Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 17



Rốt cuộc Văn Chân vẫn là uống một chén nước uống không được lên mặt bàn!

Ở trong kiểu thời tiết mùa hè nóng nực này, có thể ngồi trong đại sảnh mát mẻ, một bên uống nước ô mai đã qua ướp lạnh, một bên cảm thụ được gió mát thổi qua bên người, đúng là một loại hưởng thụ vô cùng.

Văn Chân liếc liếc tiểu bàng hài ngồi trên ghế quay đến quay đi điều chỉnh tư thế, quay đầu đối với Ninh Kính Hiền nói, “Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là một tham thích hưởng thụ, tiếp tục như thế không thể được. Ngươi cũng quá phóng túng hắn, phải quản quản!”

Ninh Vân Tấn trộm mà trừng mắt hắn một cái, bất quá lại không tranh cãi nữa. Hắn hôm nay đã làm ra không ít chuyện dư thừa, làm nữa thì vượt quá!

Lúc trước Văn Chân không cùng mình so đo, cũng chỉ là nhìn phân thượng mình tuổi nhỏ, làm quá đáng quá đừng nói Văn Chân có thể khả nghi, Ninh phụ cũng sẽ lo lắng mình thành tiểu hài tử không giáo dưỡng, trở về khẳng định sẽ hung hăng giáo huấn mình.

Hắn tự cho là động tác bí mật đương nhiên không thể gạt được hai cao thủ ngồi chính giữa – đương nhiên đây là Ninh Vân Tấn muốn!

Thấy hắn sau khi lén lút trừng mắt nhìn một cái, khi phồng má nghiêm mặt ngồi ở trên ghế đếm đầu ngón tay, không nói lời nào. Ninh Kính Hiền trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ nói, “Cũng không biết hắn suốt ngày đau ra nhiều mưu mô như thế, về chút dáng vẻ thông minh này cũng dùng ở chơi đùa, đợi cho sang năm sau khi nhập học, ta sẽ dặn dò phu tử đối với hắn nghiêm khắc một chút!”

Ninh Vân Tấn vừa nghe đã du mỏ, đầu mày nhỏ vo thành một cục, thành một khuôn mặt khổ qua – di thường phù hợp biểu tình buồn khổ của một hài tử nghe được phải đi học bị quản giáo.

Văn Chân thấy hắn bày mặt béo nhỏ biều tình sinh động thì nhịn không được nở nụ cười, nói với Ninh Kính Hiền, “Nói đến nói đi ngươi vẫn là luyến tiếc mình tự mình quản giáo, như thế không thể được, cho dù hắn không phải Trưởng tử Ninh gia, cũng phải hảo hảo dạy mới được. Nếu sau khi lớn lên chờ thành hoàn khố đệ tử (con cháu ăn chơi), chẳng phải là đánh mắt thể diện của tộc nhân chúng ta.”

“Tất nhiên là thế. Thân là nam nhi ngày sau chung quy phải thành gia lập nghiệp, khởi động một mảnh gia nghiệp. Ta cũng chỉ bất quá để cho hắn trước nhập học nhiều thoải mái một ít ngày.” Ninh Kính Hiền nào dám phản bác, đành phải gật đầu nhận lời.

Văn Chân vừa lòng mà gật đầu, bưng lên chén Long Tĩnh thượng đẳng đã để nguội kia, uống vào một hơi, nhất thời cảm giác ngọt ngào quanh co gắn bó, thư sướng nói không nên lời, đúng là trà ngon năm nay mới cống, xem ra tiểu tử này cũng không phải cố tình.

Nghĩ như vậy, tâm tư của hắn vừa chuyển, lại nói, “Cũng không nên quá hà khắc, đừng đem phần thông minh kia mài rớt, cùng con mọt sách giống nhau, không có ý nghĩa. Hắn đào sơn động tránh nóng phương pháp cũng rất không tệ, ta nhớ rõ Tây Bắc tựa hồ lưu hành ở nhà hầm, nghĩ đến cũng không phải chuyện gì khác người, chỉ là về sau đừng tìm công tượng giỏi sửa lăng kia, ha ha ha.”

Nói xong chính hắn ngược lại nở nụ cười.

