Sân khấu “Âm thanh của tuổi trẻ” được trang trí đậm phong cách mùa đông, trên trần nhà có mấy dải hoa tuyết giả làm bằng pha lê trong suốt lấp lánh.
Khán giả đã lấp đầy khán đài, tiếng nói chuyện rôm rả vang lên khắp nơi.
– Xin chào quý vị và các bạn!
Tiếng MC vang lên, vẫn đầy nhiệt huyết như ngày nào.
Khán đài lúc này đã im bặt, người người hướng ánh mắt về phía sân khấu.
– Chào mừng quý vị và các bạn đến với vòng ba!
Rào rào rào
Không khí trên khán đài nhanh chóng được hâm nóng.
Vị MC hóm hỉnh châm thêm vài câu đùa, khán đài ngập tràn sự vui vẻ.
Tiếp theo đó, các vị trong ban giám khảo lần lượt xuất hiện, còn có Tống Ngạn Hiên với vai trò cố vấn.
Sau hậu trường, Giản Trí Hâm lo lắng, lòng bàn tay cậu toát mồ hôi.
Lưu Nhạn ở một bên lại ung dung, không hề lo lắng.
Vẻ mặt cô vẫn điềm tĩnh như mọi ngày, đôi mắt hạnh vẫn lạnh lùng và sắc sảo.
Hôm nay hai người mặc hai bộ trang phục có tông màu chủ đạo là bạc.
Lưu Nhạn mặc một chiếc váy ôm sát body, để lộ đường cong mềm mại của cô gái đang độ thanh xuân.
Chiếc váy lấp lánh ánh bạc, phần tay áo thiết kế vải voan xẻ tà vô cùng hoàn mĩ.
Mái tóc dài đen nhánh được búi cao, chỉ còn vài lọn tóc xoã xuống bờ vai vuông vức đầy kiều diễm.
Lưu Nhạn giống như nữ thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp, từ ngoại hình đến khí chất đều khiến người khác phải ngước nhìn.
Giản Trí Hâm cũng không hề kém cạnh.
Cậu mặc một bộ vest màu xám bạc cứng cáp đầy nam tính, phía sau lưng còn có một mảnh áo choàng giống một quý ông vương giả đầy cao quý.
Mái tóc đen mềm được vuốt ngược lên khiến Giản Trí Hâm không còn vẻ mềm mại, đáng yêu nữa mà thay vào đó là nam tính và chững chạc.
Đôi mắt trong veo như hồ nước mùa xuân được đội ngũ makeup biến tấu thành một đôi mắt đầy sắc sảo.
Giản Trí Hâm từ một cậu thiếu niên đậm chất thanh xuân hoạt bát thành một quý ông lịch lãm, trưởng thành.
Những màn trình diễn trước đã qua đi.
Trương Tinh Di và Lưu Tử Nghĩa với sự lột xác xuất sắc đã vượt qua Trần Hiểu Linh và Phồn Tư Dung tiến thẳng vào top 5.
– Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một siêu phẩm khác của nhạc sĩ Tolies, “Levent” cùng với Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn!!!
Khán đài vang lên những tiếng vỗ tay lộp bộp cùng tiếng hú hét cổ vũ.
Xa xa phía khán đài, Trịnh Cảnh Dư đeo tai mèo ngồi trong góc cùng các Tiểu Mao Tử cùng nhau gào thét tên của Giản Trí Hâm.
Không gian chợt tối lại, không còn ánh sáng nào ngoài ánh sáng lập loè phát ra từ những bông hoa tuyết pha lên treo trên trần.
Tinh!
Một tiếng đàn mạnh mẽ vang lên, trên sân khấu, một bóng đèn duy nhất chiếu sáng vào Lưu Nhạn.
Cô xuất hiện kèm với những âm thanh cảm thán.
Lưu Nhạn đẹp, và khí chất của cô quá tuyệt vời.
Trên người Lưu Nhạn phảng phất mùi vị của thần thoại, mùi vị của một nữ thần đầy mạnh mẽ.
Lưu Nhạn biểu diễn khúc dạo đầu đầy trơn tru, còn có phần hay hơn so với khi diễn tập.
Đôi mắt cô rũ xuống, hàng mi che đi con ngươi xinh đẹp, khiến người xem như bị hớp hồn.
Tống Ngạn Hiên ngồi trên ghế ban giám khảo, ngây ngẩn ngắm nhìn Lưu Nhạn.
