Trùng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 50: Tiểu Bạch



“Đừng giết bọn họ” Tần Phi Tương bỗng la lớn, Chung Viễn Thanh đang cực kì chăm chú nhắm vào đối phương, nghe đượcgiọng của y, tay hắn chợt run run.

Xạ tuyến đỏ thẫm lập tức quét qua, ngay sau đó một gốc cây lập tức đổ rầm xuống, hai tên kia lập tức bị mắc kẹt trong đống cành cây.

Chung Viễn Thanh nhanh chóng thu súng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phi Tương, sau đó nhếch cằm lên, nhướng mi khoe khoang với y, sát ý sắc bén đảo muốn giết người đảo qua hai kẻ kia: “Mặc dù có hơi ngượng tay nhưng đối phó với hai người kia thì vẫn miễn cưỡng có thể.”

Tần Phi Tương gật đầu cực kì thành khẩn, tán thành lời của Chung Viễn Thanh, nếu không phải quan hệ hiện tại của y với Chung Viễn Thanh còn hơi lúng túng thì y nhất định không kiềm chế được mà khen ngợi vài câu.

“Cơ mà, sao cậu muốn cản tôi Động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút chú ý của rấy nhiều người.” Tuy nói như vậy nhưng Chung Viễn Thanh lại bày ra dáng vẻ việc phá cây vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình, hắn nhanh nhẹn nhảy lên cây, sau đó nhảy xuống.

Chung Viễn Thanh ngồi xổm nhìn nhìn hai kẻ bị vướng vào đống cành cây kia, sau đó thành thạo lục tìm quang não, trên màn hình quang não đang hiện rõ hai chấm xanh của người kia đã thành màu đỏ, hóa ra ngay lúc hai người kia ngất xỉu, một trong hai người đó đã chạm vào nút cảnh báo.

Đây đúng là rắc rối lớn! Chung Viễn Thanh lia nhanh từ trên xuống dưới quỹ tích hoạt động cùng điểm phân bố của mười mấy đèn xanh lục đang nhấp nháy trong quang não, sau đó ném quang não cho Tần Phi Tương: “Nhóm người cách chúng ta gần nhất nửa phút nữa sẽ đến, hai tên kia đã bất tỉnh, cậu nghĩ xem chúng ta nên dùng thủ đoạn gì để cậy miệng chúng nhỉ?”

“Nửa phút là đủ rồi.” Tần Phi Tương biểu lộ vẻ trung kiên.

Bạn trẻ đừng khoác loác thế chứ! Cậu vẫn chưa biết đám kia lớn gan đến độ có thể dùng đến cả cơ giáp đâu đấy! Chung Viễn Thanh yên lặng nói trong lòng một câu, đồng thời cũng bắt đầu suy tính khẩu súng điện từ mini trong tay. Mặc dù đã rất lâu không chạm vào súng nhưng hắn không hề gượng tay, khẩu này tuy rằng không thể sánh được với những khẩu hắn đã dùng sau này, nhưng hắn thấy cũng rất quen tay.

Lúc này Tần Phi Tương tựa như đã hạ quyết tâm, rồi nhìn thật sâu vào Chung Viễn Thanh, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa của mình.

Nhìn thấy chiếc nhẫn không thể quen thuộc hơn với mình, Chung Viễn Thanh trong lòng động một cái, đó đích thực là một nút không gian !

“Tiểu Bạch ra đi.”

Tần Phi Tương vừa dứt lời, một ánh sáng chói mắt vụt ra từ trong chiếc nhẫn, đợi đến lúc ánh sáng biết mất, một cơ giáp bạch hổ loại nhỏ cao gần ba thước xuất hiện trước mắt hai người.

Không hổ là Tần gia, dám mang cả cơ giáp tư nhân theo! Sau phút ngắn ngủi kiếp sợ, Chung Viễn Thanh lập tức hiểu rõ, mặc dù Ares có quy định ngoại trừ người hoàn thành nhiệm vụ cấp S hoặc là người có đóng góp kiệt xuất, thì người bình thường không được sử dụng cơ giáp tư nhân trong vườn trường.

Có điều, Tần gia thuộc giai cấp có đặc quyền nên Tần Phi Tương hoàn toàn có tư cách mang theo loại cơ giáp này đi vào Ares.

“Tiểu Bạch, mở cửa ra!”

“Tuân mệnh!” Một giọng mang theo vài phần non nớt vang lên, sau đó từ phần bụng của cơ giáp bạch hổ lộ ra một cánh cửa vừa đủ cho một người đi vào.

