“Đây là bạn tốt của anh, Cố Đình Kha.” Quân Minh giới thiệu anh với Lê Quân Kì đang đứng trước mặt, gương mặt hắn lúc đó còn có vẻ ngây ngô của thiếu niên.
“Anh Đình, đây là người yêu của em, Sở Khanh Hoa.” Trên mặt Lê Quân Kì mang theo một chút đỏ ửng, như một cậu trai mới lớn lần đầu giới thiệu bạn với người lớn trong nhà, mà người hắn nắm tay chính là người có gương mặt tuấn mỹ- Sở Khanh Hoa.
“Xin chào, em là Sở Khanh Hoa.” Sở Khanh Hoa vươn tay mà chính anh cũng vươn tay nắm lấy tay Sở Khanh Hoa.
Giây phút đó, ánh mắt Sở Khanh Hoa nhìn anh tựa như đang nhìn con mồi.
Cố Đình Kha khó chịu vung tay, cố găng gạt những thứ loạn thất bát tao trong đầu sang một bên, nhưng lại không ngờ làm đổ cốc nước trên bàn, cốc nước rơi xuống sàn làm ướt một mảng lớn tấm thảm lông màu be.
Cố Đình Kha lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh cũng không đi nhặt cốc nước kia lên mà ngồi nhớ lại cảnh tượng trong ký ức–
Lý Mục lao đến chỗ Lê Quân Kì, trong tay hắn ta cầm một miếng thủy tinh, anh vội vàng chạy đến, bắt lấy tay Lý Mục… Cũng bắt được miếng thủy tinh vỡ kia.
Lúc ấy, cơn đau truyền đến từ lòng bàn tay lại không khiến anh chú ý quá nhiều bởi vì giây phút bị mảnh thủy tinh đâm vào kia, rất nhiều kí ức rối loạn không thể giải thích được tràn vào đầu anh.
Những ký ức đó lặt vặt không đầu không đuôi, tựa như những mảnh vụn của cuộc sống, lúc đó trong lòng anh có hơi hoảng hốt, chỉ có thể dựa vào trực giác của mình đề cảm nhận Lý Mục ngã xuống.
Lê Quân Kì và Sở Khanh Hoa là một cặp?
Mà Sở Khanh Hoa còn có hứng thú với anh?
Đúng là một mớ hỗn độn.
Cố Đình Kha cảm thấy tâm phiền ý loạn, bàn tay đang buông thõng xiết chặt lại, lòng bàn tay bị thương truyền đến cảm giác đau đớn.
“Anh Đình, đây là người yêu em, Sở Khanh Hoa.”
Người yêu cái đầu em ấy.
Nếu bởi vì anh bị thương mà những cảnh tượng hỗn loạn ấy xuất hiện trong đầu, vậy thì…
Cố Đình Kha như nghĩ tới điều gì, đứng dậy đi vào trong bếp, cầm lấy con dao gọt hoa quả, cắt lên ngón trỏ một đường, dòng máu đỏ tươi ngay lập tức chảy ra.
Thế nhưng trong đầu lại không xuất hiện những cảnh tượng kì lạ kia.
Cố Đình Kha lắc đầu, tự xử lý vết thương sau đó dán băng cá nhân lên.
…
Sau khi vụ án của Lý Mục bị phanh phui thì chuyện về toà cao ốc kia cũng được giải quyết, còn về phần Lý Mục đã chôn những gì vào trong tường, dưới sự xử lý của Cố Đình Kha, báo chí cũng không đăng thông tin rõ ràng.
Chuyện này trôi qua một thời gian, các công ty lại bắt đầu lục tục tìm đến thuê văn phòng ở toà cao ốc này nhưng đều cố né tầng năm ra.
Dù thế nào đi nữa thì cuối cùng chuyện này cũng có thể giải quyết thoả đáng,mà Cố Đình Kha tâm tình vẫn luôn nặng nề cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà anh và Lê Quân Kì ở chung vẫn hoà hợp như trước đây, chỉ là vì mấy năm gần đây hai người trời nam biển bắc, giờ có thêm cơ hội ở bên nhau nên mối quan hệ vốn đã tốt đẹp lại càng trở nên hoà hợp hơn.
Còn hoà hợp tới mức độ nào thì nhiều lúc Cố Đình Kha không dám nghĩ đến, cũng không dám phá vỡ mối quan hệ “bạn bè” này.
Chỉ là anh vẫn luôn rất rõ ràng cảm giác của mình đối với Lê Quân Kì đã không còn đơn thuần như hồi mới gặp nữa, chỉ sợ là càng ngày tình cảm ấy càng nặng thêm, sau đó để bản thân hãm sâu không tự kiềm chế được nữa.
Cố Đình Kha lựa chọn chôn những mảnh ký ức nhỏ nhặt truyền vào trong đầu hôm đó thật sâu trong đáy lòng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, nhớ tới Lê Quân Kì nắm tay Sở Khanh Hoa, nụ cười đầy ấm áp, mặt mày tràn ngập hạnh phúc.
Nếu Lê Quân Kì thật sự thích Sở Khanh Hoa…
Cố Đình Kha cười nhạo, làm sao chuyên đó có thể xảy ra.
Nhưng mà, tên Sở Khanh Hoa này thật sự rất chướng mắt.
…
“Anh Đình, tay của anh không có gì nghiêm trọng chứ?” Vì Cố Đình Kha bị thương ở tay, Lê Quân Kì bắt đầu tới đón anh đi làm mỗi tuần, cũng không biết lái xe có vì vậy mà thất nghiệp hay không.
“Lúc cầm nắm thì có hơi đau, còn đâu thì không ảnh hưởng lắm.” Cố Đình Kha cười nói:” Sao nào? Không muốn làm tài xế riêng cho anh nữa?”
Lê Quân Kì nghe vậy, nghiêng đầu cười với Cố Đình Kha, đôi mắt xinh đẹp cong như vầng trăng non, khiến Cố Đình Kha nhìn mà có chút sửng sốt.
“A–“
Lê Quân Kì vội vàng dừng lại, hai người đều bởi vì quán tính mà lao người về phía trước.
“Ai…” Lê Quân Kì xoa xoa vùng ngực bị dây an toàn xiết chặt phát đau.
“Anh, anh đừng xuống xe, để em đi xem thử.” Lê Quân Kì vừa nói vừa cởi dây an toàn.
Cố Đình Kha gật gật đầu:” Ừ.”
Lê Quân Kì nghe tiếng ừ trầm thấp của Cố Đình Kha, tim lỡ một nhịp. Hắn luôn cảm thấy, sau khi anh Đình bị thương thì bắt đầu thu liễm mặt ổn trọng phúc hắc của mình, trở nên…
– – trở nên giống một con chó lớn ôn nhu hiền lành lại đáng tin cậy.
Tất nhiên, những điều này hắn chỉ dám oán thầm trong lòng.
…
Lê Quân Kì xuống xe, thấy người bị đâm trúng kia đã đứng lên, y đang cúi đầu, tay chống ở nắp capo xe, xem ra không có thương tích gì nghiêm trọng.
” Xin hỏi… Anh có chỗ nào bị thương không?”
Người nọ nghe thấy câu hỏi của Lê Quân Kì thì hơi ngẩng đầu lên, mái tóc hơi dài che khuất hai mắt nhưng lại không thể cản trở Lê Quân Kì nhận ra y là ai.
Sở Khanh Hoa.