Lưu Nhạn kia đẹp, đẹp đến mức khiến da đầu Tống Ngạn Hiên tê rần rần.
Giá như người ấy là của riêng mình nhỉ, vẻ đẹp này để những người ngoài nhìn thấy thì thật lãng phí.
Kết thúc phần dạo đầu nhẹ nhàng, Giản Trí Hâm xuất hiện làm cả sân khấu bừng lên trong màu sắc đỏ rực của lửa cháy.
Trịnh Cảnh Dư nhìn thấy người thương trong một hình tượng hoàn toàn khác, trái tim lệch đi một nhịp.
Bên tai Trịnh Cảnh Dư vang lên những âm thanh cảm thán về hình ảnh mới của Giản Trí Hâm.
Nhưng tai của anh như ù đi, cả thế giới của Trịnh Cảnh Dư lúc này thu bé lại chỉ còn độc một bóng hình toả sáng trên sân khấu giống như một vị hoàng tử đang đau khổ vì khói lửa chiến tranh.
Giản Trí Hâm hôm nay đặc biệt xuất sắc, nhưng Lưu Nhạn vẫn là Lưu Nhạn.
Cô luôn có cách khiến người khác bất ngờ, và Giản Trí Hâm cũng thế.
Lúc luyện tập, Lưu Nhạn đã rất hoàn hảo rồi.
Nhưng hôm nay Lưu Nhạn còn hoàn hảo hơn rất nhiều, cô giống như hoà làm một với bản nhạc.
Ngoại trừ Tolies, có lẽ Lưu Nhạn là người biểu diễn thành công nhất tiểu phần phụ của đoạn giữa: “Hạt ngọc”
Phần trình diễn kết thúc với phần solo của Giản Trí Hâm.
Cả khán đài không một tiếng động, có lẽ mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc của Levent.
Levent giống như một ma trận dày đặc, khiến người đàn cũng như người nghe bị giam trong đó bởi những cảm xúc thất thường.
Bộp bộp
Một tiếng vỗ tay nho nhỏ vang lên, sau đó là một làn sóng lớn.
Mọi người phấn khích đứng dậy, dùng ánh mắt phấn khích nhất, dùng cái vỗ tay to nhất cổ vũ cho hai người trẻ tuổi đứng trên sân khấu kia.
Khoảnh khắc này không còn ai nghĩ đến việc tranh đua, phân loại, chỉ còn tình yêu thuần khiết nhất của con người dành cho âm nhạc.
Lưu Nhạn và Giản Trí Hâm đưa hai tay ra sau lưng rồi cúi người chào khán giả.
MC từ sau cánh gà phấn khích đi ra, khuấy động không khí bằng vài câu nói có cánh dành cho hai người.
Giản Trí Hâm kín đáo nhìn sang Lưu Nhạn, trùng hợp cô cũng đang nhìn cậu.
Lưu Nhạn dùng ánh mắt biểu thị lời khen dành cho Giản Trí Hâm, tối nay cậu đã làm rất tốt.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, nhiều fan couple đã ra đời.
Thuyền Hâm Nhạn, trèo thôi!!
Bức ảnh ánh mắt hai người chạm nhau, khoé miệng còn đang cao hứng mỉm cười nhanh chóng bùng nổ trên group Tiểu Mao Tử, còn leo lên vị trí số 5 hot search weibo.
– Tôi đã có kết quả rồi đây.
Cả Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn đều đã làm rất tốt, cả hai đã cùng nhau tặng cho khán giả một bản Levent quá tuyệt vời.
– MC hơi ngừng, ánh mắt vẫn còn xúc động – Nhưng chương trình của chúng ta lại phải chọn ra một người, và người đó chính là…!
Cả khán đài như nín thở, kết quả vô cùng khó nói.
– Lưu Nhạn!!
Lưu Nhạn nâng khoé miệng nở một nụ cười đạt tiêu chuẩn.
Cô khẽ cúi người gửi lời cảm ơn tới ban giám khảo và các vị khán giả, sau đó đi tới ôm lấy Giản Trí Hâm.
Cả hai trao nhau cái ôm xã giao rồi lui về sau cánh gà, nhường chỗ cho màn trình diễn sau.
Giản Trí Hâm không thể đi tiếp, trong lòng cậu cũng không buồn.
Lưu Nhạn là một tay đàn lão luyện, không thể chỉ trong hai tuần mà vượt qua cô được, bởi trong lúc Giản Trí Hâm liều mạng cố gắng, Lưu Nhạn cũng không hề chủ quan.