“Cậu vào trước đi.” Tần Phi Tương ra hiệu với Chung Viễn Thanh.

Cậu ta cư nhiên để mình tiến vào? Phải biết rằng nếu là một cơ giáp tư nhân thế này, bên trong đều trang bị rất riêng biệt, đặc biệt là những cơ giáp mà thế gia như Tần gia sở hữu, bên trong những cơ giáp đó ẩn chứa những bí mật cao tầng, cho nên thông thường đều kiêng kị để người khác tiến vào.

Chung Viễn Thanh tuy không am hiểu cấu tạo cơ giáp nhưng hắn có trí nhớ kinh người, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua thứ gì thôi, thì sau đó phỏng theo hoàn toàn không phải vấn đề. Tần Phi Tương cứ tùy tiện để hắn vào trước, như vậy khiến Chung Viễn Thanh không nghi ngờ mới là lạ.

Tần Phi Tương nhìn ra sự chần chừ của Chung Viễn Thanh, y chỉ có thể tự đi vào sau đó mới ra hiệu bảo Chung Viễn Thanh nhanh vào.

Vì đây chỉ là cơ giáp cỡ nhỏ, khoang chỉ huy rất chật hẹp, hai thiếu niên cùng đi vào một chỗ khó trách sẽ không động chạm đối phương, Chung Viễn Thanh ngoại trừ lúc đầy có hơi xấu hổ thì lúc sau đã thản nhiên, Tần Phi Tương thì trái lại, may mắn là ánh sáng trong khoang hơi tối không thì vẻ mặt của y có thể so sánh với cà chua được rồi.

“Xin hỏi, có cần khởi động hình thức hai người cùng chỉ huy không?” Chờ đến lúc hai người đã ổn định chỗ ngồi, cơ giáp tên Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tần Phi Tương bấy giờ đã chuẩn bị ra chỉ lệnh. Thao tác khởi động của thể thuật cùng tinh thần lực có chút bất đồng, thao tác của thể thuật hoàn toàn dựa vào phản ứng của cơ thể người lái.

Nghe được câu hỏi của cơ giáp nhà mình, Tần Phi Tương mới nhìn trưng cầu ý kiến với Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh đang ngồi tựa đầu cực kì nhàn nhã, lắc đầu với y. Giỡn hả? Đây chính là cơ giáp tư nhân của Tần gia, cho dù Tần Phi Tương không đồng ý, nhưng hắn chỉ cần sử dụng một lần thì chắc chắn sau này sẽ mãi mãi không thoát khỏi giám thị của Tần gia,

Có điều, Chung Viễn Thanh rất hứng thú nhìn vào hình ảnh chú hổ Tiểu Bạch trên màn hình như một quả cầu lông, đây là “Linh hồn “của cơ giáp này: “Cơ giáp loại nhỏ như mi hóa ra còn có hình thức hai người chỉ huy sao?”

Quả cầu lông phát hiện Chung Viễn Thanh đang nói với mình, lập tức vui vẻ lăn lộn từ chỗ Tần Phi Tương lăn đến trước mắt Chung Viễn Thanh: “Anh là Chung Viễn Thanh đúng không ? Cuống cùng hôm nay tui cũng thấy người thật rồi, đúng là “Thanh thủy xuất phù dung. Thiên nhiên khứ điêu sức. Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn.(*) ” A! Đại mỹ nhân vừa gặp đã khiến người ta cảm thấy đặc biệt có duyên, trộm nói cho anh biết công năng của tui không chỉ có mấy thứ này thôi đâu nha.”

“Mi vừa rồi xưng hô với ta là gì ?” Chung Viễn Thanh đan chéo hai tay, cười tủm tỉm nhìn quả cầu lông lỗ mãng đang dùng loạn thành ngữ trước mắt này.

Quả cầu lông nhìn nhìn Tần Phi Tương cầu giúp đỡ, nào biết mặt Tần Phi Tương đang âm trầm hung hăng trừng mắt với nó, tựa như nó vừa rồi làm mất mặt y vậy.

Biết không còn nơi nương tựa, quả cầu lông chỉ có thể chạy ngược lại đi lấy lòng Chung Viễn Thanh, con ngươi đảo một cái, sau đó lăn lộn trên mặt đất, lộ ra cái bụng nhỏ lông xù của mình: “Xin lỗi mà, người ta biết nói sai rồi, quả thực là tội không thể tha người người không oán trách, lén nói cho anh biết, bụng của tui sờ lên rất dễ chịu nha, ừm, đến chủ nhân tui cũng còn chưa cho sờ qua đâu, nào qua đây, tui cho anh kiểm tra, nhanh nhanh tha thứ cho tui đi nha nha nha.”

