Trước sự uy hiếp của Ngọc Tình, con mèo chỉ kêu lên một tiếng meo chứ không có sự trả lời nào rõ ràng cả.
“Nói đi chứ, con mèo đáng chết, sau này sẽ gọi mày là Ngân Nguyên.” Ngọc Tình nói có một câu rồi đi ra khỏi căn phòng, để lại Ngân Nguyên trong đó không ngừng kêu meo meo.
“Meo!” Ngân Nguyên, tôi là tiền đồng đấy chứ tưởng! Đồ nha đầu! Nếu như không phải chủ nhân đem nơi này phong ấn rồi thì tôi cũng chẳng phải ở trong cái bộ dạng này! Lão tử không giống với các con mèo bình thường khác đâu nhé, lão tử là thú, là thú thần!
“Tao khuyên mày hãy ngoang ngoãn một chút đi, bằng không tao ném mày ra ngoài đấy!” Ngọc Tình nghe thấy phía sau có tiếng nói, ánh mắt phản bác của Ngân Nguyên, ngũ khí cô nói lại lạnh lùng như thường ngày.
Về phần tại sao bản thân cô lại nghe hiểu ngôn ngữ mèo của Ngân Nguyên, Ngọc Tình không hề tò mò chút nào. Những việc thần kì của thế giới này bản cô đã gặp không ít, những ngày này những việc xảy ra xung quanh cô đều thần kì hơn cả chuyện này.
Lần này Ngọc Tình lượn đi lượn lại mấy vòng quanh không gian, hi vọng có thể tìm được cái công pháp được nói tới trong truyền thuyết kia, còn về phía bang Chim ưng, chúng tiến hành những hành động hừng hực khí thế để tiêu diệt những phần tử còn lại của Kiều bang.
“Tít tít tít!” tiếng điện thoại bên ngoài không gian reo lên cắt ngang ý nghĩ và bước chân tìm kiếm của Ngọc Tình, tới lúc này Ngọc Tình đã tìm đi tìm lại hai lượt, cũng đã chắc chắn được một điều rằng ở đây không hề có cái gì mà công pháp!
“Xem ra còn phải cố gắng để không gian được nâng cấp!” Ngọc Tình khẽ thở dài, đang định thoát khỏi không gian thì liền bị Ngân Nguyên gọi lại.
“Meo!” tôi cũng muốn ra ngoài, đưa tôi cùng đi đi.
“Mày mà ra ngoài với bộ dạng này là bị người ta bắt lấy giết thịt đấy!” Ngọc Tình đơ người trước lời đề nghị của con mèo sau đó nói.
“Meo!” cô đừng có mà dọa tôi, lão tử sống đã mấy trăm năm mà còn phải sợ những người đó à?
“Vậy thì được, hi vọng mày sẽ không hối hận!” Ngọc Tình nhún vai, đưa tay ra đỡ lấy con mèo rồi thoát khỏi không gian.
“Meo.” Cái đồ bạo lực, mau bỏ tôi ra.
Lời của Ngân Nguyên vừa dứt nó liền rơi bộp xuống đất, trước mắt xuất hiện đầy những ngôi sao bé li ti, sau khi vứt Ngân Nguyên xuống đất, cô cầm lấy điện thoại: “A lô!”
“Đường chủ, Lôi phó đường chủ bị những phần tử xấu của Kiều bang bao vây rồi.” trong điện thoại, giọng một người đàn ông nói hốt hoảng.
“Cái gì?” Ngọc Tình đơ người ra một lát, giọng nói sắc lạnh: “Chẳng phải tôi đã nói, không cho phép người của Lôi Hổ Đường hành động rồi à?”
“Cái này….” người đàn ông lắp ba lắp bắp, không nói ra được hết câu. Ngọc Tình biết chắc đây là do Lôi Thạch đem người đi! Vốn dĩ bản thân cô vẫn chưa muốn thanh lí Lôi Hổ Đường nhanh như thế, bây giờ xem ra không ra tay cũng không được rồi. cô không muốn thứ dùng mạng sống của mình để đổi lại trở thành thứ vô dụng.
“Địa điểm?” Ngọc Tình hít một hơi thở thật sâu, nhổ ra hai tiếng.
“Kho đồ cũ phía nam thành phố.” Người đàn ông dường như nghe thấy sự bất mãn trong giọng nói của Ngọc Tình vì vậy nhanh chóng thông báo địa điểm.
Ngọc Tình tắt máy xong, phi ra khỏi căn hộ giống như một cơn gió, lai xe đi.
Trong căn hộ, con mèo đã bị lãng quên lúc này đang lên tiếng kêu oán trách, lão tử đói rồi, muốn ăn thịt! Đồ phụ nữ đáng chết!