Bại dưới tay Lưu Nhạn là vô cùng hợp tình hợp lý.
Giản Trí Hâm tẩy trang xong, tháo bỏ bộ đồ nặng nề trên người xuống lại trở về là một thiếu niên xinh đẹp.
– Trí Hâm
Âm thanh từ tính quen thuộc vang lên, khiến trái tim thiếu niên khẽ rung.
Giản Trí Hâm nhanh chóng quay người lại ôm chầm lấy Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư cũng thuận tiện ôm người yêu vào lòng, bàn tay còn vỗ hai cái.
– Có buồn không?
– Không đâu, chị Lưu Nhạn rất giỏi – Giản Trí Hâm lắc đầu nguầy nguậy, trong đôi mắt đều là ý cười như gió xuân
– Nhưng tao thì không vui
Gương mặt Trịnh Cảnh Dư đen xì, cả người phát ra mùi hương quen thuộc.
Mùi giấm chua!
– Sao thế – Giản Trí Hâm nghiêng đầu – Đeo tai mèo dễ thương vậy mà đen mặt, không đáng yêu chút nào
– Mày nhìn đi
Trịnh Cảnh Dư mở weibo, bức ảnh Giản Trí Hâm và Lưu Nhạn mắt đối mắt trên sân khấu được share với tốc độ chóng mặt, hot search “Thiên tài dương cầm Lưu Nhạn và người kia tương tác thân mật trên sân khấu, có tình ý?!!” đã chễm chệ ngồi trên top 3.
Giản Trí Hâm nhìn hot search sau đó nhìn người kia đang giận dỗi liền phì cười.
Cái hot search quái quỷ gì vậy, chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ thôi mà.
– Tao với mày công khai nhé?
Giản Trí Hâm nhón chân hôn cái chóc lên đôi môi nhạt màu của Trịnh Cảnh Dư.
Người kia như nghe thấy điều mình muốn nghe, Trịnh Cảnh Dư dùng tốc độ nhanh nhất gật đầu.
– Vậy chụp một tấm nào
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư ôm nhau thân mật tự sướng một tấm, ánh mắt của Trịnh Cảnh Dư còn đặc biệt chiễm hữu.
Giản Trí Hâm nhanh chóng đăng bức ảnh lên weibo, còn đặt chế độ công khai
@GianTriHam: Tiểu Mao Tử bự nhất của tôi, cảm ơn @TrinhCanhDu vì đã luôn đồng hành cùng tao trong suốt cuộc thi, yêu mày nhất!
Giản Trí Hâm nhìn hai anh em họ nhà nọ cãi nhau chỉ biết nở nụ cười bất lực. Cậu kéo Lưu Nhạn ra ngoài ban công, còn cầm theo một cái khăn quàng cổ màu đỏ mận, nếu không cái tên Trịnh Cảnh Dư kia sẽ càm ràm mất.
– Chị Lưu Nhạn, từ hôm đó đến giờ em chưa nói chúc mừng, chúc mừng chị nhé
Lưu Nhạn ngước nhìn thiếu niên cười rực rỡ, không hề có chút giả dối nào. Cô mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp như đoá hoa ly trắng.
Tống Ngạn Hiên dõi theo hai người ở ngoài ban công, anh vô tình nhìn thấy nụ cười của Lưu Nhạn, mồm miệng quên mất đấu khẩu cùng Trịnh Cảnh Dư.
Lưu Nhạn cười lên giống như hoa xuân, ngọt ngào và tươi mới, khác hẳn vẻ mặt điềm tĩnh cùng mấy nụ cười giả tạo của cô nàng khi đứng trên sân khấu. Tống Ngạn Hiên luôn thích ngắm nhìn Lưu Nhạn cười, anh biết thật hiếm khi cô mới vui vẻ như vậy. Cô gái nhỏ trong lòng Tống Ngạn Hiên vẫn luôn là một con nhím gai góc che đi cái bụng hồng mềm mại.
– Cảm ơn cậu, hôm đó cậu rất xuất sắc
– Em chưa đến mức đó đâu mà – Giản Trí Hâm gãi đầu, hai má đỏ ửng vì lời khen của Lưu Nhạn – Em vẫn còn phải cố gắng nhiều
– Cậu rất giỏi, thật đấy.
Lưu Nhạn nhấp một ngụm trà, nước trà đã nguội vì gió lạnh nhưng hương thơm vẫn thoang thoảng trong miệng, dư âm vẫn luôn âm ỉ.
