Trùng Sinh Chi Dữ Lang Cộng Chẩm

Chương 50: Linh hồn xuất khiếu



Phương Thần cảm thấy linh hồn của chính mình không ở  trong thân thể, nếu không nói, như thế nào  lại nhìn đến cảnh sắc quen thuộc này?!

Nơi này phải là kiếp trước, là phòng ở mà hắn đã dọn ra Trong phòng vẫn giống như trước đây, bất quá lại tràn ngập khí tức yên tĩnh vả lại âm lãnh.

Phương Thần phiêu đãng bên trong phòng,  nó không biết là chuyện gì xảy ra, điều duy nhất có thể xác định chính là, nó  bị  cha của ba ba  dọa đến hôn mê… Chẳng lẽ đã chết lần thứ hai rồi sao?!  nó cảm thấy thực buồn cười, thật vất vả trùng sinh, thật không ngờ khi đối mặt  chỉ là một loạt âm mưu tính kế.

Phụ thân của nó, tưởng như lãnh khốc vô tình lại dần dần mà cải biến thái độ.

“Răng rắc…!” Một tiếng, Phương Thần vội vàng nhìn về phía cửa phòng của mình, nếu như không có ngoài ý muốn nói, nơi này phải là thuộc về người khắc, chẳng qua vì sao mọi thứ vẫn như cũ.

bóng dáng nam tử kia,  khiến Phương Thần cảm thấy phá lệ quen thuộc, sau đó linh hồn nó run rẩy một chút.

Vẻ ngoài như vậy, biểu tình đạm mạc, trừ bỏ phụ thân kiếp trước, còn có ai?!

thời điểm linh hồn nó  bị xé nát, nhìn đến chính là Chiêu Hoa cùng phụ thân giằng co, song phương nói rất nhiều, chẳng qua sau đó  lại xảy ra chuyện gì,  nó đã không thể nào biết được.

Nam tử cả người đều tản ra khí tức thê lương, cùng ký ức của  Phương Thần hoàn toàn không tương xứng, nó  không biết phụ thân vì sao là  thành cái dạng này, vì sao…

Phương Triệu Nhất nhẹ nhàng mà đi đến sô pha, sau đó ngồi xuống, trong ánh mắt của hắn mặt, không còn có  vẻ lạnh như băng  giống  ngày xưa.

Phương Thần không biết tư vị gì, lúc này tâm tình nó thực phức tạp, nó đã  chết  rồi phụ thân biểu hiện như vậy, là vì cái gì?!

Nam tử từ trong ngực của mình nhẹ nhàng lấy ra một cái hộp ngọc, trên mặt hộp  tản ra rét lạnh quang mang, sau đó nam tử nhẹ nhàng mà mở ra, mặt trên rõ ràng xuất hiện chính là… Một trái tim khô héo.

Phương Thần bất khả tư nghị mà trừng lớn hai mắt của mình,  nó như thế nào cũng không nghĩ ra, vốn tưởng rằng bị cẩu ăn, hoặc là trái tìm bị chôn trong đất, thế nhưng  lại được tỉ mỉ che chở thành cái dạng này.

Rốt cuộc trước kia phát sinh sự tình gì, phụ thân vì sao có  thái độ như vậy, hết thảy, đều  khiển nó phát hiện mình như  bị tơ nhện chế trụ, căn bản là không có khả năng tránh thoát.

“Rầm rầm …” cửa  bị mạnh mẽ mà mở ra  có tiếng hét lên rồi  tiếng ngã gục,  người bị ngã vào là một cái thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Ánh mắt đều là khí tức quen thuộc, mà Phương Thần gắt gao mà nhíu lông mày lại, người này nó biết, là đệ đệ của  nó  —— Phương Nham.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Thiếu niên mở miệng phát ra thanh âm  thanh thúy, lộ ra trào phúng nồng đậm, “Hắn đều chết hết? Ngươi mới biểu hiện ra một bộ bộ dáng si tình? Không biết là đã quá muộn sao?!”

Phương Thần không biết phụ thân mình mang  biểu tình gì nó  cố gắng muốn biết,  thì có một lực lượng thật lớn, đem linh hồn dọn cách, nháy mắt liền ngất đi.

Phương Thần phát hiện mình cả người đều bủn rủn, không có nhiều ít khí lực, đối với mình nhìn đến cuối cùng một màn, còn có phương nham nói ra nói, nhượng hắn trăm loại tư vị thượng trong lòng.

Đầu của nó  cảm giác đến một trận khí tức ấm áp, sau đó nó nâng đôi mắt, nhìn đến chính là sắc mặt tái nhợt của  phụ thân, trong ánh mắt của hắn, thoáng hiện vẻ mặt sủng nịch, lại che dấu đau thương, “Thần Thần, cho dù thân thể quên phụ thân, linh hồn cũng không nên quên phụ thân  được không?”

Lời hắn nói,  khiến Phương Thần chấn động không thôi, đây rốt cuộc là ký ức hỗn loạn,  hay đều là ảo giác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.