Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 27



Lễ Trung thu Thiên Thụ năm thứ mười một.

Tuy rằng không có biện pháp đến thôn trang lên núi ngắm trăng, nhưng trong phủ nên có tế nguyệt lại là cũng không thể thiếu. Hiếm khi ngày lễ Ninh Xảo Hân cũng không muốn suy nghĩ chuyện không vui.

Mấy ngày nay nàng đặc biệt tự tay cuộn hơn mười chiến đèn lồng, chuẩn bị đưa đến viện phụ thân cùng các đệ đệ thêm chút vui vẻ.

Cúc Hương giơ mấy chiến đèn lồng đẹp nhất khen suốt, “Tiểu thư, tay ngươi thật là càng ngày càng khéo léo, đèn hình con cá này thật đúng là làm rất đẹp!”

“Chiếc này chính là giữ riêng cho đệ đệ.” Ninh Xảo Hân trái nhìn một cái phải nhìn một cái, đem đèn lồng phân tốt, mỗi viện hai chiếc, còn lại là lúc buổi tối ngắm trăng trên lên cao.

Ninh Vân Tấn lúc đi vào sân nàng đúng lúc nghe được, vui rạo rực mà sáp lại gần từ trong tay Cúc Hương lấy qua chiến đèn lồng hình cá kia, “Ta chính là nghe được, đây là tỷ tỷ làm cho ta. Quả nhiên vẫn là tỷ tỷ thương ta.”

“Chẳng lẽ ta vẫn không thương ngươi sao?”

Lời của hắn nói xong, Ninh Vân Đình cư nhiên xuất hiện, hắn đi vào sân ở trên đầu Ninh Vân Tấn gõ một cái, “Mệt ta còn đặc biệt từ Đạo Hương Thôn mua cho ngươi bánh Trung thu chiêu bài của bọn hắn thưởng món ngon mà!”

“Các ngươi đây là hẹn tốt rồi sao! Tại sao đều đột nhiên tới chỗ của ta.” Ninh Xảo Hân mím môi miệng vui vẻ cười rộ lên, nhìn hai đệ đệ cười đùa.

“Ta là đến đưa đồ ăn cho tỷ tỷ ngươi.” Ninh Vân Đình quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau hắn Lý Trình liền tiến lên đưa gói giấy dầu trên tay cho Mai Hương một bên.

Hai người đem tầm mắt nhìn phía Ninh Vân Tấn, đặc biệt là tiểu tư phía sau hắn nâng hai hộp gỗ, Ninh Vân Đình tò mò hỏi, “Tiểu đệ, ngươi đem theo gì đó?”

“Đồ tốt!” Ninh Vân Tấn đắc ý ngửa cằm lên, đối với Ninh Xảo Hân nói, “Đây chính là lễ vật Trung thu ta làm ra đưa cho tỷ tỷ.”

“Lễ vật? Là đồ tốt gì?” Ninh Xảo Hân kinh hỉ nói.

Thúy Hương thông minh mà tiến lên đem bàn đá trong sân thu dọn sạch sẽ, cười nói, “Đây chính là Nhị thiếu gia mất nhiều công phu làm đó, chúng ta hỏi hắn còn giữ bí mật, chúng ta cũng đều muốn biết là cái gì!”

“Ngồi xuống nói.” Ninh Vân Tấn nói. Nói xong hắn ngồi xuống trước, chỉ thị hai tiểu tư đem hộp gỗ đặt bàn lên.

Ninh Xảo Hân cùng Ninh Vân Đình đối với hắn hành động thần bí hề hề cảm thấy vô cùng tò mò, liền cũng đi theo ngồi xuống.

Ninh Vân Tấn đầu tiên là đem một cái hộp gỗ đặt ở trên ghế đá, mở ra một hộp khác. Trong hộp gỗ là tám miếng tấm ván gỗ, mặt trên có cấu tạo lắp ráp, hắn đem mấy miếng kia gắn vào nhau, rất nhanh tám miếng tấm ván gỗ biến thành một miếng tấm ván gỗ hoàn chỉnh, cư nhiên so với bàn đá còn lớn hơn.

