Hai ngày cuối tuần trôi qua khiến Mộng Y Băng cảm thấy cự kỳ thõa mãn, ngày chủ nhật sau khi dùng xong cơm chiều với ba mẹ cô liền xách va li rời khỏi nhà chuẩn bị trở về trường học, vì đã hứa với Nguyễn My An nên cô liền ghé qua nhà cô ấy, điều khiến cô bất ngờ là khi đi đến trước cửa nhà liền nhìn thấy gia đình ba người đang đứng đợi.
Tuy khó hiểu nhưng cô vẫn đi lại chào hỏi bọn họ “Cháu chào cô chú ạ.”
Ba, mẹ Nguyễn My An nhìn cô sau đó gật đầu trịnh trọng nói “Băng nhi, cô chú giao con gái ngốc này cho con, nhờ con coi trừng giúp đỡ nó nhé.”
Nghe bọn họ nói xong cô liền ngơ ngác, trong đầu nhớ lại một sự thật mà mình đã hoàn toàn bỏ quên bên trong ký ức, cô cuối cùng cũng nhớ tại sao ngày tang lễ của Nguyễn My An, hai người bọn họ lại nhìn cô như vậy, tuy không có bất kỳ lời trách móc nào, nhưng cái nhìn đó càng khiến lòng cô đau đớn hơn nữa.
“Cô chú biết hai đứa có mâu thuẫn với nhau, nhưng Băng nhi nể tình con cùng nó là bạn bè lâu nay xin con hãy quan tâm để ý con gái ngốc nhà cô chú một chút nhé.”
Đúng vậy bọn họ từng nhờ cô chăm sóc cô ấy nhưng cuối cùng cô thờ ơ chẳng để tâm gì, thậm chí còn không biết hung thủ thật sự ở bên cạnh mình, cuối cùng khiến gia đình họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lúc này đây nghe lại câu nói ấy một lần nữa Mộng Y Băng liền nghiêm túc gật đầu hứa hẹn “Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy, cô chú hãy tin ở cháu.”
“Được, được cô chú tin ở cháu, chỉ cần cho nó vui chơi một chút là được, bọn ta không cần nó có thành tựu gì cả.” Ba me Nguyễn My An mĩm cười nói.
“Cháu biết rồi ạ.” Mộng Y Băng gật đầu.
Nguyễn My An đứng bên cạnh bất mãn nói “Ba người làm sao vậy, con có phải ngu ngốc gì đâu mà cần người canh chừng.”
“Chắc chắn con sẽ trở thành ảnh hậu nổi tiếng cho hai người xem.”
“Được… Được, con cứ tùy tiện chơi, anh trai con nuôi nổi mà.” Ba mẹ Nguyễn My An mĩm cười thùa theo, đói với đứa con gái này họ không biết phải làm sao.
Nhưng bọn họ cũng không lo lắng gì, dù sao sản nghiệp của gia đình cũng có đứa con cả gánh vác, dù quanh năm nó không mấy ở nhà nhưng đối với bọn họ cùng em gái đều rất tốt, vì vậy bọn họ cũng không mấy lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Mộng Y Băng nhìn ba người mà không khỏi nhói trong lòng, kiếp trước vì cô mà bọn họ mới trở nên như vậy, kiếp này cô chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, không tiếp tục đi vào vết xe đổ khi xưa.
Sau khi tạm biệt ba mẹ của Nguyễn My An, hai người liền bắt xe về trường.
Lúc này thời gian vẫn còn rất sớm, trường học vẫn chưa đóng cửa vì vậy Nguyễn My An liền kéo cô chạy đến hẻm ăn vặt gần trường để càng quét thức ăn, dù sao lúc này bọn họ cũng hơi đói bụng rồi.
Mông Y Băng để mặc cô ấy kéo, hai người nhanh chóng mua rất nhiều món ăn, bởi vì sợ không ăn hết nên cô chỉ mua mỗi thứ một phần để cả hai đều được nếm thử cũng như ăn được nhiều món hơn.