Chung Viễn Thanh chưa từng gặp qua thứ thú vị như thế, chẳng những dùng thơ bậy bạ, còn dùng loạn thành ngữ, thứ này một chút cũng không giống cơ giáp thuộc về Tần Phi Tương nghiêm trang kia.

Cơ mà, cái bụng lông xù thịt múp míp kia nhìn qua cũng thật sự có lực hấp dẫn.

Chung Viễn Thanh không hề do dự, vươn hai ngón tay sờ qua.

Tuy rằng linh hồn cơ giáp đều hư cấu song xúc cảm bên trong lại trực tiếp truyền thẳng đến thần kinh của Chung Viễn Thanh, cảm giác mềm mại, nhũn nhũn thật sự quá tuyệt, mà quả cầu lông còn cực kì phối hợp với ngón tay đang vuốt ve của Chung Viễn Thanh, vươn đuôi ra, dịu ngoan quấn lên ngón tay của hắn.

“Khụ khụ!” Tần Phi Tương bị Chung Viễn Thanh và cơ giáp nhà mình bỏ quên rốt cục không nhịn mà hô ra tiếng chứng minh sự tồn tại của mình, sau đó hỏi Chung Viễn Thanh: “Đùa vui lắm đúng không?”

“Ừ.” Chung Viễn Thanh cho rằng Tần Phi Tương cũng muốn sờ, nhưng khó lắm hắn mới nổi tính trẻ con, hơn nữa thứ này rất đáng yêu, cho nên hắn không muốn đưa cho Tần Phi Tương, dứt khoát nghiêng người, một tay sờ đầu, một tay tiếp tục chơi đùa quả cầu lông, sau đó mỉm cười nhìn Tần Phi Tương: “Nó này nói chỉ để tôi sờ thôi. ”

“Tôi sẽ không tranh với cậu đâu.”

Tần Phi Tương ngẩn ngơ nhìn Chung Viễn Thanh đang cười chúm chím với mình, vẻ dè chừng đã biến mất, mặt mày hắn hoàn toàn giãn ra, dáng người nghiêng nghiêng mang theo ba phần biếng nhác, ba phần phong lưu mà ngay đến chính Chung Viễn Thanh không hề phát hiện ra. Tần Phi Tương trải qua hai đời cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của Chung Viễn Thanh bao giờ, hôm nay Chung Viễn Thanh lại không hề báo trước bày ra trước mặt y, cho nên, tim y đập càng ngày càng nhanh.

“Hử? Chủ nhân sao thế?” Vì Tần Phi Tương đã mặc đồ phát lệnh, nên quả cầu lông ngay lập tức phát hiện thân thể biến hóa của chủ nhân mình, nó hiếu kì mở miệng hỏi, cũng không nghĩ đến bị Tần Phi Tương trừng mắt cảnh cáo.

Lặng lẽ nuốt nửa câu còn lại, quả cầu lông vẫn tiếp tục muốn Chung Viễn Thanh vuốt ve, lai nhìn nhìn ánh mắt ấm áp khiến người khác chết chìm đang ở đằng sau yên lặng ngắm nhìn hắn của Tần Phi Tương, quả cầu lông kết hợp với chút trí nhớ cùng chỉ lệnh trước đây.

Bỗng nhiên, nó hiểu ra chuyện này quan trọng đến nhường nào.

Ra người này tên là Chung Viễn Thanh, là người mà chủ nhân nó nhìn trúng trong truyền thuyết á?

Ra người này là Chung Viễn Thanh, là người mà chủ nhân nó từ nhỏ đến lớn đều một mực yên lặng yêu thích trong truyền thuyết đó hả?

Thông tin quan trọng thế này, nó có nên đi nói với cha mẹ của chủ nhân hay không nhỉ? Dù sao về phương diện này quả cầu lông đã được đưa ra chỉ lệnh rồi.

Vì thế, quả cầu lông lâm vào trầm tư.

“Tít tít tít.” Ngay lúc ba “người” đang có ba tâm tư khác nhau thì bên trong cơ giáp bỗng nhiên phát ra âm thanh cảnh báo.

===

(*) Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.

Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn.

Dịch nghĩa: Phù dung từ nước trong, được khắc từ đất trời. ( Một câu thơ của Lý Bạch)

Cảnh này chỉ có trên thượng giới, nhân gian mấy ai trông thấy vài lần. ( Cái này là của Đỗ Phủ)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.