“Ô vuông nhỏ này có tác dụng gì?” Ninh Xảo Hân phát hiện sau khi tấm ván gỗ hợp lại xong quả thật không chê vào đâu được, mặt trên khắc mấy ô vuông nhỏ tạo thành khung bất quy tắc, uốn uốn loạn loạn giống như bản đồ cơ hồ chiếm đầy tám ván gỗ, chỉ ở vị trí trung tâm nhất giữ lại một không gian hình vuông.

Có năm cái ô vuông nhỏ được tô thành một loại màu sắc, mặt trên còn có một có lỗ nhỏ. Nàng còn đang nghi hoặc tác dụng của lỗ nhỏ này, thì nhìn thấy Ninh Vân Tấn mở ra một cái hộp khác, từ bên trong lấy ra một cái tượng cung điện gỗ.

Dưới cung điện kia có ba cây que gỗ, Ninh Vân Tấn đem que gỗ kia nhắm ngay ba lỗ ở trung tâm ván gỗ nhất, Ninh Xảo Hân thế mới biết đó là tác dụng cố định.

Theo động tác của Ninh Vân Tấn, rất nhanh ở vị trí trung tâm ván gỗ đã xuất hiện một tòa kiến trúc như hoàng thành, có tường cung, có đai sông ngọc, có quảng trưởng, có một cụm kiến trúc hình thành một bộ ba lớn bốn nhỏ, sống động chính là bản thu nhỏ của hoàng cung.

“Đây là…bàn mô hình?” Ninh Vân Đình không xác định hỏi.

“Khôn phải, đợi sẽ biết.” Ninh Vân Tấn vẫn là duy trì thần bí, lại đem tượng gỗ ở trên năm ô vuông lớn hơn một chút.

Lần này năm tượng gỗ là từng tòa kết cấu tiểu lâu, bất quá ở trên nhóc nhà lại phân biệt có khắc hiệu cầm đồ, tiền trang, y quán, nha môn, tiệm đổi tiền.

“A, nhìn tựa hồ có chút quen mắt nha!” Ninh Vân Đình dù sao cũng là thường xuyên ra ngoài, nhìn ra một số kỳ lạ, hình dáng tiền trang kia rất rõ ràng như là tiền trang phủ Nội vu lo liệu thông tiền, nha môn thì lại có phần như là Đại Lý Tự.

Vừa nhìn thấy trên y quán kia hình dạng mái hiên độc đáo hắn liền vui vẻ, đối với Ninh Xảo Hân cười nói, “Tiểu nhị tựa hồ là dựa theo kiến trúc nổi danh trong kinh khắc, thật đúng là làm rất giống mà!”

Ninh Xảo Hân tò mò mà vuốt tổ hợp tượng gỗ hoàng cung chính là vừa thấy kia, chủ thể kiến trúc đều là dùng gỗ hạch đào tốt khắc, không có tô màu, đại môn đại điện kia là mở rộng, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong bài trí tinh xảo khéo léo.

“Tiểu đệ, đây là tiêu tốn không ít công phu để điêu khắc đi! Điêu khắc xinh đẹp như thế thật là muốn tặng cho ta?”

“Còn có thể giả hay sao, những thứ này là từ mô phỏng kiến trúc nổi danh trong kinh khắc ra, tỷ tỷ tự mình nhìn lại một đám người chậm rãi nhìn.” Ninh Vân Tấn chỉ vào mấy tượng gỗ nhỏ đã dọn xong trên mặt tấm ván gỗ, lại để cho hai người nhìn thoáng qua hộp gỗ bên trong, bên trong cũng có không ít mấy tiểu lâu nhỏ điêu khắc ra.

“Ngươi làm thứ này có ích lợi gì? Cho tỷ tỷ xem làm sao không quét sơn lên biến thành đẹp một chút, thật sự là lãng phí chạm trổ này.” Ninh Vân Đình khó hiểu hỏi.

Ninh Vân Tấn lấy ra hai viên xúc xắc gỗ ném tới phía trên quảng trường hoàng cung, thần bí cười nói, “Bởi vì tác dụng lớn nhất kỳ thật là chơi, quét nước sơn rất dễ phai màu!”

“Chơi?!” Hai người trăm miệng một lời kêu sợ hãi, tiếp theo Ninh Vân Tấn liền ở trong ánh mắt chờ mong của hai người giảng giải quy tắc đi.