“Oa no quá đi.” Nguyễn My An gặm xâu thịt cuối cùng liền thở ra một hơi.
Mộng Y Băng cầm rác trên tay rồi bỏ vào thùng rác ven đường bất đắc dĩ nói “Bà ăn nhiều như vậy không no mới lạ đó.”
“Đúng ha.” Nguyễn My An ngại ngùng cười, đa phần đồ ăn đều nằm trong bụng cô ấy, suốt đường đi Mộng Y Băng chẳng ăn được bao nhiêu.
“Vậy chúng ta trở về thui, cổ trường sắp đóng rồi.” Mộng Y Băng lấy điện thoại ra nhìn giờ rồi nói.
Nguyễn My An gật đầu.
Hai người đi khỏi phố ăn vặt, con hẻm đuy nhất đi đến trường tương đối tối, bởi vì đèn điện xung quanh đâ đã bị hư nhưng chưa được xửa lại, nên hai cô gái đi trên con đường này cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Tôi sợ quá, nơi này sao lại tối như vậy.” Nguyễn My An nép bên người cô nhỏ giọng nói.
Đúng vậy con đường này rất tối nên thường thay xảy ra rất nhiều vấn đề như cướp giật, đánh nhau, thậm chí còn hơn thế nữa, nhưng bởi vì phố ăn vặt phải đi ngang qua con hẻm này, nếu như đi đường vòng sẽ mất một khoảng thời gia khá lâu, nên đa phần học sinh đều sẽ rủ thật đông người để cùng đi.
“Không sao đâu, chúng ta cứ đi thật nhanh.” Mộng Y Băng an ủi rồi kéo cô ấy đi.
Hai người cố gắng tăng nhanh bước chân mà đi đến giữa hẻm, nhưng có lẽ vận may chẳng đến với bọn họ, một nhóm người đang ngồi chặn ngay đường đi phía trước, bởi vì quá tối nên bọn họ chẳng nhìn rõ ràng có bao nhiêu người.
“Ôi, cuối cùng cũng chờ được người.” Một người trong số họ nhìn thấy hai người liền nói.
“Tao còn định lấy thêm tiền chờ đợi đây.”
“Ai mà dám đòi tiền con tiểu thư đó, nếu không phải nó biết nhược điểm của chúng ta thì còn lâu tao mới làm việt cho con đó.”
“Mày nói đúng, mẹ nó.”
Nhóm người vừa tức giận nói vừa đứng dậy đi lại gần hai người.
“Hai cô em thông cảm, bọn anh cũng là bị ép mới làm như vậy.”
“Chứ sao nữa, dù sao người học ở trường này toàn mỹ nữ, nếu không tao cũng chẳng muốn làm.”
“Lên đi, đánh mặt nhẹ một chút đừng để mấy bé bị hủy dung như vậy thật tội lỗi.”
Nghe đoạn đối thoại của bọn họ Mộng Y Băng có thể biết được nhóm người này không phải nhóm người kíp trước chặn đường cô, có vẻ họ cũng chỉ là một nhóm lưu manh ít tuổi, bị người khác nắm thóp mới phải làm việc trái lương tâm như vậy.
Đối với con trai tuổi mới lớn đều xem việc ức híp con gái là một sự sỉ nhục.
“Làm sao đây.” Nguyễn My An run rẩy nói, hai người chỉ là con gái chân yếu tay mềm thôi, làm sao có thể đánh lại nhóm lưu manh kia đây.
Mộng Y Băng lạnh mặt nhìn nhóm người đang từ từ xong đến, kiếp trước cô có một anh hùng luôn bảo vệ mình cho đến lúc chết cũng chẳng biết rốt cuộc người đó là ai, nhưng bây giờ người anh hùng đó chưa chắc đã đến, lịch sử đã thay đổi, cô còn không biết cuối cùng mình đã quen biết vị anh hùng ấy chưa.
Nhưng đúng lúc này một tiếng còi cảnh sát vang lên, nhóm lưu manh nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch, bọn chúng hai mắt nhìn nhau sau đó cắng răng nói “Chạy.”
