Một ngày chủ nhật hiếm hoi, An Tử Thiên từ chối chơi ván cờ vây thứ ba với ông cụ.
“Hôm nay con được nghỉ ngơi, công ty cũng không có việc gì, con không chơi cờ với ông, chẳng lẽ còn việc khác sao?” Chơi được một nửa thì bị cắt đứt, ông cụ khó chịu lắm đấy.
“Dạ hội ạ.” An Tử Thiên vừa thu dọn bàn cờ vừa đáp, anh có thói quen mỗi lần chơi xong đều phải thu dọn bàn cờ mới được.
Bạch Thấm ở bên cạnh sững sờ, dạ hội à? Dạ hội gì chứ?
“Dạ hội? Dạ hội gì chứ?” Ông cụ hỏi ra tiếng lòng của cô, liếc nhìn Bạch Thấm, tiếp tục hỏi: “Con phải tham gia dạ hội, dạ hội gì thế?”
Bạch Thấm cũng nghi hoặc nhìn về phía An Tử Thiên.
“Dạ hội của công ty, ông nội già rồi, trí nhớ kém quá.” An Tử Thiên bình tĩnh trả lời.
Câu đầu là nói với Bạch Thấm, bây giờ ngài An đang thông báo cho em, hôm nay ngài An muốn đưa em ra ngoài để hẹn hò, em phải chuẩn bị tươm tất vào!
Câu sau là nói với ông cụ An, ý là: ông nội già rồi, không hiểu được chuyện của người trẻ tuổi đâu, đừng ngăn cản bọn con đi đến buổi dạ hội, con còn có rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt đâu!
Phàm là những chuyện liên quan đến Bạch Thấm, An Tử Thiên đều dùng trận thế lãnh đạo quốc gia tiếp kiến nguyên thủ ngoại quốc. Vì vậy, trong cái trừng mắt dựng râu của ông cụ An, An Tử Thiên đã lôi kéo Bạch Thấm rời đi.
Dưới sự nỗ lực của Bạch Thấm, An Xế Cảnh vốn có cảm tình rất phức tạp với Bạch Thấm đã từ từ bắt đầu tiếp nhận cô rồi. Trước kia, ông vốn ôm suy nghĩ là cô bé này có thể khiến cháu trai mình trở thành người bình thường mà đón cô vào nhà họ An, từ đó sẽ ở lại trong nhà họ An. Sắp đặt hết mọi thứ, lúc nói ra chuyện này, cha mẹ Bạch cũng hùa theo, niềm nở, chủ động đưa con gái đến cửa, ông vẫn chẳng thấy có gì bất ổn cả. Ngay cả khi Bạch Thấm mới vào nhà họ An, trong đôi mắt ngây thơ trong veo lóe lên vẻ sợ hãi đều khiến ông nảy sinh sự áy náy, nhưng sự áy náy đó đã tan biến khi thấy An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm bằng đôi mắt long lanh. Mặc kệ sự thật là trên thương trường ông có mạnh mẽ, độc đoán, quả quyết, vang dội đến đâu thì ông vẫn là chủ lớn của nhà họ An, cho tới bây giờ, An Xế Cảnh vẫn là nói sao làm vậy, không một ai dám phản đối quyết định của ông.
Vậy mà càng về sau, sự phản kháng và trách cứ của Bạch Thấm khiến lòng ông sinh ra sự dao động, rồi đến chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến ông tự hỏi lòng: Quyết định chuyên quyền độc đoán như thế thật sự là lỗi lầm của ông sao? Ông vẫn nghĩ rằng làm như thế là tốt cho người bên cạnh mình, lại quên mất hỏi xem họ có đồng ý hay không, cho nên đến cuối cùng là báo ứng đã tới rồi, đúng không?
Mặc dù không mở miệng nhưng ông vẫn sinh ra áy náy với Bạch Thấm, nhưng chút áy náy đó hoàn toàn không bù đắp được sự oán hận và chán ghét của ông với Bạch Thấm khi cô làm tổn thương An Tử Thiên và nhà họ An. Nói cho cùng, ông cũng là người ích kỷ, coi trọng nhất là người nhà và lợi ích, cho dù những tổn thương ấy đều do quyết định của ông gây ra.