Đại phú ông trước khi trở thành trò chơi máy tính nguyên bản chính là bàn trò chơi, Ninh Vân Tấn chỉ là đem thành đặc sắc của Đại Hạ mà thôi. Tỷ như đem ngân hàng nguyên bản bỏ đi thành hiệu cầm đồ cùng tiền trang, đem nhà tù đổi thành nha môn, đem cửa hàng đạo cụ đổi thành hiệu đổi tiền, cũng đem một ít cạc đạo cụ sửa để cho cổ nhân dễ hiểu hơn một chút mà thôi.

Dựa theo Ninh Vân Tấn đặt ra mỗi người lúc ban đầu có thể nhận đến chín trăm chín mươi chín hai quỹ khởi động, đương nhiên ngân lượng này cũng là dùng gỗ khắc ra tiểu nguyên bảo cùng tiền bạc. Đơn giản sau khi đem một vài hạng mục công việc cần chú ý nói xong, hắn nhân tiện nói, “Không bằng vừa chơi vừa học, xem ai lợi hại nhất.”

“Tiểu đệ ngươi thật đúng là không làm việc đàng hoàng, phụ thân hai ngày trước còn nói ngươi biến ngoan, kết quả ngươi cư nhiên là mãi chơi đùa trò chơi này.” Trò chơi này vừa nghe chính là cùng loại kinh thương, Ninh Vân Đình trong ngữ khí khó tránh khỏi có chứa một tia xem thường, không có biện pháp, sĩ nông công thương, ai kêu thương nhân chức nghiệp này ở hiện tại là hèn mọn nhất chứ!

Trò chơi lúc bắt đầu mấy vòng ban đầu tự nhiên là gặp đất phải mua, vừa mới bắt đầu cũng nhìn đoán không ra ưu thế. Ninh Vân Tấn vận khí rất tốt, ở lần đầu tiên lúc đi qua hiệu hổi tiền mua được một ‘Thẻ đầm lầy’, thẻ này sau khi sử dụng ở hiệp ba kế tiếp vô luận ném bao nhiêu điểm cũng chỉ có thể đi một bước.

Bởi vì không có máy tính máy móc đi theo, lúc đi ngang quá hiệu đổi tiền quy định mỗi người có thể rút thăm ba lượt, giới hạn mua sắm.

Ít nhất ba miếng đất cùng màu mới có thể sửa xây khách điếm cao nhất – ô vuông nhỏ không xây được kiến trúc lớn.

Ninh Vân Tấn rất nhanh đã đem thẻ đầm lầy dùng, mua ba miếng đất cùng màu, sau đó một hơi lên tới cao nhất, bạc trong tay hắn lập tức ít rất nhiều.

Ba người đùa nói cạnh tranh cũng không tính quá kịch liệt, sau khi chơi mấy vòng, bạc trong tay vào vào ra ra, luôn luôn lần mò quy tắc Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân cũng dần dần chơi ra hứng thú – dù sao không ai không thích cảm giác kiếm tiền!

Rất nhanh trên bàn cờ cờ hiệu phân minh, đất Ninh Vân Đình nhiều nhất nhưn mà phân tán rất nhiều, Ninh Xảo Hân tiêu tiền có chút cẩn thận, sau khi mua đất đối với khách điếm cao cấp nhất hứng thú không lớn, chỉ có Ninh Vân Tấn lợi dụng hết thảy tài nguyên mua đất nối liền bên nhau, hơn nữa đều ở trên xây lên kiến trúc cần lộ phí lớn mua.

Sau khi đất trống đều bán hết, kế tiếp chính là so đấu năng lực hãm hại đối thủ!

Ninh Vân Tấn luyến tiếc chỉnh tỷ tỷ, tự nhiên liều mạng gây sức ép Ninh Vân Đình, một hồi làm cho hắn vào y quán, một hồi làm cho hắn vào nha môn. Vào hai chỗ này là phải tổn thất một bộ tiền mặt □, vừa mới bắt đầu Ninh Vân Đình còn mang theo toàn bộ bạc chạy, sau lại bị chỉnh sợ, cũng học bắt đầu đem bạc tập trung ở bên trong tiền trang.