– Này
Trịnh Cảnh Dư gọi hồn Tống Ngạn Hiên
– Anh thích cái chị kia hả? – Trịnh Cảnh Dư hất mắt về phía Lưu Nhạn
– Ừm, anh mày rất thích cô ấy – Tống Ngạn Hiên uể oải ngửa đầu ra sau, tựa cả cơ thể vào lưng ghế sofa
– Nhưng anh quả thật là một ông chú già so với con gái nhà người ta đó nha, “chú Tống”
– Cái thằng quỷ – Tống Ngạn Hiên đấm vào lưng Trịnh Cảnh Dư một cái, nhưng cả gương mặt đều là nhu tình dành cho người con gái đứng ngoài ban công
– Không ngờ ông anh già của tôi cũng biết yêu, em tưởng anh chỉ biết piano thôi chứ
– Lưu Nhạn sinh ra để chơi piano đấy, em ấy khi đàn rất có sức hút – Đôi mắt Tống Ngạn Hiên mơ màng ngẫm nghĩ lại dáng vẻ chơi đàn của Lưu Nhạn, nghiền ngẫm thưởng thức
– Vậy sao, mèo con nhà em cũng rất có sức hút, nhưng em lại mong cậu ấy chỉ cần làm một người bình thường – Trịnh Cảnh Dư nhấp một ngụm nước ấm, ánh mắt dán chặt vào sườn mặt hồng hồng của Giản Trí Hâm
– Anh cũng thế, chỉ mong Lưu Nhạn là một người bình thường, mong cô ấy có thể yếu đuối và ỷ lại vào anh một chút, cô ấy quá mạnh mẽ, quá trưởng thành – Tống Ngạn Hiên bất đắc dĩ lắc đầu
Trịnh Cảnh Dư không nói gì, chỉ im lặng uống nước.
Giản Trí Hâm của anh cũng rất mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức một mình cô đơn trong căn nhà kia nhiều năm, mạnh mẽ đến mức cận kề cái chết vẫn liều mạng bảo vệ đứa nhỏ trong bụng. Sau khi trải qua một kiếp đau thương, Giản Trí Hâm vẫn giữ cho mình bản tính lương thiện và ngọt ngào, vẫn là ánh dương quang xán lạn trong lòng Trịnh Cảnh Dư.
Trịnh Cảnh Dư mặc kệ Tống Ngạn Hiên đang thao thao bất tuyệt về mối tình ảm đạm của mình, anh đứng dậy tiến đến ban công đưa cho Giản Trí Hâm ly nước nóng.
Giản Trí Hâm nghiêng đầu nói cảm ơn, sau đó ngoan ngoãn uống nước.
Trịnh Cảnh Dư không nói gì, chỉ im lặng ôm chầm lấy bảo bối của mình.
– Mày sao đấy?
Trịnh Cảnh Dư vẫn im lặng, vòng tay siết chặt thêm một lần.
Lưu Nhạn nhìn tình hình, chắc hẳn tên Tống Ngạn Hiên kia lại nói gì khiến Trịnh Cảnh Dư suy rồi. Cô đi vào phòng kéo Tống Ngạn Hiên đứng dậy ra về.
Giản Trí Hâm bị ôm cứng, chỉ đành bất lực đứng ở ban công tiễn khách.
– Cảnh Dư
Giản Trí Hâm nhẹ giọng, âm thanh nhu mềm như kẹo bông khiến Trịnh Cảnh Dư ấm áp trong lòng. Anh vẫn duy trì trạng thái im lặng, cái đầu cúi xuống cọ đi cọ lại trên bả vai Giản Trí Hâm. Giản Trí Hâm bắt đầu lo lắng, có phải cậu lại làm gì sai để anh phải suy nghĩ không?
– Cảnh..
Chữ chưa thoát ra khỏi đầu môi, cánh môi mềm đã bị chiếm lấy một cách bá đạo bởi người kia.
Trịnh Cảnh Dư yêu Giản Trí Hâm, yêu vô cùng.
Sau màn hôn hít thân mật, gương mặt Giản Trí Hâm hơi ửng đỏ, khói trắng từ miệng phả ra bay lên cao.