Ngọc Tình lái xe như đua về kho đồ cũ phía nam của thành phố, cô đỗ chiếc xe lại cách nơi cần đến một khoảng không xa, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy hiện trường nơi xảy ra chuyện.
Ngọc Tình dừng xe lại, hai tay để trên vô lăng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đó.
Phía trước của kho, Lôi Thạch và những người đi cùng đang bị bao vây, trong tay bọn họ nắm chắc lấy những con dao, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn những kẻ đang bao vây bọn họ.
Kẻ bao vây Lôi Thạch là con trai của Kiều Nguyên cũng với những phần tử cuối cùng của Kiều bang, lúc này bọn họ đang nhìn Lôi Thạch với hai con mắt như sắp phun ra lửa, những caon dao trong tay dường như sắp hết kiên nhẫn muốn đòi mạng những kẻ thù này.
“Lôi Thạch, ông ép người quá đáng rồi đấy!” Kiều Chí Phong đôi đồng tử mắt mở rộng nhìn chằm chằm Lôi Thạch: “Các người giết chết cha tôi, diệt Kiều bang của chúng tôi, vậy mà chưa chịu buông tha còn muốn diệt sạch chúng tôi! Được! Ông không cho tôi được yên, tôi cũng không để ông được lành, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau đi xuống địa ngục chứ mấy!”
“Đừng có phí lời nữa! Người anh em của tôi!” Lôi Thạch nghe thấy vậy, mắt cũng trừng trừng nhìn lại, nói hậm hực: “Tô Dương đây? Lão tử đã tới đây rồi, hãy mau thả Tô Dương ra!”
“Hả? Tô Dương?” Kiều Chí Phong cười ha ha: “Tô Dương sớm đã bị tôi vứt cho chó ăn rồi! cha tôi đối xử với hắn ta không tới nỗi nào, vậy mà hắn ta lại không biết lấy điều mà lấy oán báo ân, đi làm cái đồ chó săn cho các người! tôi sớm đã vứt hắn ta làm mồi cho chó rồi!” lúc này Kiều Chí Phong dường như đã mất hết lí trí, hắn ta hận những người này, bọn họ đã giết chết cha hắn, phá hủy tất cả những gì mà lẽ ra hắn sẽ có, lại còn định không tha cho hắn, hắn nghĩ những người này không thể đáng chết hơn được nữa!
Ngọc Tình không chớp mắt nhìn về phía đó, cô phát ra sức lạnh tinh thần giống như một ống kính với độ phân giải cao đem tất cả những thông tin thu ngược trở lại phía cô. Môi khẽ nhếch lên cười từ từ, ánh mắt Ngọc Tình nhìn vào những tên tiểu tốt của Lôi Hổ Đường đang nằm chết dưới đất kia, trong mắt lóe lên sự chết chóc! Được! Được lắm!
Ngọc Tình hít một hơi thở thật sâu, kìm nén cơn tức giận đang bốc lên đến đầu, cô đưa tay mở cửa xe bước xuống. Cô tiến tới phía trước từng bước từng bước rất chậm, bước chân của cô không hề gây ra bất kì một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Một trăm mét, sáu mươi mét, năm mươi mét, hai mươi mét, khi mà Ngọc Tình bước tới chỉ còn cách hiện trường có mười mét, cuối cùng thì có người phát hiện ra cô.
“Mày là ai?” thủ hạ của Kiều Chí Phong, nhìn Ngọc Tình cảnh giác, cái con bé này cũng không hề đơn giản, đi tới đây rồi mới để người khác phát hiện ra.
Hắn ta không hề biết, Ngọc Tình căn bản không hề có ý định đánh lén, bằng không cô sẽ có cẳm trăm cách để bọn chúng không thể phát hiện ra cô.
Ngọc Tình dừng bước, đôi mắt cô đảo nhìn một lượt những người phía trước, ánh mắt khi tới Lôi Thạch thì dừng lại, ánh mắt sắc lạnh lùng lướt qua, cuối cùng thì cô hướng sự chú ý vào Kiều Chí Phong: “Tôi tới đòi người của tôi, không biết người của tôi đã làm gì mà để Kiều thiếu gia bao vây ở đây thế này?”
“Người của mày?” Kiều Chí Phong hai mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn Ngọc Tình từ đầu tới cahan, sau đó lại quay ánh mắt về nhìn Lôi Thạch một lượt, cuối cùng dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hai mắt hắn đỏ ngầu lên, hắn nhìn Ngọc Tình như muốn nuốt chửng cô, gầm lên: “Là mày đã giết chết cha tao?”
Ngọc Tình hơi đơ người ra, sau đó cười đáp lại, vẫn là nụ cười không mấy nhiệt tình và có chút tà khí: “Thông tin của Kiều thiếu gia đúng là cũng không tồi!”
