Giản Trí Hâm nhìn bưu phẩm đặt trên bàn, tâm trạng phức tạp. Cậu sờ nhẹ lớp vỏ bọc bằng giấy báo, trong lòng nửa muốn mở nửa không muốn. Cậu biết trong bưu phẩm có gì, cậu muốn lừa mình dối người rằng đây không phải sự thật. Nhưng Giản Trí Hâm cậu có thể làm gì đây, cậu phải trả giá…
– Kì Phong, anh sẽ không…đúng không?
Giản Trí Hâm hỏi một câu chua chát, trên gương mặt vẽ lên một nụ cười đau lòng.
Người đàn ông tên Kì Phong, Lục Kì Phong là người Giản Trí Hâm yêu bằng cả sinh mệnh. Cậu bỏ ngoài tai sự phản đối của gia đình, của bạn bè mà dâng tất cả cho Lục Kì Phong, cùng anh ta đăng kí kết hôn. Cậu bỏ sự nghiệp học hành trong thời kì nở rộ, bằng lòng lui về phía sau làm một người lui cui trong xó bếp chăm sóc cho Lục Kì Phong, vun vén cho sự thăng tiến của anh ta. Giản Trí Hâm hi sinh như thế để rồi nhận lại gì đây?
Giản Trí Hâm mở bưu phẩm, bên trong có một phong bì đựng tiền cùng đơn li hôn đã có chữ kí của một bên đương sự. Nhìn chữ kí bay lượn của Lục Kì Phong, Giản Trí Hâm cảm thấy trái tim như bị cứa một đường. Giản Trí Hâm ngăn không cho bản thân phát ra tiếng nức nở, cậu run rẩy lấy ra dưới đáy bưu phẩm một bức thư mà người gửi là Lục Kì Phong.
” Gửi Giản Trí Hâm
Tôi sẽ vào luôn chủ đề chính. Nhuận Bạch có thai rồi, là con của tôi, tôi mong cậu sẽ kí vào đơn li hôn giải thoát cho tôi cũng như giải thoát cho hai ta. Đồ đạc và căn nhà đó tôi sẽ để lại cho cậu cùng với phong bì 100 vạn tệ này. Cậu sớm kí vào đơn li hôn rồi gửi lại cho tôi, cảm ơn
Lục Kì Phong”
– Hức….Kì Phong…anh thật tàn nhẫn, anh không nghĩ đến…em cũng đang có thai hay sao..
Giản Trí Hâm khuỵu xuống sàn, hai đầu gối va chạm với nền nhà vang lên cốp một tiếng. Cậu ôm lấy bụng mình, khóc không thành tiếng.
Sao cậu lại không biết chứ. Người đầu ấp tay gối với mình thay lòng đổi dạ, cậu phải là người rõ nhất mới phải. Chỉ là đến khi đối phương thực sự buông lời chia li, trái tim lại đau đến vậy. Như có ai đó cầm dao khoét đi khoét lại vết thương nơi trái tim vốn không lành lặn ấy.
Giản Trí Hâm gượng dậy cầm lấy cây bút lăn ra từ bưu phẩm. Lục Kì Phong quả thực chu đáo, đến bút cũng chuẩn bị. Chỉ là Giản Trí Hâm không vui nổi trước sự chu đáo này của anh ta.
Giản Trí Hâm run rẩy một hồi, cuối cùng cũng kí vào. Khoảnh khắc nhấc bút ra khỏi tờ đơn li hôn, Giản Trí Hâm cảm thấy 7 năm bên cạnh Lục Kì Phong quả thực vi diệu. Từ một thanh niên bừng bừng sức sống, tương lai xán lạn thành một ông chú già lều khều, không sức sống, lại còn thất nghiệp, Giản Trí Hâm quả thực chán ghét chính mình.
Giản Trí Hâm khoác chiếc áo măng tô màu nâu gỗ đã sờn cũ, cổ choàng thêm chiếc khăn quàng đỏ rượu vang đã phai màu rời khỏi nhà, trong tay là đơn li hôn được gấp gọn trong một phong bì nhỏ. Cậu đi đến bưu điện gần nhất thả phong bì vào, khoé mắt không tự chủ rơi xuống một giọt lệ. Cậu ôm lấy bụng, lẩm bẩm
– Bé con, sau này khổ cho con rồi, là cha không có tài đức, cha xin lỗi con..
Ngay khi Giản Trí Hâm quay người rời đi, một bóng người đen rời bước theo cậu.