– Tao không sao, mày cũng không làm gì sai cả – Trịnh Cảnh Dư dịu dàng xoa đầu Giản Trí Hâm – Chỉ là tao thấy mày thật tuyệt vời
– Tuyệt vời ấy hả, tao có làm gì đâu – Giản Trí Hâm chu chu môi, cả gương mặt vẽ lên dấu hỏi chấm to bự
– Mày chỉ cần tồn tại đã tuyệt vời rồi, mèo con
Trịnh Cảnh Dư đưa tay vuốt sống mũi Giản Trí Hâm, khiến cậu khẽ rụt cổ lại. Anh đưa tay đặt sau gáy cậu, tiếp tục thưởng thức ngọt ngào của riêng mình.
Ngày hôm sau, Trịnh Cảnh Dư và Giản Trí Hâm lên máy bay về Lam Hải.
Tuy Hải Châu rất đẹp nhưng Giản Trí Hâm đi xa lâu cũng có chút nhớ nhà, hơn nữa kì nghỉ đông thì ba mẹ Giản sẽ có nhà, cậu cũng muốn có nhiều thời gian bên ba mẹ hơn.
Giản Trí Hâm tựa đầu lên vai Trịnh Cảnh Dư ngủ ngon lành, cái miệng nhỏ còn chóp chép như đang ăn, chắc hẳn mơ thấy đùi gà chiên yêu thích đây mà.
Trịnh Cảnh Dư tựa đầu vào ghế, hai mắt nhìn chăm chăm từng đám mây lớn lướt qua tầm mắt.
Kiếp trước, Trịnh Cảnh Dư ngồi máy bay hai lần. Lần đầu là ra bước ngoài du học, lần hai là về nước, cả hai lần đều xoay quanh Giản Trí Hâm. Trịnh Cảnh Dư khi ấy vô cùng cô độc, vô cùng đáng thương.
Nhưng ở hiền thì gặp lành, Trịnh Cảnh Dư bây giờ đã có Giản Trí Hâm ở bên, một Giản Trí Hâm ngọt ngào và đáng yêu của riêng anh.
Máy bay hạ cánh lúc 11 rưỡi trưa, sân bay đông nghịt người. Giản Trí Hâm gật gù nắm chặt tay Trịnh Cảnh Dư đi trong sân bay, chật vật mới thoát ra khỏi biển người để lên xe taxi về nhà.
Xe taxi an toàn về đến biệt thự nhà họ Giản, Trịnh Cảnh Dư bế Giản Trí Hâm ngủ say xuống xe, sau đó nhờ bác tài lấy hai chiếc vali đặt vào sân giúp mình.
Trịnh Cảnh Dư trả tiền, rồi một tay ôm vợ một tay bấm chuông cửa.
Cánh cửa gỗ lớn từ từ mở ra, Thẩm Thanh Hà mặc một bộ váy đen, thân đeo tạp dề hoa nhí ra mở cửa. Nhìn hai thanh niên trước mặt, Thẩm Thanh Hà vui sướng reo lên.
– Cảnh Dư, Quả Quả, hai đứa về rồi! Ủa, Quả Quả ngủ say vậy nè – Thẩm Thanh Hà chọc chọ chiếc má mềm mềm của con trai rồi tủm tỉm cười
Giản Tuệ cũng một thân tạp dề hoa nhí phóng ra, trên trán còn có một vết đen đen.
– Vào nhà đi con, bác mang vali vào cho, tầm này sắp giáng sinh nên bác cho các cô chú nghỉ việc hết rồi
– Vậy phiền bác ạ – Trịnh Cảnh Dư vững vàng bế Giản Trí Hâm đi qua Thẩm Thanh Hà bước đến bộ ghế sofa màu cổ vịt. Sau đó, anh đặt người xuống ghế sofa, còn cởi bớt áo ngoài giúp cậu bớt cộm rồi đắp chăn lên
Thẩm Thanh Hà nhìn Trịnh Cảnh Dư chăm sóc cho con trai mình, toàn bộ quá trình làm rất trơn tru thì hài lòng. Đứa nhỏ Trịnh Cảnh Dư này khía cạnh nào cũng tốt, không hổ là con trai yêu của bà, nắm được đứa con rể tốt như vậy.
Giản Tuệ nhìn Thẩm Thanh Hà đôi mắt cong cong nhìn đôi trẻ thì mỉm cười. Vợ ông luôn lo lắng cho đứa nhỏ Giản Trí Hâm này, bây giờ có lẽ bà đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng rồi.
– Cảnh Dư ở lại ăn cơm nhé con
– Vâng ạ, con đợi Trí Hâm dậy rồi ăn cùng được không ạ?
– Được được, ăn chung cho vui, bọn ta cũng đợi hai đứa.