Kiếp trước Bạch Thấm từng rống to với An Xế Cảnh: An Xế Cảnh ông là một kẻ độc ác, ích kỷ, độc tài, biến tôi thành một con rối, ông chỉ nghĩ đến đứa cháu trai biến thái, ích kỷ giống như ông thôi, chưa từng hỏi qua ý nguyện của tôi! Tôi hận các người, hận nhà họ An các người, và đám người nhà họ Bạch, cứ ích kỷ tuyên án vận mệnh của tôi, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng đấy!
Mà ông chỉ lạnh lùng trả lời: Có lẽ sẽ có báo ứng, nhưng không liên quan đến cô, cô chỉ cần chung sống tốt với Tử Thiên là được. Ông hoàn toàn phớt lờ sự tức giận và trách mắng của cô.
Ai biết lại đúng như lời Bạch Thấm nói, đời trước, sau khi Bạch Thấm mất thì nhà họ An cũng nhanh chóng sụp đổ, chỉ dựa vào một mình An Tử Thiên thì sao có thể chống đỡ một An thị to như vậy chứ!
Ban đầu ông cũng có ý định ném Bạch Thấm trở về nhà họ Bạch, nhưng phản ứng của An Tử Thiên đã nói rõ cho ông biết, nếu như Bạch Thấm cách xa nó chỉ một chút xíu thì nhà họ An sẽ không được yên bình. Nếu như thật sự mạnh mẽ cưỡng ép, có lẽ quãng đời này của cháu trai sẽ không cứu nổi nữa!
Bạch Thấm giống như ma túy, An Tử Thiên hơi dính liền nghiện, không thể chạm vào nhưng cũng không cai được.
An Xế Cảnh xin thề trên thế giới này không một ai có thể khiến ông có những cảm xúc phức tạp như thế, chuyện đến bước này rồi, gần như đã thoát khỏi lòng bàn tay ông. Hơn nửa đời người chỉ biết bày mưu tính kế, nên ông vô cùng không thích ứng với những điều này. Rốt cuộc là nhà họ An nợ Bạch Thấm sao?
Cho đến khi Bạch Thấm lên đại học thì mọi chuyện bắt đầu dịu lại như một kỳ tích, tất cả tình huống đều có cơ hội cứu vãn. Bị An Tử Thiên mang về nhà, Bạch Thấm thế nhưng lại chủ động nói xin lỗi, chủ động lấy lòng, mọi biểu hiện đều giống như đã thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành một người khác. Trong lòng ông vẫn có trăm mối lo lắng như trước, Bạch Thấm là một người thông minh, ông không biết liệu đây có phải là một kế hoach nào đó của con bé chăng, kết quả có lẽ sẽ phá hủy An Tử Thiên, thậm chí là cả nhà họ An.
Cho tới bây giờ, tình cảm của An Tử Thiên và Bạch Thấm càng ngày càng tốt lên, ông lại càng lo lắng hơn, có lẽ……Để cho hai đứa kết hôn, ông sẽ an tâm phần nào đi?
Nghĩ tới đây, sự áy náy trong lòng An Xế Cảnh với Bạch Thấm càng tăng lên, nếu như đứa nhỏ này không gặp phải nhà họ An thì cuộc sống sẽ rất tươi đẹp, cuối cùng vẫn là nhà họ An nợ con bé.
Có lẽ chính do phần áy náy đó cộng thêm một năm qua Bạch Thấm rất hiếu thuận, làm nũng khiến cho ông bắt đầu từ từ tiếp nhận con bé rồi. Chỉ hy vọng, Bạch Thấm và Tử Thiên sẽ không gặp phải chuyện gì nữa…..
*******
Thấy đám người trước mắt nhìn mình chằm chằm với cặp mắt sáng xanh lè, Bạch Thấm có chút sợ hãi, nắm chặt cánh tay An Tử Thiên, hỏi: “Anh Tử Thiên, những người này đang muốn làm gì thế?”
“Trang điểm.”
“……Em biết là trang điểm rồi, em muốn hỏi tại sao họ lại xuất hiện ở đây?” Nói nhảm, nhìn những món đồ mà bọn họ cầm trên tay cũng biết là người của phòng thiết kế hình ảnh mà!
“Trang điểm cho em đấy.”
“Trang điểm cho em, tại sao chứ?”