Chỉ có Ninh Kính Hiền trong lòng buồn bực nói không nên lời, nói phải nghiêm gia tăng quản giáo chính là ngươi, nói không cần quá hà khắc cũng là ngươi, bất quá nghe được Hoàng thượng luôn luôn đối với người yêu cầu rất cao khen ngợi nhi tử, hắn cũng không ngăn được nhếch khóe miệng lên, cười theo.

Văn Chân nhìn không được cái bộ đức hạnh lấy con làm quang vinh – hắn hôm nay ăn vài lần mệt ngầm, chỉnh đốn không được người nhỏ chỉ có thể lấy người lớn khai đao.

Rồi đột nhiên thu hồi tươi cười, hắn nghiêm mặt làm ra vẻ mà nói xong tâm đắc dạy con của mình, “Muốn ta nói tiểu hài tử từ nhỏ phải dạy bọn hắn lập thân, không bằng sớm một chút để cho bọn hắn biết cái gì là Chí vu đạo, Cứ vu đức, Y vu nhân, Du vu nghệ*, trưởng thành cũng chỉ là trở thành bình thường, không được trở thành rường cột nước nhà.”

*Luận ngữ và Thuật của Khổng Tử: Lập chí theo đuổi lý tưởng nhân sinh, xác định nắm chắc đức hạnh tu dưỡng, tuyệt không rời bỏ nhân sinh chính đạo, tự tại hoạt động trong văn nghệ.

Thấy Ninh Kính Hiền nghe rất thật lòng, Văn Chân tính nói quá trớn đem nhi tử của mình cũng lấy ra xào lăn, “Như Trưởng tử nhà ta, ta từ nhỏ đã nói cho hắn biết có nhiều trách nhiệm, hắn đem một phần gia nghiệp làm sao kế thừa, làm cho hắn từ nhỏ đã nghiêm gia tăng yêu cầu của mình, ngươi xem, hiệu quả rất tốt, chẳng những quy củ lễ nghi học được nửa điểm không kém, mà còn chủ động yêu cầu sớm đọc sách một năm, thật sư là cực kỳ ưu tú!”

Ninh Vân Tấn nghe xong trộm bĩu môi, ngươi hiện tại cứ đắc ý đi, chờ đem Thái tử dạy đến rất xuất sắc, người ta sẽ chờ không kịp muốn một cước đem ngươi đá xuống ghế kia, nhìn ngươi còn có thể hay không tiếp tục đắc ý!

Hai tên làm cha cứ nói về đề tài dạy con, không biết đã như thế nào dần dần bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp, bắt đầu nói đến càng nhiều vấn đề con cháu trong Kỳ không hăng hái phấn đấu, Ninh Kính Hiền cũng rốt cuộc thoát khỏi quẫn cảnh trước đó nghe nhiều lời ít – hắn nào dám đàm luận vấn đề Hoàng đế dạy con, có thể phát biểu một chút ngôn luận của mình.

Ninh Vân Tấn ngồi ở một bên thật sự nhàm chán, tìm cớ nói đi an bài chuyện dùng bữa, xoay người chạy.

Bữa tối đã sớm chuẩn bị, chỗ dùng bữa cũng định ở trong đại sảnh động Đào Nguyên. Có Văn Chân ở, bữa tối tự nhiên là phong phú cực kỳ, các loại sơn trân đều chọn tốt nhất trình lên.

Trên bàn cơm Ninh Vân Tấn thành thật vô cùng, chỉ chú ý chuyên tâm chọn thịt cá thịt nạc ưa thích xuống tay, đem nhanh chuẩn phát huy mười thành, chỉ là rau dưa mang màu xanh biếc đó là nửa điểm không chạm, như là mù nhất thời giống nhau trực tiếp không nhìn.

E ngại có Văn Chân ở Ninh Kính Hiền cũng không tiện răng dạy hắn trên bàn, trừng mắt nhìn vài lần không có tác dụng, đành phải trơ mắt mà nhìn tiểu tử này chẳng kiêng nể kén ăn.

Sau khi dùng xong bữa cơm Ninh Vân Tấn thoát khỏi hai đại nhân, trốn về phòng mình tiêu diêu tự tại đi. Ninh Kính Hiền thì lại mang Văn Chân ở thôn trang đi lại xung quanh, vừa đi vừa nói chút chuyện trong triều, sau khi tiêu thực hắn xin chỉ thị bắt đầu an bài buổi tối nghỉ ngơi.

