Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 7: Sắc đảm bao thiên



Phương Thần tuyệt đối có thể từ bên trong đôi mắt người nam nhân này thấy được quang mang lục sắc, thần tình kia một bả mặt trương mạt, còn treo vài đạo vết máu, có vẻ dị thường buồn cười.

“Ngao ô…! ( lang băm!)” Phương Thần không khách khí mà hừ lạnh, đối mặt châm đồng lớn như thế, hình như là không có nhiều cảm giác.

Thầy thuốc cho tới bây giờ đều không có bị ủy khuất như vậy, “Ngươi bắt nó, đánh này châm đi qua, cam đoan sinh long hoạt hổ.”

“Ngao ô… ( nếu ngươi tin tưởng hắn nói, ngươi chính là ngu ngốc!)” Phương Thần cũng không có đào tẩu, y  biết, bất kể trốn như thế nào, đều tránh không khỏi cha của mình.

Một người một sủng -thâm tình mà nhìn nhau? Đây là suy nghĩ trong lòng của  thầy thuốc mập mạp.

“Có thể sao?”  thầy thuốc trực tiếp đánh gãy khống chế hỏa hoa.

Phương Triệu Nhất cái gì đều không có nói,  đưa, xách khởi cảnh cổ Phương Thần, khi thầy thuốc mập mạp cho rằng có thể giáo huấn tiểu sói con không kềm chế được một chút, chính là nhìn đến chủ nhân tiêu sái mà xoay người, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng chẩn đoán.

Phương Thần cho dù lăng không, bất quá tròng mắt tối đen, lộc cộc mà chuyển động một cái, đắc ý dào dạt mà nhìn thầy thuốc mập mạp.

Thầy thuốc cầm châm đồng, tiếp xúc đến quang mang của tiểu sói con, trát trát hai mắt của mình, chính mình nên sẽ không xuất hiện ảo giác đi?! Nếu không nói, như thế nào sẽ nhìn sói  cũng như người?! Bất quá thiếu niên này dưỡng sủng vật liền dưỡng sủng vật, thế nhưng  xem như con mà dưỡng, vẫn là không có thưởng thức cái loại này.

Phụ tử Phương Triệu Nhất đi ra  khỏi bệnh viện, trải qua một loạt bôn ba, Phương Thần chống bụng, tiêu hóa không sai biệt lắm.

Y bị thiếu niên ôm vào trong ngực, nghe khí vị quen thuộc, Phương Thần dùng tiểu đầu cọ cọ…

Phương Triệu Nhất thần tình hắc tuyến mà nhìn con  trong ngực, không ngừng mà cọ trong ngực chính mình, có đôi khi còn vươn đầu ra lưỡi liếm một chút.

“Ta không  phải mẫu, ngươi tái cọ như thế nào, cũng sẽ không có nãi.” Phương Triệu Nhất cũng không quản y  nghe hiểu lời của mình hay không, trực tiếp xách y ra xa  mà định khoảng cách, nhìn đôi mắt hạt châu của  y giảng đạo.

Phương Thần cảm thấy phi thường không  thỏa mãn  nguyện vọng,  trực tiếp “Ngao ô… ( ta không có!)” một tiếng, vừa rồi chính là không kìm lòng nổi mà muốn  giao hảo mà thôi, lần thứ hai thấp đầu, quả nhiên trong ngực phụ thân, ướt sũng một mảnh,  y thật  sự không phải là cố ý.

Phương Triệu Nhất mị ánh mắt một chút, chính mình còn muốn đến trường, con nhỏ cần phải có người chiếu cố.

“Ta tìm cho ngươi cái mẹ kế lâm thời đi.” Phương Triệu Nhất ngữ xuất kinh người mà giảng đạo.

Phương Thần trừng lớn hai mắt của mình, hình tượng phụ thân, hoàn toàn đảo điên với nhận tri đời trước.

Phụ thân không nói nhiều, nguyên lai khi còn bé dĩ nhiên là cái dạng này, hắn lãnh khốc vô tình, không phải là giả trang cho người ta xem đi  ?! Nghĩ đến thời điểm đó, Phương Thần vươn ra cái đệm thịt thịt  của  mình, lau một chút trên mặt phụ thân.

Thịt điếm cảm giác nhiệt nóng, cũng không có cái loại này khí tức lạnh như băng, bất quá sau đó nghĩ đến chính mình giống như… Ra vẻ là đùa phụ thân, quả nhiên,một nhìn sắc mặt hắn, lãnh khí không muốn sống mà phóng ra bên ngoài.

“Ngao ô… ( lãnh tĩnh… Lãnh tĩnh… Ta là ấu tể,  chấp nhận không được  lãnh khí).” Phương Thần cảm thấy sau khi trùng sinh, liên chỉ số thông minh đều giảm xuống rất nhiều, nếu không nói, y như thế nào sẽ làm ra sự tình mất mặt như thế.

Phương Triệu Nhất nhìn tiểu sói con khiếp sinh sinh, xúc giác vừa rồi, trả hết nợ tích mà khắc ở trên mặt mình, “Ngươi có thể  hiểu lời của ta?” Đem lang xách đến trước mặt của mình, đôi, gắt gao tập trung  nhìn vào con trai nhỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.