“Dạ hội.” An Tử Thiên vẫn trả lời ngắn gọn xúc tích như cũ, chỉ là, ánh mắt nhìn Bạch Thấm có chút kỳ quái, mang theo chút…..Đồng cảm?
Đã nói với em là phải đi tham gia buối dạ hội của công ty rồi, chẳng lẽ em quên à, trí nhớ giảm sút giống ông nội rồi hả?
…….
Được rồi, lại tới nữa, Bạch Thấm im lặng nghĩ.
Cô vừa mới nhớ ra hai ngày trước có nghe nói An thị muốn tổ chức một buổi dạ hội lớn cho nhân viên công ty, địa điểm là ở Nguyên Hải, là một nhà hàng năm sao nổi tiếng trong thành phố W. Tin tức này truyền ra ngoài liền dẫn đến một hồi xôn xao không nhỏ, nhà hàng năm sao sang trọng, còn không hạn chế số người, chỉ cần là nhân viên làm việc trong An thị thì đều có thể tham gia, khiến cho rất nhiều công nhân viên của An thị vô cùng kích động.
“Anh Tử Thiên, cái này, không cần thiết chứ? Dạ hội của công ty sao, em đâu phải là nhân viên của An thị.”
“Em là bạn gai anh.” An Tử Thiên biết điều đứng ở bên cạnh chờ người bắt đầu động tác.
“Anh Tử Thiên thật sự phải đi sao?” Bạch Thấm do dự hỏi.
“Em không muốn anh đi sao?”
“Không phải, không phải, anh Tử Thiên vốn là tổng giám đốc của An thị, đi lôi kéo lòng người là lẽ đương nhiên mà.”
Đùa à, An Tử Thiên lại chủ động bước ra một bước tiếp xúc với bên ngoài, đây là một bước tiến đó! Cô phải nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Lâm Mặc biết tin tức tốt này. Vừa nghĩ thế, Bạch Thấm liền ngoan ngoãn ngồi xuống mặc cho những người này loay hoay.
Ước chừng tốn mất hai giờ, Bạch Thấm mới trang điểm xong xuôi. Lúc An Tử Thiên đi vào, vừa thấy cô liền cứng rắn dừng bước, chẳng thể bước tiếp nữa.
Vốn là mái tóc thẳng suôn mềm mại biến thành mái tóc xoăn tinh tế, đuôi tóc cuộn sóng to đong đưa, khiến cho Bạch Thấm lạnh lùng tăng thêm mấy phần quyến rũ. Gương mặt trang điểm nhạt nhưng không vô vị, nồng nàn không dư thừa, vừa phù hợp khóe mắt dậm chút phấn vàng, tăng thêm chút khí chất sạch sẽ đáng yêu, thành công che bớt vài phần lạnh lùng vốn có của Bạch Thấm. Vài sợi tóc cố ý rối nhẹ che khuất đôi con ngươi long lanh, trêu chọc người ta không khỏi sinh ra mấy phần ham muốn tìm tòi. Trên người là bộ lễ phục không tay lộ vai màu vàng nhạt tươi tắn, thiết kế ôm sát tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô. Lễ phục không quá phức tạp, dù sao thì buổi dạ hội của công ty cũng không phải là sự kiện quan trọng gì, lễ phục của sự kiện không phù hợp lắm trong trường hợp này.
An Tử Thiên cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng, anh không biết là nên ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của Bạch Thấm, cần cổ trắng nõn tuyệt đẹp, bờ vai khéo léo làm người hài lòng, hay là dáng người có lồi có lõm của cô đây?
Bạch Thấm bị nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, cúi đầu cẩn thận quan sát bản thân, bộ lễ phục này cũng không quá lộ liễu, chỗ lộ ra duy nhất chính là thiết kế hình chư V ở sau lưng, chữ V đơn giản không quá sâu, bây giờ An Tử Thiên hẳn là không nhìn thấy chứ!
Cuối cùng anh cũng di chuyển, ôm cô vào trong lòng một phen, lúc này mới phát hiện cô lộ ra hơn nửa phần lưng hoàn mỹ. Ánh mắt anh trầm xuống, bàn tay to chậm rãi, dịu dàng vuốt ve, xúc cảm khiến anh không đành lòng dừng tay.
“Thật xinh đẹp!” Thật muốn nhốt em ở trong phòng suốt đời, chỉ có một mình anh, sao có thể để những người khác ngắm nhìn dáng vẻ này của cô được!