Nhưng Ninh Vân Tấn nhiều quấy phá a, bắt được ‘Dây cản ngựa’ ‘Thẻ đầm lầy’ đạo cụ như vậy khiến cho hắn mất phí lúc đi qua địa bàn mình, khi tiền mặt không đủ sẽ bị cưỡng chế bán đấu giá, biến thành Ninh Vân Đình không nghĩ qua là đã tổn thất vài miếng đất, đây quả thật là họa vô đơn chí, rất nhanh hắn đành phải tuyên bố phá sản.

Cuộc đấu giữa Ninh Vân Tấn cùng Ninh Xảo Hân giằng co một thời gian ngắn, bị bắt bị loại Ninh Vân Đình luôn luôn bày mưu tính kế cho tỷ tỷ, hơn nữa Ninh Vân Tấn hơi chút thả nước, sau một thời gian ngắn giằng co, với thắng lợi của Ninh Xảo Hân chấm dứt.

“Thứ này thật đúng là chơi thật khá!” Ngay từ đầu còn xem thường trò chơi này Ninh Vân Đình thấy tiểu đệ bị chỉnh sau khi phá sản, vui vẻ đến như là mình thắng.

Ninh Xảo Hân lại thấy được chỗ tốt khác, “Thứ tốt này thật đúng là tiêu hết thời gian, chúng ta vừa mới chơi cư nhiên đã gần một canh giờ.”

Đồ tốt như vậy Ninh Xảo Hân tự nhiên là vui vẻ nhận, nhàn hạ thì để cho a đầu hoặc là đệ đệ cùng chơi một ván đã cảm thấy ngày qua quá nhanh.

Ninh Vân Đình so với nàng hoàn toàn nghiện hơn, nếu không phải hắn thời gian rảnh rỗi quá ít, hơn nữa việc học bận rộn, quả thật hận không thể mỗi ngày đều muốn chơi mấy ván.

Cho dù là như thế có đôi khi gặp được thư viện tan học sớm, hắn liền hẹn Sở Linh cùng Mục Đan Thư hoặc là hảo bằng hữu chơi được khác cùng nhau đến trong phủ, tìm Ninh Xảo Hân đem bàn cờ mượn để chơi. Vì thế hắn hoàn toàn đối với Ninh Vân Tấn hung hăng oán giận một phen, nói sinh nhật mình cũng chỉ tặng đồ rửa bút, vậy mà đưa lễ vật Trung thu cho tỷ tỷ thì là đồ chơi hay tinh xảo như vậy.

Ninh Kính Hiền chỉ biết là mấy tử nữ gần đây trầm mê với một loại trò chơi chính bọn hắn chơi đùa mãi, cũng không quá phận chú ý. Thẳng đến ngày hai đầu tháng chín, trước một ngày chuẩn bị chuyển nhà, hắn đột nhiên bị Văn Chân cho triệu vào trong cung.

“Nghe nói Tiểu nhị nhà ngươi làm ra trò chơi mới mẻ?” Sau khi làm cho hắn bình thân Văn Chân đi thẳng vấn đề hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, không phải đồ vật kỳ lạ gì, là Tiểu nhị nhà ta luyện điêu khắc thì tiện tay làm ra một ít vật nhỏ.” Ninh Kính Hiền cẩn thận mà trả lời.

“Trẫm nghe nói là một đồ chơi chơi tốt lắm! Hai tiểu tử Mục gia cùng Sở gia sau khi chơi về, chính là càng không ngừng khen, biến thành Thái tử cũng ngứa tâm.” Văn Chân ý vị thâm trường nói, “Bất quá trẫm còn nghe nói trò chơi này là phải ở trên quảng trường điện Thái Hòa của trẫm đổ xúc xắc, Tiểu nhị nhà ngươi quả thật là rất có sáng ý a!”

Ninh Kính Hiền vừa nghe sợ tới mức sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng dập đầu thỉnh tôi, “Thỉnh Hoàng thượng chuộc tội. Vi thần hồi phủ sẽ hảo hảo giáo dục hắn. Thỉnh Hoàng thượng niệm tình khuyển tử tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bỏ qua cho hắn lần này.”

Văn Chân nhíu mày phân phó nói, “Ngày mai đem Tiểu nhị nhà ngươi, còn có trò chơi kia đều đưa trong cung cho trẫm nhìn một cái.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.