Giản Trí Hâm dùng tiền của Lục Kì Phong hào phóng thưởng cho bản thân một bữa ra trò. Giờ là trai độc thân rồi, không còn sợ có người cằn nhằn việc ăn uống nữa. Quá tốt
Giản Trí Hâm đánh chén no say trong phòng bếp mà không để ý ở ngoài sân đã có ngọn lửa bập bùng cháy.
– Bảo bối, cha no quá, con no chưa
Giản Trí Hâm xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa lẩm bẩm vừa cười khúc khích. Cậu cũng không thể cả ngày buồn bã, sẽ không tốt cho thai nhi, sau này cậu sống vì bé con của cậu, nam nhân gì đó ném hết ra sau đầu.
– Bé con, sau này con sinh ra sẽ mang họ của cha, để cha nghĩ xem nên đặt tên con là gì
Giản Trí Hâm gãi gãi đầu ngẫm nghĩ, thỉnh thoảng lại nói ra một vài cái tên
– Nếu con là con gái thì…ừm….Giản Ngọc thì sao? Ờmm….Giản Hoa Hoa….Giản Bách Nguyệt….Giản Diên Đình… ôi khó nghĩ quá đi bé cưng, nếu con là con trai thì….Giản Đình Phong….Giản Tuấn…..Giản Quân….ặc, cha không nghĩ nổi nữa
Giản Trí Hâm cười lớn, vừa cười vừa gõ gõ đầu. Đột nhiên có làn khói trắng bay qua mắt anh, lượn lờ khắp căn phòng. Giản Trí Hâm dự cảm chẳng lành, vội vàng lao ra ngoài cửa sổ thì thấy cả căn nhà đã bị bao quanh bởi biển lửa ngùn ngụt. Khói đen nhanh chóng xâm nhập vào phòng bếp, Giản Trí Hâm bịt mũi lại, cúi thấp người xuống.
– Chết tiệt, sao lại….
Ngọn lửa nhanh chóng lan đến cánh cửa phòng bếp, cánh cửa đổ ập xuống, tiếp theo đó là mọi thứ xung quanh dần dần bén lửa. Giản Trí Hâm vội vàng mở vòi nước muốn dập lửa nhưng không ăn thua, ngọn lửa ngày càng lớn.
Khói đen bao trùm căn phòng, ngọn lửa bừng bừng cứ thế bốc lên. Giản Trí Hâm khuỵu xuống ôm lấy bụng, khó khăn nói
– Bé cưng, ta mệt quá…
Giản Trí Hâm tựa đầu vào chân bàn, cả cơ thể vô lực ngã xuống đất. Cậu ho khù khụ, khói đen ngày càng nhiều, lửa cũng sắp bao lấy cơ thể Giản Trí Hâm.
Giản Trí Hâm khẽ nhắm mắt, một giọt lệ rơi xuống đuôi mắt chảy xuống cằm cậu. Cậu nằm giữa biển lửa ngùn ngụt, trong lòng lại không hề có ý nghĩ thoát ra. Có lẽ mọi thứ là do cậu, là do cậu bất hiếu, do cậu bất nghĩa nên giờ phải trả giá.
Trí Hâm
Trí Hâm
TRÍ HÂMMM!!
Trước khi mất đi ý thức, Giản Trí Hâm nghe thấy có người gọi tên mình. Giản Trí Hâm không ngờ, người ấy lại là thanh mai trúc mã của mình, đến cuối cùng cũng chỉ có cậu ấy là nhớ đến cậu. Cậu đã làm gì, cậu đã đánh trúc mã, cậu đã bất nghĩa gạt cậu ấy đi. Để rồi khi cậu nằm đây, người ấy lại là người đầu tiên đi tìm cậu. Đáy mắt Giản Trí Hâm lấp lánh, khoé môi vẽ lên một nụ cười nhẹ nhõm
– Cảnh Dư, đến cuối cùng vẫn chỉ có cậu là quan tâm tớ, nhưng tớ…tớ lại…
Giản Trí Hâm cố gắng vươn tay đến chỗ phát ra âm thanh nhưng không thể. Khoảnh khắc bàn tay cậu rơi xuống, Giản Trí Hâm đã nói một câu cuối cùng: “Thực xin lỗi, Cảnh Dư..”
Nếu có kiếp sau, tớ nguyện dùng cả đời đền đáp cậu. Nếu có kiếp sau, chúng mình lại làm bạn nhé…..Cảnh Dư