“Anh cũng rất đẹp trai.” Bạch Thấm khen ngược anh. Lúc anh bước vào, cô liền phát hiện anh đã đổi một bộ lễ phục, vừa khít khìn khịt, tôn lên được thân hình rắn rỏi của anh.
“Thấm Thấm.”
“Hả?”
“Anh muốn hôn em.”
“….” Bạch Thấm còn chưa kịp trả lời, bàn tay to của An Tử Thiên đã giữ lấy đầu cô, hôn lên môi cô.
Mà phản ứng hiện tại của Bạch Thấm là: May mà mình không vấn kiểu tóc quá phức tạp, sau đó thì là, ai da, son môi của mình!
Cô hơi giãy giụa một phen, muốn cứu vớt son môi của mình nhưng bất thành, còn bị An Tử Thiên hôn sâu hơn, đành phải buông tha, ngoan ngoãn phối hợp. Khi cả hai đều thở hổn hển thì An Tử Thiên mê muội nhìn chằm chằm cần cổ Bạch Thấm, anh muốn để lại vài ký hiệu ở đó, nhưng anh biết Bạch Thấm nhất định không cho, đành từ bỏ thôi.
Còn Bạch Thấm thì bị vết đỏ trên gò má, khóe miệng của An Tử Thiên chọc cho bật cười, nói: “Phốc, ha ha….Anh Tử Thiên, trên mặt anh toàn là vết son của em thôi.”
An Tử Thiên mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn cô, đáp: “Trong miệng anh cũng có, mùi vị tệ quá.” Chẳng những mùi vị tệ mà xúc cảm cũng tệ nữa, em thử chút nhé?
Lại hôn tiếp, anh đã đổi ý rồi, thêm lần nữa thôi!
Đợi đến khi hai người ngọt ngào xong, xuất phát đến Nguyên Hải đã là chuyện của một giờ sau rồi. Trước khi tiến vào hội trường, An Tử Thiên lại bảo cô tự mình đi vào trước, anh còn có chút việc, phải đợi một lát nữa mới vào được.
An Trì giải thích là: Bởi vì lát nữa tổng giám đốc An phải lên phát biểu, hiện tại phải đi chuẩn bị một vài bản diễn văn phát biểu.
Sau khi bất ngờ giây lát, Bạch Thấm khoan dung bày tỏ đã hiểu, đáp: “Anh đi đi, em sẽ chờ anh ở bên trong.”
Bạch Thấm tự mình đi vào sảnh tiệc, bên trong rất náo nhiệt, nhưng không quá ồn ào. Phần lớn là đám người ăn vận lộng lẫy, trải qua trang điểm tỉ mỉ, đặc biệt là phái nữ, mỗi người còn đẹp hơn hoa. Mọi người tụ tập thành từng nhóm hoặc một đám lớn cười cười nói nói, nhưng ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại khắp nơi. Cũng có người dứt khoát cầm ly rượu, đi đi lại lại trong đám người, rất náo nhiệt.
Khi Bạch Thấm xuất hiện thì vô hình trung thu hút hết ánh mắt của mọi người, vẻ ngoài xuất sắc của cô cũng không dễ bị bỏ qua, bất kể là nam hay nữ đều không nhịn được nhìn cô lâu một chút.
Bả vai không biết bị ai vỗ nhẹ một cái, Bạch Thấm có chút khó chịu, vừa rồi cô đã lạnh lùng từ chối vài người đàn ông định đến gần bắt chuyện. Người này thật không biết điều, lại vô lễ vỗ bả vai cô như thế, trừ người quen biết có quan hệ thân mật ra, Bạch Thấm rất không thích đụng chạm thân thể với người khác.
“Tiên sinh, tự tiện vỗ bả vai của một người phụ nữ, đó là sự lễ phép mà ngài được dạy sao?” Bạch Thấm cũng không có xoay người, nhưng cũng nhẹ giọng trách cứ người đàn ông kia, không hề có chút lưu tình nào.
“Ha ha….” Người đàn ông cũng không cảm thấy mất hứng hay xấu hổ khi nghe lời nói của Bạch Thấm, ngược lại còn cười khẽ, gọi: “Bạch Thấm.”
Giọng nói này….Nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này Bạch Thấm mới bất ngờ xoay người, nhìn thẳng vào người đàn ông…..