Nhóm lưu manh chẳng thèm nhìn đến hai người mà nhanh chóng co giò chạy.
Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An ngơ ngác nhìn nhau sau đó thở phào một hơi, bọn họ thật may mắn vậy mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại có thể thoát được trong bình an như vậy.
Trong lúc hai người thả lỏng thì nhìn thấy một bóng người từ phía sau chạy vượt qua, sau đó cánh tay của Mộng Y Băng bị nắm lấy rồi kéo đi.
Mộng Y Băng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng nắm tay Nguyễn My An để cô cùng chạy theo, ba người nối đuôi nhau mà nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm vừa vắng vừa tối đen đó.
Khi chạy ra khỏi hẻm, ánh sáng từ những cây đèn đường xung quanh nhanh chóng chíu lên người của ba người, lúc này đây Mộng Y Băng mới thấy được người vừa kéo cô đi, mà làm cô càng kinh ngạc chính là người kéo cô lại là chàng trai nhút nhát luôn bị bạn học bắc nạt, chính là đàn anh đeo kính che hết khuôn mặt của khóa biên kịch.
“Cảm ơn anh, có phải anh đã báo cảnh xác không ạ.” Mộng Y Băng vừa thở hổn hển vừa nói.
Chàng trai đeo kính gật đầu sau đó lại lắc đầu nói “Đó là tiếng giả, nếu không chạy nhanh bọn chúng phát hiện sẽ quay lại.”
“Phù… Phù…” Nguyễn My An nặng nhọc hít thở “Thật sự cảm ơn đàn anh.”
Lúc này Mộng Y Băng cũng điều chỉnh lại hơi thở sau đó cô phát hiện ra cánh tay mình vẫn còn bị một bàn tay nắm lấy, cô nhẹ lắc lư tay nhắc nhở người đó bỏ ra thì thấy vành tay của đàn anh đang từ từ nhiễm hồng vội vàng buông tay cô ra.
Nhìn thấy vậy cô không khỏi mỉm cười, nhưng cũng không xấu xa đến nỗi trêu chọc người vừa mới cứu mình.
“Vậy anh đi trước, hai người cũng nhanh chóng về trường đi, đừng đi bên ngoài nữa.” Chàng trai đeo kính ngại ngùng nói rồi nhanh chóng rời đi.
Mộng Y Băng ở phía sau thấy vậy liền lớn tiếng hô “Đàn anh, bữa nào chúng ta cùng dùng cơm nhé.”
“Được.” Chàng trai đeo kính lớn tiếng đáp rồi nhanh chóng đi khuất.
Nguyễn My An nãy giờ vẫn không xen vào liền nở nụ cười hóng hớt nhìn cô nói “Cậu quen với anh chàng mọt sách đó hả.”
“Từng gặp vài lần.” Mộng Y Băng gật đầu nói.
Nguyễn My An nghe vậy liền thở dài “Anh ấy nhát gan như vậy mà dám ra mặt cứu bà, đây không phải anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết.”
“Người ta thích bà đó.”
Mộng Y Băng nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô ấy “Đừng nói bừa.” Rồi nhanh chóng bước đi.
Kiếp trước bởi vì yêu cùng tin tưởng lầm người mà cuối cùng chỉ có thể tự sát mà chết, kiếp này cô chỉ muốn phụng dưỡng cha mẹ, một lần nữa bước trên ngôi vị ảnh hậu dẫm đạp những người từng hại cô, cuối cùng là cứu giúp những người đã từng cứu giúp cô.
Nguyễn My An khó hiểu nhìn cô rồi nhanh chóng đuổi theo, cô ấy cảm thấy hai người khi đứng cùng nhau rất hòa hợp mà, sao lại là nói bừa được nhỉ, nhưng nếu cô không thích như vậy cô ấy liền không nói nữa.
Hai người nhanh chóng trở về trường, sau đó về ký túc xá đánh một giấc.