiệm không cách nào dứt ra được, thậm chí còn có cả lệ thuộc, chẳng qua là sau ba năm ngắn ngủi, hơi thở của Bùi An đã len vào từng tế bào của Tiếu.
Gã có bờ vai rộng, gã có hoài bão ấm áp, gã chu đáo hơn cả vợ, gã trung thành hơn cả thuộc hạ, gã thân thiết hơn cả bạn bè.
Có đôi khi Tiếu thậm chí còn có ảo giác, Bùi An là một phần của mình, tựa như tứ chi trên cơ thể, cảm thấy lạnh, sẽ không tự chủ ôm chặt hai cánh tay.
Đột nhiên có tất cả khiến cho Tiếu, ngoài tham luyến, còn có cả bất an.
—— Bùi An không nên tồn tại.
Có lẽ lần đầu tiên bỏ qua là do cặp mắt vừa đen vừa bình tĩnh kia.
Nhưng trong cái đêm hòa vào nhau đó, đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Có lẽ khi đó, Tiếu muốn được an ủi, mà bầu bạn vừa biết bí mật vừa trung thành tuyệt đối rất khó kiếm, huống chi Bùi An lại thuộc loại tinh phẩm đa chức năng.
Bất quá, thế cũng chỉ là một loại an ủi, Tiếu bi ai phát hiện, anh không xuống tay được.
Anh không thể tự tay giết Bùi An, chấm dứt tất cả, anh không có dũng khí.
Hệt như tất cả những người chán đời bi quan trên thế gian này đều có dũng khí tự sát, lý trí tỉnh táo nói cho Tiếu biết, quyết định trước tiên nên là hành động, nhưng phải biết rằng, đôi khi quyết định một chuyện lại là việc khiến người ta đau khổ.
“Anh đừng lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn.” Tiếng nói trầm thấp của Bùi An gọi suy nghĩ của Tiếu trở về.
Tiếu lắc đầu, ngưng mắt nhìn Bùi An.
Từ một giây nhìn thấy tên đàn ông kia, Bùi An đã biết.
Tiếu muốn giết gã, nếu như anh không thể hạ thủ nổi, thì sẽ mượn tay kẻ khác trừ khử mình.
Mỗi ngày làm bạn bên cạnh Tiếu, Bùi An sao lại không nhận ra mâu thuẫn giãy dụa trong lòng anh, Bùi An chẳng qua chỉ là một tên tham lam ích kỷ, gã thậm chí còn có chút tàn nhẫn, thờ ơ nhìn Tiếu bất an, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiếu, thêm một giây thôi cũng được, gã không quan tâm tới những cái khác.
Loại điên cuồng chấp nhất này có thể kéo Tiếu ngã xuống trong chớp mắt, tựa như nước mưa lạnh tầm tã dội xuống, tựa như tiếng chuông chùa chợt vang lên mỗi sáng.
Gã từng vừa ngây thơ vừa ngu dại và tự đại, xem thường băn khoăn của Tiếu.
Gã nghĩ, tôi sao có thể làm thương tổn Tiếu được? Tôi nhất định sẽ không thương hại anh ấy đâu….Nói cho cùng, kẻ phóng túng chính là gã, quên đi ý nguyện của Tiếu, chỉ biết thỏa mãn dục vọng của mình.
Cái loại càng điên cuồng bất chấp kia bị đánh nát trong chớp mắt.
Bùi An hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra….sự hiện hữu của mình, bản thân mình chính là một sai lầm.
—— Thứ có thể mang đến thương tổn, chính là sự tồn tại của bản thân gã.