Trong động Đào Nguyên mát mẻ làm cho Văn Chân hết sức hài lòng, có chỗ ở mát mẻ, hắn cũng không muốn đến ở thôn trang chịu tội, chỗ nghỉ ngơi liền định ở động Đào Nguyên.

Hoàng thượng muốn ở, Ninh Kính Hiền tự nhiên là đem biệt gian sơn động thuộc về mình nhường lại, mình đi ở phòng Ninh Vân Tấn bố trí cho Ninh Vân Đình.

Ninh Vân Tấn bố trí gian phòng này cho Ninh Kính Hiền nhìn ra được dùng tâm tư, gian phòng này rộng cỡ gấp hai hơn đứt mấy phòng khác, chọn dùng kết cấu hai tầng, phía dưới là một tiểu thính, trác ỷ bình phong đầy đủ mọi thứ, từ thang lầu bên cạnh đi lên mới là ngọa phòng.

Không gian trên lầu cũng được ngăn cách chia làm ba gian, chính giữa rất rõ ràng là phòng chủ nhân, đặt một cái giường gỗ khắc hoa tốt nhất, trên mặt giường trải một cái chiếu ngọc, mà tiểu gian hai bên thì lại đặt một giường nhỏ, cũng không biết là giữ cho tiểu thiếp, hay để cho nha đầu gác đêm dùng.

Không chỉ có bố cục được suy nghĩ đầy đủ, một số tiểu tiết bên trong gian phòng lại làm cho người ta cảm thấy được là có tâm tư. Từ chỉnh thể phối hợp màu sắc, đến bài trí nhỏ, khắc đá trên vách tường, không có chỗ nào mà không phải là Ninh Kính Hiền thích.

Đáng tiếc cho dù hắn liếc mắt một cái đã thích phải gian phòng này hôm nay cũng ở không được, Văn Chân vừa nhìn thấy sau đó lại đồng dạng hết sức hài lòng, không hề áy náy mà cưu chiêm thước sào.

Một đêm này Văn Chân ngủ đến phá lệ yên ổn, từ sau khi thời tiết vào nóng hắn đã luôn dễ vào nửa đêm nóng tỉnh. Hắn ngủ không thích có người ở bên cạnh – đó cũng là lúc trước vì lo lắng an toàn cho mình. Không ai quạt cũng chỉ có thể dùng chậu băng cho phòng hạ nhiệt độ, nhưng ép buộc như thế nhiệt độ giảm căn bản quản không được bao lâu, làm sao so được với thiên nhiên mát mẻ như vậy.

Nhưng là hắn nhất định ngủ không được một giấc ngon, còn chưa qua nửa đêm, đang đứng trong mộng đẹp Văn Chân đã bị Lý Đức Minh kêu dậy, nói là trong cung có người đến!

Tiếp theo là một trận thu thập lộn xộn, Văn Chân mang theo Ninh Kính Hiền suốt đêm chạy về trong kinh, bởi vì Hoàng hậu lại chết!

Nhìn thấy Văn Chân xui xẻo, Ninh Vân Tấn buổi tối nằm mở cũng đẹp vài phần, khi thời điểm hắn vù vù ngủ say, Văn Chân ở trên xe ngựa một đường xóc nảy; khi thời điểm hắn thích ý nhóp nhép dùng bữa sáng, Văn Chân đã sắp chạy về trong cung bắt đầu chủ trì tang lễ Hoàng hậu.

Trừ bỏ nương gia Hoàng hậu, mọi người đều rất bình tĩnh, chủ trì tang lễ Lễ bộ cùng phủ Nội vụ lại nghiệp vụ thuần thục – Hoàng hậu liên tiếp chết không thuần thục cũng không được, hết thảy đều đâu vào đấy ấn chương làm việc, không thấy có chút hỗn loạn.

Văn Chân từ sau khi hồi kinh cũng không lộ qua sắc hòa nhã, cho dù hắn cứng miệng đi nữa, trong lòng cũng có chút chột dạ. Trong lòng hắn rõ ràng mình khắc thê thanh danh này chỉ sợ là sự thật, cho dù ngày sau muốn lại chọn một nữ tử đại tộc làm Hậu, phỏng chừng trưởng bối người ta trong lòng đều là không tình nguyện.