“Người đâu! Giết nó cho ta!” Kiều Chí Phong nhìn thấy bộ dạng nhơn nhơn này của Ngọc Tình thì cảm thấy sự tức giận như tăng lên bội phần, hắn mở miệng rộng hết cỡ gầm lên: “Nhanh! Giết nó! Nhanh! Giết…..” lời của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên, một lỗ thủng xuất hiện ở giữa hai đôi lông mày, tất cả mọi lời nói đều đang tắc nghẽn trong cổ họng không còn cơ hội để nói ra nữa.
“Thiếu gia!” những người của Kiều bang nhìn thấy Kiều Chí Phong bị giết trong chớp mắt, đột nhiên hoảng loạn hết lên, con rắn mất đầu giống như chiếc thuyền bị xẻ làm ba làm bảy, Lôi Thạch và những người khác tranh thủ cơ hội liền phản kích, dao, đao trong tay đều văng lên xuyên qua cơ thể của kẻ địch, không con nào là không dính máu.
Ngọc Tình đứng nguyên ở vị trí cũ, nhìn cảnh tượng đó không chớp mắt, không nói thêm một câu nào, thế nhưng chính cái bộ dạng này của cô đã làm cho những người của Lôi Hổ Đường đang cảm thấy dường như có con sói đang theo dõi bọn họ vậy, bọn họ ra tay càng nhanh, mạnh và dã man hơn, không tới 15 phút, tất cả những phần tử còn lại của Kiều bang đã đều nằm dài dưới đất!
Lôi Thạch và những người khác cuối cùng cũng dừng lại, một đám người đứng đó, nhìn Ngọc Tình có chút dè dặt và sợ hãi. Lúc trước cũng có lời đồn rằng Ngọc Tình ra tay không hề độc ác, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, chính phát súng nhanh gọn và dứt khoát vừa nãy lấy đi mạng Kiều CHí Phong dường như đã chứng minh cho tất cả, bọn họ đều cảm thấy chạy dọc sống lưng là một cơn ớn lạnh.
Ánh mắt Ngọc Tình lạnh như băng nhìn Lôi Thạch và những kẻ khác, lập tức cô lên tiếng: “Sau khi về, trừ lương ba tháng, tất cả những người ở hiện trường đều bị hạ một bậc, tước bỏ mọi quyền lợi của Lôi phó đường chủ, tất cả về nhà tự kiểm điểm lại cho tôi!”
Ngọc Tình nói hết chẳng cần đợi xem phản ứng của bọn họ thế nào mà quay người bước đi.
“Dựa vào cái gì?” Ngọc Tình vừa bước đi được vài bước liền nghe thấy có ý kiến phản đối vang lên phía sau lưng, cô dừng bước, quay người lại, giọng điệu chưa bao giờ thất lễ như vậy: “Các người tới làm gì hả? Cứu người! cứu một người! thế nhưng các người nhìn xem! Ngã xuống trước mắt các người có bao nhiêu người là anh em của các người! mạng của người đó quý nên những người nằm dưới đất đáng phải chết à? tôi mới là đường chủ của Lôi Hổ Đường, các người tự mình hành động mà có hỏi qua ý kiến của tôi không? Mẹ kiếp, đừng có tôi nể mặt các người mà các người không coi tôi ra gì, không muốn làm nữa cút hết mẹ đi! Đừng có làm thế này hổ thẹn bỏ mẹ ra!”
Ngọc Tình nói xong hai mắt nhìn trừng trừng bọn họ như thể đó cũng là một hình thức trừng phạt: “Các người muốn chết thì sớm nói mẹ nó ra, tôi tiễn các người đi trước!” Ngọc Tình từ khi tái sinh cho tới nay chưa bao giờ có kiểu ăn nói thất lễ thế này, cô lạnh lùng, ra tay độc ác nhưng những điều đó đều là với kẻ địch! kiếp trước của cô là vì nhân dân mà phục vụ, tuy cuối cùng đã bị người ta phản bội nhưng điều đó không có nghĩa là Ngọc Tình coi mạng người chỉ như con kiến! Cô muốn báo thù, báo thù thì phải có hi sinh, nhưng không thể hi sinh mà không mang lại giá trị gì cả!
Ngọc Tình nói hết liền quay người đi thẳng, lần này thì không có một ai còn có ý kiến gì sau lưng cô nữa, tất cả bọn họ đang chìm đắm trong những câu nói của Ngọc Tình, khi ánh mắt họ nhìn xuống thi thể của những người anh em đang nằm dưới đất, mắt bọn họ đỏ lên, đúng vậy, là bọn họ đã sai rồi!
_________________