Nữ tử đại tộc trong Kỳ được chiều chuộng, huyết mạch lại trân quý, gả đại tộc cùng với họ còn có thể nhiều thân gia, bị mình phong Hậu trừ bỏ thêm tên tuổi Hậu tộc, cái khác nửa điểm đòi không được lời, chính Văn Chân cũng không muốn lại cho thế cục trong cung này thêm phiền!

Kế tục lần này luận thân phận so ra kém hai vị trước, trong quy chế lễ tang hẳn là thấp hơn chút, nhưng Văn Chân nghĩ nghĩ, vì mượn sức quan Hán, như trước dùng chính là nghi thức tang cùng An Bình Hoàng hậu giống nhau.

Nghỉ triều năm ngày, phục lụa trắng, sớm chiều khóc ba lượt, chế văn cầu phúc, tự mình đem cát sông Tử cung đưa đến Tấn cung, một phen gây sức ép xuống, cho dù Văn Chân chỉ là nói không làm chuyện cũng mệt mỏi, chớ nói cho là bá quan văn võ đi theo khóc tang.

Đến tận nhiều năm sau, cho dù Văn Chân vẫn treo Hậu vị trống không, cũng sẽ không có ngôn quan lắm miệng khuyên giải Hoàng thượng thú thê!

Xong xuôi tang sự Hoàng hậu, Văn Chân rốt cuộc nhảy ra xuất thủ để an bài đại sự đọc sách của Thái tử.

Từ lần trước sau khi Hoàng thượng đề cập qua để cho tiểu nhi tử làm thư đồng, Ninh Kính Hiền vẫn luôn chú ý chuyện này, nhưng mà Hoàng hậu băng hà qua đi thì không có tiếp sau đó, trong lòng hắn không yên muốn mau chóng biết kết quả.

Rất nhanh trong cung đã hạ ý chỉ, Đại học sĩ Thị Kỳ Như Hải, Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Trương Bang Ngạn cùng với thiếu gia Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Ngụy Thượng Hành, ba người vì Thái tử làm văn sư phó, ngoài ra Tả Sư Thành cùng Lô Văn Đạo được chọn làm thư đồng Thái tử.

Ba lão sư của Thái tử đều là trí thức học nhiều, Đại học sĩ Thị Kỳ Như Hải càng là đại Nho số một số hai trong tộc, Thái tử sau khi bái sư, sau lưng đã có hai nhà Thị Kỳ cùng Tả Sư duy trì, rất rõ ràng Hoàng thượng vì đề cao địa vị cho Thái tử đặc biệt an bài.

Hai thiếu niên được chọn làm thư đồng một người là Trưởng tôn trực hệ của Tả Sư gia, một người là Trưởng tôn của Lại Bộ Thị Lang Lô Tự Hữu, bởi vì sớm tuệ nhạy bán đã có một chút danh khí nhỏ, thường xuyên được người trong Kỳ khen ngợi.

Ninh Kính Hiền đối với tâm tư Văn Chân rõ ràng hơn một chút, hắn biết Hoàng thượng đối với Lại Bộ Thượng Thư hiện tại đã sớm có bất mãn, chỉ là còn không tìm được cơ hội bỏ cũ thay mới mà thôi, Lô Tự Hữu chính là người nối nghiệp Hoàng thượng xem trọng.

Đem phần công báo kia đặt ở trên bàn, trong lòng hắn tuy rằng nhẹ thở ra, rồi lại có chút phiền muộn. Tiểu nhị nhà mình luận gia thất cùng trí tuệ so với Lô Văn Đạo không biết mạnh hơn bao nhiêu, nếu không phải sợ hắn tính tình láu lỉnh kia gây họa, nếu có thể lên làm tư đồng Thái tử, con đường làm quan ngày sau liền thông thuận hơn!

Ninh Vân Tấn còn đang trong động Đào Nguyên tránh nóng cũng không biết rằng cha nhà mình phiền muộn, càng không biết bởi vì hành động khi diện thánh làm cho Văn Chân sợ hắn đem Thái tử phá hư, làm cho mình cùng vị trí thư đồng Thái tử gặp thoáng qua – đương nhiên, cho dù hắn biết cũng không nhất định nguyện ý.

Hắn đang buồn bực nhìn sổ sách, vẻ mặt đau khổ kiểm kê tiểu kim khố ngâm nước nghiêm trọng của mình, chuẩn bị đại kế tìm cách kiếm tiền!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.